Vay nóng Tinvay

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 202

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 202: Một bước lên trời
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Lazada

- Chuyện gì vậy?

Hứng thú của Tần Tiêu cũng đã bị khơi lên, hỏi tiếp.

- Khụ, là như vầy!

Lý Trọng Tuấn hắn giọng một cái:

- Bọn họ thương nghị cả ngày, rốt cuộc cho ra kết quả chính là Đường Hưu Cảnh kiên trì đòi bổ nhiệm ngươi làm binh bộ thị lang, hắn nói vị soái tài như ngươi hẳn là nên điều tới bộ binh xử lý công vụ, thay hắn phân ưu; chỉ huy lục vệ của đông cung, thiên kỵ và vũ lâm vệ, đây là ý của phụ vương ta. Có ngươi hộ giá thì hắn cũng yên tâm hơn. Sau đó ấy à, Trương Giản Chi và Diêu Sùng đề bạt ngươi lên làm hữu kim ngô tướng quân, đây mặc dù chỉ là một chức quan hư danh, nhưng phẩm hàm thì vẫn có, có thể được bổ nhiệm làm bắc nha đại đô đốc. Cho nên, kết quả cuối cùng chính là: bổ nhiệm ngươi làm binh bộ thị lang, bắc nha đại đô đốc, hữu kim ngô đại tướng quân!

Trong lòng Tần Tiêu đột nhiên rớt cái độp:

- Còn thêm một chức binh bộ thị lang nữa... vậy ta bây giờ cũng thành trọng thần tam tỉnh lục bộ như đám người Đường Hưu Cảnh, Diêu Sùng và TRương Giản Chi rồi sao? Cách chức tể tướng chỉ một chút thôi, nếu như không phải còn có vị thượng thư như Đường Hưu Cảnh ở đây thì thị lang ta đây chính là tể tướng rồi còn gì. Tam tỉnh lục bộ của đại Đường, bình thường không cần phải nghe lệnh thượng thư, trừ phi là người có uy vọng cực cao, công huân trác trứ như Đường Hưu Cảnh...

Chức quan này, đối với lý lịch cùng độ tuổi của ta mà nói thật sự là chút thái quá.

Chẳng trách lại có nhiều bái thiếp như vậy nha!

Chúng tướng tất cả đều mừng rỡ, cùng kêu lên:

- Chúc mừng đại soái!

Lý Trọng Tuấn cười ha hả đứng dậy:

- Các Tướng quân tả vệ suất lần này đều được trọng thưởng! Nói theo cách của Lý Tự Nghiệp chính là trực tiếp thăng lên làm đại soái tả vệ suất, những người còn lại đều được thăng một cấp! Điền Trân và Vạn Lôi hình như đều thành đại soái của lục vệ suất. Trong lục vệ soái thì ở đây đã chiếm tới ba vị rồi! Mấy người còn lại đều là tướng quân dưới trướng của bổn vương lúc trước.

Tần Tiêu nháy mắt suy nghĩ một chút, vừa cười vừa nói:

- Vệ vương điện hạ, theo như lời ngươi nói, không tới mấy ngày thì chúng ta đều phải gọi ngươi một tiếng 'thái tử điện hạ' rồi sao?

- A? Ha ha ha.

Lý Trọng Tuấn cười ha ha.

- Vẫn là Tần huynh đệ thông minh! Đây là chuyện nhà của ta mà cũng bị ngươi đoán ra được. Không sai, phụ vương đã quyết định chỉ định ta làm hoàng trữ thái tử, chẳng bao lâu thì chủ nhân của đông cung này sẽ đổi thành ta!

Tần Tiêu cùng chúng tướng nhất tề hành lễ nói:

- Chúc mừng điện hạ!

Lý Trọng Tuấn cười ha hả:

- Bổn vương đã nói qua, các huynh đệ không cần phải đa lễ như vậy! Từ nay về sau các huynh đệ đi theo bổn vương, bổn vương nhất định sẽ không bạt đãi mọi người! Huống hồ gì các người bây giờ đã thành trọng thần trong triều, là cây đại trụ chống trời của hoàng thành, bổn vương cũng không dám chậm trễ các ngươi đây này!

Tần Tiêu cười to nói:

- Điện hạ ngài cũng thật là biết nói đùa!

Lý Trọng Tuấn cũng cười lớn một hồi, kéo Tần Tiêu một cái:

- Đi, ta dẫn các ngươi tới một nơi!

- Tới chỗ nào vậy? Ra vẻ thần bí như vậy!

- Cứ tới đó rồi sẽ biết ngay thôi!

Lý Trọng Tuấn không nói một lời thả Tần Tiêu ra rồi đi ra ngoài, hai người cưỡi ngựa rời khỏi đông cung, chạy thẳng về phía vương thành.

Tần Tiêu ghìm chặt ngựa:

- Điện hạ, đây là đi tới nơi nào vậy, bây giờ có thể nói được chưa?

- Sao hả, lúc đối mặt với thiên quân vạn mã không thấy ngươi hoảng hốt chút nào, bây giờ lại sợ rồi sao?

Lý Trọng Tuấn cười thần bí nói:

- Kỳ thật, ta cũng là bị người ta nhờ vả phải mời ngươi tới đó.

- Được người nhờ vả?

Tần Tiêu nghi hoặc một hồi:

- Ai lại có đảm lượng đánh tiếng nhờ vả ngươi? A ta biết rồi, là A Man!

- Ha ha! Chính là hắn!

Lý Trọng Tuấn cười nói:

- Ta đang muốn dẫn ngươi tới thập vương trạch đây, tới Lâm Truy vương phủ của hắn. Tần huynh đệ, lẽ nào ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao, mấy hôm nay Trường An và hoàng thành huyên náo thành như vậy, cả nhà Tương vương lại vô cùng yên tĩnh. Trừ bỏ Tương vương ra thì ngay cả năm công tử của hắn cũng không có tên nào lộ mặt ra ngoài cả, tự nhiên cũng bao gồm cả A Man trong đó! Lẽ nào ngươi không muốn tới xem sao?

- A? Theo như ngươi vừa nói thì đúng thật là có chuyện như vậy. Sau khi A Man rời khỏi nhà ta tới nay chúng ta cũng chưa từng gặp lại.

Tần Tiêu vung roi ngựa:

- Đi thôi, tới lâm truy vương phủ nhìn xem.

Hai người thúc ngựa đi qua đại đạo Chu tước đã vắng lặng gấp mấy lần so với khi xưa, không bao lâu sau đã tới Lâm truy vương phủ của nhà thập vương. Cửa phủ quả nhiên là đóng chặt, trước cửa cũng không có tên tiểu tư nào đứng canh cửa đón khách.

Lý Trọng Tuấn xoay người xuống ngựa, chạy tới trước cửa phủ dùng sức đập cửa, ầm ầm rất dọa người, giống như là muốn đập cho đổ cả đại môn vậy. Tần Tiêu không khỏi lắc đầu cười khổ, Lý Trọng Tuấn nói:

- Ngươi không biết đâu, đám người trong phủ này nhất định đều kéo tới tới hậu viện hết cả rồi. Không dùng sức một chút thì không ai nghe thấy đâu.

- Kéo hết tới hậu viện làm gì?

- Đợi lát nữa chẳng phải ngươi sẽ biết sao!

Lý Trọng Tuấn đập cửa rầm rầm một hồi như hô sơn gọi biển, cuối cùng cũng có một thái giám ra mở cửa, mở ra một khe nhỏ, nhìn thấy Lý Trọng Tuấn mặt mũi đầy vẻ không kiên nhẫn thì cuống cuồng mở cửa ra:

- Vệ vương thứ tội, Tần tướng quân thứ tội! Người trong phủ đều tới hậu viện hết cả rồi nên nhất thời không nghe thấy tiếng kêu cửa.

Lý Trọng Tuấn hừ lạnh một tiếng quát:

- Bớt nói nhảm đi, ra phía sau dẫn ngựa đi!

Dứt lời liền vẫy vẫy tay gọi Tần Tiêu, cất bước đi vào vương phủ.

Tần Tiêu đuổi theo hai bước, hiếu kỳ hỏi:

- Tên A Man này trốn tới hậu viện để làm gì đây?

Lý Trọng Tuấn nói:

- Ngươi không biết đâu. Tương vương nguyên bản vốn có sáu đứa con, Long Đễ chết sớm, bây giờ còn lại năm huynh đệ. Năm huynh đệ bọn họ ấy à, ta thật sự không phải hâm mộ thường đâu! Tình cảm huynh đệ quả thực là vô cùng tốt! Từ nhỏ đã không nghe thấy bọn họ đánh nhau hay tranh giành thứ gì hết. Hiện tại trưởng thành cả rồi, chỗ ở trong vương phủ cũng xây cùng một chỗ, hậu viện hợp thành một mảnh, có hình dạng như một đóa hoa mai, hơn nữa còn thông với nhau. Năm huynh đệ bọn họ, khi không làm gì thì đều tụ lại một chỗ uống rượu hàn huyên với nhau, phẩm thơ nghe hát, chọi gà chơi cầu. Có tiền thì cùng tiêu, có việc thì cùng làm. Tần huynh đệ ngươi nói thử xem, huynh đệ như vậy, trong hoàng tộc các đời có phải là cực kỳ hiếm thấy hay không?

Tần Tiêu gật gật đầu:

- Đúng là rất hiếm có. Lần trước ta tới phủ Tương Vương một lần, thấy Tương Vương điện hạ đối nhân xử thế đều rất hòa khí, không hề kiêu căng. Tin là năm vị công tử của hắn cũng ít nhiều bị hắn ảnh hưởng?

- Ai, còn phải nói, ta thật sự rất hâm mộ A Man! Nếu như cha ta... ai, không nói nữa.

Lý Trọng Tuấn thở dài, nói với giọng vô cùng ghen tỵ:

- Tương Vương tuy là cũng từng được đăng cơ một thời gian ngắn như cha ta, cũng đều bị Võ Hoàng phế truất.

*****

- Nhưng ngược lại chính là cả nhà bọn ta đều bị lưu vong, cả nhà Tương Vương hắn thì lại an an ổn ổn ở lại kinh thành, ngươi nói có kỳ quái hay không?

Tần Tiêu cười khẽ:

-Cái bản lãnh trang bức này của Tương Vương đúng là đã đạt tới cảnh giới mà người thường không ai làm nổi rôi! Có lẽ là Võ Hoàng cho là hắn là một kẻ vô hại nên mới giữ hắn lại kinh thành. Nói thế nào thì cũng là hoàng tự. thế cho nên... khụ, liền tới phiên cả nhà ngươi xui xẻo.

Lý Trọng Tuấn buồn bực nhíu mày, thấp giọng tố khổ:

-Ta nói rồi mà, đều tại phụ thân của ta nhu nhược quá mức. Lại còn... còn quá mức hồ đồ nữa! lúc ấy làm không ít chuyện mờ ám, chọc giận Võ Hoàng nên mới thành như vậy. không nói nữa, nói nữa thì trong lòng ta lại càng tức tới nghẹn chết! Ngươi có biết mấy ngày hôm nay chúng ta ở trong hoàng thành huyên náo tới điên khùng thì cả nhà Tương Vương đang làm gì không?

Tần Tiêu cười:

-Ta chỉ biết là không phải đi giết người thôi.

-Ha ha! Tần huynh đệ thật biết nói đùa.

Lý Trọng Tuấn cười nói:

-Nửa đêm hôm qua, ta cũng là ở không tới buồn chán nên tới phủ A Man một chuyến, mới biết là năm huynh đệ bọn họ, cộng thêm Tương Vương, mấy hôm nay đều lăn lộn chơi trò 'đá banh' mà ngươi chế ra. Một nhà già trẻ cả ngày không bước ra khỏi cửa một bước, đóng chặt cửa chính từ chối không gặp khách, suốt ngày tụ tập wor hậu viện để đá cầu!

Tần Tiêu nhịn không được mà chậc chậc mấy tiếng cười nói:

-Mấy người nhà này đúng là tài tình thật đấy! Chắc lại là chiêu của Tương Vương, muốn để cho cả nhà bọn họ cách xa chuyện triều đình rồi đây.

Lý Trọng Tuấn cũng nhếch miệng, nói:

-Nhắc tới Tương Vương, ta thật sự cũng rất bội phục. Chỉ mỗi bổn sự 'ẩn nhẫn' kia thôi, ta có luyện thêm mấy trăm năm nữa cũng không thể nào luyện thành được. Mới ngày hôm qua thôi, phụ vương ta mời Tương Vương tới đông cung, nói là muốn để Tương Vương làm 'thái úy' một trong tam công, coi như đáp tạ công đức của hắn đã nhường chức vị thái tử cho phụ vương ta lúc phụ vương ta được Võ Hoàng gọi về từ Lư Lăng Vương. Nhưng Tương Vương người ta ấy à, chính là liều chết không chịu tiếp nhận đã đành, còn từ chối luôn cả chức vụ ngự sử đại phu luôn, hiện tại không có cái quan hàm nào, chính là một vương gia hữu danh vô thực. Còn mấy vị công tử nhà hắn, kể cả A Man, tuy rằng đều đã tới tuổi khai phủ trí thự rồi, nhưng cũng chỉ là một Quận vương nho nhỏ, quản lí không được bốn trăm hộ. Lần này cha ta chuẩn cho cả nhà bọn họ được bảy trăm hộ, trở thành 'đại quốc' vương gia, nhưng mà bọn họ ấy, tất cả đều giống hệt như Tương Vương, nói thế nào cũng không chịu tiếp nhận. bọn họ đó nha, đây là đang tị hiềm, không muốn bị cuốn vào trong triều đình phân tranh.

Tần Tiêu cười ha hả, lắc đầu tự nhủ: thần trang bức, lại còn bồi dưỡng được thêm mấy tiểu thần...

Hai người tạm thời rời đi, Lý Trọng Tuấn mang theo Tần Tiêu một đường đi tới hậu viện, trên một mảnh sân lớn khoáng đạt, thật đúng là dựa theo bản vẽ của Tần Tiêu, biến thành một sân bóng, lại còn có lớp cỏ tinh tế nữa. tuy rằng không bằng phẳng chỉnh tề bằng sân bóng chính quy, nhưng cũng rất giống. tường viện đối diện đúng là giống như Lý Trọng Tuấn đã nói, có mấy cánh cửa lớn thông nhau, từ nơi này đi ra chính là dinh thự của bốn vị vương khác. Dựa vào bức tường là một dãy hành lang gấp khúc lập mái đỏ tươi, cùng một đình nghỉ mát lớn, bày biện vài cái bàn, có mấy người đang ngồi đó đùa giỡn, uống rượu nói chuyện.

-Ái cha, vừa đúng lúc bọn họ nghỉ giải lao!

Lý Trọng Tuấn cười nói:

-Tần huynh đệ ngươi xem, đó không phải là A Man sao? Mặc bộ đồ cụt ngủn giống như ngươi, cả ngày đá bóng, đá tới mức đổ một thân mồ hôi thối. vị công tử văn nhã cách hắn gần nhất chính là đại ca Lý Hiến, trước kia gọi là Lý Thành Khí. Người này không còn gì để nói, quả thực chính là một Tương Vương thứ hai, một tên tuyệt thế đại hảo nhân, cho tới giờ cũng chưa thấy hắn đỏ mặt to tiếng cãi nhau với ai cả, cũng không đánh mắng hạ nhân. Người cầm bầu rượu ngồi đó chính là nhị công tử Lý Thành Nghĩa, bình thường thì hắn hợp tính với ta và A Man nhất, nguyên nhân chủ yếu là vì thích uống rượu vui đùa. Hơn nữa, hắn cũng rất rộng lượng, nếu như ngươi gặp phải hắn trên bàn rượu thì ngàn vạn lần phải cẩn thận đấy! Nhìn thấy người đang cầm tranh chữ xem kia không? Tứ công tử Hoài vương Long Phạm. tên này cũng không đơn giản, rất thích thơ từ văn nhã, là một tay hảo tự đấy, vẽ tranh cũng rất chuyên nghiệp. Ngay cả Trương Húc cũng khen hắn là một đại tài tử! về phần người nhỏ tuổi nhất ngồi đằng kia chính là ngũ công tử Long Nghiệp, tuổi tuy còn nhỏ nhưng lại rất nghe lời, chưa bao giờ nghịch ngợm gây sự, ưu điểm lớn nhất chính là thành thật! Mấy huynh đệ bọn họ, bình thường đều rất thương yêu vị đệ đệ này.

Tần Tiêu nghe Lý Trọng Tuấn thiệu về huynh đệ nhà Lý Long Cơ quen thuộc hệt như lòng bàn tay, không khỏi nở nụ cười:

-Xem ra ngươi và nhà A Man đúng là không phải quen thuộc bình thường nha!

-Còn phải nói sao.

Lý Trọng Tuấn lại thở dài một hơi,

-đều là huynh đệ một nhà, ta có lời gì cũng không cần phải giấu diếm. ta là thứ xuất, không phải do chính thê sinh ra, cho nên.... Bình thường ta đều không thể tới đông cung, cũng không thể chơi đùa cùng mấy huynh đệ tỷ muội khác, ngược lại lại chơi khá thân với A Man, thường xuyên đi chung với hắn. Lại nói, lần này nếu như không phải vì ta là trưởng tử, hơn nữa lại góp phần tham dự chính biến thì vị trí thái tử này cũng sẽ không có phần của ta! Cũng như nói Lý Khỏa Nhi ấy, còn muốn liều mạng làm Hoàng thái nữ, thật đúng là tức chết người!

Tần Tiêu nghe xong mấy lời này của Lý Trọng Tuấn, trong lòng không phải run lên một cái, sửng sốt thầm nghĩ: Lý Khỏa Nhi? Cái tiểu sát tinh này! Tại sao lại không nhớ tới chuyện của nàng ta chứ? Thôi rồi! Ta nháo một hồi như vậy, lại may mắn chó ngáp phải ruồi thành ra giống như trong lịch sử, làm cho Võ Tắc Thiên thoái vị, Lý Hiển đăng cơ, Lý Khỏa Nhi sau này không phải cũng là hàm ngư xoay mình bay lên trời sao? Trước đây lại đắc tội với nàng ta như vậy, đau đầu quá....

-Huynh đệ ngươi làm sao vậy?

Lý Trọng Tuấn thấy Tần Tiêu đứng tại chỗ ngây người ra thì không khỏi nhíu máy.

-Ta biết rồi, ngươi đang nghĩ tới chuyện của Khỏa Nhi chứ gì? Đừng lo lắng quá, còn có một thái tử tương lai là ta ở đây, nàng còn có thể gây nên sóng to gió lớn gì được cơ chứ! Hơn nữa.... hiện tại ngay cả phụ vương còn phải nhờ ngươi hộ giá, cho ngươi quản lí tất cả binh mã trong hoàng thành, Khỏa Nhi mà dám gây sự thì cũng không dám quậy tới chỗ của ngươi đâu.

Tần Tiêu bên ngoài chỉ có thể gật đầu mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ: thân hay không thì cũng là tình cốt nhục. Tên Lý Hiển này chịu khổ cực nhiều năm như vậy, trước mấy chuyện trọng đại cũng chỉ nghĩ tới vợ con trước tiên. Nếu như hắn trở thành hoàng đế, sự sủng ái dành cho nữ nhi bảo bối là Lý Khỏa Nhi này nhất định là không còn gì bằng.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-456)


<