Vay nóng Tinvay

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 201

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 201: Hoàng thành kình thiên trụ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Lazada

Tử Địch là thảm nhất, thua tới mức mặt mày tái mét, cha mẹ cũng nhìn không ra!

Tần Tiêu gọi Hình Trường Phong cũng ngồi xuống, cũng mời cả lão hán Chung Diễn luôn một mực túc trực trong phòng chiếu cố Thiết Nô ra ngồi cùng một bàn. Mấy kỹ nghệ cùng đám hạ nhân cũng tự an bài bữa đêm nên đều lui xuống cả.

Tần Tiêu giơ một chén rượu lên:

-Mắt thấy sắp tới trung thu rồi, mấy người chúng ta khó khăn lắm mới ngồi cùng một chỗ ăn bữa cơm, coi như là ăn bữa cơm đoàn viên đi! Tới, cạn chung!

Mọi người cùng uống cạn một chén.

Tần Tiêu vui vẻ cười nói:

-Mấy người các ngươi đều là bằng hữu tốt nhất và người thân của Tần Tiêu ta. May mắn được quen biết với các ngươi thật sự là vinh hạnh lớn nhất của ta. Ta tuy là cô nhi, nhưng bây giờ tuyệt không cô độc, mỗi ngày đều sống rất tốt, rất phong phú, rất vui vẻ! cũng bởi vì có mọi người ở bên cạnh ta, ta kính mọi người một chung!

Thượng Quan Uyển Nhi uống xong một chung rượu, nói với vẻ cảm khái:

-Thúy mạc châu vi sưởng nguyệt doanh, kim lôi ngọc, giả phiếm lan anh. Tuế tuế niên niên thường hỗ tất, trường trường cửu cửu nhạc thăng bình. Uyển Nhi tới nơi này cũng cảm thấy giống như đang ở nhà vậy, mỗi giây mỗi phút đều cảm thấy vô cùng vui vẻ, tất cả mọi người cũng giống như người già của ta vậy. chỉ tiếc là Uyển Nhi ở lại không được mấy ngày thì phải trở lại cung điện lạnh như băng kia, ai...

Mặc Y nhẹ nhàng vỗ về tay của Thượng Quan Uyển Nhi:

-Uyển Nhi, ngươi cũng đừng buồn. đại nhân đã hứa với ngươi là chẳng mấy chốc sẽ đón ngươi về ở chung với mấy người bọn ta rồi, tới lúc đó nhất định sẽ không chia ly nữa!

-Đúng vậy đúng vậy!

Tử Địch cười hắc hắc vô cùng quái dị:

-Bốn người, vừa đủ một bàn mạt chược nha! Ta vẫn còn muốn báo thù nữa, ngươi cũng không thể không tới được!

Tần Tiêu ngửa cổ uống hết một chung rượu, thích ý hít một hơi, trong lòng vui vẻ thầm nghĩ: Cuộc sống như thế, mới có chút ý tứ!

Sáng sớm hôm sau, Tần Tiêu khoác minh quang giáp đã được lau chùi tới mức sáng bóng lên người, cúi xuống bên giường hôn lên trán Lý Tiên Huệ một cái:

-Lão bà, ta vào cung làm việc đây!

-Ừ, cứ đi đi....

Lý Tiên Huệ hai mắt nhắm nghiền, không nhướng lên nổi, mơ mơ hồ hồ cằn nhàn:

-Ta mệt muốn chết.... muốn ngủ thêm lát nữa, không hầu hạ ngươi thay quần áo được, thực xin lỗi!

Tần Tiêu vuốt nhẹ gương mặt của nàng, cười khẽ:

-Không sao hết, ta cũng không phải què quặt tàn phế gì. Bây giờ mới biết mệt, ai bảo các ngươi đánh mặt chược lâu như vậy làm gì!

-Ngươi nói nghe hay lắm!

Lý Tiên Huệ mở to hai mắt, bĩu môi phàn nàn với Tần Tiêu:

-Thân thể của người ta đều bị ngươi lăn qua lăn lại tới mức không dậy nổi rồi đây!

Tần Tiêu cười hắc hắc, kề sát vào tai của nàng nói:

-Nhưng lúc sau... lại là chính ngươi muốn mà!

Tần Tiêu cười ha hả mấy tiếng, cầm lấy khôi giáp sư man đầu đi ra cửa, vừa đi ra liền nhìn thấy hai người Hình Trường Phong và Vạn Lôi đứng trong sân, đang thấp giọng trò chuyện. thấy Tần Tiêu đi ra, hai người nhất tề chắp tay hành lễ:

-Chào đại soái!

-Hai vị huynh đệ tới sớm thật đấy!

Tần Tiêu đi tới bên cạnh hai người,

-Đi thôi, cùng đi ăn điểm tâm sớm thôi.

-Đại soái!

Vạn Lôi nói,

-Mạt tướng đã ăn rồi, huynh đệ đặc chủng doanh đều ở bên ngoài phủ, chỉ chờ đại soái thôi!

Tần Tiêu ngạc nhiên hỏi:

-Chờ ta, chờ ta làm gì?

Vạn Lôi cười nhẹ một tiếng:

-Lý Tự Nghiệp Lý tướng quân kêu chúng ta tới. nói là bắt đầu từ hôm nay trở đi. Thân phận của đại soái đã không còn như trước, ra khỏi cửa nhất định phải có hộ vệ, vậy nên.... Đành để huynh đệ đặc chủng doanh chúng ta đảm đương vị trí thân binh của đại soái.

-A, cái tên Lý Tự Nghiệp này!

Tần Tiêu cười nói,

-Lại còn biết chơi trò phô trương thanh thế! Không chừng chính là do cái lão cổ hủ Phạm Thức Đức kia dạy hắn. được rồi, nếu như các huynh đệ đều đã tới đây thì gọi vào phủ hết đi. Huynh đệ đặc chủng doanh mấy hôm nay đã lập được kỳ công, nếu không thưởng thì không được! Trường Phong, ngươi tới hậu đường tìm Tử Địch lấy chìa khóa đi.

Hình Trường Phong chắp tay rời khỏi. Tần Tiêu thì nói Vạn Lôi gọi các tướng sĩ đặc chủng doanh đứng bên ngoài đi vào, chỉ lát sau đã đi tới hậu đường.

Tử Địch dụi dụi đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, mang bộ mặt chưa tỉnh ngủ đi tới, vừa đi vừa ngáp. Tần Tiêu cười thầm trong lòng, nghĩ: Con ma cờ bạc này, tối hôm qua chơi tới phát nghiện, lôi kéo Mặc Y cùng luyện tuyệt kỹ đánh bài mãi không tha....

Tử Địch đi tới bên cạnh Tần Tiêu, thấy có người ngoài ở đây nên cũng thi lễ một cái. Sau đó sáp lại nhỏ giọng nói:

-Lại lấy tiền nữa! lần trước lúc ngươi kéo tả vệ ra ngoài huấn luyện đã lấy hết năm vạn quan rồi. nếu cứ tiếp tục xài hoang như thế thì sẽ sớm cạn túi mất thôi!

Tần Tiêu nói:

-Không có chuyện đó đâu, cần tiêu thì phải tiêu thôi! Đợi qua khoảng thời gian này, ta sẽ nghĩ vài biện pháp để các ngươi kiếm thật nhiều tiền.

Tử Địch nhếch miệng gật đầu:

-Được rồi, việc này ta cũng không quản được. ta chỉ biết mỗi một chuyện là kể từ sau khi tới ka này thì tiền tiêu ngày càng nhiều, trước sau tốn hết gần mười vạn rồi. Lần này lại cần bao nhiêu đây?

Tần Tiêu giơ lên ba ngón tay.

-Ba ngàn quan?

-Không. Ba ngàn lượng.

-Nhiều bạc như vậy sao?

-Không phải bạc... là hoàng kim!

Tử Địch buồn bực trừng mắt liếc Tần Tiêu một cái, mở cửa khố phòng ra, thấp giọng mắng một câu:

-Bại gia chi tử!

Tần Tiêu cười khẽ:

-Dùng để khen thưởng cho mấy huynh đệ đặc chủng doanh. Người ta đây chính là lấy mạng ra chơi trên chiến trường. cũng nên được thưởng một chút chứ! Tiền tài là vật ngoài thân, hết rồi có thể kiếm lại được. Nhưng mạng mà mất rồi thì chẳng làm ăn gì được nữa đâu.

Tần Tiêu gọi Hình Trường Phong và Vạn Lôi cùng vào trong khố phòng khiêng hai rương vàng ra, nói với bọn họ:

-Cầm lấy cái này đi chia cho mấy huynh đệ đi. Theo quy cũ mỗi người một trăm lượng. phần của Lý Tự Nghiệp và Điền Trân thì ta sẽ tự mình mang tới đưa cho bọn họ, các huynh đệ cũng cực khổ nhiều rồi. cầm lấy ít tiền này, muốn dùng thế nào thì cứ dùng thế ấy.

Vạn Lôi nói:

-Đại soái... hoàng kim được thưởng lần trước cùng với ngân lượng được phát mỗi tháng cũng đủ để các huynh đệ dùng rồi, cái này....

Tần Tiêu vỗ tay Vạn Lôi cười ha hả:

-Mấy huynh đệ đặc chủng doanh ăn khổ gấp trăm lần, hoàn thành nhiệm vụ mà người khác không cách nào tưởng tượng được, được thưởng số ấy cũng là chuyện đương nhiên. Đất ka này là hố ăn tiền, không có tiền thì nửa bước cũng khó đi, nhiều thêm chút tiền cũng chẳng phải chuyện xấu gì, có thể sống tốt hơn một chút, đây cũng là chút tâm ý của ta, không cần phải nhiều lời nữa, cầm lấy chia cho các huynh đệ đi!

Hình Trường Phong cười nói:

-Đại soái. Ta không cần đâu. Ta ngày nào cũng đi theo đại soái, ăn mặc không lo, cầm tiền cũng chẳng có chỗ nào để tiêu!

-Bớt nói nhảm đi! Đều lấy hết cho ta. Sau này ngươi định không cưới vợ mua nhà à? Tới lúc đó ngươi sẽ biết có bao nhiêu thứ cần phải chi tiền!

Hai người cầm vàng chia cho tướng sĩ đặc chủng doanh, mọi người tự nhiên đều vô cùng vui mừng, cảm tạ Tần Tiêu đã ban thưởng.

*****

Mấy tướng sĩ Đặc chủng doanh hôm nay đều đổi thiết giáp hằng ngày, mỗi người mặc áo giáp chỉnh tề, tinh thần vô cùng phấn chấn, cưỡi tuấn mã xếp thành đội hình, đi theo Tần Tiêu ra khỏi nhà, đi về phía hoàng cung. Tử Địch đứng ở đại môn nhìn theo bóng lưng của bọn họ, buồn bực ném một câu:

- Đúng là đồ bại gia chi tử, tiêu tiền như nước mà!

Trải qua nguyên ngày hôm qua chỉnh đốn và xử lý, hoàng thành lại khôi phục vẻ chỉnh tề cùng trang nghiêm nhưng không kém phần hào phóng khi xưa, chỉ là vẫn mơ hồ lộ ra một cỗ không khí nặng nề đầy áp lực, trên mặt mỗi viên quan đều bao phủ một tầng mây đen, trong nụ cười đều mang theo vẻ cứng nhắc và sợ hãi.

Lúc Tần Tiêu dẫn theo tướng sĩ Đặc chủng doanh nghênh ngang đi vào thì có rất nhiều quan viên đang vội vã 'đi làm' đều tự giác đứng sang một bên nhường đường, mấy người có quen biết còn chắp tay hành lễ chào hỏi:

- Tần tướng quân sớm!

Tần Tiêu mơ hồ cảm giác có gì đó không đúng lắm, phô trương như vậy, tổng cho người ta cảm giác như một loại tiểu nhân đắc chí đi rêu rao khắp nơi, chẳng khác nào hành vi của Võ Ý Tông trước kia, vì vậy liền nói với Vạn Lôi:

- Huynh đệ, ngày mai không cần huynh đệ đi theo hộ vệ cho ta, làm vậy thì quá mức phô trương, không được ổn cho lắm.

Vạn Lôi đĩnh đạc nói:

- Làm thế này thì có gì sai? Lấy danh vọng cùng thân phận của đại soái bây giờ, có ba mươi thiết giáp hộ vệ cũng là chuyện bình thường! Nói không chừng sau khi thái tử đăng cơ còn phong người làm vương công, thưởng cả đội xa giá cơ!

- Đừng có nói bậy!

Tần Tiêu nói:

- Bây giờ là thời điểm nhạy cảm, vẫn là đừng nên gây chuyện nhiều mới đúng.

Đến Vệ soái phủ, Lý Tự Nghiệp cùng với Điền Trân đang thao luyện cho binh sĩ, thấy Tần Tiêu tới liền nhất tề quỳ hối hô to một tiếng đại soái theo thường lệ. Tần Tiêu khoát tay ý bảo bọn họ cứ tiếp tục thao luyện, sau đó đi vào trong Vệ soái phủ.

Vừa mới vào trong phủ, đập vào mắt hắn chính là nhìn thấy trên bàn của mình chất đống đủ thứ đồ, Tần Tiêu nghi hoặc hỏi:

- Mấy thứ này là gì đây?

Điền Trân tiến lên một bước:

- Đại soái, đây là bái thiếp.

- Bái thiếp?

Tần Tiêu ngạc nhiên nói:

- Của ai?

- Rất nhiều người! Đưa tới đầu tiên là của các đại soái, phó soái và tướng quân của mấy soái phủ khác trong đông cung, còn có tả hữu xuân phường, chiêm sự phủ, ngay cả bái thiếp mời tới nhà riêng cũng có.

- A. Có ý tứ.

Tần Tiêu đi tới bên cạnh bàn, thuận tay cầm một cái lên nhìn: Thái tử gia Lệnh tự Lệnh Phí Quang, quan tứ phẩm. Lại một tờ khác: Thái tử hành tự phó Đỗ Thành Quốc, tứ phẩm.... tất cả đều là mấy vị đại quan đông cung và tướng quân mà hắn chưa từng gặp.

Tần Tiêu cầm sổ con không chút để ý, tùy ý lật xem vài cái, trong lòng thầm nghĩ: Ta tới đông cung làm việc cũng mấy ngày rồi, đáng lẽ ra phải là ta nên tới bái phỏng mấy vị 'tiền bối' này mới đúng, hiện tại lại thành trái ngược, triều đình hôm nay đúng là hứng một cơn gió to, đám cỏ đầu tường này liền lập tức bay tứ tung!

Đúng lúc này, cửa lại vang lên tiếng gõ cửa, đại lý tự Phạm Thức Đức cầu kiến. Tần Tiêu liền gọi hắn vào, Phạm Đức Thức vui cười hớn hở bái lễ mấy cái:

- Đại nhân, ti chức chúc mừng chậm trễ, đại nhân ngài ngàn vạn lần đừng trách tội ti chức nha! Chỗ này là bái thiếp bên đại lý tự gửi cho đại nhân, ti chức cố ý đưa tới cho đại nhân xem qua.

- Lại có bái thiếp?

Tần Tiêu không khỏi cười khổ:

- Lấy ra cho ta xem xem.

Bái thiếp của đại lý tứ thì lại càng nhiều hơn nữa, hồng lư tự, ngự sử đài, tông chính tự, thái sử giám, quân khí giám, ngay cả tác giám, thậm chí là ti nông tự chẳng chút liên quan gì cũng có người gởi bái thiếp tới, phần lớn đều là 'Cữu ngưỡng đại danh đã lâu nhưng chưa kịp bái phỏng', 'Mong ngài thứ tội', 'Giúp đỡ nhiều hơn' các loại.

Tần Tiêu nghe mà cười ha hả:

- Đúng là có ý tứ! ta là một tướng quân tả vệ nho nhỏ mà đã như vậy thì quý phủ của Trương Giản Chi và Đường Hưu Cảnh không phải cũng bị giẫm tới mòn cả bậc cửa hay sao?

- Còn không phải như vậy sao.

Phạm Đức Thức mỉm cười nói:

- Mấy người Trương đại nhân cùng Đường đại nhân, Diêu đại nhân mấy ngày hôm nay có thể nói là sứt đầu mẻ trán, triều đình bề bộn trăm bề, biết bao nhiêu việc lớn nhỏ đều cần bọn họ bắt tay xử lý...

Tần Tiêu nghe ra ý tứ trong câu nói của Phạm Đức Thức: Nhất triêu thiên tử nhất triêu thần.

Hiện tại tam đại nguyên lão đang nắm quyền, mắt thấy sắp nổi một hồi sóng gió. Mấy tên tâm phúc thân tín hai lòng trước kia tự nhiên là không có kết cục tốt. Trong triều đình, sắp tới sẽ thay đổi rất nhiều người, thảm chút thì bãi chức quan bị lưu đày, thậm chí là chém đầu, cũng có kẻ xoay người một bước lên mây, gà chó thăng thiên.

Tần Tiêu thở dài một hơi:

- Cái này cũng không liên quan gì tới ta. Ta cùng lắm chỉ là một tướng quân nho nhỏ, chẳng còn địa vị hay chức quyền gì ở đại lý tự nữa.

Lý Tự Nghiệp bước lên, làm ra vẻ mặt thần bí:

- Đại soái, lão Lý ta ngày hôm qua uống vài chung với vài vị tướng quân, giống như nghe được vài tin đồn.

- Ngươi thích hóng chuyện như thế từ khi nào vậy? Nói đi, là tin đồn gì.

Lý Tự Nghiệp cười hắc hắc:

- Nghe nói là việc đầu tiên thái tử muốn làm lúc đăng cơ chính là bổ nhiệm đại soái làm chức hữu Kim ngô đại tướng quân, Bắc Nha đại đô đốc, chỉ huy tất cả cấm vệ quân trong hoàng thành!

- A!

Tần Tiêu nhịn không được mà sợ hãi kêu lên một tiếng, sau đó đứng phắt dậy:

- Đó không phải chức vụ của Võ Ý Tông lúc trước sao? Bất quá là đổi thành Hữu kim ngô, lúc trước hắn là Tả kim ngô... Lý Tự Nghiệp, tin tức này ngươi nghe được ở đâu vậy, đúng là tin đồn bậy bạ!

- Chỗ tin cậy nha!

Lý Tự Nghiệp cãi lại:

- Ngày hôm qua trên bàn rượu còn có chiêm sự thái giám của chiêm sự phủ ở đó cơ mà! Lời của hắn lúc nào cũng thực tới tám phần nha?

- Chiêm sự phủ?...

Tần Tiêu lẩm bẩm thầm nghĩ: Mặc dù hiện tại thái tử đã là giám quốc rồi, nhưng vẫn chưa chính thức đăng cơ, có chuyện gì cần thương nghị cũng phải có thái giám của chiêm sự phủ theo sát ghi lại, tất cả quân lệnh đều phát ra từ nơi này, tin tức của mấy người này tự nhiên không thể là giả được... bắc nha đại đô đốc! Chẳng trách ở đây có cả bái thiếp của mấy tên ngưu nhân như tướng quân Vũ lâm vệ Lý Đa Tộ và Kính Uẩn, hóa ra là ta bây giờ sắp trở thành người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ rồi, ha ha ha!

- Sao lại náo nhiệt thế này, mọi người đều có mặt đông đủ ở đây nha!

Một tên cao lớn cười to đi vào soái phủ, Tần Tiêu vừa thấy Lý Trọng Tuấn! Liền cùng chúng tướng nghênh đón:

- Vệ vương điện hạ!

Lý Trọng Tuấn cười ha hả, khoát tay nói:

- Các huynh đệ không cần phải đa lễ như vậy. Tần tướng quân, bổn vương hôm nay chính là cố ý tới chúc mừng ngươi đây!

Tần Tiêu mỉm cười nói:

- Ta thì có việc gì mà chúc mừng?

- A, ngươi vẫn còn chưa biết! Ta nói cho ngươi biết cũng được.

Lý Trọng Tuấn đĩnh đạc ngồi xuống ghế:

- Ngày hôm qua, phụ vương ta cùng tam đại nguyên lão và mấy trọng thần triều đình khác đã nghị luận cả ngày, trong đó có một chuyện liên quan tới ngươi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-456)


<