← Hồi 184 | Hồi 186 → |
Ba lão gia hỏa làm việc rất hiệu suất, chỉ rời đi chưa đầy một canh giờ, thánh chỉ đã tới rồi. Trực tiếp bổ nhiệm Tần Tiêu làm Tứ phẩm Đại Lý Tự Thiếu Khanh, chấp chưởng tất cả trọng đại hình án của Kinh Thành.
Thái giám đưa thánh chỉ xuống, Tần Tiêu cầm lấy nó mà chỉ cười khổ:
- Tả Vệ Suất tạm thời là không cần đi, nhưng mà giả bộ cũng không nổi nữa. Thật đúng là người đang triều đình, thân bất do kỷ. Ta không phải là muốn nghỉ ngơi một chút thôi mà, làm sao công việc, phiền toái nhiều cứ tìm tới cửa như vậy?
- Dừng...
Tử Địch kéo nhựa giọng ra, nói với vẻ xem thường:
- Không phải tài tử lưu hành thoi đi dạo kỹ viện sao, trong nhà có kiều thê tân hôn yến cũng không cần để ý.
Mặc Y kéo Tử Địch qua một bên mắng:
- Im miệng, muội vô lễ quá/
Lý Tiên Huệ cười nhàn nhạt lặng yên không lên tiếng.
Tần Tiêu cười khan vài tiếng:
- Tiên nhi, cái này... Vấn đề này, nàng phải nghe lời ta giải thích. Chúng ta là đi Bách Linh Lung nhưng không làm cái gì hết, chỉ uống hai chén rượu, nhìn người đá bóng. Không tin, nàng hỏi A Man ca ca của nàng đi.
Lý Long Cơ đi theo chân Tần Tiêu cùng Mặc Y về nhà, thấy khách nhân nên hắn cũng không có đi quấy rầy, chính mình đi tìm Lý Tiên Huệ nói chuyện phiếm. Lúc này hắn cười gian nói:
- Kỳ thật Tần Tiêu nói cũng đúng, hắn thật không có làm gì, chủ yếu là... Thời gian không đủ. Ba Tân La cô nương vừa gọi ra thì Mặc Y đã xông vào.
Tần Tiêu thực hận không thể bóp chết Lý Long Cơ, hắn oán hận mà nói:
- A Man, coi như ta nhìn rõ cái miệng của ngươi, đúng là gian tế thích đâm bị thóc chọc bị gạo, uổng công ta coi ngươi là huynh đệ. Ngươi rõ ràng bán đứng ta trước mặt mọi người.
Tử Địch cười khanh khách đắc ý nói:
- Xem đi xem đi, giấu đầu lòi đuôi rồi! Xem ra thật đúng là có tâm đi dạo kỹ viện uống hoa tửu đấy. Nếu ' thời gian sung túc ' thì sẽ đủ để làm mọi chuyện rồi.
Mắt hổ của Tần Tiêu nghiêm lại trừng lên nhìn nàng:
- Tiểu quỷ! Ta là người dâm đãng vậy sao? Nếu thạt như thế thì lúc còn ở Sở Tiên Sơn Trang, muội đã sớm...
Tử Địch cấp thiết nhảy lên hét to:
- Còn không im miệng!
Mọi người đều biết chuyện tình sắc dụ ám sát của Tử Địch, thấy nàng bộ dạng hoa chân múa tay xấu hổ của nàng thì cười ha hả.
Lý Tiên Huệ khoát tay áo:
- Tử Địch, đừng làm rộn.. Đại nhân thật vất vả về nhà nghỉ ngơi một ngày, cũng không được sống yên ổn. Hiện tại lại muốn tiếp nhận đi thăm dò bản án. Tần đại ca, huynh tiếp nhận là gì? Chuyện này không có quan hệ gì với huynh cơ mà?
Tần Tiêu bất đắc dĩ cười cười, hắn thở dài:
- Nói thật, ta đúng là không muốn nhận, vừa mới hứng thú nghiên cứu chuyện đá bóng với A Man thì tam đại cự đầu trong triều tìm tới tận cửa nhét vào tay. Bản thân cái án này không lớn, có lẽ họ muốn khảo nghiệm ta, cho ta một ít lịch lãm rèn luyện. Ta nếu không tiếp không phải sẽ đắc tội với ba người họ sao? Làm quan trong kinh thành giống như là đi ngược dòng nước không tiến tắc thối, không phải do ta lười biếng nha! A Man, kế hoạch giả vờ này vừa mới bắt đầu đã kết thúc rồi.
Lý Long Cơ cười nhẹ một tiếng:
- Đại ca, cái này gọi là đào tận cát vàng mới gặp chân kim. Là nhân tài chắc chắn sẽ có ngày hóa rồng, trong triều có ba nguyên lão ủng hộ ngươi là cơ hội khó mà có được. Ngươi nên cố sức mà làm, bất quá nếu gặp được vấn đề mẫn cảm vẫn nên cẩn thận nhiều hơn là tốt, mọi thứ nên thương nghị với Tam đại nguyên lão nghe ý của bọn hắn.
Tần Tiêu gật nhẹ đầu:
- Cũng chỉ đành như thế, thời tiết nóng bức thế này thi thể không dễ đảm bảo, ta sẽ đi huyện Trường An ngay bây giờ để nghiệm thi một chút.. Đáng tiếc ta hiện tại chỉ có một cái chức danh, không có giao tình gì những người của Đại Lý Tự kia, hợp tác cũng không được ăn ý. Nếu có thể đem Lý Tự Nghiệp cùng Phạm Thức Đức điều đến thì tốt rồi, hai người này theo ta đi Giang Nam khiến cho mọi chuyện rất thuận lợi. Còn có Hình Trường Phong hắn trước kia là tổng bộ đầu của huyện Trường An, đáng tiếc bây giờ đang ở bên ngoài huấn binh.
Lý Long Cơ nói:
- Nhân vật quan trọng không đơn giản như thế, tam đại nguyên lão có thể đưa ngươi vào Tứ phẩm Đại Lý Tự Thiếu Khanh, còn không có cách nào điều mấy người không có cách nào khác đến cho ngươi sai sử sao? Ngươi nếu không rảnh, ta thay ngươi đi một chuyến a. Việc này tìm Trương Giản Chi tùy tiện nói một chút là thành thôi.
Tần Tiêu lo nghĩ nói:
- Lý Tự Nghiệp, Điền Trân cùng Vạn Lôi, những ngày này vừa về Trường An, ở bên trong Tả Vệ Suất cũng có nhiều chuyện. Ta rời đi sẽ khiến họ bận rộn hơn, điều Phạm Thức Đức đến là được rồi. Người này sáng suốt đến là được rồi. Người này sáng suốt tinh thông trị pháp, trợ giúp đối với ta rất lớn. Hình Trường Phong sao... Tạm thời không vội. Đến lúc đó, tự ta sẽ đi an bài, dù sao hắn hiện tại cũng không phải quan lại trong biên chế của Đại Chu.
Lý Long Cơ cười nói:
- "Đại ca, ngươi lần này lôi kéo Tả Vệ Suất đi ra ngoài, huấn luyện cái gì ' bộ đội đặc chủng ' thành công rồi hả? Thần bí như vậy, ngươi không phải là muốn bồi dưỡng chính mình một chi bí suất a? Lúc nào cho chúng ta biết một chút về cái gọi là bộ đội đặc chủng đến tột cùng ' đặc ' ở địa phương nào?
Tần Tiêu cười nói:
- Thời cơ đến, tự nhiên sẽ đi ra thể hiện thái độ. A Man, những chuyện này đừng ở bên ngoài nói lung tung. Vạn nhất người ta cũng giống như ngươi nói ta tự lập võ trang sẽ không tốt. Được rồi, không nói nữa, thừa dịp thời gian còn sớm, ta đi xem huyện nha Trường An. A Man, làm phiền ngươi tiến cung nói với Phạm Thức Đức một câu.
- Đợi một chút Tần đại ca!
Lý Tiên Huệ đưa tay vẫy Tần Tiêu lại, nàng nhẹ giọng nói:
- Không bằng chàng dẫn theo Mặc Y đi, nàng làm việc trầm ổn lão luyện, có thể giúp chàng không ít. Phạm Thức Đức bên cạnh chàng cũng hơi ít, nếu gặp nhiều chuyện khó có thể phân thân.
Mặc Y chắp tay tiến lên:
- Đại nhân, dẫn ta cùng đi chứ!
Tần Tiêu chớp chớp mắt suy nghĩ, hắn cười cười:
- Cũng được, Tử Địch, muội cùng Thiết Nô giữ nhà, đừng có làm loạn lên.
Tử Địch rầu rĩ nhíu mày:
- Lại không cho người ta đi... Muội biết rồi.
Mặc Y một thân trang phục Hồ phục, trên lưng hỏa trúc xà kiếm, đi theo sau lưng Tần Tiêu ra ngoài. Hai người cỡi khoái mã, trong chốc lát đã tới huyện nha Trường An.
Bùi Tụng đương nhiên là vui mừng, hắn liếc thấy Mặc Y, cuống quít nói:
- Tử Địch nữ hiệp, sự tình lần trước có đắc tội. Hiểu lầm, hiểu lầm...
Mặc Y cười cười:
- Bùi đại nhân, ngươi nhận lầm người, ta là Mặc Y tỷ tỷ của Tử Địch. Sự tình lần trước không cần nhắc lại nữa, xá muội cũng có chỗ không đúng.
Bùi Tụng trợn tròn đôi mắt nghi ngờ nói:
- Mặc Y? Thật sự là... Quá giống! Tần đại nhân, bên cạnh ngài đúng là có quá nhiều nhân tài.
Tần Tiêu khoát tay áo:
- Những lời này ngày khác lại nói, nhanh dẫn ta đi xem thi thể!
*****
Bùi Tụng không dám dài dòng nữa, hắn dẫn hai người tới phòng chưa xác, một mùi hôi thối đập vào mặt. Mặc Y vội vàng bụm lấy cái mũi nhíu mày.
Bùi Tụng nói:
- Ba bộ thi thể đều có rất nhiều nơi bị gãy và ngâm trong nước bị thối rữa. Cho dù đã tận lực xử lý thích đáng, nhưng thời tiết nóng bức nên tất cả đều có mùi.
Tần Tiêu cũng ngửi thấy, trong lòng cảm thấy buồn nôn. Nhìn Mặc Y, hắn nói với nàng:
- Muội đi ra ngoài chờ đi.
Mặc Y quật cường lắc đầu:
- Không có vấn đề gì!
Bùi Tụng đi xốc lên vải trắng che bên trên cỗ thi thể nói;
- Đây là thi thể phát hiện ra đầu tiên, cách nay đã có tám ngày. Thời điểm phát hiện thi thể theo như khám nghiệm thì thời gian tử vong đã vượt qua mười hai canh giờ.
Tần Tiêu đi ra phía trước nhìn thi thể, đó là một cái nữ thi, cổ bị chặt tận gốc, toàn thân trương phình, nhiều nơi trên người biến thành nấm mốc màu xanh có mùi hôi thối. Nơi cổ dính nhiều bùn cát.
Tần Tiêu nhìn tinh tế bên ngoài một hồi rồi lắc đầu nói:
- Thật là tàn nhẫn! Một đao chém đứt đầu lâu, sau đó lập tức vứt xác vào sông. Huyết dịch nơi cổ tuần hoàn trong bùn cát nước sông nên hút khá nhiều cát, Hơn nữa người nữ tử này khi còn sống cũng bị ngược đãi nhiều...
Tần Tiêu nhìn Mặc Y nhàn nhạt nói:
- Hơn nữa rất có thể là ***.
Bùi Tụng tiếp lời:
- Đúng vậy a, lúc ấy khám nghiệm tử thi cũng nói như vậy. Nữ nhân này bị sưng lên thành màu xanh đen, bị người ta dùng lực đánh vào tạo nên vết bầm. Hơn nữa... Khục...
Bùi Tụng xấu hổ nhìn Mặc Y tiếp tục nói:
- Mông và bộ phận sinh dục có dấu vết bị hỏa thiêu.
Mặc Y rốt cục nhịn không được, xông đi ra bên ngoài ói.
Tần Tiêu cũng cảm giác trong miệng đắng ngắt, dạ dày cuồn cuộn sôi trào. Nhìn thi thể một hồi, quả nhiên theo như lời Bùi Tụng nói, địa phương tư mật nhất của người này bị thiêu cháy, da thịt bong tróc, đoán chừng bỏng khá nặng.
Tần Tiêu khoát tay áo:
- Nhìn xem hai cỗ thi thể khác xem sao.
Bùi Tụng cau mày vạch mảnh vải che thi thể lên nói:
- Cỗ này cũng như cỗ thi thể đầu tiên, cũng bị chặt đầu, trên người có dấu vết bầm tím, hơn nữa có thật nhiều dấu roi da.
Trong lòng của Tần Tiêu mắng thầm: hung thủ kia đúng là ác độc. Nghĩ ra nhiều chiêu trò như thế. Lại hỏa thiêu còn có roi da, đoán chừng còn có rất nhiều những vết thương bởi vì thi thể bị ngâm trướng không cách nào phân biệt khác.
Bùi Tụng đi tới cỗ thi thể thứ ba, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Mặc Y bên ngoài phòng chứa xác đang vịn tường nôn mửa, hắn thấp giọng nói:
- Tần đại nhân, cỗ thi thể này còn muốn khủng bố hơn trước vài phần. May mắn Mặc Y cô nương ở bên ngoài, bằng không thì sợ là càng chịu không nổi rồi!
Tần Tiêu cau mày:
- Xốc lên ta xem!
Thời điểm cỗ thi thể kia đập vào mắt, Tần Tiêu thiếu chút nữa nhịn không được đã có xúc động muốn ói. Nếu không phải trước kia trong bộ đội, chuyên môn trải qua loại huấn luyện này thì sợ là hiện tại cũng giống như Mặc Y.
Đây còn gọi là thi thể người sao?
Không có đầu lâu, điều này là tự nhiên. Địa phương trước ngực vốn có hai ngọn nhũ phong đã bị cắt lõm lộ ra xương ngực trắng hếu. Bởi vì nước chảy xiết và ngâm lâu nên vết thương trắng bệch và sưng phù. Nội tạng đã bốc mùi trướng lên chỗ bị thương, tuy rằng đã được xử lý nên không có dòi bọ nhưng chút ít nội tạng và cảnh tượng thê thảm càng khiến người ta thêm sởn gai ốc, cực kỳ buồn nôn.
Bùi Tụng đi cũng cố nén buồn nôn nói:
- Đại nhân có thể chịu. Lúc ấy thời điểm bộ hài cốt đưa tới, hạ quan không nhịn được phải ói mấy lần. Trải qua khám nghiệm tử thi, nàng này khi còn sống từng tiến hành chuyện phòng the kịch liệt làm cho bộ phận sinh dục bị hao tổn. Đồng thời, địa phương khác trên người cũng giống như hai cỗ thi thể kia, có dấu vết bị ngược đãi, phần lớn là hỏa thiêu và quất roi.
Tần Tiêu muốn thử di chuyển thi thể để quan sát thì nội tạng trong lồng ngực chảy ra ngoài, hắn vội vàng dừng tay.
Hai người đi ra khỏi phòng chứa xác, đều như trút được gánh nặng mà thở ra một hơi dài, chạy tới chỗ có nước rửa sạch tay.
Trong lòng Tần Tiêu cười khổ: Xong rồi! Hôm nay khỏi cần ăn cơm tối luôn.
Mặc Y cuối cùng là phun ra sạch sẽ mới cúi đầu như có lỗi đến bên cạnh Tần Tiêu cúi đầu sợ hãi nói:
- Đại nhân... Ta... Thực xin lỗi!
Tần Tiêu khoát tay áo:
- Được rồi Mặc Y, muội đã xem như không tệ rồi. Đổi lại là Tử Địch hoặc là những người khác. Sợ là chứng kiến lần đầu tiên đã bị ói, ngay cả ta cũng cảm giác không chịu nổi.
Bùi Tụng hỏi:
- Đại nhân đã nghiệm thi xong, ngài có ý kiến gì không?
Tần Tiêu lắc đầu:
- Tạm thời còn không có phát hiện cùng manh mối lớn, duy nhất có thể dùng khẳng định là từ thủ pháp cùng hình thái của ba bộ thi thể này, hẳn là đã chết trong tay cùng một hung thủ, mà tên hung thủ này, rất có thể là loại người biến thái.
- Loại người biến thái?
- Khục... Chính là thần trí khả năng không bình thường, khác hẳn với thường nhân. Nội tâm có suy nghĩ và xúc động vặn vẹo. Có thể là chịu qua đả kích hoặc là áp lực quá mức, cũng có thể là do nguyên nhân khác.
- Có một chút... Đã minh bạch. Ý của đại nhân là chỉ hung thủ có thể bị thất tâm phong?
Tần Tiêu gật đầu cười cười, hắn cũng lười giải thích nhiều:
- Xem như thế đi!
- Vậy bây giờ, chúng ta bắt tay vào làm từ chỗ nào để truy tìm hung thủ?
Tần Tiêu nói:
- Đã tra ra thân phận của ba cô gái này chưa? Nhiều ngày rồi vẫn chưa có người trong nhà tới báo mất tích sao? Đã phái người đi điều tra chưa?
Bùi Tụng đáp:
- Đại nhân, hung án lần này, hạ quan thật sự không dám nói ra ngoài. Không có công nhiên dán thông báo tìm người đến đây nhận thi. Mấy ngày liên tiếp phái ra mấy trăm bộ khoái đi điều tra thân phận của người chết, nhưng đều không có đầu mối, một mực không ai báo lại án nói có người mất tích. Theo hạ quan nghĩ, ba nữ tử này không phải là người người Trường An Tần Tiêu lắc đầu:
- Chưa hẳn, họ đều là nữ tử sống an nhàn sung sướng, không phải là hạ nhân nha hoàn hoặc là bình dân nữ tử.
Bùi Tụng ngạc nhiên nói:
- Vì sao?
Tần Tiêu đáp:
- Nói như vậy là bởi vì thi thể người rơi vào trong nước bị cọ rửa, quần áo đều bị rách nát. Ba nữ tử này đều là thân thể trần truồng, nguyên nhân cũng là bởi vì trên người các nàng mặc quần áo và trang sức của sĩ tộc hào phú Trường An.
Bùi Tụng nói tiếp:
- Cũng có khả năng, bị ngược đãi nên lột hết quần áo ra trước thì sao?
Tần Tiêu gật nhẹ đầu:
- Hoàn toàn chính xác có một loại khả năng như vậy. Nhưng mà ngươi nhìn bụng của các nàng, nếu như là bình dân nữ tử, mặc quần áo vải thô thân đối vạt áo, bên hông thường cột vải thô, sau nhiều năm sẽ lưu lại vết hằng. Nhưng mà trên người của các nàng, đều không có. Bởi vậy có thể thấy được, ba người này khi còn sống, bình thường đều là váy dài hoặc là quần áo váy ngắn ngực rất thấp.
← Hồi 184 | Hồi 186 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác