← Hồi 185 | Hồi 187 → |
Bùi đại nhân, tuy rằng quần áo và trang sức Đại Chu ta tôn trọng cởi mở cùng tự do, nhưng loại quần áo này không phải là người nào cũng có thể mặc. Bình dân nữ tử bình thường không dám ăn mặc bạo lộ như vậy. Hơn nữa ngươi xem một chút tay của các nàng, tuy rằng bị phềnh lên, nhưng từ móng tay các nàng có thể thấy được, bình thường chăm sóc rất cẩn thận. Hơn nữa, trên tay không có một chút vết chai, đủ thấy ba người này khi còn sống rất an nhàn và sung sướng. Hơn nữa coi như là người bên ngoài cũng có thể đặt chân lên Trường An sẽ bị cướp giết nửa đường sao?
Bùi Tụng cả kinh bái phục:
- Đại nhân thấy mầm biết cây, hạ quan thực là cực kỳ bội phục!
Tần Tiêu cười khoát tay áo:
- Không có gì, ta đây cũng là đang suy đoán, không nhất định chuẩn xác toàn bộ. Nếu như lời vừa phân tích thì phạm vi tìm tòi nhỏ đi rất nhiều. Nếu ta là quan to hiển quý hoặc là người phú quý trong kinh thành, trong nhà của ta mất người cũng không báo quan cũng không dám đến nhận thức thi thì có những nguyên nhân nào?
Bùi Tụng nghĩ rồi nói:
- Theo suy luận của đại nhân thì ba người nữ tử đã chết trong nhà của chủ nhân sao? Nói thí dụ như chủ nhân giết thị thiếp trong nhà hoặc là bên ngoài, sợ bị quan phủ trượng trách, vì vậy nghĩ tới vứt xác không để lại dấu vết? Chém tới đầu lâu, chính là vì làm cho người ta không nhận ra thi thể?
Tần Tiêu cười cười:
- Bùi đại nhân cao kiến. Đây cũng là một loại khả năng. Hiện tại việc cấp bách chính là biết rõ ràng thân phận của ba nữ nhân này, sau đó mới có thể điều tra tiếp.
Ba người vừa đi vừa trò chuyện, tới hậu đường huyện nha. Đúng lúc này Phạm Thức Đức cũng tới, vui mừng tiêu sái đến trước mặt Tần Tiêu hành lễ:
- Đại nhân, phạm mỗ lại có thể cộng sự cùng đại nhân. Thật sự là điều rất vui vẻ!
Tần Tiêu cười nói:
- Phạm tiên sinh miễn lễ. Ta làm ít chuyện mà không có ngươi thì cảm giác không được tự nhiên, giống như thiếu đi thứ gì đó.
Phạm Thức Đức cười nói:
- Đại nhân quá coi trọng ta rồi, nghĩ tới ta trong Đông Cung cả ngày không có việc gì, sắp buồn bực tới bệnh rồi. Hiện tại vừa vặn rất tốt, một tờ điều lệnh để cho ta đến Đại Lý Tự trở thành cái Đại Lý Tự chính, hiệp trợ đại nhân phá án. Phạm mỗ thật sự là mừng rỡ nha!
Bùi Tụng đi cùng Mặc Y nói:
- Chúc mừng phạm đại nhân!
Phạm Thức Đức chắp tay với Bùi Tụng:
- Bùi đại nhân khách khí rồi... A... , Mặc Y cô nương đã ở rồi. Thật là tốt, không phải ở cùng với hắc đản Lý Tự Nghiệp, ta cũng thanh tĩnh hơn nhiều.
Bùi Tụng ngạc nhiên nói:
- Phạm đại nhân, không ngờ ngươi lợi hại như thế, sao chỉ cần liếc mắt đã phân biệt được hai tỷ muội các nàng?
Phạm Thức Đức cười nói:
- Bùi đại nhân, cái này ngươi không biết đâu! Hiện tại đứng ở chỗ này, nếu là Tử Địch sớm nhào lên kéo chòm râu của ta chơi rồi, làm gì nhã nhặn như thế.
Mọi người cùng cười rộ lên, Mặc Y ngượng ngùng nói:
- Muội tử của ta đúng là nên quản dạy một chút..
Tần Tiêu dừng lại nói với Bùi Tụng:
- Bùi đại nhân, bản án này tra ngay tại huyện Trường An. Không cần phải đem thi thể vận đến Đại Lý Tự, bây giờ ngươi phái nha dịch bộ khoái ngầm hỏi từng phường trong Trường An nhìn xem có nữ nhân nhà ai thất tung, cho dù mò kim đáy biển cũng sẽ có gặp may, đương nhiên tốt hơn là không làm cái gì.
Bùi Tụng đi chắp tay lạy dài:
- Hạ quan tuân lệnh.
Lúc về đến nhà, trên bàn cơm nóng hôi hổi, Lý Tiên Huệ cùng Tử Địch đang chờ đám người Tần Tiêu cùng nhau ăn cơm. Mặc Y nhìn màu đỏ trên bàn, dấm chua trong dạ dày nổi nên, nàng bụm miệng bỏ chạy... Tần Tiêu cũng cảm giác không có khẩu vị, nói ở bên ngoài đã ăn rồi, về tới trong phòng nghỉ ngơi.
Phạm Thức Đức kỳ quái nói:
- Ý.... Đại nhân cùng Mặc Y cô nương, như thế nào đều không ăn cơm?
Lý Tiên Huệ mời Phạm Thức Đức dùng cơm rồi trở lại trong phòng ngủ ngồi bên cạnh Tần Tiêu vuốt của hắn lo lắng nói:
- Như thế nào lại không ăn cơm? Thân thể không thoải mái sao?
Tần Tiêu cười cười, vỗ vỗ tay của nàng:
- Không có việc gì... Có thể là thời tiết quá nóng enen không có khẩu vị. Nàng gọi Tử Địch nói nàng chuẩn bị cho tỷ tỷ nàng một chút điểm tâm thanh đạm ăn đêm... Ta không cần. Mấy ngày nay cũng không hoạt động, cảm giác ăn tới nỗi mập lên rồi đây?
- Tần đại ca...
Lý Tiên Huệ ngồi lên đùi Tần Tiêu, lo lắng nói:
- Nếu chàng cảm thấy không khỏe, muốn xin nghỉ nghỉ ngơi đi. Nhìn bộ dạng này của chàng thiếp rất đau lòng... Thiếp không thể so với Mặc Y, không có bản lãnh gì cũng không thể lộ diện ra ngoài sáng, không thể đi theo bên cạnh chàng giúp chàng cái gì. Cả ngày ở nhà, chỉ biết lo lắng suông thôi.
Tần Tiêu nhẹ nhàng vuốt lưng của Lý Tiên Huệ lạnh nhạt cười nói:
- Không có việc gì, ta thật không có sự tình. Kỳ thật, chỉ là tại huyện nha nhìn thấy mấy cỗ thit hể nên có chút buồn nôn ăn không ngon mà thôi... Ân, không nói cái này rồi, nhớ tới lại cảm giác nổi cả da gà lên... Thật sự là khổ cho tiểu nha đầu Mặc Y, đi theo ta làm chuyện này, nàng chút nữa ói tại chỗ.
- Buồn nôn như thế sao?
Lý Tiên Huệ nhíu mày:
- Tần đại ca, nói tới Mặc Y... Chàng có nghĩ tới nên giải quyết vấn đề của nàng như thế nào mới tốt không?
Tần Tiêu giả ngu cười:
- Cái gì làm sao bây giờ? Nàng bây giờ không phải là rất tốt sao. Kỳ thật ta càng muốn Mặc Y lại nhà cùng nàng, không cần phải đi theo ta chạy loạn khắp nơi.
- Ai nha, chàng đừng có mà giả bộ.
Lý Tiên Huệ đập nhẹ trước ngực Tần Tiêu một quyền:
- Chuyện của các người, thiếp còn không rõ ràng lắm sao? Lúc ở Giang Nam, trước khi thiếp về thì nàng đã thích chàng rồi. Tính toán ra thiếp còn là người thứ ba chen vào. Mặc Y cô nương này thật sự không tệ, ổn trọng, hào phóng, dịu dàng, cơ trí, võ nghệ gan dạ sáng suốt so với ta tốt hơn không biết gấp bao nhiêu lần rồi. Chàng không thể phụ nàng ấy được.
Tần Tiêu cười giảo hoạt:
- Vậy phải xử lý như thế nào?
Lý Tiên Huệ oán hận điểm trên trán hắn một cái:
- Chính chàng tự đi mà xử lý. Chuyện của nam nhân còn hỏi thiếp sao? Để chàng ra ngoài uống hoa tửu thì không bằng tiện nghi người bên cạnh trước.
- Ha ha!
Tần Tiêu cười ha hả:
- Xem ra, nàng đã tức giận rồi. Nói thiệt cho nàng biết, nam nhân luôn cảm thấy vợ không bằng thiếp. Thiếp không bằng trộm, trộm không bằng trộm không được... Nếu không những người uống hoa tửu đi dạo kỹ viện đều là trong nhà có thê thiếp chiếm đa số! Còn không phải là muốn tìm cảm giác mới mẻ sao? Hắc hắc!
Lý Tiên Huệ xấu hổ nhanh chóng nhéo lỗ tai của Tần Tiêu:
- Chàng dám... Chàng dám! Từ khi tới Trường An, chàng toàn học thói xấu.
Tần Tiêu cười khẽ, hắn giả vờ bộ dạng chật vật nhe răng nhếch miệng nói:
- Lão bà tha mạng, lão công không dám nữa!
Cùng Lý Tiên Huệ đùa giỡn một hồi, tâm tình của Tần Tiêu lập tức tốt lên rất nhiều. Trong lòng thầm nghĩ: nam nhân có vợ không giống với lúc trước. Ở bên ngoài dù mệt mỏi phiền thế nào.
*****
Về đến nhà cũng có cảm giác nhẹ nhõm vui sướng. Tiên nhi, thật đúng là lão bà tốt.
Lý Tiên Huệ phủ phục trước ngực Tần Tiêu, nàng nhẹ nhàng nói:
- Tần đại ca, làm sao chàng luôn gọi thiếp là lão bà? Xưng hô thế này tựa hồ không hay lắm, thiếp gọi chàng là lão công có cảm giác như là hai lão đầu lão thái thái ấy.
Tần Tiêu cười nhẹ một tiếng:
- Cái này sao, nói như thế nào đây... Nàng coi như là chúng ta sẽ đến già đầu bạc, từ thiếu niên cùng chậm rãi già đi. Lần trước ta nghe Thượng Quan Uyển Nhi nói về chuyện xưng hô thế này: một thư sinh nghèo thi đậu công danh thì ghét bỏ lão thê trong nhà. Hắn viết một vế trên: Hà bại liên tàn, lạc diệp quy căn thành lão ngẫu. Ý nói vợ già xấu, muốn nạp thiếp. Vợ hắn đối lại: Hòa hoàng đạo thục, xuy khang kiến mễ hiện tân lương. Thư sinh đọc vế dưới của thê tử bị nhanh nhẹn cùng trí tuệ đả động, liền buông tha nạp vùng đất mới bỏ cũ/ Thê tử thấy trượng phu hồi tâm chuyển ý, không quên tình cũ liền vung bút viết: Lão công thập phân công đạo. Thư sinh cũng vung bút viết vế dưới: lão bà nhất phiến bà tâm. Việc này lưu truyền ra có nhiều chỗ vợ chồng bắt đầu xưng hô đối phương là lão công, lão bà.
Lý Tiên Huệ cười hì hì nói:
- Ôi, bản thân thiếp đã quên, Thượng Quan Uyển Nhi là một tài nữ bác văn quảng thức! Mặc Y phiền toái rồi, lại thêm đối thủ... Lại nói tiếp, Thượng Quan Uyển Nhi cũng không tệ lắm, chỉ là thân phận quá hiển hách. Mi tâm của nàng có hình xăm hoa mai, có xu hướng sẽ dẫn dắt nội cung.
- Hình xăm?
Trong lòng của Tần Tiêu đột nhiên sáng ngời, phảng phất nghĩ tới điều gì, hắn cởi áo trước ngực Lý Tiên Huệ nhìn vào bên trong.
- Huynh làm gì thế? Trời còn chưa tối mà.
Lý Tiên Huệ e lệ trốn tránh.
Tần Tiêu cười ngây ngô hai tiếng:
- Không phải... Đột nhiên nhớ tới một sự tình, nàng để cho ta xem đi mà.
Lý Tiên Huệ đỏ mặt quay đầu nhìn về một bên, bộ dạng như là thấy chết không sờn:
Lý Tiên Huệ nguyên bản rất trắng, sau khi trở thành phụ nữ thì càng ngạo nhân. Trên ngực trái có một hình xăm đóa hoa mai, nhìn càng mị lực vô cùng, hấp dẫn vô biên.
Tần Tiêu tinh tế nhìn mấy lần, yết hầu nhúc nhích mấy ngụm nước miếng, hắn cố nén xúc động hỏi:
- Tiên nhi, ta một mực không hỏi nàng. Hình xăm trước ngực biểu thị diều gì?
Trên mặt Lý Tiên Huệ ửng hồng, rồi lại có chút thất vọng nói:
- Làm cả buổi, chàng chỉ hỏi điều này sao. Từ Tiểu Nguyệt vì để cho chàng phát hiện sơ hở thân phận của thiếp, nên cố ý vẽ lên một Hỏa Phượng Hoàng trước ngực thiếp. Trong hồ Bành Lễ ngâm rất lâu nên bị xóa đi, còn hoa mai này... là lúc ba năm trước, thiếp tới thần đô Lạc Dương, sư phụ mời một người tên là Phong Nhị Nương xăm cho. Lúc ấy rất lưu hành thứ này nên, thiếp nhất thời ham chơi...
Tần Tiêu nhướng mày:
- Nàng nói là Phong Nhị Nương? Đợi một tý, chả lữ là lão bản nương của Bách Linh Lung Bách Linh Lung, tại sao lại ở Lạc Dương, nàng trước kia xăm hình sao?
- Đúng nha. Làm sao vậy?
Lý Tiên Huệ kinh ngạc nói:
- Nữ nhân này rất lợi hại, nghe nói nàng có quan hệ vô cùng tốt với Thái Bình công chúa và giao tình với một ít quan to cùng vương công trong triều. Nàng hiện tại đã mở thanh alau ở Trường An sao? Nhất định là Thái Bình công chúa chiếu cố nha! Hơn nữa thiếp còn nghe nói một bí mật.
Tần Tiêu truy vấn:
- Bí mật gì?
Lý Tiên Huệ tiến đến bên tai Tần Tiêu nói nhỏ:
- Việc này chàng đừng nói lung tung ra ngoài, là người của hoàng gia mới biết được... Lúc trước nha, Trương Xương Tông là theo Thái Bình công chúa, về sau Thái Bình công chúa mới đề cử hắn cho Vũ Hoàng. Hơn nữa nghe nói Trương Xương Tông có thể quen biết Thái Bình công chúa là do có quan hệ với Phong Nhị Nương.
Tần Tiêu mở to đôi mắt cả kinh nói:
- Phong Nhị Nương này thật không đơn giản, hóa ra còn chuyên dẫn mối cho hoàng tộc.
- Dẫn mối?
Lý Tiên Huệ nghi ngờ hỏi:
- Có ý tứ gì?
- Không có gì không có gì...
Tần Tiêu cười ha ha nói:
- Xem ra, ngày mai ta lại phải đi tới Bách Linh Lung...
Lý Tiên Huệ oán hận bẹo má Tần Tiêu:
- Còn đi nữa, thật không biết xấu hổ mà.
- Không đúng không đúng. Nàng nghe ta giải thích đã...
Tần Tiêu cười ha ha nói:
- Bản án này có chút đáng ngờ, ta muốn tìm Phong Nhị Nương hỏi chút ít manh mối.
- Vậy à! Là hỏi cô nương ngồi trên đùi cùng uống hoa tửu sao?
Lý Tiên Huệ không thuận theo không buông tha:
- Đều do Tam ca cùng A Man ca ca làm xấu chàng, lúc nào họ đến thiếp phải mắng họ mới được.
- Yên tâm đi, lão bà tốt của ta!
Tần Tiêu một lần phát lực đẩy Lý Tiên Huệ lên giường, nằm đè lên trên nói:
- Ngày mai ta đi Bách Linh Lung, đem hung khí để ở nhà, không mang theo trên người tốt rồi, cam đoan không phạm sai lầm!
- Hung khí?
Lý Tiên Huệ nhất thời không có hiểu rõ ràng, nhưng lập tức bừng tỉnh đại ngộ, mắc cỡ nói:
- Chàng nói bậy bạ gì đó. Làm sao để ở nhà được, nó có phải là túi tiền hay chìa khóa đâu.
- Hắc hắc!
Tần Tiêu cười tà tà nói:
- Mang súng không có đạn là được mà, đến đây nào, lão bà đại nhân.
- Cái gì cơ, cái gì là súng, cái gì là đạn...
Lý Tiên Huệ thẹn thùng vội hỏi, nhưng lập tức không còn thanh âm nào nữa...
Ngày hôm sau sáng sớm, Tần Tiêu cùng Mặc Y, Phạm Thức Đức liền đi ra cửa, thẳng đến Bách Linh Lung.
Trong lòng Tần Tiêu nghi hoặc là: ba bộ thi thể duy chỉ có một cỗ bị cắt đi *** (ngực). Rất có thể chính là vì che dấu dấu hiệu nhận biết thân phận và địa vị của người chết. Bởi vậy có thể suy đoán, người chết rất có thể giống như là Lý Tiên Huệ, có hình xăm nào đo. Không nghĩ tới Phong Nhị Nương thật sự có bổn sự Thông Thiên Triệt Địa. Ngay cả Thái Bình công chúa cùng Trương Xương Tông đều có thể tạo mối qua hệ. Trách không được thu cả đấu vàng như hạc giữa bầy gà tại chợ phía Tây. Nữ nhân này, thật sự là không đơn giản!
Tần Tiêu chọn lấy thời gian hơi sớm, Bách Linh Lung còn không có chính thức mở cửa buôn bán. Rất nhiều khách làng chơi kỹ nữ còn ôm nhau ngủ. Quy nô quét rác nhận ra Tần Tiêu, liên tục chạy tới thông báo gọi Phong Nhị Nương tới.
Phong Nhị Nương phong hoa tuyệt đại, uốn éo mềm mại đi ra, vẻ mặt cười quyến rũ nói:
- Ồ! Là Tần tướng quân! Sáng sớm đã tới sao... Thật là khiến người mừng rỡ! Lần trước ngài đi vội vã như vậy, ngay cả hồng bao cũng chưa kịp đưa cho ngài. Nhanh! Người đâu, quản lý một gian nhã các tốt nhất mời Tần tướng quân cùng các bằng hữu của hắn vào đi nghỉ ngơi, hảo tửu thức ăn ngon đều nhanh lên bày ra.
Tần Tiêu cũng không làm mất mặt nàng, mặc kệ lời mời mọc của nàng, hắn tiến vào một gian nhã các.
Phong Nhị Nương tự mình rót thêm rượu cho ba người, nàng cười cười nói:
- Tần tướng quân sớm như thế đã tới, còn mang theo cô nương cùng đi, không phải đến uống hoa tửu, là tìm ta có việc gì?
Tần Tiêu cười cười:
- Phong lão bản thật là người thẳng tính, Tần Tiêu cũng không vòng vo tam quốc.
← Hồi 185 | Hồi 187 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác