Vay nóng Homecredit

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 184

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 184: Liên hoàn hung sát án
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Lazada

- Ai đá vào trong cầu môn nhiều hơn thì coi như thắng. Tiên đế Cao Tông ưa thích loại hoạt động lặt vặt này, nhưng tới thời Vũ Hoàng thì trong nội cung thời gian dần trôi qua không còn ai chơi.

Tần Tiêu vui mừng nói:

- Ngươi nói cách chơi này không thú vị lắm, ta nghĩ tới một cách chơi. Ừ! Cũng đem người phân hai tốp, mỗi phương mười một người, có người thủ vệ, có người phòng thủ, có người công kích dẫn bóng. Mọi người có hợp tác, có thân thể đối kháng, có kỹ chiến thuật, càng có người yêu cầu kỹ thuật... Ai da, dù sao, nhất định rất vui vẻ!

- Thật sự?

Lý Long Cơ nghe xong thì tinh thần tỉnh táo rồi:

- Ngươi nói loại này ngược lại có chút như môn Pô-lo (cưỡi ngựa đánh bóng), nhưng mà người đến đá, khẳng định thú vị hơn ngựa đá. Nói nhanh lên một chút xem đến cùng cách chơi như thế nào?

Tần Tiêu xoa xoa đôi bàn tay, hứng thú nổi lên nói:

- Phong lão bản, lấy chút giấy và bút mực tới đây.

Phong Nhị Nương cười khanh khách đứng lên:

- Tốt, ta đi ngay. Tần tướng quân nha, thật đúng là nhân vật có thể dẫn dắt, đồ chơi tốt này nọ có thể nghĩ ra được. Vừa để cho Trường An lưu hành áo ba lỗ, hiện tại lại muốn làm ra cách chơi Xúc Cúc mới.

Lý Trọng Tuấn đối với chuyện hai người Tần Tiêu nói không có hứng thú, hắn ôm tiểu mỹ nữ bên cạnh uống rượu, hai mắt nhìn say sưa Lăng Nhi biểu diễn Xúc Cúc ở giữa sân.

Lúc sau, Phong Nhị Nương lấy giấy bút tới. Tần Tiêu mở giấy ra, trước vẽ lên cái sân bóng, dùng 1m5 một bước, đưa đơn vị đo sân bóng đổi thành bước. Sau đó lại vẽ chỗ đứng mười một người, trước tiên cân đối trận hình 442, rồi nói với Lý Long Cơ:

- Đây là cầu môn, thiết trí một thủ môn, ở bên trong khu vực này có thể dùng tay tiếp bóng. Sau đó đây là hậu vệ, giữa trận, tiền phong...

- Tiền phong, cái gì là tiền phong?

Lý Trọng Tuấn cũng bị hấp dẫn tới:

- Chiến tranh gì đây?

Tần Tiêu cười ha ha nói:

- Không phải, nghiên cứu đá bóng chứ!

- Cách chơi này đúng là mới lạ, nhanh nói một chút đi.

Ba người tựa đầu cùng một chỗ, Tần Tiêu tinh tế nói cho bọn hắn các loại quy tắc, kỹ xảo cùng chiến thuật của bóng đá hiện đại. Tuy rằng Tần Tiêu tại 21 thế kỷ không phải là cao thủ bóng đá, nhưng chưa từng ăn thịt heo cũng thấy heo chạy, quy tắc bóng đá cũng hiểu. Huống chi trong bộ đội cũng có bóng đá, tuy rằng chơi bóng rổ thì nhiều hơn.

Hai người nghe Tần Tiêu càng nói càng hăng, Lý Trọng Tuấn đưa tay vỗ:

- Ha ha, cách chơi thú vị! Tần huynh đệ, ngươi thực là thiên tài! Ngày mai chúng ta đi trong phủ Nam Nha Cấm Vệ tìm chút binh đến thi đấu nhé.

Lý Long Cơ khoát tay áo:

- Đi nam nha quá rêu rao rồi. Không bằng đi nhà của ta a. Tìm chút gia nô thái giám, đất trống sau phủ ta có sẵn tràng Pô-lo (cưỡi ngựa đánh bóng), cải tạo một chút là chơi được thôi.

Tần Tiêu vỗ tay cười to:

- Tốt! Quyết định vậy nha!

Ba nam nhân vui thành một đoàn, làm cho ba tiểu mỹ nữ Tân La cùng Lăng Nhi trong nội đường biểu diễn Xúc Cúc bị lạnh nhạt, Phong Nhị Nương thấy ba người bọn họ trò chuyện cũng không ở bên cạnh mất mặt, nàng lặng lẽ lui ra ngoài.

Trong lòng Tần Tiêu vui mừng nói: tốt nha, mỗi ngày đi dạo kỹ viện giả vờ uống hoa tửu, không bằng trốn đi đá bóng cho vui. Việc này nếu phổ cập giống như áo ba lỗ ngụy trang thì nói không chừng còn có thể làm cuộc thi... Đường triều Trung Quốc ta có cuộc thi bóng đá. Ha ha! Cái gì ngũ đại cuộc thi có thể so lịch sử với ta sao?

Ba người bàn tới hào hứng, ngay cả Lý Trọng Tuấn tạm thời ném tới mỹ nữ sang một bên không để ý rồi, tử tế nghe lấy Tần Tiêu nói các hạng quy tắc chi tiết cùng yêu cầu kỹ thuật. Nghe được nửa, Lý Trọng Tuấn khẽ vỗ chưởng cười to:

-Tốt lắm, ta sẽ mua lại Lăng Nhi làm tiền phong trong đội của ta. Kỹ thuật này của nàng, ai còn có thể cướp bóng từ trong chân của nàng.

- Dọa người! Ngươi đừng nói nhảm nữa.

Lý Long Cơ khinh thường trừng mắt liếc hắn một cái:

- Cỡ như nàng chỉ vừa va chạm đã bay ngay, nói chi tới đoạt bóng. Đại ca, cái này còn nói tới đối kháng nữa, có phải không?

Lý Long Cơ vừa mới dứt lời, một bóng người lóe lên bên cửa sổ, một nữ tử xuất hiện trong phòng. Mấy người nữ tử bị làm cho sợ đến cả kinh hét lên một tiếng rồi trốn sang bên cạnh.

Người tới hướng Lý Long Cơ cùng Lý Trọng Tuấn chắp tay hành lễ:

- Nhị vị điện hạ, Mặc Y thất lễ. Tiếc rằng Bách Linh Lung không cho ta tiến vào nên phải xông tới, mong rằng thứ tội.

- Mặc Y...

Tần Tiêu nhíu mày đứng dậy, đi đến trước mặt nàng hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì sao?

Mặc Y tiến đến bên tai Tần Tiêu nói nhỏ:

- An Nhạc Quận Chúa Lý Khỏa Nhi, mang theo gia nô đến trong phủ nháo sự. Tuyên bố ngươi hôm nay không gặp nàng sẽ phóng hỏa đốt trạch tử.

Lý Trọng Tuấn cùng Lý Long Cơ cùng hỏi:

- Làm sao vậy?

Tần Tiêu thở dài một hơi:

- An Nhạc Quận Chúa...

Lý Trọng Tuấn tức giận đến ngứa răng:

- Tiểu tiện nhân này. Các ngươi ở chỗ này ngồi, ta đi thu thập nàng rồi trở về!

- Đợi một chút điện hạ!

Tần Tiêu ngăn chặn Lý Trọng Tuấn:

- Việc này không thể làm lớn được. Bằng không, chỉ biết càng náo càng lớn. Không bằng, Tần Tiêu hiện tại tự mình đi đông cung một chuyến thái tử thái tử ra mặt.

Lý Trọng Tuấn chớp chớp đôi mắt, vỗ vỗ cánh tay của Tần Tiêu:

- Hay để ta đi, chuyện gia sự ta cũng dễ giải quyết hơn một chút. Dù sao... Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài nha. Ách... Đúng rồi, Mặc Y, muội muội của ngươi đâu? Tính của nàng như vậy có náo loạn với Khỏa Nhi không?

Mặc Y cúi đầu chắp tay:

- Phu nhân đem nàng dẫn tới hậu đường... An Nhạc Quận Chúa, tạm thời còn không có làm ẩu, nói là chờ một nén nhang, Tần đại nhân còn không quay về, nàng sẽ đốt trạch tử đi.

Tần Tiêu nghe được trong lòng nôn nóng:

- Vệ vương đi gặp thái tử a... Ta trở về một chuyến. Miễn cho nàng thật sự động thủ thì chuyện kia thì không thể vãn hồi.

Lý Long Cơ thở dài một hơi:

- Thật là mất hứng... Vậy thì tản đi thôi. Lý Khỏa Nhi, thật sự là càng ngày càng làm càn! Ta với ngươi cùng về nhà một chuyến.

Mọi người ném ra một số bạc làm tiền thưởng rồi nhanh chóng rời khỏi Bách Linh Lung.

Đợi đến lúc Tần Tiêu rời Bách Linh Lung đi ra đường cái chợ phía Tây, còn chưa đi ra vài bước, bên đường một Tiểu nhị ca trước cửa quán cơm bỗng nhiên kêu to:

- Đó... Đó không phải là Võ Trạng Nguyên Tần tướng quân sao? Lão gia, lão gia, mau tới!..

Người qua đường và ở bên trong cửa hàng phụ cận đều nhìn về phía Tần Tiêu:

- Chính là Võ Trạng Nguyên đả bại đệ nhất dũng sĩ Đột Quyết sao? Hắc, thật là hắn rồi!

Đám người lập tức lao tới Tần Tiêu khiến mấy người Tần Tiêu bị một đoàn người vây quanh.

- Tần tướng quân, ngài rất uy phong.

- Làm vẻ vang cho Đại Chu ta.

- Tuyệt vời!

- Tới nhà của ta chơi một chút không? Ở phía trước cửa hàng bán tơ lụa đó, ta bán cho ngươi loại áo lót... à... áo ba lỗ.

*****

Tần Tiêu lập tức khóc cười không nổi: Sao lại có fan hâm mộ thế này? Khá tốt hiện tại không thịnh hành kí tên, bằng không thì một người một cây viết bút đưa qua, không phải làm cho mình khắp nơi đều là mực sao?

Nhưng dân chúng không có ác ý, cũng không nên phát hỏa đối với bọn họ, khuôn mặt của Tần Tiêu tươi cười chắp tay đáp lễ, nghĩ biện pháp thoát thân. Lúc này, lão bản tiệm cơm bên cạnh đã vác cái bụng bự đi ra lách vào đám đông khiến cho mọi người người bên cạnh lên tiếng oán than dậy đất. Thật vất vả mới chen đến bên cạnh Tần Tiêu, hắn cúi đầu cười lấy lòng:

- Tần tướng quân, ngài hiện tại vào tiệm cơm của ta ăn một bữa nhé? Yên tâm, không cần tiền! Chỉ cần ngài tiến vào là được, hơn nữa ngài cùng người nhà của ngài trong vòng một tháng có thể ăn miễn phí trong quán cơm của ta, khách nhân trong nhà cũng có thể an bài ở trong tiểu điếm cam đoan xem như ở nhà. Trong tiệm của chúng ta có những món nổi tiếng như quái ngư ướp lạnh, tổ yến, chân gấu chưng....

Chưởng quầy mập còn chưa nói dứt lời thì đã bị một người bên cạnh quát to một tiếng ngắt lời:

- Chu mập mạp keo kiệt kia, còn dám mời người tướng quân đi ăn cơm! Tần tướng quân đi tới tiệm của ta đi, chỉ cần ngài ăn một bữa cơm, ta tặng ngài hồng bao và cộng thêm một thớt bảo mã Tây Vực.

Tần Tiêu cười khổ vài cái, nhìn người nọ, hắn gầy như một con khỉ, mặc một cái áo ba lỗ lộ ra những cái xương sườn gầy trơ.

- Đừng cãi cọ nữa.. Đi nhà của ta! Ta mở thôn trang tơ lụa, bán chính là áo ba lỗ của Tần tướng quân! Tần tướng quân chỉ cần ngài đi ngồi tiệm của ta trong chốc lát uống chén trà xanh, tiền lãi của ta sẽ phân cho ngài ba thành.

- Các ngươi đừng phí công vô ích Tần tướng quân khẳng định đi của ta, cô nương trong tiểu lâu của ta còn xinh đẹp gấp 10 lần Bách Linh Lung, chỉ cần Tần tướng quân vừa ý ai, nháy mắt một cái sẽ có cỗ kiệu đưa tới tận phủ, phục thị ngài cả đời!

- Đi chỗ của ta!

- Đi chỗ của ta!

- Tần tướng quân! Trong tiệm quan tài của ta...

Mọi người đồng loạt trợn mắt "Hừ" một tiếng dọa cho lão bản bán quan tài ôm đầu chạy như chuột.

Tần Tiêu bất đắc dĩ thở dài, thân hình nhún lên giẫm trên bả vai của đám người chung quanh thoát khốn, sau đó nhanh chóng chạy vào trong nhà. Trong lòng nghĩ: thật không nghĩ tới, mình có một đám Fans hâm mộ cuồng nhiệt cùng đám buôn bán thiên tài như vậy, dân chúng giàu có mới ưa thích làm chuyện loại này...

Tần Tiêu chạy qua đường cái chợ phía Tây chuyển vào đi ở bên trong mới thả chậm cước bộ theo Mặc Y. Hai người bước nhanh tới kim quang môn không thể chờ Lý Long Cơ rồi.

Thời điểm đến cửa nhà đã thấy bên cạnh có bốn cỗ kiệu, xung quanh là mười gã sai vặt đang ngồi nghỉ ngơi. Tần Tiêu còn tưởng rằng bọn họ là người của Lý Khỏa Nhi, không ngờ Mặc Y thở nhẹ một tiếng:

- Ồ. Kỳ quái!

- Làm sao vậy?

- Lý Khỏa Nhi là ngồi xe ngựa tới. Hiện tại xe ngựa không thấy, lại nhiều hơn bốn cỗ kiệu.

Tần Tiêu rùng mình phất phất tay:

- Mau vào trong xem rồi hãy nói tiếp.

Tiến vào cửa sân xa xa chứng kiến ở tiền đường có ba người mặc áo bào tím đang ngồi uống trà trò chuyện.

Trong lòng Tần Tiêu kinh nghi thầm nghĩ: Kỳ quái, đây không phải là Trương Đông Chi, Diêu Sùng, Binh Bộ Thượng Thư Đường Hưu Đê cùng trường An huyện lệnh Bùi Tụng sao, ba Tể tướng một Huyện lệnh, đám người như thế nào cùng một chỗ đến nhà mình? Còn Lý Khỏa Nhi đâu?

Tần Tiêu đi tới trước tiền đường thi lễ:

- Mấy vị đại nhân, Tần Tiêu thất lễ. Không biết mấy vị quang lâm hàn xá, Tần Tiêu đúng lúc ra ngoài, hạ nhân nếu có chậm trễ, xin lượng thứ.

Trương Đông Chi cười nói:

- Hiền đệ thật hăng hái, thiếu niên phong lưu a! Từ sớm đã chạy tới Bách Linh Lung khoái hoạt rồi, đang chuẩn bị sai người đi mời ngươi, ngươi không ngờ lại chính mình trở về.

Đường Hưu Đê cười ha ha, có vẻ trung khí mười phần:

- Lão già khom này dám gọi Tần Tiêu làm hiền đệ, hẳn là hắn không yếu như ngươi ở chuyện đó đâu. Cái loại địa phương như Bách Linh Lung, ta thấy ngươi có lòng mà không có sức. ha ha!

Diêu Sùng cùng Bùi Tụng thấp giọng cười theo, biểu hiện vẻ mặt khiêm cung. Tuy rằng Diêu Sùng hiện tại là hình bộ thượng thư dưới Tể tướng, nhưng mà uy vọng trong quân không người nào có thể so sánh Đường Hưu Đê, Trương Đông Chi là ngôi sao sáng trong triều. Tần Tiêu cùng Bùi Tụng là hạ quan nên cũng không cần nói, tại trước mặt bọn họ đành phải bảo trì rụt rè cùng trầm mặc thì tốt hơn.

Trương Đông Chi lắc đầu cười nói:

- Đường đại nhân, ngươi cười ta thì ngươi cũng chả kém mấy? Ngươi cũng không nhìn một chút, râu ria của ngươi cũng bạc trắng giống ta, đều là lão gia hỏa rồi còn muốn cười ta. Tần Tiêu cùng ta đồng xuất Địch Công môn, ta gọi hắn một tiếng hiền đệ thì có gì sai?

Đường Hưu Đê đồng dạng thất tuần vuốt râu dài như tuyết trắng, trên khuôn mặt cổ đồng cương nghị không không thay đổi, hắn xúc động thở dài:

- Thật sự là thời gian không buông tha người nào. Hồi tưởng lại bảy tràng ác chiến kia phảng phất như là trong mộng. Hiện giờ, gia rồi không còn dùng được nữa, chỉ có thể về triều chờ dưỡng lão, không đánh được một trận nào.

Mọi người cùng cười ha hả, Tần Tiêu mời họ tới hậu đường nghỉ mát uống trà, trong lòng thầm nghĩ: Đường Hưu Đê, lớn tuổi như vậy còn uy phong lẫm lẫm không giận mà uy, quả nhiên là quân nhân oai hùng không kém lúc thiếu niên, lão soái ca cực phẩm năm đó hắn đại chiến cùng dân tộc Thổ Phiên Tây Vực bảy lần, đến nay trong quân mọi người vẫn còn ca tụng uy vọng của lão. Nói đến uy vọng trong quân, hiện tại cả triều đình, không người nào có thể cùng mà so sánh với, quả thực là làm cho người ta theo không kịp nha!

Tất cả mọi người đi tới hậu đường nghỉ mát, Đường Hưu Đê cùng Trương Đông Chi cầm đầu ngồi xuống, Tần Tiêu cùng Diêu Sùng hầu hạ tả hữu, Bùi Tụng đi ngồi ở ghế chót. Mặc Y đưa tới nước trà điểm tâm liền lui xuống.

Đường Hưu Đê vuốt râu dài cười nói:

- Tần tướng quân, hôm nay mấy lão già khọm chúng ta mang theo Bùi Huyện lệnh tới chơi, ngươi nhất định cảm thấy ngạc nhiên phải không?

Tần Tiêu cười cười:

- Thực không dám đấu diếm có chút nghi kị. Bất quá các vị đại nhân đến rồi, Tần Tiêu tự nhiên là hoan nghênh.

Trương Đông Chi cười nói:

- Đường đại nhân, đừng vòng vo tam quốc mãi nữa. Hổ cho ngươi là người cầm binh mà còn không ngay thẳng như vậy. Hiền đệ à, kỳ thật hôm nay ta cùng Diêu đại nhân, đều là bị Đường đại nhân quen thuộc dẫn tới. Hắn muốn gặp ngươi, lại tìm hai người chúng ta làm dẫn đường.

Tần Tiêu nói:

- Đường đại nhân là tể tướng đương triều là thượng quan của Tề Nhạc, sai người đến kêu một tiếng là được, sao phải phiền tới đại giá?

Đường Hưu Đê cười ha hả khoát tay áo:

- Tần tướng quân. Ngươi có chỗ không biết. Lão phu hôm nay mới bị bệ hạ bổ nhiệm làm Tả Thứ Tử của Đông Hại Tả Xuân Phường quản sự tình của Binh Bộ Thượng Thư. Đến Chiêm Sự Phủ, thấy giấy xin phép nghỉ bệnh của ngươi liền nghĩ đến, ngày hôm qua Võ Trạng Nguyên lực bại Đột Quyết đệ nhất dũng sĩ hẳn là bị thương?

*****

- Đi tới Tả Vệ Suất Phủ xem một chút, thì gặp đám người Lý Tự Nghiệp cùng Điền Trân, Vạn Lôi đang thao luyện Tả Vệ Suất Binh Mã, đúng là hổ hổ sanh uy, thay hình đổi dạng! Lão phu nhất thời cao hứng muốn tự mình tới phủ gặp kỳ tài Võ Trạng Nguyên Đại Chu xem chúng ta. Ha ha, lão phu lại không biết đường nên tìm hai lão gia hỏa này dẫn đi.

Tần Tiêu ha ha cười nói:

- Đường đại nhân quá khen rồi, Tần Tiêu trẻ người non dạ, nào dám mang binh đi đâu.

Trong lòng Tần Tiêu nghĩ thầm: Đường Hưu Đê cũng bị điều đến đông cung? Còn là Xuân Phường Thứ Tử Đó không phải là quan nhi của Đông Cung cực kỳ có thực quyền sao? Xem ra, hoàng đế thật là có toan tính tăng cường sức mạnh của Đông Cung...

Trương Đông Chi nói:

- Hiện tại xem ra, hiền đệ cũng không sinh bệnh, không phải là do trốn Lý Khỏa Nhi mới giả bộ bệnh không đi chứ?

Tần Tiêu cười cười, trầm mặc không nói, những người khác cũng lòng biết dạ rõ nên không hề truy vấn, trong lòng đều đã minh bạch, không sai biệt lắm cũng là bởi vì việc này a.

Đường Hưu Đê nói:

- Lý Khỏa Nhi xưa nay xảo trá ngoan cố tùy hứng, ưa thích làm chút ít trò đùa dai. Lúc mấy người chúng ta đến, nàng đang ở trong hành lang náo loạn nói nếu ngươi không ra gặp nàng thì nàng phóng hỏa. Cũng may mấy lão già chúng ta còn có mấy phần mặt mũi, nàng vừa thấy đã tự rời đi. Tần tướng quân, không phải là phong lưu để lại khoản nợ chứ? Ha ha! Cô gái nhỏ này, cũng không phải dễ trêu ah!

Tần Tiêu cười khan một hồi:

- Đâu có đâu có, chỉ là có một tí hiểu lầm mà thôi!

Nhưng trong lòng hắn thì nghĩ thầm: Hiện tại thái tử còn thì Lý Khỏa Nhi hung hăng càn quấy đến không ai bì nổi. Dùng uy vọng của đám người Đường Hưu Đê cùng Trương Đông Chi có thể đuổi nàng đi là chuyện dễ dàng. Cái này là quyền lực... Quyền lực nha!

Trương Đông Chi nói:

- Được rồi, đều là người một nhà, hàn huyên khách sáo thì đến đây thôi. Tần Tiêu ah, lần này chúng ta tới tìm, kỳ thật cũng bởi vì một chuyện khác. Chuyện này thôi để cho Diêu đại nhân nói cho ngươi, nó có quan hệ tới Hình bộ.

Hình bộ? Tần Tiêu thầm nghĩ trong lòng: ta là một tướng quân Tả Vệ Suất, chuyện tình của Hình bộ có quan hệ gì với ta?

Diêu Sùng mỉm cười nói:

- Tần tướng quân, vị Bùi Huyện lệnh này nhất định ngươi đã quen, ta giới thiệu trước, giữa các ngươi trước đó nhất định là đã có chút hiểu lầm, hiện tại ta thay các ngươi làm sáng tỏ bỗng chốc. Lúc ấy ngươi bị hại, kỳ thật Bùi Huyện lệnh không biết chút nào đấy. Có người nói nha dịch huyện nha Trường An bị mau chuộc đánh chết phạm nhân trên công đường, cố ý hãm hại ngươi. Chuyện này Bùi Huyện lệnh cũng khó mà biện giải, đành phải để mặc ngươi hiểu lầm. Tần tướng quân, nếu ngươi tin ta thì ta mặt dày ở chỗ này nói thay cho Bùi Huyện lệnh để các ngươi tiêu tan hiềm khích lúc trước, được chứ?

Tần Tiêu không khỏi có chút kinh ngạc:

- Bùi Tụng còn có chút quan hệ nha, ngay cả hình bộ thượng thư cũng tới biện hộ thay cho hắn. Diêu Sùng cũng nói trước mặt mọi người như tehes, xem ra lúc trước cùng Bùi Tụng thật là có chút đã hiểu lầm, bậc thang đã hạ thì cũng nên xuống thì tốt hơn.

Tần Tiêu chắp tay:

- Diêu đại nhân đều nói như vậy rồi, Tần Tiêu làm gì dám nghi kỵ. Bùi đại nhân, hiểu lầm trước đó chúng ta xóa bỏ, Tần Tiêu thật sự là thất lễ!

Bùi Tụng chắp tay hoàn lễ:

- Hạ quan, hổ thẹn, hổ thẹn.

Diêu Sùng gật nhẹ đầu, tiếp tục nói:

- Kỳ thật lần này ta là chuyên tới tìm ngươi, gặp Trương đại nhân cùng Đường đại nhân cũng muốn đi nên kết bạn với họ. Nguyên nhân cũng là bởi vì trong kinh thành gần đây đã xảy ra án giết người liên hoàn, Trường An huyện tập tra nhiều ngày vẫn không có kết quả gì, báo danh Đại Lý Tự, Đại Lý Tự lại chuyển Hình bộ, giờ mới tới trong tay của ta. Tình huống cụ thể, ngươi không ngại nghe Bùi Huyện lệnh nói

Tần Tiêu vội hỏi:

- Diêu đại nhân, Tần Tiêu chỉ là tướng quân Tả Vệ Suất, Hình bộ xử lý án có lẽ Tần Tiêu không tiện hỏi đến?

Diêu Sùng khoát tay áo:

- Ai, ngươi trước tạm nghe một chút, những thứ khác để sau rồi nói.

Tần Tiêu gật nhẹ đầu, Bùi Tụng bắt đầu nói:

- Mấy ngày trước ở bên trong nước Tây Hà có người phát hiện một xác chết trôi. Thi thể là nữ không đầu, nhìn thân hình thì hẳn là nữ nhân trẻ tuổi. Bởi vì tử trạng người chết rất khủng vố, hạ quan sợ công bố ra ngoài sẽ khiến dân chúng hoảng sợ, vì thế phong tỏa tin tức, âm thầm điều tra nhưng liên tiếp mấy ngày, không có kết quả gì. Ngay khi ngày hôm qua, đồng dạng là tại Tây Hà, phát hiện hai nữ thi tuổi trẻ đồng dạng cũng không có đầu, trong đó một cái còn bị cắt đi *** một cách tàn nhẫn. trạng cực kỳ khủng bố! Hạ quan phát giác việc này trọng đại, liền báo Đại Lý Tự thỉnh cầu xem xét quyết định. Hôm nay Diêu đại nhân đến Hình bộ hỏi tình tiết vụ án, hạ quan mới nghĩ đến, nếu như án có Tần tướng quân cao thủ dò xét tiếp quản nhất định sẽ nhanh chóng phá án. Vì vậy, hạ quan liền hướng Diêu đại nhân tiến cử Tần tướng quân. Kính xin Tần tướng quân thứ cho hạ quan tội đường đột.

Tần Tiêu cười nhạt cười:

- Bùi đại nhân quá khách khí! Bùi đại nhân không để ý xích mích cùng Tần Tiêu còn có thể tiến cử ta, phần hào khí này quả thực làm cho Tần Tiêu bội phục cùng hổ thẹn. Chỉ là Tần Tiêu hiện tại đã không phải là Ngự Sử, huống chi dân án từ trước là do châu huyện quan phủ thẩm tra xử lí, hoặc là chuyển Đại Lý Tự xem xét quyết định. Cho dù Tần Tiêu là Ngự Sử cũng không cách nào tiếp nhận thẩm tra xử lí phá án và bắt giam.

Trương Đông Chi cười nói:

- Hiền đệ nha, nếu ba lão gia hỏa chúng ta cùng đi gặp hoàng đế, bảo vệ ngươi làm Đại Lý Tự Thiếu Khanh, chắc có lẽ không rất khó a? Điều kiện tiên quyết là chính ngươi nguyện ý tiếp nhận đi thăm dò bản án. Nếu không phải nguyện ý thì cứ nói thẳng, không cần kiêng kị cái gì.

Đường Hưu Đê cũng cười nói:

- Tần Tiêu nha, chiến tích của ngươi, lão phu đều đã nghe Trương Đông Chi đại nhân nói. Xem ra ngươi không chỉ võ nghệ tinh thông, giỏi việc cầm binh, còn có trí tuệ cùng năng lực suy luận hơn người. Nhân tài như ngươi phải được đề bạt trở thành trụ cột vững vàng Đại Chu ta! Trong triều như có ít người ghen ghét, xa lánh, đó cũng là chuyện bình thường, không bị người ghen là tài trí tầm thường, cái gì cũng có lý của nó. Hơn nữa trong triều xuất đầu, không trải qua một chút sóng gió ma luyện sao được? Ta thấy ngươi nên đón đầu không phải cứ tránh lui, tiếp nhân bản án, coi như là rèn luyện cũng tốt. Hơn nữa Đại Lý Tự cũng sẽ là nơi ân sư ngươi Địch Công lập nghiệp, hôm nay phong thủy luân chuyển, lại đến phiên ngươi đi ngồi công đường xử án rồi, chẳng phải là thiên ý sao?

Tần Tiêu cười nhẹ một tiếng, quyết đoán nói:

- Ba vị Các lão, Bùi đại nhân, các ngươi đã coi trọng Tần Tiêu như thế thì Tần Tiêu cũng cung kính không bằng tuân mệnh rồi. Cái án này, ta tiếp nhận.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-456)


<