← Hồi 182 | Hồi 184 → |
Đây là lần thứ hai Tần Tiêu vào kỹ viện, lần trước là ở Giang Nam Vũ Xương tra bản án mượn xác hoàn hồn. Lúc ấy chứng kiến Đoạn Như, cảm giác đầu tiên chính là ' yêu tinh ', Phiêu Hương Lâu cũng hoa lệ vô cùng. Nhưng so với lão bản nương này thì quả thật chính là một cái chuồng bồ câu.
- Phong lão bản, ngồi đi ngồi đi, không phải ngoại nhân đừng khách khí.
Lý Long Cơ vẫy vẫy tay, để cho Phong Nhị Nương ngồi xuống bên cạnh bàn:
- Gần đây có ngoạn nghệ gì không? Vị Tần huynh đệ này rất có khẩu vị đó.
Tần Tiêu dở khóc dở cười: nói nhảm gì vậy, cứ như ta là khách làng chơi không bằng.
Phong Nhị Nương làm điệu bộ của lan hoa chỉ rót rượu vào chén của ba người, cười nhạt nói:
- Lâm Truy Vương, dân nữ đã nói ba vị là khách nhân Bách Linh Lung mời cũng không mời được, còn dám không xuất ra chút đồ vật ẩn giấu sao? Hôm nay ngoại trừ rượu nho cực phẩm Ba Tư tới cùng mới mấy cô nương thanh thuần, thì ta còn có một số giác nhi (nhân vật phụ) thân mang tuyệt kỹ cho ba vị.
- Tuyệt kỹ, là tuyệt kỹ gì?
Lý Trọng Tuấn sững sờ hỏi:
- Sẽ không phải là đàn bà dân tộc Hồi Hột như lần trước múa bụng gì chứ? ta nhìn chán rồi!
Lý Long Cơ cũng phụ họa nói:
- Đúng vậy nha! Còn có cái gì ngâm thi tác đối, đánh cờ vẽ tranh, cũng được xưng là tuyệt kỹ ah!
Trong lòng Tần Tiêu vui mừng mà nói: hai thằng này quả nhiên khách quen tại đây.
Phong Nhị Nương cười thần bí:
- Sau đó chẳng phải sẽ biết sao? Ta cam đoan sẽ để cho ba vị mở rộng tầm mắt.
Dứt lời, nàng vỗ nhẹ nhẹ tay, quy nô dẫn bốn cô nương vào.
Ba người Tần Tiêu xem xét, mỗi cô son phấn, đoán chừng mười lăm mười sáu tuổi, quả nhiên rất xinh đẹp khả nhân. Một là nữ tử Hán nhân, mặc áo mỏng, bộ ngực sữa lộ ra một nửa.
Tần Tiêu chứng kiến trên tay nữ tử kia cầm một quả bóng hồng, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: diễn tạp kỹ, chơi đá bóng sao?
Lý Trọng Tuấn vừa thấy ba cô nương mềm mại như nước thì đôi mắt sém chút nữa phát ra lục quang, hắn vung tay lên:
- Tới đây!
Ba nữ tử nhẹ nhàng tiêu sái đi tới bên cạnh bàn, theo thứ tự ngồi xuống bên cạnh ba người Tần Tiêu.
Lý Trọng Tuấn ôm eo của Tiểu muội muội, đưa mặt tới nói;
- Trước hôn ta một cái, ta thưởng bạc cho nàng.
Tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi, mặt hồng lên, cái miệng anh đào nhỏ như gà con mổ thóc hôn lên mặt hắn.
Lý Long Cơ cùng Tần Tiêu đều cười mỉa:
- Sắc cấp!
Lý Trọng Tuấn vui tươi hớn hở móc ra một thỏi bạc nhét vào trong tay tiểu mỹ nữ, hắn khinh thường liếc Lý Long Cơ cùng Tần Tiêu:
- Cái này gọi là bản sắc, nhìn vẻ mặt của A Man còn học đòi người ta văn vẻ ngâm thi tác đối, Tần huynh đệ ngươi cũng giống đàn ông đi, theo ta học, trực tiếp một chút, hung mãnh một chút, ha ha!
- Anh vợ của ta thật đúng không tệ. Không chỉ kéo ta đến uống hoa tửu mà còn tự thân truyền thụ kỹ thuật tâm đắc!
Tần Tiêu cười nói.
Ba nữ tử đều che miệng cười khanh khách, Lý Trọng Tuấn hướng nữ tử bên cạnh Tần Tiêu nạt:
- Còn không mau mời rượu Tần tướng quân!
Tiểu cô nương mặc áo xanh lục tóc mây má phấn cầm lấy chén rượu, cười nói với Tần Tiêu:
- Tần tướng quân đại danh đỉnh đỉnh, tiểu nữ tử mời ngươi một ly.
Tần Tiêu cười nhẹ một tiếng, giơ lên chén rượu cùng nàng đối ẩm một ly, trong lòng thầm nghĩ: Tân La nữ tử tiếng Hán còn nói chưa rõ, Lý Trọng Tuấn cùng Lý Long Cơ đều ưa thích loại ấu nữ đầy đặn kiểu này sao?
Phong Nhị Nương thấy bộ dáng của Lý Trọng Tuấn như vậy, biết rõ hắn đối với ba nữ tử đều đã hài lòng, nàng cũng cười rạng rỡ nói:
- Nhị vị điện hạ, Tần tướng quân, cô nương hôm nay tới hiến nghệ tên là Lăng nhi, biểu diễn Xúc Cúc. Nếu biểu diễn hay phải khen thưởng nhiều nhé, người ta chơi tốt nhất kinh thành này a.
Lăng nhi trong nội đường thi lễ một cái, thánh thót nói:
- Dân nữ tài nghệ thô thiển, nếu biểu diễn không tốt xin Điện hạ cùng tướng quân ngàn vạn không nên trách tội.
Lý Long Cơ xuất ra một thỏi bạc, ước lượng trong tay nói:
- Nhanh bắt đầu đi! Thỏi bạc thưởng ngươi tạm thời để đây, nếu biểu diễn hay thì tự nhiên có phần thưởng.
Trong lòng Tần Tiêu cười thầm nói: Xúc Cúc, không phải là tổ tiên của bóng đá sao? bóng đá khởi nguồn từ Trung Quốc, chỉ là bây giờ còn chỉ có một người đá. Phần lớn chỉ có tính chất là biểu diễn, đến Tống triều mới có đem Xúc Cúc ra thi đấu gọi là trận Tề Vân xã. Thời điểm Đường triều thì ở loại địa phương như kỹ viện này, chuyên môn biểu diễn Xúc Cúc nghệ, loại Thích Pháp này gọi là Bạch Đả. Hiện tại thứ này quan hệ với hương diễm. À! Nếu ta cải tiến cách chơi biến thành thi đấu bóng đá mười một đối kháng tiêu chuẩn thì sao? có lẽ sẽ thú vị hơn nhiều.
Nghĩ đến đây tinh thần của Tần Tiêu trở nên tỉnh táo:
- Đúng nha, nhanh bắt đầu đi, biểu diễn hay một chút.
Lý Trọng Tuấn cùng Lý Long Cơ liếc mắt nhìn hắn, cùng kêu lên mắng:
- Đúng là giả vờ!
Lăng Nhi thấy bạc trên mặt vui vẻ, nàng nhẹ nhàng ném quả cầu có dải lụa trên không trung, hai tay nhu hòa giao nhau trước ngực tạo thành Lan Hoa Chỉ, ngay tại chỗ xoay một cái, bàn chân tiếp được quả cầu nhẹ nhàng tung lên, liền bắn ra lên, eo mềm uốn éo, thuận tới nhẹ nhàng mà nhảy một bước, đầu gối của cái chân còn lại tiếp được bóng hất nhẹ lên đỉnh.
Cả động tác như là hành vân lưu thủy, trong đó mang theo vũ đạo ôn nhu. Hơn nữa Lăng Nhi mặc váy nên càng dễ dàng hoạt động, lúc đá bóng lên lộ ra bắp chân trắng nõn như ngàn voi. Đùi đẫy đà cùng đầu gối mềm mại phát ra xuân quang vô hạn.
Ba người cũng nhịn không được vỗ tay khen hay.
Lăng Nhi hé miệng cười cười, thời điểm bóng bay lên thì hạ thấp người, ngón tay khẽ chỉ, cổ trắng ngẩng lên làm động tác trông mong. Ánh mắt khát vọng như thế quả thực khiến người ta tâm hồn rung động, có thể câu hồn đoạt phách. Lập tức bóng sắp rơi xuống, nàng xoay tròn ngay tại chỗ trên mặt đất dùng cúi lưng vung một chân lên, chân ngọc nhẹ nhàng run lên gọn gàng mà linh hoạt lại đem bóng đá bay lên.
- hay! Quả nhiên hay!
Lý Trọng Tuấn cười ha ha:
- Có chút đặc sắc! A Man, còn không mau thưởng!
Lý Long Cơ cũng cười to:
- Tốt! Thưởng!
Tần Tiêu cũng không tự chủ được bắt đầu tán thưởng:
- Quả nhiên tài nghệ tinh thuần có một phong cách riêng, sắc nghệ song toàn!
Lăng Nhi nghe ba người trầm trồ khen ngợi, càng hưng phấn, động tác cũng nhanh hơn một chút, quả bóng có ruy băng giống như đính vào trên người nàng, có đá ra sao cũng không rơi xuống đất.
Lý Long Cơ nói:
- Kỳ thật Xúc Cúc cũng không tính là mới mẻ, cách chơi bình thường của nữ tử khác nhau chính là đá cao và đá nhẹ nhàng. Lăng Nhi ngược lại suy nghĩ khác người, đem một đoạn nhu vũ dung hợp vào, Trách không được Nhị nương nói nàng có tuyệt kỹ.
Tần Tiêu truy vấn:
- Vậy còn nam tử chơi như thế nào?
- Nam tử sao?
Lý Long Cơ nói:
- Trong tràng có một cầu môn chia làm hai bên, song phương tất cả tranh bóng sút vào cầu môn.
← Hồi 182 | Hồi 184 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác