← Hồi 141 | Hồi 143 → |
Hiện tại xem ra có khả năng ra tay lấy ngọc nhất là người theo thứ tự tiếp xúc thi thể của Mã Thành Kiền, có khả năng là Tô Tiểu Liên, Mã Tam, Cát Hiển Nghiệp.
Tần Tiêu lo nghĩ, nói:
- Như vậy đi Mã Tam. Ngươi theo chúng ta trở về huyện nha. Bổn quan tùy thời có chuyện muốn hỏi ngươi, hai ngày này ngươi sẽ ở bên trong huyện nha.
Mã Tam đương nhiên là không dám thoái thác, hắn đáp ứng ngay.
Đám người Tần Tiêu lại đang tìm tòi bốn phía một phen, hai nữ nhân kia cũng phân biệt tra hỏi, nhưng trên cơ bản không phát hiện manh mối gì thêm, vì vậy mà dẹp đường hồi phủ.
Trở lại ở bên trong huyện nha, Cát Hiển Nghiệp bận việc một ít công vụ trong tay, Mã Tam cũng bị Tần Tiêu cố ý an bài trong một gian phòng với Thiết Nô. Tần Tiêu còn cố ý âm thầm mà dặn dò Thiết Nô phải giám sát hắn.
Lý Tiên Huệ cùng Tử Địch vui mừng thấy đám người Tần Tiêu về, nhất là Tử Địch, bộ dáng của nàng hưng phấn kiêu ngạo vô cùng, ngồi rung đùi đắc ý, diễu võ dương oai.
Lý Tự Nghiệp nhếch miệng cười nói:
- Nha đầu kia không phải là trên đường phố nhặt được tiền chứ, cao hứng trở thành bộ dáng này luôn.
Tần Tiêu minh bạch, nha đầu kia nhất định tìm được câu trả lời rồi, vì vậy hắn cười khẽ gọi Tử Địch sang một bên hỏi:
- Hỏi cái gì, nói cho ta nghe một chút.
Tử Địch mặt mày hớn hở vui mừng nói:
- Ha ha! Cái này huynh đừng xem là nhỏ nha. Kỳ thật ta cũng có sở trường của ta. Loại chuyện như thế này cũng chỉ có ta làm được.
- Được rồi được rồi, muội lợi hại, nói mau a, phát hiện cái gì.
Mặt Tử Địch lập tức đỏ lên, nhìn chung quanh một hồi, trầm thấp nói:
- Xem ra Mã Thành Kiền đích thật là chết như vậy, thực sự là như thế, sau khi ăn hết gà mập rượu ngon Tô Tiểu Liên chuẩn bị cho hắn thì về sau... về sau....
Tần Tiêu nhịn xuống không có cười ra tiếng, vẻ mặt đứng đắn mà hỏi:
- Về sau như thế nào?
Tử Địch trừng lấy đôi mắt, duỗi ra một bàn tay, nàng xấu hổ nói:
- Năm... Năm lần!
Tần Tiêu cười ha ha:
- Được rồi, trừ đó ra, muội còn hỏi xảy ra điều gì?
Tử Địch ho khan một tiếng:
- Rốt cuộc chẳng có tin tức hữu dụng, đơn giản là thê thiếp tranh thủ tình cảm ah, Tô Tiểu Liên tố khổ thê tử Mã Thành Kiền khi dễ nàng ta như thế nào...
Tần Tiêu hiện tại đã hiểu một sự tình. Về phần Mã Thành Kiền chết đi, hắn sớm đã liệu rõ ""Âm hàn dâm tật" Dùng y lý hiện tại mà nói, ở trong Hoài Anh Thủ Trát của Địch Nhân Kiệt ghi lại, thể hư chi nhân, người rượu chè ăn uống quá độ quá độ, túng dục quá độ sau đó lại bị hàn khí xâm thân, đây cũng là bệnh trạng của "Âm hàn dâm tật ". Bụng trướng phềnh lên, một cỗ hàn khí lạnh nóng ở trong ổ bụng không thể tán đi. Sau đó bao tinh hoàn kịch liệt héo rút lập tức chết bất đắc kỳ tử.
Tử Địch mới vừa nói "Năm lần " dĩ nhiên là chỉ Mã Thành Kiền bạo phát rồi chết, cùng Tô Tiểu Liên trên giường làm năm lần. Tiểu biệt thắng tân hôn, bất quá bạn thân này cũng quá độc ác đi. Bất chấp thân béo thể hư cùng đường đi mệt nhọc, liền mạng cũng muốn làm.. Sau đó Tử Địch không nói hắn cũng nghĩ ra, trời nóng như vậy lại làm không dứt sao không nóng được. Người hắn béo như thế dễ chảy mồ hôi, vì thế chạy vào nội viện lấy nước giếng dội lên người. Được rồi, bạn thân này trước đó ăn một bụng đầy mỡ, rượu và đồ nhắm. Một khi đổ xuống tuyến tuỵ, thận... Ngũ tạng lục tạng đều bị nội thương, trứng cũng đỡ không hết.
Tần Tiêu âm thầm tổng kết trong lòng: Mã Thành Kiền chết đi, hoàn toàn có thể nói, chỉ là ngoài ý muốn, không có gì rất khó giải thích. Nếu là giả thiết Tô Tiểu Liên có chủ tâm dùng phương pháp này đến giết chết Mã Thành Kiền, vậy cũng không tránh khỏi quá hoang đường, không có đạo lý. Nàng nếu là muốn Mã Thành Kiền chết. Hoàn toàn có thể chọn phương pháp xử lý hữu hiệu khác, không đáng gây khó dễ thân thể của mình. Hơn nữa, loại phương pháp này cũng không thể cam đoan nhất định hữu hiệu. Vì vậy, giả thiết này hoàn toàn không thể thành lập.
Cho nên nói chuyện trong đó, Tô Tiểu Liên cũng chỉ là người vô tội bị hại. Nàng có lẽ biết một ít nguyên nhân cái chết của Mã Thành Kiền mới xấu hổ một mực không cãi lại. Bởi vì nàng cho rằng, cho dù đem những lời này nói ra, cũng không người nào nguyện ý tin tưởng; hơn nữa loại sự tình tư mật trên giường cũng không có ai đi làm chứng. Đồng thời, nàng lại cho là mình mặc dù không có giết chết Mã Thành Kiền, càng không có động thủ đi giết hắn, nhưng Mã Thành Kiền chết đi, đoán chừng cùng đêm đó có quan hệ "Yêu" không dứt nước sôi lửa bỏng. Vì vậy trong lòng cũng có xấu hổ cùng tự trách thật sâu. Những ý nghĩ này cùng ý niệm đan vào khiến cho Tô Tiểu Liên thống khổ không chịu nổi. Vì vậy, dứt khoát cái gì cũng không nói, kệ cho Cát Hiển Nghiệp - tên quan ngu ngốc này tra tấn, chỉ cầu chết nhanh, xuống dưới cùng Mã Thành Kiền.
Xem ra những lời "Vạn ác dâm cầm đầu" Cũng có lý. Mã Thành Kiền một phú ông sống rất thoải mái bởi vì dâm đãng mà chết, làm hại tiểu thiếp của hắn hiện tại sống còn khó chịu hơn chết.
Tử Địch nói:
- Thì ra là Tô Tiểu Liên trước đó cùng Mã Thành Kiền vụng trộm ở ngoại trạch. Sau đó chủ mẫu ghen ghét thừa dịp Mã Thành Kiền ra ngoài kinh thương bí mật đuổi nàng ra ngoài. Về sau Mã Thành Kiền thật vất vả tìm nàng trở về, từ nay về sau không thèm nhìn Mã phu nhân mập như heo đó nữa, thiếu chút nữa là bỏ nàng. Mỗi lần về nhà ngoại trừ gặp mẫu thân, liền trực tiếp đến ở bên ngoài gặp Tô Tiểu Liên.
Tần Tiêu gật nhẹ đầu:
- Xem ra, Mã Thành Kiền cùng Tô Tiểu Liên có tình cảm thân mật, khó trách chủ mẫu sinh ghen, muốn đem nàng bán đi. Chủ mẫu bán tiểu thiếp, bên trên luật pháp không có gì lớn nhưng mà trên mặt tình cảm khiến cho Mã Thành Kiền không thể tha thứ cho chính thế. Điều này cũng không khó tưởng tượng, vì sao Mã Thành Kiền chết, Tô Tiểu Liên cũng không còn dũng khí sống sót. Nàng căn bản là không có nơi sống yên ổn, chủ mẫu ghen tâm thành hoạ, đến cuối cùng cũng tuyệt đối không tha cho nàng. Kỳ thật thương nhân như Mã Thành Kiền tùy tiện ra chút ít tiền chuộc để Tô Tiểu Liên khỏi bị một ít nỗi khổ da thịt cũng là đạo nghĩa cần phải làm. Nhưng mà chủ mẫu cùng Lão phu nhân không chuộc lại còn đổ dầu vào lửa, . Thật sự là độc nhất là lòng dạ đàn bà.
- Này! Huynh nói cái gì hả?
Tử Địch tức giận quát:
- Cái gì gọi là "độc nhất là lòng dạ đàn bà". Huynh đừng có vơ đũa cả nắm được không, chỗ này còn có Tiên nhi muội muội đó.
Lý Tiên Huệ cười thành tiếng nói:
- Được rồi, Tử Địch. Đừng cứ mãi để tâm vào chuyện vụn vặt gây khó dễ với Tần đại ca. Nhất là tại thời điểm làm chính sự, chúng ta nếu có thể giúp đỡ đương nhiên là tốt, nếu như không giúp đỡ được cái gì thì giống như ta ở một bên im im lặng lặng nhìn, im im lặng lặng nghe, không thêm loạn cho hắn là tốt nhất.
Tần Tiêu ẩn ẩn từ trong lời nói của Lý Tiên Huệ nghe ra một cỗ hương vị là lạ.
*****
Nhớ tới trước đó lúc rời khỏi nha môn, Lý Tiên Huệ từng yêu cầu cùng theo một lúc nhưng bị chính mình cự tuyệt. Hiện tại nhớ tới, mình là không phải từ vừa mới bắt đầu đã quá xem nhẹ cảm thụ của nàng rồi hoặc là nói chỉ xem nàng như một người cần được bảo vệ và chiếu cố sao? Dùng tính cách ngoài mềm trong cứng của Lý Tiên Huệ quả quyết sẽ không thích loại bảo hộ như kiểu bình hoa này.
Được rồi, giải quyết xong chuyện trước mắt thì hảo hảo tâm sự cùng nàng. Còn hy vọng không cần có cái gì ngăn cách cùng hiểu lầm mới tốt... Kỳ thật, muốn ta ra lệnh với Tử Địch hoặc là mang theo các nàng làm việc cũng không có bất kỳ không ổn. Nhưng mà, muốn ta đối xử với Lý Tiên Huệ như một người bình thường vẫn có cảm giác mất tự nhiên. Nàng ở bên trong ý thức của ta là giữ vai trò chủ đạo. Bởi vì ta là phần tử xuyên việt đối với nàng trong lịch sử có biết một hai. Hiện tại một Lý Tiên Huệ hoàn toàn bất đồng cùng lịch sử trước mắt ta khiến ta có cảm giác không chân thực hoặc là... Cảm giác kỳ quái nói không nên lời, khiến cho ta bất tri bất giác xem nàng là một biểu tượng nào đó, vật phẩm trọng yếu mà không phải một nữ nhân đơn giản bình thường.
Ai nha! Cảm tình của con người thật đúng là kỳ quái. Vì sao ta cuối cùng quên không được nàng là Vĩnh Thái quận chúa, mà không phải một người nữ tử bình thường. Một kẻ hồng phấn tri kỷ thuần túy cùng ta chung hoạn nạn? Đây đối với Lý Tiên Huệ có phải không công bình hay không?
Đầu óc Tần Tiêu ngược lại càng nghĩ càng xa càng muốn càng hồ đồ. Lý Tiên Huệ bên cạnh nhẹ nhàng đụng vào hắn một cái:
- Tần đại ca, như thế nào lại ngốc rồi, nghĩ gì thế?
- Ah, không có việc gì.
Tần Tiêu cười cười nhìn Lý Tiên Huệ:
- Tiên nhi, vừa rồi, chúng ta nói đến chỗ nào rồi?
Lý Tiên Huệ cười nhạt nói:
- Mới vừa nói đến biết rõ ràng nguyên nhân Mã Thành Kiền chết đi cùng lý do vì sao Tô Tiểu Liên thà chết không chịu nói. Cái bản án này có lẽ đã xong a? Muội thấy huynh nên sớm giải quyết chuyện nơi này rồi hồi kinh nộp chỉ a. Vạn nhất về muộn bị hoàng đế trách phạt đấy.
Tần Tiêu ngửa đầu nhìn;
- Sắp tối rồi, chúng ta dứt khoát ở lại một đêm. Hơn nữa, tựa hồ còn có một số chuyện còn chưa rõ ràng. Tử Địch, vừa rồi muội hỏi Tô Tiểu Liên có nhớ kỹ những hết không, nàng đồng ý chứ?
- Đó là đương nhiên. Chuyện trọng yếu như vậy, đương nhiên là không dám quên.
Tử Địch giũ ra một chồng trang giấy:
- Sau này nha, ta cũng có khả năng giúp đỡ huynh xử án phải không? Hì hì, huynh sẽ không ghét bỏ ta vô dụng, xử lý không xong việc chứ? Tô Tiểu Liên lúc mới đầu cũng cũng chết sống không mở miệng, ta nhẫn nại dùng lễ đối đãi, dùng tình khuyên bảo. Cuối cùng là làm cho nàng mở miệng nói chuyện. Bất quá, những lời kia huynh dạy cũng có một chút tác dụng. Ha ha, ta trước mặt nàng, nói suy luận Mã Thành Kiền chết đi bởi vì cái gì, lập tức cảm xúc của nàng đại biến chịu nói chuyện với ta rồi!
Tần Tiêu cùng Lý Tiên Huệ đều cười ha ha:
- Được rồi, muội hữu dụng nhất, muội lợi hại nhất.
Tần Tiêu cười nói:
- Lấy Cung Từ giao cho Cát Hiển Nghiệp a. Để cho hắn cũng biết một chút Tử Địch nữ hiệp chúng ta lợi hại như thế nào. Thuận tiện nói cho hắn biết, nguyên nhân cái chết của Mã Thành Kiền. Hắn nếu không minh bạch hoặc là không tin thì tìm một mụ tú bà của kỹ viện hỏi một chút sẽ biết. Hoặc là mở cái bụng của Mã Thành Kiền nhìn một chút, bên trong không phải một cỗ khí đè ép mà trong dạ dày lưu lại đồ ăn cùng rượu mạnh.
Tử Địch ngượng ngùng thè lưỡi:
- Loại chuyện tình thẹn thùng này, sao ta đi làm được, chính huynh đi đi. Nam nhân dễ nói chuyện với nhau hơn.
Trên mặt Tần Tiêu xuất hiện vẻ mỉm cười:
- Nếu không, muội cùng Phạm tiên sinh đi thôi. Ta còn có một việc muốn đi làm.
- Chuyện gì?
Hai nữ trăm miệng một lời hỏi.
- Cái này.... Khám nghiệm tử thi kỳ quái.
Tần Tiêu nói khẽ:
- Theo lý thuyết, như người khám nghiệm tử thi chuyên nghiệp thì ngay cả mụ tú bà kỹ viện có lẽ biết được cái chết của Mã Thành Kiền, hắn không có lý do nào không làm rõ được. Như vậy nguyên nhân khả năng thì chỉ có một, cái kia chính là hắn biết rất rõ ràng Mã Thành Kiền chết đi bởi vì cái gì, nhưng lại âm thầm cất giấu không chịu nói ra. Các ngươi nói điều này chẳng lẽ không kỳ quái sao?
Hai nữ nhìn nhau, ngay ngắn hướng gật đầu.
Tần Tiêu nói:
- Ừ! Tiên nhi, muội...
- Muội biết rồi, Tần đại ca, huynh đi mau lên.
Lý Tiên Huệ tươi cười nhàn nhạt:
- Tiên nhi ở bên trong huyện nha nghỉ ngơi là tốt rồi. Huynh mau chóng xong xuôi chuyện nơi đây, sớm khởi hành vào kinh thành a.
Tần Tiêu thoảng qua gật đầu một tiếng, nhìn Lý Tiên Huệ vài lần, cất bước hướng phòng chứa thi thể bên cạnh khám nghiệm tử thi đi đến, trong lòng thầm suy nghĩ nói: xem ra, Tiên nhi thật sự chính là cho rằng, ta coi nàng là cái bình hoa được bảo vệ. Với tính tình uyển chuyển hàm xúc ôn nhu của nàng không muốn theo ta đã rất rõ ràng rồi. Đổi lại là Tử Địch, sớm nhảy dựng lên oán trách. Ừ, sau này có thời gian, nhất định phải cùng nàng giải thích để cho nàng khỏi có bức xúc với mình... Mấy người phụ nữ quả nhiên là rất nhiều chuyện, trách không được người ta nói, ba đàn bà tạo thành cái chợ.
Lý Tự Nghiệp một mực im im lặng lặng, lúc này mở miệng nói:
- Đại nhân, ta không muốn ở đây nữa, chuyện nhỏ tý dễ làm này giày vò mãi, hay là sớm chút hồi kinh thôi.
Theo Tần Tiêu lâu như vậy, hắn đã dưỡng thành một thói quen tốt chính là thời điểm Tần Tiêu làm chính sự, suy nghĩ không ngắt lời không lắm miệng, bảo trì tuyệt đối yên tĩnh. Có việc lúc nhận lệnh phải giống như lên dây cót bắt đầu làm việc.
- A... Được rồi.
Tần Tiêu không đếm xỉa tới gật đầu:
- Tìm được khối bảo ngọc, lập tức đi ngay.
Lý Tự Nghiệp thấp giọng lầm bầm:
- Một khối ngọc thôi mà, giá trị mấy văn tiền chứ...
Công vụ trên tay Cát Hiển Nghiệp rất, Tần Tiêu cũng không có một mực lôi kéo hắn tiếp khách, cùng Lý Tự Nghiệp tìm nơi khám nghiệm tử thi sau đó sai người gọi Trần Quả khám nghiệm tử thi đến.
Qua không bao lâu, hạ nhân báo lại, sau khi Trần Quả bị Tần Tiêu hỏi thì nói rằng thân thể không khỏe, đã trở về nhà nghỉ ngơi. Tần Tiêu nhíu mày, âm thầm cảm giác có chút không ổn, hắn nói với hạ nhân:
- Ngươi biết nhà Trần Quả ở đâu không? dẫn ta tới gặp hắn.
Hạ nhân trả lời:
- Hồi bẩm đại nhân, Trần Quả là lưu manh độc thân ngụ ở trong huyện, cách huyện nha ước chừng mười bảy mười tám dặm. Ngày bình thường Trần Quả đều là ăn ngủ tại huyện nha, hôm nay chẳng biết tại sao lại cáo bệnh về nhà.
Tần Tiêu ồ lên, gọi Lý Tự Nghiệp tới nói vài câu dặn dò, Lý Tự Nghiệp chắp tay mà đi. Sau đó Tần Tiêu kêu hạ nhân khám nghiệm tử thi chạy đến chuồng ngựa của huyện nha, lấy ngựa chạy tới nhà Trần Quả.
Mặc dù như thế, khi tới nhà Trần Quả đã vào lúc tối.
Ngoài cửa nhà Trần Quả đã khóa lại.
← Hồi 141 | Hồi 143 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác