Vay nóng Homecredit

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 143

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 143: Giấu đầu lòi đuôi
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Lazada

Tần Tiêu đá văng cửa phòng Trần Quả trong gian nhà gỗ nhỏ, trong phòng nhỏ âm u tối mờ. Hạ nhân xuất ra que đóm châm đèn lên.

Khá lắm, cũng không ở nhà! Muốn chơi trò mất tích sao?

Cẩn thận tìm tòi một lúc sau, Tần Tiêu thật cũng không phát hiện cái gì khác thường, chỉ là nghe thấy được, trong phòng có một mùi thuốc nhàn nhạt. Trong chốc lát, hắn tìm thấy trong tủ ở đầu giường có một bao thuốc bột. Tần Tiêu lấy ra ngửi một chút, trong lòng thầm nghĩ:

- Lại là Đột Quyết bạch dược! Dùng nghề nghiệp của hắn, cả ngày cùng các loại đao búa làm bạn, ngẫu nhiên quẹt làm bị thương cũng là bình thường mà thôi. Nhưng mà khám nghiệm tử thi nho nhỏ làm sao sẽ dùng đến loại bạch dược hiếm thấy ở Trung Nguyên, người Đột Quyết mật chế trị vết thương đao búa là do đâu?

Người Đột Quyết, Mã Thành Kiền đi Sóc Châu biên cảnh Đột Quyết buôn bán, có được Thúy Tiên Ngọc đến từ Sóc Châu, còn có Cát Hiển Nghiệp huyết thống người Hồ... Tần Tiêu đột nhiên nghĩ tới điều gì, chạy đến ngoài phòng, nhìn kỹ một hồi con ngựa mà mình cưỡi, nhìn lông bờm của nó bị cắt thành ba sợi chỉnh tề, sau đó còn có bàn đạp hình dạng kỳ lạ, trong lòng đột nhiên sáng ngời -- Đột Quyết Tam Hoa Mã!

Trách không được, chính mình vừa rồi chân đạp lên bàn đạp có cảm giác mất tự nhiên, nguyên lai là bàn đạp nhỏ hẹp người Đột Quyết đặc chế, đặc biệt thích hợp trên chiến mã, có thể làm cho người ta ổn định trên ngựa. Còn có bờm ngựa ba tông cùng tồn tại cũng là cách làm thói quen của người Đột Quyết. Bởi vì ngựa là con vật mà người Đột Quyết rất yêu thích, làm cho nó xinh đẹp có cá tính là chuyện rất vinh quang.

Vì sao mọi chuyện đều nhấc lên quan hệ cùng Đột Quyết?

Những chuyện này mới thật là điểm đáng ngờ.

Lúc trước Địch Nhân Kiệt tại U Châu nhậm chức Đại Đô Đốc cùng người Đột Quyết qua lại không ít, những sở kiến sở văn (chứng kiến hết thảy) Chi tiết, tỉ mĩ tất cả đều ghi lại trong Hoài Anh Thủ Trát. Tần Tiêu đọc được mới chú ý những thứ này.

Tần Tiêu gọi hạ nhân tới hỏi:

- Vừa rồi thời điểm ở trong chuồng ngựa, ta thấy con ngựa này nhìn như khoẻ mạnh nhất thì chọn lấy nó. Nó không phải là ngựa của huyện của các ngươi chứ?

Hạ nhân nghi hoặc nhìn Tần Tiêu liếc, kỳ quái hỏi:

- Đúng là tọa kỵ của Cát đại nhân. Tiểu nhân lúc trước còn kỳ quái, Tần đại nhân sao liếc một cái đã chọn trúng con ngựa tốt nhất trong chuồng. Xem ra Tần đại nhân còn là một cao thủ về ngựa a.

Tần Tiêu hoàn toàn không có để ý tới hạ nhân đang nói, hắn thúc ngựa xoay người cấp thiết cỡi Thất Tam Hoa Mã hướng trong nhà mẫu thân Mã Thành Kiền chạy vội đi.

Thời điểm Tần Tiêu đến Mã gia, lão mẫu cùng chính thê Mã Thành Kiền sầu mi khổ kiểm ngồi trong nhà, thở dài thở ngắn từng đợt. Chứng kiến Tần Tiêu đi tới thì hờ hững, thái độ cực kỳ lãnh đạm.

Tần Tiêu cũng lười để ý tới, nói thẳng:

- Mã Thành Kiền chết như thế nào ta đã điều tra rõ ràng. Ít ngày nữa sẽ cho các ngươi một câu trả lời thuyết phục. Nhưng mà hiện tại, ta có một chuyện cực chuyện trọng yếu, muốn hỏi các ngươi.

Thái độ của chính thê Mã Thành Kiền cuối cùng là chuyển biến tốt đẹp hơn một chút:

- Chuyện của lão gia nhà dân nữ, đại nhân đã điều tra xong? Vậy thì tốt rồi! Sớm chém tiện nhân kia, làm cho nàng chết không có chỗ chôn! Còn có chuyện gì, đại nhân xin cứ hỏi.

Tần Tiêu hiện tại thật sự là không tâm tư cùng loại nữ nhân này dài dòng giải thích, liền hỏi:

- Tô Tiểu Liên này có lai lịch như thế nào? Khi Mã Thành Kiền còn sống làm sao quen biết nàng?

Chính thê Mã Thành Kiền căm giận nói:

- Tiện nhân kia cũng không biết lão gia gặp được ở nơi nào, bất quá khẳng định thoát không khỏi liên quan cùng tiểu tử ngu ngốc Mã Tam. Ước chừng một năm trước, dân nữ nhẫn nhịn không được nàng làm lão gia mê tới thất điên bát đảo mới thừa dịp lão gia không để ý tới chính sự, thì vụng trộm đem nàng bán đi. Không nghĩ tới, tiện nhân này đúng là âm hồn bất tán lại gặp được lão gia. Không, oan hồn lấy mạng a, hại luôn cả tánh mạng của lão gia. Ai, sau này chỉ còn lại dân nữ mà lão nương, thời gian này....

Chính thê Mã Thành Kiền lại huyên thuyên nói thật lớn một trận, Tần Tiêu cũng nghe lọt được, ngắt lời nàng nói:

- Nói cách khác, ngươi đối với lai lịch của Tô Tiểu Liên cũng không biết rõ ràng? Vậy được rồi ta lại hỏi các ngươi, Tô Tiểu Liên ở trong thành còn có thân nhân, hoặc là người quen không?

Mã thê cùng Mã mẫu nhao nhao lắc đầu:

- Chúng ta không ưa nàng, cũng không có chạy tới biệt viện nên không có lưu ý nàng. Cái này cũng không rõ ràng lắm.

Có vẻ tìm không được tin tức đặc biệt gì hữu dụng lắm, Tần Tiêu cũng không muốn ở lâu, hắn lập tức rời khỏi đi về hướng huyện nha. Trên đường đi, Tần Tiêu cẩn thận suy tư: Lai lịch của Tô Tiểu Liên ngược lại lộ ra vẻ kỳ quặc và kẻ khám nghiệm tử thi Trần Quả cũng chơi trò mất tích. Trong nhà của hắn, còn có bạch dược người Đột Quyết đặc chế Đột Quyết Tam Hoa Mã Cát Hiển Nghiệp cũng cũng là của người Đột Quyết, hắn chỉ là không rõ ràng nói mình là người Hồ, vì sao không chịu trung thực thừa nhận là người Đột Quyết? Hiện tại người ngoại tịch đến Đại Chu làm quan cũng không có cái gì không được, còn nữa, hắn cũng không muốn nói cho ta biết chuyện quen biết Mã Thành Kiền. Hắn đến tột cùng vì sao chột dạ giấu diếm những chuyện này?

Thời điểm trở lại huyện nha, sắc trời đã tối, tiền đường không có một bóng người, xem ra nha dịch đều về nhà nghỉ ngơi. Tần Tiêu đi vào hậu đường, đã thấy tại đây có một đám người giơ cao đuốc, thân hình khổng lồ của Lý Tự Nghiệp trong đám người hết sức bắt mắt.

Chứng kiến Tần Tiêu đi đến, Lý Tự Nghiệp bước nhanh tới cười ha ha nói:

- Đại nhân, chiêu ôm cây đợi thỏ thật quá hiệu quả. Ngài nhìn xem, bắt được một chú chuột.

Trong lòng Tần Tiêu kinh hỉ một hồi:

- Có phải là Trần Quả không?

Lý Tự Nghiệp ngạc nhiên sững sờ một chút rồi đáp:

- Đúng là hắn!

Lý Tự Nghiệp đi đến trong đám người nhấc một tên gia hỏa bị trói gô tới trước mặt Tần Tiêu:

- Con chuột nhắt này không biết võ công, tuy nhiên lại trơn trượt giống như đầu cá chạch, lợi dụng đao thuật và dụng cụ khám nghiệm tử thi làm ám khí. May mắn đại nhân sớm an bài ta âm thầm bảo hộ Tô Tiểu Liên, bằng không thì thật đúng là đã bị hắt giết mất.

Quả nhiên là Trần Quả!

Thân thể gầy còm, vẻ mặt âm khí um tùm.

Tần Tiêu vui vẻ nói:

- Đúng là thú vị, ta chỉ tùy ý nghĩ như vậy, không ngờ có thể lấy được thu hoạch lớn như thế. Sớm biết vậy, ta cũng không cần chạy tới nhà ngươi tìm rồi, Trần Quả.

Đôi mắt tam giác của Trần Quả lườm Tần Tiêu, hắn hừ nhẹ một tiếng, không nói lời nào.

Lúc này Cát Hiển Nghiệp cũng từ trong nội đường đi tới, hắn vội vàng tiến lên lên tiếng hỏi nguyên do rồi nói với Tần Tiêu:

- Đại nhân, tại sao lại giam giữ ngỗ tác Trần Quả? Hiện tại, nên làm cái gì bây giờ?

Tần Tiêu xoa tay:

- Được rồi, không được bao lâu nữa, ngươi sẽ hiểu rõ tất cả. Như vậy đi, đem Trần Quả, Tô Tiểu Liên, còn có Mã Tam những người này đưa đến.

*****

- Ta nghĩ, đám người này nhất định có một câu chuyện vô cùng đặc sắc có thể kể cho chúng ta nghe.

Trước chánh đường hậu viện, nha dịch đem sân nhỏ vây quanh chật như nêm cối, bó đuốc tươi sáng. Trong nội đường, Cát Hiển Nghiệp ngồi ở chủ vị, Tần Tiêu ngồi bên cạnh, Lý Tự Nghiệp cùng Thiết Nô phân biệt đem Trần Quả cùng đám người Mã Tam dẫn tới. Sau đó không bao lâu, Tô Tiểu Liên cũng được Lý Tiên Huệ cùng Tử Địch giúp đỡ tiến đến, bởi vì vết thương trên người nàng khá nhiều nên để nàng đứng mà không phải quỳ.

Cát Hiển Nghiệp hơi nghiêng người hỏi Tần Tiêu:

- Tần đại nhân, hiện tại, có thể bắt đầu chưa? Hạ quan, từ nơi này nói cái gì?

Tần Tiêu vuốt tay, bình tĩnh cười cười:

- Cát đại nhân, đương nhiên là trước đem một chuyện của Mã Thành Kiền chết đi để mọi người cùng biết. Về phần những thứ khác, bổn quan tin tưởng, chân tướng tự nhiên sẽ chậm rãi rõ ràng.

Nguyên bản Tô Tiểu Liên cho tới nay đều lặng yên như người chết, từ khi vào trong thấy Trần Quả thì trở nên có chút lo nghĩ cùng vội vàng xao động, thỉnh thoảng giương mắt nghiêng mắt nhìn Trần Quả đang bị bắt quỳ trên mặt đất, hai tay nàng nắm chặt, thỉnh thoảng bẻ một ngón tay của mình.

Tần Tiêu nhìn ở trong mắt, trong lòng âm thầm cười: xem ra, quan hệ của Tô Tiểu Liên cùng Trần Quả, quả nhiên là không giống bình thường mà!

Cát Hiển Nghiệp vội ho một tiếng:

- Bởi vì đã vào buổi tối, theo thường lệ không tiện khai mở thẩm chính đường, hôm nay trước hỏi một lượt, có ghi chép trong hồ sơ, ngày mai chính thức khai mở chính đường. Bổn quan phát hiện một án đã thẩm tra bốn ngày trước, Mã Thành Kiền chết đi bởi vì túng dục quá độ, âm hàn dâm tật. Tô Tiểu Liên vô tội, không bị luật pháp chế tài, phóng thích. Ngày mai khai mở chính đường, Tô Tiểu Liên ngươi có thể về nhà.

Lời vừa nói ra, nha dịch canh giữ ở bên ngoài đường đều xôn xao kinh dị, họ đều quăng ánh mắt hướng Tô Tiểu Liên. Mặt Tô Tiểu Liên lập tức trở nên trắng xanh, toàn thân phát run lên, hận không thể lập tức tìm một cái lỗ chui vào hoặc là đập đầu mà chết. Lý Tiên Huệ cùng Tử Địch tả hữu cách nàng không xa, âm thầm nhìn nàng.

- Về nhà?

Thanh âm khô khốc của Tô Tiểu Liên run rẩy:

- Ta còn có nhà sao?

Hai tay Tần Tiêu khẽ chống lan can chỗ ngồi, hắn đứng lên thản nhiên đến bên cạnh Tô Tiểu Liên thấp giọng nói:

- Tô Tiểu Liên, không đúng a! Ngoại trừ Mã Thành Kiền, ngươi có lẽ còn có quen một số người khác a, người có thể dựa vào họ mà. Nói ví von tức là trong những người này có hai người.

Tô Tiểu Liên thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói:

- Vâng, thật sự của dân nữ là có quen biết Trần Quả. Nhưng hắn căn bản là một người lang tâm như sắt, âm tàn ác độc. Uổng dân nữ một mực thương cảm hắn bảo vệ cho hắn, âm thầm ở bên trong chiếu cố hắn. Thật không ngờ, đến cuối cùng hắn không ngờ còn không chịu buông tha dân nữ... Ai, Tô Tiểu Liên ta đã tạo nghiệt gì, vì sao tất cả mọi người không muốn để cho ta sống yên ổn một ngày?

Trần Quả quỳ trên mặt đất mạnh mẽ ngẩng đầu lên, hung ác hung ác nham hiểm trừng Tô Tiểu Liên nghiến răng nghiến lợi hận nói:

- Dâm phụ! Giả nhân giả nghĩa, đã trở thành kỹ nữ còn muốn lập đền thờ.

Tần Tiêu xoay người trở tay tát một cái, đánh cho đầu Trần Quả đập trên sàn nhà, trên mặt hắn thình lình xuất hiện mấy cái dấu tay. Tần Tiêu lạnh lùng nói:

- Ta có cho ngươi nói chuyện sao? Trên công đường tùy ý gào thét, thì dùng vả miệng cùng si hình (đánh bằng gậy). Bổn quan tự thân động thủ, cũng không cần làm phiền các vị nha sai.

Trần Quả phẫn nộ từ trên mặt đất đứng dậy, hắn hung hãn trừng mắt nhìn Tần Tiêu, nhưng thấy Tần Tiêu nhìn thẳng vào mình. Trong lòng nhịn không được chột dạ một hồi, hắn hừ lạnh một tiếng, cúi đầu xuống. Mã Tam quỳ ở một bên nằm rạp trên mặt đất cũng không dám cử động, trên lưng toát ra mồ hôi ướt đẫm.

Tần Tiêu nhìn về phía Tô Tiểu Liên nói:

- Tô Tiểu Liên, ngươi căn bản chính là vô tội, vì sao một mực không chịu kêu oan? Ngoại trừ khó có thể mở miệng cái chết của Mã Thành Kiền và nội tâm của ngươi áy náy thì ta nghĩ hơn nữa là muốn che dấu điều gì đó a? Nói đi, ngươi cùng Trần Quả đến tột cùng là quan hệ như thế nào. Hắn đêm nay tại sao phải mạo hiểm lớn như vậy ẩn vào huyện nha giết ngươi?

Tô Tiểu Liên cắn chặt bờ môi, quay mặt sang một bên không nói một lời nào.

Tần Tiêu hừ lạnh một tiếng, chuyển tới bên cạnh Mã Tam, dùng chân đá hắn một cái.

- Được rồi Mã Tam, bọn họ không nói thật, vậy không bằng ngươi tới nói cho mọi người biết. Tô Tiểu Liên đến bên cạnh Mã Thành Kiền như thế nào, nàng cùng Trần Quả là quan hệ như thế nào. Cái này, ngươi hẳn là rất rõ ràng.

- Dạ dạ dạ, tiểu nhân... Nói.

Mã Tam không ngừng run rẩy:

- Ước chừng hơn một năm trước, tiểu nhân cùng Mã lão gia đến Sóc Châu hành thương, tại sòng bài thì có quen biết Trần Quả. Hắn thua không còn một mảnh chuẩn bị bán lão bà... Tiểu nhân thấy nàng coi như đoan chính, đúng lúc Mã lão gia thật sự là nhàm chán Mã phu nhân, tiểu nhân vì nịnh nọt lão gia, liền mua lão bà hắn nhét tới bên cạnh Mã lão gia... Lão bà của Trần Quả thì, thì... Chính là Tô Tiểu Liên!

Tô Tiểu Liên phẫn nộ xoay đầu lại, quát khẽ:

- Ngươi! Mã Tam, tên tiểu nhân ngươi. Ngươi đã đáp ứng, không nói ra những chuyện này.

Da mặt Mã Tam run rẩy một hồi:

- Tô Tiểu Liên, nữ nhân ngươi đúng là ngu ngốc. Chuyện cho tới bây giờ, còn đáng giá che dấu tiểu nhân hèn hạ vô sỉ như Trần Quả sao? Ngay cả ta đều nhận thấy rõ ràng, về sau Mã lão gia sủng ái Tô Tiểu Liên đem nàng về nuôi ở biệt viện quê quán Hà Nam làm tiểu thiếp. Nhưng mà Trần Quả lại đúng là âm hồn bất tán tìm đến nơi này, không làm ăn gì, còn tới quấy rối Tô Tiểu Liên, bắt chẹt tiền bạc... Tô Tiểu Liên đúng là nữ nhân ngu xuẩn, cho dù Trần Quả bán nàng đi cũng vụng trộm chiếu cố hắn, lưng cõng Mã lão gia tùy ý hắn thỉnh thoảng chui vào trong phòng chính mình làm chuyện cẩu thả.

Trần Quả giận dữ quát to:

- Mã Tam, ngươi nói láo. Sau khi từ Sóc Châu tới, ta không chạm tới tay của Tô Tiểu Liên. Chó chết, ta với mẹ ngươi có quan hệ, sinh ra loại người không đứng đắn như ngươi. Ngươi mới là tiểu nhân hèn hạ gạt không nói cho Mã Thành Kiền, Tô Tiểu Liên là dựa vào ta mới mua được, lại đổi cách ăn mặc của nàng thành khuê tú đàng hoàng giới thiệu cho Mã Thành Kiền. Còn phường xảo trá Tô Tiểu Liên, Mã Thành Kiền thưởng nàng cái gì, ngươi đều muốn vụng trộm phân một nửa, luôn quấy rối nàng. Ta nhổ vào!

Tần Tiêu nghe được mà cảm thấy buồn cười: Xem ra quan hệ của mấy người này thật phức tạp đấy, vụng trộm giao dịch và hòa ước định, cũng còn không ít mà!

- Trần Quả, ngươi lại muốn bị đánh sao?

Tần Tiêu khẽ quát một tiếng, Trần Quả lập tức ngậm miệng. Tần Tiêu nắm tóc Trần Quả lôi hắn dậy, lạnh lùng nói:

- Trần Quả ơi là Trần Quả, ngươi là một đại nam nhân, vì sao tâm tư ác độc như vậy, giết hại nữ nhân trước kia của mình?


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-456)


<