← Hồi 134 | Hồi 136 → |
Tần Tiêu gật đầu mỉm cười:
- Ta cũng đang có ý này, Tiên nhi cũng vậy rồi... Ừ. Lão bà bà, nếu bà không có nơi đi, bản thân ta có thể thu lưu các ngươi. Bất quá, chỗ ta ở Giang Nam, nếu các ngươi đồng ý thì ta phái người đưa các ngươi đi, thế nào?
- Chuyện này..
Lão phu nhân do dự nói:
- Không biết công tử xưng hô như thế nào? Lão bà tử ngu muội, tánh mạng bản thân ta chẳng còn mấy, chết rồi thì chỉ là một nắm đất vàng. Nhưng mà nó là ngoại tôn nữ, từ nhỏ theo dòng dõi thi thư, không dám quyết định qua loa... Xin công tử thứ tội!
Phạm Thức Đức bên cạnh nghe xong có chút tức giận quát:
- Lão bà này, tốt không thấy, còn coi đại nhân nhà ta là hạng người gì? Đại nhân hảo ý chịu thu lưu các ngươi đã là ân huệ lớn lao rồi. Đúng là...
- Phạm tiên sinh!
Tần Tiêu ngăn Phạm Thức Đức lại rồi mỉm cười nói;
- Ta tên là Tần Tiêu, Ngự Sử Trung Thừa đương triều Giang Nam Đạo Khâm Sai.
- Cô mỗ mỗ (Bà bác) à, đừng do dự nữa.
Dương Ngọc Hoàn một mực đánh giá Tần Tiêu lên tiếng:
- Vị Tần đại nhân này nhất định là người tốt, ngay cả ta đều đã nhìn ra. Còn có chức quan của hắn rất lớn, bởi vì hắn ở nơi này nói chuyện với chúng ta rất lâu mà quan sai cũng không dám tới đuổi hắn đi.
Tử Địch cười hì hì khen:
- Đúng là tiểu cô nương thông minh! Nhưng mà hắn không phải là người tốt đâu, là một xấu xa đó.
Lão phu nhân đảo đảo đôi mắt, cẩn thận suy nghĩ rồi đột nhiên nói:
- Ngài... ngài chính là Võ Trạng Nguyên đương triều Tần Tiêu Tần đại nhân đệ tử của Địch Quốc lão?
Lý Tiên Huệ mỉm cười:
- Đúng vậy.
Sau đó nàng đưa tay ôm lấy Dương Ngọc Hoàn đang quỳ trên mặt đất, sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng của nàng cười nói:
- Đúng là mỹ nhân hiếm thấy, hơn nữa còn thông minh hữu lễ, thật sự là khó được. Vừa nhìn đã biết là con cái của danh môn thư hương, đáng tiếc là sa sút tới mức này. Tần đại ca chúng ta mang nó tới...
Lý Tiên Huệ thật không ngờ Tần Tiêu lại phất phất tay cắt lời nàng, hơn nữa tiếp tục nói chuyện với lão phụ nhan:
- Thế nào, lão bà bà, bà nguyện ý không?
Dứt lời, hắn lấy một túi tiền đưa cho bà:
- Nơi này có một ít tiền, bà có thể làm lộ phí, tang sự bên này ta có thể thay bà làm, cam đoan tốt nhất có thể để họ phong quang hạ táng. Nếu bà không có ý kiến, xin mời lập tức lên đường, ta đi mướn xe ngựa tiễn các ngươi, được chứ?
Hai tay lão phu nhân cầm bọc tiền, ngơ ngác nhìn Tần Tiêu một hồi, rốt cục hạ quyết định:
- Được!... Tần đại nhân, lão bà tử thay tổ tiên Dương gia dập đầu cảm tạ ngài. Đại ân đại đức của ngài, kiếp nầy kiếp sau lão bà tử ta nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp.
Những người vây chung quanh bắt đầu bàn tán nghị luận nhao nhao.
Tần Tiêu thấy bí mật khó giữ, nhiều người biết, cũng không tiện nói thêm cái gì, liền mời lão phu nhân đứng lên, sau đó nói với Tử Địch:
- Địch nhi, muội ngồi xe ngựa trở về vương phủ, gọi tỷ tỷ của muội tới cửa thành tụ hợp cùng ta. Nhớ rõ, phải nhanh! Còn có, trong rương Thiết Nô cầm hai cục vàng thỏi tới luôn.
Tử Địch nghi hoặc nhìn Tần Tiêu:
- Tử Địch lập tức đi xử lý... Nhưng mà, đại nhân tìm tỷ tỷ của ta đến cửa thành làm gì vậy?
Tần Tiêu chép miệng nhìn lão phu nhân cùng Dương Ngọc Hoàn:
- Không có biện pháp, chỉ có thể vất vả Mặc Y, đưa hai người họ trở về Sở Tiên Sơn Trang trước.
Tử Địch bừng tỉnh đại ngộ, lập tức tức giận nói:
- Vì sao cần phải tìm tỷ tỷ của ta, ta không làm được sao?
Tần Tiêu cười to nói:
- Muội chiếu cố mình còn chưa xong thì làm sao chăm sóc người khác? Nếu muội có một nửa ổn trọng cẩn thận như tỷ tỷ muội thì chuyện này giao cho muội làm.
- Hừ! Luôn xem thường ta.
Tử Địch oán hận dậm chân chạy tới xe ngựa ở giao lộ.
Lý Tiên Huệ nghi hoặc khó hiểu nhìn Tần Tiêu, thấp giọng nói:
- Tần đại ca, ngươi hôm nay... Thật sự là kỳ quái!
Tần Tiêu đi đến bên cạnh Lý Tiên Huệ, nắm bàn tay trắng nõn như ngó sen của nàng nhẹ nhàng nói:
- Nhất thời giải thích không rõ, sau này có cơ hội, sẽ nói cho nàng biết.
Cửa thành Thần Đô, một cỗ xe ngựa với nước sơn rất mới đang đứng chờ. Tần Tiêu đem hai cục vàng thỏi cùng một phong văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên) giao cho Mặc Yvà dặn dò:
- Trên đường đi chú ý an toàn, chi phí tốn hao không cần tiết kiệm. Đến Sở Tiên Sơn Trang thì thay hai người họ mua một ít đồ dùng sinh hoạt. Còn nữa, phong thư này thay ta chuyển cho Mạc Vân Nhi. Đi sớm về sớm, chúng ta tại Trường An chờ muội.
Mặc Y cẩn thận tiếp nhận, trịnh trọng gật đầu:
- Đại nhân yên tâm!
Trong xe, Dương Ngọc Hoàn nhô đầu ra, dùng thanh âm non nớt hỏi:
- Đại ca ca, Giang Nam có xa không? Chúng ta đi Giang Nam, còn ca không đi sao? Chỗ đó có cửa thành cao lớn, có xe ngựa xinh đẹp cùng người ngoại bang đôi mắt lam râu đỏ không?
Tần Tiêu tiến lên một bước nhẹ nhàng sờ lên đầu của nàng:
- Ngọc Hoàn yên tâm, Giang Nam rất đẹp, muội nhất định sẽ thích. Đại ca ca xử lý xong chuyện củ mình sẽ về chơi với muội được chứ? Trên đường đi muội phải nghe lời Mặc Y tỷ tỷ, nàng sẽ bảo vệ hai người.
- Ân, Ngọc Hoàn đã biết!
Dương Ngọc Hoàn gật đầu như gà con mổ thóc, qua nửa ngày sau mới nói rất chân thành:
- Cảm ơn huynh! Đại ca ca. Muội nhớ được huynh tên là Tần Tiêu là Võ Trạng Nguyên, là khâm sai đúng không?
Lão phu nhân vội vàng ngăn nàng lại:
- Ngọc Hoàn không được vô lễ! Há có thể gọi thẳng tục danh của đại nhân, lão gia khi còn tại thế giáo huấn con như thế nào?
Tần Tiêu cười ha ha:
- Không sao. Chào tạm biệt gặp lại sau nhé Ngọc Hoàn, chúng ta không còn việc gì nữa sẽ tới Giang Nam thăm và chơi với muội.
Dương Ngọc Hoàn giơ bàn tay nhỏ trắng nõn ra nói:
- Đại ca ca, hẹn gặp lại. Bá bá râu dài, hẹn gặp lại. Các tỷ tỷ xinh đẹp, hẹn gặp lại.
Tần Tiêu cùng đám người Lý Tiên Huệ nhịn không được cười rộ lên:
- Đúng là một tiểu cô nương thông minh hiểu chuyện.
Xe ngựa dần dần rời đi sau đó biến mất ở góc cua cuối đường, bọn người Tần Tiêu lúc này mới cất bước đi trở về.
Lý Tiên Huệ nhịn rất lâu rốt cục cũng hỏi:
- Tần đại ca, hôm nay huynh có hành động rất quái dị. Vì sao không đồng ý đem các nàng lưu tại bên cạnh mình, huynh ghét họ lắm sao? Đây hẳn không phải là thói quen của huynh, Tiên nhi không nghĩ mà không hiểu.
Tần Tiêu ngượng ngùng cười cười, nhất thời nghẹn lời, không biết nên giải thích cho nàng như thế nào.
Lưu Dương Ngọc Hoàn ở bên cạnh.
Đùa hơi quá trớn rồi đó.
Thật vất vả mới có biện pháp để nàng rời xa kinh thành, rời xa hoàng tộc, chính là vì tránh cho đoạn lịch sử kia xuất hiện.
Tuy rằng để cho Đại Đường đi về hướng suy sụp An Sử Chi Loạn (loạn An Lộc Sơn) không phải là lỗi của Dương Ngọc Hoàn, nhưng khách quan mà nói thì nàng cũng nhiều ít có chút trách nhiệm. Lý Long Cơ tin tưởng nàng tới mù quáng, còn bởi vậy trở nên tầm thường vô vi, ngu ngốc không chịu nổi, khiến cho giang sơn đang hùng mạnh theo thời gian bị hủy trong tay Lý Long Cơ.
*****
Nếu lưu Dương Ngọc Hoàn tại bên cạnh, trời mới biết lúc nào trời đưa đất đẩy hắn có thể cùng Dương Ngọc Hoàn nhận thức hay không. Đoạn lịch sử ma xui quỷ khiến đó diễn lại trò cũ.
Tần Tiêu thậm chí trong tín thư rất "tàn nhẫn" yêu cầu Mạc Vân Nhi không được cho phép Dương Ngọc Hoàn ly khai Giang Nam nửa bước. Nếu lần này Sở Tiên Sơn Trang bị triều đình thu hồi thì nhờ nàng mang theo Dương Ngọc Hoàn đi tu đạo. Cho dù nữ hiện tại có rất nhiều người phản đạo hoàn tục, có thể tiếp cận nam tử để mượn cớ tu đạo trò chơi hồng trần. Nhưng có Mạc Vân Nhi ở bên cạnh chằm chằm vào, chính mình lúc nào cũng chú ý cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Với lại tiền tài của Sở Tiên Sơn Trang cũng đầy đủ hai người sống cả đời. Lúc ấy Tần Tiêu kiểm kê tài sản chuẩn bị giao cho Lý Trọng Tuấn mang về Trường An đúng lúc Tử Địch không có ở đây, trước khi giao cho nàng đảm bảo một rương "Đồ cưới " 2000 lượng hoàng kim là cá lọt lưới. Tần Tiêu đành phải "Bị ép " bỏ vào trong túi, lúc gần đi lưu lại một nửa tại Sở Tiên Sơn Trang cho Mạc Vân Nhi chi phối, xem như chi phí tiêu dùng trong trang và ban thưởng cho nàng.
Tần Tiêu thậm chí ác độc nghĩ tới bán Dương Ngọc Hoàn đi nước ngoài, nhưng nghĩ lại cô bé này thật đáng thương, nếu mình muốn làm thế thì quá nhẫn tâm. Hơn nữa, Dương Ngọc Hoàn cũng không phải là hạch tâm của An Sử Chi Loạn (An Lộc Sơn). Chỗ hiểm chính thức là Lý Long Cơ lúc tuổi già khiến cho Đường vương triều từng bước một đi về hướng suy sụp.
Được rồi, có Tần Tiêu ta đây, An Sử Chi Loạn (An Lộc Sơn) có thể náo được bao nhiêu. Nhân vật như Sử Tư Minh, Tần Tiêu ta dù phải dùng thủ đoạn ám sát cũng sẽ tiêu diệt các ngươi.
Nếu không, Tần Tiêu ta chẳng phải là sống vô ích hai mươi mấy năm ở thế kỷ 21 sao?
Hừ, An Sử Chi Loạn (An Lộc Sơn), ta cho ngươi loạn, ta cho ngươi loạn!!
Tần Tiêu không có trả lời câu hỏi của Lý Tiên Huệ, trong lúc hắn còn suy nghĩ miên man ngổn ngang lộn xộn trong đầu thì chỉ nghe Phạm Thức Đức đối với Lý Tiên Huệ nói:
- Đại tiểu thư, đại nhân làm việc, trừ phi chuyện chúng ta biết rõ, nếu không thì đoán cũng không được, cũng không cần phải đi đoán. Nếu là mọi chuyện đều nói rõ ràng ra thì đại nhân sẽ mệt chết mất.
Tần Tiêu đột nhiên sinh lòng cảm kích vô hạn đối với Phạm Thức Đức.
Lý Tiên Huệ khẽ thở dài một cái:
- Vậy được rồi. Tần đại ca không muốn nói, ta cũng không hỏi nữa.. Đúng như Phạm tiên sinh nói, Tần đại nhân làm việc, không có nhất định phải giải thích cho chúng ta minh bạch, không phải sao?
Tần Tiêu hiểu được, trong lời nói của Lý Tiên Huệ, ẩn ẩn có một chút không khoái, hắn chỉ đành cười làm lành nói:
- Thực xin lỗi Tiên nhi, chuyện này, hiện tại thật sự là không có cách nào giải thích cho muội, nhưng ta đồng ý với muội, ngày sau đến thời cơ chín muồi nhất định sẽ cho muội biết. Được chứ?
Lý Tiên Huệ cười xấu hổ:
- Thực xin lỗi Tần đại ca, ta tựa hồ... Nhất thời còn không có quen, các nói chuyện và suy nghĩ vẫn có chút bóng dáng của quận chúa trước kia.. Ân, sau này ta sẽ sửa chữa, hảo hảo làm Tần Tiên Nhi của ta.
- Dừng lại.
Tử Địch hôm nay nhìn rất cau có, hiện tại nàng rất khó chịu.
- Cái gì vậy, rõ ràng là... Tiên nhi, tỷ lại đây, ta nói cho tỷ nghe.
Lý Tiên Huệ nửa cả kinh nửa nghi hoặc đưa tai tới. Tử Địch như tên trộm ở bên tai nàng nói thầm một hồi, sau đó chứng kiến Lý Tiên Huệ che miệng cười, nhìn Tử Địch với vẻ không thể tưởng tượng nổi:
- Không thể nào?
- Ồ! Chuyện này có gì mà không thể, rất là bình thường thì có. Nhất là tên gia hỏa như hắn.
Thanh âm của Tử Địch kéo đến thật dài, nhìn rất là bất mãn đối với Tần Tiêu.
Tần Tiêu nhìn nét mặt của các nàng cùng ngữ khí xem thường của Tử Địch, không cần nghe các nàng nói với nhau cái gì cũng minh bạch nha đầu Tử Địch kia nói những gì. Tần Tiêu vò đã mẻ lại sứt (chân trần không sợ mang giày) thầm nghĩ: được rồi, vì xã tắc Đại Đường, Tần mỗ ta chấp nhận chịu nhục.
Không phải là nói ta thích tiểu hài tử sao, thậm chí là có xu hướng bất lương "yêu con nít" sao? Hoặc là dùng thuật ngữ của con người thế kỷ 21 là thích lolita?
Kệ đi. Dù sao ta là nam nhân Đại Đường, chơi như thế nào đều là phong lưu nhân sĩ, tùy cho các ngươi nghĩ như thế nào cũng được.
Bất quá nuôi tiểu loli Dương Ngọc Hoàn hình như cũng có chút giống giống.
Đúng vậy, rất giống. Thì ra ta cũng tà ác như thế, trong lòng của Tần Tiêu thật là có điểm dở khóc dở cười. Xem ra oan ức mạc minh kỳ diệu này trong lúc nhất thời không thể rửa được.
Trở lại Truy Vương Phủ, Lý Long Cơ đã trở lại trong phủ thật lâu đang cùng Lý Tự Nghiệp trò chuyện tình hình Giang Nam án Hỏa Phượng cao hứng bừng bừng. Chứng kiến Tần Tiêu tiến đến, Lý Long Cơ từ trên ghế nhảy dựng lên, chạy đến trước bắt lấy tay của Tần Tiêu vui mừng nói:
- Ha ha! Hảo huynh đệ, ta cuối cùng là gặp được ngươi rồi! Mau tới mau tới, ngươi nói kỹ càng cho ta nghe một chút xem, tình hình ngươi đến Giang Nam xử lý bản án đó như thế nào. Nhớ rõ phải nói thật kỹ tuyệt không được qua loa.
Tần Tiêu cười ha ha:
- Tại đây không có người ngoài, đều là một ít hảo hữu thân mật của ta, ta gọi ngươi là A man nhé?
- Ai nha, đại ca đến lúc nào rồi vẫn còn so đo những thứ này! Gọi thì cứ gọi đi, đại ca ta không gọi thì ai dám gọi?
Lý Long Cơ gấp khó dằn nổi:
- Nghĩa Hưng Vương căn bản là khôn biết cách nói chuyện, hỏi hắn chuyện Giang Nam thì hắn ngoại trừ nói ' đặc sắc ' sau đó là ' đã ghiền ', trừ đó ra thì không có gì để nói rồi! Ngươi nói đi mau lên, sắp gấp chết người ta rồi. Ta bất kể, hôm nay ngươi phải nói một ngày một đêm với ta không ngủ được, cũng phải nói cho rõ ràng.
Sau lưng Tần Tiêu, Lý Tiên Huệ đeo mặt nạ lặng lẽ trốn được sau lưng Tử Địch cố nén kích động trong lòng, không có gọi câu "Tam ca". Từ nhỏ nàng đã có cảm tình rất tốt với vị đường huynh Lý Long Cơ này, Lý Tiên Huệ thu được Ngọc Hoàn là do mẫu thân Lý Long Cơ tặng cho nàng.
Phạm Thức Đức cùng đám người Lý Tự Nghiệp trong nội đường tức thì kinh ngạc, không nghĩ tới Tần Tiêu rõ ràng có thể cùng một quận Vương xưng huynh gọi đệ, thân mật khăng khít đến loại tình trạng này!
Lý Long Cơ kéo Tần Tiêu xông vào chánh đường nói với Tổng Quản Đỗ Tam và tùy tùng ở bên:
- Nhanh đi chuẩn bị tiệc rượu, còn thất thần ra đấy làm gì. Đại ca, ngươi lần này xui xẻo. Ngươi nếu không đem chuyện ở Giang Nam nói rõ ràng thì đừng hòng rời khỏi Truy Vương Phủ này.
Tần Tiêu cười ha ha:
- A Man, ngươi giữ ta lại như thế này, đến lúc đó nộp chỉ chậm trễ, hoàng đế bệ hạ muốn chém đầu của ta, ngươi có thể phụ trách một lần nữa đón ta. Đúng rồi, Nghĩa Hưng Vương bây giờ đang ở đâu?
← Hồi 134 | Hồi 136 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác