← Hồi 123 | Hồi 125 → |
Tần Tiêu mỉm cười gật đầu:
- Ta hiểu rồi. Cám ơn Uyển nhi.
Nhưng trong lòng Tần Tiêu lại nghĩ thầm: xem ra, dự liệu của ta trước đó cũng không sai. Chỉ cần ta vừa sẩy tay, Lý Trọng Tuấn sẽ sử dụng vũ lực, đối với Hỏa Phượng Giang Nam tạo phản thì tiến hành cường lực đàn áp. Về phần vận mệnh của ta sao, ha ha, nhẹ thì từ nay về sau bị phế cách chức làm thứ dân, nặng thì, đương nhiên là giống như bọn phản nghịch quan lại Giang Nam. Chém!! Những lời này, Thượng Quan Uyển Nhi sẽ không nói ra miệng. Lúc này đây thành công giải quyết Hỏa Phượng, không thể không nói, thật sự ta thắng được phi thường may mắn, quả nhiên là cẩn thận nha!
Thượng Quan Uyển Nhi đột nhiên giảm thấp thanh âm xuống, nàng trịnh trọng nói:
- Tần đại nhân, lần này ngài trở thành nhân vật nổi tiếng thiên hạ, đại hồng nhân trong triều rồi. Ngài biết không, kỳ thật trong triều một ít lão thần nội các, đối với chuyện bệ hạ trao cho ngài chức quan trọng yếu như thế luôn không cho là đúng, cho rằng bệ hạ dùng người không khách quan. Hiện tại thì tốt rồi, tương đương hung hăng tát cho bọn người đó một cái tát, mang lại thể diện cho bệ hạ. Lúc này đây ngươi về triều, nhất định sẽ có trọng thưởng, có khi tiếp tục thăng quan đó.
Tần Tiêu cười:
- Thật sao? Nhiệm kỳ Giang Nam còn có hai tháng, nói không chừng đằng sau sẽ không tầm thường vô vị đâu.
Thượng Quan Uyển Nhi hơi có chút hưng phấn khoát tay chặn lại:
- Nhất định sẽ có! Ngài hiện tại chỉ cần nằm chơi ở sơn trang hai tháng cũng vẫn có phần thưởng. Gần vài năm nay có rất ít người làm ra thành tích như đại nhân. Tần đại nhân lúc này đây là phải gương mẫu phong thưởng để khích lệ quan viên khác một phen.
Tần Tiêu cười ha hả:
- Tốt nha, thăng quan phát tài ai cũng thích. Bất quá lại nói tiếp, ta thật sự phải cảm kích cô nương rồi, nếu không phải lúc trước cô đề nghị bệ hạ để ta tới Giang Nam làm khâm sai, ta cũng không có thành tích như hôm nay.
- Ồ!
Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng nhếch môi lên:
- Tần đại nhân, ngài quá đề cao Uyển nhi rồi. Uyển nhi làm gì có năng lực lớn như thế, tác động được tới quyết định của bệ hạ với quan viên. Thật ra là trong lòng bệ hạ sớm có quyết định... Ừ, những lời này coi như ta chưa nói. Hì hì. Ta không phải cố ý, đều tại ngài lừa dối ta nói lung tung! Nếu như bị bệ hạ biết thì chắc sẽ đánh ta chết mất.
Tần Tiêu cười mờ ám:
- Được rồi, Uyển nhi vừa rồi cái gì cũng không nói, ta cũng không có nghe được gì. Chúng ta một mực trò chuyện ngày mai đi ra ngoài chơi hồ vui đùa.
Trong lòng của Tần Tiêu nghĩ đến: Thượng Quan Uyển Nhi là thiếp thân tâm phúc của hoàng đế đối với chuyện tình trong nội cung tình rõ như lòng bàn tay. Mình muốn một mình lăn lộn trong triều đình thì phải thân cận với nhân vật như thế. Thân là thần tử còn có cái gì so với chuyện đoán được thánh ý hơn đây?
Huống chi, Thượng Quan Uyển Nhi còn là một mỹ nữ khí chất phiêu trần thoát tục.
Ai nha, chẳng lẽ, ta gần đây thật sự có vận đào hoa? Mười năm trước các ngươi nấp ở đâu mà giờ nhảy ra toàn bộ thế này?
Đêm đã khuya, từng hạt mưa nhẹ nhàng bay lả tả trên lá cây và tí tách rơi tren cửa sổ phát ra những tiếng sàn sạt nhỏ. Trong phòng ngủ Lăng Vân Cư vẫn đang có ánh nến chập chờn, thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười sung sướng hoặc hùng hồn cứng cáp hoặc thanh uyển chuyển.
Trong một gian phòng bên cạnh Lăng Vân Cư, Tử Địch bĩu môi tức giận nói với Mặc Y:
- Tỷ tỷ, tỷ xem Thượng Quan Uyển Nhi đúng là mặt dày mà? Đuổi chúng ta ra còn ngồi tới nửa đêm, đúng là... Đại nhân buồn ngủ nàng có biết không? Ai nha, nàng sẽ không qua đêm ở nơi này... vậy thì... vậy thì...
Mặc Y nhẹ nhàng trừng mắt với nàng:
- Ngươi cứ mở miệng ra là không dừng lại được. Thượng Quan đại nhân là đặc sứ hoàng đế phái tới, là nữ quan tâm phúc của hoàng đế, ngay cả đại nhân cũng phải nể mặt nàng ba phần. Người ta đêm tới, nhất định là có công vụ muốn thương nghị mà!
Tử Địch thiếu chút nữa nhảy lên:
- Ai nha. Tỷ tỷ ngốc nghếch của ta, tỷ muốn tự bịt tai đi trộm chuông để lừa mình dối người hay sao? Tỷ nhìn cách ăn mặc của nàng hôm nay rõ ràng chính là cố ý câu dẫn đại nhân mà! Ngực thì xẻ cổ thật thấp, phấn son trên mặt đánh cẩn thận, quần áo trang sức trên người thì hoa lệ đắt đỏ. Chậc chậc, thật sự là... Tỷ tỷ, tỷ gặp phiền toái rồi, chân chính đụng độ cường địch. Tỷ phải vì hạnh phúc cả đời mà phải khiêu chiến đó.
- Im ngay!
Mặc Y cắn môi, xấu hổ đỏ mặt, cười mắng véo mông muội muội mình.
- Ôi! Đau quá. Hì hì! Bị ta nói trúng tim đen rồi phải không!
...
Tần Tiêu đứng ở ngoài cửa, nghe được mà cười trộm trong lòng, hắn vừa vặn tiễn Thượng Quan Uyển Nhi ly khai, lúc trở lại đi qua phòng của các nàng, không nghĩ qua là nghe trộm được mật ngữ khuê phòng của hai tỷ muội nàng.
Tần Tiêu nhẹ chân nhẹ tay đi trở về phòng của mình, trong lòng âm thầm cân nhắc nói: xem ra, muội tử Mặc Y đối với ta có chút ý tứ nha... mà hình như trước mặt nàng ta cũng chưa ân cần gì, cái này hẳn là nhân phẩm tốt, vận khí trong truyền thuyết tới rồi thì ván cửa cũng ngăn không được? Hắc hắc!
Tần Tiêu trở lại trong phòng, vừa mới chuẩn bị đóng cửa phòng lên giường ngủ, thình lình cửa bị một cái đại thủ chặn, Lý Trọng Tuấn cười mờ ám với Tần Tiêu:
- Không tệ lắm, tâm phúc của hoàng đế mà ngươi cũng dám thông đồng, sự tình ngay cả ta cũng không dám làm mà ngươi cũng dám. Xem ra ta một mực đều xem thường ngươi rồi!
Tần Tiêu cười ha ha:
- Điện hạ mời vào. Đã trễ thế như vậy điện hạ còn không nghỉ ngơi, đến tìm ta có việc sao?
Lý Trọng Tuấn nhíu lông mày, ngượng ngùng cười:
- Như thế nào, không có việc gì không thể đến sao? Ta dò xét từ xa xa rất lâu, thấy hai tốp mỹ nữ đều đi mới dám tới quấy rầy. Thế nào, huynh đệ ta có nghĩa khí không?
Lý Trọng Tuấn nghênh ngang vào phòng, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống:
- A! Tùng Ngọc Bách Hợp Tô! Xem ra, hai tỷ muội hoàn toàn chính xác là người của ngươi.
Tần Tiêu đóng cửa lại ngồi xuống bên cạnh Lý Trọng Tuấn, cầm lấy một miếng Tùng Ngọc Bách Hợp Tô nhìn trái nhìn phải một hồi:
- Như thế nào, một khối Tô Đường cũng có thể để cho điện hạ nhìn ra mánh khóe sao?
Lý Trọng Tuấn chậc chậc lắc đầu:
- Ai nha, Tần huynh đệ, ta bắt đầu có chút ghen ghét ngươi rồi. Bổn vương đã lớn như vậy, còn chưa có cô nương nào nguyện ý chủ động làm Tùng Ngọc Bách Hợp Tô cho ta ăn, ta phần lớn đều là đến ăn trong kỹ viện của những nữ tử phong trần hoặc là dứt khoát đến khách điếm mua ăn. Huynh đệ có chỗ không biết, Tùng Ngọc Bách Hợp Tô là món ăn bình dân của điển hình của thánh đô, có một phong tục, nếu cô nương nhà ai coi trọng tiểu gia hỏa nhà nào thì chủ động thổ lộ ý nghĩ yêu thương, làm món này cho tiểu tử đó ăn. Tiểu tử ăn được càng nhiều thì biểu thị đối với cô nương càng hợp ý. Ngươi xem một chút, cái mâm lớn thế này mà ngươi ăn hơn phân nửa. Ái chà! vậy thì trong lòng hai tỷ muội kia nở hoa luôn rồi.
*****
Tần Tiêu cười ha ha:
- Cũng không phải mình ta ăn, Thượng Quan Uyển Nhi cũng ăn hết không ít.
- Ngươi đúng là thằng ngốc.
Lý Trọng Tuấn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép oán hận nói:
- Làm sao ngươi có thể để cho cô nương khác ăn Tùng Ngọc Bách Hợp Tô của hai tỷ muội kia được? Nếu để các nàng biết, không phải thương tâm tới chết sao? Tần huynh đệ nha, uổng ngươi thông minh hơn người, chiêu thức đối phó nữ nhân còn không được ah! Ha ha, hôm nào đến kinh đô, chúng ta cùng nhau gọi A Man dẫn ngươi ra ngoài hảo hảo học hỏi kinh nghiệm.
Học hỏi kinh nghiệm? Cái gì học hỏi kinh nghiệm, không phải là đi dạo kỹ viện uống hoa tửu sao? Nói hàm súc như vậy làm cái quái gì. Các ngươi đối với huynh đệ phong lưu đây còn có đùa giỡ gì. Trong lòng Tần Tiêu âm thầm cười to, sau đó thay đổi chủ đề:
- Điện hạ tới tìm ta, nhất định là có chính sự rồi.
Lý Trọng Tuấn có chút thở dài một hơi:
- Cũng không phải. Có một số việc, nghĩ đến tâm phiền, trong quân đồn cách đây mười dặm lật qua lật lại ngủ không được nên tới tìm huynh đệ tâm sự thương nghị.
Tần Tiêu nhàn nhạt cười:
- Vậy điện hạ thỉnh giảng, Tần Tiêu rửa tai lắng nghe, xem có thể giúp đỡ điện hạ hay không?
Lý Trọng Tuấn cầm lấy ly rượu củaTần Tiêu uống một hơi cạn sạch, thở dài nói:
- Chuyện này, nếu ngay cả Tần huynh đệ cũng giúp không được, trên đời này không ai có thể giúp đỡ rồi.
Tần Tiêu cười:
- Xem ra buồn rầu trong lòng điện hạ cũng chính là chuyện vẫn đang đè nặng trong lòng ta mấy ngày nay.
Lý Trọng Tuấn nhìn thật sâu Tần Tiêu vài lần, thở dài nói:
- Ai! Kỳ thật, vừa mới bắt đầu đánh, ta vẫn đang tự hỏi vấn đề này. Huynh đệ ngươi nói đi... Ta cũng thương muội tử, đến tột cùng nên xử trí như thế nào đâu này? Hoàng đế nói rõ là không muốn cho thế nhân biết rõ sự hiện hữu của nàng. Nhưng mà muốn ta tự tay xử tử nàng, vậy cùng cầm thú còn có gì khác biệt? Ta Lý Trọng Tuấn tuy rằng không phải là người thiện tâm, trên chiến trường sát nhân còn thống khoái hơn là giết gà, cũng không nháy đôi mắt. nhưng đối với muội tử số khổ này ta không hạ thủ nổi. Thứ nhất là từ nhỏ chúng ta hoạn nạn cảm tình cực kỳ thâm hậu. Thứ hai là vương muốn Lý gia chúng ta tàn sát lẫn nhau, cảm thấy không thoải mái. Nhưng nghĩ lại, hiện tại dù sao cũng là hoàng đế nãi nãi cầm quyền, là Vũ gia cầm quyền... Trái lo phải nghĩ... Trong lòng ta giống như có một con mèo đang cào cào, khó có thể quyết định. Thật muốn tìm người sống đến chém một đao để phát tiết.
Tần Tiêu cầm lấy bầu rượu, khoan thai rót một chén rượu cho Lý Trọng Tuấn một lần nữa, hắn thấp giọng nói:
- Điện hạ chớ gấp. Kỳ thật Tần Tiêu hai ngày này đã nghĩ ra một biện pháp tốt.
Lý Trọng Tuấn bỗng chốc mở to đôi mắt, kinh hỉ hỏi:
- Huynh đệ nói nhanh lên, biện pháp tốt ra sao?
- Điện hạ có từng biết rõ, Vĩnh Thái quận chúa ngày đó bị Vũ Hoàng hạ lệnh xử tử sống sót như thế nào không?
Lý Trọng Tuấn gật nhẹ đầu:
- Ta cũng từng nghe qua, hình như lần trước ngươi nó đó là dùng ve sầu thoát xác, dùng thế thân chịu hình phải không?
Tần Tiêu gật đầu:
- Nói được cụ thể một chút là Dị Dung Thuật! Tỷ muội Mặc Y cũng có một chút về mật thuật này. Điện hạ ngài thấy... Ngày hôm qua ta thẩm đường, Ngô Tiên Nhi lợi dụng thuật lừa dối ngụy trang Vĩnh Thái quận chúa nghe nhìn lẫn lộn. Chúng ta sao không tương kế tựu kế chuyển đổi? Nói trên đời căn bản không có Vĩnh Thái, sau đó ta lại đổi khuôn mặt Vĩnh Thái đi tới một chỗ khác thì không có người nhận ra. Điện hạ nghĩ sao?
Lý Trọng Tuấn nhíu mày:
- Tốt thì tốt... Nhưng mà sợ cuối cùng là giấy không thể gói được lửa. Hơn nữa, lần này Giang Nam án, tai mắt hỗn tạp, người biết rõ nội tình tương đối nhiều. Vạn nhất tin tức này rơi vào tai hoàng đế thì chẳng phải là hỏng đại sự sao?
- Chưa hẳn!
Tần Tiêu cười, tràn đầy tự tin:
- Điện hạ suy nghĩ một chút, kỳ thật hoàng đế không phải là muốn xử tử Vĩnh Thái một lần nữa. Rất nhiều thứ đã cho thấy ý tứ này, nói thí dụ như phái ngươi tới xử lý chuyện tình Giang Nam, sau đó nàng lại để cho Thượng Quan Uyển Nhi truyền mật chỉ, ý là đừng cho thế nhân biết rõ tồn tại của Vĩnh Thái quận chúa. Nhưng mà nàng cũng không có nói thẳng muốn ta giết nàng! Có lẽ trong lòng hoàng đế có ý định gì khác, nếu muốn chúng ta giết nàng thì không cần úp úp mở mở như thế. Ít nhất đối với Thượng Quan Uyển Nhi thì cũng không cần.
Lý Trọng Tuấn chậm rãi gật đầu:
- Có lý... Chỉ là.. ngươi chớ xem thường Thượng Quan Uyển Nhi, nàng tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng từ nhỏ lớn lên trong cung, lòng dạ thâm sâu không kém chúng ta. Có lẽ trong nội tâm nàng có cách nghĩ khác hoặc là hoàng đế bí mật giao cho nàng nhiệm vụ gì khác, nàng không nói cho chúng ta biết cũng có khả năng. Tóm lại, hết thảy phải cẩn thận mà làm việc.
Tần Tiêu gật gật đầu:
- "Điện hạ nói đúng. Mọi thứ cẩn thận là hơn. Việc này nếu tốt thì hoàng đế mở một con mắt nhắm một con mắt, tất cả mọi người sống khá giả; khiến cho không tốt, hoàng đế giở pháp quy ra thì cuối cùng hạ sát thủ với Vĩnh Thái, thậm chí ngay cả chúng ta cũng bị liên qua. Thượng Quan Uyển Nhi bên kia, ta mấy ngày tới sẽ ở cùng nàng thăm dò chuyện này, sau khi rõ ràng mới tính tiếp chuyện của Vĩnh Thái.
Lý Trọng Tuấn rốt cục thở ra một hơi thật dài:
- Bổn vương có thể ngủ được rồi. Có huynh đệ ngươi lo nghĩ, chắc chắn sẽ không sai lầm. Đúng rồi, muội tử của ta hiện tại ở nơi nào? Ta muốn gặp nàng một lần.
Tần Tiêu nhàn nhạt cười:
- Điện hạ không được nóng vội, sớm muộn nhất định có thể nhìn thấy. Bất quá điện hạ nhất định phải nhớ kỹ một việc, chuyện tình của Vĩnh Thái càng ít người biết rõ, nàng liền càng an toàn. Tần Tiêu đề nghị, điện hạ sau khi hồi cung cũng không nên nói chuyện này với thái tử cùng Thái Tử Phi...
Lý Trọng Tuấn "A "cảm thán một tiếng:
- Ngươi cái tên này, như thế nào còn khẩn trương hơn cả người làm ca ca này hả? Hay ngươi thật coi trọng Tiên nhi? Khá lắm! Ta nói cho ngươi biết trước, ngươi nếu cùng Tiên nhi thật sự có cái gì rồi, nàng chỉ có thể làm chính thê...
Tần Tiêu vội vàng phất tay ngắt lời Lý Trọng Tuấn, cười nói:
- Điện hạ nghĩ quá xa rồi, không hợp thói thường, không hợp thói thường rồi, ha ha!
Vẻ mặt Lý Trọng Tuấn cười xấu xa chỉ vào Tần Tiêu mắng:
- Tên khốn ngươi đúng như lời của Trương Húc nói, chính là một bình hồ lô khó chịu! Ngươi nhìn ngươi một chút đi, đi dạo Giang Nam vài ngày, nữ nhân bên cạnh có thể biến thành một chi quân đội! Ngay cả Từ Tiểu Nguyệt hồ ly tinh cũng muốn thông đồng với ngươi.
Chuyện bị đè nén trong lòng Lý Trọng Tuấn xem như có hơi có chút tin tức, hắn lập tức khôi phục tính tình phóng đãng ngày bình thường, kéo lấy Tần Tiêu, khe khẽ nói:
- Huynh đệ, lần này chúng ta làm anh em đồng hao như thế nào đây? Hoa tỷ muội, ta một người ngươi một người, như thế này đi, xem như ngươi trước tới, ta xếp hàng không được sao?
← Hồi 123 | Hồi 125 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác