Vay nóng Tima

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 125

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 125: Vô tâm trồng liễu
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Shopee

Ngươi trước chọn, còn lại bổn vương lại thay huynh đệ chia sẻ. Thế nào, đề nghị này rất hay đúng không, không rồi nhỉ?

Tần Tiêu hơi ngửa đầu, ồ lên một tiếng làm ra một bộ dạng kinh ngạc:

- Điện hạ, ta như thế nào lại có cảm giác, chúng ta đây là đang phân chia tang vật nhỉ?

Hôm sau, bầu trời lác đác mấy cơn mưa, Tần Tiêu mở cửa sổ ra ngáp dài, hắn vặn hông bẻ cổ. Sau khi đến Giang Nam, không có mấy ngày hắn ngủ yên như hôm qua. Tần Tiêu cảm giác sảng khoái tinh thần, tâm tình cũng cực kỳ tốt.

Miệng rộng còn không có khép lại, Tần Tiêu đảo mắt lại thấy được Thượng Quan Uyển Nhi đứng ở ngoài phòng đang cầm một cây dù cười cười với mình.

Tần Tiêu vội vàng khép lại miệng, cười ha ha:

- Uyển nhi thức dậy thực sớm, tại sao không gõ cửa gọi ta, chờ lâu chưa?

- Cũng không có lâu, vừa mới tới thôi.

Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng chuyển động cán dù trong tay, mỉm cười nói:

- Tần đại nhân mấy ngày liên tiếp khổ cực, Uyển nhi sao dám đánh thức đại nhân. Hơn nữa, Uyển nhi gặp trận mưa này, cảnh trí phàm trần cũng có vài phần thích thú nên đứng ở chỗ này ngắm mưa chốc lát.

Tần Tiêu mở cửa, đón nàng tiến đến:

- Uyển nhi xin chờ một chút. Ta rửa mặt rồi lập tức dẫn cô nương đi hồ chơi. Hôm qua cô nương đi rồi, ta lập tức sai người đi làm một cái thuyền đánh cá nhỏ, ha ha đúng là loại có mui che ở Giang Nam, hai mái chèo đó.

- Hay quá!

Thượng Quan Uyển Nhi vui mừng dị thường:

- Bất quá đại nhân nên ăn một chút gì trước đi, bằng không thì trong chốc lát không có khí lực chèo thuyền đâu, hì hì!

Tần Tiêu xuất ra bàn chải chuẩn vị đánh răng thì lại phát hiện đã không có muối mịn ngâm nước, hắn ra khỏi cửa thì gặp Mặc Y cầm một chậu nước ấm bằng đồng và một số đồ đạc khác tới.

Tần Tiêu tiếp nhận chậu đồng:

- Vất vả cho nàng rồi... Mặc Y, ta đã nói chúng ta là bằng hữu, coi nhau như người cùng một nhà, nàng không cần phải hầu hạ ta như hạ nhân thế, biết không?

Mặc Y cười nhẹ:

- Đó là việc nên làm.

Vừa mới bước vào bên trong, thấy Thượng Quan Uyển Nhi ngồi ngay ngắn tại chỗ đó, nàng không khỏi có chút cúi đầu:

- Thượng Quan đại nhân tới sớm vậy.

Thượng Quan Uyển Nhi khẽ cười nói:

- Ừ. Cô là tỷ tỷ hay là muội muội? Ta thật đúng là nhận không ra.

Mặc Y khiêm cung trả lời:

- Ta là tỷ tỷ, Mặc Y.

Thượng Quan Uyển Nhi hứng thú đánh giá Mặc Y:

- Thật sự là một mỹ nhân ôn nhu. Ai, ta nếu có một tỷ muội song bào thai như thế thì tốt rồi. Ừ. Tần đại nhân, sao ngài lại cầm cái đó cọ qua cọ lại như thế, không bị đau sao?

Trong miệng Tần Tiêu ngậm mấy thứ nên không dễ nói chuyện, Mặc Y tiếp lời:

- Đây là vật mà đại nhân phát minh, tên là đánh răng. Dùng để vệ sinh miệng, rất là thoải mái dễ chịu.

Thượng Quan Uyển Nhi chớp chớp đôi mắt, ngạc nhiên nói:

- Đánh răng?

- Đúng rồi!

Mặc Y mở cái hộp nhỏ trong tay ra, sau đó lấy ra một cái bàn chải đánh răng đưa cho Thượng Quan Uyển Nhi:

- Lần trước, nô tỳ về nhà, hai ngày rảnh rỗi không có việc gì nên cũng học làm một cái, chỉ là khẳng định không có làm tốt như cái của đại nhân.

Thượng Quan Uyển Nhi hào hứng bừng bừng nói tiếp, nàng cầm nó trong tay quan sát một hồi rồi hơi có chút kinh hỉ nói:

- Thú vị, thật là có ý tứ! Mặc dù chỉ là một vật nho nhỏ nhưng thực sự lộ ra tâm tư độc đáo, tay nghề tinh xảo! Mặc Y hảo muội muội, không bằng cái bàn chải này ngươi tặng cho ta nhé.

- Được!

Mặc Y nhẹ nhàng đáp, trong lòng nhưng có chút âm thầm không vui. Vốn cái bàn chải đầu tiên này nàng muốn tặng cho Tần Tiêu.

Thượng Quan Uyển Nhi cầm bàn chải đánh răng đi đến bên cạnh Tần Tiêu, nghiêng đầu mở to đôi mắt, nhìn Tần Tiêu đánh răng. Tần Tiêu cảm giác toàn thân không được tự nhiên, hắn dừng lại động tác trong tay cũng ngơ ngác nhìn Thượng Quan Uyển Nhi.

- Đừng ngừng nha, tiếp tục.

Thượng Quan Uyển Nhi cười ha hả nói:

- Ta đang theo học mà.

Tần Tiêu đem cái hộp muối mịn vừa rồi Mặc Y lấy ra đưa cho Thượng Quan Uyển Nhi, ra hiệu nàng dùng bàn chải đánh răng dính vào một ít, sau đó chà trong miệng. Thượng Quan Uyển Nhi do dự học làm một chút, vừa mới đem bàn chải đánh răng cho vào miệng thì lập tức cả kinh hô:

- Ôi... có vẻ là lạ.

Mặc Y đi đến bên cạnh Thượng Quan Uyển Nhi nói với nàng:

- Vừa mới bắt đầu là như vậy, dùng mấy lần thành thói quen. Hiệu quả về sau quả thật sự không tệ, cảm giác sạch sẽ trong miệng nhẹ nhàng mà sung sướng lắm.

- Thật không?

Thượng Quan Uyển Nhi nghe vậy thật là có chút vui vẻ, lập tức học động tác của Tần Tiêu chà trong miệng.

Tần Tiêu nhìn động tác không lưu loát của Thượng Quan Uyển Nhi như là tiểu hài tử học đánh răng thì nhịn không được âm thầm có chút buồn cười. Thời gian Thượng Quan Uyển Nhi đánh răng gấp ba bốn lần Tần Tiêu, rốt cục dừng tay, nàng đưa tay hà từng hơi rồi ngửi một chút. Sau đó thè lưỡi ra liếm hàm răng trắng nõn như ngọc, hưng phấn nói:

- Ai nha. Thật sự a! Cảm giác thật thoải mái!

Dứt lời Thượng Quan Uyển Nhi chạy đến trước mặt Tần Tiêu nói với hắn:

- Tần đại nhân, ngươi xem một chút, ở bên trong miệng ta có chà sạch chưa? Có còn cái gì không?

Dứt lời nàng mở cái miệng anh đào nhỏ nhắn ra về phía Tần Tiêu, còn hà từng hơi ra.

Tần Tiêu giả vờ giả vịt cẩn thận nhìn một hồi rồi nói:

- Có nha... Còn có rất nhiều chứ. Nói thí dụ như, hàm răng, đầu lưỡi...

Thượng Quan Uyển Nhi tức giận trừng mắt với Tần Tiêu:

- Đáng ghét! Ta hỏi thật mà.

Tần Tiêu cười ha ha:

- Chà sạch sẻ, rất sạch sẽ. Thật đó.

Mặc Y một mực im im lặng lặng đứng đấy, lúc này cảm giác mình như một người ngoài cuộc dư thừa nhẹ nhàng nói:

- Tần đại nhân, Thượng Quan đại nhân, Mặc Y xin được cáo lui trước, sau đó lại đến hầu hạ hai vị đại nhân dùng đồ ăn sáng.

- Mặc Y...

Tần Tiêu cảm giác ra một tia khác thường, gọi lại nàng, áy náy nói:

- Nàng vừa mới bị thương, nên nghỉ cho khỏe đi. Chúng ta đến trong quân trong quân là được rồi, dù sao chúng ta cũng muốn đi tìm Nghĩa Hưng Vương có chuyện phải làm.

Lời nói của Tần Tiêu còn không có vừa dứt, bên ngoài truyền đến thanh âm hô to gọi nhỏ của nha đầu kia Tử Địch:

- Đến rồi~ đến rồi~ sắp đến rồi!!!

Tiểu nha đầu ba bảy hai mốt vọt tới, chứng kiến trong phòng có ba người đang đứng thì ngơ ngác nói:

- Ách... Ta chỉ chuẩn bị một phần a, vậy phải làm sao bây giờ?

- Vậy chính ngươi ăn đi.

Tần Tiêu, Thượng Quan Uyển Nhi, Mặc Y ba người trăm miệng một lời nói.

- Ôi xong rồi! Lần này đắc tội ba người luôn.

Tử Địch cả kinh chợt hô to rồi cuống quít chuồn mất. Sau đó, Mặc Y cũng cáo từ.

Thượng Quan Uyển Nhi nhìn bóng lưng của Mặc Y thoáng chút đăm chiêu nói:

- Xem ra, Tần đại nhân cùng hoa tỷ muội cảm tình không tệ lắm!

Tần Tiêu đang rửa mặt, không chút để ý đáp:

- Coi như cũng được. Không có trở ngại.

- Coi như cũng được, không có trở ngại? Đây là ý gì đâu này?

- Hả?

*****

Tần Tiêu phục hồi tinh thần lại, mỉm cười nói:

- Đôi tỷ muội đó cũng đáng thương, cha mẹ trước sau qua đời ở bên trong án nghịch đảng Giang Nam. Hơn nữa, phụ thân của các nàng còn là công thần trong vụ án này, cũng là bạn vong niên của ta, đối thủ tri kỷ không đánh nhau thì không quen biết. Thời khắc cuối cùng, hai tỷ muội các nàng cùng Tần Tiêu kề vai chiến đấu giết ra một cái đường máu, còn bị thương. Nếu không có các nàng từ bên cạnh hiệp trợ, ta thực không dễ dàng toàn thân trở ra. Tính ra, các nàng cũng đều là có công, vì thế Tần Tiêu giữ các nàng lại coi như muội muội.

- Muội muội?

Thượng Quan Uyển Nhi cười gian:

- Sợ là không có đơn thuần như vậy a?

- Vậy cô cho là cái gì?

Tần Tiêu giả vờ ngây ngốc, ra vẻ nghi hoặc khó hiểu hỏi lại.

- Coi như vậy đi, không nói chuyện tào lao với ngài nữa. Ngài lúc nào cũng láu cá không thành thật một chút nào, chuyện gì cũng muốn tính toán thiệt hơn. Ta không chịu nổi ngài luôn.

Thượng Quan Uyển Nhi đánh sang chuyện khác:

- Được rồi Tần đại nhân của chúng ta rốt cục ăn mặc đã xong, hiện tại có thể xuất phát đi chơi hồ rồi chứ?

- Đương nhiên!

Tần Tiêu khoa trương làm một cái động tác chủ nhân mời, hắn xoay người chắp tay nói:

- Xin mời, Thượng Quan đại nhân.

- Hì hì! Mời ngươi, Tần đại nhân!

Thượng Quan Uyển Nhi cầm dù bằng giấy dầu lên, nhẹ nhàng chuyển động.

Mưa bên ngoài cũng không lớn, theo như thói quen của Tần Tiêu, là tuyệt sẽ không bung dù. Nhưng bây giờ trong tay có cái dù không dùng thì hơi dở, nhất là khi hắn cùng Thượng Quan Uyển Nhi sóng vai đi cùng một chỗ thời điểm, đi trước thì đường đột mà đi sau thì không có khí độ. Vì thế Tần Tiêu dứt khoát chui vào ở bên trong cái dù của nàng nhận lấy cái dù trong tay của Thượng Quan Uyển Nhi.

Bước chân của Thượng Quan Uyển Nhi chậm rãi, hào hứng dạt dào thưởng thức cảnh mưa của Sở Tiên Sơn Trang, nàng nhàn nhạt than nhẹ:

- Tễ hiểu khí thanh hòa, phi khâm thưởng bệ la. Đại mạo ngưng xuân sắc, lưu ly dạng thủy ba. Kỳ thạch liêu trường khiếu, phàn tùng sạ đoản ca. Trừ phi vật ngoại giả, thùy tựu thử kinh quá.

- Thơ hay...

Tần Tiêu tán thưởng tự đáy lòng.

Thượng Quan Uyển Nhi cười nói ha ha:

- Không bằng Tần đại nhân cũng làm một bài thơ đi.

- Cái này?

Tần Tiêu xấu hổ cười:

- Tần mỗ không hiểu đạo này, chỉ là một kẻ vũ phu mà thôi.

Trong lòng lại thầm suy nghĩ nói: coi như vậy đi, các triều đại đổi thay đại thi nhân đại văn hào, ta liền không làm chuyện đạo thơ để lấy tiếng. Trước mặt người Hồ tùy tiện nói hai câu dọa người, chứ múa rìu qua mắt thợ như Thượng Quan Uyển Nhi là thi văn thiên hạ thì không nên. Vạn nhất làm không tốt, danh tự của Tần Tiêu ghi vào thi từ sử sách, đến lúc đó lên tòa chiến bản quyền sẽ bị khẩu tru bút phạt.

Thượng Quan Uyển Nhi nghiêng đầu nói:

- Còn lâu ta mới tin. Ngài thích giả heo ăn thịt hổ, nội tình bên trong lại cười nhạo người khác. Nói không chừng, trong lòng ngài hiện tại đang mắng Uyển nhi làm thơ khó nghe như thế.

- Không có a! Ta thật tâm khen ngợi cô nương a. Hơn nữa, Tần Tiêu hoàn toàn chính xác không sở trường làm thơ, không tin cô nương có thể hỏi Nghĩa Hưng Vương nha, hắn biết rõ a.

Tần Tiêu nhìn cây dù giấy dầu trong tay, đôi mắt hắn đảo đảo:

- Nếu không như vậy đi. Tần Tiêu tuy rằng không am hiểu làm thơ, nhưng dã sử thú văn thượng vàng hạ cám nghe không ít. Không bằng, ta kể một câu chuyện cho cô nương nghe.

- Câu chuyện? Tốt lắm!

Thượng Quan Uyển Nhi có chút vui vẻ. Vốn nàng là người yêu thơ văn, đối với chính sử, thi văn cùng dã sử từ trước đến nay đều tương đối cảm thấy hứng thú, lời nói của Tần Tiêu đã khơi dậy hứng thú của nàng.

Tần Tiêu lo nghĩ, nói:

- Ừ! Có một câu chuyện gọi là Bạch Xà Truyện, cô nương có từng nghe chưa?

- Bạch Xà Truyện? Chưa từng nghe.

Thượng Quan Uyển Nhi hứng thú giục:

- Nhanh kể, nhanh kể đi!

Trong lòng Tần Tiêu cười trộm: ngươi nghe qua mới là lạ chứ! Đây chính là câu chuyện lưu hành ở thời Minh, Thanh. Đến hơn một nghìn năm sau mới trở thành kịch truyền hình nổi tiếng.

Tần Tiêu dừng dừng lại, hắn hắng giọng bắt đầu kể.

- Kỳ thật, Bạch Xà Truyện cũng bắt đầu từ một cái dù bằng giấy dầu. Lại nói năm đó, tháng đó ngày đó, mưa phùn bay tán loạn. Trên Đoạn Cầu Kiều Tây Hồ có một tiểu tử tên là Hứa Tiên....

- Ấy! Đợi một chút.

Thượng Quan Uyển Nhi đột nhiên lên tiếng ngắt lời Tần Tiêu:

- Hàng Châu có một Tây Hồ ta biết rõ, nhưng mà có cây cầu đó sao?

Tần Tiêu sững sờ một chút, lúc này mới nhớ tới, Tây Hồ tại Đường triều lúc còn không tính là điểm du lịch nổi danh, đến Tống triều, Tây Hồ mới được mô phỏng sơ sơ, nói thí dụ như Tô Đông Pha ngay tại Tây Hồ trúc Tô đê còn có Tây Hồ Thập Cảnh phần lớn là sau khi tới Đại Tống mới sửa phong cảnh trở nên nổi danh. Tần Tiêu cười khan một hồi nói:

- Uyển nhi thật đúng là bác học. Bất quá câu chuyện chính là câu chuyện, ngươi cũng đừng coi nó là thật, tức là nó không tồn tại.

Thượng Quan Uyển Nhi gật đầu:

- Vậy được rồi, đoạn kiều Tây Hồ... nghe danh tự có vẻ thảm thiết đây. Ngài kể tiếp đi.

Tần Tiêu xiết lấy cái dù, dựa vào ký ức xem qua kịch truyền hình kể cho Thượng Quan Uyển Nhi nghe Bạch Xà Truyện. Thượng Quan Uyển Nhi nghe mà mê say, mưa rơi cũng lớn dần, thời gian dần trôi càng sát vào người Tần Tiêu. Cuối cùng phảng phất như là dựa vào ngực Tần Tiêu, tóc cọ mặt hắn. Tần Tiêu từ "Đoạn kiều mượn cái dù " Bạch nương tử cùng Hứa Tiên gặp nhau, phàm là chuyện không nhớ, hắn chỉ còn cách lấy tưởng tượng của mình thêm mắm thêm muối cũng tới được đoạn " nước khắp Kim Sơn ". Đang chuẩn bị nói về Bạch nương tử bức Pháp Hải đòi Hứa Tiên, chuẩn bị dâng nước khắp Kim Sơn thì Thượng Quan Uyển Nhi rốt cục kiềm chế không được, oán hận mắng:

- Ta nếu là Bạch Tố Trinh còn lâu mới cứu trượng phu ngu xuẩn nhu nhược vô năng lại không lương tâm này. Hừ, nam nhân như vậy quả khiến cho người ta bội phục.

Tần Tiêu nhìn Thượng Quan Uyển Nhi cau mày bực tức phảng phất như đang tức giận thì cười ha ha nói:

- Uyển nhi đừng nóng giận, không phải là câu chuyện sao, đừng coi là thật, dù sao nó cũng chỉ là hư cấu.

Thượng Quan Uyển Nhi tức giận liếc Tần Tiêu:

- Đều tại ngài, ngài không thể đem kết cục sửa cho tốt được sao? Làm gì cứ cho hòa thượng béo Pháp Hải đi ra, vợ chồng son người ta vốn hảo hảo gắn bó với nhau. Hừ, lại nói tiếp vẫn là tên Hứa Tiên đáng giận, rõ ràng tin một hòa thượng mập mạp bỏ cả thê tử đang mang thai.

Tần Tiêu cười nói:

- Không phải là chưa có kết thúc sao? Ta đâu nghĩ là cô nương xúc động như thế, được rồi cô nương đã không thích, ta đây không nói nữa.

Thượng Quan Uyển Nhi phảng phất nóng nảy, nàng dựa vào Tần Tiêu kéo cánh tay đang cầm dù của hắn:

- Ta thích mà, chỉ là hữu cảm nhi phát (có cảm xúc nên phát ra) thôi. Ngươi kể tiếp mà!

- Ơ, hai vị đại nhân, còn bước chậm trong mưa nữa, thật là nhàn hạ thoải mái nha!


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-456)


<