Vay nóng Tinvay

Truyện:Đại quốc tặc - Hồi 305

Đại quốc tặc
Trọn bộ 349 hồi
Hồi 305: Thông lệ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-349)

Siêu sale Lazada

Ngoại vi sông dẫn nước hoàn thành, hôm nay rất nhiều dân chúng cố ý tới quan sát, đều phát ra từng đợt thanh âm vui mừng nhảy nhót.

Một đám chạy đến bờ, chỉ vào dòng nước chảy trong sông, chậc chậc thành tiếng.

- Thật sự là dẫn nước thành công.

- Có nước, có thể khai hoang, cải thiện tất cả nơi này đều thành ruộng tốt.

- Địa giới xung quanh rộng bao nhiêu a!

- Thật có thể có nhiều ruộng tốt thế này, về sau cũng không cần phát sầu vì không có lương thực ăn.

- Không cần phải sắc mặt xem ông trời nữa.

Đi theo nha dịch tới, đám người Huyện thừa Chu Kỳ, đang vây quanh Giang Long lớn tiếng vui mừng nói.

Sông dẫn nước khai thông, dẫn nước đi vào, ý nghĩa quá mức trọng đại.

Khai hoang cải thiện ruộng tốt, có thể làm cho quanh huyện Linh Thông nhiều ra mấy trăm vạn mẫu đồng ruộng, đây tuyệt đối là công tích vĩ đại tạo phúc cho muôn đời con cháu!

Còn có, sau khi có con sông này, huyện Linh Thông coi như là thêm một lá chắn phòng ngự thiên nhiên.

- Chúc mừng đại nhân, chúc mừng đại nhân!

Chu Kỳ cười, xoay người liên tục chắp tay đối với Giang Long:

- Hà Thủy thành công chảy vào sông dẫn nước, nghĩ đến không tới mấy ngày, Hoàng thượng sẽ hạ chỉ khen thưởng!

- Cùng vui cùng vui.

Giang Long lúc này này tâm tình cũng vô cùng tốt, khách khí chắp tay đáp lễ.

Nói cùng vui cũng đúng, huyện Linh Thông có chiến tích này, tất cả mọi người có phần, Hoàng thượng không có khả năng chỉ thưởng cho một mình Giang Long.

Giang Long ăn thịt, bọn họ cũng có thể húp chút nước.

Cho dù một số người không thể lên chức, nhưng ở trong hồ sơ tư liệu, cũng sẽ thêm vào một khoản rất mạnh.

Làm thành chuyện này, đã đủ cho rất nhiều người kiêu ngạo cả đời.

Dù sao những người này phần lớn rất bình thường, không có bao nhiêu tài hoa, cũng không có bao nhiêu dã tâm.

- Chúc mừng Huyện lệnh đại nhân, chứng minh năng lực của mình rồi.

- Đúng vậy a, trước đó rất nhiều người cũng không nhìn ra.

- Huyện lệnh đại nhân dùng sự thực, bác bỏ thể diện của những người đó.

- Huyện lệnh đại nhân quả nhiên không hổ xuất thân danh môn thế gia, tuổi còn trẻ, đã làm thành đại sự như vậy!

- Tiểu nhân về sau tuyệt đối chỉ làm Thiên Lôi sai đâu đánh đó cho Huyện lệnh đại nhân!

Những quan viên nha dịch này có khen tặng, cũng có người nhân cơ hội biểu hiện trung tâm.

Giang Long đều là khách khí nhất nhất đáp lại.

Cũng cho thấy, khai thông dòng sông thành công là cố gắng của mọi người, chính mình chỉ là một phần tử trong đó thôi.

Lời nói khiêm tốn như vậy, làm cho trong lòng mọi người rất thoải mái, dễ nghe, đồng thời cũng biết ý tứ Giang Long không muốn một người chiếm lấy công tích.

Khoản công lao này, Giang Long đích xác là không thể nào một mình chiếm đoạt.

Nhưng nếu hắn có tâm muốn cướp, thực sự có thể làm cho mình nhiều hơn mấy phân.

Mà nếu là hắn đoạt, như vậy công tích của những người khác, dĩ nhiên là phải ít hơn một chút.

Lúc này mọi người đối với Giang Long đều là cực kỳ kính nể từ trong lòng.

Quan viên trong triều đình này, người nào không phải vót nhọn đầu hướng lên trên đi?

Chỉ ngại công tích ít, còn muốn đoạt của người khác, đoạt của thuộc hạ đấy.

Lại có bao nhiêu người có thể có trí tuệ rộng lớn như vậy?

Sông dẫn nước hoàn thành, đây là một việc có ý nghĩa phi phàm, chỉ chốc lát, đã truyền khắp toàn bộ thị trấn Linh Thông.

Đám dân chúng trong huyện Linh Thông biết được tin tức, mỗi một người đều cao hứng, vẻ mặt tươi cười.

Nơi này nhiều thêm ruộng tốt, nhận được lợi ích thực tế nhiều nhất, chính là dân chúng làm ruộng.

Nếu có thể mua vài mẫu đồng ruộng, là nhà mình đã đủ ăn.

Đây chính là kênh dẫn nước tưới, ruộng tốt không cần nhìn sắc trời, chỉ cần mùa xuân vất vả gieo hạt, mùa thu liền nhất định có thu hoạch.

Ở dĩ vãng, trong toàn bộ huyện Linh Thông, lại có bao nhiêu ruộng tốt như vậy?

Cho dù là muốn tưới nước, cũng phải gánh nước từ trong giếng sâu đi tưới ruộng.

Nhưng lượng nước giếng cũng hạn chế, ngươi gánh quá nhanh thì trong giếng sẽ hết nước.

Phải đợi một hồi lâu, nước mới có thể lại chảy về.

Cho nên dùng nước giếng tưới ruộng, chỉ có thể cung cấp cho rất ít đồng ruộng.

Ở Bắc Cương, đào giếng lại tương đối khó khăn, nơi này số lượng nước ngầm tồn trữ quá ít.

Cũng chỉ có một khoản kinh phí lớn của Giang Long, ở thị trấn cải biến, tìm đến người đào ra một đám giếng sâu.

Phải biết rằng đào giếng, không phải đào cái nào là cái đấy có nước.

Phải đào mười mấy cái mới có nổi một cái có nước.

Cũng không phải đào ra cái giếng hỏng, tiếp tục đào ở bên cạnh là được.

Đây cũng cần nhãn lực và kỹ thuật nhất định.

Người đào giếng, đều là người giỏi có kinh nghiệm.

Đổi thành dân chúng bình thường đến đào, vậy trên mặt đất liền toàn một đám hố rồi.

Cho nên đào giếng là cực kỳ hao tổn nhân lực vật lực và tài lực đấy.

Tin tức truyền bay nhanh, không bao lâu, Thường Khiêm tự nhiên cũng biết.

Tâm tình của y chính là khá phức tạp.

Đầu tiên là tức giận, thầm hận Giang Long làm thành đại sự.

Tiếp theo cao hứng trở lại, bởi vì y cũng có thể từ giữa thơm lây.

Đồng thời may mắn, hoàn hảo chính mình chạy tới huyện Linh Thông khá đúng lúc, nếu là ở trên đường chậm chạp, chậm hơn một ít thời gian, khoản công lao cực lớn này liền không có duyên với y rồi.

Hạ Lâm đã từ Vọng Sa thành quận trở về, tuy nhiên vẫn không lộ diện.

Y lo lắng cho mình vừa ló đầu, Thường Khiêm sẽ tìm y mượn hộ vệ.

Nhưng về sau nghe đến tin tức, liền bất chấp rất nhiều, lập tức thay áo bông dày, phủ thêm áo khoác, vội vàng đi tới bờ sông.

Tận mắt thấy nước Hà Thủy dẫn vào trong sông dẫn nước, rốt cục y mới tin.

Sau đó trở lại huyện nha, gặp mặt Giang Long.

Nhìn thấy Giang Long đang viết sổ con, y không dám giấu diếm, đem sự tình mình đứng ở trận doanh của Nhị Hoàng tử, lần này cũng là Trình quý phi tiêu phí khí lực lớn lao, mới phái y đến huyện Linh Thông nói cho Giang Long.

Phần sổ con này viết như thế nào, do Giang Long quyết định.

Hiện tại nói cho Giang Long, Hạ Lâm tự nhiên là muốn khiến Giang Long có thể thêm vào nhiều một số cho mình.

Giang Long nghe vậy, dĩ nhiên là minh bạch ý tứ của Hạ Lâm.

Dù sao đi nữa Hoàng thượng nhìn mình cũng không vừa mắt, viết lên nhiều chiến tích cho mình, cũng không có bao nhiêu tác dụng, cho nên Giang Long như ý Hạ Lâm.

Tuy nhiên Giang Long lại lại nói:

- Nhị Hoàng tử phái ngươi lại đây, hẳn là không phải chỉ muốn mạ cho ngươi một lớp vàng, khẳng định cũng có ý tứ cho ngươi rèn luyện, lịch lãm một phen, không trải qua lịch lãm, tương lai ngươi làm sao có thể thành đại sự? Cho nên về sau ngươi liền lĩnh phân sai sự, ra sức nhiều hơn để phát triển huyện Linh Thông đi.

Cho không người một số chiến tích, nguyên bản còn là của mình, Giang Long cảm thấy rốt cuộc có chút khó chịu. Tất nhiên muốn tìm một ít chuyện cho Hạ Lâm làm.

Hạ Lâm nghe vậy, cũng không cảm thấy có gì không đúng, nên cũng không phản bác và mất hứng.

Nói thật, đi vào huyện Linh Thông, nhìn đến khoảng chừng hơn mười vạn dân chúng dưới sự chỉ huy của Giang Long, đào sông dẫn nước bình hoang dã.

Phần khí thế và hiện trường to lớn kia, cũng đã khiến Hạ Lâm quên mất tuổi của Giang Long, so với mình còn nhỏ hơn.

Hôm nay sông dẫn nước thông suốt, càng chứng thực trước khi đến, bề trên trong nhà rất tán thưởng Giang Long.

Dĩ vãng, từng có bao nhiêu người nhậm chức Huyện lệnh huyện Linh Thông?

Nhưng lại có ai có thể có hùng thao vĩ lược như vậy?

Cũng căn bản không ai nghĩ tới, huyện Linh Thông khốn cùng hoang vắng nằm ở biên cương xa xôi này, lại có thể có thể lợi dụng nước sông mà cải tiến ra mấy trăm vạn mẫu ruộng tốt.

Bất đồng với Thường Khiêm, Hạ Lâm thông minh, khéo léo, nhưng cũng biết phải cụ thể trọng yếu.

Vì thế Giang Long mới giao Hạ Lâm cho Tiêu Phàm, dặn Tiêu Phàm mỗi ngày đều tìm cho Hạ Lâm chút sự tình để làm.

Giang Long mặc dù khó chịu, nhưng nếu Hạ Lâm thật có thể làm công tác đến nơi đến chốn, như vậy tự nhiên sẽ có tiến bộ rất lớn.

Chỉ có điều học thức tốt, mắt cao hơn trán, là tuyệt đối không làm được đại sự.

Sổ con rất nhanh do nha dịch Khoái ban, đưa tới quận Vọng Sa.

Mà lúc trước, Bành Hỉ đã phái người truyền tin tức quay lại.

Bàng Thành An xem hết, đem sổ con Giang Long viết để qua một bên, trong lòng xúc động thật lâu!

Thành công rồi, không ngờ Giang Long đã làm xong bước đầu tiên của sự tình!

Mà bước đầu tiên thành công, đại biểu cho đề nghị của Giang Long là hoàn toàn khả thi.

Buồn cười chính ông ta trước đó vẫn nhìn không tốt, và tất cả quan viên giống nhau, cho rằng Giang Long đang càn quấy, đang chờ đợi để chế giễu.

Kết quả cuối cùng người bị chê cười, ngược lại là chính mình.

Bàng Thành An không cho rằng mình là một người tự đại.

Ngày bình thường, ông ta cũng có nghe thuộc hạ đề nghị.

Nhưng đem huyện Linh Thông phát triển trở thành kho lúa nhất lớn Bắc Cương, mặc dù là hiện tại, ông ta cũng cảm thấy rất không chân thực.

Có thể làm, vô số tiền nhân vì sao không đi làm?

Hơn nữa đừng nói làm, chính là người đề nghị cũng không có một ai.

Thật sự là thật không thể tin nổi!

Mặc dù có Bành Hỉ Đã phái người lại đây truyền lại tin tức trước, nhưng sau khi xem hết sổ con của Giang Long, Bàng Thành An cũng lại ngồi một hồi mới tin tưởng đây là sự thật.

Kế tiếp, chính là viết sổ con báo lên trên.

Loại chuyện trọng đại này, chính là không thể kéo dài.

Chỉ là thế nào viết, còn phải có kỹ xảo.

Bàng Thành An biết rằng Hoàng thượng và Thái tử đều không thích Cảnh phủ.

Cho nên suy tư hồi lâu, cuối cùng ở trên sổ con chỉ viết công tích, viết cải tiến ra đồng ruộng về sau, đối với Đại Tề sẽ đem đến ý nghĩa trọng đại cỡ nào.

Từng đợt ca ngợi và thán từ.

Ca ngợi dĩ nhiên là Hoàng thượng.

Bởi vì đồng ruộng này sẽ là ở thời kỳ Hoàng thượng chấp chính cải tiến mà thành.

Công lao lớn nhất, dĩ nhiên là hoàng thượng.

Đây kỳ thật cũng là phù hợp thông lệ.

Tỷ như hoàng đế nào đánh hạ giang sơn, khai sáng sự nghiệp to lớn, như vậy y tự nhiên là trời cao che chở, là là Chân Long Thiên Tử, công tích cũng là lớn nhất.

Tiếp theo mới là những võ tướng trên chiến trường chém giết.

Nhưng chân chính liều mạng, dốc sức, thật là Hoàng đế sao?

Lại có, ở thời kì tại vị của bất kỳ hoàng đế nào, một ít văn thần biên soạn ra từ điển, sửa sang lại khá hơn một chút văn hóa tư liệu, cũng sẽ đem công lao lớn nhất thêm ở trên người Hoàng đế, tác giả này, cũng vẫn phải xếp hạng ở vị thứ hai.

Trừ đó ra, tỷ như có cái gì phát minh vân vân, đồng dạng trước tiên là Hoàng đế, kế tiếp mới là người phát minh.

Bàng Thành An chỉ ở ngay ban đầu, viết một lần tên của Giang Long.

Đô úy Khương Kỳ nhận được tin tức, đồng dạng không dám tin, cảm thấy có chút không chân thực.

Phục hồi tinh thần lại xông, phái người đi huyện Linh Thông chúc mừng.

Ông là thật tâm mừng thay cho Giang Long.

Còn có Chủ quản binh tào Đỗ Uy, các Du kích tướng quân từng cùng với Giang Long hợp tác tiêu diệt phỉ được tin về sau, cũng lập tức phái người tới chúc mừng.

Thường Khiêm không cần đi ra ngoài, chỉ đứng ở trước cửa sổ lầu ba, đã có thể nghe đến đám dân chúng trên đường lớn, hết lần này đến lần khác tán dương Giang Long.

Điều này làm cho y vô cùng bực mình, hận không thể lao xuống đi, ngăn chặn miệng đám dân chúng này.

Nhưng y không dám.

Nhất là làm như thế sẽ chọc cho nhiều người tức giận, phải biết rằng nhiều người tức giận khó phạm.

Thứ hai, chính là bên người y đã không có hộ vệ tùy tùng nào, lao xuống lầu, y sợ bị đám dân chúng tức giận vây quanh đánh chết.

Người có thân phận, bên người phải có chó săn, tay sai, mới có thể kiêu ngạo được, mới hoành hành ngang ngược được.

Mà đám chó săn tiểu nhân này, cũng phải ỷ vào người có thân phận mới có thể cáo mượn oai hùm, cậy thế khinh người.

Bên người không có nanh vuốt, Thường Khiêm cũng biến thành con hổ không răng.

Ngay lúc Thường Khiêm bị đè nén khó chịu hết sức, Bành Hỉ thay đổi thân quần áo bình thường, đột nhiên tới cửa cầu kiến.

Nếu Bành Hỉ không có mang theo quan ấn, Thường Khiêm mới không cho y lên lầu.

Giờ phút này Thường Khiêm, cực kỳ không có cảm giác an toàn.

Bành Hỉ lên đến trên lầu, không để ý quan giai của mình cao hơn hai cấp, liền thi đại lễ quỳ xuống dập đầu đối với Thường Khiêm.

Thái độ lần này, cũng làm cho Thường Khiêm có chút hưởng thụ.

Quan viên thuộc hạ của Giang Long, không có một ai đối với y là cung kính thực sự.

Vẫn là quan viên ở địa phương lớn, hiểu được quy củ.

Về phần tiểu quan tiểu lại huyện Linh Thông nơi này, thực là một đám quê mùa!

Thường Khiêm thầm hừ như vậy.

Bành Hỉ đã sớm muốn đến viếng thăm Thường Khiêm rồi, nhưng lại sợ bại lộ thân phận, nếu bị Giang Long biết, y lo lắng Giang Long sẽ đề phòng y, thu thập y.

Đành đợi cho sông dẫn nước khai thông, thời điểm Giang Long hưng phấn, nghĩ người hưng phấn nhất sẽ có chút sơ hở, lúc này mới giả dạng một phen muốn thần không biết quỷ không hay vào khách sạn gặp mặt Thường Khiêm.


-----oOo-----



Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-349)


<