← Hồi 303 | Hồi 305 → |
Sau khi những phán quyết của Giang Long truyền đến tai Thường Khiêm, Thường Khiêm tức giận thiếu chút nữa hộc máu!
Đây là một chút thể diện cũng không giữ lại cho Thường gia!
Hạ Lâm nghe tin, lại là trầm ngâm sắc mặt, im lặng không nói gì.
Đêm ngày hôm đó Thường Khiêm gần như cả một đêm mất ngủ.
Thứ nhất là vì cực kỳ tức giận, hận không thể rút gân, lột da Giang Long.
Thứ hai là bên người không có hộ vệ, chỉ có một đám nha hoàn bà tử, không có cảm giác an toàn, lúc nào cũng cảm thấy có kẻ âm thầm muốn hãm hại mình.
Hạ Lâm lại là đã sớm trốn được tới quận Vọng Sa.
Giang Long và Thường Khiêm mà gây với nhau rồi trở mặt rồi, y tự biết không có cách nào đứng ở giữa hòa giải.
Không bằng trốn ra ngoài.
Đỡ phải lo lắng, hơn nữa sau này nếu có hậu quả gì, y cũng có thể thoái thác
Bất kể là Nhị Hoàng tử Trình quý phi, hoặc là Thường gia đều không thể trách tội lên đầu của y được.
Y có việc phải đi ra ngoài không có ở hiện trường đó thôi!
Tuy rằng y cũng biết, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, y là cố ý trốn ra ngoài.
Nhưng lý do này là vẫn có thể sử dụng.
Vào lúc giữa trưa ngày thứ hai, thời tiết sáng sủa, ánh mặt trời chiếu sáng đại địa, xua bớt đi làn hơi lạnh cóng, khiến cho nhiệt độ không đến nỗi quá thấp.
Gió Bắc không lớn lắm, thổi vào mặt, không còn khó chịu giống như bị đao cắt nữa.
Bên ngoài cửa thành phía Tây cách đó không xa, bày biện một bàn gỗ, Giang Long ngồi phía sau bàn, bốn phía có sai dịch đứng gác, nơi này là nơi hành quyết tử tù của huyện Linh Thông.
Tại vị trí trước đó khoảng 5~6 mét, cao cao đắp một mô đất.
Ở trên đống đất, là năm tên Đại Hán đang quỳ gối, chính là mấy tên tùy tùng hộ vệ của Thường gia đã xuống tay rất nặng đánh chết người.
Năm người này bị trói gô cổ và chéo tay ra sau lưng, sau lưng cắm một thẻ gỗ.
Trên thẻ gỗ viết tính danh, còn có một chữ trảm rất to!
Năm người giờ phút này đều là ánh mắt hoảng sợ, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Thỉnh thoảng lại liếc mắt một cái về phía cửa thành, hy vọng chờ đợi Thường Khiêm có thể xuất hiện.
Ở ngay phía trước đài cao, là dân chúng đạng vây đầy lại xem náo nhiệt.
Tại thời điểm mặt trời đã lên cao nhất giữa bầu trời, Giang Long đưa tay cầm lên lệnh thiêm, sắc mặt lạnh lùng, ném lệnh ký xuống đất,
- Thời khắc đã điểm, trảm!
- Vâng!
Một đại hán dáng người vạm vỡ cầm trong tay quỷ đầu đao, soải bước đi lên đài cao.
Đại hán này chính là người hành hình.
Giết người không phải chuyện dễ dàng.
Người thường, căn bản là không dám giết người.
Mà đao phủ thủ thì tất cả đều là những người gan lớn, nhẫn tâm, bọn họ giết phạm nhân giết đã thành thói quen rồi, nên đã không hề có chút sợ hãi hay ám ảnh tâm lý nữa rồi.
Trong tình huống bình thường nha môn đều có nuôi dưỡng một số lượng đao phủ nhất định.
Những người này lấy tiền tiêu hàng tháng, mà nếu ngày nào đó động thủ giết phạm nhân, còn có thể thêm chút tiền thưởng.
Ở huyện Linh Thông, tổng cộng nuôi dưỡng ba tay đao phủ.
Lên đài giết người là luân phiên làm.
Hôm nay đao phủ này vận may không tệ, một lần có thể giết năm người.
Phần thưởng thêm là đếm theo đầu người mà tính toán.
Tay đao phủ này tướng tá cao lớn vạm vỡ, quỷ đầu đao trong tay dài chừng ba xích, chiều rộng khoảng nửa thước, ngoại hình dữ tợn đáng sợ.
Cho nên năm tù nhân chỉ cần thoáng liếc trộm qua khóe mắt một cái đánh giá tay đao phủ, lập tức bị hù tới không dám nhìn nữa.
Lúc này tay đao phủ đã soải bước tới gần, năm người sợ hãi run bắn cả người, răng đánh vào nhau kêu lập cập.
Dưới sự quản lý nghiêm khắc của Giang Long, trong huyện Linh Thông án mạng không nhiều, cho nên tay đao phủ thủ tuy rằng ngoại hình to lớn đáng sợ, nhưng không có quá mức nồng đặc mùi máu tanh.
Một vài tay đao phủ ở trong thành trì lớn, bởi vì giết người nhiều, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, là có thể dọa cho trẻ con ban đêm ngủ không yên.
Đây mới thực sự là đồ tể, sát khí bốn phía.
Bàn về mùi máu tanh trên người, có thể cùng so sánh, cũng chỉ có những lão quân sĩ đóng ở biên quan quanh năm ra chiến trường.
Tay đao phủ đưa tay rút lên thẻ gỗ trên người mấy tên tùy tùng đang quỳ gối ở phía bên trái.
Ném qua một bên.
Sau đó phun nhổ một bãi nước miếng lên lòng bàn tay, cười ha hả,
- Ngươi yên tâm, không có đau đâu!
Nụ cười kia dưới ánh nắng mặt trời, cũng là khiến cho người ta rợn tóc gáy.
Tiếp theo hai tay cao cao dữ tợn giơ lên quỷ đầu đao, nháy mắt chém xuống.
Phập!
Lưỡi đao sắc bén, nháy mắt đã chém rụng đầu một tên tùy tùng.
Tùy tùng còn chưa có kịp phản ứng, đầu đã là đảo quanh lăn lông lốc sang một bên.
Ở nơi cổ, phun ra một cột máu.
- A!
Trong đám người phát ra từng tiếng hét kinh sợ, rất nhiều người là lần đầu tiên tới, có phần bị dọa sợ rồi.
Trong thời gian ngắn bỗng trở nên ồn ào sôi nổi.
Phần lớn mọi người, đều là đưa tay chỉ vào tùy tùng đã chết, chậc chậc tặc lưỡi.
- Chết rồi, chết rồi.
- Đầu bị chặt đứt.
- Máu bắn ra thật xa.
- Thế đã là gì gì, lần trước cái tên từ tù kia vừa cao lại vừa béo, máu phun ra mới gọi là xa.
- Trong năm người này máu của ai sẽ phun xa nhất đây?
- Ta đoán là kẻ ở tít bên phải kia.
Cái chết của đồng bạn tử, cùng với tiếng bàn luận của đám dân chúng ở phía dưới đài cao, làm cho bốn tùy tùng còn lại tinh thần sụp đổ bắt đầu lớn tiếng cầu xin tha thứ.
- Đừng giết ta!
- Cầu xin đại nhân đừng giết ta!
- Xin Cảnh đại nhân khai ân.... !
- Ta biết đã làm sai rồi!
Từng người từng người một liên tục đập đầu, trán bầm tím, nước mũi giàn giụa.
Giang Long đến nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn những người này một cái.
Bây giờ mới biết đã làm sai, sao lúc giết người lại càn rỡ kiêu ngạo như vậy?
Còn dư lại bốn người cảm xúc kích động, thân thể nhúc nhích động đậy không yên, không còn cách nào khác, vài tên sai nha tiến lên ấn bốn người ngã xuống đất.
Tay đao phủ cầm quỷ đầu đao, lần lượt chặt đứt lìa từng cái đầu của bốn người.
Bọn hộ vệ bị bắt của Thường gia ngày hôm nay đều bị áp giải đến, để cho bọn họ xem hình.
Cái chết của năm tên đồng bạn, khiến cho bọn họ sắc mặt tái nhợt, không dám tỏ thêm một chút thái độ kiêu ngạo nào.
Nhất là mười tùy tùng cùng tham dự đánh chết dân chúng kia, hai bắp chân gần như nhũn ra, sợ rằng Giang Long ngay sau đó sẽ ra lệnh một tiếng, khiến nha dịch cũng đem bọn họ đưa lên đoạn đầu đài.
Một vài tên sai dịch cầm lên một manh chiếu rách, cuộn bừa năm thi thể người vào, mang vào sâu trong thảo nguyên, đào một cái hố nông rồi vội vàng chôn xuống.
Hành hình xong, Giang Long mang theo bọn nha dịch trở về thành trước một bước.
Đại bộ phận dân chúng đứng xung quanh để xem vấn đứng lại thêm một lúc, hàn huyên một hồi lâu ở chỗ này mới quay trở lại trong thành.
Bởi vì huyện Linh Thông quản lý nghiêm khắc, án mạng xảy ra không nhiều, cho nên những việc như chém đầu phạm nhân, khiến đám dân chúng nói chuyện say sưa, lần này lại là một lần chém tới năm tội phạm, đủ để đám dân chúng tán gẫu trong một thời gian dài rồi.
Thu hút được sự chú ý của nhiều người, cho nên sự việc từ đầu đến cuối, chưa được vài ngày đã bị lan truyền rộng rãi khắp nơi.
Vì thế hình tượng cuả Thường Khiêm ở trong suy nghĩ của dân chúng Huyện Linh Thông, chỉ trong nháy mắt đã là rớt xuống nền đất.
Giang Long vốn tưởng rằng sau khi xuống nặng tay, chấn nhiếp được Thường Khiêm và tùy tùng Thường gia, là có thể yên ổn đợi tới ngày dẫn nước từ sông vào kênh đào được rồi.
Lại không nghĩ rằng trở về huyện nha chưa được bao lâu, lập tức nhận được một phong thư xin giúp đỡ.
Phong thư này là của huyện nha cạnh huyện Linh Thông, huyện lệnh huyện Hạ Vũ phái người đưa tới.
Mở phong thư ra, Giang Long đại khái xem qua một lượt.
Nội dung rất đơn giản, gần đây có một đám mã phỉ và mấy chi nhỏ dị tộc thường xuyên xâm nhập các thôn trang thị trấn nhỏ trong huyện Hạ Vũ.
Huyện lệnh huyện Hạ Vũ có phái người đi tới thành Vọng Sa xin giúp đỡ, nhưng đợi mãi vẫn không thấy có tin hồi âm.
Giang Long gấp lại trang thư, thuận tay đặt lên bàn.
Khả năng là sắp tới sẽ lại hạ nhiệt độ, quân đội của mã phỉ và dị tộc thừa dịp còn có thể hành động, ra ngoài thêm vài lần để cướp bóc lương thực để dễ sống hơn trong mùa đông.
Hiện giờ ở trong quận Vọng Sa, hỏi huyện nào giàu có và đông đúc nhất, không nghi ngờ gì đó chính là huyện Linh Thông.
Nhưng những tiểu bộ lạc mã phỉ và dị tộc này, cũng là không có can đảm đến đây.
Bên này chỉ tính dân tráng thôi cũng đã là có hơn mười vạn.
Cho dù chỉ là cầm xẻng thôi, thì cũng có thể đập tan xác đám mã phỉ và mấy tiểu đôị này thành đống thịt nát.
Có thể nói nếu nhân số không hơn năm nghìn người, căn bản không làm gì được huyện Linh Thông.
Còn nếu như Giang Long đem toàn bộ dân chúng thu nạp vào trong thành cố thủ, như vậy không có hơn hai vạn quân đội, cũng căn bản chính là không tấn công được thị trấn Linh Thông.
Đám mã phỉ và tiểu bộ lạc dị tộc quanh đây, trừ phi là muốn tìm cái chết, bằng không sẽ không làm chuyện ngốc nghếch này.
Huyện Hạ Vũ ở trong quận Vọng Sa, cũng xem như khá là giàu có và đông đúc.
Bởi vì sông Hồn Hà có một nhánh sông nhỏ chảy qua huyện Hạ Vũ, dòng chảy tuy rằng không lớn, nhưng cũng có thể khai thác ở hai bên nhánh sông mấy vạn mẫu ruộng tốt rồi.
Tới gần mùa đông nhiệt độ chuẩn bị hạ xuống, mã phỉ và tiểu bộ lạc dị tộc cũng là muốn đánh cướp lương thực trước.
Phải đủ để có thể sống qua mùa đông này.
Vàng bạc châu báu ngược lại đặt ở vị trí thứ hai.
Giang Long gọi sai dịch truyền tin đến gần, lại tỉ mỉ hỏi thăm thêm một lần nữa.
Sắc mặt của sai dịch lộ vẻ lo lắng, hiển nhiên là tình hình hiện giờ của huyện Hạ Vũ rất không tốt.
Sự việc nghiêm trọng, Giang Long không hề chậm trễ, sai người lập tức đi tìm gọi Hà Bất Tại qua.
Hà Bất Tại biết được sự việc xảy ra, hai mắt sáng ngời,
- Đám quân sĩ dân tráng và Tuần kiểm ti này tuy rằng đã được ta thao luyện mấy tháng nay, nhưng chung quy là chưa thực sự trải qua chiến trường, đúng lúc mượn cơ hội này đem ra luyện binh.
Giang Long ngẫm nghĩ một chút, rồi gật đầu đồng ý, mở miệng nói:
- Vậy làm phiền Hà tiên sinh, tự mình mang binh tiến đến huyện Hạ Vũ giải vây.
- Không thành vấn đề!
Hà Bất Tại vui vẻ gật đầu.
Ngay ngày hôm ấy Hà Bất Tại triệu tập quân sĩ Dân tráng và Tuần kiểm ti, bảo bọn họ hôm nay về nhà nói rõ ràng với người nhà, ngày mai sẽ phải đi tới huyện Hạ Vũ rồi.
Nghe nói phải thực sự tham gia chiến sự, những người này có người lo lắng có người phấn chấn.
Trên chiến trường cố nhiên là rất nguy hiểm, không cẩn thận là sẽ mất cả tính mạng.
Nhưng đồng thời cũng là một cơ hội thật tốt để lập công, kiếm tiền.
Chém được đầu của mã phỉ và quân sĩ dị tộc, là có thể lấy được tiền thưởng từ phía triều đình đấy.
Ngày hôm sau, Hà Bất Tại mang theo đội quân xuất phát.
Ngoại trừ đám dân tráng và quân sĩ ra, còn thêm một lượng đội ngũ do phạm nhân trong lao ngục tạo thành.
Tất cả hộ vệ tùy tùng của Thường gia, đều ở trong đó.
Những người này vẫn là có chút thân thủ đấy, bằng không làm sao bảo vệ được chủ nhân, Thường gia cũng không thể nào nuôi không bọn họ.
Lúc Thường Khiêm nhận được tin tức, lại là tột đỉnh tức giận.
Chỉ trong nháy mắt, đã là hai ngày trôi qua.
Từ huyện Hạ Vũ bên kia, Hà Bất Tại thường xuyên phái người truyền về tin tức, mọi thứ đều rất thuận lợi.
Đã tiêu diệt được một chi nhân số khoảng ba mươi lăm tên mã phỉ.
Đợi đến khi đuổi hết mấy tiểu đội dị tộc đi, là có thể quay trở về rồi.
Mà ở huyện Linh Thông nơi này, cũng có chuyện quan trọng cần làm.
Đó chính là phải con kênh đã được đào xong rồi, có thể dẫn nước của sông Hồn Hà vào rồi.
Sáng sớm hôm nay, Giang Long bọc trong chiếc áo bông thật dày, khoác thêm chiếc áo khoác da lông, sớm đã đi tới vùng hạ du bờ sông Hồn Hà.
Sự việc nghiêm trọng, Giang Long không dám lập tức hạ lệnh đào đê.
Mà cùng với Trình Trạch, Tiêu Phàm nghiêm túc thảo luận một lúc lâu sau, nắm chắc trăm phần trăm, mới hạ lệnh cho nhóm dân tráng bắt đầu đào.
Nhóm dân tráng cẩn thận từng li từng tí, từ từ đào nốt chút bùn đất còn lại ở hạ du ra.
Lập tức nước sông chính là từ từ chảy vào.
Đám người Giang Long cưỡi ngựa, đi theo dòng nước đang chảy tới.
Bởi vì nơi này là giải đất bình nguyên, địa thế không khác nhau nhiều, cho nên nước sông một mạch chảy thẳng tới vùng thượng du.
Đợi đến khi nước sông ngừng chảy, mới phát hiện ra mặt nước cách bờ chỉ có ba thước cao một chút.
Giang Long lại hạ lệnh tiếp tục đào.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cũng đào hết toàn bộ đống bùn đất.
Việc này thật sự không dễ đào chút nào, bởi vì sau khi đào xong lớp bùn đất ở phía trên, nước liền lập tức chảy qua, đất ở phía dưới cũng cần phải móc lên hết mới được.
Lại đang là giữa mùa đông, không thể xuống nước.
Cho nên chỉ dùng xẻng đã đặc chế để đào, cũng khá là tốn sức tốn thời gian.
Nước sông từ vùng thượng du chảy vào lại từ vùng hạ du chảy ra.
Thời gian một nén hương trôi qua, vẫn là không có chút bất thường nào.
Thành công dẫn nước sông Hồn Hà chảy vào kênh.
-----oOo-----
← Hồi 303 | Hồi 305 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác