← Hồi 300 | Hồi 302 → |
Thường Khiêm từ sau khi đến huyện Linh Thông, trong lòng luôn có cảm giác uất nghẹn dị thường.
Từ dịch trạm đi ra, y bố trí ở lại một nhà trọ ở cách đó không xa.
Cũng vẫn là không được thoải mái.
Ở ngoài cửa lớn của nhà trọ, có mấy tên sai dịch huyện nha canh gác, đặc biệt giám sát hành tung của y.
Lúc đầu Thường Khiêm giận dữ định cho tùy tùng động thủ, thẳng tay giáo huấn mấy tên sai dịch này một trận.
Không ngờ dám cả gan quang minh chính đại giám sát mình?
Mấy tên sai dịch này là không muốn sống nữa chăng!
Nhưng các tùy tùng vừa mới lao ra, còn chưa kịp động thủ, bọn họ cũng đã nói rõ mục đích đến đây.
Là Huyện lệnh đại nhân phái bọn họ tới nơi này trông coi đấy.
Ý đồ rất đơn giản, một là phải bảo vệ tốt an toàn của Thường Khiêm.
Điều này làm cho Thường Khiêm và các tùy tùng giận dữ, bọn họ nhiều người như vậy, còn cần vài tên sai dịch đến bảo hộ Thường Khiêm?
Nhưng Giang Long lại là không thể không bố trí như vậy, bằng không nếu chẳng may Thường Khiêm ở chỗ này gặp phải chuyện không ngờ, Giang Long chắc chắn là sẽ bị liên lụy.
Giang Long là Huyện lệnh huyện Linh Thông, Thường Khiêm lại là Hoàng thượng hạ chỉ phái tới đây, phụ tá hiệp trợ Giang Long đào đường sông, cải tiến đồng ruộng hoang dã.
Thường Khiêm là trợ thủ của Giang Long, Giang Long tất nhiên là phải bảo vệ tốt an toàn của Thường Khiêm.
Đương nhiên, huyện Linh Thông ở vùng biên cương, khá hỗn loạn, nhân sự cũng có hạn, nếu gặp phải nhóm mã phỉ hoặc là quân đội dị tộc số lượng lớn đột kích, như vậy Thường Khiêm cho dù có bị giết chết, cũng là không liên quan đến Giang Long.
Mà hiện tại Giang Long phái hay không phái sai dịch tới đây, là để thể hiện thái độ.
Phái rồi, Thường Khiêm cho dù có xảy ra chuyện, hắn mặc dù sẽ bị liên lụy cũng vẫn có lý lẽ để giải vây.
Còn nếu không phái, Thường Khiêm một khi sảy ra chuyện ngoài ý muốn, như vậy Thường gia sẽ có thể mượn cớ này để làm khó dễ.
Việc này và việc Thường Khiêm mang theo đến nhiều hay ít tùy tùng không có quan hệ gì.
Thứ hai, chính là muốn nắm rõ hành tung của Thường Khiêm.
Thường Khiêm là từ kinh thành được phái tới đây, không phải là quan viên địa phương, mà triều đình muốn nắm rõ chi tiết về hành tung của tất cả quan viên bên ngoài.
Có thể không biết ngươi đã làm những chuyện gì, nhưng ngươi ở chỗ nào, nhất định phải có biên bản ghi chép lại.
Như vậy nếu quan viên xảy ra chuyện gì, bên trên điều tra cũng dễ dàng.
Thường Khiêm tất nhiên cũng bao gồm ở bên trong.
Bằng không có quan viên nào đấy bị kẻ thù ám sát, tùy tiện vứt xác đi, như vậy quan viên đột nhiên mất tích, triều đình cũng vẫn không hề hay biết.
Bởi vì hai lý do này, nên mới có vài tên sai dịch canh giữ ở cửa phòng trọ.
Thường Khiêm có cảm giác mình giống như là chim bị nhốt trong lồng, một chút tự do cũng không có.
Cho dù là ai thì cũng sẽ không vui vẻ gì khi bị người khác ngày đêm giám sát.
Sai dịch đưa ra những lý do rất xác đáng, Thường Khiêm chỉ có thể để cho các tùy tùng quay lại, bản thân thì thiếu chút nữa tức nổ phổi.
Ngoài bị theo dõi hành tung ra, Thường Khiêm còn gặp phải vấn đề khó khăn.
Đó chính là bạc trong tay không đủ xài.
Từ nhỏ đến lớn, lần này mới thật sự là lần đầu tiên Thường Khiêm phải phiền não bởi vì vấn đề tiền bạc.
Tuổi thơ của y được Thường Thanh yêu thích, ăn mặc chi tiêu, đều do Thường Thanh bố trí thật thỏa đáng.
Lớn hơn một chút, trở thành thiếu niên, Thường Thanh lại cho y đầy đủ tiền bạc tiêu hàng tháng.
Trong đám thiếu niên cùng tuổi ở Thường phủ, tiền tiêu hàng tháng của y là cao nhất.
Không chỉ có như thế, bởi vì việc học tập rất tốt, có được tài danh, Thường Thanh năm ngày ba bận, lại còn thưởng thêm cho y.
Có thể nói trước kia bạc ở trong mắt Thường Khiêm, chỉ là những con số mà thôi.
Căn bản cũng không có quá coi trọng vật này.
Bởi vì, y cũng không thiếu tiền.
Nhưng hiện tại? Hiện tại, tình hình kinh tế của y kiệt quệ rồi.
Khi rời kinh, tuy rằng Thường Thanh có cho y một số ngân lượng không ít, nhưng dọc đường đi lần này cũng là tiêu phí không ít.
Y mỗi lần rời kinh, dọc đường nhìn thấy đồ vật mới lại, dĩ nhiên là phải mua về.
Kỳ thật nói là mới lạ, cũng chẳng qua là trước kia chưa từng trông thấy mà thôi.
Mấy đồ vật mới lạ này, chỉ là mang theo đặc sắc của địa phương.
Cầm trong tay ngắm nghía một chút, rồi sau cũng tiện tay ném đi.
Trừ những khoản phải chi tiêu cho bản thân, y còn phải quản việc ăn ngủ của hơn trăm tên thủ hạ.
Hơn trăm người này không giống như đám dân chúng đào đường sông, mỗi bữa chỉ cần ăn bánh mỳ với cháo đủ no là được.
Bữa nào cũng phải có thịt có rượu.
Những hộ vệ này xuất thân từ Thường phủ vốn là cuộc sống được hậu đãi đã thành thói quen, không có thịt là không vui.
Hơn trăm người rượu thịt, ngày ngày chi tiêu chính là quá xa xỉ rồi.
Dọc theo đường đi, đúng là cũng có quan viên biếu tặng quà.
Tuy nhiên Thường Thanh đã từng cẩn thận dặn dò y, sau khi ra khỏi kinh thành, không được nhận bạc của quan địa phương.
Chỗ bạc này không phải là biếu không đâu!
Quan địa phương biếu y bạc, chỉ có thể là muốn thăng quan phát tài, nhờ thông qua cửa Thường gia, Thường Thanh là Lại bộ Thượng thư, tay cầm quyền cao, lại chuyên quản việc xét duyệt quan viên, thăng chức trong công việc, thật có thể tạo được quan hệ với Thường gia, vậy sau này tất nhiên là đường quan lộ thuận lợi.
Ngoại trừ muốn thăng quan, lại còn có một khả năng, đó là quan địa phương phạm phải tội gì đấy, muốn tìm tới Thường gia xin giúp đỡ.
Việc này, Thường Thanh là không muốn quản.
Hơn nữa cũng sợ ngộ nhỡ sự việc quá lớn, đến lúc đó chính mình giữ không được, truyền đến tai Hoàng thượng, không thể thiếu phải chịu một trận khiển trách.
Thường Khiêm rất nghe lời, không có nhận bạc của quan viên địa phương.
Ngày hôm qua y đã rất có khí phách nói với Giang Long, không có thèm dừng lại ở trong trạm nghỉ chân.
Lập tức mang theo thủ hạ tới đây thuê nguyên cả tòa nhà trọ, lại phải bỏ ra một số bạc lớn.
Hiện giờ trong tay, số bạc còn thừa đã là không còn mấy nữa rồi.
Mở cửa sổ gỗ của lầu ba ra, một trận gió lạnh thổi tới, làm cho Thường Khiêm lạnh run cả người, đầu óc cũng là tỉnh táo hơn một chút.
Nhà trọ này có vị trí thật tốt, nằm ở nơi phồn hoa nhất thị trấn.
Bởi vì kinh doanh tốt, cho nên bao toàn bộ, cũng phải tiêu phí khá nhiều.
So với nhà trọ ở biên thành giá thành cao hơn gấp ba năm lần.
Mà Thường Khiêm sở dĩ lựa chọn ở nơi này, cũng là muốn vênh váo với Giang Long.
Chỉ là một trạm nghỉ chân quèn mà thôi, không cho ở sẽ không thèm ở.
Ông mày tự tìm được chỗ ở tốt hơn!
Nhưng hiện tại, thoáng tỉnh táo một chút Thường Khiêm lại có chút hối hận rồi.
Ngày hôm qua quá manh động rồi!
Bao toàn bộ nhà trọ tiêu phí nhiều lắm.
Phải biết rằng y đi tới huyện Linh Thông là có nhiệm vụ đấy, vẫn phải chờ tới lúc đường sông hoàn công, đồng hoang cải tiến thành đồng ruộng mới có thể trở về.
Ít nhất cũng phải hai ba năm.
Mà ở lại hai ba năm tại khách điếm, chu cấp ăn uống cho hơn trăm thủ hạ dưới tay, mỗi ngày phải có rượu có thịt, tuyệt đối không phải là một số bạc nhỏ.
Làm sao bây giờ?
Thường Khiêm ngắm nhìn cảnh sắc trong thành, mặt mày ủ rũ.
Một loạt những âm thanh chơi đoán số đã là cố ý hạ thấp xuống, từ dưới lầu truyền đến, làm cho Thường Khiêm càng thêm phiền muộn.
Cái bọn thủ hạ này không cần phải lo lắng chuyện tiền bạc, chỉ biết ăn thật ngon ngủ thật tốt, uống cho ngon chơi cho vui.
Nhưng y lại không thể đi ngăn cản.
Hơn nữa không thể quản thúc quá mức nghiêm ngặt.
Chỉ có nuôi dưỡng tốt đám tùy tùng hộ vệ này, tới thời khắc quan trọng, những hộ vệ này mới có thể liều chết cứu chủ.
Đóng sầm cánh cửa gỗ thật mạnh, Thường Khiêm quay vào phòng, ngồi ở trước bàn.
Hay là viết thư về nhà, hỏi ông nội xin một ít?
Nếu là ở kinh thành, y sẽ không có ngại ngùng, không có tiền chính là trực tiếp giơ tay hỏi xin Thường Thanh, Thường Thanh sẽ không bao giờ không cho y bạc.
Nhưng vấn đề là, ngày hôm qua y buồn bực, lập tức viết thư nhà, gửi về kinh thành.
Giờ mới là ngày hôm sau, lại muốn gửi tin về trong nhà hay sao?
Ngẫm nghĩ một chút, Thường Khiêm cảm thấy không ổn.
Thường Thanh tìm mọi biện pháp, mới khiến cho Hoàng thượng đồng ý phái y đến huyện Linh Thông nhận nhiệm vụ, mục đích chủ yếu chính là vì muốn rèn luyện y.
Nếu cứ một ngày lại gửi một phong thư trở về tìm kiếm ông nội hỗ trợ, vậy thì quả thực đúng như lời Giang Long nói, y vẫn là đứa trẻ miệng còn hôi sữa mẹ.
Đến lúc đó sợ là ông nội cũng sẽ thất vọng vì y.
Hay là, tìm Hạ Lâm mượn ít tiền, sau này trở về kinh thành hoàn trả y là được?
Thường Khiêm cảm thấy trước mắt, bản thân dường như chỉ còn duy nhất biện pháp này.
Hơn nữa phải mở miệng sớm một chút, bằng không qua mất mấy ngày, trong tay không có bạc bị chủ nhà trọ đuổi đi, thì thể diện của Thường gia bị y làm cho mất hết.
Mang theo vài tên hộ vệ, Thường Khiêm vội vàng đi ra cửa chính nhà trọ.
Mấy tên sai dịch canh giữ ở trước cửa nhà trọ, phân ra hai người, không xa không gần lẽo đẽo theo phía sau.
Thường Khiêm rất muốn hạ lệnh để cho thủ hạ hộ vệ chém chết hai sai dịch này, nhưng không dám làm như thế.
Giang Long thật sự là quá cứng rắn, thực là đem chém hai sai dịch này, có thể y không bị làm sao.
Nhưng Giang Long rất có thể sẽ trả thù tùy tùng hộ vệ của y.
Đám tùy tùng hộ vệ này là để bảo vệ tính mạng y được an toàn, chết đi một ít, vậy là chính y sẽ nguy hiểm.
Từ kinh thành đến huyện Linh Thông, y cũng có gặp vài bọn mã phỉ, đúng là bọn hộ vệ người đông thế mạnh, thật sự cũng có chút bản lĩnh, lại có quan địa phương phái thêm quân đội hộ tống, y mới là hữu kinh vô hiểm (có kinh hãi mà không có nguy hiểm) bình an đến đây.
Mặc dù chưa có thật sự cùng với mã phỉ động thủ, nhưng y vẫn thấy được bóng dáng của đám mã phỉ này.
Một đám hung thần ác sát, thật sự rất đáng sợ!
Y thật không muốn có ngày chết ở trong tay bọn mã phỉ này.
Bước nhanh đi vào trạm nghỉ chân, Thường Khiêm tìm được Hạ Lâm.
Hạ Lâm và Thường Khiêm đúng như lời Giang Long nói, tới chỗ này chính là chẳng cần làm gì cũng có thể được tính phần công lao, được thêm tiếng.
Lặn lội đường xa không có được nghỉ ngơi tốt, Hạ Lâm tất nhiên là phải đợi hoàn toàn khôi phục, mới đi tìm một vài việc để làm.
Cho nên vẫn đang ở trong dịch trạm.
Thấy Thường Khiêm tìm tới cửa, y vốn tưởng rằng Thường Khiêm là muốn liên hợp đối phó Giang Long.
Lại không nghĩ Thường Khiêm vừa mở miệng, lại là muốn mượn ít bạc.
- Thường huynh không ngờ lại thiếu tiền?
Hạ Lâm sửng sốt, có chút bất ngờ.
Da mặt Thường Khiêm hơi đỏ lên, đây là lần đầu tiên y tìm người ngoài vay tiền, có chút xấu hổ.
Món nợ lần này, cũng sẽ tính trên người Giang Long.
Sau đó than thở, nói rõ nguyên nhân hậu quả.
- Kính xin Hạ huynh có thể trợ giúp một phần, đợi khi trở lại kinh thành, tiểu đệ sẽ hoàn trả gấp bội!
Hạ Lâm cũng phải nuôi hơn mười tên tùy tùng, cũng là phải chi không ít, đương nhiên hiểu được Thường Khiêm khó xử.
Chỉ có điều theo cách làm hiện nay của Thường Khiêm, cho dù y có đem toàn bộ cho bạc đưa cho Thường Khiêm, cũng gắng gượng được không quá một tháng.
Đi ra bên ngoài, làm gì có kiểu hành sự tiêu tiền như vậy?
Vứt bạc cứ như nước chảy vậy.
Thấy Hạ Lâm nhíu mày, giống như không muốn cho mượn, Thường Khiêm lại càng xấu hổ.
Rất muốn vung ống tay áo rất nhanh xoay người bỏ đi, nhưng sau khi bỏ đi kế tiếp phải làm sao bây giờ?
Dưới chân như mọc thêm một cái đinh, Thường Khiêm cuối cùng đứng yên không nhúc nhích.
Hạ Lâm chú ý tới sự biến hóa trên sắc mặt của Thường Khiêm, cũng không muốn cùng với Thường Khiêm làm căng, lập tức nhẹ giọng thở dài:
- Chớ nói những lời cái gì hoàn trả gấp bội, chỉ là một ít ngân lượng, tặng cho Thường huynh cũng chỉ là biểu hiện chút lòng thành mà thôi.
Nghe đến đó, Thường Khiêm sắc mặt dịu đi.
- Có điều!
Hạ Lâm đột nhiên thay đổi bộ mặt nghiêm nghị,
- Cho dù là ta có đem toàn bộ bạc tặng cho ngươi, ngươi cũng có khả năng chống giữ được bao lâu? Đi ra bên ngoài tiêu dùng nhiều lắm, không có ai như ngươi đâu.
Lời này chính là còn có hàm súc chút ý tứ giáo huấn rồi.
Thường Khiêm mới bắt đầu suy nghĩ.
Hạ Lâm lập tức cảm thấy, Thường Khiêm đích xác là giống một đứa trẻ, giọng nói lại cố ý chậm lại, mở miệng nói:
- Ngươi không muốn ở dịch trạm, cũng không cần vào ở khách sạn lớn nhất thị trấn à?
Phải biết rằng thủ hạ của ngươi chừng hơn trăm người, mỗi một ngày qua đi, chỉ có ăn ngủ cũng đã phải chi tiêu không ít?
Lại còn, ngươi đối với chi tiêu của tùy tùng dưới tay, trong lòng căn bản là cũng không có tính toán.
Chỉ cần có người đòi hỏi, ngươi liền cho bạc.
Như vậy sao được?
Lấy ta ra mà nói, dưới tay hơn tám mươi người, bọn nó mỗi ngày ăn cơm tốn bao nhiêu bạc, dừng chân cần tiêu bao nhiêu bạc, ta đều là trong lòng hiểu rõ đấy.
Hơn nữa không thể nào giống như ở kinh thành vậy, mỗi bữa đều phải có rượu có thịt.
Muốn thêm đồ ăn, chính bọn nó phải trả thêm bạc.
Chúng nó tiêu bạc của chính mình, thì mới thấy đau lòng.
Thường Khiêm tuy rằng ở ngoài mặt có vẻ không được tự nhiên, nhưng trong lòng thì cũng là đang thật sự lắng nghe.
Những kiến thức này trước kia thật đúng là không có ai dạy y.
- Ngươi cũng không phải lo lắng bọn nó sẽ không liều chết bảo hộ ngươi, người nhà của bọn nó đều bị nắm giữ trong tay Thường gia, ngươi chỉ cần ban thương cho những tên tùy tùng lập được công, bên ngoài biểu hiện tốt, ban cho một bàn rượu thịt ngon, thì không phải sợ bọn nó không làm hết sức!
-----oOo-----
← Hồi 300 | Hồi 302 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác