← Hồi 146 | Hồi 148 → |
Thanh niên dị tộc quát xong, cao cao hất cằm lên, liếc xéo Hồ Đức Thâm.
Cho dù đúng là Hồ Đức Thâm da mặt dày, không biết danh dự là gì, lúc này trong lòng cũng là vừa thẹn vừa giận.
Trước khi đổ xúc xắc, ngươi không nói rõ ràng cược lớn hay cược nhỏ, đợi ném xong rồi, của ngươi điểm nhỏ nhất, thì nói là so nhỏ.
Thế này thì cũng quá trêu người!
Làm gì có bạc nào đánh như vậy.
Sài Thế Ninh lúc này kéo kéo ống tay áo của Hồ Đức Thâm, đi đến góc phòng, nhỏ giọng nói:
- Cáp Luân Vương tử chính là tính tình này, Hồ lão ca ngươi đừng nóng giận, nếu không ngươi về trước?
Ngươi yên tâm, ba trăm lượng bạc tiền đánh bạc của ngươi tiểu đệ giúp ngươi đưa cho Cáp Luân Vương tử.
- Ngươi nói thực đi, có phải chỉ có ván đầu tiên này, Cáp Luân Vương tử ném xong xúc xắc sau đó mới nói so lớn hay so nhỏ?
Hồ Đức Thâm không có dễ bị lừa như vậy, thấy Sài Thế Ninh le te muốn khiến cho mình rời đi trước, trong đầu chính là lóe lên một suy nghĩ.
Trên khuôn mặt của Sài Thế Ninh hiện lên một chút thất vọng, buông tay nói:
- Đó là đương nhiên rồi, bằng không tiểu đệ làm sao có thể từ trong tay Cáp Luân Vương tử thắng được tiền?
Hồ Đức Thâm buông tha Sài Thế Ninh, lập tức từ trong tay áo lấy ra một tờ ngân phiếu ba trăm lượng, cung kính xoay người tiến lên hai tay dâng lên trước mặt Vương tử dị tộc,
- Lúc trước là ta không biết quy củ, kính xin Cáp Luân Vương tử cho ta thêm một cơ hội nữa.
- Hừ!
Thanh niên dị tộc giật lấy ngân phiếu,
- Thế này còn được.
Nhìn ngân phiếu trong tay thanh niên dị tộc, Hồ Đức Thâm nhiều ít có chút đau lòng, phải biết rằng nếu như là so lớn, ván này gã có thể thắng sáu trăm lượng, vậy mà chính mình hiện tại thua mất ba trăm lượng bạc, cứ thế tính ra là mất toi chín trăm lượng bạc ròng rồi.
Sài Thế Ninh lúc này quay trở lại.
Cố nén đau lòng Hồ Đức Thâm lườm gã một cái, muốn đuổi ta đi, để ăn mảnh, đừng có mơ!
Kế tiếp, là ván thứ hai.
Sau khi ván thứ hai bắt đầu, đặt bao nhiêu bạc là không cố định.
Thanh niên dị tộc làm cái, Sài Thế Ninh và Hồ Đức Thâm căn cứ vận may của mình đến đặt bạc.
- Vẫn là so nhỏ.
Thanh niên dị tộc dứt lời, đem xúc xắc ném vào trong chén sứ.
Đinh đinh đang đang một trận trong trẻo vang lên, đến khi dừng lại, là một, năm, hai, tám điểm, nếu là đặt nhỏ cũng coi như là không tệ.
Tùy tùng của thanh niên dị tộc lúc này đưa lên hai bộ bài.
Sài Thế Ninh và Hồ Đức Thâm một người một bộ.
- Chỉ có tám điểm? Ván này ta sợ là không thắng được Cáp Luân Vương tử rồi, nên đặt ít một chút, ừm, đặt 50 lượng đi!
Sài Thế Ninh hít sâu một hơi, tay vung lên một cái, ném ra xúc xắc trong tay, sau một hồi, xúc xắc dừng lại.
Hai, năm, hai, chín điểm.
Sài Thế Ninh ảo não vỗ đùi!
Chỉ lớn hơn có chút.
Kế tiếp là Hồ Đức Thâm,
- Cáp Luân Vương tử vận may thật không tồi, ván này ta sợ là cũng sẽ thua, cũng đặt 50 lượng đi.
Sau khi đổ xúc xắc, ném ra ba, năm, hai, mười điểm.
Sau đó, ba người tiếp tục, tuy nhiên thanh niên dị tộc vận may thật đúng là không tệ, liên tiếp thắng vài ván.
Sau một lát, Hồ Đức Thâm nhíu mày lại.
Cảm thấy không khỏi có chút hoài nghi, Sài Thế Ninh và vị dị tộc Vương tử trước mắt này không phải là âm thầm thương lượng tốt đặt bẫy ở nơi đây, định lừa gạt bạc của ta?
Bằng không Sài Thế Ninh mấy ngày hôm trước đánh cuợc tất thắng, hôm nay sao lại liên tục thua không ngừng thế này?
Chỉ trong chốc lát, bản thân mất toi đi năm trăm lượng bạc!
Trước kia gã ở Trường Nhạc phường đánh bạc, mỗi ngày tiền đánh bạc cũng chỉ có trên dưới mấy chục lượng mà thôi.
Ngay tại lúc lòng gã sinh hoài nghi, thanh niên dị tộc đột nhiên mạnh mẽ vỗ mặt bàn,
- Ha ha, hôm nay bổn vương tử vận may không tệ, tuy nhiên hai người các ngươi đều rất nhát gan, không ngờ mỗi lần chỉ đặt mấy mươi lượng bạc, chơi như vậy thật chán quá!
Kế tiếp chúng ta ám đổ!
Trước đó là minh đổ, do thanh niên dị tộc ném, Hồ Đức Thâm và Sài Thế Ninh đều nhìn điểm xúc xắc trước, sau đó mới đặt tiền đánh bạc, rồi tự mình đổ xúc xắc quyết thắng thua.
Ám đổ là sau khi ba người ném xong, sẽ cùng nhau mở ra, đếm điểm.
- Vẫn là so nhỏ.
Tùy tùng mang tới ba cái ống trúc, thanh niên dị tộc đem xúc xắc bỏ vào một trong số đó, sau đó lắc mạnh một trận, mạnh mẽ úp ngược trên mặt bàn.
Sài Thế Ninh hít sâu một hơi, xắn tay áo lên, cũng là bắt chước theo.
So với lúc trước, Sài Thế Ninh lúc này sắc mặt rõ ràng trang nghiêm hơn một chút.
Rất hiển nhiên, lúc trước minh đổ bất quá là món ăn khai vị.
Hiện tại mới thực sự là đánh bạc.
Cau mày ngẫm nghĩ một chút, Sài Thế Ninh mở miệng:
- Hôm nay tiểu Vương tử vận may đích xác không tệ, nhưng ngươi liên tiếp thắng bảy tám ván rồi, giờ ván này đến phiên ta thắng!
Ta đặt một ngàn lượng!
Dứt lời, từ trong tay áo lấy ra một ngàn lượng ngân phiếu, nhè nhẹ đặt ở trên mặt bàn.
Hồ Đức Thâm chính là lông mày nhảy dựng!
Một lần liền đặt một ngàn lượng?
Gã càng hoài nghi Sài Thế Ninh và thanh niên dị tộc có phải giăng bẫy cho mình chui vào.
Tuy nhiên cẩn thận nghĩ lại, dường như khả năng là không lớn.
Dù sao cũng là gã phái người âm thầm đi theo Sài Thế Ninh, mới tìm được tới nơi này.
Hồ Đức Thâm tâm trạng có chút không yên, sau khi ném xúc xắc đặt số tiền tất nhiên là không lớn.
- Ta hình như vẫn đang vận xui, đặt tám mươi lượng.
Hừ!
Thanh niên dị tộc sau khi nghe vậy khinh thường liếc mắt nhìn Hồ Đức Thâm một cái, hiển nhiên là cảm thấy gã đặt quá ít.
Kế tiếp, thanh niên dị tộc hít sâu một hơi, mở ra ống trúc.
Năm, bốn, sáu!
Có mười lăm điểm!
Thanh niên dị tộc sắc mặt biến dạng vô cùng khó coi.
Lúc trước đánh một hồi lâu, hắn từ trong tay hai người Hồ Đức Thâm và Sài Thế Ninh thắng cùng lắm có một ngàn lượng bạc thôi, chẳng lẽ ván này sẽ thua trả về?
Sài Thế Ninh vốn dĩ trong lòng không yên, lúc này thấy thế lập tức chính là mặt mày hớn hở.
Tuy nhiên sau khi mở ống trúc ra, nụ cười trên mặt cũng là lập tức cứng đờ.
Sáu, sáu, sáu, không ngờ ném được Báo tử, điểm lớn nhất!
Sắc mặt xanh lét, từng giọt một mồ hôi lạnh cũng theo trán chậm rãi chảy xuôi xuống dưới.
- Ha ha ha ha!
Thanh niên dị tộc ngửa mặt lên trời cười to,
- Thắng, mười lăm điểm, không ngờ cũng thắng!
Hồ Đức Thâm lắc được điểm nhỏ nhất, nhưng chỉ từ trong tay thanh niên dị tộc thắng trở về tám mươi lượng.
Có điều gã cảm thấy hối hận gần chết!
Nếu ván này gãcũng đặt một ngàn lượng, chẳng những có thể lấy năm trăm lượng thua lúc trước thắng trở về, lại còn có thêm năm trăm lượng!
Sau khi bỏ lỡ cơ hội tốt, Hồ Đức Thâm đồng thời cũng là bỏ đi mối nghi ngờ.
Xem ra đây không phải thanh niên dị tộc và Sài Thế Ninh liên thủ giăng bẫy.
Nghi ngờ tiêu tan, Hồ Đức Thâm giữ vững tinh thần, bắt đầu đánh bạc.
Sài Thế Ninh lúc này sắc mặt trắng bệch, không ngừng nâng ống tay áo lên, lau mồ hôi trên trán,
- Đúng, đúng tiểu Vương tử thắng.
Chúng ta đánh tiếp.
- Được!
Thanh niên dị tộc sang sảng cười to.
Lại đánh thêm mấy ván nữa, vẫn là thanh niên dị tộc thắng nhiều thua ít.
Chủ yếu là hắn lúc trước thắng nhiều hơn, đầy tự tin và khí thế.
Còn Hồ Đức Thâm và Sài Thế Ninh thì lại bó tay bó chân, không dám đặt nhiều, bỏ sót rất nhiều cơ hội.
Đêm càng về khuya, ánh trăng đã là treo cao ở giữa không trung.
Thấy thanh niên dị tộc đã ngáp ngắn ngáp dài, chuẩn bị đi nghỉ rồi, sắp chấm dứt ván bài, Sài Thế Ninh hung hăng cắn răng quyết định thả tay đánh cược một lần!
- Ván này ta đặt ba ngàn lượng!
Đây cũng là số bạc còn sót lại trên người Sài Thế Ninh.
Hồ Đức Thâm nghe vậy hoảng sợ, sau khi nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy Sài Thế Ninh đã là đánh cuợc đến mù quáng.
Nhìn sắc trời một chút, gã cũng biết sợ là thanh niên dị tộc phải chấm dứt canh bạc rồi, cũng là cắn răng một cái,
- Ta đặt năm trăm lượng!
Bởi vì lúc trước đánh khá là cẩn thận, Hồ Đức Thâm thật ra chỉ thua sáu bảy trăm lượng bạc.
- Được!
Sài Thế Ninh và Hồ Đức Thâm ván này đặt không ít, khiến thanh niên dị tộc có thêm tinh thần,
- Đánh xong ván này chúng ta cũng nghỉ đi.
- Được.
- Không thành vấn đề.
Hai người ném xúc xắc.
Tuy nhiên trước khi mở ra, thanh niên dị tộc đột nhiên chớp mắt,
- Tối nay toàn so nhỏ, ván này so lớn đi.
Sài Thế Ninh và Hồ Đức Thâm nhìn nhau.
Sau đó cùng nhau gật đầu.
- Ta mở trước!
Sài Thế Ninh mở ra trước tiên, năm, năm, năm, mười lăm điểm!
Gã lập tức reo hò một tiếng!
- Tiếp theo là ta.
Hồ Đức Thâm cũng đột ngột mở theo.
Bốn, năm, năm, có mười bốn điểm, cũng là số điểm khá lớn.
Thanh niên dị tộc sắc mặt chính là chuyển sang xanh mét, hối hận làm sao lại đột nhiên chuyển khẩu muốn so lớn.
Chậm rãi mở ống trúc ra, chỉ thấy bên trong đếm được là... Một, hai, một.
- Cầm bạc lên, cút!
Thanh niên dị tộc vung ra ngân phiếu, rồi gầm lên giận dữ.
Khiến cho nụ cười vừa hiện trên môi Sài Thế Ninh và Hồ Đức Thâm, lập tức cứng đơ trên mặt.
- Được, được, chúng tôi cút, chúng tôi cút ngay.
Vẫn là phản ứng của Sài Thế Ninh khá mau, cầm lấy ngân phiếu trên mặt bàn liên tục chắp tay thối lui ra khỏi cửa.
Hồ Đức Thâm cũng là lập tức đuổi theo kịp.
Rầm!
Hai người vừa mới rời khỏi cửa phòng, vẻ mặt thẹn quá hóa giận của thanh niên dị tộc bất thình lình xông lên trước, đột ngột đóng mạnh cửa phòng.
Sài Thế Ninh và Hồ Đức Thâm theo bản năng lui ra sau vài bước.
Đi xuống lầu, Sài Thế Ninh rốt cuộc cũng không kìm nổi sắc mặt vui mừng, phá lên cười:
- Ha ha, hôm nay lại thắng một ngàn năm trăm lượng bạc, Hồ lão ca, đi, đi Bách Hoa lâu, ta mời khách!
Hồ Đức Thâm ngoài miệng cười đáp ứng, nhưng trong lòng thì hối hận, nếu hôm nay gan lớn một ít, nắm chặt cơ hội, gã cũng có thể thắng.
Cẩn thận nghĩ lại, quả thật gã hôm nay số ván thắng nhiều, số ván thua ít.
Tuy nhiên bây giờ có hối hận, cũng không có tác dụng nữa rồi.
Chỉ chốc lát, Sài Thế Vinh lén lút đi vào nhà trọ, cùng thanh niên dị tộc nói chuyện với nhau một hồi, sau đó liền rời đi.
Trở về phủ, Sài Thế Vinh hồi báo với Thành Quốc Công, bẩm rằng Giang Long với Sài Thế Ninh phối hợp vô cùng tốt.
Thành Quốc Công liền khiến Sài Thế Vinh lui xuống.
Công việc trong xưởng in vô cùng bề bộn, Sài Thế Vinh chỉ liên lạc một chút, truyền lại tin tức.
Chạng vàng ngày hôm sau, Hồ Đức Thâm và Sài Thế Ninh lại đúng hẹn đi vào nhà trọ.
Nhưng bị báo lại cho biết, thanh niên dị tộc ban ngày hôm nay ra ngoài vẫn chưa trở về.
Hồ Đức Thâm trong lòng căng thẳng, chẳng lẽ dị tộc Vương tử đi trao đổi buôn bán làm ăn muối ăn và đồ sắt?
Nếu như trao đổi thành công, thì mình làm sao thắng được tiền?
Vì thế Hồ Đức Thâm có chút nóng ruột, vội vàng đem ý nghĩ của mình nói cho Sài Thế Ninh, Sài Thế Ninh vốn dĩ không cảm thấy gì, lập tức cũng là lộ ra thần sắc lo lắng.
- Vậy chúng ta phái người đến đây ngồi canh?
Sài Thế Ninh nghĩ kế.
Hồ Đức Thâm lắc đầu,
- Vương tử trẻ tuổi này bên người mang theo nhiều tùy tùng, lại là làm loại kinh doanh không để người khác nhìn thấy được, nói không chừng trong bóng tối cũng có người, đừng để phát sinh thêm hiểu lầm nữa.
- Vậy làm sao bây giờ?
- Ngày mai đến sớm một chút, chúng ta phải nắm chắc thời gian, bằng không Vương tử trẻ tuổi kinh doanh đàm phán được rồi, thanh toán sổ sách vậy chúng ta cũng đừng nghĩ tới việc tham số tiền lớn này nữa.
- Được, ta nghe lão ca.
- Thêm nữa, trên người chúng ta phải mang theo nhiều tiền đánh bạc một chút, đến lúc đó đem tiền đặt cược lớn một chút.
Hồ Đức Thâm tiếp tục nói.
Sài Thế Ninh vẻ mặt khó xử,
- Lão ca, ngươi biết thân ta không có gì giá trị cả, tổng cộng cũng chỉ có thắng từ Vương tử kia mấy ngàn lượng bạc.
- Tìm người đi mượn chứ sao.
- Thế lão ca ngươi...
- Chỗ ta thì ngươi đừng nghĩ tới, ngươi muốn thắng nhiều một chút, ta cũng muốn! Nên không thể đem tiền cho ngươi mượn, để ngươi đem phần bạc vốn dĩ là ta thắng được thắng đi mất.
Nói xong lời cuối cùng, Hồ Đức Thâm hất hất cằm cười khẩy.
Đứng trước mặt tiền bạc, Hồ Đức Thâm bộc lộ bản tính.
-----oOo-----
← Hồi 146 | Hồi 148 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác