← Hồi 375 | Hồi 377 → |
Ở trong trung quân đại trướng của Tư Mã Ý chúng tướng đang ầm ĩ thương nghị đánh chiếm Hoài huyện thế nào.
Tư Mã Ý ngồi ở trên ghế đại soái nhìn đám người kia vô cùng bực bội, phân tích tình hình chiến đấu.
Nhìn địa đồ xong, Tư Mã Ý không ngừng lẩm bầm lầu bầu:
- Quách Gia đối với Trương Lãng mà nói là nhân vật trọng yếu thế nào, Trương Lãng há có thể để hắn ở Hoài huyện chịu chết.
Sau đó hắn lại nhìn địa đồ:
- Hoài huyện cách Tân Dã gần như thế mà Tân Dã thất thủ, Triệu Vân việnquân lại tới Tân Dã hẳn là muốn toàn diệt đại quân của Vu Cấm.
Tư Mã Ý dù giỏi tâm kế cũng phải đau đầu.
- Không tốt.
Tư Mã Ý chợt nhớ tới điều gì liền tập hợp đại quân.
Sắc trời dần lờ mờ sáng, Tư Mã Ý tự mình dẫn đại quân đi tới Hoài huyện, mấy ngày quan sát Hoài huyện, Tư Mã Ý cảm khái vô cùng, kỳ thực hắn đãđoán được một chút, quân truy kích của Vu Cấm trốn đi Trương Lãng truytìm không nói, còn gặp được viện quân của Triệu Vân, binh mã mà TrươngLãng phái đến thì vừa đánh vừa lui về phía Tân Dã còn Triệu Vân thìthẳng tiến chạy về Hoài huyện.
Tư Mã Ý ngẩng đầu nhìn đem đen như mực, lòng như lửa đốt.
Đúng lúc này có thám thính báo lại;
- Bẩm tướng quân có một đại đội nhân số không rõ hướng về phía này đánhtới, bởi vì trời tối không cách nào đoán được nhân số, tuy nhiên xemcách bọn họ tiến quân thì không dưới vạn người.
Tư Mã Ý lập tức toát mồ hôi lạnh quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, thật sự có viện quân tới trợ giúp, khó trách Quách Gia lại tử thủ Hoàihuyện:
- Truyền lệnh, binh mã tiên phong công mạnh Hoài huyện, còn lại chốnglại viện quân của Triệu Vân, hôm nay nhất định phải nắm lấy Hoài huyện.
Tư Mã Ý rốt cuộc cũng đã nổi giận.
Tuy đều mệt mỏi không chịu nổi nhưng gặp phải lúc sinh tử, quân GiangĐông vẫn y nguyên kiên trì lập trường của mình, cố gắng chống cự lạiquân Tào.
Giờ khắc này thời gian trôi qua vô cùng chậm, ở trong mật thất TrươngLãng đã bực bội đến cực điểm vốn hắn muốn kéo dài thời gian không ngờ Tư Mã Ý lại ép đến
Quân Tào cũng vậy trải qua hai ngày tiến công bọn họ cũng trở nên hơimỏi mệt, hơn nữa ban ngày tiến công không có kết quả sĩ khí cũng bị ảnhhưởng lúc này cuộc chiến vô cùng gay cấn, quân Tào cơ hồ chết và tổnthương bằng với quân Giang Đông.
Cơ hồ quân Giang Đông đem tất cả sức lực ra hết, thề sống cố chết bảo vệ thành, đem đen như mực sao lốm đốm đầy trời, Hoài huyện cũng đen kịtmột mảng, song phương đã chém giết nhau đỏ rực một màn, mà ngay cả trong không khí cũng tràn ngập hương vị huyết tinh.
Kỵ binh của Trình Dục ngày càng đến gần mặc dù không truy kích quân Tàocũng kìm chế một bộ phận quân lực, Trình Dục sai kỵ binh toàn bộ sửa bộbinh tác chiến, ở trên lưng ngựa cầm bó đuốc, lại để cho quân mã phóngtới Tào doanh, khoảng cách khá xa có thể mê hoặc quân Tào.
Người đầu tiên nhìn thấy sau đó là người thứ hai, sau đó hô to lên, hóara quân Giang Đông nghi binh, tin tức này rơi vào tai của Tư Mã Ý nhưngắn vẫn không đình chỉ cường công Hoài huyện, ngược lại còn công mạnhhơn.
Trình Dục dẫn đầu kỵ binh điên cuồng xông tới, thấy Hoài huyện ánh lửatrùng thiên thì vô cùng lo lắng thúc giục đại quân hỏa tốc tiến về phíatrước.
Đang lúc lòng Trình Dục như lửa đốt thì từ phía xa xa đã truyền tới tiếng vó ngựa.
Hắn quay đầu nhìn lại thì thấy cả trăm người đang cưỡi chiến mã lao tới, người tới không phải ai khác chính là người mà mọi người đã chờ từ lâu: Triệu Vân!
Triệu Vân ghìm chặt chiến mã mà nói to:
- Trình tiên sinh tình hình chiến đấu thế nào?
- Triệu tướng quân tới thật đúng lúc, Tư Mã Ý đang hạ lệnh cường côngHoài huyện, quân ta kiên trì mấy ngày chỉ sợ không tiếp tục nổi nữa.
Trình Dục lo lắng nói.
Lúc này mấy trăm tên kỵ binh ở đằng sau cũng đi lên, Triệu Vân nhìn kỵ binh bên cạnh, rồi nói:
- Mau tiến lên, chặn đường chiến mã tổ chức kỵ binh, trùng kích quân Tào.
Vừa dứt lời, Triệu Vân đã xung trận lên ngựa xông thẳng tới Hoài huyện.
Ở trên tường thành, quân Giang Đông đang giết chắc sĩ khí tăng thêm gấp đôi, một mặt chém quân Tào một mặt quát lớn:
- Các huynh đệ, viện quân đã tới, giết đi.
Tư Mã Ý nghe thấy mấy tiếng la này, lập tức hô lớn:
- Mọi người không cần kin hoàng, đây chỉ là quỷ kế của Quách Gia tiểunhi, mọi người không cần cố kỵ chỉ để ý đánh hạ Hoài huyện.
Lời của Tư Mã Ý vẫn khiến cho một ít hoài nghi nhưng đa số vẫn tintưởng, nhất thời quân Tào không cho rằng quân Giang Đông có viện binh sĩ khí đại thịnh lại lập tức tấn công mạnh quân Giang Đông.
Sau khi Tư Mã Ý hô lớn, quân Giang Đông bắt đầu kêu lên thảm thiết, Triệu Vân tay cầm ngân thương lao thẳng tới Hoài huyện, lúc này có binhsĩ hô to nói:
- Triệu tướng quân đã tới, viện quân đã tới.
Một người hô lớn, những người khác đều nhìn về phía Triệu Vân.
Đã có người thứ nhất liền có người thứ hai, thứ ba, sau đó quân Giang Đông khí thế rung trời, cùng nhau liều chết với quân Tào.
Thanh danh của Triệu Vân quân Tào cũng đã nghe thấy, không ít quân Tào nhát gan bị dọa cho run rẩy.
Tư Mã Ý thấy thế quân của Triệu Vân quá lớn, trước ngực phập phồng bất định không cam lòng mà nói:
- Triệt binh.
Chiến dịch Hoài huyện, cuối cùng cũng dùng viện quân của Triệu Vân tiến tới mà chấm dứ.
- Ha ha, Tử Long ngươi tới thật kịp thời, chỉ sợ chậm một chút nữa, TưMã Ý đã hạ được Hoài huyện lúc đó không biết chúng ta ở nơi nào.
Trương Lãng nắm tay của Triệu Vân, nhìn hắn mà cười nói, trong lòng không che giấu được kích động.
Ngày kế tiếp Trương Lãng biết được, Tư Mã Ý đã trở lại thái hành đạo, hắn để lại Trình Dục lưu lại Hoài huyện, cùng với Quách Gia Triệu Vântiến về phía Từ Châu.
Trương Lãng ngồi ở trong đại sảnh, cầm chén trà Long Tỉnh uống, đúng lúc này Triệu Vân lại xông vào trong phủ:
- Chúa công, Lưu Bị đánh hạ Lũng Hữu Trần Kho rồi, mà Gia Cát Lượng cũng đã chiến thắng trở về.
Lúc này Trương Lãng lập tức nhíu mày tự nhủ:
- Đã bắt đầu rồi sao.
Bỗng nhiên hắn nghiêm mặt nhìn Triệu Vân:
- Ngươi gọi Bàng Thống tới 《 đây cho ta.
Mà lúc này ở trong phủ của Tào Tháo đang tràn ngập cảnh tượng u ám.
- Chẳng lẽ ta thật sự phải bỏ Quan Trung, để cho Lưu Bị và Trương Lãng bất hòa sao?
Tào Tháo không cam lòng nhìn Cổ Hủ vừa mới trở về mà nói.
Cổ Hủ liền nói:
- Quan Giang Đông hiện tại thế đang thịnh, nếu như không làm vậy chỉ sợ không còn cách nào khác.
Nói xong Cổ Hủ liền khẽ lắc đầu.
Tào Tháo đi ra phía trước, nhìn địa đồ, xem ra cũng chỉ có thể nhịn đau vứt bỏ.
Lưu Bị sau khi lãnh binh chuyển sư về triều, Gia Cát Lượng liền nói:
- Lúc này Tào Trương nhị hổ đang tranh chấp, chúa công thuận thế nhập thục, mưu đồ kế hoạch.
Lưu Bị tuy mềm yếu nhưng không có nghĩa là hắn không có dã tâm, huốngchi ngay cả Gia Cát Lượng mà hắn kính nển cũng đã mở miệng, lập tức nghe theo.
Lưu Bị và Gia Cát Lượng sau khi thỏa thuận, liền không trở về Ích Châuphụng mệnh nữa mà là đóng quân tại Thanh Thành, thể hiện rõ dã tâm.
Bàng Thống ngày đêm chạy tới Từ Châu, sau khi gặp mặt Trương Lãng, biết tin Lưu Bị tiến tới Thục trung thì nhãn châu xoay động:
- Không biết chúa công gọi thuộc hạ tới đây làm gì?
- Ngươi đừng giả bộ hồ đồ nữa, chúng ta nói chuyện.
Trương Lãng đứng dậy đi quanh Bàng Thống vài vòng.
Bàng Thống sau khi ngồi xuống, Trương Lãng liền nói:
- Sĩ Nguyên bằng tài trí thông minh của ngươi chắc đoán được ta hôm nay gọi ngươi tới làm gì.
Bàng Thống đứng dậy ôm quyền nói với Trương Lãng một câu;
- Không dám.
- Chúa công có phải là vì chuyện của Lưu Bị mà triệu kiến thuộc hạ không?
- Không sai, Tào Tháo mới bại trong thời gian ngắn không có động thái gì, mà lúc này ta lo lắng chính là Lưu Bị.
*****
Trương Lãng lúc nhắc tới Lưu Bị trong giọng nói hiện ra một chút sát khí.
- Thần kiến giải vụng về theo thần lường trước Tào Tháo mới bại sĩ khíchưa đủ mà quân ta lại thắng, hiện tại cần phải nhập chủa Quan Trung, hôm nay Lưu Bị muốn đoạt Thục trung, tin tức này cũng truyền vào tai của Tào Tháo, hắn sẽ lui binh dẫn chúa công nhập chủ Quan Trung cùng Lưu Bị bất hòa.
Trương Lãng sau khi suy tư:
- Hi vọng ngươi bảo trì quan điểm của mình.
Bàng Thống còn chưa hiểu điều gì Trương Lãng đã hét lớn:
- Người đâu triệu Quách Gia tới đây nghị sự.
Trương Lãng không nói rõ nhưng Bàng Thống cũng không phải kẻ ngu, QuáchGia tới chỉ là để hoàn thiện vấn đề mà thôi, cho nên mới nói Bàng Thốngbảo trì ý kiến của mình.
Một lát sau, Quách Gia đã tới, Trương Lãng liền nói:
- Phụng Hiếu ta đang cùng với Sĩ Nguyên bàn luận chuyện Lưu Bị đoạt thục, ngươi mau ngồi xuống không biết ngươi nghĩ thế nào?
- Thuộc hạ cũng cho rằng, cần phải nhập chủ Quan Trung.
Quách Gia thình lình trả lời làm Trương Lãng kinh ngạc một phen.
Bàng Thống cũng gật đầu, Quách Gia liền nói:
- Chắc Sĩ Nguyên cũng có ý này, chiếu theo ý của Sĩ Nguyên chúng ta nên tiến thủ Quan Trung thế nào/
Bàng Thống đi vài vòng sau đó nói:
- Quân ta chia binh ra mấy đường sau đó tiếp tục đoạt Quan Trung.
- Chúa công làm chuyện ác với Lưu Bị chẳng bằng mượn chuyện này làm động tác di hoa hiến phật.
Bàng Thống nói chuyện cao thâm mạn trắc, ngoại trừ Quách Gia gật đầu ngay cả Trương Lãng cũng không hiểu.
- Ý của Sĩ Nguyên là nhường Kinh Châu, đợi Lưu Bị nhập quan?
Quách Gia tựa hồ nghĩ tới điều gì hưng phấn nói.
- Đúng là có ý này.
Bàng Thống gật đầu đồng thời trong lòng thay đổi cách nhìn với Quách Gia.
Trương Lãng nghi hoặc nhìn hai người khong nhịn được mà mở miệng:
- Đến cùng là có ý gì các ngươi mau nói.
Quách Gia ôm quyền trả lời:
- Bẩm chúa công ý của Sĩ Nguyên là chúng ta không cần trở mặt với Lưu Bị cũng có thể lấy được Quan Trung.
Trương Lãng mở to mắt nhìn hai người:
- Có chuyện tốt vậy sao?
Quách Gia mỉm cười đi tới gần tường, tháo địa đồ xuống, đem đồ phổ đặt lên mặt đất:
- Chúa công nhìn xem, hiện tại chúng ta chiếm lấy Dự Dương Từ Giao năm châu, Thanh châu vẫn chưa hoàn toàn chiếm lĩnh.
- Ừ thì sao?
Bàng Thống nói:
- Cho thấy quân ta có đầy đủ quân lực, quân tư đồng thời triển khai nhiều chiến tuyến.
Trương Lãng hỏi:
- Ý của ngươi là chúng ta công chiếm Thanh châu, đem Tào Tháo bức báchlên bắc Hoàng Hà, rồi xuôi theo Hoàng Hà nhen nhóm chiến tuyến?
- Không sai chỉ cần chiếm lĩnh tất cả khu thuộc Hoàng Hà, bắc có thể lên Hà Bắc, tây có thể nhập Thục, đồng thời phái Chu Du lĩnh quân đóng ở Dự Châu như vậy cho dù Tào Lưu liên thủ thì sao, trừ phi là trời giángthần binh, nếu không thì làm sao có thể làm khó dễ được ta?
Bàng Thống mặc dù nói cuồng vọng nhưng Trương Lãng đã hiểu ra.
- Vậy nhị vị nói di hoa hiến phật là sao?
Trương Lãng hỏi.
- Hắc hắc... vừa rồi di hoa hiến phật cũng đã nói, Tào Tháo đã bỏ QuanTrung mà Lưu Bị bề bộn đoạt quyền ở Thục trung, căn bản không theo kịp, quân ta tạm thời bất động thanh sắc, đem binh ra chiếm toàn bộ ThanhChâu, dọc theo tuyến Hoàng hà, sau đó hướng về phía Tây mà khuếchtrương, khống chế toàn bộ tuyến Hoàng Hà, khi đó cho dù là Lưu Bị xưngvương ở Thục trung thì quân ta cũng có thể thẳng đến Kinh Châu, tiếnquân Tây Lương, dùng thế vây kín Lưu Bị, nếu có thể Hoàng Tựu phục MãSiêu dưới trướng thì không gì tốt hơn, vừa vặn có thể phái Mã Siêukhuếch trương hướng đông.
Trương Lãng nhìn địa đồ một hồi, ánh mắt đảo quanh rồi quát to:
- Tốt kế này rất hay.
Quách Gia cười gian nói;
- Chúa công còn một tin tức tốt nữa.
- Nói đi.
Trương Lãng hưng phấn nói.
- Ha ha, là như vậy, chúa công Chu Thiện đã mang thủy quân tới Bột Hải rồi, chúa công biết chứ?
Quách Gia cất tiếng.
- Không sai.
Trương Lãng trả lời.
Tào Tháo sau khi lui binh về Hà Bắc, chen chúc ở U Ký Tính ba châu, cóthể nói là phái trọng binh canh gác, Hoàng Hà khó phá, thuộc hạ đề nghịthành lập căn cứ thủy quân ở Bột Hải, quân ta lại phái đại quân tiến vềtrước, ngày sau công kích phòng tuyến Hoàng Hà có thể nhờ vào chi kỳbinh này.
Quách Gia nói.
- Được, ngày mai chế tạo chiến thuyền, phục năm vạn thủy quân chờ lệnh.
Trương Lãng suy tư rồi trả lời.
Ngày kế tiếp vào sáng sớm, Quách Gia Triệu Tử Long bọn họ chờ ở soái phủ, Quách Gia ôm quyền nói:
- Thuộc hạ thỉnh an chúa công.
- Vất vả cho chư vị rồi.
Trương Lãng khoát tay.
Mọi người sau khi đáp lễ Trương Lãng mở miệng:- Các vị tướng quâ hôm qua ta cùng với Phụng Hiếu Sĩ Nguyên đàm chuyện, quyết định cho Tử Long dẫn mười vạn đại quân đồn trú ở Dự Châu chờ lệnh, Trương Liêu suất năm vạn đại quân ở Lạc Dương bố phòng, cần không đểcho Tào Tháo qua Hoàng Hà, còn ta tự mình dẫn đại quân tiến lên phíaThanh Châu.
Mọi người lĩnh mệnh tản đi, Trương Lãng liền giữ lại hai người Quách Gia Bàng Thống mà hỏi:
- Sự tình thỏa đáng sao?
- Chúa công yên tâm, sáng nay thuộc hạ đã truyền mệnh lệnh chế tạo đội thuyền một tháng sau có thể ra biển.
Quách Gia ôm quyền.
Trương Lãng gật nhẹ:
- Tốt lập tức điểm binh xuất chinh.
Nửa tháng sau Trương Lãng đã tới Đông Hải quận, tướng thủ nơi này khôngtiếp nhận đầu hàng, Trương Lãng bất đắc dĩ phải cường công.
Ngày hôm sau Trương Lãng hạ lệnh nhổ trại, mười vạn đại quân hướng về phía Phí Huyện đánh tới.
Ba ngày sau đại quân đã tới Phí Huyện.
Sau khi nghỉ ngơi Trương Lãng lệnh cho Hoàng Tự cử binh mắng chiến, thủthành Phí huyện vẫn treo miễn chiến bài không tiếp nhận đầu hàng.
Đúng lúc này đột nhiên vang lên tiếng trống trân, Hoàng Tự ghìm chặt chiến mã, nói với đám phó tướng:
- Truyền lệnh xuống chuẩn bị Cường Nỏ xa.
- Phựt phựt.
Một hồi thanh âm đàn hồi vang lên, từng mũi tên của cường nỏ xa đã phóng về phía Phí huyện.
Từng mũi tên bay lên, thủ thành Phí huyện là Trương Húc nhìn thấy máunhuộm đỏ cả người hóa ra lúc nãy mũi tên đã bắn trúng hắn, nhưng uy lựcquá lớn không chỉ xuyên thấu khôi giáp mà còn xuyên qua người hắn dính ở trên tường mới dừng lại.
Trương Húc lúc trước khi chết còn lộ ra thần sắc không cam:
- Mũi tên này, uy lực thật lớn...
Nói xong câu cuối cùng, Trương Húc liền ngã xuống.
Thấy chủ tướng đã chết, quân coi giữ Phí huyện liền cuống cuồng, ngay lập tức bọn họ đã đầu hàng.
Trải qua sáu ngày gian khổ hành quân đại quân của Trương Lãng cuối cùngcũng đã tới Tức Khâu thành, Trương Lãng nhìn địa đồ cẩn thận mà nghiêncứu, Tức Khâu thành chính là bị cô lập một mình bốn phía đều có đại quân Giang Đông, cho dù là Dương Minh có bản lĩnh thông thiên chỉ sợ cũng vô luận xoay chuyển trời đất.
- Chúa công, Tức Khâu thành trả lời muốn hắn đầu hàng cũng được nhưng có điều kiện.
- Có người dám ra điều kiện với quân ta sao, tướng thủ thành là ai/
Bàng Thống cả kinh nói.
← Hồi 375 | Hồi 377 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác