Vay nóng Tima

Truyện:Phong lưu Tam Quốc - Hồi 313

Phong lưu Tam Quốc
Trọn bộ 380 hồi
Hồi 313: Sĩ khí sôi trào
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-380)

Siêu sale Shopee

Tôn Sách bỗng kẹp chặt hai chân, hoa tông hí dài, như gió lao ra ngoài.

Tôn Sách quát to:

- Xông lên cho ta!!!

Hàn Đương, Hoàng Cái chỉ cảm thấy máu nóng lại sôi trào, cùng giơ lên binh khí, theo sát Tôn Sách quát to:

- Các huynh đệ, lên!!!

Hai trăm binh sĩ bị hai người điểm danh, trong hào khí trăm vạn quân của Tôn Sách kích phát ra đấu chí dũng sĩ, cùng rống to.

- Lên!!!

Chân không chậm chạp bắt đầu theo sát hai đại tướng, xếp hàng xông pha chiến đấu, không giống binh sĩ đã mệt mỏi chém giết gần nửa canh giờ.

- Giết!!!

Hai trăm người phát ra tiếng giết như dời núi lấp biển chấn động lòng người.

Tôn Sách, Hoàng Cái, Hàn Đương, chiến trận tam giác hình chùy lao nhanh như gió, nhờ vào năng lực chiến đấu siêu mạnh cứng rắn lao ra con đường máu trong Lưu quân. Sau lưng họ chính là hai trăm binh sĩ dũng mãnh không sợ chết lao lên, theo sát ba người, không để mình tụt lại phía sau.

Cùng lúc đó, Sơn Việt binh lần nữa tập hợp tất cả sức mạnh, bắt đầu điên cuồng trùng kích vào phòng tuyến Lưu quân.

Sắc mặt Văn Sính ngày càng bình tĩnh, mỗi người bên cạnh gã đều không thấy ra trong lòng gã nghĩ cái gì, chỉ có đội nhân mã trước mặt không ngờ cứng rắn xông lên lỗ hổng, giết hướng Văn Sính mới khiến chúng thấy căng thẳng.

Tôn Sách gầm rống:

- Giết!!!

Thiên Lang thương lần nữa ở trên không trung vạch đường cong hoa lệ, đem vài binh khí trước mặt đánh bật ra, đằng sau binh sĩ theo sát cùng rút đao ra chém. Nếu giết được thì giết, nếu không thể thì lùi, theo sát Tôn Sách mới là việc quan trọng. Quân Lưu quân dường như không thể chắn nổi chùy tam giác Tôn Sách đột kích, tất cả binh sĩ phòng thủ ở trước mặt gã gần như không chút tác dụng. Tôn Sách như chiến thần từ trên trời giáng xuống, toàn thân tỏa ra chiến khí không ai so nổi, khiến Lưu quân trong lòng run sợ.

- Không hay rồi!

Có phó tướng nhìn ra tình hình không đúng, hét lên:

- Mau bảo vệ tướng quân!

Bên cạnh Văn Sính mấy trăm thị vệ cùng vây quanh gã vào giữa.

Văn Sính hoàn toàn không lộ biểu tình kinh hoảng, chỉ là trong mắt có chút kinh ngạc.

Gã nhỏ giọng lầm bầm:

- Tôn Sách à Tôn Sách, nhớ ngày đó ngươi cùng Trương Lãng như nước với lửa, hiện nay lại giúp hắn xông pha chiến đấu, ngươi hành động giết địch một ngàn tổn hao tám trăm thế này có đáng không? Chẳng lẽ ngươi cho rằng những man binh này trước khi ta giết ngươi thì sẽ phá được phòng tuyến của ta sao?

Tôn Sách lớn tiếng rống to:

- Ai cản ta thì chết!

Cái xác một binh sĩ xoay vòng trên không trung, mưa máu bắn tung tóe.

Văn Sính kinh ngạc ngẩng đầu lên. Tôn Sách trên lưng ngựa như chiến thần đã cách mười thước.

Không binh sĩ nào có thể ngăn Tôn Sách xung phong, phòng tuyến trong phút chốc bị nhóm hai trăm người họ đột phá.

Quân Giang Đông bên ngoài mắt thấy chủ tướng dũng mãnh như vậy thì không thể kiềm máu nóng sôi sục trong người nữa, lần nữa mãnh liệt tấn công.

Trong lòng Văn Sính dâng trào nhiệt huyết, tay cầm thương, chuẩn bị ngựa, trận chiến này đã không thể tránh né. Bởi vì một khi gã lùi, binh sĩ sẽ tan vỡ, có khả năng lập tức toàn tuyến rút lui. Trước đây chỉ biết quân Giang Đông dũng, không ngờ lợi hại đến mức này.

Trong lòng Văn Sính dâng trào sóng cồn, vốn giọng nói hơi trầm bỗng biến vô cùng sắc bén.

Gã lớn tiếng khích lệ:

- Các huynh đệ, tới lúc chứng minh nhiệt huyết nam nhi của các ngươi rồi! Chỉ có dũng sĩ ngã xuống, không có người yếu hèn rút lui! Hãy cầm lấy đao kiếm trong tay các ngươi, cùng Văn Sính chiến đấu tới giây phút cuối cùng! Vương Uy tướng quân đã phái viện quân nhanh chóng chi viện lại đây, chiến thắng thuộc về chúng ta!

Quân Lưu Biểu một lần nữa thể hiện ra sự kiên cường dẻo dai của chúng. Mỗi tên hò reo đáp lại, sĩ khí tăng cao. Chúng cắn răng cố gắng, không ai lộ biểu tình rút lui.

Tôn Sách mặt mày trắng bệch, môi mím chặt. Gã biết rõ, chỉ có đánh bại Văn Sính, vị thần quân Kinh Châu này, thế thì đã không ai có thể tấn công Ba Khâu rồi.

Tôn Sách rống một tiếng, giục ngựa xông nhanh tới trước.

Mặt sau ngoài Hàn Đương, Hoàng Cái ra còn có hơn một trăm binh sĩ theo sát phía sau.

Văn Sính và thuộc hạ nghênh đón bao quanh Tôn Sách.

- Giết giết giết!!!

Tôn Sách đã sớm giết đỏ mắt, dù là tướng, binh chỉ cần đụng phải gã thì không chết cũng bị thương.

Văn Sính không thể kiềm chế lửa giận trong lòng được nữa, đó là huynh đệ thân như tay chân của gã! Gã cầm thương vọt hướng Tôn Sách.

Tôn Sách lại rống to, Thiên Lang thương xẹt qua không trung mang theo luồng khí mạnh mẽ đón đánh Văn Sính.

Văn Sính không tỏ ra yếu thế, trường thường ở trên không trung phát ra một chuỗi xé gió. Tiếng binh khí va nhau khiến người ù tai choáng váng.

Tôn Sách nhanh chóng thu lại trường thương bị bật ra, đôi tay siết chặt, như tia chớp đâm thẳng ra, không chút hoa hòe.

Văn Sính sớm bị lực cánh tay cường đại của Tôn Sách chấn đến đôi tay tê rần, suýt chút binh khí văng ra. Tuy bình thường hành động không bắt mắt nhưng Văn Sính rất tự tin võ nghệ của mình. Mắt thấy Tôn Sách mạnh như vậy thì gã thầm kinh sợ vô cùng. Lại thấy Thiên Lang thương như linh xà, trong lòng nổi lên cảm giác không thể đối kháng.

Nhưng Văn Sính kinh nghiệm trăm trận, thân thể cố sức né sang bên, lửa sém lông mày, Thiên Lang thương xé gió xẹt qua, khiến trán gã đổ mồ hôi lạnh, lòng thầm la nguy hiểm quá. Đang khi gã thở ra thì Thiên Lang thương bỗng mang theo tiếng xé gió vô cùng sắc bén, một lần nữa đâm xéo ra, rạch phá không trung, tốc độ càng nhanh hơn mới rồi.

Văn Sính mắt thấy không tránh được nữa, quát to một tiếng, mượn đó kích phát sức mạnh, thiết thương múa nhanh như gió cứng rắn quét bay thương này.

*Đinh!*

Chiến trường phát ra một tiếng chấn, rõ ràng trong tiếng kêu giết khàn giọng của mấy ngàn binh sĩ.

Tôn Sách chỉ thấy cánh tay tê rần, thầm chấn kinh, không ngờ Văn Sính mạnh đến vậy, rõ ràng mình đã xem nhẹ thực lực của gã.

Trong lòng Văn Sính có khổ nói không nên lời. Mới rồi hao sức chín trâu hai hổ mới chắn được một thương của Tôn Sách, cổ tay bị chấn chảy máu, cánh tay suýt mất cảm giác.

Tôn Sách ở trên không trung thu lại Thiên Lang thương bị bật ra, thuận thế chuyển vòng, lại ra chiêu nữa. Lúc này mặt gã trắng bệch, khắp người đầy vết thương, giống như từ trong đám người chết bò ra. Tôn Sách rung tay lên, lập tức huyễn hóa ra vô số đóa hoa mai hình tam giác bay nhanh tới trước.

Tôn Sách quát:

- Không ngờ Văn Sính cũng giỏi đấy, có bản lĩnh lại đón một thương của ta!

Văn Sính nhìn bóng sáng không ngừng phóng to trước mắt, hít ngụm khí lạnh, cực kỳ chật vật trốn tránh.

*****

Binh sĩ sau lưng thấy chủ tướng uy mãnh như chiến thần không ai bì nổi, tăng lên niềm tin, tiếng giết liên tục vang.

Hai người đến đi chưa tới mười hiệp thì Văn Sính đã không còn thương pháp, hoàn toàn bị động.

- Oa a a a!!!

Văn Sính ngửa đầu hú dài vài tiếng, mượn đó trút ra tâm tình buồn bực. Từ khi ra đời đến nay, đây là lần đầu gã bị người hoàn toàn áp chế, làm sao gã chấp nhận được? Lửa giận đốt cháy trong lồng ngực, quyết tâm liều mạng chiến đấu. Văn Sính bắt đầu bỏ qua Tôn Sách truy đuổi công kích, điên cuồng tấn công.

Tuy Tôn Sách dũng mãnh nhưng gặp Văn Sính liều mạng đánh thì thoáng chốc luống cuống.

Lại đấu mười hiệp, chiến cuộc lặng lẽ xảy ra biến đổi. Quân Lưu Biểu mất đi Văn Sính chỉ huy, trước đòn tấn công khát máu của Sơn Việt binh, tổ chức không nghiêm ngặt như lúc mới bắt đầu, phòng tuyến xuất hiện buông lỏng. Càng lúc càng nhiều binh sĩ ngã trong vũng máu.

Kèn của quân Giang Đông vẫn cao vút sắc nhọn như vậy, binh sĩ càng đấu càng điên cuồng, đạp lên vô số cái xác.

Dũng cảm tiến lên.

Ngược lại trong mắt đa số binh sĩ quân Văn Sính bắt đầu lộ ra khiếp sợ. Về mặt khí thế, quân Trương Lãng chiếm ưu thế tuyệt đối.

Văn Sính ướt đẫm mồ hôi, cánh tay khẽ run. Bây giờ gã đã tỉnh táo lại, muốn lùi mà thoát không được. Thuộc hạ của gã sớm phát hiện tình hình không đúng, liều mạng tuôn ra, muốn tập kích Tôn Sách, bảo vệ chủ tướng của mình. Nhưng có Hàn Đương, Hoàng Cái hai mãnh tướng bảo vệ, không bao nhiêu kẻ tới gần Tôn Sách được. Cho dù có gần sát cũng bị Thiên Lang thương một thương đâm xuyên lồng ngực mà chết.

Mấy ngàn người gần như không xuyên qua được hai vị tướng lĩnh một trăm người hình thành vòng bảo vệ.

Văn Sính dốc hết sức liều mạng đấu với Tôn Sách thêm năm mươi hiệp.

Tôn Sách rốt cuộc không thể nhịn nữa, thời gian không cho phép tiếp tục kéo dài. Đôi chân gã mạnh đạp ngựa, mắt thấy lần nữa cùng trường thương của Văn Sính giao nhau thì bỗng nhanh chóng rơi xuống, dùng góc độ cực kỳ quái lạ, tốc độ không thể tưởng tượng, từ bên dưới xuyên qua. Cùng lúc đó, thân thể gã phối hợp chuyển động theo thân thương, gần như nhân thương hợp nhất, khiến người khó nắm bắt.

Văn Sính sợ đến vỡ mật, thấy không thể tránh né chiêu này, dứt khoát dốc hết sức lực cuối cùng ngưng tụ ở cây thương, hết sức đâm ra, định cá chết lưới rách, đồng quy vu tận.

Nhưng Tôn Sách không cho gã như ý, cổ tay nhẹ run, Thiên Lang thương không chút báo trước bắn lên, từ mé bên hết sức đâm ra.

*Đinh!* một tiếng, trường thương của Văn Sính bị đánh bật, mở rộng trước mặt.

Văn Sính thấy muốn kế chết chung thất bại, sắp hồn phi phách tán thì nương khả năng quan sát siêu nhạy của mình, tay bắt chặt thân thương. Tôn Sách đâu dễ buông tha, gầm một tiếng, cánh tay lại dùng sức. Thiên Lang thương xuyên qua lòng bàn tay Văn Sính.

Văn Sính chỉ thấy bàn tay đau nhức tận tim, tiếp theo trơ mắt nhìn Thiên Lang thương xuyên qua lồng ngực mình, có thể nghe rõ đầu thương đâm xuyên qua da thịt, sau đó sức mạnh nhanh chóng mất đi.

Tôn Sách rút trường thương ra, tay kia lau mặt đầy mồ hôi.

Gã hưng phấn vung tay hét to:

- Văn Sính đã chết, đầu hàng thì không giết!

Văn Sính ngơ ngác cúi đầu nhìn vết thương to cỡ nắm tay trước ngực, máu vô tình tuôn trào.

Gã bỗng ngửa đầu, thê lương hét to:

- Chúa công, Văn Sính bất tài, phụ kỳ vọng của người!

Dứt lời, thân hình to lớn ngã xuống ngựa. Danh tướng một đời cứ thế mất mạng trên sa trường.

Thuộc hạ Văn Sính là người thứ nhất phát hiện chúa công té ngựa, lại nghe Tôn Sách rống to, hoảng loạn vô cùng.

Lại có người bi thương quát:

- Ác tặc, trả lại mạng tướng quân cho ta! Các huynh đệ, hãy báo thù cho tướng quân!

Thanh âm này rất nhanh bị tiếng hoan hô ầm ĩ của quân Giang Đông át đi. Mắt thấy chủ tướng quân địch rơi xuống ngựa, khi thế quân đội càng hùng hổ.

Bộ hạ của Văn Sính tử chiến không lùi, liều mạng giành lại xác gã.

- Đầu hàng không giết, đầu hàng không giết!

Thanh âm này có Tôn Sách kéo theo, ngày càng vang, cuối cùng vọng cả chiến trường.

Văn Sính bỏ mình, linh hồn đại quân sụp đổ, mới bắt đầu Lưu quân có mấy tâm phúc dẫn dắt phản công, khi bị giết thì bắt đầu toàn tuyến sụp đổ.

Sơn Việt binh như hổ vào bầy dê, Lưu quân rối loạn không thể ngăn cản quân Giang Đông mãnh liệt xung phong giết hại, bắt đầu bỏ chạy.

Ai phản ứng nhanh thì bắt đầu chạy trốn. Ai phản ứng chậm, bị quân Giang Đông phân thây thành hai. Thông minh thì sớm bỏ vũ khí chuẩn bị đầu hàng.

Quân Giang Đông không thừa thắng đuổi theo, Tôn Sách mang theo xác Văn Sính giết binh sĩ chạy tán loạn, áp giải tù binh rút về trạm gác.

Đợi viện quân của Vương Uy chạy tới nơi thì trời đã sáng tỏ, đại trại của Văn Sính sớm biến thành một đống khét đen, để lại đầy đất chân tay cụt, gần như là địa ngục trần gian, khiến người nhìn là buồn nôn.

Trận chiến này có gần ngàn quân Giang Đông bỏ mạng, binh sĩ xuất chiến mang thương quay về. Lưu quân càng thảm, trừ ba ngàn binh sĩ bí mật di chuyển đi rồi, để lại bảy ngàn binh sĩ thì chủ tướng bị chém, hơn một nửa binh sĩ mất mạng, thương tàn vô số. Do đó có thể thấy trình độ kịch chiến.

Ba Khâu bị cướp, Văn Sính bị giết, thoáng chốc Kinh Châu như gặp động đất mãnh liệt cấp mười hai, khiến người kinh hoảng, triều đình dân chúng chấn động. Phải biết rằng dù Thái Mạo tay nắm quân quyền, nhưng ở trong quân ai không hiểu Văn Sính mới là linh hồn quân Kinh Châu, đệ nhất tướng soái. Nhưng nay quân đoàn Giang Đông của Trương Lãng cường đại đến nước này, thật sự nhổ răng cọp. Trong bao vây trùng trùng, quân Giang Đông một trận chiến giết chết danh tướng Kinh Châu Văn Sính. Thoáng chốc lòng người hoảng sợ, ai cũng bất an.

Yên tĩnh hai năm sau, tiểu bá vương Tôn Sách một lần nữa danh chấn Giang Nam, trở thành nhân vật nổi tiếng.

Văn Sính bị chém, ba đường bao vây bị phá, có ý nghĩa chiến thắng cực kỳ quan trọng. Dù Vương Uy không cam lòng và Kim Toàn run sợ mấy lần phát động thế công, nhưng không cách nào tổn thương Ba Khâu một chút gì. Trong đó không thể không nhắc một việc, quật tử quân của Vương Uy dùng gần một tuần đào thông địa đạo gần ngàn mét, ai ngờ đã sớm bị Trương Lãng phát hiện, sau đó khi phát động tập kích thì năm trăm binh sĩ từ địa đạo đi ra bị bắt hết. Một ngàn binh sĩ bị chôn sống trong địa đạo, khiến Vương Uy tức hộc máu. Đường nhỏ đối phó quân địch thì ở chỗ núi cao xây yên hỏa đài, trạm liên lạc. Quân địch vừa ra khỏi rừng núi liền bị lính gác phát hiện. Hai bên ở vài dặm ngoài thành nam Ba Khâu xảy ra kịch chiến, kết quả Lưu quân địch không lại.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-380)


<