← Hồi 304 | Hồi 306 → |
Trương Lãng gật đầu nói:
- Đúng vậy, giết chúng thì dễ rồi, nhưng muốn lặng lẽ xử lý, còn không kinh động quân khác thì cực kỳ khó khăn.
Quách Gia cười to nói:
- Có gì khó đâu? Bây giờ chúng còn chưa hình thành đoàn đội tác chiến thật sự, mỗi đại quân đều có khoảng cách nhất định, chỉ cần có thể nắm chắc thời gian thì không có gì là không thể.
Trương Lãng bỗng nghĩ tới một vấn đề, nói:
- Thế thì sao chứ? Cho dù thật sự có thể dụ dỗ giết chết Thái Trung, Thái Hòa, dẫn ra Vương Uy, tiếp theo chúng ta cướp lại Ba Khâu, chỉ sợ cuối cùng sẽ hấp dẫn tất cả quân đội đến. Tới khi đó không thể chống cự đợt phản công mãnh liệt từ chúng, Ba Khâu sớm muộn gì sẽ đổi chủ, thế thì chẳng phải là giỏ tre múc nước, công dã tràng à?
Quách Gia lắc đầu nói:
- Phòng tuyến Ba Khâu đã thành hình, là cứ điểm dễ thủ khó công, huống chi bây giờ chúng ta không phải chiếm hữu thời gian dài. Chỉ cần chặn lại Trường Giang thủy lục một ngày, thủy quân Lưu Biểu sẽ gặp khó khăn một ngày. Lấy năng lực đại quân của chúa công, ít nhất có thể chống được trên ba tuần, trong đó chưa ra hai tuần thì vùng Hán Dương ít đi thủy quân Kinh Châu chi viện, khó thể chống lại quân ta tấn công. Ha ha, đây là vào chỗ chết rồi tìm đường sống, một chùy định nhân.
Trương Lãng hút ngụm khí lạnh, vì cách nghĩ to gan của Quách Gia mà ngây ra.
Mất một lúc hắn mới ấp úng nói:
- Phụng Hiếu à, ngươi thật là quá điên cuồng. Ngươi đã nghĩ kỹ hay chưa, chúng ta phải đối mặt là viện quân vô cùng vô tận! Cho dù có thể phòng thủ được hai tháng, chúng ta phải tổn thất bao nhiêu binh sĩ đây? Bây giờ ta dẫn dắt đều là quân đội Giang Đông tinh nhuệ nhất, dù chỉ tổn thất một người thì ta sẽ rất đau lòng. Nếu theo lời người thì chỉ sợ không một ai còn sống quay về Giang Đông, bước này thật là quá nguy hiểm. Không bằng xem coi còn cách nào khác không?
Quách Gia vẫn là bộ dáng đã tính trước hết cả.
Gã đứng lên, làm như vô ý dùng tay vỗ thần cây thô, tiếp theo kiêu ngạo ưỡn ngực nói:
- Chúa công, chúa công lo lắng quá rồi. Hai vạn binh sĩ của Vương Uy rút đầu đóng ở Ba Khâu không chịu ra, dù chúa công có bao nhiêu người, chỉ cần Vương Uy không ra sai lầm lớn thì muốn đánh chiếm cũng khá khó khăn. Ngược lại, chúa công lấy một vạn binh sĩ chiếm ba thu địa lợi, dù quân địch có lợi hại đến đâu thì phút chốc khó đánh bại. Huống chi sẽ dẫn dắt binh lực của Lưu Biểu đến Ba Lăng, thế thì đám Điền Phong ở Hạ Khẩu có thể thừa dịp tìm chỗ đột phá, một kích đánh Lưu Biểu. Chúa công hạ một Ba Khâu ẩn ý chính là đây. Chúa công nói xem có phải không?
Trương Lãng thở dài nói:
- Nói thì là vậy nhưng khô lâu binh, Sơn Việt binh là hai thần binh cao nhất của ta, binh sĩ khác cũng ở trong tinh nhuệ Giang Đông, đều là lão luyện sa trường. Nếu thật sự ở vùng Ba Khâu giằng co thì khó mà có kết cuộc tốt.
Quách Gia hiểu ý của Trương Lãng, cũng than rằng:
- Sa trường sống chết là khó tránh khỏi. Nếu sinh mệnh của họ có thể đánh mở cửa Kinh Châu thì tin tưởng họ hy sinh rất vinh quang. Hơn nữa thuộc hạ tin rằng đám lính sẽ không oán than lời nào anh dũng xung phong, vì bá nghiệp của chúa công mà ồ ạt tiến lên không quay đầu.
Ánh mắt Trương Lãng có chút thương cảm nhìn đám thuộc hạ. Khiến Trương Lãng kinh ngạc là, tất cả binh sĩ trong rừng nhìn về phía hắn, mỗi người biểu tình đều rất bình tĩnh, mắt lóe ánh sáng kiên quyết không thay đổi, như biểu thị quyết tâm của họ.
Hoàng Tự hết sức kích động nói:
- Thuộc hạ nguyện vì chúa công chết trận sa trường! Nguyện vì chúa công dùng một hơi cuối cùng, chảy giọt máu cuối cùng, phải cầm đao chiến đấu, chỉ cần thuộc hạ còn có thể đứng vững thì chúng đừng mơ như ý, trừ phi bước qua xác của ta!
Đám tướng cùng lúc biểu đạt lòng trung thành của mình.
Binh sĩ bên dưới thì cực kỳ kích động, cùng hô lên:
- Thuộc hạ nguyện vì chúa công cùng sống cùng chết!
Trương Lãng chỉ thấy mắt mình ươn ướt, trong lòng không nói nên lời là cảm giác gì.
Trương Lãng hít sâu mấy hơi khống chế cảm xúc, chậm rãi vươn đôi tay ra, ngăn lại binh sĩ sôi trào nhiệt huyết. Vốn trong rừng khí thế bàng bạc thoáng chốc biến yên tĩnh vô cùng. Mỗi người trông chờ Trương Lãng lên tiếng.
Trương Lãng hắng giọng, chậm rãi nói:
- Chuyến này đi Ba Khâu vô cùng nguy hiểm, ta không sợ nói thẳng ra đây luôn, rất nhiều huynh đệ chúng ta chỉ sợ trong trận công phòng chiến Ba Khâu sẽ hy sinh. Các ngươi đều là chiến sĩ tốt, cũng là huynh đệ tốt của ta. Cho tới nay ta đối xử với các ngươi như thế nào, các ngươi biết rõ. Được rồi, ta không nói gì nữa, có chuyện gì chúng ta tự hiểu là được.
Binh sĩ bên dưới cùng đồng thanh kêu to:
- Thuộc hạ thề sống chết đi theo chúa công!
Trương Lãng dứt khoát quát:
- Chúng ta xuất phát!
Lúc này có thám tử vội chạy tới nói với Trương Lãng:
- Chúa công, chúng ta ở Hoa Dung đạo phát hiện một con đường nhỏ, theo người sống ở đó nói thì có một con đường kéo dài đến bắc bộ Vân Mộng Trạch, người biết đường này không bao nhiêu. Chỉ là con đường cực kỳ khó đi, bụi gai dày đặc, cỏ dại mọc đầy, nhiều chỗ khe rãnh núi hiểm, còn có mãnh thú ẩn hiện. Dân địa phương lúc trước cùng mấy thôn dân săn thú thì vô tình phát hiện ra.
Trương Lãng phấn chấn tinh thần, hét to:
- Trời cũng giúp ta!
Trương Lãng nhìn Quách Gia, người sau nhẹ gật đầu.
Trương Lãng liền nói với mấy đại tướng bên cạnh:
- Lập tức sửa đường hành quân, đi đường nhỏ hướng nam Hoa Dung. Hoàng Tự, ngươi dẫn mấy binh sĩ đi mời nông dân đó lại đây, nói với hắn là chỉ cần ngươi nêu điều kiện gì thì chúng ta đều sẽ vô điều kiện thỏa mãn.
Hoàng Tự lĩnh mệnh rời đi.
Hoa Dung thạch, Long Lĩnh.
Đây là một con đường cực kỳ khó khăn, kỳ thực cũng không phải là con đường, đưa mắt nhìn xa thì hoang vu đầy cỏ dại, chỉ một người đi được, một mặt là núi cao hùng vĩ, một mặt là sườn dốc nhìn không thấy cuối. Các loại rắn độc, cây quái dị, lợn rừng không chút để ý len qua chân các binh sĩ. Ngẫu nhiên có con nhe nanh hung ác, khiến binh sĩ bị động.
Binh sĩ phía trước đỉnh đầu chói chang ánh nắng, chân đạp đống lá mềm nhũn, tay cầm đao kiếm, không ngừng chặt cỏ mở đường.
*****
Mặt Trương Lãng tràn đầy mồ hôi, vốn da mặt hơi trắng trải qua mấy ngày mưa nắng biến thành đỏ đen. Còn mấy chục binh sĩ không chịu nổi thời tiết nóng bức đã ngã gục. Quách Gia càng thảm, một thư sinh yếu đuối đâu chịu khổ như vậy bao giờ. Gã chẳng những cảm nắng, cẳng chân còn bị rắn độc cắn một cái. Nếu không phải người dẫn đường hiểu về thảo dược đắp lên miệng vết thương, Trương Lãng cũng biết cách cấp cứu thì chỉ sợ bây giờ Quách Gia đã về với ông bà.
Cuối cùng Trương Lãng còn đùa rằng:
- Ý tưởng là ngươi nêu ra, ngươi nên là người thứ nhất hiến thân chứ.
Quách Gia cất tiếng cười to.
Trong rừng rậm nguyên thủy, Trương Lãng và quân đội của hắn đi gần một tuần.
Mỗi người hoặc nhiều hoặc ít để lại dấu vết, có người càng thảm, quân phục bị thủng mấy lỗ, giống như người rừng.
Ngày này người dẫn đường đưa Trương Lãng và đám binh sĩ trèo qua một ngọn núi lớn, trước mắt rộng lớn vô ngần. Người dẫn đường bỗng chỉ vào một đỉnh núi trước mắt, biểu tình rất là hưng phấn. Trương Lãng biết sự việc có cơ may, vội vàng đưa mắt nhìn. Phía xa núi cao đâm vào mây, mây trắng vờn bốn phía, bên dưới dãy núi như là sao vây quanh trăng sáng bao vây nó. Người dẫn đường tuổi khoảng năm mươi, nhưng lúc này gã hưng phấn như đứa con nít.
Gã lớn tiếng nói:
- Tướng quân mau nhìn kìa, đằng trước chính là Sáp Vân Phong! Trèo qua ngọn núi này rồi lại vượt mấy con sông, sau đó bò qua chừng mười ngọn núi là thấy được Vân Mộng hồ rồi.
Trương Lãng vốn tâm tình vui vẻ nghe nói thế thì lập tức ủ rũ.
Hắn ôm đầu chán nản nói:- Chắc chết quá, còn phải đi xa như vậy, mất chừng mười ngày nữa!
Người dẫn đường lúng túng nói:
- Đúng vậy, con đường này thảo dân chỉ đi qua một lần, là mười năm trước, có thể nhớ rõ đã tốt lắm rồi.
Trương Lãng bất đắc dĩ ngửa đầu thở dài.
Người dẫn đường nói tiếp:
- Đường núi Sáp Vân Phong là khó đi nhất trong cả chặng đường, cũng là hiểm ác nhất, tướng quân nên cẩn thận.
Trương Lãng nặng nề gật đầu.
Trương Lãng lại mất khoảng mười ngày mới đi ra khỏi núi cao hiểm trở.
Khi đứng trước đỉnh núi Ngọc Trụ nhìn phía xa dưới núi hồ nước trắng xóa thu nhỏ như con giun uốn lượn kéo dài, Trương Lãng kích động chỉ muốn hét to. Rốt cuộc đi ra khỏi chỗ khỉ ho cò gáy! Trong mười ngày ở Sáp Vân Phong, không thấy cả một bộ lạc, không thấy một người sống, chỉ có đá núi và cỏ cây vô tận, khô khan nhạt nhẽo. Khiến Trương Lãng thấy may mắn là đại quân mang theo lương khô ăn hết rồi, dã thú và trái cây trong rừng trở thành điểm sáng trong chuyến du hành, không khiến binh sĩ đến mức chết đói. Nhưng khi Trương Lãng vui vẻ đến xem binh sĩ của mình thì gặp một việc không biết nên khóc hay người. Trừ khô lâu binh của Trương Ninh ra, chín phần binh sĩ mặc đồ đã không tính là chiến giáp, có thể gọi là sơ mướp, chỗ này thủng mấy lỗ, chỗ kia rách nguyên lỗ to. Có một ít càng thảm, trên người mặc da thú đơn giản, nếu không nhìn kỹ còn tưởng là đội người rừng từ trong núi đi ra.
Nhưng tất cả đã không còn quan trọng, quan trọng là binh sĩ sau gian khổ lặn lội, rốt cuộc đi ra khỏi nơi quỷ quái này. Tuy Trương Lãng nhẹ nhàng thở ra nhưng có gần trăm binh sĩ trong lần hành quân này không chiến đấu mà đã hy sinh, khiến hắn vô cùng đau lòng.
Tới lúc sắp rời khỏi dãy núi Ngọc Trụ thì Trương Lãng đặc biệt ra lệnh ở tại chỗ nghỉ ngơi ba ngày. Mỗi ngày tổ chức ba, bốn ngàn binh sĩ săn mãnh thú, sau đó phơi khô da thú làm lương khô hành quân. Trương Lãng vừa ra lệnh thì Ngọc Trụ gió nổi mây phun. Trên từ mãnh hổ, dưới đến gà rừng, không con nào tránh khỏi số phận. Mao Anh, Mao Kiệt làm tiên phong, mặt sau binh sĩ thu dọn 'chiến trường'. Mỗi lần khi trở về thì binh sĩ người nào cũng tay xách nách mang, vác vô số vật săn. Ai cũng la to đã quá, may là Trương Lãng chỉ tổ chức săn ba, bốn ngày, chứ nếu càn quét quy mô lớn như thế, sợ là từ nay Ngọc Trụ sơn không còn dã thú nữa, thật sự thành nơi núi hoang rừng vắng.
Nghỉ ngơi vài ngày, đa số binh sĩ đã hồi phục thể lực và tinh thần. Trương Lãng thấy mọi thứ chuẩn bị sẵn sàng, bắt đầu bước hành động tiếp theo, khiến quân đội dọc theo bờ bắc Vân Mộng Trạch bắt đầu bí mật áp sát Ba Khâu.
Trong quân Lưu Biểu, Thái Trung, Thái Hòa ra ngoài dự đoán mọi người chia binh làm hai đường. Một đường do Thái Trung dẫn năm ngàn thủy quân từ Ba Khâu đi thuyền xuyên qua Động Đình thẳng tới Đông Sơn trấn, diện tích rộng tìm tòi. Đường khác thì Thái Hòa đi đường bộ, chia thành các đội nhỏ, mỗi đội tám trăm, một ngàn người, muốn phát hiện tung tích quân địch. Khoảng năm, sáu ngày thì Thái Trung mới tới Đông Sơn trấn, nhìn từ mục đích hành động của hai người, không khó thấy ra Thái Trung, Thái Hòa sốt ruột lập công, muốn tìm ra tung tích địch để chiếm thứ nhất.
Bên Võ Lăng, Công An truyền đến tin tức, khoảng bảy, tám ngày trước, Lưu quân bỗng nhiên mất tích ở vùng Hoa Dung, đặc biệt cẩn thận, ba đường nhân mã trừ đội canh gác vùng Sàn Lăng Công An không dám tra xét quá xa, Kim Toàn đã mang binh đóng vào An Hương huyện, Văn Sính lĩnh đại quân bên ngoài đi tới Giám Lợi huyện, không một ngày đã xuyên qua Vân Mộng Trạch chạy thẳng tới Dung Hoa. Bởi vì vài đường nhân mã nhìn có vẻ phân tán, thêm vào binh lực không có vẻ gì chiếm ưu thế, Lưu Biểu quyết tâm nuốt Trương Lãng, đặc biệt từ Giang Lăng một vạn cấm vệ quân đóng giữ trong thành, lại để con trai của Kinh Lương là Kinh Kỳ dẫn tới Công An. Tất nhiên Lưu Biểu sẽ không ngu đến thật sự sai một vạn cấm vệ quân trực tiếp tham gia chiến đấu. Nhiệm vụ của chúng chẳng qua là đóng giữ Công An, yên lặng theo dõi biến động. Cho dù Trương Lãng thật có bản lĩnh lẻn đến Nam quận, cấm vệ quân từ Công An có thể trong vòng hai ngày rút về canh giữ Nam quận. Một vạn cấm vệ quân này có sức đấu khá mạnh, trừ Nam quận thành ra, mấy quận khác tại Kinh Châu ngoài quân đội bình thường ra vốn không có cấm vệ quân. Điều này chứng minh quyết tâm của Lưu Biểu, nhưng cũng nói rõ tới lúc nguy cấp thì gã sẽ xuất ra càng nhiều binh lực.
Kỳ thực cẩn thận phân tích thì bộ binh thêm thủy quân Kinh Châu tổng cộng ba mươi vạn quân, mà bình thường có thể điều động binh lực khoảng hai mươi lăm vạn. Nhưng mấu chốt là khi Triệu Vân nam hạ đã mang đi mười vạn, Từ Châu trọng trấn phòng ngự phương bắc xâm nhập lại chia ra ba, bốn vạn. Nay có thể điều động khoảng hơn năm vạn binh sĩ, đối với Trương Lãng thì đã không tệ lắm. Nay trong năm vạn có ba vạn đóng ở vùng Hạ Khẩu, Xích Bích, hấp dẫn gần mười vạn đại quân Lưu Biểu. Còn hắn sau khi nam hạ, ít nhất điều động được năm vạn quân Lưu Biểu. Nên biết rằng lần này Lưu Biểu trước ra mười vạn, sau tăng năm vạn, còn có năm vạn đến nay đang tập hợp tại Võ Lăng quận, ít nhất cần trên một tuần mới tham gia chiến trường được.
← Hồi 304 | Hồi 306 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác