← Hồi 288 | Hồi 290 → |
Hoàng Nguyệt Anh lạnh lùng nói:
- Trương Lãng bổn tiểu thư muốn hỏi ngươi, ngươi có phải đã thấm nước vào cây quạt?
Trương Lãng không khách khí mà nói:
- Đúng thế.
Hoàng Nguyệt Anh trợn mắt lên kích động mà nói:
- Vậy đồ vật bên trong cây quạt đâu?
Trương Lãng liền trả lời:
- Tại sao ta phải nói với cô nương, đừng quên lần này không giống như lần trước, lần trước ta bị cô nương tra tấn lần này ta cũng muốn cô nương nếm thử phong vị tiến thối lưỡng nan.
Hoàng Nguyệt Anh lạnh lùng hỏi:
- Trương Lãng ngươi muốn làm gì?
Trương Lãng cười lạnh nói:
- Muốn ta làm gì à, cứ một hồi rồ ngươi sẽ biết.
Hoàng Nguyệt Anh nói:
- Ngươi đến cùng là muốn thế nào.
Trương Lãng liền đáp:
- Không muốn thế nào ta muốn hỏi cô nương tại sao lâu rồi cô nương vẫn xem đồ bên trong quạt?
Hoàng Nguyệt Anh ngẩng đầu lên cao ngạo nói:
- Không thể.
Trương Lãng liền nói:
- Cô nương tuy cùng với ta có chút ân oán, nhưng chưa đến mức ngươi chết ta sống, đã như vậy tại sao không giải quyết. Nếu như ở bên trong cây quạt có bí tịch thì trong nhà bổn tướng quân cũng có một bản chép tay cô nương muốn lấy về không khó, nhưng cô nương phải đáp ứng một số điều kiện của ta.
Hoàng Nguyệt Anh đáp:
- Chỉ có một bản chép tay sao?
Trương Lãng gật đầu:
- Đó là điều đương nhiên.
Hoàng Nguyệt Anh liền đáp:
- Tiểu nữ có giá trị gì mà tướng quân coi trọng vậy?
Trương Lãng cười nói:
- Có rất nhiều ví dụ như thuật dịch dung hay bản lĩnh đột nhập của cô nương, ưu điểm trên người cô nương vô số kể.
Hoàng Nguyệt Anh nhíu mày lại rồi châm chọc nói:
- Ta tưởng rằng tướng quân không gì không làm được hóa ra vẫn có chuyện phải nhờ cậy người khác.
Trương Lãng không để ý tới nàng:
- Chẳng ai hoàn mỹ, được rồi ta cũng không nhiều lời với cô nương, cô nương có đáp ứng hay không?
Hoàng Nguyệt Anh cẩn thận nói:- Ngươi nói xem là điều kiện gì?
Trương Lãng nói:
- Ta hiện tại vẫn chưa nghĩ ra khi nào nghĩ ra ta sẽ tìm cô nương.
Hoàng Nguyệt Anh sững sờ:
- Ngươi có thể tìm ta?
- Chỉ cần cô nương còn sống ta sẽ tìm được.
Trương Lãng lại nói tiếp:
- Nói thật cô nương là người thông minh đa trí nhiều mưu nếu như theo ta ta tin tưởng cô nương sẽ là một trợ thủ lớn, chỉ là không biết ý của cô nương thế nào.
Hoàng Nguyệt Anh không nói gì chỉ đưa tay gỡ cái khăn che mặt xuống sau đó nàng từ từ nói:
- Nếu ta muốn gả cho tướng quân tướng quân tiếp nhận được không?
Trương Lãng hơi sững sờ sau đó không chút nghĩ ngợi mà nói:
- Đương nhiên là nguyện ý.
Lần này Hoàng Nguyệt Anh ngẩn người nàng không ngờ Trương Lãng lại dứt khoát như vậy một lúc sau nàng mới cười cười trong ánh mắt hiện ra một chút cô đơn mà nói:
- Vừa rồi chỉ là đùa vui một chút theo như lời tướng quân nói Nguyệt Anh đã đáp ứng rồi, chỉ cần sư tỷ Bồ Nhu đến Tung Sơn Thái Nhạc Phong Nguyệt Anh tất nhiên đến đây tương trợ.
Trương Lãng cơ hồ cũng cảm nhận được u buồn của nàng liền nói:
- Nguyệt Anh tiểu thư hình như rất khong vui, hình như là tại ta ép buộc?
Hoàng Nguyệt Anh rung động một hồi, sau đó mới tự nhiên lại được.
Lúc này Trương Lãng liền vào phòng một lúc sau hắn đi ra lấy bản chép tay đưa cho nàng:
- Cô nương cầm đi.
Hoàng Nguyệt Anh hết sức kích động nhưng không biểu lộ ra nàng tiên tới cầm lấy bản chép tay lật xem một hồi rồi cất đi nói với Trương Lãng:
- Đa tạ tướng quân Nguyệt Anh vĩnh viễn khắc sâu trong tâm.
Trương Lãng cười nói:
- Không cần khách khí.
Hoàng Nguyệt Anh gật đầu nói:
- Đa tạ tướng quân thành toàn.
Đúng lúc này ánh mắt của Hoàng Nguyệt Anh nhìn qua Mi Hoàn đang ngủ, không khỏi nhớ tới cảnh tượng vừa rồi Trương Lãng và nàng làm với nhau thì trong lòng nóng lên cuống quít nói:
- Tiểu nữ cáo lui
Trương Lãng gật đầu nói:
- Không tiễn.
Hoàng Nguyệt Anh hiểu ý của Trương Lãng, nàng một lần nữa mang theo khăn che mặt mà rời đi lúc ra tới cửa nàng nhịn không được mà đề ra nghi vấn quay đầu lại nói;
- Tướng quân tiểu nữ vô cùng kỳ quái tại sao tướng quân lại không dính mê hương?
Trương Lãng liền đáp:
- Vì ta rất nhạy cảm với mùi vị sau khi ngửi thấy một hơi liền bịt mũi lại mới chống chọi được mê hương của cô nương.
Hoàng Nguyệt Anh cuối cùng cũng nói:
- Tướng quân đã không làm khó tiểu nữ thì tiểu nữ cũng cho tướng quân một tin tức, Minh hữu Lưu Bị của tướng quân đã mời được Gia Cát Lượng rời núi mà Gia Cát Lượng chính thức mời hảo hữu của hắn là Bàng Thống, hai người này đều có tài Quản Trọng Nhạc Nghị, Gia Cát Lượng một lòng vì Hán, Bàng Thóng thì khổ tư muốn thiên hạ thái bình, tướng quân cần phải cẩn thận.
Trương Lãng chấn động thất thanh hỏi:
- Sao cô nương biết?
Hoàng Nguyệt Anh nói:
- Lời đã đến nước này tướng quân xin bảo trọng.
Nói xong nàng ra ngoài cửa biến mất khỏi đêm tối.
Tây Thủy, Trương Lãng đối với nơi này không phải không hiểu rõ nhưng cuối thời Hán phân loạn, hắn ở đây không có dừng chân hôm nay Giang Đông mượn sự hiểm yếu của Trường Giang, tranh thủ Tây Thủy là điều dĩ nhiên, tuy nhiên hiện tại hắn bị ngăn cách bởi Lưu Biểu ở xa nhờ có Lưu Bị làm đồng minh mới tính được đường chính xác.
Tứ Xuyên được xem như là nơi giàu tài nguyên đồng cỏ phì nhiêu, địa lý vị trí trọng yếu, từ thời Tần tới nay đều chiếm vị trí trọng yếu.
Năm Kiến An thứ sáu đầu năm công nguyên thứ 201 Lưu Bị được Lưu Chương mời, liền nhập xuyên, mà Lưu Chương cũng rất tin Lưu Bị cố ý đưa cho Lưu Bị ba nghìn kỵ binh năm nghìn bộ binh, cung cấp lương thảo và quân tư, hơn nữa còn phái Pháp Chính đại biểu ra nghênh đón, phải biết rằng lúc ấy ở Xuyên trung Kỵ binh là binh chủ tương đối trân quý, cho thấy quyết tâm của Lưu Chương thế nào.
Lưu Bị nhập xuyên binh lực tổng cộng chỉ năm vạn tuy có dũng của Quan Trương trí của Gia Cát nhưng muốn đánh thì khó khăn trùng trùng điệp điệp.
Mà Trương Lãng sau khi nhận được tin tức của Hoàng Nguyệt Anh thì hận không thể lập tức mời Bàng Thống ra khỏi núi tương trợ chỉ là trước mắt thấy Dương Dung sắp sinh chỉ có thể kìm chế, một bên phái người đưa tin cho Bàng Thống nói mình mấy ngày nữa sẽ bái phỏng một bên quản lý sự vụ ở Mạt Lăng yên tâm chờ đợi Dương Dung sinh nở.
Đầu xuân công nguyên 201 Dương Dung cuối cùng cũng sinh hạ thai nhi là một nam hài trắng mập vô cùng được Trương Lãng yêu thích.
Dân chúng Mạt Lăng được tin liền liên tục chúc mừng.
Trương Lãng ở trong nhà nửa tháng lúc này mới cảm thấy mỹ mãn cùng với Triệu Vũ và Điển Vi rời đi.
Trương Lãng thuận phong thuận thủy, các quan viên lớn nhỏ thay nhau nịnh bợ hắn, khiến cho Trương Lãng vất vả lắm mới rời khỏi được.
*****
Trong xe ngựa Trương Lãng dựa vào một bên nhắm mắt dưỡng thần.
Xe ngựa bố trí vô cùng xa hoa, tuy chạy nhưng không có cảm giác xóc.
Cuối thời Đông Hán, Lưu Biểu cát cứ Kinh Châu nhờ vào quan hệ với thái gia Tuông Duông mà củng cố quyền uy ở Kinh châu hơn nữa lợi dụng quyền thế của gia tộc mà hùng bá một phương. Mà lúc này Bàng Thống và thúc phụ Bàng Đức của mình vô cùng có danh vọng khiến cho hắn cực kỳ bất mãn, kết thành một thế lực phản đối.
Cũng chính vì nguyên nhân này mà sau đó Bàng Thống mới ẩn cư không ngờ lúc này lại sắp được Lưu Bị mời chào.
Một đám người đi tới giữa sườn núi, chỉ thấy một thôn dân ăn mặc tuổi chừng hai mươi bảy hai mươi tám đang cùng với bảy tám thiếu niên ở dưới đại thụ nghỉ ngơi, hai mắt hắn nhắm lại như ngủ say. Thân thể vô cùng bẩn tóc tai rối bù cho người khác cảm thấy hắn vô cùng lôi thôi.
Trương Lãng linh cơ khẽ động trong truyền thuyết Bàng Thống là một người rất khó coi trong lòng hắn liền có kế liền nói:
- Không biết vị huynh đệ kia có phải là Bàng Thống Bàng Sĩ Nguyên.
Thôn dân kia giống như ngủ say chút phản ứng cũng không có.
Điển Vi ở bên cạnh liền kêu lên:
- Thôn dân khá lắm chúa công ta hỏi ngươi mà ngươi còn không đáp lại còn giả bộ ngủ xem gia gia ta làm gì ngươi.
Điển Vi nói xong muốn xông tới nhưng Trương Lãng đã kéo hắn lại.
Trương Lãng lại gọi hai lần nữa thôn dân mới có phản ứng.
Thôn dân kia mở hai mắt ra nhìn Trương Lãng một lát sau mới tức giận nói:
- Người phương nào muốn quấy rầy thanh mộng của bản lão gia, mau tản ra.
Thôn dân dứt lời lại nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ say.
Trương Lãng hiển nhiên cũng có chút không vui tuy nhiên hắn không biểu hiện ra bên ngoài ngược lại đám người Điển Vi đã tức điên Điển Vi xông lên túm lấy quần áo của thôn dân hung ác nói:
- Tiểu tử nhà ngươi xem ra rất hung hăng, chúa công nhà ta hỏi mà ngươi dám ngủ sao, có tin đại gia ta ném ngươi xuống sườn núi cho chó ăn không?
Thôn dân kia lúc này mới bừng tỉnh lại hắn vội vàng lắc hai đầu tay kìm nén bực bội:
- Đừng đừng tiểu nhân hồ đồ đại nhân thủ hạ lưu tình.
Trương Lãng có phần hả giận tuy nhiên mặt mũi không biểu lộ ra mà nói:
- Điển Vi không được vô lễ.
Điển Vi buông tay xuống căm hận nói:
- Ngươi thành thật cho đại gia một chút.
Thôn dân kia có phần chật vật sửa sang lại quần áo khí lực hiên ngang mà nói:
- Các ngươi là người phương nào, đến đây làm gì?
Thanh âm của hắn lại toát ra ngạo khí coi rẻ.
Điển Vi vẫn chưa tắt lửa giận Trương Lãng lại đẩy hắn xuống mà nói:
- Không biết các hạ có phải là Bàng Thống, Bàng Sĩ Nguyên tiên sinh?
Thôn dân đúng là Bàng Thỗng, hắn cao ngạo ngẩng đầu nhìn Trương Lãng mà nói:
- Đúng là Bàng mỗ.
Trương Lãng đối với thái độ của hắn có phần phản cảm nhưng cho rằng người ta cố ý làm vậy để thăm dò mình cho nên cũng không để ở trong lòng:
- Nghe Bàng tiên sinh chính là đương kim bất thế, Lãng đã sớm muốn bái kiến, hôm nay mới gặp được, không quản công vụ mà tới đây mong Bàng tiên sinh chỉ giáo.
Bàng Thống lúc này mới khom người mà nói:
- Chuyện này đều là người ta khuếch đại không đáng nhắc tới, Bàng Thống một không hiểu lễ nghĩ hai không hiểu kinh văn nào có chân tài thực học hai chữ chỉ giáo không đảm đương nổi.
Bàng Thống nói xong trên mặt không hề có chút khiêm nhường nào.
Trương Lãng nhìn sắc mặt của hắn mà thăm dò nói:
- Bàng Sĩ Nguyên sẽ không đãi khách như thế chứ, Trương Lãng ta tuy là chủ của Giang Đông nhưng lần đầu đến đây thấy phong cảnh ưu mỹ, tiên sinh không định mời ta vào phòng ngồi một lát sao?
Bàng Thống không đổi sắc mà nói;
- Thôn dân lậu thất nghèo rớt mồng tơi, tướng quân thân thể vạn kim sao dám mời vào.
Trương Lãng bỗng nhiên cảm thấy có lực ngăn cản xem ra Bàng Thống cũng không có hảo cảm với mình tuy nhiên hắn cũng không nhụt chí mà nói:
- Đã như vậy chúng ta ở dưới gốc cây này trò chuyện với nhau.
Trong mắt của Bàng Thống hiện ra vẻ do dự, tuy nhiên vẫn sảng khoái đồng ý.
Trương Lãng để cho người mang một cái ghế tới, sau đó ngồi dưới đại thủ, hắn hít thở thầm nghĩ nên du thuyết thế nào.
Mà Bàng Thống cũng không sợ hãi gì cùng Trương Lãng ngồi chung điều này khiến cho chúng tướng sĩ thủ hạ của Trương Lãng vô cùng tức giận.
Trương Lãng mở miệng nói;
- Bàng tiên sinh ẩn cư ở chỗ này không biết khi nào thì rời núi?
Bàng Thống liền cười nói:
- Lúc nào chán ngán thì sẽ ra ngoài.
Trương Lãng bất động thanh sắc mà nói:
- Thục trung hiểm trở làm cho tiên sinh hứng thú hay là Giang Nam xuân hồng làm cho tiên sinh động tâm đây?
Bàng Thống vỗ tay cười to:- Hảo hảo, Giang Nam mặc dù xuân hồng nhưng lại khó cưỡng nổi gió mát, mà Thục Trung dù hiểm nhưng lại có núi cao hiểm trở, tướng quân nói có đúng không?
Bàng Thống nói lời này xong mọi người đều biến sắc, trong đó có cả Lữ thị huynh đệ, Bàng Thống tuy không nói rõ nhưng thực sự ám chỉ hắn muốn tới nơi nào, chắc chắn là muốn giúp Gia Cát Lượng và Lưu Bị.
Trương Lãng cười nhạt một tiếng rồi nói:
- Hai con đường một đường thì khúc chiết một đường tương đối bằng phẳng tướng quân chọn con đường nào?
Bàng Thống không chút nghĩ ngợi:
- Dĩ nhiên là chọn con đường khúc chiết rồi.
Trương Lãng gật đầu nói:
- Đúng ta cũng thích, đường khúc chiết có thể khiến cho người ta nhấm háp muôn màu nhân sinh ngọt bùi cay đắng cho người ta học được rất nhiều thứ nhưng nếu vì vậy mà đánh bạc sinh linh của thiên hạ dân chúng, ta nguyện ý trả giá thật nhỏ.
Trong mắt của Bàng Thống hiện ra suy tư vui vẻ:
- Tích thủy chi ân, lúc này lấy suối tuôn tương báo công ơn nuôi dưỡng cả đời làm trâu ngựa, nếu như không dùng đạo nghĩa trước há có thể để người khác phục.
Trương Lãng ngẩng đầu nhìn trời xanh trầm tư hồi lâu rồi nói:
- Chim ưng trước khi bay lượn trên bầu trời phải có mẹ nó che chở, muốn tạo ra cái mới thì cần phải bỏ đi những quy tắc cũ thời đại hưng thịnh tiến lên, thử hỏi Bàng tiên sinh muốn giữ đồ vật cũ hay là muốn nghênh đón cái mới?
Bàng Thống nhìn Trương Lãng chằm chằm sau nửa ngày mới trầm giọng nói:
- Tướng quân thật là có tâm chí lớn.
Trương Lãng trì hoãn hỏi:
- Không biết Bàng tiên sinh cho rằng Lãng là người thế nào?
Bàng Thống không hề nghĩ ngợi liền đáp:
- Dã tâm to lớn trước đây chưa từng gặp.
Trương Lãng không cho là đúng mà nói:
- Nếu muốn có thái bình thịnh thế thì không có dã tâm không được.
Bàng Thống buồn bực nói:
- Tướng quân cho rằng sẽ thành công sao?
← Hồi 288 | Hồi 290 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác