← Hồi 285 | Hồi 287 → |
Hoàng Nguyệt Anh cuối cùng cũng cố gắng nói:
- Ngươi thật sự muốn xem sao, phải biết rằng kỳ vọng càng cao thì thất vọng càng lớn đến lúc đó dung mạo của tiểu nữ chỉ sợ hù ngươi vài ngày không ăn ngủ được.
Trương Lãng cố nén thanh âm run rẩy nói:
- Không nhìn thấy diện mục ta chết cũng không cam.
Hoàng Nguyệt Anh nhìn Trương Lãng mà nói:
- Khá lắm nam tử cứng cỏi.
Hoàng Nguyệt Anh thản nhiên nói:
- Ngươi đã chấp nhắt như vậy thì bỏn tiểu thư giải quyết xong cho ngươi tâm nguyện này.
Sau đó nàng từ từ xóa bỏ dịch dung khuôn mặt của nàng khiến người ta kinh ngạc lại vô cùng tiếc nuối, ngũ quan sáng sủa tuyệt đối là một đại mỹ nữ.
Tuy nhiên ở trên khuôn mặt lại có một cái bớt màu xanh phá hủy toàn bộ cảm nhận khuôn mặt của nàng, cái bớt này rất giống một con bọ cạp độc ở phía dưới còn kéo dài ra như phần đuôi của bọ cạp khiến cho người ta giật mình, cộng thêm biểu lộ băng sơn hàn khí, bất luận là ai nhìn thấy một lần cũng không muốn nhìn lần nữa.
Hoàng Nguyệt Anh liền nói:
- Ngươi viết một bức thư cho ta.
Trương Lãng cười khổ:
- Ngươi xem hiện tại ta viết thế nào được?
Hoàng Nguyệt Anh nhìn Trương Lãng nhíu mày rồi nói:
- Không cần bổn tiểu thư viết là được chỉ cần ngươi mang theo một vận thân tín của ngươi đưa cho ta.
Sau đó nàng tự mình viết thư sau khi viết xong mới phát hiện ra Trương Lãng đã hôn mê bất tỉnh.
Hoàng Nguyệt Anh nghĩ nghĩ cuối cùng lấy từ trong ngực ra một viên thuốc, cho Trương Lãng uống, cuối cùng nàng lấy từ trong người hắn ra một khối ngọc cao hứng vô cùng mà rời đi.
Trương Lãng bị cướp Trương Chiêu biết được vô cùng tức giận liền điểm khởi quân đội hi vọng có thể phát hiện ra giấu tích gì đó.
Nhưng cho dù Trương Chiêu lật tung cả thành Mạt Lăng cũng không tìm ra chút manh mối nào.
Mà Dương Dung Văn Cơ các nàng đang khóc trời hô đất thì đúng lúc này Hoàng Nguyệt Anh đã tới.
Hoàng Nguyệt Anh thay đổi dáng vẻ trở thành nữ tử nhà nông tiến tới bái phỏng Trương phủ.
Thị vệ liền đem thư của Hoàng Nguyệt Anh và tín vật của nàng vào.
Văn Cơ thấy được liền hoảng hốt ánh mắt tỏa sáng hưng phấn kích động nói:
- Tú Nhi Hoàn Nhi các tỷ mau nhìn xem đây là ngọc bội mà tỷ tỷ tự tay đưa cho phu quân.
Tú Nhi Mi Hoàn liền đi tới vô cùng kích động:
- Tỷ tỷ mau nhìn xem trên thư này viết gì.
Văn Cơ lúc này mới luống cuống tay chân mà mở thư ra liền nói với thị vệ:
- Người đâu mau mời nàng ta tới đây.
Tú Nhi liền hỏi:- Tỷ tỷ trên đó viết gì tỷ mau nói đi.
Văn Cơ lúc này thở ra một hơi rồi nói:
- Tỷ muôi không cần phải lo lắng người này chỉ muốn lấy lại quạt lông ngỗng không hạ độc thủ với Tú nhi, muội đi nói với Dung tỷ tỷ một tiếng để cho tỷ ấy tìm ra cây quạt chúng ta trả lạ cho nàng cũng được.
Tú nhi vội vàng đi tìm Dương Dung.
Không bao lâu sau Tú nhi lấy cây quạt ra tuy nhiên Dương Dung đã đỡ Hàn Tuyết Hàn Sương đi ra.
Văn Cơ dù gấp thế nào cũng quan tâm tới Dương Dung nàng liền tiến lên phía trước mà nói:
- Dung tỷ tại sao tỷ cũng tới.
Dương Dung không trả lời mà hỏi:
- Người đưa tin đâu.
Văn Cơ nói:
- Đã mời nàng vào.
Dương Dung lắc đầu:
- Ta đoán nàng sẽ không vào Văn Cơ muội tự mình giao quạt cho nàng lại phái người báo cho Trương Chiêu phái mấy thị vệ cơ linh trông chừng hiện tại bắt nàng không được sẽ nguy hiểm tới phu quân.
Văn Cơ liên tục gật đầu:
- Ừ muội biết, tỷ tỷ ở nơi này nghỉ ngơi là được.
Dương Dung thở dài liền đi xuống nghỉ ngơi.
Mà Văn Cơ tiếp nhận cây quạt liền vội vàng đi ra ngoài.
Nào biết ngoài sở liệu của Dương Dung Văn Cơ vừa đi tới tiền viện liền gặp phải thị vệ dẫn Hoàng Nguyệt Anh tới.
Van Cơ thấy thị vệ dẫ một thiếu nữ bề ngoài giống như thiếu nữ nông thôn không khác với thị vệ miêu tả bao nhiêu thì biết là người này.
Hoàng Nguyệt Anh dò xét Viên Thiệu từ trên xuống dưới thấy nàng tao nhã thanh tú dung mạo tú mĩ khí chất cao quý thì hành lễ:
- Vị này chính là Trương phu nhân?
Văn Cơ liền gật đầu sau đó đưa quạt cho Hoàng Nguyệt Anh;
- Cô nương ta lấy quạt đưa cho cô nương không biết có thể đi cùng cô nương không cũng có thể chiếu cố cho phu quân nhà ta.
Văn Cơ vui mừng quá đỗi.
Hoàng Nguyệt Anh thản nhiên nói:
- Được rồi cô nương có thể theo ta tuy nhiên những người khác không thể mang theo nếu bổn tiểu thư phát hiện có người theo dõi thì chuyện tốt biến thành chuyện xấu.
Trương Lãng trở lại Mạt Lăng đã nửa tháng rồi.
Sau khi trải qua nửa tháng điều dưỡng hắn đã khôi phục toàn bộ điều đáng tiếc là Hoàng Nguyệt Anh đã lấy được quạt lông ngỗng trở về sư môn tuy nhiên không biết sau này còn có cơ hội được gặp nàng hay không.
Đúng lúc Trương Lãng phiền muộn mấy ngày thì Chu Du mang tới tin tức tốt, hắn đã thuyết phục được Tôn Sách quy hàng.
Trương Lãng đích thân tiến vào gian phòng, Chu Du đi trước Trương Lãng tiến tới nói với Tôn Sách:
- Huynh trưởng chúa công đến thăm huynh.
Tôn Sách mờ mịt ngẩng đầu xưng hô này thật ôn tồn Tôn Sách nhìn Chu Du khuôn mặt kinh hỉ lóe lên tuy nhiên sau khi nhìn thấy Trương Lãng đằng sau Chu Du thì tuyệt vọng vô cùng, Trương Lãng đứng ở đó cao lớn uy mãnh như một ngọn núi cao lớn vĩnh viễn không thể vượt qua.
Tôn Sách ngơ ngác nhìn Trương Lãng.
Đây là thời anh hùng đất cỏ thắng làm vua thua làm giặc.
Trương Lãng cười nói:
- Đêm qua nghe nói Tôn bá phù nguyện vì bổn tướng quân hiệu lực, bổn tướng quân hưng phấn một đêm chưa ngủ, sáng hôm nay liền tắm rửa thay quần áo, mang theo trọng thần Giang Đông đến đây tiếp Tôn Bá Phù rời núi, hôm nay có Bá Phù tương trợ giống như là hổ chắp cánh thực lực cao hơn một tầng, bình định thiên hạ nằm ở trong tầm tay.
Tôn Sách ngoài mặt chất phác nửa ngày sau mới lẩm bẩm nói:
- Đa tạ tướng quân yêu quý.
Trương Lãng biết trong lòng hắn vẫn có phần khó tiếp nhân liền nói:
- Bá Phù mặc dù ngươi ở dưới trướng của ta nhưng ta đối xử như huynh đệ ngươi hỏi Tử Long thủ hạ của Trương Lãng có khi nào ta bạc đãi không, cho nên ngươi có thể yên tâm Lãng hi vọng có thể thiên kiếp thái bình đến lúc đó ai làm hoàng đế ta tuyệt không quan taamk.
Tôn Sách cũng không tỏ thái độ gì, hắn chỉ chối từ, nhưng Trương Chiêu bọn họ liền khuyên bảo.
Trương Lãng lắc đầu ngăn bọn họ lại rồi chân thành nói với Tôn Sách:
Tôn Sách ta hi vọng ngươi thật tình hiệu lực cho ta cho dù không vì ta cũng vì bàn dân thiên hạ, chúng dân nhiều năm binh hỏa không có nhà để về bọn họ làm sao có thể sống được.
*****
Tôn Sách yên lặng không nói Chu Du thầm kéo cánh tay áo của hắn, Tôn Sách quay đầu nhìn Chu Du trong mắt hiện ra vẻ mong đợi sau đó thầm thở dài một tiếng, mình đã thua tất cả coi như vì thiên hạ muôn dân trăm họ mà dốc một phần lực Tôn Sách ở trước mặt bao nhiêu người sửa sang lại y phục sau đó cung kính hành đại lễ với Trương Lãng:
- Kể tử hôm nay Tôn Sách nguyện quy hàng tướng quân.
Trương Lãng hưng phấn co thể khiến cho Tôn Sách kiêu ngạo làm như vậy thật không dễ.
Trương Chiêu thấy thế liền chúc mừng:
- Chúc mừng tướng quân có thêm một mãnh tướng.
Trương Lãng cười đến không ngậm miệng lại được.
Chu Du cũng nói:
- Huynh trưởng huynh đã xuất lực vì chúa công rồi Hoàng Cái Lỗ Túc bọn họ chúa công cũng vô cùng ưa thích huynh cũng nên đi khuyên bảo.
Tôn Sách liền gật đầu.
Trương Lãng đại hỉ liên tục hắn nói với đám Trương Chiêu:
- Hôm nay là ngày tốt lành, các ngươi cùng đến phủ ta mời khách. Lần trước ta từ trong tay thương nhân mua được mấy bình hảo tửu Tây Dương ta uống một mình không cam lòng cho nên muốn mời các ngươi đến uống cùng.
Trương Hoành lộ vẻ đau khổ:
- Rượu Tây Dương, chỉ sợ hạ quan một ly đã gục.
Trương Hoành mê hoặc mà nói:
- Chúa công nghe nói rượu Tây Dương này rất kịch liệt có đúng không?
Trương Lãng nghiêm trang nói:
- Thật sự.
Trương Chiêu nở ra nụ cười nói:
- Được càng mạnh càng có lực tuy nhiên có người sợ một ly cũng không uống rược đầu óc choáng váng ha ha.
Trương Chiêu vô ý tứ mà cười ha hả.
Trương Hoành trừng mắt hổ lên:
- Khá lắm Trương Chiêu ngươi giễu cợt ta ngày mai chúng ta đấu cờ ai thua thì phải mời mọi người tới Dạ Hương lâu uống vài chén, thế nào?
Trương Chiêu cười không ngừng tuy nhiên biểu lộ trên mặt vô cùng buồn cười.
Trương Hoành mờ ám nói:
- Ai chẳng biết Trương Chiêu thừa hơi, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều thông, ngươi không nói ngươi sẽ đánh cờ thua chứ?
Trương Lãng lúc này ở bên cạnh trêu ghẹo nói:
- Không phải Giang Đông nội chính đại thần còn đánh cờ sao?
Trương Chiêu tức giận không muốn mất mặt như vậy liền nói:
- Đánh thì đánh ta chẳng lẽ sợ ngươi.
Tuy nhiên trong lòng hắn thầm kêu khổ Trương Hoành kỳ nghệ không bình thường toàn bộ Mạt Lăng không ai là đối thủ của hắn, vấn đề này ai cũng biết lúc này không ít người đang cười trộm.
Tôn Sách nhìn thấy quần thần của hắn hòa thuận liền hâm mộ.
Trương Lãng bỗng nhiên nói với Tôn Sách:
- Ngươi xem nói chuyện với bọn họ quên mất chúng ta đi ra ngoài ở nơi này lâu rồi thật sự không tốt.
Tôn Sách hướng về phía Trương Lãng mà cười nói:
- Tướng quân đi ra ngoài trước đi tại hạ trước hết đi xem Hoàng Cái bọn họ.
Trương Lãng nhìn Tôn Sách chằm chằm trong mắt tựa hồ có ý trách tội.
Tôn Sách nhìn Chu Du Chu Du nói với Trương Lãng:- Chúa công chúng ta đi ra ngoài trước đi.
Tôn Sách thấy Chu Du cố ý nhấn mạnh hai chữ chúa công thì minh bạch cắn răng một lần nữa mà nói:
- Chúa công người yên tâm đi.
Trương Lãng lúc này mới thở mãn nở ra nụ cười vung tay lên nói;
- Người đâu mang thứ đó lên.
Đám thị vệ đằng sau liền mang quan phục lên Trương Lãng liền nói:
- Cho Bá Phù thay đổi.
Thị vệ ba chân bốn cẳng cho Tôn Sách thay đổi sau khi thay đổi diện mạo Tôn Sách toát ra nhuệ khí Trương Lãng khen thầm không thôi.
Tôn Sách khuyên bảo Hoàng Cái Hàn Dương Trình Phổ bọn họ đều nguyện ý quy hàng Trương Lãng.
Thực lực của Trương Lãng gia tăng thủ hạ nhiều hơn.
Đúng lúc Trương Lãng chiêu hàng Tôn Sách thì Lưu Bị ở Giang Lăng đang gặp khổ.
Lưu Bị mang theo Quan Vũ kết quả nửa đường bị phục kích cũng may được Quan Vũ liều mình bảo họ mới khiến cho Lưu Bị được chạy thoát.
Lưu Bị chạy nạn tới một sơn thôn.
Đúng lúc này một thôn đồng tiến tới, chưa đợi Lưu Bị mở miệng đã hỏi:
- Đây có phải là Lưu Bị hoàng thúc.
Lưu Bị kỳ lạ liền hỏi:
- Làm sao ngươi biết?
Thôn đồng kia cười nói:
- Chúa nhân nhà ta phân phó để cho ta ở đây chờ đại nhân.
Lưu Bị kỳ quái nói:
- Sao ngươi lại biết là ta.
Thôn đồng liền đáp:
- Chủ nhân nành ta nói Lưu hoàng thúc quần áo phóng khoáng tướng mạo phi phàm cái này chẳng phải là đại nhân sao?
Lưu Bị ngạc nhiên rồi hỏi:
- Chủ nhân nhà ngươi là ai tại sao lại có bổn sự biết trước như vậy?
Thôn đồng đáp:
- Chủ nhân nhà tiểu nhân là Tư Mã Vi đạo hiệu là Kính Thủy tiên sinh.
Lưu Bị chưa từng nghe qua đại danh người này lần này thấy mình gặp phải kỳ nhân thì vội vàng để cho thôn đồng mang tới.
Thôn đồng dẫn Lưu Bị đi không đầy nửa nén hương thì tới một gian nhà tranh tiền viện còn gieo trồng một ít rau quả.
Ở bên trong có tiếng đàn bỗng nhiên dừng lại sau đó có tiếng cười to:
- Dây đàn ngừng lại hiển nhiên là có khách quý tới, Tiểu Tam còn không mau mang khách quý tới đây.
Tiểu đồng thanh thúy ứng tiếng mang Lưu Bị đi vào.
Lưu Bị chậc lưỡi tán thưởng, vào trong phòng lập tức dò xét Kính Thủy tiên sinh này.
Tư Mã Vi đã qua thất tuần đầu tóc bạc trắng nhưng thần tái sáng láng không hề có chút gì già yếu ngược lại càng già càng lộ ra vẻ dẻo dai, tinh thần vô cùng, lúc này hắn cười mị mà nhìn Lưu Bị.
Lưu Bị hành lễ nói:
- Lưu Bị bái kiến Kính Thủy tiên sinh, hôm nay có duyên thật là tam sinh hữu hạnh.
Tư Mã Vi cười nói:
- Tại hạ là một thảo dân nhàn vân dã hặc không đáng để Lưu hoàng thúc thi lễ như thế, tiểu đồng ngươi mau mang trà ngon ra đây.
Tiểu Đồng ứng tiếng liền lui xuống.
Lưu Bị nhập tọa khó dằn nổi hỏi:
- Kính Thủy tiên sinh làm sao biết Bị hôm nay sẽ gặp nạn?
Tư Mã Vi cười nói:
- Thảo dân bình thường rảnh rỗi thích xem bói chữ nhìn trời xem thiên văn hiểu một hai, đêm qua tử khí đông qua quân tình lóng lánh thảo dân kỳ dị liền gieo một quẻ, biết được hôm nay hoàng thất gặp rủi ro quả thực không sai.
Lưu Bị cảm thấy bội phục vô cùng liền động lòng yêu tài, tán thán nói:
- Kính Thủy tiên sinh đúng là kỳ tài đương thời nếu như tiên sinh chịu rời núi hiệu lực vì Hán thất chỉ sợ thiên hạ đã sớm thái bình.
Tư Mã Vi mỉm cười nói:
- Lưu hoàng thức nói vậy tuy nhiên lão hủ đã nhàn vân nhã hạc quen thói tự do tự tại chỉ sợ bất lực.
Lưu Bị nghe vậy thì ảm đạm tinh thần.
Tư Mã Vi hỏi:
- Lưu hoàng thúc có biết ai có ý gia hại không?
Lưu Bị lắc đầu:
- Bị không rõ.
Tư Mã Vi gật đầu nói:
- Là Thái Mạo.
Lưu Bị kinh ngạc sau đó tức giận.
← Hồi 285 | Hồi 287 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác