← Hồi 281 | Hồi 283 → |
Văn Sính trong lòng không phục thế nào thì hắn cũng là tướng văn võ song toàn đương nhiên biết lui binh như vậy không ổn, hắn một phương diện đưa tin qua loa cho Lưu Biểu một mặt lại khua chiêng gõ trống chuẩn bị cường công Hạ Khẩu, ở trong mắt hắn, Hạ Khẩu giống như là nỏ mạnh đã hết đà đây là cơ hội tốt để nắm lấy trước cầm lấy Hạ KHầu mà Tùy Châu? Chỉ là một chút binh lực Giang Đông có thể làm được trò gì không chỉ nói mình nắm được Hạ Khẩu cho dù tiếp tục gây áp lực cho Hạ Khẩu chẳng khác gì chặt đứt đường tiếp tế của bọn chúng, thật không rõ đám văn quan kia suy nghĩ cái gì.
Văn Sính mạo hiểm chống lệnh, điều động tam quân chuẩn bị quyết định một trận thắng bại nếu thất bại tối đa tổn hao một chút binh sĩ sau đó lui về phía Tùy Châu một khi thắng vậy thì ý nghĩa trọng đại rồi chẳng những Tùy Châu được giải quyết mà còn đoạt được Hạ Khẩu ý nghĩa chiến lược này không cần nói cũng biết, mở ra môn hộ tới Giang Đông, bảo trụ cho thượng du Trường Giang Giang Lăng bình yên.
Nhưng tất cả muốn như ý cần phải có thiên định.
Trình Dục được tin Tưởng Khâm chiếm lĩnh Tùy Châu thì hưng phấn một ngày một đêm không ngủ, tảng đá nặng đã biến mất khuôn mặt âm u đã xuất hiện nụ cười tươi.
Tiến vào cảnh giới Giang Đông bởi vì vấn đề sương mù quân đội của Văn Sính chậm chạp không bị phát hiện.
Càng lúc càng tới gần tâm tình của Văn Sính càng tỉnh táo lại.
Ở phía xa xa bỗng truyền tới tiếng vang không nhỏ Văn Sính ở boong thuyền trong lòng căng thẳng thầm nói:
- Không tốt.
Phó tướng ở bên cạnh khẩn trương nói:
- Tướng quân ở phía trước có đội thuyền đánh lén sao?
Văn Sính căng thẳng chăm chú nói:
- Đúng vậy.
Ở phía trước truyền tới vài tiếng quát khẽ giống như tiếng mắng chửi hồi lâu sau mới trở nên bình tĩnh giống như các binh sĩ rớt xuống nước đều cứu được.
Hạ Khẩu sắc mặt khác thường Trình Dục đang chuẩn bị đi ngủ chợt thấy ở phía xa xa truyền tới tiếng trống rung trời, hắn liền cả kinh hiển nhiên là có quân địch đột kích, hắn bực bội mà đứng dậy mặc quần áo chuẩn bị ra ngoài xem.
Phan Chương vội vã tới sắc mặt của Trình Dục hơi âm trầm hắn mở miệng:
- Đại nhân tính toán tài tình, Văn Sính quả nhiên tới.
Trình Dục thò tay ngăn cản hắn nói chuyện rồi trầm giọng nói:
- Tối nay sương mù mênh mông quân địch lần này tới đây khó dò không thể tùy tiện xuất kích, Phan Chương ngươi triệu tập cung tiễn thủ ngăn cản quân địch đồng thời ngàn vạn lần không được xúc động, sau khi xác định quân địch thực sự đánh lén mới tổ chức phản kích.
Phan Chương liền lĩnh mệnh.
Trình Dục cười nói:
- Văn Sính tối nay đánh lén hiển nhiên là Lưu Biểu hạ lệnh bắt buộc lui binh mà hắn không muốn khinh địch rút đi, cho nên muốn thừ dịp sương mù khắp sông có ý đồ lén cướp lấy Hạ Khẩu nhưng từ đó bạo lộ ý đồ của hắn, lần này phải để cho hắn chật vật lui về Lưu Biểu gọt quân quyền của hắn.
Nói tới đây trong mắt của Trình Dục hiện ra biến hóa kỳ lạ.
Phan Chương sáng ngời hai mắt gấp giọng hỏi:
- Đại nhân có diệu kế gì.
Trình Dục vuốt ve tóc mai hai mắt híp lại nói:
- Nếu thật sự vững vàng tất nhiên hai đạo nhân mã cũng hoàn toàn dựa vào thời điểm rồi ước hẹn ba đường đánh hội công Hạ Khẩu, mà chiếu theo tin tức của thám tử, không đầy bảy ngày viện quân sẽ tới Hạ Khẩu, nhưng Văn Sính ở thời điểm này vẫn lựa chọn đánh lén một mình thứ nhất là mượn thời cơ tốt sương mù khắp sông, thứ hai là lòng hắn hiện tại như lửa đốt không dám phản kháng ý của Lưu Biểu.
Phan Chương mơ hồ nói:
- Vậy chuyện này có thể nói rõ không?
Trình Dục cười lạnh nói:
- Bởi như vậy cho thấy Văn Sính rõ ràng có tâm lui binh chỉ cần đêm nay ngăn trở tất nhiên hắn sẽ lui binh đến lúc đó thì, hắc hắc...
Phan Chương chấn động tinh thần nhiển nhiên đã tìm ra hương vị trong đó mà hưng phấn nói:
- Đại nhân nói thật không?
Trình Dục tự tin nói:
- Tuyệt đối không sai.
Phan Chương cười u ám:
- Đại nhân có phải để cho thủ hạ đi làm một số thứ không?
Trình Dục quỷ dị nhìn hắn một cái cười cao thâm mạn trắc:
- Đương nhiên tuy nhiên hiện tại của ngươi là đánh lui quân địch đánh lén.
Phan Chương trong bụng tràn ngập vấn đề không dám hỏi, chỉ có thể đem ánh mắt mê hoặc rời đi.
Trình Dục đợi Phan Chương đi rồi lúc này mới cười ha hả nói:
- Văn Sính ơi là Văn Sính, thiệt thòi cho ngươi là lương tướng một đời tại sao không minh bạch cái gì gọi là nên ngừng thì ngừng, gây nên hậu quả.
Trương Lãng cùng Nguyện Duyên Điển Vi, Trương Ninh dẫn kỵ binh đội trải qua mấy ngày đường xá rất nhanh tới Ba Khâu.
Tuy ở chiến tuyến hừng hực khí thế nhưng nơi này không hề có chút hào khí giương cung bạt kiếm nào cho dù ba tuyến của Ba Khâu trống trải nhưng ở trong doanh trại lúc này vẫn náo nhiệt và chen chúc.
Chân Mật và Dương Dung biết được tin tức của Trương Lãng trở về lập tức ra nghênh đón.
Lúc này Trương Lãng nhận được tin tức, Dương Dung có thai, Trương Lãng vô cùng kinh hỉ nắm tay của nàng mà kích động nói:
- Dung Nhi nàng mang thai có thật không?
Dương Dung ngượng ngùng mà gật đầu.
- Ha ha.
Trương Lãng bỗng nhiên cười to.
Cho tới nay Dương Dung vẫn một mực ráng lảng tránh vấn đề này cùng Trương Lãng ở nhiều năm như vậy mà Văn Cơ lại có thai trước trong nành có thêm một tiểu công chúa, khiến cho nàng khổ sở thật lâu.
May mà ông trời vẫn chiếu cố nàng vốn Dương Dung cũng không có nhiều kỳ vọng nhưng lần này trên đường theo Trương Lãng xuất chinh nàng cảm thấy choáng váng đầu óc, sau một hồi tự chuẩn đoán mới biết mình có thai.
Hai người trò truyện một hồi Trương Lãng liền nói:
- Dung nhi hai ngày nữa chúng ta về Mạt Lăng.
Dương Dung giật mình:
- Không phải đâu lão công trận chiến với Lưu Biểu còn chưa đánh xong tại sao đã đi rồi không lẽ chàng vì ta?
Nói tới đây Dương Dung hoài nghi nhìn Trương Lãng trong lòng bỗng nhiên có hạnh phúc.
Trương Lãng hừ hai tiếng:
- Không phải mà trận chiến với Lưu Biểu đã kết thúc.
Dương Dung cong cái miệng nhỏ nhắn trong lòng mất hứng sau đó hiếu kỳ hỏi:
- Nhanh như vậy đã thắng trận rồi hả?
Trương Lãng đắc ý nói:
- Đúng thế lão công của nàng dĩ nhiên là lợi hại rồi.
Dương Dung không tin:
- Hừ tám phần là Chu Du thế thân cho chàng chàng tìm cơ hội lười biếng.
Trương Lãng xấu hổ cười:
- Nương tử từ khi nào lợi hại như vậy chuyện này cũng đoán ra được.
Dương Dung cười hì hì:
- Chúng ta đã ở cùng nhau bao lâu trong lòng chàng nghĩ gì ta dùng chân nghĩ cũng biết.
Trương Lãng oa oa hé lớn:
- Oa Dung nhi nàng thật lợi hại.
*****
Nói xong hắn vươn tay nắm lấy chân của Dương Dung
Dương Dung cười khanh khách đẩy Trương Lãng ra mà cười mắng:
- Đừng làm rộn đúng rồi chàng làm sao khẳng định Lưu Biểu sẽ lui binh?
Trương Lãng nhớ tới biểu lộ của Lưu Bị liền tự tin nói:
- Lưu Bị đã nói chuyện với hắn rồi tin rằng sẽ nhanh chóng lui binh cộng thêm có Chu Du chủ trì đại cục sẽ không xảy ra nhiễu loạn gì, ngược lại Hạ Khẩu thật khiến ta không yên lòng.
Dương Dung cảm thấy Trương Lãng tâm sự nặng nề liền ôn nhu nói:
- Không cần lo lắng, Trình Dục chính là nhân tài.
Hai người trò chuyện hồi lâu cuối cùng mới đi nghỉ ngơi.
Trương Lãng sau khi trở về Mạt Lăng mật thiết chú ý nhất cử nhất động của Trung Nguyên.
Trung tuần tháng mười Văn Sính trong vòng một ngày kết nối hai đạo quân lệnh lại để cho hắn hỏa tốc lui quân trợ giúp Tùy Châu, đầu tháng mười một, Văn Sính vô cùng không tình nguyện bắt đầu lui binh, Trình Dục không dám lãnh đạm đợi quân địch ra khỏi ngoài trăm dặm lúc này mới để cho binh sĩ nghỉ ngơi Giang Hạ cuối cùng cũng được háo giải.
Đầu tháng mười một Hán Trung Trương Lỗ phái binh đánh lén Trường An nhưng tướng thủ thành Tào Tháo là Lý Thông đã sớm có chuẩn bị tại Ngọ Cốc thiết hạ phục kích dùng ba nghìn binh mã mà đánh bại đội ngũ của Trương Vệ mà Lý Thông cũng không vì đắc thắng mà coi trời bằng vung nhanh chóng lui binh tới Thẩm Lĩnh, quả nhiên Trương Vệ không dám mạo hiểm, đóng quân ở Tử Ngọ cốc.
Hai phe nhất thời giằng co không ngớt.
Cuối tháng Lưu Bị đả động tới Lưu Biểu bắt đầu theo hướng tây lui về Tân Dã chỉnh đốn quân mã trông xem tình hình Hán trung, Tây Hà phát triển.
Cuối tháng Triệu Vân đại phá Giao Chỉ tại Mai Lĩnh chém đầu ba nghìn người bắt tù binh một vạn sau đó chuẩn bị tiến tới Mai Châu uy danh Nam Hải quận.
Năm Kiến An thứ năm, chủ lực của Viên quân tới gần Quan Độ, Tào Tháo cũng lập doanh xuất kích, bốn phía đánh lén nhưng không chiến thắng sau đó lui về doanh trại thủ vững, Viên Thiệu thì cố gắng bắn phá Tào doanh trong nhất thời Tòa Doanh gà chó không yên binh sĩ thương vong vô số.
Đúng lúc Tào Tháo buồn bực thì Lưu Diệp thì binh sĩ đã làm ra một chiếc xe phích lịch ném đáTào Tháo đại hỉ bèn gấp rút hạ lệnh chế tạo gấp rút ba mươi chiếc phích lịch xa phá hủy Viên quân.
Sau đó Viên Thiệu bày ra mưu kế bắt đầu đào đất tiến công quân Tào ở trong nội doanh phản kháng.
Song phương bắt đầu tiến vào giai đoạn giằng co Tào Tháo bên ngoài khó khăn phía trước binh lực lương thảo thiếu, sĩ tốt mỏi mệt Trương Lãng tuy phái đại tướng Trương Liêu xuất binh tới Thái sơn nhưng lại đối đầu với chiến cuộc vô bổ, Tào Tháo cơ hồ mất đn tin tưởng thủ vững, nhưng mưu sĩ Tuân úc chủ trương ráng sức kiên trì cho nên Tào Tháo một bên quyết tâm phòng thủ một bên rút ngắn khoảng cách vận chuyển quân đội sử dụng phục trận tăng cường hộ vệ một phương diện khác tích cực tìm chiến cơ đánh bại viên quân, không lâu sau hắn phái Sử Hoán chặn đánh thiêu hủy mấy nghìn chiếc xe lương thực tăng thêm khó khăn cho Viên quân đồng thời giản vây nguy cấp cho Trường An, lại mượn danh tiếng thiên tử, sai người đi tìm Lưu Chương để hắn xuất binh đánh Trương Lỗ, ý đồ kìm chế quân địch.
Ba tháng sau Tào Tháo một lần nữa phái người mang tin cho Lưu Biểu, hi vọng Lưu Biểu có thể cho mượn mười vạn quân lương, cùng Lưu Chương tiến công Trương Lỗ.
Lưu Biểu vốn có ý định bảo trù sự trung lập không muốn cho Tào Tháo nhúng tay vào nhưng Lưu Bị cho rằng cơ hội đã tới, Lưu Biểu cho rằng thời cơ tốt để mở rộng bản đồ chỉ cần hai vạn binh mã xuất chinh là được vốn Lưu Bị nói cũng không có bao nhiêu phân lượng nhưng thủ hạ của Lưu Biểu và Khoái Việt Khoái Lương và đa phần mưu sĩ đã bị Tào Tháo hối lộ cộng thêm chiếu thư của thiên tử, liên tục tỏ vẻ đồng ý, Lưu Biểu không khỏi cân nhắc lần nữa.
Đồng thời Tào Tháo cũng đưa tin cho Trương Lãng, hi vọng quân đội của Trương Liêu có thể vào Tế nam hơn nữa vượt bờ bắc Hoàng Hà kìm chế cánh phải của Viên Thiệu, giảm bớt phòng thủ áp lực.
Trương Lãng chứng kiến công văn này thì cười cười phân phó vài câu rồi không hỏi tới nữa.
Tháng tư Hán Trung Lưu chương quyết định phái đại tướng Ngô Ý làm chủ lực, Ngô Lan Lôi Đồng Trương Nhâm làm phó tướng, Pháp Chính làm tham quân Hoàng Quyền làm tổng đốc lương thảo, khởi năm vạn binh mã xuất binh ở Tử Đồng, chuẩn bị đánh Manh Quan, mong muốn giết Trương Lỗ báo thù.
Lưu Trương một cuộc chiến cuối cùng cũng bùng phát.
Lưu Bị lòng như lửa đốt nhưng Lưu Biểu chập chạp không bày tỏ thái độ, hắn cũng không thể làm gì, một phương diện hắn thao binh luyện mã một phương diện chiêu hiền nạp sĩ, hi vọng có thể tăng thực lực của mình.
Cuối tháng tư quân Giang Đông nam chinh bị ngăn trở ở Long Xuyên, tiên phong Lăng Thao bị phục kích nếu không phải Cao Thuận suất lĩnh binh lính tới tiếp ứng thì toàn quân đã bị diệt, tuy cuối cùng cũng đánh lui được địch nhưng một vạn binh mã mà Lăng Thao xuất chinh bị tổn thất thảm trọng, chết trận vô số, Lăng Thao toàn thân cao thấp nhiều chỗ bị thương.
Triệu Vân nhận được tin tức liền tới thăm Lăng Thao, Lăng Thao trên người mỗi chỗ đều lộ ra cả da thịt.
Lăng Thao mê man trên giường không có chút tri giác nào
Triệu Vân lạnh lùng đi tới gặp Từ Tuyên mà hỏi:
- Từ đại nhân đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?Từ Tuyên đang nhắm mắt dưỡng thần nghe vậy liền mở mắt hành lễ.
Triệu Vân vung tay đem ngữ khí chậm dần mà nói:
- Quân địch mai phục các ngươi sao một chút cảnh giới cũng khô có một vạn binh sĩ trở về chưa tới một nghìn.
Từ Tuyên nghĩ nghĩ rồi khàn khàn nói:
- Tướng quân việc này là hạ quan sơ sẩy mong nhận quân pháp xử chế.
Triệu Vân hừ lạnh một tiếng, quay người đi trong mắt không có chút cảm tình:
- Ngươi nên cho chúa công một câu trả lời thỏa đáng.
Từ Tuyên thản nhiên nói:
- Chuyện này hạ quan dĩ nhiên là có chừng mực.
Triệu Vân xoay người lại hai mắt như đuốc nhìn về phía Từ Tuyên:
- Lúc ấy rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Từ Tuyên trầm tư nửa khắc sắc mặt quái dị nói:
- Lúc ấy hạ quan cùng Lăng phó tướng nghe theo mệnh lệnh của tướng quân, khu quân xuất phát về phía Mai Châu, nhưng gặp ảnh hưởng thời tiết, binh sĩ không chịu được phong hàn chính vì vậy hạ quan mới tự tiện cản biến lộ tuyện, lúc đến Long An phát hiện mục tiêu quá rõ ràng liền sửa thành đi đường nhỏ màn đêm buông xuống quân ta đang nghỉ ngơi thì quân địch đánh lén, tuy Lăng tướng quân tổ chức phản kích nhưng chỉ chịu được mấy canh giờ bại lui hơn mười dặm.
← Hồi 281 | Hồi 283 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác