← Hồi 269 | Hồi 271 → |
Sắc mặt của Điền Phong trở nên quái dị;
- Là Lưu BỊ.
- là hắn.
Trương Lãng cơ hồ không thể tin được.
- Đúng là Lưu BỊ.
Điền Phong không rõ tại sao Trương Lãng lại vui mừng như thế nhưng tâm tình buông lỏng không thôi.
Trương Lãng lộ ra vẻ cao thâm mạn trắc mà cười;
- Xem ra ta tự mình đi một chuyến là được.
Điền Phong gấp giọng nói:
- Nhưng quân địch thế lớn, chúa công không được chủ quan.
Trương Lãng cười nói;
- Ta điều một vạn binh mã ở Mạt Lăng cộng thêm một vạn ở Dự Chương vậy là đủ rồi.
Điền Phong sợ hãi:
- Chúa công ngàn vạn lần không được.
Trương Lãng cười:
- Phù Hạo yên tâm ta sẽ không dùng sức kỳ thật hai vạn binh ta thấy vẫn còn nhiều.
Điền Phong sững sờ, sau đó hiểu ra:
- Ý của chúa công là...
Trương Lãng thần bí nói:
- Thiên cơ bất khả lộ.
Hai ngày kế tiếp Trương Lãng lại bận rộn chuẩn bị.
Triệu Vũ nghe nói Trương Lãng phải xuất chinh liền chạy tới mục phủ muốn Trương Lãng đưa nàng đi.
Trương Lãng lộ vẻ đau khổ nhưng trong lòng thì rất vui mừng lúc này mình không có ý định mang đi đại tướng nghì nhưng cũng không có ý định không mang theo ai Triệu Vũ muốn đi dĩ nhiên là không gì tốt hơn rồi.
Được Trương Lãng nhận lời Triệu Vũ vui mừng không ít.
Năm Kiến An thứ tư tháng bảy năm 199 Viên Thiệu tuyên bố hịch văn phạt Tào, ý đồ vượt sông Hoàng Hà quyết chiến với quân Tào, đầu tiên Viên Thiệu phái đại tướng Nhan Lương tiến công Bạch Mã, có ý đồ cướp lấy bờ Nam Hoàng Hà, đảm bảo chủ lực qua sông.
Trận chiên Quan Độ toàn diện bùng phát.
Ở trung quân đại trướng của Tào Tháo.
Lúc này đêm đã khuya, ở trong đại trướng của Tào Tháo khí thế ngất trời.
Nắng hạ oi bức, cộng thêm nhiều người ở đây không khí càng trở nên nóng rực, thỉnh thoang lại có tiếng ruồi muỗi bay.
Tào Tháo tay chắp sau lưng đi đi lại lại trong doanh trướng.
Ở dưới trướng có hơn mười văn quan võ tướng trong đó Hạ Hầu Đôn Hạ Hầu Uyên Tào Hồng Tào Nhân ai cũng mang khôi giáp, mà các mưu sĩ Tuân Du Chí Tài Cổ Hủ cũng an phận đứng ở bên phải không biết trong lòng họ đang nghĩ cái gì.
Tào Tháo bỗng nhiên ngẩng đầu hai đôi mắt lập lòe tinh quang mà lạnh lùng nói:
- Viên Thiệu đã phái đại tướng Nhan lương tiến công Bạch mã, chúng tướng có thượng sách nào không?
Hạ Hầu Uyên liền bước ra khỏi hàng trầm giọng mà nói:
- Chúa công hành động của Viên Thiệu lần này tương đối rõ ràng hắn muốn đoạt Bạch Mã Duyên Tân các yếu điểm, thuận lợi bảo hộ cho đại quân xuôi nam Hoàng Hà theo ý kiến của thuộc hạ chúa công nên tiếp viện Bạch mã giải vây cho nơi này.
Tào Tháo âm trầm giãn khuôn mặt ra, từ từ gật đầu:
- Ngươi nói rất đúng, ngày đó ta phái Vu cấm ra Duyên Tân đúng là có dụng ý này, Nhan Lương chính là thủ hạ số một của Viên Thiệu võ dũng hơn người, lĩnh binh mười vạn, ta sợ Lưu Duyên không kiên trì nổi.
Tào Tháo nói xong ánh mắt nhìn về phía Hí Chí Tài.
Hí Chí Tài cảm thấy được Tào Tháo tín nhiệm thì thong dong bước ra khỏi hàng:
- Chúa công cùng với Viên Thiệu đấu trận trọng yếu, thậm chí ảnh hưởng tới chiến trường ngày sau nếu có thể thắng thì sẽ làm sĩ khí tăng vọt, tăng thêm tín nhiệm binh sĩ cho nên theo ý của thuộc hạ chúa công nên dẫn một vạn tinh binh, trợ giúp Bạch Mã nắm lấy quyền chủ động.
Hí Chí Tài vừa nói xong Tào Nhân đã bước ra:
- Chúa công thân thể thiên kim lần này làm sao có thể mạo hiểm, việc này phải để thủ hạ đi xử lý.
Tào Tháo nhắm mắt lại nửa ngày sau mới mở ra mà nói:
- Chí Tài nói có lý, ta nên thúc ngựa đi đầu một trận chiến Bạch Mã.
Chúng đại tướng xôn xao người người khuyên can.
Tào Tháo trừng mắt dùng một khí thế uy hiếp mà quát:
- Chuyện này không cần phải dị nghị nữa, Diệu Tân ngày mai ngươi điểm ba nghìn kỵ binh bảy nghìn bộ binh theo ta tới Bạch Mã Công Đạt cũng đi theo, chuyện Quan Độ giao cho Quách quân sư xử lý.
Chúng văn võ biết Tào Tháo đã quyết ý cho nên không khuyên bảo nữa.
Tháng tám Tào Tháo vì tranh thủ chủ động mở màn cuộc chiến tự mình dẫn binh ra bắc giải vây cho Bạch Mã.
Ở bên trong mưu sĩ Tuân Du góp lời:
- Chúa công theo ý kiến của thuộc hạ Viên Thiệu binh nhiều tướng mạnh không thể địch lại chỉ có thể dùng trí, mà Viên quân hiện tại chủ tướng là Nhan Lương dũng mãnh có thường nhưng mưu lược không đủ không bằng chúa công trước mang binh tới Duyên Tân ngỵ trang qua sông tấn công Viên quân khiến cho Nhan Lương chia sang hướng tây rồi phái điạ tướng đem tập kích đánh úp quân địch hoảng sợ dĩ nhiên sẽ bị đánh biạ.
Tào Tháo đại hỉ:
- Công Đạt có kế dương đông kích tây thật là tuyệt diệu.
Tào Tháo tiếp thu đề nghị này sau khi tới Duyên Tân liền ngụy trang mà qua sông mà đại tướng Nhan Lương của Viên Thiệu thì đấu tranh mãnh dũng, Tào Tháo thừa cơ hội này mang theo năm nghìn kỵ binh và hổ vệ Hứa Chử, Vu Cấm hai người làm tiên phong, Hứa Chử nhanh chóng tiến cận quân Nhan Lương hai mặt giáp công, Nhan Lương vội vàng ứng chiến, Viên quân trở nên tan tác.
Sau khi giải tán Bạch mã vây công, hắn di chuyển dân chúng lui lại về phí tây Hoàng Hà.
Quân Tào trận mở màn đắc thắng, đã khích lệ sĩ khí sâu sắc, binh sĩ tinh thần tăng vọt.
Kết cục như vậy theo tiến triển sử sách vẫn giống nhau chỉ là không có chuyện Quan Vũ chém đầu Nhan Lương mà thôi.
Cùng năm tháng bảy, Trương Lãng dẫn một vạn đội ngũ từ Đan Dương Mạt Lăng xuất phát, thẳng tới Dự Chương, trong đó Chu Du được Trương Lãng cứng rắn bắt nhập quân, mà Triệu Vũ Dương Dung Trương Ninh cũng tham gia xuất chinh.
Mấy ngày sau Trương Lãng đã mang quân đội tiếp cận Nam Xương nhìn sắc trời đã tối Trương Lãng quyết định tìm một nơi trú doanh.
Ở phía trước Hoàng Tự Đinh Phụng mở đường bỗng nhiên ghìm chặt chiến mã, sau đó đại đội cũng ngừng lại.
Trương Lãng ở trên ngựa hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
Điền Phong nói:
- Có khả năng thám tử mang tới tin tức.
Không bao lâu sau Đinh Phụng liền trở về kinh hoàng nói:
- Chúa công chuyện lớn không hay vừa rồi Hoa đại nhân mang tới tin tức, mười vạn đại quân cử Lưu Biểu đã tiến tới gần, không đầy mười ngày nữa là có thể giao phong với quân ta.
Trương Lãng nhíu mày nổi giận quát:
- Đinh Phụng sao lại xúc động thế ta đã bảo ngươi yên tâm ngăn cản một mặt mà.
Đinh Phụng hoảng hốt mặt đầy vẻ xấu hổ mà nói;
- Chúa công giáo huấn rất đúng thuộc hạ vô năng phụ sự ưu ái của chúa công.
Trương Lãng sắc mặt chậm lại, rồi nói với Điền Phong:
- Phù Hạo, quân Lưu Biểu hiện tại đang đến gần, có thể lập tức tiến công Dự Chương không?
Điền Phong lộ vẻ bình tĩnh như đã tính trước:
- Chúa công nói Lưu Bị sẽ làm sao?
Trương Lãng nói:
- Lưu Bị nhân nghĩa đạo đức, vương đạo trong thiên hạ, chắc sẽ không quên ta có ân với hắn, cho nên ta thấy trong thời gian ngắn không có vấn đề.
Nói xong lời cuối cùng Trương Lãng không khống chế được mình đắc ý cười ha ha.
*****
Điền Phong nhắc nhở:
- Chúa công nghĩ như vậy binh sĩ thủ vệ Dự Chương không nghĩ như vậy.
Trương Lãng gật đầu;
- Tiên sinh nói rất đúng.
Sau đó hắn chuyển sang nói với Đinh Phụng:
- Lập tức hạ lệnh cho binh sĩ lên đường tới Nam Xương đồng thời phái người nói với Hoa Hâm nói hắn không cần phải lo lắng ta sẽ mang binh tới trợ giúp.
Bốn ngày sau Trương Lãng đã tới Nam Xương.
Hoa Hâm khoảng bốn mươi tuổi dáng người nhỏ gầy, cử chỉ đoan chính.
Ở trên đường đi Trương Lãng không nói một lời, Hoa Hâm cũng không nhiều lời.
Sau khi tới phủ, Dự Chương và mấy binh sĩ đều ở đây cung kính đứng ở bên cạnh.
Trương Lãng mở miệng dò hỏi:
- Từ Ngư hiện tại chiến sự thế nào?
Hoa Hâm khẩn trương nói:
- Bẩm chúa công hiện tại Lưu Biểu vẫn chưa quy mô tiến công.
Trương Lãng nói:
- Vậy các ngươi có phái thám mã điều tra tình hình bốn phía của bọn chúng hay không?
Hoa Hâm vội vàng đánh mắt cho một tướng quân hắn liền bước ra khỏi hàng:
- Bẩm chúa công, mạt tướng đã điều tra rõ tình huống của Lưu quân.
Trương Lãng giương mi lên mà nói:
- Có địa đồ không?
- Có.
Binh lính kia bình tĩnh ứng tiếng sau đó lấy từ trong người địa đồ dâng lên mà hành lễ:
- Mời chúa công xem.
Trương Lãng chỉ vào địa đồ mà nói;
- Lưu Biểu ở dưới cờ có Hoắc Tuấn lĩnh hai vạn đội ngũ đã xuôi theo Tương thủy mà xuống, hiện tại đang đồn trú ở vùng L ưu Dương, cách nghi Xuân trăm dặm khinh kỵ binh bất quá một ngày là tới.
Trương Lãng theo địa đồ mà nói, hiển nhiên cái gọi là Tương thủy ở cạnh có không ít ký hiệu.
Phó tướng kinh ngạc nhìn Trương Lãng rồi giải thích;
- Hoắc Tuấn tuy chỉ có hai mươi hai tuổi nhưng tinh thông binh pháp hơn nữa là đệ tử tâm phúc ở Kinh Châu, nghe đồn cách hành quân của hắn được chân truyền không thể coi thường.
Trương Lãng gật đầu tỏ vẻ tinh tường trong lòng vẫn suy nghĩ một chút về tư liệu của Hoắc Tuấn, trong đó ấn tượng nhất là lúc Lưu Bị phạt thục, Hoắc Tuấn tự mình trấn giữ Manh Thành, về sau Lưu chương điều động Vu cấm, suất lĩnh hơn vạn binh mã vây công, Hoắc Tuấn vẫn thủ vững được.
Phó tướng chỉ vào địa đồ mà nói tiếp:
- Một đường khác thì do Trường Sa thái thú Hàn Huyền mang theo ba vạn đội ngũ, nhất định xuyên qua Hành Sơn đến Du huyện, ít ngày nữa có thể tới Vĩnh Tân, đường này vô cùng dũng mãnh quân ta không thể ngăn cản. Lư Lăng huyện trở nên nguy hiểm rồi.
- Có một võ tướng tên là Hoàng Trung không?
Trương Lãng giật mình.
Phó tướng kia nghĩ nghĩ rồi lắc đầu:
- Không có người này. Trương Lãng lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
- Đường cuối cùng là Lưu Bị Quan Vũ Trương Phi lãnh binh hơn năm vạn hiện tại ở Tương Tây cho tới bây giờ vẫn chưa có động tĩnh, tuy nhiên binh lực đường này vô cùng xảo diệu, hình thành trận hình cường đại, với thực lực của Dự Chương bây giờ không cách nào đánh lui được quân địch.
Trương Lãng gật đầu quan sát vài lần thấy người phó tướng này cũng trẻ tuổi khuôn mặt thanh tú, dáng người tuy nhỏ nhưng vô cùng rắn chắc, Trương Lãng liền gật đầu thầm nghĩ người này làm tình báo vô cùng tỉ mỉ hắn liền hỏi:
- Ngươi tên gì hiện tại đang giữ chức gì.
Phó tướng kia hơi bối rối mà nói;
- Bẩm chúa công thuộc hạ là Toàn Tông hiện làm phó tướng.
Trương Lãng sững sờ, thầm nghĩ Toàn Tông không phải là danh tướng Ngô quốc sao tại sao hiện tại lại ở Dự chương còn làm phó tướng, mà ở trong tam quốc Toàn Tông ở Ngô quốc chức cao nhất.
Trương Lãng trong lòng thầm nghĩ rồi bình đạm nói:
- Phụ thân ngươi Toàn Nhu còn khỏe chứ?
Toàn Tông không ngờ Trương Lãng lại hỏi câu này lúc đầu ngẩn ngơ sau đó kích động:
- Đa tạ chúa công nhớ mong gia phụ hiện tại đang ở tiền tuyến tất cả đều mạnh khỏe.
Trương Lãng cười to:
- Nhìn ngươi làm thám thính vô cùng tốt trận chiến này nếu đắc thắng ta sẽ triệu hồi ngươi về Mạt Lăng theo làm tả hữu.
Toàn Tông vui mừng nói:
- Đa tạ chúa công tài bồi.
Trương Lãng gật đầu lúc này Hoa Hâm mới mở miệng:
- Chúa công đã có tính toán như vậy phải chăng muốn chuẩn bị bình định Lưu Biểu?
Trương Lãng cười cười nói;
- Xuất kích ta hiện tại có một vạn binh mã lấy gì mà xuất kích.
- Cái gì/
Tất cả quan tướng đều ngây người một vạn người, khuôn mặt của Hoa Hâm vốn cười nay trở nên cứng ngắc:
- Chúa công người đang nói đùa sao?
Trương Lãng nghiêm túc:
- Xem bộ dáng của ta giống nói đùa sao?
Hoa Hâm chuyển động sắc mặt thầm kêu một tiếng không hay.
Trương Lãng quét quanh toàn trường đem biểu lộ của mọi người thu vào mắt rồi cười nói:- Thế nào các ngươi đều sợ rồi sao?
Hoa Hâm cố nặn ra nụ cười khan mà nói:
- Chúa công thong dong tỉnh táo chắc đã tính trước, thuộc hạ vô cùng tin tưởng, Lưu Biểu tất bại chắc chắn phải lui.
Trương Lãng nở ra nụ cười, Hoa Hâm này cũng thật là hắn nói:
- Tử Ngư nói đúng ta đã có kế hoạch, tuy chỉ mang tới một vạn đội ngũ tuy nhiên mọi người không cần phải lo lắng ta cũng không mang tính mạng của mình đi đùa giỡn.
mấy phó tướng liền chấn động tinh thần mất đi vẻ chán chường Hoa Hâm cũng lau mồ hôi trên đầu thầm niệm ông trời phù hộ.
Trương Lãng phất tay:
- Ta hiện tại hơi mệt có gì sau giờ ngọ thương thảo.
Hoa Hâm vội vàng nói:
- Thuộc hạ chuẩn bị phòng cho chúa công xin chúa công di giá nghỉ ngơi.
Trương Lãng gật đầu.
Ở trên đường Trương Lãng hỏi Hoa Hâm;
- Ngươi lát nữa đi tới doanh trại, thỉnh một người tên là Chu Du và một nữ tử tên là Chân Mật tới đây.
Hoa Hâm không rõ Trương Lãng muốn làm gì tuy nhiên mời một nữ hài tới đây có lẽ chúa công đường xá tịch mịch muốn tiêu khiển.
Tiến vào trong sương phòng nơi này rất sạch sẽ hơn nữa bày biện trang trí có phần xa hoa.
Trương Lãng nhìn thoáng qua lộ vẻ thỏa mãn rồi nói với Hoa Hâm:
- Ngươi lui xuống trước đi.
Buổi chiều Trương Lãng ngủ lại lấy sức hắn vừa bước ra sương phòng thì đã có thị vệ cung kính:
- Chúa công Hoa thái thú và các đại nhân đã ở phòng nghị sự chờ chúa công từ lâu rồi.
Trương Lãng hỗn độn ý bảo thị vệ kia đi trước dẫn đường.
Trải qua lâu tạ hành lang sau đó xuyên qua hoa viên hòn non bộ tới phòng họp phía trước.
Ở trong phòng ngoài mấy người thì còn có hai mỹ nữ dáng vẻ yểu điệu thục nữ.
Trương Lãng nhập tọa, Chu Du cũng cúi đầu đứng ở một bên.
Trương Lãng hướng về phía Điền Phong hắn hiểu ý liền bước ra nói:
- Buổi chiều chúa công triệu tập các ngươi tới đây chắc các ngươi hiểu rõ nguyên nhân vì sao rồi, vậy mọi người có ý kiến gì hay thì hiện tại cứ nói ra không cần phải cố kỵ nói sai cũng có thể tham khảo.
Ở phía dưới mấy phó tướng nhìn nhau không ai dám lên tiếng.
← Hồi 269 | Hồi 271 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác