← Hồi 167 | Hồi 169 → |
Ánh sáng trong đại điện dần tối lại, cái nóng gay gắt cuối cùng cũng bớt đi ít nhiều, cơn nóng trong điện nhờ làn gió nhẹ cũng đã mang đến cảm giác mát mẻ hơn.
Trương Cường đứng trước kim bình phong sơn son thiếp vàng, cách đó không xa có đặt một bồn đá lạnh, hai tên nội giám đang cầm cây quạt dài khoảng một mét dùng hết sức quạt, đấy một làn không khí mát lành vào, không đến một khắc sau, không khí trong điện trở nên rất mát mẻ, Lỗ Nguyên đã sắp sinh, cái bụng đã to kềnh càng, lúc này đang xanh xao ngồi trên giường, dường như không hề cảm nhận được luồng khí mát đó, trên mặt lấm tấm mồ hôi.
Trong điện rất im ắng, bên tai chỉ nghe thấy âm thanh do hai cái quạt tạo nên.
Một lúc sau, Trương Cường nhẹ nhàng đi đến trước mặt Lỗ Nguyên, cười gượng: "Nàng đến thăm trẫm chắc chắn là có chuyện gì quan trọng, có chuyện gì, cứ nói đi, trẫm sẽ không trách tội".
Lỗ Nguyên đáp: "Phụ thân gửi thư đến, hỏi là đứa con trong bụng thiếp rốt cuộc là trai hay gái, nếu là con trai, thì sẽ giúp phụ thân có được tước vị...".
Trương Cường gật đầu nói: "Còn gì nữa không?".
Lỗ Nguyên bất an nhìn Trương Cường, lắc đầu: "Không còn nói gì nữa".
Trương Cường gật đầu nói: "Trong tay Lưu Bang vốn có hai mươi vạn đại quân, Hàm Đan và Thượng Đảng đã tổn thất đến mười vạn, nhưng sau khi Triệu Vương rát lui, thì mười vạn còn lại không đầu quân vào huyện thủ địa phương, mà toàn bộ quy vào tay Lưu Bang, từ đó có thể tính trong tay ông ta lại khôi phục lại khoảng hai mươi vạn".
Nói đến đây, quay lưng ngồi xuống bên Lỗ Nguyên nói: "Phán đoán của trẫm có đúng không?".
Lỗ Nguyên run rẩy, nói nhỏ: "Phụ thân tổn thất mười vạn đại quân, trong tay quà thực còn mười vạn nhân mã, nhưng chuyện Triệu vương, Lỗ Nguyên không biết".
Trương Cường gật đầu nói: "ừ, trẫm biết, một khi phụ thân nàng đã có hỏi đến, thì cứ bào với cha nàng đứa con trong bụng nàng là con trai đi".
Lỗ Nguyên ngạc nhiên nhìn Trương Cường: "Mặc dù con trong bụng thiếp là hoàng tử, nhưng trực tiếp nói với họ như thế, bệ hạ không lẽ không lo lắng hay sao?".
Trương Cường thất thần cười: "Nếu bọn họ biết đứa con trong bụng là hoàng tử của trẫm, nói không chùng còn có thể khiến họ thay đổi chủ ý".
Lỗ Nguyên đỏ mắt, cười ngậm lệ: "Nếu phụ thân có tâm cải biến, cũng e rằng không có cách nào thay đổi ý của mẫu thân, mẫu thân là con người vô cùng kiên định, nếu bà ấy quyết định, thì tuyệt không để ai thay đổi cà".
Trương Cường thầm thở dài, Lữ Hậu quả nhiên rất lợi hại, đã ảnh hưởng đến Lưu Bang ghê the. Tuy nhiên lúc Lữ Trĩ lấy Lưu Bang qua thật khác xa, một là thiên kim nhà giàu, một là phường lưu manh, Lưu Bang có thể cưới được Lữ Trĩ, cũng là một sự thay đổi số phận, nhưng đáng tiếc ông ta lại gặp Tần Nhị Thế thay đối vòng quay lịch sử là mình, nếu không mộng tưởng của Lữ Trĩ đã có thế trở thành hiện thực.
Nghĩ đến đây, không hề ngạc nhiên mà gật: "Màu thân nàng quả không phải là phụ nữ bình thường, trẫm biết. Nàng hãy an tâm sinh hoàng tử cho trẫm, đồng thời nói với Bái Công, trẫm phong cho nàng làm phi, là một trong bốn phi, chỉ hy vọng cha nàng hiểu được nỗi khổ tâm của trẫm, rốt cuộc chúng ta là quan hệ thông gia, không nể mặt hoàng thượng trẫm đây, cũng nên niệm tình cháu ngoại mình là hoàng tử".
Lỗ Nguyên lúc này không ngờ Trương Cường lại tấn phong mình, dù thế nào, những lời nói tàn nhẫn của hoàng đế một tháng trước cũng luôn dày vò tâm can, hơn nữa phụ thân quà thực có phản ý, mà hoàng đế dường như cũng biết được điều đó, không trách mắng đã tự thấy may mắn, việc tẩn phong lúc này quả thật là quá bất ngờ.
Nàng ngần ra hồi lâu mới nói: "Bệ hạ, Lỗ Nguyên thân còn chờ tội, quà thực không dám được bệ hạ tấn phong như thế...".
Trương Cường nhìn cái bụng cao của nàng, than: "Trẫm không có ý trách tội nàng, sao nàng lại nói đang đợi tội?".
Lỗ Nguyên lúc này mới biết Trương Cường là thành tâm với mình, suy nghĩ một lát, càng nghĩ càng thấy buồn, nhưng vẫn ngậm lệ cười: "Bệ hạ, đều là Lỗ Nguyên không xứng với bệ hạ...".
Trương Cường đỡ nàng đứng dậy, dịu dàng than: "Nàng là ái phi của trẫm, là mẫu thân của cốt nhục trẫm, trẫm nên đối xử tốt và yêu thương nàng... Chỉ có điều...".
Lỗ Nguyên cảm động dựa vào ngực Trương Cường, thất thần nói: "Bệ hạ, không phải Lỗ Nguyên đang mơ đấy chứ?".
Trương Cường dùng lực ghì siết Lỗ Nguyên vào lòng, vuốt ve phần bụng của nàng, nói đầy yêu thương: "Cốt nhục của trẫm là chí thân của nàng, Lỗ Nguyên, nàng phải biết trân trọng nhé".
Lỗ Nguyên nũng nịu nói: "Bệ hạ, Lỗ Nguyên biết ạ".
Trương Cường dịu dàng hôn lên khuôn mặt xanh xao của nàng, dịu dàng an ủi: "Lỗ Nguyên, nàng về trước đi, cứ theo những lời trẫm nói mà nói với toàn bộ sự tình với Lưu Bang, cứ nói sau khi hoàng tử ra đòi trẫm sẽ tấn phong tước vị cho Lưu Bang, hãy để cho ông ta yên tâm".
Lỗ Nguyên cảm động khó kìm chế, nhìn chằm chằm vào Trương Cường cảm kích nói: "Lỗ Nguyên thay mặt phụ thân xin đa tạ bệ hạ".
Trương Cường thầm thở dài, với sự thông minh của Lưu Bang, ông ta cũng không thể không biết sau khi hoàng tử ra đòi, bọn họ là hoàng thân nhất định sẽ nhận được tấn phong của hoàng đế, lúc này lại lỗ mãng đi yêu cầu tước vị trước như thế, không phải đang muốn nói với tất cả những người đang nghi ngờ, ông ta chỉ là một người tầm thường tham phú quý.
Đang thế này, lại còn bộc lộ dã tâm kia một cách mạnh mẽ thế, tuy nhiên, hắn còn chưa nhận ra, nếu bản thân không phải là đã sớm biết Lưu Bang, cũng như âm mưu và ý đồ thâm sâu của ông ta, nếu không chết vào tay ai khó mà dự liệu.
Mắt dõi theo bóng Lỗ Nguyên khuất sau Vĩnh Hạng, Trương Cường hít một hơi khí lạnh, quay lưng trở vào trong điện, chỉ lưu lại Hàn Hoán, còn toàn bộ số nội giám còn lại đều rút lui, lúc đó mới trầm sắc mặt ngồi xuống ngai vàng.
Nhìn thấy Trương Cường yêu cầu các nội giám khác rát lui, Hàn Hoán thầm ngạc nhiên, biết chắc là Trương Cường có chuyện gì nghiêm trọng, trong lòng thầm lo sợ, khó khăn mới giữ được sự bình tĩnh hỏi: "Bệ hạ, có chuyện gì sao?".
Trương Cường sắc mặt trầm lại nhìn trụ rồng vàng dần trở nên mông lung trong điện, suy nghĩ hồi lâu, mới đáp nhỏ: "Ngay lập tức triệu thừa tướng và thái úy tiến cung, nhớ dùng để lộ phong thanh gì".
Hàn Hoán sợ đến mức biến sắc mặt, không kịp nghĩ ngợi gì bèn lao ra khỏi điện, tình huống này khiến cho hắn nghĩ đến cái đêm kinh khủng Triệu Cao độc chiếm triều chính, bất giác, mồ hôi lạnh thấm cả áo.
Nhìn thấy Hàn Hoán vội vàng ra khỏi điện, Trương Cường không nén được chau mày, Vương Bôn đang trấn giữ ở Hàm Đan, nếu tùy ý điều động e sẽ rút giây động rùng, còn Mông Điềm đang chuẩn bị lên Bắc chinh phạt Hung Nô, ba mươi vạn đại quân đã toàn bộ được tập trung đến khu vực gần Hàm Dương, nếu dùng Mông Điềm đi chinh phạt Nhạn Môn, chỉ e không kịp về thời gian.
Nghĩ ngợi một lát, vẫn thấy không có biện pháp gì hay, chỉ biết kiên nhẫn chờ đợi Tiêu Hà và Phùng Kiếp, trong đại điện rộng lớn, bọn nội giám lại bị đuổi ra khỏi điện, nên cung điện rộng lớn lại càng trở nên im ắng mênh mông.
Lúc này, chỉ nghe thấy ngoài điện vọng vào tiếng bước chân quen thuộc, đang định đưa mắt nhìn ra, thì thấy Tiêu Hà đã bước vội vào điện, nhìn thấy Trương Cường liền ngạc nhiên nói: "Bệ hạ có chuyện gì mà gấp thế?".
Trương Cường gật đầu ra hiệu cho ông ta ngồi, rồi nhíu mày: "Ta e, Lưu Bang ở Nhạn Môn muốn mưu phản, cho nên vội vã triệu thừa tướng và thái úy tiến cung, thào luận kế sách điều binh".
Tiêu Hà nghe thấy thế, nghi hoặc nói: "Bái Công là hoàng thân, sao lại có thể mưu phản được, bệ hạ, e là không có lửa làm sao có khói?".
Trương Cường nhìn ánh sáng càng ngày càng nhạt bên ngoài cửa sổ, nhíu mày than: "Lỗ Nguyên vừa đến xin trẫm phong tước vị cho phụ thân nàng ấy".
Tiêu Hà ngạc nhiên nhìn Trương Cường, giả vờ bình tĩnh hỏi: "Lưu mỹ nhân đang mang cốt nhục của hoàng thượng, đòi hỏi tước vị mặc dù không họp lễ pháp, nhưng cũng xem như chuyện có thể hiểu được, sao bê hạ lại phán đoán như thế?".
Trương Cường cười nói: "Thừa tướng chắc rằng rất hiểu Lưu Bang, nếu ông ta hoàn toàn không có tâm địa gì khác, sao lại không biết sau khi hoàng tử ra đòi trẫm sẽ tấn phong tước vị cho ông ta chứ? Lại còn có thái độ thăm dò rõ ràng như thế, cũng là muốn nói với trẫm, ông ta đang chuẩn bị an hưởng phú quý rồi".
Tiêu Hà nói: "Sao bệ hạ lại không thấy rằng bọn họ thực sự đang muốn an hưởng vinh hoa phú quỷ chứ?".
Trương Cường cười một tiếng gật đầu: "Nếu bọn họ thực sự muốn an hưởng phú quý, e là phải vô cùng quan tâm đến sức khỏe của Lỗ Nguyên mới đúng, rốt cuộc cốt nhục trong bụng Lỗ Nguyên chính là niềm hy vọng dậy lên của Lưu Thị, thế nhưng, hắn lại lấy lý do mắc trọng bệnh mà triệu Lữ Trĩ đang đến để chăm sóc Lỗ Nguyên quay về, điều này chứng tỏ, bọn họ căn bản không coi trọng đứa bé này, hoặc là, không hoàn toàn coi trọng, đây chính là sự bộc lộ dã tâm của họ".
Tiêu Hà nghe xong sắc mặt căng thẳng chắp tay bẩm: "Mông tướng quân đang chuẩn bị lên bắc chinh phạt Hung Nô, e là không thể rút thân ra được, hơn nữa, danh tiếng Mông tướng quân lẫy lừng thiên hạ, nếu điều động tùy ý, nhất định sẽ kinh động Lưu Bang. Vương Bôn mặc dù cũng thủ tại Hàm Đan, nhưng khoảng cách không quá xa, nếu có động tình, Lưu Bang sẽ nhận ra, vì thế, nếu không thể một đánh mà tráng, thì kế hoạch bắc phạt của bệ hạ e là phải dừng lại, chỉ có một điều đáng mừng là, lương thảo và trang bị của chúng ta đã ổn thỏa, thừa sức diệt được Lưu Bang cỏn con".
Nói đến đây, thì nghe thấy tiếng Phùng Kiếp vọng lại từ ngoài điện: "Bệ hạ nếu muốn diệt Lưu Bang, vi thần có một biện pháp hay, sau khi diệt được Lưu Bang, đại quân sẽ chinh đốn lại tại Nhạn Môn, tiến đánh Hung Nô phía bắc".
Trương Cường bị tiếng nói bất ngờ ngắt ngang, ngạc nhiên đưa mắt nhìn, thì thấy Phùng Kiếp đã đứng ở cửa điện sau lưng Tiêu Hà, chắc là đã nghe thoáng qua được lời Tiêu Hà, lúc này sắc mặt đang vô cùng nghiêm trọng.
Trương Cường nhìn thấy thái úy đi đến, bất giác gật đầu: "Thái úy đến đúng lúc, trẫm đang khổ não vì vấn đề này, không biết thái úy có biện pháp nào hay để ứng phó?".
Phùng Kiếp nhìn Trương Cường chắp tay bẩm: "Vi thần đã đến từ sớm, nghe được cuộc nói chuyện giữa bệ hạ và thừa tướng, nhưng không dám ngắt lời, lúc này mới...".
Trương Cường nhìn Tiêu Hà, xua tay: "Thái úy có kế gì hay?".
Phùng Kiếp nói: "Chuyện bắc phạt đã được chuẩn bị thỏa đáng, bệ hạ có thể điều động trước đại quân lên Cửu Nguyên, bề mặt là bắc phạt Hung Nô, khi đại quan áp gần Nhạn Môn, trong lòng Lưu Bang có quỷ kế, tất nhiên sẽ toàn lực phòng bị, lúc này có thể lệnh cho Vương Bôn nhanh chóng tiến đến, trực tiếp tấn công Nhạn Môn, sau đó hai quân cùng phối hợp với nhau".
← Hồi 167 | Hồi 169 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác