Vay nóng Homecredit

Truyện:Bộ bộ sinh liên - Hồi 372

Bộ bộ sinh liên
Trọn bộ 631 hồi
Hồi 372: Rút củi dưới đáy nồi, khó hạ thủ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-631)

Siêu sale Shopee

Tiêu Tự cười dài, nói: "Quả nhiên là đại nhân vừa về, nha môn nước trong (ý nói nha môn nhàn rỗi) của chúng ta liền bắt đầu bận rộn rồi. Ha ha, xin nói cho đại nhân biết, quốc vương Tiền Thục của Ngô Việt vào triều thăm thánh thượng rồi, quan gia lệnh cho Ngụy vương Đước Chiêu và Dương tả sứ phụ trách nghênh đón khoản đãi."

Dương Hạo "ừ" một tiếng, thầm nghĩ: "Nơi ta muốn đến là Khiết Đan, chỉ cần Phi Vũ phái người đến, ta sẽ chế tạo ra một cái cớ để xuất sứ Khiết Đan. Tiền vương ư? Hắn tới thì tới, liên quan chó gì tới ta."

Dương Hạo nghĩ thầm trong lòng rồi thuận miệng hỏi: "Lúc trước tiếp kiến Tiền vương có quy cách gì, có lệ cũ gì có thể tuân theo, còn phiền Tiêu tự thừa sắp xếp một chương trình, Dương mỗ sẽ chiếu theo mà làm là được. Tiêu đại nhân cũng biết đó, những lễ nghi phiền phức như thế này, Dương mỗ không hiểu lắm."

"Không sao cả, không sao cả, chuyện này cứ giao cho hạ quan là được."

Tiêu tự thừa cười hì hì, nói: "Nói tới lệ cũ, kể ra thì cũng không có. Tiền vương và triều ta qua lại là mật thiết nhất, cũng nhận được lễ ngộ của quan gia nhất, lúc trước tiếp đón Tiền vương, luôn luôn đều là do Tấn vương thiên tuế chủ trì, Tấn vương nắm cả phủ Khai Phong, trên địa bàn Biện Lương này quản nhiều việc hơn Hồng lư tự của chúng ta. Nhân thủ nghênh đón tiễn đưa, an bài tiếp đón khoản đãi, người của Nam Nha một tay làm hết. Hồng lư tự của chúng ta căn bản không cần phải ra mặt. Lần này là lần đầu tiên Hồng lư tự của chúng ta tiếp nhận đại sự nghênh đón Tiền vương, có điều thuộc hạ tự sẽ xử lý việc này thỏa đáng, đại nhân hiện giờ là cột trụ của Hồng lư tự ta, không cần phải lộ mặt nhiều."

Dương Hạo mỉm cười, cảm ơn: "Như vậy thì phiền Tiêu tự thừa và chư vị đồng liêu rồi."

Đợi Tiêu tự thừa bước ra, Dương Hạo xoay xoay chén trà, tâm tư hoạt động thật nhanh: "Lúc trước là do phủ doãn Khai Phong, cũng chính là đương kim tấn vương phụ trách tiếp đãi vị Tiền vương này, lần này sao lại đổi người nhỉ?"

Mắt hắt hơi híp lại, chính trị của nước ta, huyền diệu vô cùng, một chỗ đứng, một thái độ đều có thể trở thành một tín hiệu của chiều hướng chính trị nào đó. Trước giờ người do Tấn vương phụ trách tiếp đại lại đột nhiên đổi thành Ngụy vương tiếp đãi. Ý tứ gì đâu? Chắc hẳn Tấn vương hiện tại đã có chút đứng ngồi không yên rồi...

Có đám quan lại có kinh nghiệm như bọn Tiêu tự thừa đứng sau xuất mưu tính kế cho hắn, chuyện Dương Hạo và Ngụy vương Đức Chiêu tiếp đón Tiền vương tuy là làm lần đầu tiên, nhưng cũng xử lý đâu ra đấy. Tiền Thục lần này tới, là rất thức thời vụ chuẩn bị tới Khai Phong làm con tin, cùng với quốc quân của các nước Kinh, Hồ, Hán, Đường gặp mặt, uống trà, tiếp nhận sự kết nạp hòa bình của Triệu Khuông Dận, cái mà hắn muốn chính là một nhà già trẻ được bình an.

Nhưng chẳng ai biết được quan gia nghĩ thế nào, tựa hồ như ông ấy không muốn dệt hoa trên gấm, lập tức tiếp nhận lãnh thổ của Ngô Việt. Trên quốc yến long trọng, Tiền Thục thấp thỏm bất an ở ngay tại đương trường đọc lời chúc tụng, biểu lộ hết tâm ý của hắn.

Triêu Khuông Dận nghe lời chúc mà hiểu ý, lập tức trịnh trọng tỏ thái đội: "Trẫm thề không giết Tiền vương! Ta sống trọn một đời thì ngươi cũng sống trọn một đời. Con cháu của họ Tiền, vĩnh viễn hưởng phú quý!" Tiền Thục ở Biên Lương ngông nghênh dạo một vòng, được bản thưởng rất nhiều, rồi được trả về Ngô Việt một cách nguyên vẹn.

Tiền Thục lần này tới rõ ràng là vì hiến đất, không cần một binh một tốt, xòe tay ra là chiếm được lãnh thổ, quan gia lại không thuận nước đẩy thuyền mà tiếp nhận. Bệ hạ rốt cuộc là đang nghĩ gì đây? Chẳng lẽ hiện tại còn có chuyện quan trọng hơn việc tiếp nhận Ngô Việt ư? Thánh ý thật sự là khó dò.

Vào lúc văn võ bá quan đang suy đoán không ngớt, Triệu Khuông Dẫn thánh ý khó dò đột nhiên tuyên bố muốn tây hạnh Lạc Dương, thăm lại Lạc Dương giáp mã doanh, nơi mà ông ta sinh ra để tế bái mộ địa của tổ tiên.

Đây là chuyện đương nhiên, nhất thống Trung Nguyên, chiến công hiển hách như vậy, đương nhiên phải bẩm cáo với tổ tiên rồi. Thế là văn võ bá quan bắt đầu rộn ràng chuẩn bị. Triệu Quang Nghĩa nghe vậy cũng vội vàng vào cung gặp hoàng đế, lúc trước bất kể là Triệu quan gia ra ngoài xuất chinh hay là tuần du, người ở lại thủ Biện Lương đều là hắn. Lần này Triệu quan gia muốn tây hạnh Lạc Dương, hắn tất nhiên phải tới hỏi an bài hành trình, thời gian quay về của hoàng đế, cùng với lời dặn lưu thủ kinh thành.

Vào đại nội rồi, tới thẩm điện của hoàng đế, vừa thấy Triệu Khuông Dận, Triệu Quang Nghĩa liền dùng gia lễ thân thiết chào hỏi đại ca: "Đại ca, lần này tới Lạc Dương, đại ca chuẩn bị đi bao lâu? Đối với chuyện trong kinh, đại ca có lời dặn dò gì không?"

Triệu Khuông Dận đang uống trà, nghe thấy câu hỏi của hắn, thản nhiên như không, nói: "Hiện giờ Trung Nguyên được nhất thống rồi, đại sự như thế này, nên đốt nhang báo cáo với tổ tiên. Chúng ta nhiều năm chưa từng về gia hương rồi, lần này về, ngươi và ta cùng về đi."

Triệu Quang Nghĩa ngây người, tim đập có chút nhanh hơn, hắn do dự nói: "Đệ cũng phải đi ư? Vậy... vậy phía Biện Lương..."

Triệu Khuông Dận ung dung mỉm cười, nói tiếp: "Hiện giờ Giang Nam được bình định, Trung Nguyên đã nhất thống, Hán quốc chỉ còn thoi thóp chút hơi tàn, tự bảo vệ còn hiềm không đủ sức, Khiết Đan nội loạn không ngừng, nghe nói, Nam Viện đại vương Da Luật Tà Thương phái binh vớ lấy nguyên quán của phản quân, Khánh vương thì bị bức phải dẫn quân chạy tới cương vực Nữ Chân, Tiêu hậu hạ chiếu, cùng người Nữ Chân liên thủ tiêu diệt cỗ đại địch này, nước ta hiện giờ yên ổn như Thái Sơn, cũng không có đại sự gì. Biện Lương ư, cứ để Đức Chiêu và Quang Mỹ tạm thời chăm lo là được."

Triệu Quang Nghĩa trong lòng trầm xuống, gượng cười, nói: "Cũng được, nhiều năm rồi không về gia hương, trong lòng huynh đệ cũng rất nhớ, hiện giờ cùng ca ca về một chuyến vậy."

Sau khi trời khỏi tẩm điện, sắc mặt của Triệu Quang Nghĩa lập tức trở nên âm trầm: "Tiền vương bắc thượng, Ngụy vương nghênh đón. Đại ca tế tổ, Ngụy vương lưu thủ. Những cái này trước giờ đều là công việc của ta, đại ca an bài như vậy, rốt cuộc là có ý tứ gì, xem ra Vương Kế Ân đối những sự an bài này cũng không hề biết chút gì, cho nên trước đó mới không thông báo cho ta."

Triệu Quang Nghĩa càng nghĩ càng thấy bất an, hắn nặng nề đi xuống hành lang, lẩm bẩm nói một mình: "Đây là sự trừng phạt đối với việc ta nhúng tay vào binh quyền ư?"

"Đồ lưu manh, đánh rắm gì vậy!"

Giọng nói của Triệu Quang Nghĩa tuyệt đối không thể bị người ta nghe thấy, không đề phòng trên không trung đột nhiên truyền tới một tiếng kêu quái lạ, dọa cho Triệu Quang Nghĩa giật bắn mình, sắc mặt đại biến. Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, quát: "Là ai?"

Ngẩng đầu lên nhìn, nào có ai đâu, lại nghe thấy giọng đó vang lên: "Cái miệng chó của ngươi, khiến cho thiếu gia đây đầy một bụng tức." Triệu Quang Nghĩa tập trung nhìn, chỉ thấy trên cột nhà có một con anh vũ đang đậu, dùng mỏ chải lông, sau đó trừng hai con mắt chim hướng tới hắn vận khí. Triệu Quang Nghĩa đã nghe nói trong cung nuôi một con anh vũ rất thích mắng người, chính là vật cưng của Vĩnh Khánh công chúa, từng chọc cho quan gia nửa đêm biến hoàng cung thành chiến trường.

Hắn bị con chim này dọa cho giật nảy mình, không khỏi vừa tức lại vừa buồn cười, nhìn ra xung quanh, Triệu Quang Nghĩa thuận tay thò ra, từ vườn hoa ở ngoài lan can nhặt lên một viên gạch, nhắm chuẩn vào con anh vũ đó mà mắng: "Con súc sinh lông lá mày, dám vô lễ với bản vương à, ăn đòn này!" Nói xong liền ném viên đá trong tay ra.

Con chim đó ngay cả Triệu Khuông Dẫn cũng phải bỏ qua không chấp nhặt với nó, những ngày này hoành hành trong hoàng cung đại nội, quả thực là một tổ tông sống, bất kể là ai cũng không sợ. Sớm đã biến thành không sợ người, ngàn vạn lần không ngờ rằng lại có người dám cầm gạch ném nó, kết quả né không kịp, bị gạch của Triệu Quang Nghĩa ném trúng, rít lên một tiếng từ trên xà nhà ngã xuống.

Con anh vũ đó rơi xuống đất, vừa kêu thảm vừa dãy dụa đứng dậy, vỗ cánh vội vàng chạy trốn, nghiêng nghiêng ngả ngả bay lên không trung, rơi rụng mấy sợi lông mao, từ đằng xa còn truyền tới tiếng kêu thống khổ của nó: "Đồ lưu manh, đồ lưu manh."

Triệu Quang Nghĩa sợ bóng sợ gió một hồi, dở khóc dở cười lắc lắc đầu, lúc này lại nghe thấy từ đằng xa truyền tới tiếng kêu còn sắc bén thê thảm hơn cả giọng của con chim: "Tên khốn nào đả thương chim của ta!"

Triệu Quang Nghĩa ngây người: "Thủy Khánh? Ài, con gái con đứa, đường đường là công chúa điện hạ, cả ngày đều tên khốn tên khốn, đúng là bị con chim này dạy hư rồi!"

Triệu Quang Nghĩa lắc lắc đầu, vội vàng chuồn mất.

...

Dương Hạo ở Khai Phong không đợi người của "Phi Vũ" tiếp xúc với hắn thì lại bị Triệu Khuông Dận dắt tới Lạc Dương. Văn võ bá quan tùy hành, hoàng thượng bãi giá tới Lạc Dương, trước tiên tới An lăng cúng mộ tổ tiên, sau đó Triệu Khuông Dận làm hai chuyện, hai chuyện khiến văn võ bá quan nghị luận phân tích không ngừng.

Chuyện đầu tiên là triệu tri phủ đương nhiệm chủ quản quân chính Lạc Dương, hữu võ vệ thượng tướng quân Tiêu Kế Huân tới, không có công mà được phần thưởng, tấn thăng hắn làm Chương Đức quân tiết độ sứ. Một bước lên trời, lên tới vị trí mà võ tướng không thể lên được nữa.

Chuyện thứ hai, là đến thăm Triệu Phổ, Triệu Phổ sau khi bãi tướng, tuy có quan hàm Tam thành tiết độ sứ, kỳ thực đều là hư chức, không có chức vụ cụ thể phái cho hắn, cho nên hắn một mực nhà cư ở tây kinh Lạc Dương, bình thường đóng cửa không ra ngoài, cũng không tham dự bất kỳ chính sự nào. Triệu Khuông Dận đột nhiên đăng môn bái phỏng, ý vị là gì đây?

Nhất cử nhất động của đế vương không cái nào là không có thâm ý, liên hệ tới việc Ngụy vương Triệu Đức Chiêu thay Tấn vương Triệu Quang Nghĩa nghênh đón Tiền vương vào triều, Triệu Đức Chiêu, Triệu Quang Mỹ thay Triệu Quang Nghĩa lưu thủ thành Biện Lương, rất nhiên quan viên đột nhiên hiểu ra. Hoàng thượng muốn ra sức nâng đỡ trưởng tử và hoàng tam đệ, Triệu Quang Nghĩa đã chế thành thế đuôi to khó vẫy rồi.

Hoàng thượng triệu kiến Triệu Phổ, rõ ràng là có ý lại muốn trọng dụng hắn, hiện giờ chỉ có tư lịch và nhân mạch của Triệu Phổ, sau khi quay lại triều đình, mới có thể đối kháng với Triệu Quang Nghĩa. Nhưng vô duyên vô cớ đều bạt Tiêu Kế Huân là ý tứ gì? Chẳng lẽ cấm quân cũng phải thanh tẩy một lần ư?

Nhất thời nhân tâm hoảng hốt, nghị luận rào rào, Triệu Khuông Dận thì lại bất động thanh sắc, mỗi ngày đều du sơn ngoạn thủy, thăm viếng bạn cũ, kiểm duyệt quân đội trú thủ Lạc Dương. Lúc mới đầu Dương Hạo cũng không hiểu được ý đồ của Triệu Khuông Dận, cho tới một ngày khi Triệu Khuông Dận đông du long môn thạch quật, khen "từ Võ vương phạt Trụ, tám trăm chư hầu hội Mạnh Tân, Chu công phụ chính, chuyển cửu đỉnh tới Lạc Ấp. Tướng nhân noi theo, mười ba vương triều đều định đô ở Lạc Dương. Khí tượng của Lạc Dương thật không hổ là đệ nhất đế đô của thiên hạ" thì Dương Hạo mới đột nhiên tỉnh ngộ, nhớ tới một chuyện lớn trong lịch sử.

"Vĩnh Hoài hà lạc gian, hoàng hoàng tổ tông nghiệp, thượng thiên hữu nhân thánh, vạn bang tẫn thần thiếp", nghiền ngẫm bốn câu thờ bỗng nhiên nhớ tới này, hồi tưởng một loạt những hành vi bất thường từ lúc Tiền vương vào kinh của Triệu quan gia. Dương Hạo đột nhiên minh bạch mục đích của ông ta.

Ông ta là muốn rời đô!

Hơn nữa là rời đô một cách gấp rút, thậm chí ngay cả ốc thổ Ngô Việt mà Tiền vương dâng tặng hai tay cũng tạm thời gác sang một bên, lập tức chuẩn bị chuyện rời đô. Trong lịch sự, chuyện đại sự này liên quan tới quốc vận ba trăm năm tới của Tống quốc. Ông ta chưa hề thành công, lần này, liệu có thể thành công hay không?

Trong phủ của Triệu Phổ, ánh mắt của Mộ Dung Cầu Túy chậm rãi di động theo bóng người của Triệu Phổ.

Triệu Phổ nhíu chặt lông mày, vuốt râu, trầm ngâm nói một mình: "Rời đô là chuyện tốt, khí tượng một nước, quyết định bởi đế đô. Trường An nằm ở Quan Trung đối mặt với thiên hạ, cổ phác đại khí, hào hùng vạn quốc. Lạc Dương ở giáp Lạc Thủy, là trung tâm của trung nguyên, văn hóa hưng thịnh, cũng không mất hùng phong. Kim Lăng có sơn thủy, hưởng sự giàu có vào đông đúc của Giang Nam, là vùng giao tranh chấn hưng và kéo dài Hán thất. Khai Phong, dùng cái lợi của Hoàng Hà, thiên hạ tài phú hội tụ, vật nhiều người đông, cực kỳ phồn thịnh. Song Khai Phong có hai chỗ bất lợi lớn, một là Hoàng Hà tứ ngược, nước tràn thành tai, đế đô của một nước thường không nên đối mặt nguy hiểm phải biến thành vùng ngập nước được. Hai là về địa lý thì không có chỗ hiểm trở để thủ, vùng đất bằng phẳng, Bắc nhân nếu muốn nam hạ, thoáng cái là có thể tới, không có trăm vạn hùng binh thì không thể thủ được. Vài ba năm thì có lẽ là không sao, nhưng về lâu dài thì triều đình khó mà gánh vác được. Chỉ là..."

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về nơi nóc nhà hư vô, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Mộ Dung Cầu Túy nói: "Đại nhân, quan gia đi một bước thật tuyệt diệu. Rời đô, đối với giang sơn xã tắc mà nói thì có lợi rất lớn. Đây chính là chuyện liên quan tới lợi ích ngàn thu. Còn trước mắt ư? Tấn vương một nhà độc đại, đã dẫn tới sự nghi kỵ của quan gia rồi, quan gia rời đô, có thể rời khỏi Khai phong, nơi mà Tấn vương khổ tâm kinh doanh mười năm, thế lực thâm căn cố đế, tai mắt khắp triều, tới Lạc Dương bắt đầu từ con số không.

Tình hình hiện giờ, Tấn vương nằm trong tay bệ hạ, Khai Phong đã rơi vào trong tay tay hoàng tam đệ và Ngụy vương Đức Chiêu. Quan gia đề bạt Tiêu tiết độ, trọng hưởng thủ quân Lạc Dương, lại cân nhắc ý của Ân tướng, một khi như vậy, bất kể thế nào, thế lực của Tấn vương ắt sẽ bị nhổ tận gốc!"

Triệu Phổ lắc lắc đầu, trầm giọng nói: "Cái đó cũng chưa chắc."

Trầm mặc một hồi lâu, hắn mới phân phó: "Ngươi về đi, không cần tới nữa, cứ một lòng một ý làm việc cho Tấn vương. Tuyệt không được để lộ ra nửa điểm dị tâm. Bệ hạ rời đô có thành công hay không, chúng ta cứ yên lặng chờ xem, tuyệt không nhúng tay vào."

Mộ Dung Cầu Túy nghi hoặc không hiểu, do dự một hồi mới chắp tay nói: "Vâng, Cầu Túy cẩn tuân phân phó của Ân tướng."

Nhìn bóng lưng của Mộ Dung Cầu Túy khuất xa, Triệu Phổ lặng im không nói gì, không biết được hắn đang nghĩ gì, cho tới khi một cỗ gió lạnh thổi tới, khiến cho hắn lạnh run, Triệu Phổ mới phất tay áo quy lại, lẩm bẩm: "Tiềm cư ở đây, không đếm xỉa gì tới chính sự, Triệu mỗ đã nhìn rất rõ ràng rồi, địch nhân cường đại nhất của bệ hạ, không phải là người khác mà là chính bản thân ông ta. Nếu ông ta không chiến thắng được mình, vậy thì tất cả đều là nói suông."

Triệu Khuông Dận quả nhiên tuyên bố rời đô. Rời đô tới Lạc Dương, chia Khai Phong, trung tâm kinh tế, chính trị ra làm hai, kinh tế thì để lại ở Khai Phong, chính trị thì rời tới Lạc Dương, đây chính là một phát hỏa giải thế lực ngầm mà Triệu Quang Nghĩa khổ tâm kinh doanh mười năm. Chia cách, hạn chế, chính là thủ đoạn sở trường của Triệu Khuông Dận, chính là nhờ vào loạn thủ đoạn này mà ông ta đã triệt để giải quyết phong trào võ tướng soán vị từ thời Ngũ Đai tới nay. Lập quốc mới được mấy năm ngắn ngủi đã khống chế quan lại châu phủ của thiên hạ trong tay triều đình, phàm là nơi chiếm được, không để một phiên trấn nào xuất hiện.

Hiện giờ ông ta dùng kế điệu hổ ly sơn, lại thi ân cho thống soái tối cao đóng quân ở đương địa, gần thêm một bước lung lạc quân đội. Triệu Quang Nghĩa sẽ như hổ rời núi, còn không ngoan ngoãn để mặc cho ông ta bài bố ư? Đây chính là thủ đoạn giải quyết nguy cơ nội bộ mà không cần phải binh đao nhuốm máu của Triệu Khuông Dận. Nhưng, ông ta ngàn vạn lần không ngờ rằng, ý tứ rời đô vừa được biểu đại ra ngoài liền gặp phải sự nhất trí phản đối của triều dã. Bá quan xôn xao là điều mà ông ta đã đoán trước được rồi, nhưng ông ta ngàn vạn lần không ngờ rằng, bá quan lại cờ xí liên minh tỏ ý phản đối, chẳng lẽ văn võ toàn triều đều bị nhị đệ mua chuộc hết rồi ư?

Không, không thể nào.

Ánh mắt của Triệu Khuông Dận quét qua các đại thần đang tranh biện đến đỏ mặt tía tai, hơi lắc lắc đầu. Ngự sự trung thừa Lưu Ôn Tẩu không thể phản bội ông ta, cấm quân điện tiền ti Khống Hạc, chỉ huy sứ Điền Trọng Tiến không thể phản bội ông ta, xu mật sứ Tào bân không thể phản bội ông ta. Lô Đa Liêu, Tiết Cư Chính, Lữ Từ Khánh, ba vị tể tướng mà ông ta một tayđề bạt không thể phản bội ông ta, cấm quân mã bộ quân đô chỉ huy sứ Đảng Tiến, đại tướng Hô Duyên Tán, bọn họ đều không thể phản bội ông ta, nhưng đại đa số trong bọn họ cũng kiên quyết phản đối rời đô. Vì sao? Đây là vì sao?

Một vị văn quan đỏ mặt tía tai kêu lên: "Thần cho rằng, những lời nói trước tiên rời đô tới Lạc Dương, nhìn thiên hạ đại thế rồi lại dời đô tới Trường An của bệ hạ là rất có đạo lý, hơn hẳn định đô ở Khai Phong. Trường An có Hoàng Hà, Tần Lĩnh làm lá chắn, ngồi ở Quan Trung mà nhìn thiên hạ, có đế vương chi khí. Lạc Dương phía bắc có sông lớn vắt ngang, phía nam có y khuyết khóa chặt, phía đông có thành cao, Hổ Lao vững trãi, phía tây có Long môn, Khẳng sơn hiểm trở. Mà Khai Phong lại không có núi non để dựa vào, hoàng hà ngược lại lại thành họa hoạn, một khi địch tới từ bất kỳ một phương hướng nào đều có thể tiến công dễ dàng. Càng lợi cho chiến mã người phương bắc tung hoành, tương lại một khi giằng co với bắc quốc, không có trăm vạn đại quân thì khó mà thủ được. Cần binh lực nhiều như vậy, quốc lực làm sao mà gánh được? Không bằng rời đô tới Lạc Dương, dựa vào núi sông hiểm trở mà nuôi binh, có thể an thiên hạ."

Một tướng quân nhảy ra, cao giọng nói: "Chỉ biết nói bậy, triều ta mới lập, quốc lực có hạn, xây dựng rầm rộ ắt sẽ làm dao động nền tảng của đất nước. Hiện giờ Quan Trung đã không còn là Quan Trung ngày trước nữa, bách nghiệp điêu linh, nhân khẩu thưa thớt, làm thế nào mà trở thành trung tâm thiên hạ được? Còn Lạc Dương, cũng không thuận lợi bằng Khai Phong, thuế phú toàn quận dựa vào vận hà mà cung cấp, một khi rời đô tới Lạc Dương, xe ngựa nườm nượp, cả ngày không ngớt, phí dụng chẳng phải lại đánh vào quân phí ư?"

"Không đâu, không đâu" lại có một vị văn quan bước ra, gật gù đắc ý, nói: "Dựng nước xây đô đều phải dựa vào nơi hiểm trở, thành trì ắt phải dùng núi sông vây quanh. Khai Phong thì bốn phía trống không..."

Hắn còn chưa nói xong thì một văn quan liền nhảy ra phản bác: "Lạc Dương không phải là nơi tứ thông ngũ đạt (ý nói giao thông không thuận tiện), không đủ để cung dưỡng hoàng thất, cứu giúp vạn dân. Biện Lương tuy không có núi non hiểm trở vây quanh, nhưng có thể dùng binh làm hiểm, thiên hạ giàu có đông đúc, chẳng lẽ lại không đủ để nuôi binh cho Biện kinh ư?"

"Hai tên nhà nho nghèo các ngươi nói linh tinh cái gì vậy!" Lại có một tướng quân nhảy ra, vị tướng quân này dốt đặc cán mai, nghe hai người trước chi hồ giả dã, cũng không nghe ra ai là người có cùng ý kiến với hắn, dứt khoát mắng cả hai: "Cái gì mà hiểm với cả không hiểm, Giang Nam lấy Đại Giang làm hiểm, hiểm này không phải là hiểm ư? Tướng hùng binh mạnh, tấn công một cái là có thể đánh gục, mỗ cho rằng, biện kinh là tốt nhất, không cần phải rời đo."

"Tướng quân nói vậy sai rồi, quốc đô không phải ở mãi một nơi vĩnh viễn không di chuyển, khi xưa Bàn Canh rời Ân, triều Thương phục hưng. Triều Chu từ Chu Nguyên rời tới Cảo kinh, cuối cùng cường thịnh lên rồi diệt được Ân Thương. Ngụy Hiếu văn đế từ Bình thành rời đô tới Lạc Dương, làm suy yếu thế lực của của các tù trường mà lập được vương quyền, từ đó có thể xưng bá thiên hạ. Hiện giờ rời đô tới Lạc Dương, dùng tinh binh tới bắc phạt Yến Vân, thì giang sơn sẽ vĩnh viễn vững chắc!"

"Bệ hạ, bệ hạ!"

Mắt thấy văn võ bá quan trang biện không ngừng, thiết kỵ tả hữu sương đô chỉ huy sứ Lý Hoài Trung không nhịn được mà bước ra khỏi hàng, Lý Hoài Trung kiêu dũng thiện chiến, trung tâm cảnh cảnh, chính là tâm phúc do một tay Triệu Khuông Dận đề bạt lên, vừa thấy hắn đứng ra, Triệu Khuông Dận đã có chút sứt đầu mẻ trán rất là vui mừng, vội vàng cúi người, nói: "Ái khanh có gì muốn nói?"

Lý Hoài Trung cẩn thận tìm từ, nói: "Bệ hạ, đông kinh Biện Lương có thủy vận của Biện hà, mỗi năm từ Giang, Hoài vận tới mấy trăm ngàn gánh gạo, để cứu giúp trăm vạn người trong kinh sư, nếu bệ hạ rời đô tới Lạc Dương, vậy thì vận lương như thế nào? Hơn nữa, kho khố căn bản đều ở tại Biện Lương, hiện giờ Trung Nguyên vừa mới thống nhất, thiên hạ lại chưa ổn định, thực sự là không nên vội vàng dao động. Thần cho rằng, chuyện này hãy để sau hẵng bàn, từ từ thực thi, để tránh làm tổn thương nguyên khí của đất nước."

Triệu Khuông Dận lại chậm rãi ngồi thẳng lên, mặt không có chút biểu tình, trong mắt lại lóe lên vẻ thất vọng, thậm chí là thống khổ.

Ông ta hiểu rồi, ông ta cũng nhìn rõ rồi, ông ta nhìn ra chỗ không tốt của Biện Lương, những khai quốc công thần này làm sao mà không nhìn ra chỗ thiếu sót trí mạng của Biện Lương? Song, bọn họ vẫn một mực phản đối, bọn họ không phải là vì bị Triệu Quang Nghĩa mua chuộc, mà là bị lợi ích mua chuộc rồi.

Nhà của bọn họ ở Biện Lương, tài phủ, thổ địa, thân quyến, nhà cửa của bọn họ toàn bộ đều ở Biện Lương, cửa hàng lương thực, cửa hàng quần áo, hiệu cầm đồ, tửu lâu mà bọn họ kinh doanh toàn bộ đều ở Biện Lương, bọn họ làm sao mà chịu rời đi? Cho dù bọn họ cảm thấy nên di dời kinh sư, bọn họ cũng tuyệt không hi vọng lại di dời vào lúc mà bọn họ đang làm quan.

"Tấn vương, khanh thấy thế nào?" Triệu Khuông Dận trầm mặc một hồi lâu, quay sau hỏi Triệu Quang Nghĩa cũng im lặng đã lâu.

Triệu Quang Nghĩa thấy phản ứng của quần thần, tảng đá đang treo trong lòng cũng được hạ xuống, hắn chậm rãi đứng dậy, trầm ổn bước tới trước ngự tọa, đột nhiên quỳ xuống, trịnh trọng hành lễ, cao giọng đáp: "Thần, phản đối rời đô."

Triệu Khuông Dận cười khổ, nói: "Tấn vương, ý tứ trong lời nói của trẫm, người đã từng nghe rõ chưa?"

"Thần nghe rõ rồi!" Triệu Quang Nghĩa trầm ổn nói: "Nhưng thần cho rằng, sự vững chắc của giang sơn là ở đức chứ không phải là ở hiểm!"

Triệu Khuông Dận sắc mặt trầm xuống, một hồi lâu vẫn không nói gì.

Ở đức chứ không phải ở hiểm? Thiên thời không bằng địa lợi, địa lợi không bằng nhân hòa? Chỉ cần có được dân tâm thì nhất định sẽ có được thiên hạ? Lý Dục tuy là hỗn đản, nhưng dân tâm Giang Nam lại không hướng về Tống. Thuế của Mạnh cơ thu nặng hơn, nhưng người Thục lại không ngóng trông người Tống tới "giải" cứu bọn họ, bọn họ bảo vệ giang sơn ư?

Từng có một vị môn đồ của thánh nhân cả ngày kêu gọi đối phó với Hung nô là ở đức không phải ở hiểm. Đó là thời của Hán Võ đế, Hán Võ đế không nói câu nào, trực tiếp cho hắn tới biên cương dùng đức phục người, đối phó với Hung Nô. Kết quả là, không lâu sau Hung Nô liền chém đầu hắn, tấn công vào thành, tự ý chém giết cướp bóc, hãm hiếp phụ nữ.

Nhưng, ông ta có thể dùng biện pháp đó để đối phó với Triệu Quang Nghĩa ư? Đây là thân huynh đệ của ông đó!

Lần này vì rời đô, ông ta quả thật đã chuẩn bị rất nhiều, bảo gồm cả về mặt quân sự, nhưng có một chuyện ông ta không ngờ tới, có một chuyện mà ông ta không hạ quyết tâm được. Ông ta không ngờ văn võ đại thần trung thành với mình nhất cũng dám ở ngay trước mặt phải đối ý kiến rời đô của ông ta. Ông ta không thể hạ quyết tâm giết một răn trăm, lấy huynh đệ của mình ra khai đao được.

Làm sao đây? Bất chấp tất cả, hung hãn chuyên quyền ư? Ông ta không làm được, lưu manh Lưu Bang giết người như ma dưới tính huống văn võ toàn chiều nhất trí phản đối cũng không dám tự tiệt thay đổi thái tử. Hiện giờ giang sơn mới định, là lúc cần bình ổn, ông ta cũng không thể chuyên quyền độc đoán, khăng khăng rời đô được.

Dương Hạo lặng lẽ nhìn cảnh ở trước mặt, hắn và La Công Minh là hai trong số ít những quan viên không tỏ thái độ. La Công Minh là người lão làng đã trải qua mấy triều, quyết không tùy tiện tỏ thái độ. Còn Dương Hạo, Dương Hạo kỳ thực cũng nhìn thấy rất rõ, Tống quốc sau này chuyện quân sự, chính trị trở nên rối ren tất nhiên là có nguyên nhân khác, nhưng Biện Lương làm quốc đô, là một nguyên nhân quan trong không thể coi thường ở trong đó.

Lạc Dương không tốt ư? Trường An không tốt ư? Nơi đó hiện tại kinh tế không phát đạt, nhân khẩu quá ít ư? Cái này mà cũng gọi là lý do được à, một khi trung tâm chính trị chuyên tới đó, sao có thể không một lần nữa hưng vượng được? Trường An, đó là nơi mà hai trăm năm sau thiết kỵ mông cổ tung hoành thiên hạ, không đâu địch nổi cũng không thể chính diện công phá, rời đô có thành công hay không, chỗ yếu hại chân chính không phải là ngươi đưa ra được bao nhiêu lý do đường hoàng, mà là ở cuộc đọ sức giữa hai huynh đệ họ Triệu, mới là điều then chốt có tính quyết định.

Triệu Khuông Dận là đế vương, lần này tới Lạc Dương tế tổ, ông ta đã chuẩn bị rất nhiều. Hiện tại, chỉ xem xem ông ta có thể sát phạt quyết đoán, dùng thủ đoạn thiết huyết mà Minh Thành Tổ Chu Lâm thường làm, dẹp yên tất cả những tiếng nói không đồng ý. Ông ta có bá lực này không, có dụng tâm lãnh huyết như vậy không?

"Chuyện này, thạm thời gác lại, về sau sẽ thương nghị tiếp, bãi triều!" Triệu Khuông Dận khó nhọc đứng dậy, chầm rãi bước ra sau điện, Triệu Khuông Dận luôn luôn long tinh hổ mãnh, đây là lần đầu tiên lộ ra vẻ mệt mỏi ở trước mặt văn võ bá quan.

Dương Hạo nhìn bóng lưng của ông ta, trong lòng lờ mờ có chút chua xót. Hắn bắt đầu có chút đồng tính với vị hoàng đế này. Có những chuyện, ông ta làm không phải là không đúng, ông ta không phải là không làm được, mà là ông ta không thể làm. Ông ta là một anh hùng, nhưng ông ta không làm được một vị anh hùng cái thế, sát phạt quyết đoán, thái thượng vong tình.

Vài ngày liên tiếp, hoàng thượng cáo ốm không ra ngoài, cũng không du lãm chỗn cũ, cũng không lên triều, nhìn tình hình này, Triệu quan gia khúc mắc chưa giải, tạm thời không có tâm tình du sơn ngoạn thủy nữa rồi. Văn võ bá quan cũng thanh nhàn hơn, Dương Hạo rất nhàn, hắn cả ngày đi dạo khắp nơi, nhìn thấy ai cũng cảm giác giống như là người của "Phi Vũ", cho dù là tên ăn xin, hắn cũng hi vọng tên ăn xin sẽ vèo một cái chạy tới trước mặt hắn, hỏi khẽ: "Muốn mao phiến không?" À không, nên là thấp giọng bẩm báo: "Đại nhân, phi vũ đến đây đợi lệnh."

Đáng tiếc, đợi mãi vẫn không thấy người của Phi Vũ tới, Dương Hạo bắt đầu hoài nghi phải chăng là sau khi mình rời khỏi Tô châu, Phi Vũ đã triệt để tan rã rồi.

Đúng vào lúc này, người mà hắn trông mòn con mắt cuối cùng cũng tới.

"Đại nhân, đại nhân" Dương Hạo dẫn hai thân binh vừa bước ra khỏi chùa Bạch Mã, phía sau sư tử đá đột nhiên có một nữ nhân đầu tóc tán loạn vẫy tay với hắn, Dương Hạo lấy làm lạ: "Làm sinh ý cả ở đây ư? Không sợ Phật tổ trách tội à."

Tập trung nhìn lại thì giật nảy mình: "Diệp đại thiếu ư?" Dương Hạo nhìn xung quanh, vội vàng lên xe, đánh mắt ra hiệp cho Diệp Chi Tuyền đang ăn mặc giả nữ. Diệp đại thiếu hiểu ý, bước tới lên xe, ngồi ở bên cạnh hắn. Dương Hạo lập tức buôn rèm xa, kinh ngạc nhìn bộ dạng phong trần của hắn, hỏi: "Ngươi sao lại thế này?"

Diệp đại thiếu mặt mày bi thương nói: "Có phải rất giống vừa bị người ta cưỡng gian không?"

"Giống lắm!"

Diệp đại thiếp lại u oán hỏi: "Có phải là giống vừa bị mấy người cưỡng gian không?"

Mặt Dương Hạo co giật mấy cái: "Ngươi... không không phải là thực sự "gì đó" rồi chứ?"


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-631)


<