Vay nóng Tinvay

Truyện:Say mộng giang sơn - Hồi 1001

Say mộng giang sơn
Trọn bộ 1220 hồi
Hồi 1001: Khói sóng trên hồ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1220)

Siêu sale Shopee

Mưa xuân như tinh dầu, tí tách vỗ vào mạn thuyền màu xanh đen, con thuyền dập dềnh trên mặt nước.

Mưa phùn phất phơ, phảng phất một màng trắng xóa mênh mông trong đất trời.

Chiếc thuyền nhỏ dừng trên mặt hồ nước, đầu thuyền chống một cái ô lớn, dưới cái ô là một cái lò đầy than hồng, lửa than cháy rực, trên lò than là một cái nồi trong nồi là con cá lớn mà Dương Phàm đích thân câu được, màu trắng ngà ngà của canh cá, mùi nồng đậm của canh cá cử quanh quẩn đâu đây.

Trong khoang thuyền Cổ Trúc Đình ngồi xổm trước chiếc bàn uống trà, dùng thìa nhẹ nhàng nếm chén canh cá, bát là tô lớn của ngư dân thường dùng, đón chào mưa phùn lất phất rơi để tạo nên một không khí dã ngoại với bữa cơm nấu trên chiếc thuyền nhỏ, chỉ cần có bàn tay xinh đẹp trắng nõn nà kia, thì sẽ có ngay một loại thức ăn tuyệt mĩ.

Màu trắng ngà ngà của canh cá, được rắc cẩn thận một ít rau thơm vào, mùi cá ngào ngạt lập tức biến thành một hương thơm đê mê lòng người, hương vị xuyên thấu vào tim gan, Dương Phàm ngồi đối diện, dựa vào một cái nệm êm thật dày, thích ý đưa mũi ngửi ngửi: - Thơm quá, vừa mới lấy ra, còn có chút nóng hổi!

Trong tay hắn đang cầm một bức phong thư, tin là người của Hiển Tông từ phía Lạc Dương đang tới, trải qua một trận rửa hận đẫm mùi máu tươi, cho đến nay tin tức từ bên Lạc Dương truyền tới, có lẽ là hắn đã đạt được sự quy phục của Hiển tông, nhưng mà hiện giờ thế lực chủ yếu của Hiển Tông lại ở Lạc Dương

Lúc trước lợi dụng "mâu thuẫn" của hắn với Thẩm Mộc, đem Thừa Tự Đường dời đến Lạc Dương, toàn bộ thế lực Hiển Tông dời về phương đông, chính là để tiện lợi cho bọn họ hành sự ở Trường An, nhưng lúc đó hắn vẫn không hề nghĩ rằng Hoàng đế sẽ điều hắn về Trường An, đến lúc này sự khống chế Hiển tông của hắn sẽ bị ảnh hưởng, núi cao thì hoàng đế xa mà!

Hiện giờ Hiển Tông có thể khôi phục vận mệnh lại một lần nữa, hơn nữa lại đem tin tức ở Lạc Dương truyền đến hắn, đây là một tín hiệu, điều này chứng tỏ trên dưới Hiển Tông đã chấp nhận địa vị của hắn, đã lên cùng thuyền với hắn, cũng có nghĩa là nội bộ lục đục của Hiển Tông đã bình ổn.

Thư rất dài, hồi báo với hắn từng phương diện của tình hình, nội dung chủ yếu đương nhiên là nội bộ bên trong của Hiển tông, nhưng khi xem đến trang cuối cùng, Dương Phàm phát hiện ra một mẩu tin làm hắn chú ý. Trong thư nói, Hoàng đế đã chính thức ban bố thiên hạ rằng sẽ dời đô về Trường An.

Dương Phàm lập tức ngẩng đầu lên nói với Cổ Trúc Đình: - Đồ đạc của những cửa hàng kia đã xong xuôi chưa?

Cổ Trúc Đình không hiểu được tại sao Dương Phàm đang xem thư mà lại đột nhiên nhớ đến chuyện này, ngẩn ngơ rồi nói: - Vâng, đã định giá hai mươi bảy cửa hiệu, xưởng ép dầu, vải bố, tiệm gạo, tiệm bán châu báu, còn có vài nhà vội vàng bán cửa hàng, nghe nói chúng ta thu mua còn chủ động tìm đến chúng ta nữa.

Dương Phàm mặt mày hớn hở nói:

- Vậy thì cứ mua! Nhưng đừng cho bọn họ chạy, ngay cả khi chúng ta kinh doanh không được, lại bán đi, cũng có thể thu được một món hời, Ha ha tin tức hoàng đế dời đô nhanh chóng truyền đến Trường An, chúng ta phải nhanh chóng hạ thủ.

Cổ Trúc Đình liếc mắt nhìn dáng vẻ đắc ý của hắn, không kìm nổi che miệng cười khe khẽ, đôi mi xinh đẹp rũ xuống, đáp: - Người ta quay đầu lại thì nhìn thấy dáng bộ thấy tiền là sáng mắt của chàng đó!

Dương Phàm liếc nhìn nàng một cái hỏi: - Ta mà thấy tiền là sáng mắt ư? Tiền tài đối với ta chỉ là thứ yếu, ta nhọc nhằn khổ cực không phải là vì các nàng hay sao?

Cổ Trúc Đình dịu dàng nói: - Ta không cần tiền, chỉ muốn đi theo chàng, phú quý cũng tốt, bần cùng cũng mặc kệ, thiếp đều vui vẻ cả!

Dương Phàm gật gật đầu nói: - Đây chính là nàng nói đó nhé, nàng nói là nàng không cần tiền, sản nghiệp của chúng ta sau này, sẽ không có phần con của nàng rồi!

Cổ Trúc Đình ngạc nhiên hỏi: - Thiếp làm gì có con. a!? Hỏi một nửa, nàng liền tỉnh ngộ, không nén nổi ngượng ngùng, len lén liếc nhìn Dương Phàm một cái, cúi đầu, cổ họng ấp a ấp úng, nói: - ThiếpThiếp tạ ơn chàng!

Dương Phàm biết rồi mà còn cố hỏi: - Cảm tạ cái gì?

Cổ Trúc Đình cắn đôi môi đỏ mọng của mình, nhẹ nhàng đập vào khuỷu tay của Dương Phàm một cái, như là đập muỗi vậy.

Dương Phàm cười ha hả, cuối đầu nhìn, tự nói: - Ôi, Xem Tiểu man và A Nô ngực to mông tròn, vừa thấy là biết tướng sớm sanh nghĩa tử, tương lai ư, nói không chừng có thể đẻ thật nhiều con cho ta, bây giờ ta không nhanh chóng tích lũy tiền làm sao mà được, số của người làm cha này thật là khổ quá!

Cổ Trúc Đình bị hắn trêu chọc đến đỏ mặt tía tai, chỉ cắn đôi môi đỏ mọng của mình mà không phản bác lại, con thì có thể sinh, đó là phúc phận của người phụ nữ, nếu mà nàng có thể sinh được cho Dương Phàm thật nhiều con, so với A Nô và Tiểu Man, nàng sẽ không mềm yếu như vậy. Nàng không muốn tranh đấu với Tiểu Man và A Nô, nhưng nàng hi vọng có một chút địa vị nào đó trong lòng người đàn ông của nàng!

"Ồ! Uyển nhi sắp tới Trường An" Dương Phàm nhìn mẫu tin trong thư không khỏi vui mừng, Uyển nhi phải làm đặc sứ của hoàng đế, tới Trường An trước để an bài việc dời đô của thiên tử, chỉ cần một khi rời xa thiên tử, bọn họ không phải có thể sớm chiều bên nhau hay sao?

Trong thư chỉ nhắc đến sự việc này cũng không hề giải thích rõ ràng, chuyện tơ tình giữa Dương Phàm và Uyển Nhi những người bình thường trong Thừa Tự Đường không hay biết, bọn họ không thường chú ý đến những việc này. Nếu mà bọn họ sớm biết Dương Phàm và Uyển nhi nảy sinh tơ tình, với tình hình tẩy trừ tai mắt của Hiển Tông, sĩ tộc Sơn Đông sớm biết Dương Phàm là con rể của Quan Lũng thế gia, cũng sẽ không đối đãi với hắn tốt như vậy!

Từ khi Dương Phàm cai quản Hiển Tông, cũng chưa từng cài thêm tai mắt trong hoàng cung, thứ nhất lúc này hắn vẫn chưa hoàn toàn nắm được Hiển tông trong tay, thứ hai trong cung có Thượng Quan Uyển nhi, còn có người nào hiểu rõ tình hình trong cung hơn nàng, vậy cần gì phải mệt nhọc bố trí tai mắt trong cung?

Cho nên Dương Phàm từ trước đến nay chỉ muốn vui đùa với Thượng Quan Uyển Nhi, hắn căn bản không biết Thượng quan Uyển Nhi đã có bầu, lại vì muốn bảo vệ hắn và đứa nhỏ phải một mình ở Lạc Dương gánh chịu nhiều áp lực như vậy.

Lúc xem đến đoạn cuối cùng, Dương Phàm có hơi nhíu nhíu đôi mày, kế sau Thượng quan Uyển Nhi, hoàng đế còn bố trí Võ Sùng Huấn đến Trường An, rất rõ ràng, Võ Ý Tông ở Trường An không thể ở nổi được rồi, nhưng mà Võ Tắc Thiên vẫn không từ bỏ ý định để cho Võ Thị kinh doanh ở thành Trường An.

Hiện giờ Võ Thừa Tự đã chết, bà chỉ còn một một đứa cháu họ Võ Tam Tư có thể đảm đương trọng trách, phái con của Võ Tam Tư đến cùng là lựa chọn duy nhất, Võ Sùng Huấn đến! Trường An chỉ có một sự sắp đặt, hành trình trễ hơn Thượng Quan Uyển nhi đến một tháng!

Dương Phàm nhìn xuống chút nữa, lông mày của Dương Phàm vừa giãn ra, đồng thời lúc này hắn nghĩ đến năm đứa con của Tương Vương Lý Đán, Võ Tắc Thiên quả nhiên đánh một đòn thăng bằng, chỉ là hiện giờ thế lực của Lý Thị suy yếu, chỉ có thể lấy số lượng tranh thắng lợi, nhưng mà dù sao đi nữa, mấy năm nay Võ Tắc Thiên đối với Họ Lý đều rất nghiêm khắc, cho dù là thân nhi cốt nhục của bà ta đều nghiêm khắc phòng bị, lần này thả bọ họ rời khỏi tầm mắt của mình chính là một sự mở đầu tốt đẹp, Võ Tắc Thiên đã trao toàn quyền chuẩn bị rồi!

Dương Phàm xem xong thư, vui sướng, Cổ Trúc Đình liền đem chén canh cá tới, Dương Phàm ăn chén canh cá lót bụng, trong bụng hắn như có một làn khí nóng quét sạch khí lạnh của mưa xuân.

Cổ Trúc Đình thấy hắn ăn vui vẻ, trong lòng mừng rỡ, tiếp nhận chén canh, cười thích thú, nói: - Chàng cần thêm uống thêm một chén nữa không?

Dương Phàm lắc đầu nhìn mỹ nhân, lông mi dài, hai đôi mắt sáng ngời, mặt ngọc kiều diễm xinh tươi tươi của nàng, đôi môi mọng ướt át, làm cho hắn không kìm nổi lòng mình, đúng lúc hắn đang tràn đầy hưng phấn, sinh lực dâng trào, liền nhẹ nhàng kéo cổ tay trắng trẻo của nàng, dịu dàng nói: - Lại đây!

Cổ Trúc Đình cảm thấy ngây ngất đôi gò má, cũng không dám cãi lại lời của Dương Phàm, ngoan ngoãn đến trước mặt Dương Phàm, Dương Phàm giơ tay kéo một cái, Cổ Trúc Đình mềm yếu ngã vào lòng của hắn, Dương Phàm một tay nắm lấy đôi vai mềm mại của nàng, một chiếm hữu bộ ngực của nàng.

Năm ngón tay của Dương Phàm khều nhẹ, sờ vạt áo của nàng, nắm lấy chùm nhuyễn ngọc vừa dài vừa mềm và trơn như lụa như tơ, ngón tay đặt trên đỉnh nhũ hoa vỗ nhè nhẹ, Cổ Trúc Đình lúc đó run sợ cả người, vội vã nhắm mắt lại như con mèo ngoan ngoãn chiều lòng.

Thật là làm khó người mười ba tuổi đã trở thành một nữ thích khách anh hùng, một mật thám cho triều đình, lại bị hai bàn tay mạnh mẽ của Dương Phàm làm cho yếu đuối bất lực, mềm mại không xương, Dương Phàm bị nét yêu kiều của nàng làm cho mê mệt, giống như trong lòng có những con côn trùng đang di chuyển vậy, không tránh được việc trong đầu lúc nào cũng có hình bóng của nàng.

Những kỉ niệm hòa cùng ma lực siêu nhiên hiện tại, dường như trước cửa thiên đàng có hàng trăm cột trụ lớn, Cổ Trúc Đình cảm thấy chỗ sau lưng của mình có một vật gì đó cứng cáp chọc vào rất khó chịu, đưa tay ra sờ, lại khiến cho mặt hoa thất sắc, mấy lần đều bị nhảy dựng lên, tiếc thay nàng bị Dương Phàm ôm vào lòng không thể động đậy được.

Cổ Trúc Đình không dám giãy dụa, lại sợ giãy dụa thì lại làm động chạm đến vết thương của Dương Phàm, đành phải đỏ mặt nhún nhường đẩy bàn tay của hắn ra, thân mật nói: - A lang, đang ở trên thuyền..

Dương Phàm nói: - Lấy trời làm phòng, lấy thuyền làm giường, lấy mưa làm màn, chỉ có ta và nàng, không phải là rất hợp sao?

Cổ Trúc Đình bị sự lãng mạn của hắn làm đê mê say đắm, thân thể trở nên mềm yếu, hai má nong nóng, nhịp đập cũng dồn dập lên, rõ ràng là muốn để Dương Phàm tùy ý rồi, tự dưng lại nghe trong cơn mưa gió có một giọng la vang dữ dội: - Nhị Lang, Nhị Lang, Dương Nhị Lang! A, Nhị Lang, ngài đang ở đây sao?

Dương Phàm phát cáu ngừng tay, liền nghe thấy cái thanh âm kia rống lên: - A! Ta đến rồi, bạn bè chân thành nhất của ngài, A Bặc Đỗ Lạp, A Tề Tư, Cáp Tạp Mỗ đến rồi, Nhị Lang, nơi này cảnh trí thật là đẹp!

Cổ Trúc Đình cắn môi, bỗng nhiên cười khúc khích, nàng lập tức vực dậy, đôi má xinh đẹp ửng đỏ hồng hồng, trong mắt có một nụ cười nghịch ngợm.

Dương Phàm tức giận buông nàng ra, đứng dậy đi ra ngoài khoang thuyền. Đến nay hắn bị thương bốn tháng rồi, vết thương của hắn đã đỡ hơn nhiều rồi. Cổ Trúc Đình sợ hắn bị cảm lạnh, tuy rằng chân tay mềm yếu, hơn nữa còn có chút không vững tâm, sợ hắn bị người khác nhìn ra sơ hở, nên vội vã cầm dù đuổi theo.

Dương Phàm xoay người đi ra khoang thuyền, tán dù lập tức mở ra, che trên đỉnh đầu hắn, Dương Phàm đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy giữa làn mưa bụi mênh mông có một chiếc thuyền nhỏ lái tới, một người mặc áo tơi, đầu đội nón lá trúc cống thuyền, A Bặc Đỗ Lạp chống đỡ gió mưa.

- A! Nhị lang quả nhiên ở trong này!

A Bặc Đỗ Lạp nhìn thấy Dương Phàm, mặt mày hớn hở tươi cười, quay đầu lại thấy Cổ Trúc Đình xuất hiện, cũng không kìm nổi nhìn đăm đăm vào nàng, Cổ Trúc Đình gương mặt ửng đỏ, nàng một tay buông dù, một tay có chút không tự nhiên vén tóc mai, phong tình dịu dàng thế này khiến cho A Bặc Đỗ Lạp nổi hứng làm thơ!

Gã vỗ ngực, dùng giọng điệu ngâm nga rên rỉ: - Nếu mà ngài là bằng hữu của ta, xin hãy giúp ta rời xa cô ấy, bởi vì ta một khi đã yêu, sẽ không thể rời khỏi được, nếu mà ngài là nhà tiên tri, xin hãy giúp ta thoát khỏi ma lực của nàng, bởi vì ta một khi đã xa vào, thì sẽ không thể nào kiềm chế được! nàng giống như một sóng biếc màu lam, ta nhìn nàng, liền chìm xuống, chìm xuống, bởi vì ta không biết bơi

- Bịch!

Vết thương của Dương Phàm còn chưa lành hẳn, nhưng với cự li hai bước thì hắn vẫn có thể phóng qua, Dương Phàm vốn dĩ đã bị gã quấy nhiễu chuyện tốt của mình, vốn dĩ đã rất tức giận, lại nghe gã đùa giỡn với nữ nhân của mình ngay trước mặt, bèn sải bước tới thuyền của gã, cố ý dùng một chút công lực ở chân, chiếc thuyền bị bàn chân to của Dương Phàm làm cho chúi xuống, A Bặc Đỗ Lạp " Ôi" lên một tiếng rồi té xuống hồ.

A Bặc Đỗ Lạp dốc sức bình sinh của mình, giơ hai cánh tay, hét lớn: - Ta không biết bơi

Dương Phàm ngồi xổm người xuống, cười híp mắt nói: - Còn có thi hứng như vậy à?

A Bặc Đỗ Lạp uống mấy ngụm nước, tru gào lên: - Ta thật sự không biết bơi mà!

Dương Phàm khoan thai nói: - Ta đã sớm cho ngươi biết là ta rất hay tức giận

- Ta không biết bơi!

A Bặc Đỗ Lạp cuồng loạng quơ quào hai cánh tay của mình, chìm xuống, chìm xuống, chìm xuống bởi vì gã không biết bơi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-1220)


<