Vay nóng Tima

Truyện:Say mộng giang sơn - Hồi 0715

Say mộng giang sơn
Trọn bộ 1220 hồi
Hồi 0715: Phúc tướng Mã Kiều
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1220)

Siêu sale Lazada

Mười vạn binh mã của lộ quân thứ nhất Đại Chu ồ ạt kéo đến. Bên đường, trong một quân trướng được dựng lên tạm thời, Tả Ưng Dương vệ đại tướng quân Tào Nhân Sư, Hữu Kim Ngô vệ đại tướng quân Trương Huyền Ngộ, Ti nông thiếu khanh Ma Nhân Tiết cùng các vị tướng lãnh mặt đối diện với tấm bản đồ trên bàn cùng nhau thương thảo quân tình.

Tào Nhân Sư nói:

- Vừa mới nhận được tin tình báo, sau khi phản quân Khiết Đan tấn công Hoàn Châu thất bại, từ phía đông lén tập kích Bình Châu, quân coi giữ Bình Châu không nhiều, không dám ra thành quyết chiến, chỉ cố tử thủ thành trì. Vũ khí của đám quân Khiết Đan không được trang bị đầy đủ, nên việc tấn công Bình Châu gặp trở ngại, hiện tại lại đang chuyển quân về hướng Lư Long!

Ti nông thiếu khanh Ma Nhân Tiết không hiểu việc điều quân khiển tướng, chủ yếu là chưởng quản hậu cần và quân công, nghe vậy hỏi:

- Vậy hiện tại quân ta đang ở nơi nào?

Trương Huyền Ngộ chỉ vào bản đồ nói:

- Quân ta vừa mới đuổi tới Mã thành, đang tiến về phía trước, đi qua Hoàng Chương cốc, liền có thể thẳng tiến Lư Long, giải nguy cho Lư Long và Bình Châu!

Ma Nhân Tiết nhìn nhìn bản đồ, trầm ngâm nói:

- Thì ra như vậy, hướng đông Lư Long là biển lớn mênh mông, phản quân Khiết Đan sẽ không tháo chạy theo hướng đó, ta nên phòng chúng lén tập kích hướng tây!

Tào Nhân Sư khẽ mỉm cười nói:

- Lời nói của Ma thiếu khanh thật không sai, cho nên bổn soái dự định phái khoái mã trăm dặm, khẩn cấp điều động một đội quân mã tới Đàn Châu, Tiên Châu, Quy Thuận Châu và Kế Châu, áp sát hướng Thạch thành, cùng đội quân của ta hợp sức tấn công phản quân Khiết Đan, phải diệt hết phản quân tại biên cảnh Lư Long.

Trương Huyền Ngộ nói:

- Khiết Đan một khi thất thế, không thể đi hướng đông, hướng tây có đại quân ta ngăn chặn, bọn chúng nếu muốn chiến, không khác lấy trứng chọi đá, như vậy, chúng sẽ tháo chạy từ hướng bắc, chạy về phía đại bàn tộc Hề.

Tào Nhân Sư suy nghĩ một chút nói:

- Ta cho rằng, có thể phái một sứ giả liên lạc với Hề vương. Chuyến này xuất binh, nhất định phải cố thủ tại Lư Long không để một tên Khiết Đan nào lọt vào địa bàn tộc Hề! Hề tộc là một nước chư hầu của Đường triều ta, tuy thường có những chuyện bằng mặt không bằng lòng. Tuy trước mặt triều đình ta là một con sư tử hùng mạnh nhưng lại không dám công khai bao che bọn tử thần tặc tử đó.

Ma Nhân Tiết vỗ tay hoan nghênh, cười nói:

- Như vậy sẽ không có sơ hở nào, chủ lực Khiết Đan có thể chỉ trong trận này liền diệt vong.

Các tướng lĩnh đều mỉm cười không nói, đây chính là mười vạn quân tinh nhuệ của triều đình. Công đánh mười vạn quân Khiết Đan trên danh nghĩa thật chất không quá sáu vạn, theo bọn họ, chỉ là dễ như trở bàn tay.

Hoàng Chương cốc là con đường tắt tiến quân tới Lư Long của quân triều đình, nếu không đi qua cốc này, quân triều đình phải vòng qua cả một ngọn núi, ít nhất phải mất hơn mười ngày lộ trình, thời gian lâu như vậy, cũng đủ cho người Khiết Đan thong thả chạy trốn. Do đó chủ ý vừa định, Tào Nhân Sư lập tức phái một đội kỵ binh ngày đêm tiến tới Hoàng Chương cốc trước đại đội quân, chiếm cứ vùng chiến lược hiểm yếu này.

Ai ngờ trước cửa Hoàng Chương cốc đã có một nhóm người Khiết Đan chiếm đóng, khi đội quân tiên phong của triều đình ngày đêm cấp tốc tiến tới Hoàng Chương cốc, xa xa trên đỉnh núi thấp thoáng bóng đại kỳ Thương Lang tả tơi. Đội binh mã tiên phong không khỏi chấn động, lập tức đóng quân cắm trại trên thảo nguyên, phái người cấp báo cho trung quân.

Tào Nhân sư nghe báo ở Hoàng Chương cốc người Khiết Đan đã đóng quân, vừa lệnh cho đại quân hành tốc, vừa truyền lệnh cho quân tiên phong trước thăm dò địa hình của Hoàng Chương cốc, điều tra thực lực của người Khiết Đan. Lang tướng tiên phong Võ Thành Chiêu nhận được quân lệnh, lập tức phái lữ soái Mã Kiều dẫn binh mã của mình thăm dò tính tiến công.

Mã Kiều lần đầu tiên viễn chinh đánh giặc, dọc đường đi hưng phấn không thôi, khi mệnh lệnh được truyền xuống, lại cảm thấy thấp thỏm không yên. Tuy rằng, toàn bộ đội quân đều có thái độ coi thường đối với người Khiết Đan, dường như đại quân vừa đến, trong cái nháy mắt liền đánh cho phản quân Khiết Đan tan tác, nhưng y dù sao cũng là lần đầu ra trận.

Mã Kiều vạn phần cẩn thận, trước trinh sát Hoàng Chương cốc một lượt, phát hiện giữa sơn cốc có một khe núi, mặc dù không tính là nhỏ hẹp, nhưng lại nằm trong tầm bắn tên, vì vậy ngoại trừ diệt hết quân địch hai bên đại quân mới có thể đi qua. Sơn cốc này một bên là vách đá sừng sững như tấm gương, dễ thủ khó công, bên kia là một triền núi thoai thoải, nhưng quân Khiết Đan đã cho tăng thêm nhiều binh lính canh giữ.

Triền núi này thoai thoải, có thể cưỡi ngựa leo lên, nhưng tiếc rằng trên triền núi này toàn vụn đá, cho dù là đi bộ cũng không hề dễ dàng, chứ đừng nói là cưỡi ngựa, kỵ binh của y đến nơi này không có đất dụng võ, nhất định phải bỏ ngựa đi bộ mới có thể chiến đấu.

Mã Kiều lần đầu mang binh đánh giặc, cho nên hết sức cẩn thận, y dựa theo binh pháp đã được học trong quân ngũ, trước kể lại tỉ mỉ tình hình thăm dò được, sau khi nhìn rõ mục tiêu cần công chiếm, liền bắt đầu điều phối binh lực.

Binh mã dưới trướng Mã Kiều là kỵ binh, y ra lệnh cho binh mã toàn bộ xuống ngựa, đem ngựa cho một vài binh lính trông giữ, sau đó chia tướng sĩ thành ba đội, đội thứ nhất là binh lính mang đao khiên, đội thứ hai mang cung tên, đội thứ ba mang trường thương cùng cung tên.

Đội thứ nhất làm binh lực chủ công, đội thứ hai thủ hiệp cùng đội thứ nhất tác chiến, là đội tập kích từ xa áp chế đội cung tiễn của người Khiết Đan, đội thứ ba trường thương cùng cung nỏ làm đội dự bị.

Nếu tiến công thuận lợi, đội thứ ba mới xuất trận, nhanh chóng củng cố cho trận địa đã chiếm lĩnh. Nếu đội tiến công không có tiến triển, vậy cũng đạt được mục đích thăm dò thực lực quân coi giữ. Nếu công chiếm trận địa của chúng đầu tiên, lại bị chúng phản kích áp chế, như vậy đội thứ ba liền phụ trách yểm trợ đồng đội rút lui, tránh trong lúc lui quân chịu thương vong nặng nề.

Còn phía dốc núi đứng bên kia, Mã Kiều quyết định trước không chú ý tới.

Cách trung gian một đoạn sơn cốc, cung tiễn phóng tới từ vách núi đối diện đa phần mất đi lực sát thương, không bằng trước chiếm lấy một bên, chiếm lĩnh được sau lại đánh chiếm phía bên kia. Sau khi an bài tất cả, Mã Kiều lập tức sai người nổi trống trận, phất cờ phát động tiến công.

Sườn núi này không đủ độ dốc, người Khiết Đan trên núi không thể lợi dụng lăn cây lôi thạch để ngăn cản quân Đường, chỉ có thể dựa vào cung tiễn ngăn địch. Binh lính của Mã Kiều là kỵ binh, nhưng binh lính Đại Đường dù là binh chủng nào, trên tay đều mang cung nỏ, kĩ thuật bắn cung cũng không tệ, đội cấm quân tinh thông cưỡi ngựa, được trang bị khiên chắn, hoành đao, trường thương, thậm chí có cả đầu thương, một đội quân tập hợp nhiều binh chủng, hoàn toàn có thể đảm nhiệm nhiệm vụ tác chiến Mã Kiều an bài.

Trong tiếng trống trận dồn dập, Mã Kiều ra lệnh một tiếng, đội mang đao khiên dưới sự bảo vệ của tấm khiên, tay cầm hoành đao, từng bước tiến tới sườn núi, đạp lên những mảnh đá vụn sắc bén, gồ ghề, gây cản trở nghiêm trọng tới tốc độ hành động của đội quân, binh lính mang cung nỏ theo sát phía sau, lấy đội quân mang đao khiên làm lá chắn, chuẩn bị áp chế từ xa.

Đội trường thương cung nỏ dự bị cũng theo sát phía sau, dừng lại ở lưng chừng núi, xem xét tình thế mà quyết định tiến công hay yểm trợ chiến hữu rút lui.

Hai bên vừa tiến vào phạm vi bắn cung nỏ của đối phương, từng đợt tên đột ngột bắn tới, bắt đầu cho trận đối xạ. Mã Kiều một tay cầm khiên một tay cầm đao, ự mình dẫn đội đao khiên xông lên phía trước, bọn họ khom người, dùng tấm khiên bảo vệ chỗ yếu hại, dưới sự yểm hộ của đội cung nỏ tiến gần đỉnh núi.

Tên bắn từ trên núi xuống cũng không dày đặc, hoàn toàn bị tên của binh mã triều đình chế trụ, xạ thủ của người Khiết Đan mặc dù không tệ, nhưng kình lực không đủ, trên mặt khiên của Mã Kiều bị bắn trúng mấy mũi tên nhọn. Chỉ nhoáng một cái tên đã cắm vào, Mã Kiều không khỏi thấy kỳ lạ:

- Không phải nói người Khiết Đan chủ yếu là du mục, săn bắn, am hiểu nhất là cung nỏ, lực đạo yếu ớt như vậy, cho dù bắn trúng người, e cũng khó lấy mạng.

Mã Kiều nguyên bản lo lắng người Khiết Đan kỹ thuật bắn cung lợi hại, lúc này lại thấy tài bắn của chúng hết sức bình thường, dũng khí tăng gấp bội, lập tức hạ lệnh tiến công thần tốc. Đợi đến khi bọn họ vọt tới trên sờn núi. Những mũi tên thưa thớt từ trên núi đã ngừng lại, Mã Kiều lập tức tăng tốc độ, là người đầu tiên tiến vào tuyến phòng ngự của người Khiết Đan. Vung lên hoành đao, xung phong giết địch.

Chờ y xông vào quân địch mới phát hiện, thủ quân trên núi tuy số lượng mấy trăm người, nhưng binh khí hỗn độn cũ nát, trường đao sứt mẻ, đinh ba, mộc côn, muôn muôn vẻ, không sao đếm hết, quân địch quần áo tả tơi, mặt mày xanh xao, động tác dường như chẳng có chút sức lực nào.

Đao pháp của Mã Kiều trong quân ngũ cũng coi như nhất đẳng cao thủ, mắt thấy chiến lực của quân địch không mạnh, y dứt khoát vứt bỏ tấm khiên, hai tay múa đao, một đường liều chết tiến lên, thân nhanh như hổ, đao nhanh như gió, cũng không cùng quân địch giằng co, chỉ là tận lực gây ra hỗn loạn, tạo điều kiện cho nhân mã của y xông lên sườn núi.

Rất nhanh, toàn bộ đội đao khiên đều xông lên sườn núi, tiếp đó đội cung nỏ cũng rút chủy thủ gia nhập trận chiến, đội dự bị phòng thủ ở giữa sườn núi thấy tình hình này, lập tức xông lên sườn núi theo như an bìa lúc đầu, nhưng không đợi cho bọn họ gia nhập chiến trận, những tên lính Khiết Đan nhìn như ăn mày kia liền liền tan rã:

- Không cần đánh, chúng ta đầu hàng! Chúng ta đầu hàng!

Có người vừa lên tiếng xin hàng, mọi phản kháng của quân địch tan thành mây khói, ngoại trừ một vài người còn muốn chạy trốn vào rừng rậm, bị Chu quân bắn trúng, người Khiết Đan còn lại đều quỳ trên mặt đất, hai tay giơ cao vũ khí, hướng Chu quân đầu hàng.

Võ Thành Chiêu là bà con xa của gia tộc Võ thị, dựa vào mối quan hệ của gia tộc ở trong quân ngũ làm một tên Lữ soái, sau khi nhận được lệnh dẫn đầu đội quân tiên phong, trong lòng y vô cùng lo lắng, cho nên mới lệnh cho Mã Kiều tiến công, còn y vẫn án binh bất động, chuẩn bị cho việc chạy trốn bất cứ lúc nào, không ngờ tới Mã Kiều một lần dẫn quân tiến công, liền thuận lợi xông lên sườn núi.

Khi Chu quân đang phất chiến kỳ, ra hiệu với binh lính ở dưới chân núi, Võ Thành Chiêu trợn mắt há mồm, không ngừng ảo não, sớm biết người Khiết Đan yếu thế như vậy, chiến công này nên cướp về tay mình mới đúng.

Dưới mắt nhiều người như vậy, không thể đoạt đi công lao này, mà chỉ có thể trông mong tên tiểu tử Mã Kiều kia có thể hiểu chuyện một chút, trong chiến báo có thể nhắc tới vị tiên phong chủ tướng này.

Trên sườn núi, Mã Kiều cười tươi vui sướng.

Lần đầu tiên chỉ huy đánh giặc của y, hơn nữa còn là lần đầu tiên xung phong anh dũng, tham dự tác chiến.

Một khắc nhận được mệnh lệnh, y mặc dù bề ngoài bình tĩnh, trong lòng không biết có bao nhiêu khẩn trương, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực, vừa phấn khởi, vừa sợ hãi, khẩn trương cho lần đầu tham chiến, lại có chút không tự tin một mình chỉ huy một đội. Nhưng khi y tiên phong xông lên núi, chém chết người thứ hai, hết thảy những bất an, sợ hãi, đều bị y ném ra xa chín tầng mấy rồi.

Chiến sĩ, nhất định phải trải qua những thách thức ngoài chiến trận mới có thể trở nên thành thục, tham gia trận chiến này, Mã Kiều đã nhanh chóng có đủ tố chất của một tướng lĩnh. Mà chính tay đâm bảy tên địch, khiến y không bao giờ gặp phải tình huống khi giết chết tên địch đầu tiên, máu tươi vang lên mặt khiến y kinh hoảng đến quên cả né tránh, chút nữa trúng một đao của tên địch khác.

- Hiện tại, ta nên làm gì? Đúng đúng đúng, nhớ ra rồi...

Sau một lúc ngây ngô nhếch miệng cười, Mã Kiều cuối cùng cũng nhớ ra một ít kiến thức phổ thông mà lão tướng trong quân doanh đã dạy cho y: Hiện tại hẳn là nên kiểm tra trang bị của địch nhân, tìm hiểu tình tình của chúng, hỏi những tên tù binh tình hình quân địch, chuẩn bị cho hành động tiếp theo của chủ soái.

Võ Thành Chiêu đợi nửa ngày, xác định trên núi không có phục binh, lúc này mới chỉ huy đội quân lên núi, chiếm lĩnh điểm cao này. Khi Võ Thành Chiêu không rõ cao hứng hay không lên núi, chỉ kịp tới lúc Mã Kiều đang thẩm vấn, thông qua thẩm vấn, bọn họ rất nhanh đã nắm bắt được tình hình quân địch.

Phản quân Khiết Đan tổng cộng có hơn sáu mươi bảy ngàn người, sau khi tấn công Đàn Châu thất bại, trốn về phía đông, sau thắng lợi công hạ Bình châu lại chịu nhục, bị bắt phải chuyển tới Lư Long. Bởi vì gấp rút trốn chạy một đoạn đường dài, không được tiếp viện, lương thảo không còn, tên cũng sắp dùng hết, khi Mã Kiều tiến công sườn núi gặp được phản kháng yếu ớt, cũng chỉ là những mũi tên còn sót lại được người Khiết Đan chia đều, mỗi người không quá năm mũi tên.

Người Khiết Đan hoàn toàn không biết triều đình phái tới đại quân, nếu không bọn chúng sẽ không chỉ phái vài người trấn thủ Hoàng Chương cốc, chỉ là chủ lực của bọn chúng đang công đánh Lư Long, mà Hoàng Chương cốc là thông đạo duy nhất sau lưng bọn chúng, bọn chúng lo lắng binh mã triều đình đột nhiên tập kích chúng từ sau lưng, đội phòng thủ nơi đây chỉ là vì phòng ngừa vạn nhất.

Tuy nhiên lúc quan binh đến, bọn chúng đã phái người trở về báo tin rồi.

Bọn họ sở dĩ không có lực chiến đấu, bắn tên vô lực, nguyên nhân vô cùng đơn giản, bọn chúng không còn chút khí lực nào.

Khi bọn chúng đóng quân trên đỉnh núi, Mã Kiều không tìm được chút lương thực nào, mà khi Mã Kiều ở dưới chân núi, bọn chúng đang nấu cơm chưa kịp ăn. Mã Kiều nghe xong tự mình xem xét, nồi cơm của bọn chúng còn chưa nấu xong, bên trong có hai con chuột, một con mèo rừng, một nồi rau dại.

Võ Thành Chiêu cười nhạt, theo y, không cần phải tiếp tục điều tra nữa, chỉ cần nhìn một đám Khiết Đan mặt mày xanh xao, bộ dạng đứng cũng không vững, y liền cho rằng lương thực của địch nhân đã sớm cạn kiệt.

Công đầu trận thứ nhất để Mã Kiều đoạt lấy, điều này khiến cho Võ Thành Chiêu rất bất mãn, y quyết tâm trận thứ hai tự mình tiên phong đánh chiếm đỉnh núi bên kia. Mà hai đỉnh núi đều thuộc tuyến đầu trận địa của người Khiết Đan, chỉ cần đánh chiếm được ngọn núi bên kia, y có thể đem hai chiến công nhập một, công đầu chính là của y.

Vì thế, Võ Thành Chiêu vừa đem tình báo mới thẩm vấn được cấp báo trung quân, vừa chuẩn bị đánh chiếm ngọn núi hiểm yếu có năm mươi người canh giữ.

Lúc này, Mã Kiều tầm nhìn hạn hẹp bất ngờ đề nghị trước với y:

- Lang tướng, người Khiết Đan bụng đói không sức lực, tên không đầy đủ, chỉ sợ không thể thủ được ngọn núi kia, đặc biệt là chúng ta đã chiếm lĩnh ngọn núi bên này, theo mạt tướng, không bằng phái người lên núi chiêu hàng, nếu có thể không động binh mà thắng trận không là rất tốt sao?

Võ Thành Chiêu nghe xong, sắc mặt càng khó coi, nhưng nếu có thể chiêu hàng không nên động võ, tuy quân địch trấn tại ngọn núi kia không nhiều, thắng ở hiểm yếu, tuy người Khiết Đan đói đến mức ngực dán lưng, cũng còn khí lực đẩy tảng đá, rõ ràng có thể từ trên núi lăn đá xuống, cũng có thể giết chết không ít người, y cũng không thể làm cho người ta cảm thấy mình không quan tâm tới tính mạng của tướng sĩ.

Trong mắt Võ Thành Chiêu hiện lên tia ác liệt, hàn quang sắc bén, lạnh lùng hạ lệnh:

- Hay! Bản tướng quân liền phái ngươi lên núi chiêu hàng, ngươi hãy nói cho chúng biết, phàm là những người có thành ý đầu hàng, bản tướng quân sẽ bỏ qua chuyên cũ. Nếu không, tiến công len núi, sẽ giết sạch sẽ, chó gà không tha! Chớ trách bản tướng không cảnh cáo trước!

Mã Kiều không nghĩ tới Võ Thành Chiêu muốn y lên núi chiêu hàng, nhưng chủ ý làn y đề ra, giờ tướng quân đã ra lệnh, y chỉ đành cứng rắn kéo theo một đám người già Khiết Đan, nói với chúng triều đình dụng tâm muốn chiêu an.

Người Khiết Đan kia nghe xong liên tục gật đầu, đáp ứng cùng y lên núi chiêu hàng, Mã Kiều liền giương cờ hàng cùng tên Khiết Đan kia bò theo đường mòn giữa triền núi, leo lên đỉnh núi đối diện.

Vó Thành Chiêu đứng trên núi, tay ghì chặt trường đao, nhìn bóng dáng Mã Kiều dần biến mất ở đỉnh núi đối diện, trong lòng phấn khởi:

- Người Khiết Đan chẳng qua chỉ là một đăm mọi rợ, làm sao tuân thủ quy tắc hai quân giao chiến không giết sứ giả, bọn chúng nếu chịu đầu hàng thì không sao, nếu không hàng, chỉ bằng một mệnh lện tàn sát núi này, có thể chém hết đám đầu chó các ngươi!

Võ Thành Chiêu âm thầm quyết định, khóe môi câu lên nụ cười tà dị lạnh lùng, y ngẩng đầu lên, chỉ thấy một ngọn cờ trắng phía núi đối diện đang hướng y huênh hoang.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1220)


<