Vay nóng Homecredit

Truyện:Say mộng giang sơn - Hồi 0667

Say mộng giang sơn
Trọn bộ 1220 hồi
Hồi 0667: Áo gấm đi đêm
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1220)

Siêu sale Shopee

Tuyết lớn dày đặc, núi non trùng điệp đều hóa thành một mảng tuyết phủ trắng xóa, lẳng lặng chạy dài giữa đất trời. Ngoài trấn nhỏ con sông sâu ba thước hoàn toàn đóng băng, nước sông bình thường chảy xiết không ngừng giờ đã sớm đông lạnh thành một con rắn chết, gió lạnh gào thét, mặc dù sau khi tuyết ngừng, cũng sẽ đem tàn tuyết thổi bay như loạn tuyết.

Không còn thấy vết tích của con người, không còn thấy bóng dáng của chim thú, mọi người trong tiểu trấn đều như mèo đông, tránh gió ở trong phòng cực kỳ chặt chẽ không chịu ra ngoài. Nhưng thật ra quán cơm nhỏ ở phía đông của tiểu trấn vẫn mở cửa như trước, mong chờ ngẫu nhiên sẽ có khách nhân từ nam chí bắc, có thể kiếm thêm chút tiền trong những ngày cuối năm này.

Đúng là có người đến, trên đường ngoài trấn nhỏ, ba người dắt ngựa, bước thấp bước cao đi về phía trước. Nơi này tuyết quá dày rồi, cưỡi ngựa còn không nhanh chóng bằng đi bộ, ngựa đều được đeo xà cạp chống lạnh giữ ấm, ở bụng, phủ thêm chăn thảm, người cũng giống vậy. Ba người đều mặc áo lông dê, mang mũ da chó, mặt bịt khăn làm từ da trâu, còn thêm một tầng khăn dày, vừa thấy đã biết ngay là chạy đường dài.

Ba người đi vào thôn trấn trống rỗng, cả quãng đường đều cảm thấy băn khoăn, đến đến tận đầu đông của trấn mới thở phào một cái. Nơi này thậm chí có quán cơm mở cửa. Một người đàn ôngđeo tay nải chặt chẽ đi vào trong quán nhỏ, cởi bỏ khăn dày che trên mặt, lộ ra một gương mặt với khóe mắt và đuôi lông mày tràn đầy phong sương, hai má gầy như đao gọt, đôi mắt cũng rất có thần.

Trong quán đang có mấy vị khách nhân đang dùng cơm, người đàn ông kia nhìn cũng không thèm nhìn nhìn, đi thẳng về phía trước mặt chủ quán, nói:

- Chủ quán, cho ta ba bát nước ấm, lấy năm mươi cái bánh bao bọc lại!

Chủ quán coi y ăn mặc tuy rằng bình thường, nhưng lại có một loại khí độ khiếp người, có loại cảm giác dân chúng bình thường thấy quan gia, nói giá bánh bao cao hơn bốn lần so với bình thường, liền có cảm giác không ổn, ai ngờ người nọ nghe xong không hề có ýlàm khó dễ, chỉ gật đầu nói:

- Phải nhanh!

Chủ quán thấy y sảng khoái, tâm tình thật tốt, vội hỏi:

- Mấy vị khách quan hay là vào trong ngồi đi, ăn trước cái gì đó nóng, làm ấm người, ta sẽ bưng lên trước cho các ngươi. Cái thời tiết quỷ quái này người đi đường quá ít, nhưng không chuẩn bị quá nhiều thực vật, tiểu lão nhân lập tức kêu đầu bếp hấp lên, cũng không làm chậm trễ quá nhiều thời gian của các ngươi."

Người nọ hai đầu lông mày vẫn không tan đi bộ dạng vô cùng lo lắng, xem ra là có chuyện vô cùng gấp gáp, nghe chủ quán nói như vậy, hắn cũng không có cách nào, quay đầu lại nhìn hai người kia, thấy họ đã là mỏi mệt không chịu nổi, đành phải cười gượng một tiếng nói:

- Vậy làm phiền chủ quán rồi. Ngựa này... xin phiền ngươi cho ăn một chút. Tiền không là vấn đề!

Nói xong, người này cố sức lấy từ trong ngực ra một thỏi vàng, vỗ vào trên quầy "tùng" một tiếng. Vàng bạc này tuy không phải tiền, nhưng có thể cầm ra cửa hàng trang sức đổi thành tiền tiêu, chủ quán thấy hắn ra tay hào phóng như vậy, không khỏi mừng rỡ, vội vàng cầm lấy thoi vàng đưa lên miệng cắn thật mạnh một cái, xác nhận nó là hàng thật, liền mặt mày hớn hở quay mặt ra sau hét lớn.

Chỉ chốc lát sau, huynh đệ, thê tử, con trai, cháu trai của lão đều đi ra. Người thì dắt ngựa, người thì rót nước, người thì múc cháo, vội vàng hầu hạ mấy vị khách hàng lớn này.

Mấy vị kia khách nhân ở trong quán hiển nhiên cũng là chạy đường xa, nhưng bọn họ dường như không sốt ruột lắm. Bọn họ đã ở trong điếm nghỉ ngơi rất lâu, so với bộ dạng của mặt còn tái xanh, ngón tay cứng ngắc của ba người mới đến thì khí sắc còn tốt hơn nhiều.

Mấy vị kia khách nhân kia trẻ có già có, trong đó có một nam nhân lưng dài vai rộng, cực kỳ cường tráng, dường như là kẻ đầu lĩnh, gã nhìn chằm chằm một lượt ba người mới vào này với ánh mắt đầy thích thú. Ba người này trên người đều đeo đao, hoành đao, trên chuôi đao có một kí hiệu rất rõ ràng, rõ ràng là đao đeo trên người của quan phủ.

Ba người mới tới này thoạt nhìn có vẻ thật sự gấp, đồ ăn vừa bưng lên, cũng không quản hương vị tốt xấu, liền bắt đầu ăn như hổ đói, ba người liều mạng ăn uống, mỗi người còn uống hai bát nước ấm to, sắc mặt lúc này mới hơi hơi dễ nhìn trở lại.

Ba người ăn cơm no, liền ngồi ở đó đôi mắt trông mong đợi bánh bao, bộ dáng hận không thể lập tức chắp cánh bay đi. Đợi bánh bao vừa hấp xong, ba người cũng bất chấp có thể bị bỏng, một người lập tức xách lên một ít, giấu ở phía dưới áo da, rời khỏi quán cơm, tiếp tục hướng đi về phía đông.

Ba người này chính là Cát Húc xui xẻo và hai thân tín của y.

Cát Húc từ miệng Vương Trợ biết được Kỳ Liên Diệu sau khi có lệnh vua, lập tức mật báo với lãnh đạo trực tiếp của y là Lai Tuấn Thần, sau đó liền vui mừng khấp khởi chờ ban thưởng của triều đình, kết quả là ban thưởng chưa tới, thân tín phái đi truyền tin lại mang về một tin dữ: "Lai Tuấn Thần muốn quy y vào phản bội đảng!"

Cát Húc sắp bị dọa đến điên rồi, may mà lúc mật báo y lo Lai Tuấn Thần tham công, cướp đoạt công lao của y, lúc ấy liền đề phòng, lưu lại một bản sao chép. Y lập tức tìm ra bản sao chép đó đem giấu kĩ, dẫn theo hai gã thân tín, không quản ngày đêm hướng kinh thành mà chạy, tìm Hoàng đế giải oan.

Ba người vừa đi, một người trẻ tuổi trong tiệm liền tiến đến bên người người đàn ông tráng niên lưng dài vai rộng kia, nhỏ giọng nói một cách quỷ bí:

- Thủ lĩnh, ta thấy ngườivừa rồi có chút quen mặt, dường như ở Tây Kinh gặp qua y, là một quan gia, chỉ là nhất thời nhớ không nổi thân phận của y..."

Một lão già mặt đầy nếp nhăn nghe xong lập tức có chút bất an, vội vàng xúm lại, thấp thỏm hỏi han:

- Tề tiên sinh, trời đông giá rét đại tuyết, quan gia nhân như vậy vội vã chạy đi đâu, bọn họ... Không phải là hướng về phía chúng ta chứ?

Người trung niên ung dung cười, an ủi lão nói:

- Phùng lão hán, ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ giang hồ mãi nghệ, quan gia nhân ai nhàm chán như vậy, thời tiết cỡ này chạy đến làm khó ngươi? Ngươi yên tâm đi, chúng ta tìm ngươi, không phải kêu ngươi đi làm chuyện xấu trái với đạo trời gì, lần này đi Lạc Dương, ngươi chỉ cần nhất nhất làm theo những gì bọn ta dặn dò, bọn ta nhất định sẽ cho ngươi phú quý!

Đoàn người này, chính là đám người phụng mệnh của Dương Phàm, hộ tống những nghệ nhân giang hồ tinh thông ảo thuật đi về Lạc Dương, nhưng lại bị giá rét tàn sát bừa bãi, cản trở hành trình. Phùng lão hán nghe xong lời nói của người thanh niên, sắc mặt an tâm một chút, vội vàng gật đầu nói:

- Tiểu lão nhân làm theo tiên sinh chỉ bảo là được!

Lão nhìn xem bên ngoài, lại lộ vẻ mặt khó khăn mà nói:

- Chỉ có điều đường này thật sự là nửa bước cũng khó đi, tiểu lão nhân lớn tuổi, sợ là chịu không nổi...

Người thanh niên nói:

- Không sao, ta đã gọi người đi lấy xe trượt tuyết rồi, trấn nhỏ này muốn nghỉ chân cũng không dễ, chúng ta tới Phong Lăng rồi nói sau, nếu là lộ trình phía trước thật sự khó đi, chúng ta liền ở Phong Lăng qua nghỉ thêm mấy ngày.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※※※

Tiết Hoài Nghĩa tay cầm roi ngựa, bước ra khỏi Lân Chỉ Tự, sắc mặt âm trầm như nước.

Hoằng Nhất cùng Hoằng Lục chầm chậm theo sát phía ở sau của lão, nhìn thấy sắc mặt sư phụ không dám thốt lên từ nào. Ra khỏi sơn môn, xoay người lên lưng ngựa, Tiết Hoài Nghĩa bắt lấy cương ngựa, lúc này mới hung hăng chửi thề một tiếng, giọng đầy giận dữ mắng: "Cái gì mà thế ngoại thần tiên, tịnh quang Như Lai chuyển thế. Rõ ràng là một kẻ thấy tiền là sáng mắt, dơ bẩn! Ta nhổ vào!

Hoằng Lục trước nay chỉ toàn nói lời tốt đẹp há hốc mồm, rốt cuộc vẫn không dám tiếp lời của lão.

Ba kẻ giả thần giả thánh Tịnh Quang Lão Ni, Thập Phương Đạo Nhân còn có người Hồ Ma Lặc khi mới quen Tiết Hoài Nghĩa, đối với lão lễ kính có thừa, lui tới cũng cực thân mật. Sau này ba người dần dần biết được Hoàng đế đã có tân sủng, Tiết Hoài Nghĩa sớm không còn uy phong của năm đó nữa, thái độ đối với Tiết Hoài Nghĩa liền lập tức thay đổi, không đem lão coi như thượng khách nữa.

Tiết Hoài Nghĩa hiện giờ đang một lòng chuẩn bị ngày hội đại pháp, chỉ vì lấy được lòng nữ hoàng, lấy lại sủng hạnh của nữ hoàng đế. Bởi vậy đối với lần đại pháp này sẽ vô cùng coi trọng. Nay Tịnh Quang lão ni là Phật gia đệ tử, lại là người được Hoàng đế cực kì tin tưởngTiết Hoài Nghĩa liền muốn mời bà ta tham gia hoạt động lớn, định lấy điều đó để nâng lên giá trị của lần đại pháp này.

Ai ngờ chuyện mà Tiết Hoài Nghĩa tự cho là tất sẽ thành công, lại bị Tịnh Quang lão ni qua loa tắc trách từ chối. Tiết Hoài Nghĩa cũng không ngốc. Thấy tình cảnh này tự nhiên hiểu được nguyên nhân lão ni trước cung kính rồi sau đó ngạo mạn, nhưng lão hiện giờ quả thật xưa đâu bằng nay, Tịnh Quang lão ni còn có thể thường xuyên tiến cung nhìn thấy Thiên tử, lão đã không nhớ rõ chính mình bao nhiêu lâu không cùng nữ hoàng đế nói chuyện rồi.

Rơi vào đường cùng, Tiết Hoài Nghĩa đành phải mang theo lễ trọng, lúc này đây không phải đến mời, mà là đến cầu. Với món hậu lễ kia, Tịnh Quang lão ni mới bất đắt dĩ đồng ý, chỉ có điều thái độ đối với lão như trước vẫn không có gì thay đổi, lạnh lạnh nhạt nhạt, còn chẳng thèm tiễn lão ra khỏi cửa.

Tiết Hoài Nghĩa luôn luôn trọng thể diện. Nhưng hiện tại điều mà lão mất đúng là thể diện, tự nhiên rất là nổi giận. Tiết Hoài Nghĩa rầu rĩ không vui một hồi, mới oang oang nói:

- Quay lại lại phái người đi thông báo cho Thập nhất đệ một tiếng, mười lăm tháng giêng ở chùa Bạch Mã làm đại pháp hội. Bảo đệ ấy nhớ rõ mà đến.

Hoằng Nhất ngượng ngùng mà nói:

- Sư phụ, Thập nhất đệ hiện tại bị giáng chức quan. Canh giữ ở trên núi Long Môn trồng rau, hắn...

Tiết Hoài Nghĩa giận tím mặt, vung roi liền quất xuống, tức miệng mắng to:

- Đồ khốn khiếp! Ngươi cũng muốn học theo loại tiểu nhân chê nghèo yêu giàu kia sao?

Hoằng Nhất chạy trối chết, luôn miệng biện bạch:

- Không không không, đồ đệ nào dám, đồ đệ nói là, thập thất đệ hiện giờ canh giữ ở trên núi Long Môn, chức vị lại thấp, sợ là không phải do chính đệ ấy làm chủ được, muốn đi thì đi...

Tiết Hoài Nghĩa vung roi đuổi theo, tiếng như sấm rền mà nói:

- Nói cho cùng, còn không phải ngại bần yêu phú! Người mà người mà, người không bằng chó, con chó kia là súc sinh, cũng không có lòng vô lương, mặc kệ chủ nhân là bần là phú, cũng sẽ không ngại bần yêu phú, theo người khác...

Tiết Hoài Nghĩa mắng suốt cả dọcđường đuổi theo cả một đoạn đường, toàn bộ tức giận trút lên trên người đồ đệ.

Hoằng Lục buồn bã ỉu xìu theo ở phía sau, lau nước mũi, buồn bực mà nghĩ:

- Sư phụ khó có thể được thánh sủng nữa, ngay cả Thập Thất đệ cũng ngã vào vũng nước bẩn, ta ở Bạch Mã tự, e là vận số đã hết...

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※※※

Bầu không khí khẩn trương của Hoàng thành và cung đình đã biến mất, , chúng tể tướng vừa ăn vừa ở ở Chính Sự Đường, lo lắng hãi hùng mười ngày cũng phải về nhà cùng người nhà đoàn tụ.

Lúc này, Võ Ý Tông và Lai Tuấn Thần đến trước mặt Võ Tắc Thiên, tuy rằng Võ Tắc Thiên tươi cười đầy mặt luôn nói gặp ở hậu cung không cần hành đại lễ, Lai Tuấn Thần vẫn theo quy củ mà quỳ xuống nghe thánh giáo huấn, bộ dáng thành kính nhiệt tình, làm cho Võ Ý Tông đứng ở một bên đều cảm giác mình đứng không được tự nhiên.

- Các ngươi làm rất khá!

Võ Tắc Thiên vẻ mặt tươi cười nói:

- Chẳng những phát hiện đúng lúc dấu hiệu bọn họ mưu phản, hơn nữa trong thời gian ngắn như vậy, đã đem những loạn đảng này một lưới bắt hết. Trẫm còn lo lắng năm nay còn sống không yên!

Lai Tuấn Thần vội dập đầu nói:

- Đều là thánh nhân anh minh, Hà Nội Vương cơ trí, mới có thể trong thời gian ngắn như vậy, đem phần tử trung tâm của loạn đảng một lưới bắt hết!

Võ Tắc Thiên cười híp mắt nói:

- Lai khanh cũng không tệ, ngươi... Rốt cuộc không để cho trẫm thất vọng.

Võ Tắc Thiên từ sau ngự án đứng lên, chậm rãi bước đi thong thả vài bước, quay đầu hỏi:

- Cái tên đạo sĩ mê hoặc Lưu Tư Lễ, Kỳ Liên Diệu mưu phảncó bắt được không?

Lai Tuấn Thần vội lại dập đầu:

- Làthần vô năng, làm việc không đủ nghiêm mật, khiến kia yêu đạo bỏ trốn mất dạng, phụ lòng kì vọng của thánh nhân!

Võ Ý Tông ho khan một tiếng, nói:

- Long Võ vệ ngày đêm hành quân, đột nhiên xuất hiện tại Cơ châu phủ, Lưu Tư Lễ đối với việc này còn hoàn toàn không biết gì cả, Long Võ vệ xông vào Lưu phủ khi hắn đang đi vệ sinh, được nghe tin tức hoảng sợ chạy đi, tránh ở dưới bếp, bị bắt sống. Bởi vậy xem ra, tin tức hẳn là không có tiết lộ, không biết tên yêu đạo kia có thật là có chút đạo hạnh không, không ngờ sớm chạy đi rồi!

Võ Tắc Thiên cười lạnh nói:

- Dù có đạo hạnh cũng là tiểu đạo, hắn nếu thật có thể thấy được thiên cơ, Lưu Tư Lễ và Kỳ Liên Diệu sao có thể sẽ rơi vào trên tay Trẫm?

Lai Tuấn Thần vội gièm pha nịnh hót nói:

- Bệ hạ có thiên mệnh, tà ma ngoại đạo không dám đối đầu.

Võ Tắc Thiên nói: - Truyền dụ ụ Tông Chính Tự và Từ Bộ, đối với người xuất gia không tuân thủ quy củ, nói những lời mê hoặc người khác cần phải trông giữ nghiêm ngặt. Kẻ giả thần giả thánh, giả thần Phật ý để mê hoặc thế nhân, để đạt tới mụcc đích không thể cho ai biết của bọn họ, hừ! Bọn người đáng chết!

Võ Tắc Thiên khi nói xong lời này tức giận vô cùng, hoàn toàn đã quên chuyện chính nàng ta đã tạo ra chuyện điềm lành, Lạc Thủy xuất thạch, vì đăng cơ lại tự xưng Di Lặc chuyển thế rồi.

Thượng Quan Uyển Nhi một bên gật đầu đồng ý, nhớ kỹ ý chỉ này.

Võ Tắc Thiên quay về phía Lai Tuấn Thần, bà ta đã có vẻ nguôi giận:

- Lai khanh vì nước trừ tặc tử, lo lắng hết lòng, lòng trẫm rất hiểu. Lai Tuấn Thần, tiến lên nghe phong!

Lai Tuấn Thần thật thông minh, vội vàng để đầu chạm đất, mông cao cao nhếch lên.

Võ Tắc Thiên nói:

- Lai khanh trừ gian có công, thăng chức làm Kinh Triệu Doãn, Ti Nông Thiếu khanh! Lai khanh vừa từ Đồng Châu trở về, nô tỳ quý phủ toàn bộ còn chưa đầy đủ, lại tuyển quan nô mười người, ban cho Lai khanh!

Lai Tuấn Thần kinh sợ, dập đầu lớn tiếng nói:

- Thần tạ ơn long ân của bệ hạ!

Vốn ban đầu Ti nông Thiếu khanh đã bị vụ án này liên lụy, kêu Lai Tuấn Thần đảm nhiệm ti nông Thiếu khanh có thể lý giải. Tuy nhiên, Kinh Triệu Doãn vẫn còn, Thượng Quan Uyển Nhi đứng bên cạnh đang ghi thánh chỉ lưu vào trí nhớ, nghe đến đó không thể không hỏi:

- Đại gia, Lai Tuấn Thần nếu thăng nhiệm Kinh Triệu Doãn, Kinh Triệu Doãn kia...

Võ Tắc Thiên đem tay áo phất một cái, lạnh lùng thốt:

- Kỳ Liên Diệu ngay tại ngay dưới mắt hắn gây ra một hồi tai họa to như vậy, hắn không ngờ không hề cảm thấy, trẫm trừng trị hắn tội không làm tròn trách nhiệm, đã là ngoại lệ thi ân rồi! Kêu chính hắn tự đệ tấu từ chức, cáo lão hồi hương đi!

Lai Tuấn Thần rời khỏi Võ Thành điện, đứng ở dưới ánh mặt trời, tuyết trắng mịt mùng ánh mặt trời chiếu theo bốn phương tám hướng xuyên suốt lại đây, trong khoảng thời gian ngắn nhưng lại có một loại cảm giác khó tả:

- Lạc Dương lệnh, Ti Nông Khanh, một cái có quyền, một cái có tiền, đều là chức quan vô cùng có thực quyền, Lai Tuấn Thần ta một lần nữa ngóc đầu lên, thật sự một lần nữa ngóc đầu lên rồi!"

Tin tức Lai Tuấn Thần lại được trọng dụng rất nhanh truyền ra, Vệ Toại Trung là người đầu tiên đến nhà chúc mừng, sau đó lục tục lại có người đến, tuy rằng Lai Tuấn Thần thanh danh không tốt, ở trong quan trường không có bằng hữu, nhưng lại không thể thiếu hạng người nịnh nọt.

Vệ Tọai Trung ỷ vào mình là lão nhân đi theo Lai Tuấn Thần nhiều năm, hiện tại xem như người thân cận nhất bên cạnh y, cười ha ha nói:

- Lai Phủ Doãn, đại hỷ sự này, ngươi nên lấy rượu tương thù, đáp tạ đại gia mới đúng!

Lai Tuấn Thần kiêu ngạo mà nói:

- Đương nhiên nhiên đáp tạ các vị đồng liêu hảo hữu, chỉ có điều vụ án của Kỳ Liên Diệu, Lưu Tư Lễ, còn chưa thật sự chấm dứt, trong tay mỗ còn có một số việc chờ làm, không bằng như vậy đi, năm ngày sau, mỗ mời chư vị cùng đi Long Môn, du núi thưởng tuyết làm vui, như thế nào?

Mọi người đương nhiên không thể không đồng tình, rối rít đáp ứng, Lai Tuấn Thần vuốt vuốt chòm râu khẽ mỉm cười, trong mắt hơi hơi nổi lên một chút tà khí.

Lúc này đây án mưu phản của Kỳ Liên Diệu, Lai Tuấn Thần vẫn chưa lôi kéo được Lý Chiêu Đức hoặc Dương Phàm vào. Hai người kia mới từ nơi đầu sóng ngọn gió xuống, nếu lúc này lại lôi bọn họ vào một vụ án khác, vậy quá huênh hoang, y trong vụ án này đã bí mật có được nhiều thứ, không thể vì cái nhỏ mà lỡ cái lớn.

Quân tử báo thù, mười năm không muộn, y vốn định chậm rãi tiêu diệt hai cái kẻ thù lớn này, không nghĩ ngay cả ông trời đều giúp y, Hoàng đế không ngờ bổ nhiệm y làm Ti Nông Thiếu khanh. Long Môn Thang giám chính là nha môn bên dưới Ti nông tự lệ, y bây giờ là Thượng ti của Dương Phàm! Một khi đã như vậy, y không đi Long Môn rêu rao uy phong, chẳng lẽ phải mặc áo gấm đi đêm hay sao?


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-1220)


<