Vay nóng Tinvay

Truyện:Say mộng giang sơn - Hồi 0668

Say mộng giang sơn
Trọn bộ 1220 hồi
Hồi 0668: Thần tiên đánh nhau
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1220)

Siêu sale Lazada

Những ngày ở trên núi Long Môn, Dương Phàm thật sự thích nơi này.

Mặc dù nói nơi này quá mức thanh tĩnh, nhưng phong cảnh thanh nhã, sơn thủy tú lệ, quan trọng hơn là, không có tin đồn, không phải xét duyệt công văn, mỗi ngày đi ngủ ngủ đến đẫy giấc, luyện một chút công, đi leo núi, tắm suối nước nóng, người một nhà vui vẻ hòa thuận, những ngày giống như thần tiên như vậy, trong kinh thành sao có thể hưởng thụ được.

Dương Phàm thậm chí ước gì có thể cả đời ở cái chức Ôn Tuyền Thang Giám này, không cần phải có gì thay đổi nữa. Chỉ có điều, hắn muốn tiêu dao tự tại trên núi Long Môn, lại có người ngày đêm mong nhớ, sợ hắn ở trong này quá mức tịch mịch, "bạn cũ" của hắn sắp tới rồi.

Lai Tuấn Thần trước nay muốn làm gì thì làm, một tay che trời, thế lớn quyền cao muốn lấy thì lấy, sau khi gặp được Dương Phàm liên tục giễu võ dương oai, cuối cùng không ngờ thất bại thảm hại, bị giáng chức Đồng Châu. Hiện giờ Dương Phàm sa sút, Lai Tuấn Thần y lại được phục chức, nếu y không ra oai trước mặt kẻ khác, vậy y cũng không phải là Lai Tuấn Thần.

Trên núi Long Môn, Dương Phàm và a Nô cùng nhau làm một người tuyết trên sườn núi, hai khối than đen bóng nhét vào vị trí ánh mắt, toàn bộ tuyết nhân lập tức có thần vận, Dương Phàm lại đem mũ của mình đội lên trên đầu người tuyết, một đại người tuyết dáng điệu thơ ngây động lòng người, thần thái phúc hậu liền hiện lên sống động trước mắt.

Dương Niệm Tổ mở to đôi mắt đen lúng liếng nhìn, nhìn thấy người tuyết đáng yêu kia, tiểu tử vui vẻ toét ra miệng, cái mông nhỏ lúc lắc, hận không thể giãy ra khỏi cái ôm của mẫu thân, tự mình đi ôm người tuyết kia một cái kia mới cam tâm. Vừa đúng lúc này, Tiết Thang Thừa vội vàng đi tới, giương giọng kêu:

- Thang Giám, Dương Thang Giám, trong tự có người đến.

Dương Phàm đem viên tuyết vừa mới nắm lại ném về phía một cái, cười dài nghênh đón, hỏi:

- Người tới trong tự làm cái gì, tuần sát công việc của bản giám hay sao?

Luận về tuổi tác, Tiết Thang Thừa lớn gấp đôii Dương Phàm, thế nhưng lại luôn luôn kính trọng với Dương Phàm. Các công việc của Thang Giám phần lớn đều là lão quan tâm, nhưng các quyền lợi của Dương Phàm lão tuyệt không vượt khuôn khổ mà tự tiện chủ trương, bởi vậy được Dương Phàm kính trọng, Dương Phàm chưa bao giờ bởi vì lão là một Thang Thừa nhỏ bé liền không coi lão ra gì.

Tiết Thang Thừa nói:

- Không phải Tuần Sát, mà là mở tiệc chiêu đãi. Ti Nông Thiếu Khanh mới nhậm chức muốn tới Long Môn mở tiệc chiêu đãi tân khách, chúc mừng thăng chức!

Dương Phàm ánh mắt hơi hơi chợt lóe, nói:

- Ồ, ngươi nói là Lai Tuấn Thần sao? Nếu ta nhớ không có lầm, Long Môn sơn tuyền này, y còn chưa đủ tư cách được hưởng thì phải? Dường như ngoại trừ thành viên hoàng thất và Vương gia khác họ, chỉ có Hoàng đế đặc biệt ban ân, thần tử mới có thể đến, có phải hay không?

Tiết Thang Thừa cười khổ nói:

- Dương Thang giám, đạo lý... Tất nhiên là có đạo lý này. Nhưng nếu mọi chuyện đều theo đạo lý, nhân gian này sẽ không có chuyện thị phi. Mặt khác người trong nha môn khác tất nhiên ít đến Long Môn thang mộc đấy, tuy nhiên Ti Nông Tự chính là người lãnh đạo trực tiếp của chúng ta, các quan viên lớn nhỏ của bản nha môn từ Tự Khanh trở xuống, Tự Thừatrở lên, thường ngày cũng không ít đến Long Môn, cái này... cái này...

Dương Phàm thấy lão vẻ mặt khó xử, không kìm nổi cười rộ lên:

- Ha hả. Ta hiểu rồi.

Hắn nhéo cằm ngẫm nghĩ một chút, gật đầu nói:

- Một khi đã như vậy, chúng ta cũng đừng làm hỏng quy củ, y muốn tới thì tới đi.

Tiết Thang Thừa đúng là có biết rõ ân oán giữa Dương Phàm và Lai Tuấn Thần. Lão càng biết rõ ràng bây giờ Dương Phàm tuy rằng sa sút, nhưng hắn vừa có một vị tình nhân là Công chúa, lại có một Lương Vương làm chỗ dựa vững chắc, Lai Tuấn Thần có thể "hết cơn bĩ cực tới ngày thái lai", Dương Thang Giám cũng chưa chắc sẽ không có ngày sẽ Đông Sơn tái khởi, lão nào dám đắc tội bất cứ người nào.

Do đó nghe nói Lai Tuấn Thần muốn tới Long Môn, lão căng thẳng hơn bất kì ai. Nếu Dương Phàm cố ý muốn cùng Lai Tuấn Thần đối chọi gay gắt, lão kẹp ở giữa thật khó xử vô cùng. Lúc này nghe Dương Phàm thông tình đạt lý như thế, Tiết Thang Thừa âm thầm nhẹ nhàng thở phào, vội xin chỉ thị:

- Một khi đã như vậy, ngài xem chúng ta sắp xếp như thế nào khi Thiếu khanh đến mới tốt?

Dương Phàm nheo mắt hắn liếc mắt một cái, nói:

- Sắp xếp như thế nào? Ý của Tiết ThangThừa là gì?

Tiết Thang Thừa ngượng ngùng mà nói:

- Thang Giám ngài xem, Lai Thiếu khanh và các bằng hữu của y đến đây, này chỗ ở... là sắp xếp mấy cái cung thất của vị quận vương nào cho bọn họ ở lại mới tốt? Còn cả những thứ ở đây sản xuất được như đồ ăn, dưa và trái câyđều rất ít, nhiều nhất đưa ra một chút gọi bọn họ nếm thử còn về phần hoa cỏ... Như thế nào cũng phải chuẩn bị ổn thỏa chứ. Còn có...

Dương Phàm ngắt lời nói:

- Xưa nay người tới tự, cũng là phải chuẩn bị như thế này sao?

Tiết Thang Thừa vội vàng nói:

- Không không không, xưa nay người tới tự, không ai dám ở Điện thờ phụ của vương hầu, đều là ở tại chùa chiền phía trước núi. Về phần ẩm thực... Cũng không có ai dám thưởng thức đồ ăn chuyên môn dâng cho Hoàng đế. Tuy nhiên, Lai thiếu khanh... Y... Y không thể so người bên ngoài...."

Dương Phàm cười lạnh một tiếng nói:

- Lai Tuấn Thần làm sao lại không thể so người bên ngoài hả? Tất cả quy củ, cứ theo bình thường mà xử lý! Để cho bọn họ ở tại chùa miếu phía trước núi, ẩm thực tự lo liệu, chúng ta nhiều lắm là chăm sóc, mở cửa mấy chỗ cung thất, để cho bọn họ đi vào tắm rửa là được.

Tiết Tham nghe được sắc mặt trắng nhợt, Dương Phàm nghiêm mặt nói:

- Dưa và trái cây rau xanh, đó là đồ hoàng thất chuyên dùng! Nói là của hoàng thất, bởi vì sản lượng có hạn, trên thực tế hiện tại chỉ cung phụng cung đình, chỉ có một mình Hoàng đế được hưởng dụng, Lai Tuấn Thần y có tư cách ăn một miếng sao? Bọn ta nếu kẻ đảm nhiệm chức vụ Long Môn Thang Giám, nên tận trung cương vị công tác, sao có thể lấy của công để xu nịnh Lai Tuấn Thần?

Tiết Thang Giám tựa như ngậm phải một ngụm hoàng liên, vẻ mặt sầu khổ mà nói:

- Này... Này... , Dương thang Giám, đạo lý là đạo lý này, nhưng Lai Thiếu khanh y...

Dương Phàm bỗng nhiên cười, nói:

- Ta nghĩ... ân óan của Dương mỗ và Lai Tuấn Thần, Tiết Thang Thừa đã biết rõ ràng?

Tiết Thang Thừa gật đầu nói:

- Vâng, ty chức có biết một ít... không không không, ty chức không rõ ràng lắm.

Dương Phàm cười cười, nói:

- Lai Tuấn Thần muốn tới Long Môn, Tiết Thang Thừa, kỳ thật là y muốn xông về phía ta, ngoại trừ thể hiện uy phong với ta, nếu như có thể tìm thấy điểm sơ hở của ta, ngươi nói y sẽ không nhân cơ hội tóm lấy sao? Cho nên, ngươi nịnh bợ y cũng là sai lầm, không nịnh bợ y, y sẽ tìm ngươi gây khó dễ, bất kể như thế nào, cũng đều đừng có mơ tưởng có thể bình yên vượt qua.

Tiết Thang Thừa kinh ngạc mà nói:

- Vậy... Vậy phải làm thế nào?

Dương Phàm nói:

- Ổn tuyền Long Môn, y không có tư cách hưởng dụng, tuy nhiên nếu là quy củ của Ti Nông Tự, lại là chính bản thân y nói ra, chúng ta nên đáp ứng y, y cũng không dám dùng điều này gây khó dễ cho chúng ta. Nhưng chúng ta lấy ra thứ gì đó vốn là để cung phụng Hoàng đế ra khoản đãi y, nếu như dùng cái này để thổi phồng lên, không phải chúng ta tự tìm lấy thiệt thòi hay sao?

Tiết Thang Thừa vẫn là hết sức bất an, xoa xoa tay nói:

- Nhưng... Làm như vậy dường như rất không biết điều...

Dương Phàm ung dung nói:

- Cùng Lai Tuấn Thần giảng ân tình? Tiết Tang Thừa, Lai Tuấn Thần người như thế sẽ giảng ân tình sao? Ngươi chỉ cần làm theo ý của ta chỉ bảo, ymuốn nhắm vào ta, nếu quả thật có chuyện gì, y cũng sẽ không giận lây sang ngươi, Lai Tuấn Thần người này hiện giờ kiêu ngạo, sẽ không để ý đến ngươi đâu.

Dương Phàm an ủi một hồi, đuổi rồi Tiết Thang Thừa rời đi, Tiết Thang Thừa tâm sự nặng nề trở về, Tô Lục Sự đã sớm chờ ở đằng kia, vừa thấy lão đến, vội nghênh tiến lên phía trước nói:

- Tiết Thang Thừa, Dương Thang Giám nói như thế nào?

Tiết Thang Thừa cười khổ nói:

- Nói? Nói cái gì à? Hôm nay là thần tiên đánh nhau, chỉ mong chúng ta những tiểu quỷ này không cần gặp họa mới tốt...

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※

Ti Nông TĐiển Sự Hồ Sâm vội vàng đi vào Thiêm áp phòng của ti nông Đường Tiêu Hiểu, tức giận nói:

- Đại Ti Nông, Thang Giám Ôn Tuyền các người cũng quá kỳ cục rồi, ta thấy, chức Thang Giám của bọn họ không cần phải tiếp tục làm nữa rồi!

Đại ti nông Đường Tiêu Hiểu năm nay hơn năm mươi tuổi, râu dài đến ngực, khuôn mặt thanh quắc, ánh mắt long lanh nhưng, có phần có vài phần phóng khoáng. Lão đang đề bút viết gì đó, chợt nghe Hồ Điển Sự càu nhàu, ngẩng đầu cười nói:

- Ha hả, đã xảy ra chuyện gì nha, Ôn Tuyền Thang Giám làm sao trêu chọc đến ngươi rồi, có chuyện gì vậy...

Đường Tiêu Hiểu nói tới đây, dường như đột nhiên nghĩ đến cái gì, nghiêm sắc mặt, vội vàng truy vấn:

- Ngươi nói Ôn Tuyền Thang Giám, Long Môn?"

Hồ Điển Sự thở hồng hộc mà nói:

- Cũng không phải! Thang Giám bên ấy cũng quá cứng nhắc rồi, Lai thiếu khanh vừa mới đi nhậm chức, phải ở Long Môn mở tiệc chiêu đãi đồng liêu, chúc mừng một phen, nhưng Ôn Tuyền Thang Giám kia không ngờ không chút nào nể tình, còn giả trò giải quyết việc chung, trả lời nói... Ồ, còn không phải bản thân của hắn hồi đáp, mà là từ Lục sự lặng lẽ phái người mang tin hồi đáp trở về...

Hồ Điển Sự đem tin tức từ Lục sự phái người trả lại đối với Đường Tiêu Hiểu lặp lại một lần, Đường Tiêu Hiểu vuốt vuốt chòm râu, như thoáng chút suy nghĩ suy nghĩ một hồi, khẽ mỉm cười.

Hồ Điển Sự bực tức nói:

- Đại ti nông, ngươi xem chúng ta có nên tìm lý do sửa trị hắn một phen. Bọn thủ hạ nếu như đều không tôn trọng bề trên như vậy, vậy sao được?

Đường Tiêu Hiểu kỳ quái liếc mắt nhìn y một cái, hỏi:

- Ngươi không biết Long Môn Thang Giám kialà ai?

Hồ Điển Sự giật mình, mờ mịt nói:

- Ty chức không biết, nghe đại ti nông nói, người này... Hay là người có lai lịch lớn?

Đường Tiêu Hiểu lắc lắc đầu, thản nhiên nói:

- Ngươi không biết thì thôi đi, Hồ Sâm à, ngươi muốn làm quan, muốn làm tốt cái chức quan này, bình thường phải đem cái lỗ tai dựng thẳng lên, không thể chỉ nhìn chằm chằm một mẫu ruộng của chính ngươi, kia còn có ba phần đất.

Hồ Điển Sự vội vàng thụ giáo, lại khiêm tốn hỏi:

- Một Thang Giám nhỏ bé, người này đến tột cùng là ai, ngay cả ngươi cũng phải nể mặt hắn vài phần?

Đường Tiêu Hiểu thở dài nói:

- Ngươi quay đầu lại tự đi tra một chút lý lịch của Ôn Tuyền Thang Giám Long Môn tự nhiên sẽ biết. Nhớ kỹ, tra được cái gì, đều nên để trong bụng chính mình, không cần hồ đồ nói lung tung, kín miệng... Cũng là một đạo lý làm quan.

Hồ Điển Sự trở nên tò mò, chỉ đành liên tục gật đầu.

Đường Tiêu Hiểu ngẫm nghĩ một chút, rồi nói với y:

- Tin tức này là lúc nào đưa tới?

Hồ Điển Sự nói:

- Người của Thang Giám Long Môn tiến cung đưa đồ ăn, tiện đường nói cho hạ quan, hạ quan lập tức sẽ bẩm báo Đại ti nông rồi. Ôn tuyền thang giam nhân đã đi, cần gọi hắn lại sao?

Đường Tiêu Hiểu lắc lắc đầu, nói từng chữ từng câu:

- Một canh giờ sau, ngươi mới nghe nói tin tức này, sau khi nghe được tin tức, lập tức đi ngay bẩm báo Lai thiếu khanh, bởi vì... Bản quan không ở nha lý, hiểu chưa?

Hồ Điển Sự lại ngẩn ra, gặp ánh mắt sắc bén của Đại ti nông theo dõi chính mình, vội vàng gật đầu nói:

- Vâng! Ty chức hiểu!

Đường Tiêu Hiểu khoát tay nói:

- Đi thôi!

Đường Tiêu Hiểu đuổi Hồ Điển Sự rời khỏi, tùy tiện lật trong đống công văn, rút ra một bản công hàm nhét vào trong tay áo, cười giảo hoạt, liền đứng dậy rời khỏi phòng kí tên, đi đến Thiêm áp phòng của Ti nông Thiếu khanh Lai Tuấn Thần.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1220)


<