Vay nóng Tinvay

Truyện:Say mộng giang sơn - Hồi 0411

Say mộng giang sơn
Trọn bộ 1220 hồi
Hồi 0411: Chỉ hơi sợ vợ thôi mà
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1220)

Siêu sale Shopee

Còn thê thảm hơn so với thái giám đi thanh lâu là chuyện gì?

Chính là mang theo vợ đến thanh lâu.

Chỗ này rất tao nhã, quả thực rất tao nhã.

Đài ẩn giữa hoa, mái đình giữa hồ nước.

Đài ở đây cũng không chỉ ẩn trong bụi hoa, đình cũng không chỉ là nơi dừng chân bên dòng nước. Có lẽ ở bên nước, ở cạnh hoa nên nhập gia phải tùy tục, theo thế mà thành, thân ở chốn ấy, tự nhiên sinh ra cảm giác quên đi trần tục, thật là một nơi tao nhã.

Dương Phàm lại cau đôi lông mày, một cách vô ý.

Cách đó không xa có nước, dưới nước có mấy nhánh Hồng Lăng, dưới ánh đèn, cá chép tô điểm, Hồng Lăng cũng đung đưa, từ từ tạo dáng.

Bên đài có tay vịn, hình dáng tay vịn tuyệt đẹp, đường nét uốn lượn, thường gọi là "Mỹ nhân dựa vào". Bây giờ thì có một mỹ nhân tên gọi là Tiểu Man đang dựa vào lan can, dáng người thướt tha của nàng dựa vào lan can, mày ngài xanh biếc, cùng với sự tao nhã của lâm viên hòa vào đúng là tuyệt sắc.

Cách đó không xa, lại có một bàn dây đu, nhẹ nhàng lay động trong làn gió khẽ, đây vốn là một bức họa cực đẹp.

Dương Phàm bắt đầu nghĩ, ở giữa hoa và dưới ánh trăng này, cùng với nương tử uống ít rượu, thưởng thức vài món ngon, rất thi vị, lại sánh vai đi dạo trong vườn, người lấy tán cây làm tán ô, đi bộ giữa hương hoa, người xinh như ngọc, đầu cành đậu khấu, cùng làm bạn với nương tử trải qua một đêm lãng mạn khó quên.

Chỉ là....

Lý tưởng rất nhiều, nhưng hiện thực thì rất cảm xúc.

Từ xa xa ngân nga truyền tới tiếng đàn sáo, pha lẫn với tiếng cười khẽ của những yêu nữ mê hồn, lại không lúc nào là không nhắc nhở bọn họ rằng "đây là một thanh lâu".

Đại danh của phường Ôn Nhu Dương Phàm thực có biết đến. Nhưng ngày xưa những bằng hữu mà hắn quen biết thời ở phường Tu Văn, không ai có tư cách qua đêm ở phường Ôn Nhu này, chi phí cho một đêm ở đây cao đến mức dọa chết người, chẳng sợ ngươi không tìm được người ngọc thức đêm bên cạnh, không có lụa quấn đầu, chỉ là các thứ chi phí khác, tích lũy cả năm cũng chưa chắc đạt được.

Cho nên...

Tình hình ở đây, Dương Phàm đều là do nghe bằng hữu ở trên phố nghe nhầm đồn bậy. hắn cho rằng nơi này là chốn nhân gian tiên cảnh như bảng vàng đề tên vậy, cũng không hề nghĩ rằng nhân gian tiên cảnh trong mắt nam nhân có chỗ nào có thể thiếu được tiếng chó ngựa, cho dù là nơi đây là hoa viên cực kỳ thanh nhã, cực kỳ tĩnh mịch, cũng không tránh khỏi loại hương vị dâm mị này.

Dương Phàm ban đầu còn tưởng là rất tốt, đã bao trước một chỗ hoa viên cực đẹp, kêu vài món ăn ngon miệng và đẹp mắt, cùng với Tiểu Man uống rượu giữa hoa, ý tình nồng đượm, hưng phấn lan tỏa, rồi cùng với nàng lưu luyến dưới trăng một hồi, cùng nàng rong chơi đêm thu. Đợi tới canh ba, cũng nàng tay nắm tay từ tú lâu treo đầy đèn lồng đỏ rồi đi qua cây cầu bắc ngang qua tòa Lâu Tương Liên, dạo chơi khắp phường Ôn Nhu.

Trong phường Ôn Nhu, một đêm dịu dàng.

Hắn cũng dự liệu được rằng chỗ này không thể thiếu mỹ nữ đàn hát nhảy múa, lại không lường trước được là nơi đây tình sắc ý vị đã ngấm đến từng cọng cây ngọn cỏ, mỗi bông hoa, mỗi cành cây, căn bản không phải là nơi mà hắn và nương tử có thể có được một phen lãng mạn.

Dương Phàm trước đó đúng là có hỏi qua Phùng Tây Huy, nhưng mà hắn nói là muốn cùng một người cực kỳ thân thiết tìm một nơi tao nhã và thanh tĩnh, Phùng Tây Huy làm sao biết được người hắn nói tới là vợ của hắn chứ? Lựa chọn đầu tiên đương nhiên là giới thiệu nơi này. Nam nhân tầm hoan hưởng lạc, được gọi là phong lưu, người ta tự nhiên cũng sẽ không cố ý nói ra rằng chỗ này là thanh lâu.

Cho nên, Dương Phàm tỉnh tỉnh mê mê liền mang nương tử đến đây.

Kết quả là hắn phát hiện nơi này đích xác là nơi yên tĩnh, nếu như muốn ở đây tầm hoan hưởng lạc, quả thật là có vô số không gian cực kỳ bí mật, nhưng mang vợ đi dạo thanh lâu, cảm giác đó rất là kỳ quái.

- Chỗ này... khụ khụ khụ, không giống như ta tưởng tượng lắm.

Dương Phàm vuốt mũi, chột dạ nói:

- Hay là, chúng ra đi đi?

- Không đâu, nơi này rất tốt. Những cô nương ở đây không chỉ có vẻ mặt đẹp đẽ mà dáng vẻ cũng động lòng người, hơn nữa cũng biết chữ hiểu lễ nghĩa, cũng hiểu lòng người, nếu huynh không muốn ngủ thì còn có thể cùng huynh chơi rất nhiều trò vui thú vị: rượu nhé, đối câu nhé, bắn tên, tung xúc xắc nhé...

Tiểu Man đếm trên ngón tay, thong thả nói cho hắn nghe, vẻ mặt như cười như không đó khiến Dương Phàm toát mồ hôi trán.

Dương Phàm cười gượng mấy tiếng, ấp úng nói:

- Ta với bọn họ lại không quen chạy tới đây để chơi trò gì cả, cũng không bằng cùng nương tử quay về nhà... ha ha ha...

- Nhưng huynh đã trả tiền rồi cơ mà.

Tiểu Man trợn mắt lên:

- Đã bao cả tòa hoa viên này rồi, một trăm quan tiền a. Lang quân tiêu tiền như nước thì chúng ta cứ ăn chút gì rồi đi?

Dương Phàm không nói gì, nương tử nhà mình là người mê tiền, nàng nhắc tới tiền thì vấn đề rất là nghiêm trọng. Cho nên Dương Phàm không nói tiếp, chỉ tiếp tục vuốt mũi, sống mũi vừa đẹp đẽ vừa tinh anh nhanh chóng bị hắn vuốt tới mòn luôn rồi.

Tiểu Man nhìn bộ dạng lúng túng của hắn, bỗng nhiên cười, khoan thai đi tới, ngồi tựa trong lòng hắn, ngưng mắt nhìn rồi nói:

- Lang quân hình như chưa từng đến những nơi như thế này?

Dương Phàm vẻ mặt đau khổ nói:

- Nếu tới rồi, thì tối nay sao lại khốn đốn như thế này, đem cả nương tử tới đây?

Tiểu Man cười ngọt, môi anh đào chu lên, khi má hắn in dấu của môi thơm, khẩu khí liền nhu hòa đi rất nhiều:

- Nói đi, hôm nay tại sao lại mang muội ra ngoài, phải có một nguyên do chứ?

Dương Phàm lắp bắp nói:

- Bởi vì...ngày mai là đêm Thất Tịch rồi.

Tiểu Man nháy nháy mắt nói:

- Đúng rồi, muội thấy kỳ quái chính là ở điểm này. Ngày mai là đêm Thất Tịch, phải bỏ dạ cấm rồi, lang quân muốn thưởng ngoạn, ngày mai rồi đưa muội thoải mái ra ngoài không tốt sao? Vì sao lại bắt buộc phải là hôm nay?

Cuối thu không khí dễ chịu, thời tiết không còn nóng nữa, Dương Phàm đang lau mồ hôi:

- Bởi vì...bởi vì tối mai... ta có chuyện...

- Lang quân có chuyện gì?

Ngày Thất Tịch như vậy, chắc sẽ không có người mở tiệc chiêu đãi lang quân chứ? Lang quân cũng sẽ không mở tiệc mời khách đấy chứ?

- Trong tình huống bình thường... là như thế này...

Dương Phàm lại lau mồ hôi, ánh mắt dao động bỗng nhiên kiên định hẳn lên, nếu không tránh được, hắn quyết định nói thật:

- Nữu Nữu, huynh tối mai phải đi gặp một người.

Dương Phàm bắt đầu giở bài tình cảm, biết rằng gọi là Nữu Nữu, Tiểu Man sẽ tuyệt đối không quá làm khó hắn.

- Là một nữ nhân?

Trực giác phụ nữ thật đáng sợ, Tiểu Man lập tức đoán được điều gì.

Dương Phàm chậm rãi gật đầu:

- Ừ! Là một nữ nhân.

Ánh mắt Tiểu Man tối sầm, nhẹ nhàng gục đầu xuống, nói xa xôi:

- Uyển Nhi tỉ tỉ tới trước muội, muội không phản đối. Nhưng A Nô là ni cô rồi.... Cũng không phải là muội không thể chấp nhận, nhưng huynh là một đấng nam nhi...

Tiểu Man khẽ cắn môi, nhìn càng đáng thương:

- Coi như là huynh ở bên ngoài thỉnh thoảng gặp dịp thì mua vui, ngẫu nhiên có chút...có chút gì đó, người ta cũng sẽ không trách huynh. Nhưng đi.... Hay là huynh muốn cần phải trốn đêm Thất Tịch này để ở cùng nàng ta?

Đêm Thất Tịch, đối với thiếu nữ chưa lập gia là dịp lễ cầu Chức Nữ khéo léo, hoặc là cầu xin được tình yêu hôn nhân. Đối với nữ nhân đã kết hôn thì lại là đêm cùng với lang quân ân ái mặn nồng.

Nam có kiều mộc, không thể nghỉ chân, Hán có du nữ, không thể cầu ý. Nếu chỉ là Dương Phàm chọn ngày này để ra ngoài thì coi như thôi đi, chọn ngày này để ở cùng với nữ nhân khác thì cũng khó trách Tiểu Man tinh thần buồn bã.

Dương Phàm vội nói:

- Đương nhiên không phải là như vậy, muội nghĩ nhiều quá rồi.

Hắn ôm lấy Tiểu Man, thành khẩn nói:

- Sở dĩ ta chọn ngày mai là bởi vì đây là thời gian mà nàng ta đã định. Mà ta lúc đầu đồng ý nàng ấy thật là cũng không nghĩ nhiều như vậy. Muội cũng biết mà, nam nhân...đôi khi rất khinh suất. Nhưng mà ngày mai ta gặp nàng ta, hoàn toàn không phải là để "ta ta thiếp thiếp".

Tiểu Man ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm trong veo bên ngoài, bầu trời đầy sao lấp lóe, một dải ngân hà rực rỡ kéo dài từ nam tới bắc, đem vòm trời chia cắt thành hai nửa, ở hai bên bờ ngân hà, đều có một ngôi sao sáng lấp lánh, hướng về nhau, xa xa tương đối, đó là sao Khiên Ngưu và Chức Nữ.

Tiểu Man say mê nhìn Ngưu Lang và Chức Nữ ở trên trời, nhẹ nhàng nói:

- Thái Bình công chúa?

Dương Phàm nghiêm túc gật gật đầu, hạ giọng nói:

- Có một số chuyện, cuối cùng cũng phải có một kết thúc. Kết thúc rồi, mới có thể yên tâm được.

Tiểu Man cúi đầu nhìn hắn, mắt long lanh, rực rỡ như Ngưu Lang và Chức Nữ trên trời:

- Lang quân không cần phải giải thích nhiều như vậy, muội đương nhiên tin tưởng vào lang quân. Nam nhân nếu như có chuyện muốn gạt nữ nhân của mình, nữ nhân hỏi càng nhiều, hắn càng gạt họ nhiều hơn, nữ nhân thông minh thì chi bằng không hỏi.

Dương Phàm ngạc nhiên nhìn nàng:

- Dường như rất ra dáng có đạo lý, muội ngộ ra đạo lý này khi nào vậy?

Tiểu Man lườm hắn một cái, sẵng giọng:

- Đuôi hồ ly đã lộ ra rồi sao? Đây không phải là đạo lý do muội nghĩ ra, là do Vương phu nhân nói với muội đấy.

Tiểu Man đưa mắt nhìn hướng về phía ao, một con cá chép vàng nhảy lên, vung đuôi một cái, một tiếng "ào" vang lên rồi lại rơi xuống nước, khiến cho cành sen lay động không ngừng.

Tiểu Man khẽ thở dài nói:

- Lai Tuấn Thần bị giáng chức tòng quân cho Đồng Châu, Vương phu nhân cũng theo chồng đi nhậm chức rồi, muội lại thiếu mất một người để tâm sự.

Dương Phàm cười gượng hai tiếng, xoa xoa mũi nói:

- Muội mất đi một người có thể tâm sự, thì ta liền mất đi rất nhiều chuyện. Nếu cái người mà nàng có thể tâm sự đó quay trở về Lạc Dương, chỉ sợ vi phu cũng phải nhiều chuyện rồi.

Tiểu Man chun mũi với hắn, trong mắt bỗng nhiên hiện lên nét cười ôn nhu, dường như toàn bộ ngân hà đều phản chiếu trong mắt nàng, xinh đẹp đến kinh người:

- Ngày mai huynh phải đi gặp nàng ta, cho nên đêm nay cố ý theo hầu muội?

- Ừ!

Ánh mắt Dương Phàm lộ chút hổ thẹn.

Nụ hôn đầu hắn dành cho Thái Bình, mối tình đầu là của A Nô, đêm đầu tiên là cùng với Uyển Nhi, vậy còn Tiểu Man? Chắc là kết hôn và danh phận? Chỉ như vậy, hắn càng cảm thấy có lỗi với người ta, bởi vì đêm mai vốn dĩ hắn nên ở cùng với Tiểu Man.

- Ta hứa với muội, từ sau đêm Thất Tịch về sau, Thất Tịch hàng năm, chúng ta đều sẽ ở cùng nhau.

Dưới trời sao, Dương Phàm đã nói như thế.

- Ừ!

Tiểu Man ngả vào lồng ngực hắn, ngọt ngào nói:

- Lang quân trước giờ chưa tới chỗ trăng hoa tuyết nguyệt này, nhìn bộ dạng ngốc nghếch của huynh, người ta rất vui. Nam nhân thật ra cũng có chuyện bận rộn, hơn nữa bận theo kiểu hợp tình hợp lý, lang quân có thể để muội trong lòng, người ta rất vui. Lang quân bằng lòng hứa với muội như vậy, người ta càng vui hơn.

Nàng ngẩng mặt lên, tươi cười rực rỡ hơn cả sao trời:

- Trong thiên hạ, có mấy nữ nhi có thể có được sự thương yêu có dụng tâm như thế này chứ? Cho nên...dù nơi này là rừng hoang núi vắng hay là xóm làng chơi, hoặc là nơi thanh tịnh tao nhã thì có liên quan gì đâu? Điều quan trọng là ở cùng với ai mà thôi.

Một con đường lớn được nện hoàng thổ, hai bên đường trồng hoa hòe thành hàng, đứng ở bên này lầu, có thể nhìn thấy mái lâu trùng điệp ở phía đối diện, đủ loại đèn, chỗ cao chỗ thấp, trong phòng ngoài phòng, tô điểm cho phường Ôn Nhu đẹp giống như ngân hà trên bầu trời vậy.

Nơi này có nến đỏ chiếu sáng, có múa hát nhẹ nhàng, có ra đôi vào cặp, có tiếng ngâm nga khe khẽ...

Còn có một đôi tay nắm tay, đi qua từng tòa Thiên Kiều, từ tòa lâu này đến tòa lâu khác, giống như Ngưu Lang và Chức Nữ đi dạo trên cầu Hỉ Thước trên trời vậy.

Đêm Thất Tịch còn chưa đến, nhưng đêm nay là Thất Tịch chỉ thuộc về hai người bọn họ.

Tuy nhiên, sắc đêm thấp thoáng dung mạo của Tiểu Man, những nam nữ say rượu trong thanh lâu chưa thấy rõ Tiểu Man là cải nam trang, cho nên cảnh tượng đầy ghen tị này rất nhanh liền biến thành truyền thuyết "Long Dương".

Rất nhiều khách tới mua vui ngợp trong vàng son mau chóng tỉnh ngộ: đoạn tụ phân đào, mới chính là tình yêu đích thực.

Bởi vậy nên gió nam Lạc Dương càng nồng nhiệt.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-1220)


<