Vay nóng Tima

Truyện:Say mộng giang sơn - Hồi 0412

Say mộng giang sơn
Trọn bộ 1220 hồi
Hồi 0412: Gặp gỡ đêm thất tịch
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1220)

Siêu sale Shopee

Đêm Thất Tịch, ngày mà Ngưu Lang và Chức nữ gặp nhau trên cầu Hỉ Thước.

Chức Nữ khéo tay, cho nên vào ngày này thiếu nữ ở thế gian thường ở trong hoa viên thắp hương cầu bái, hy vọng Chức Nữ có thể ban đôi tay khéo léo cho mình.

Ngưu Lang, Chức Nữ là một cặp bị ngân hà ngăn trở, một năm mới có thể khổ sở gặp được tình nhân một lần, cho nên ngày này lại được người có tình khắp thiên hạ lấy làm ngày lễ tình nhân, công nhận ngày này là ngày tốt để người yêu thề non hẹn biển. Đến nỗi sau này Bạch Cư Dị trong Trường Hận ca cũng đem ngày này viết vào thơ: "Ngày bảy tháng bảy Trường Sinh điện, nửa đêm không người cùng hàn huyên, trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành".

Đại Đường có thể nói là triều đại có nhiều ngày nghỉ nhất, ngoài ra là triều Tống, đây là thời đại thiên đường của nhân viên công vụ.

Đương nhiên, hiện tại đây là triều Đại Chu, tuy nhiên trong mắt rất nhiều dân chúng Đại Đường, vẫn còn lẫn lộn "triều Đại Chu" này với "niên hiệu" mà cứ cách ba đến năm ngày lại đổi một lần của nữ hoàng bệ hạ, căn bản không có giác ngộ là thay đổi triều đại.

Đêm Thất Tịch, mọi nhà đều bày biện trái cây, rượu thịt, để cũng hai vì sao Ngưu Nữ, hiện giờ triều đình đã đem ngày này trở thành ngày lễ hơn cho mọi người nghỉ lễ rồi, còn mở lệnh cấm đi lại ban đêm, người Đại Đường ưa thích náo nhiệt đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để vui vẻ suốt đêm này.

Trời còn chưa tối, trong phường Lạc Dương đã bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.

Các tiểu nữ gia đình đều xe chỉ luồn kim, chuyện con nhện gặp may đã lâu không quản tới, toàn bộ thành Lạc Dương giăng đèn kết hoa, tạp kỹ ca múa, cũng giống như lễ giao thừa, cũng thu hút vô số bách tính.

Đường lớn Định Đỉnh, từ Đoan Môn đến Định Đỉnh Môn một đường thẳng tắp, dài đến tám dặm, chiều rộng năm mươi trượng, trên con đường rộng rãi, đốt một bó đuốc lớn, chiếu sáng trời đất, tiếng kim thạch tan chảy ra truyền ra ngoài hơn mười dặm.

"Trường an thành trung nguyệt như luyện, gia gia thử dạ trì châm tuyến.

Tiên quần ngọc bội không tự tri, thiên thượng nhân gian bất tương kiến.

Trường tín thâm âm dạ chuyển u, dao giai kim các sổ huỳnh lưu.

Ban cơ thử tịch sầu vô hạn, hà hán tam canh khán đấu ngưu."

Thành Lạc Dương hiện nay, so với thành Trường An thì càng phồn hoa hơn, sự náo nhiệt trong đó, không hỏi cũng tự biết.

Đối mặt với thịnh cảnh như thế, Thái Bình công chúa tuy rằng ước được cùng với Dương Phàm chèo thuyền du ngoạn lạc thủy, nhưng lại cũng sẽ không từ bỏ phong tình Định Đỉnh không ai đếm xỉa, trước khi đồng hành đi thuyền hướng về Thiên Tân Kiều, không thiếu được việc cũng muốn cùng đi dạo trên phố dài.

Vì tiện đi ra ngoài, hôm nay Thái Bình vẫn cải nam trang như cũ, chỉ là rõ ràng là nàng có trang điểm qua, môi cũng bôi son, lông mày cũng nhỏ gọn, bộ dạng thường ngày quen thấy không quá kiều diễm xinh tươi, nhưng lại mơ hồ có một cảm giác uyển chuyển như làn nước, đến nỗi Dương Phàm đầu tiên liếc mắt nhìn qua, liền có cảm giác vừa nhìn thấy Uyển Nhi.

Tám nữ tướng hộ thân cực kỳ khỏe mạnh của Thái Bình cũng cải nam trang, ẩn xung quanh bọn họ, cách mấy trượng, lặng lẽ theo bảo vệ, Dương Phàm cùng Thái Bình công chúa sánh vai mà đi, bước chậm rãi trên con đường lớn náo nhiệt.

Trên đường tạp kỹ ồn ào, náo nhiệt phi thường, hai người đi cũng rất chậm, rất yên tĩnh.

Đây là do từ sau khi năm xưa bọn họ chạy trốn sự truy đuổi trên phố, hai người lần đầu cùng dạo chơi trên phố Định Đỉnh, dạo bước đến đầu đường, không hẹn mà cùng nhớ tới một màn cả trăm ngọn đèn trên cây cao, mơ hồ như một giấc chiêm bao đêm qua, trong lòng hai người không khỏi cùng có một chút buồn bã, có lẽ đó là sự lưu luyến đối với thời giờ lặng lẽ trôi qua.

Thái Bình công chúa nhìn bầu trời, vòm trời trong vắt, sáng tỏ, tuy nhiên bởi vì trên đường quá náo nhiệt, nhìn lên những vì sao đầy trời kia cũng tựa như đã lây thêm vài phần không khí vui vẻ của thế gian.

Thái Bình công chúa khẽ thở dài:

- Ngưu Lang, Chức Nữ, ngân hà ngăn cách, một năm gặp lại một lần, quả nhiên không dễ a.

Một tiếng than thở này, khí cũng xa xôi, không biết nàng than Ngưu Lang Chức Nữ, hay là than cho mình và Dương Phàm gặp nhau một lần không hề dễ dàng?

Dương Phàm cũng ngẩng đầu nhìn lên trời, thản nhiên nói:

- Một ngày trên trời, là dưới đất một năm. Thật ra Ngưu Lang Chức Nữ mỗi ngày đều gặp lại, thế gian phàm phu tục tử suy bụng ta ra bụng người, liền cho rằng thần tiên cũng chịu khổ như họ.

Thái Bình công chúa vừa bực mình vừa buồn cười, cây quạt mạ vàng trong tay nhẹ nhàng chuyển, liền gõ ở đầu vai Dương Phàm một cái, khẽ sẵng giọng nói:

- Phá hư phong cảnh!

Hai nữ tướng bên cạnh phủi tay nhất thời quay mặt đi, phi lễ chớ nhìn.

Dương Phàm cười cười, đối với hành động rõ ràng là liếc mắt đưa tình này của Thái Bình công chúa lại không phản ứng gì.

Thần sắc của Thái Bình hơi buồn bã, lại thở dài nói:

- Cho dù là đúng như ngươi nói, thì hai vì sao Ngưu Nữ này, thật ra là mỗi ngày đều gặp lại, người phàm ở thế gian vì sao lại cứ phải đem nỗi đau khổ, oán hận, cầu không được của chính mình ký thác vào thần tiên?

Dương Phàm nhún nhún vai nói:

- Dương mỗ ngu dốt, thực là không biết. Nói ra thì, đêm Thất Tịch cầu khấn này là ngày lễ đặc thù của các nữ nhi, tuy là cũng có rất nhiều nam nhân theo góp vui.

Thái Bình công chúa cầm cây quạt mạ vàng nhỏ trong tay khẽ gõ, trầm ngâm nói:

- Ngày hội của nữ nhi sao? Nếu như nguyên nhân là bởi vì nữ nhi thì ta nghĩ, chắc là vì trong lòng của nữ nhân, một nam nhân tốt cũng giống như sao Thiên Ngưu trên trời, có thể thấy nhưng không thể cầu, một đấng lang quân vừa lòng vừa ý, đốt đèn lồng cũng khó tìm.

Phía trước có vài tiểu nữ tử ăn mặc thanh tú đáng yêu, đánh mấy cái vào đèn hình cá chép, đèn quả quýt ở bên cạnh nhanh chóng trôi qua, dường như chứng minh cho lời cảm thán của Thái Bình, chỉ có điều truyền đến tai bọn họ còn có tiếng cười khúc khích của vài tiểu nữ tử, đâu còn nhận ra được nửa phần tư vị lo âu.

Dương Phàm có hơi chịu không nổi, ho khan một tiếng, nói:

- Điện hạ, chúng ta lúc nào thì đi Lạc Thủy du ngoạn?

Thái Bình công chúa lườm hắn một cái:

- Vẫn còn cả đêm dài mà, đêm dài đằng đẵng, người gấp cái gì?

Ánh mắt xinh đẹp của Thái Bình vừa chuyển, bỗng nhiên như cười như không:

- Hay là ngươi thích cùng ta một mình du ngoạn?

Dương Phàm rùng mình một cái, khẩn trương cười khan nói:

- A...theo ý ta, chúng ta vẫn là đi tới trước đi, đi đến Định Đỉnh môn rồi chúng ta hãy quay về.

Thái Bình công chúa hừ một tiếng, nói xa xăm:

- Những chuyện trong cung kia, ta rất phiền, ngươi không thể nhường ta một chút sao?

Dương Phàm vuốt mũi, không nói nữa.

Hai người tiếp tục sánh vai, không nói một lời tiếp tục đi tới, hai mắt nhẹ nhàng chậm rãi quét lên người bên cạnh vui vui vẻ vẻ, nhẹ nhàng lướt qua đôi thanh niên nam nữ, giữa đường lớn ca múa ồn ào đến nhìn cũng không nhìn.

- Ồ? Đằng trước đang làm gì vậy?

Dương Phàm và Thái Bình đang đi tới, chợt thấy phía trước vây lại rất nhiều người, hôm nay ở trên đường lớn có đủ loại biểu diễn xiếc, ảo thuật, có nhiều chỗ tụ tập đông người cũng không có gì lạ, tuy nhiên nơi này là ven đường, không có khả năng có người đóng đô không đi, biểu diễn ở ven đường, hơn nữa chú ý nhất, hình như còn nghe thấy từng đợt tiếng kêu thảm thiết của ngan, ngỗng, vịt.

Cặp lông mày nhỏ nhắn của Thái Bình công chúa nhướn lên, cây quạt mạ vàng nhỏ cầm trong tay nhẹ nhàng chỉ tới trước, lập tức có bốn người nữ tướng hộ vệ vai rộng eo thon vung tay tiến lên.

Bốn người lướt qua, đám người liền bị chia ra, mở ra một đường rộng thênh thang, Dương Phàm và Thái Bình công chúa cứ thản nhiên đi vào.

Đám người xem cứng rắn bị gạt ra, vốn có hơi bất mãn, nhưng nhìn thấy khí thế của đoàn người liền biết là gia đình giàu có không phú thì cũng quý, lời ra đến khóe miệng cũng không dám trách mắng.

Dương Phàm tiến lên trước vừa nhìn, lại là kêu lên một tiếng kinh ngạc.

Chỉ thấy phía trước trên mặt đất bày một lồng sắt lớn, lồng sắt không trực tiếp để trên mặt đất mà đáy lồng là một lớp bản sắt, dưới là một đống than được nung đỏ, trong lồng có đủ loại ngan ngỗng vịt, bên trong lồng còn có một sợi chỉ đồng, cũng không biết đựng cái gì, ngọn đèn chiếu rọi xuống xem ra không phải là nước trong.

Ngọn lửa than kia đốt nóng miếng sắt, ngỗng vịt đều đau đớn khó chịu, chạy tán loạn khắp trong lồng, nhanh chóng tránh khỏi lửa, có lúc khát nước không nhịn được liền bổ nhào qua hớp một miếng chất lỏng ở trong chậu.

Dương Phàm không hiểu ý nghĩa, vỗ vỗ vào bả vai của một người khách đứng xem ở bên cạnh có vẻ nồng nhiệt, hỏi:

- Huynh đài, đây là trò gì vậy?

Người kia nhìn hắn một cái, liền không quay đầu lại, chỉ là nhìn chằm chằm đầy hào hứng vào đám ngỗng vịt trong lồng, cười đáp:

- Mấy vị khách ở trên đài cao kia vừa xem kịch nghệ, vừa nấu nướng mỹ thực đó. Mấy con ngỗng lớn và vịt béo này là do họ mua về, thứ đựng trong chậu đồng ở trong cái lồng kia là đồ gia vị pha chế, còn nói là đợi đám ngỗng vịt này từ sống bị nướng chết rồi, cũng ăn no đồ gia vị rồi thì thịt của chúng là cực kỳ ngon. Ha ha ha, cách ăn này, quả thật là chưa nghe thấy bao giờ.

- Cái gì?

Dương Phàm nghe xong, không khỏi liếc nhìn với Thái Bình công chúa, trong đáy mắt đều lộ ra thần sắc hoảng sợ.

Tuy rằng vịt ngỗng vốn là đồ ăn của người, tuy nhiên dùng thủ đoạn tàn nhẫn này hành hạ gia cầm đến chết, bọn họ cũng chưa bao giờ nghe thấy, hai người không hẹn mà cùng đi lên phía đài cao.

Chỗ xây dựng đài kia cách vị trí này không quá gần, đại khái là tránh tiếng kêu thảm của ngỗng vịt quá mức làm ồn ào đến người xem, ngoài ra đám ngỗng vịt trong lồng sắt đập cánh bay tán loạn, lông ngỗng lông vịt bay bay tứ tung, cũng là không được đẹp.

Nhưng chỗ trên đài cao kia ánh đèn sáng ngời, chiếu sáng như ban ngày, từ chỗ này của hai người nhìn lên, có thể nhìn thấy rõ ràng người ngồi trên đài.

Trên đài có tổng cộng ba người, ba thiếu niên mặc áo gấm chưa đầy hai mươi, áo gấm mũ râu, khí độ bất phàm. Ba tên đều lười biếng nằm nửa thân trên một cái giường nhỏ, hướng về phía hơn một trăm nam nữ đang ca kịch nhảy múa trên đường lớn chỉ chỉ trỏ trỏ, chuyện trò vui vẻ.

Dưới ánh đèn, nhìn sơ qua, ba người đều vô cùng tuấn tú, một người trong đó đứng tựa gần chỗ bọn họ đứng bên này, nhìn hắn ước lượng chỉ tầm mười lăm tuổi, vẫn còn là một hậu sinh choai choai, dung mạo đúng là hết sức thanh tú. Một người khác có lẽ là gần hai mươi, ngũ quan giống như bức họa, đẹp đến nỗi có chút không giống là nam nhân.

Lại nhìn tới người ở xa nhất, Dương Phàm lập tức ngẩn ra. Dung mạo của người này đã không thể dùng những từ thanh tú, khôi ngô để hình dung được nữa. Dung mạo ngũ quan đó, sắc đẹp hơn người, thanh mà yêu, yêu mị mà đẹp, vẻ đẹp của dung mạo, sợ là không kém so với A Nô và Tiểu Man. Nếu nói người ngồi giữa lúc nãy đẹp tới mức không giống một nam nhân thì người này rõ ràng là một nữ nhân.

Sở dĩ Dương Phàm không đem Thượng Quan Uyển Nhi và Thái Bình công chúa ra so sánh, là vì Uyển Nhi và Thái Bình tất nhiên hoặc là thanh lịch, hoặc là kiều diễm, nhưng loại vẻ đẹp nữ tính thành thục này lại không liên quan đến vẻ khôi ngô. Dung mạo này có loại vẻ đẹp xen vào giữa đó, lại nhỏ hơn A Nô và Tiểu Man vài tuổi, nên càng gần kiểu đẹp này hơn.

Dương Phàm nghĩ đến vấn đề mấu chốt, trong lòng nhất thời nảy sinh điểm khả nghi:

- Có lẽ thiếu niên này vốn là một nữ nhi, đổi trâm cài để khác đi, tiện ra ngoài hơn.

Dương Phàm vận dụng hết thị lực nhìn kỹ, ngũ quan người này tinh xảo, màu da trắng nõn, trắng kiểu này là trắng thật sự, tuyệt đối không có bôi chút phấn nào, lại trắng sáng giống như ngọc được đánh bóng vậy.

- Đó là một nữ nhân.

Thái Bình công chúa nhẹ nhàng nói một câu ở bên tai Dương Phàm, thấy hắn vẫn nhìn chằm chằm lên đài cao như trước, trong lòng chợt sinh ra ghen tuông, không kìm được vươn tay ra véo một cái bên hông hắn, sẵng giọng:

- Tròng mắt không thu lại được nữa chứ gì?

Dương Phàm hít vào một hơi thật dài, vẫn dán mắt vào tuyệt sắc mĩ lệ đang cười tươi như hoa trên đài cao, thấp giọng nói:

- Không, đó là một nam nhân.

Thái Bình công chúa thuận theo ánh mắt của hắn nhìn sang, nói:

- Người ta nói là người ngồi xa nhất kia.

Dương Phàm nói:

- Người ta đang nói cũng là hắn.

Thái Bình công chúa "phụt" một cái, cười nói:

- Nói năng xằng bậy, ngươi có mắt thần gì đâu, nếu hắn là nam nhân, không biết đã làm thẹn chết bao nhiêu là thiếu nữ rồi. Hừ hừ, muốn đánh cược không, nếu hắn là nam nhân, ta liền cắt hai tròng mắt này cho ngươi.

Dương Phàm nghiêng đầu lại, nghiêm túc nói:

- Tốt nhất là công chúa đừng đánh cuộc chuyện này. Hắn đúng là nam nhân. Bởi vì... ta đã thấy yết hầu của hắn rồi.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1220)


<