Vay nóng Homecredit

Truyện:Cẩm Y Vệ - Hồi 0503

Cẩm Y Vệ
Trọn bộ 1144 hồi
Hồi 0503: Đổ máu rồi
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1144)

Siêu sale Shopee

Chuyến đi Kế Trấn của Tần Lâm là được Thích Kế Quang mời, ngày Hai Mươi Tám tháng Chín Kế Trấn sẽ cử hành một cuộc đại thao diễn trước khi mùa Đông rơi đợt tuyết sau cùng, được đặt tên là Ngụy Quốc Công trình hiến. Thật ra là Xế Điện Thương cùng Tấn Lôi Thương Tần Lâm phát minh đã trang bị không ít, cho nên mời hắn tới quan sát.

Mặt khác, Bắc Trấn Phủ Ty Cẩm Y Vệ phụ trách công việc gián điệp cùng phản gián điệp, bố trí mạng lưới tình báo ở biên cảnh địa khu, thậm chí vươn vòi ra xa về phía Triều Tiên, Xiêm La. Phòng thủ ở Kế Trấn là bình phong phía Bắc kinh sư, là một công việc trọng tâm của Bắc Trấn Phủ Ty, Tần Lâm đi chuyến này cũng có tính toán thị sát cơ cấu lại Cẩm Y Vệ địa phương.

Kế Liêu Tổng Đốc khai phủ ở Mật Vân huyện mặt Đông Bắc kinh sư, cách kinh sư chừng hơn một trăm dặm, phủ Tổng Binh Kế Trấn lập ở mặt Đông kinh sư cách ba trăm dặm, trú đóng ở Tam Truân Doanh giữa Tuân Hóa thành và Hỷ Phong khẩu trường thành.

Kế Trấn được lập ra chủ yếu là kềm chế chín trọng trấn, những biên trấn khác và doanh kinh sư, có tác dụng phòng ngừa phản loạn. Đồng thời, cân nhắc đến những biên trấn khác kéo dài hình chữ Nhất, phòng tuyến phòng ngự kéo dài đến mấy ngàn cây số, binh lính phân tán, vì vậy thiết trí Kế Trấn là phòng tuyến dự bị chống lại quân Mông Cổ xâm lấn, có tác dụng chiếu ứng hỗ trợ lẫn nhau với doanh kinh sư.

Số lượng quan binh Kế Trấn vào thời Vĩnh Lạc được định là tám vạn năm ngàn người, vào năm Vạn Lịch tăng trưởng đến mười vạn người trở lên, trong chín trọng trấn chỉ có Tuyên Phủ, Đại Đồng là có thể sánh bằng.

Trước mắt thống soái mười vạn hùng binh này chính là bạn cũ Tần Lâm, Đại Soái Thích Kế Quang chống Oa nổi tiếng thiên hạ.

Vị Đại Soái này tính tình khôn ngoan linh hoạt, mặc dù biết Tần Lâm không thích những thứ giả dối, nhưng vẫn phái điệt nhi Thích Kim của mình dẫn theo biên quân tinh nhuệ bày ra nghi thức long trọng, kéo ra ngoài hai trăm dặm nghênh đón. Kinh sư chỉ cách Kế Trấn ba trăm dặm, Thích Kim đi đón cũng đã gần tới chân tường thành kinh sư.

Tần Lâm ngồi xe ngựa cực lớn vô cùng rộng rãi, Cẩm Y Vệ Đề Kỵ áo giáp sáng loáng tiền hô hậu ủng, tinh kỳ đón gió Bắc phấp phới tung bay. Quan hàm sơn đen thếp vàng giơ cao, trên ghi 'Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ', 'Chiêu Dũng tướng quân', 'Đốc Bắc Trấn Phủ Ty hành sự quan giáo', 'Phụng chỉ giám sát chiếu ngục'. Trước mặt là một đội hỏa thương thủ biên quân do Thích Kim dẫn dắt mở đường, phía sau là một đội biên quân thiết giáp tinh kỵ áp trận, thật là uy phong lẫm lẫm.

Chớ nói trên người đi quan đạo thấy vậy chắc lưỡi hít hà, ngay cả chó hoang ven đường thấy trận thế này cũng phải cụp đuôi kêu thét, bỏ chạy ra xa.

Tần Lâm ngồi ngay ngắn trong buồng xe, vén rèm xe lên xem thử bên ngoài, cảm thấy tình cảnh hiện tại có khí phái long trọng giống hệt như đại ma đầu Xưởng Vệ ra sân trong phim ảnh.

Đương nhiên ngoại trừ quỷ nha đầu hoàn toàn không biết gì trong thùng xe...

Đại Hoàng ngoan ngoãn nằm trên sàn xe, A Sa cũng giang tay chân nằm trên thảm nhung ấm áp thật dày, đầu nó thoải mái tựa lên người của Đại Hoàng. Đáng thương chó này vốn vô cùng hung dữ, thế nhưng hiện tại trở nên ngoan ngoãn giống như chó giữ nhà, mặc cho A Sa gối đầu lên thân thể mình không dám phản kháng chút nào, còn vẫy vẫy đuôi lấy lòng.

Không chỉ có như vậy, A Sa còn tìm được ngăn bí mật trong xe ngựa, lấy tất cả thức ăn cất giấu trong đó ra, mứt trái cây, bánh hạt đào, bánh táo, bánh đậu xanh... lập tức cho vào miệng nhai liên tiếp, ăn tới nỗi bụng tròn căng.

Tần Lâm nhìn nó mà cảm thấy tức tối vô cùng, hoàn toàn không biết nói gì, không nhịn được vỗ xấp văn kiện lên chiếc bàn thấp một cái, lên tiếng nói:

- Ăn, chỉ có biết ăn thôi, ăn nhiều đồ ngọt như vậy, tương lai sẽ xuất hiện sâu răng, sẽ làm cho ngươi đau đến bật khóc.

A Sa lười biếng nằm đó, tay cầm bánh táo ăn ngon lành:

- Ôi, bánh táo này làm không tệ, vừa mềm vừa ngọt, đáng tiếc dùng đường trắng, nếu dùng mật táo sẽ ngon hơn...

Quả thật khó lòng nhìn được, bánh táo này là trước khi đi qua tướng phủ từ biệt, Trương Tử Huyên đích thân làm đưa cho Tần Lâm. Thấy A Sa lấy ăn liên tục, Tần Lâm tức tối xông tới vồ lấy:

- Chớ có ăn hết, để lại cho ta mấy cái.

Dám cướp bánh táo của ta? Trên tay A Sa nhẹ bỗng, mới phát giác bánh táo trong tay đã lọt vào tay Tần Lâm. Lập tức nó như một con mèo bị chọc tức, vèo một cái từ dưới đất bắn lên, giương nanh múa vuốt đánh Tần Lâm.

- Ngươi đã ăn hết tám cái, cái cuối cùng chừa lại cho ta!

Tần Lâm nắm tóc A Sa, đập đầu nó vào thành xe.

A Sa hết sức phản kháng, khí lực lớn đến bất ngờ, xoay người một cái vật ngã Tần Lâm:

- Đại thúc ăn nhiều đường như vậy làm gì? Ta là vì muốn tốt cho ngươi mới ăn hết đồ ngọt như vậy.

- Trời ơi!

Tần Lâm bị vật ngã sóng xoài, quả thật không nghĩ tới khí lực con ghẻ lại lớn như vậy, vừa đứng lên liền xông tới, nhưng vẫn chậm một bước. A Sa đã ném bánh táo lên không, trong ánh mắt tuyệt vọng của Tần Lâm, bánh táo đã rơi vào miệng nó.

Tức chết ta rồi... có lẽ là đã quen chống lại năng lực đả kích siêu cường của A Sa, có lẽ là nhiều lần bị con ghẻ lấn hiếp, dưới cơn thịnh nộ Tần Lâm hoàn toàn không xem nó như bé gái, đưa tay bóp lấy cằm nó, thọc ngón tay vào miệng nó móc bánh ra.

A Sa không chút suy nghĩ, lập tức cắn mạnh.

A... Tần Lâm kêu thảm rút ngón tay về:

- Ngươi là chó sao?

Thấy trên ngón tay Tần Lâm có máu, A Sa cũng sợ hết hồn, lại bắt đầu giả bộ khả ái, mắt to chớp chớp liên hồi:

- A, đại thúc bị ai đả thương vậy, người nào đả thương? Có đau hay không? Ta thổi cho thúc một chút, mụ mụ nói thổi một chút sẽ hết đau...

- Hừ hừ, còn giả bộ, còn giả bộ, ta xem ngươi còn giả bộ tới khi nào!

Tần Lâm cười lạnh bắt lại A Sa run lẩy bẩy, xem như quả cầu da đạp ra một cước, đạp con ghẻ giống như một miếng băng dính dán vào thành xe, sau đó dưới tác dụng của trọng lực từ từ tuột xuống.

Đại Hoàng nằm trên mặt đất, dùng một chân trước che kín mắt, trong mắt chó tròn trịa viết đầy sợ hãi: loài người, thật là quá đáng sợ...

- Đổ máu rồi!

Tần Lâm xem ngón trỏ phải mình, chỉ thấy một dấu răng sâu hoắm, có chút máu chảy ra, liền thò đầu ra buồng xe:

- Có lụa trắng không? Đổ máu rồi!

Lục mập cùng Ngưu Đại Lực đều ở trên xe phía sau, phụ trách dẫn đường chính là Thích Kim. Mới vừa rồi y nghe trong xe ngựa có tiếng động khác thường, bèn tránh đi xa xa. Tuy rằng bé gái trong xe ngựa còn rất nhỏ, nhưng ai biết Tần trưởng quan có thể nào...

Bây giờ không nghĩ tới Tần Lâm lên tiếng hỏi lụa trắng, Thích Kim ngớ ngẩn, thần sắc lập tức trở nên cực kỳ cổ quái, vội vàng tìm một mảnh cho hắn.

Tần Lâm cầm lụa trắng quay đầu lại nhìn A Sa, trong lòng hối hận mới vừa rồi quá tay, sợ đả thương bé gái. Nhưng cảnh tượng mà hắn nhìn thấy là A Sa mới vừa rồi còn bị dán trên thành xe, lúc này đang lười biếng gối đầu lên Đại Hoàng, tay cầm hạt dẻ bắt đầu chiến đấu.

Nhìn cái gì vậy...

A Sa vừa bóc hạt dẻ vừa trừng mắt nhìn Tần Lâm.

Trời ơi, con ghẻ này của hắn có phải là người không, năng lực chịu đòn của nó quả thật vô cùng mạnh mẽ. Tần Lâm gãi gãi đầu không hiểu vì sao, nhưng suy nghĩ nó có thể làm tiểu khiếu hóa cả ngày bị người đánh, bị chó cắn, có lẽ thân thể đặc biệt cứng rắn hơn người bình thường. Cũng phải nói hắn đánh con ghẻ không biết bao nhiêu, nhưng trên người nó lại không có vết thương nào cả, ngược lại vết thương của Tần Lâm không ít...

Nhịn đau lau một chút máu chảy xuống, dùng lụa trắng băng bó lại, sau đó Tần Lâm ném mảnh lụa dính máu ra ngoài cửa sổ xe ngựa.

Một mảnh lụa trắng ở giữa nhuộm đỏ máu tươi, Thích Kim và các huynh đệ thấy cảnh tượng này, tất cả đều kinh ngạc nhìn nhìn buồng xe, trong lòng tất cả mọi người cũng không nhịn được thóa mạ: cầm thú!

Dĩ nhiên bọn họ không biết Tần Lâm căn bản là không bằng cầm thú, tên này đang nhịn đau ngón tay, lật công văn tài liệu rào rào, nhìn A Sa đang bóc hạt dẻ rang đường ăn ngon lành, hết sức muốn đạp cho nó một cước văng ra ngoài.

- Này, đại thúc vẫn còn tức giận người ta hay sao?

A Sa nở một nụ cười lấy lòng, nhích lại gần bên cạnh Tần Lâm.

Tần Lâm liếc nó một cái:

- Con ghẻ cút ngay!

- Cùng lắm thì mời ngươi ăn hạt dẻ rang đường, ta vừa mới bóc...

A Sa dúi một nắm hạt dẻ đã bóc vỏ vào tay Tần Lâm. Hồi lâu thấy hắn vẫn không có phản ứng, không nhịn được hỏi:

- Vì sao lại không ăn, hừ, đại thúc không thể tức giận với trẻ con như vậy.

Tần Lâm tức giận thốt ra hai chữ cụt lủn:

- Tay đau.

Chợt trong miệng bị nhét vào một hạt dẻ, ngón tay của A Sa chạm vào môi Tần Lâm, cảm giác lành lạnh.

- Được rồi, đại thúc hẹp hòi, ta đút ngươi được chưa?

Tần Lâm cũng không lý tới nó, chăm chú lật xem công văn.

A Sa cười khanh khách, vừa đút Tần Lâm ăn hạt dẻ vừa cúi đầu nhìn công văn, thì ra là văn kiện liên quan tới Bạch Liên giáo, lập tức liền hấp dẫn lực chú ý của A Sa.

Lại thấy Tần Lâm phê điểm văn kiện, A Sa không nhịn được hỏi:

- Tần đại thúc, Xưởng Vệ các ngươi đối phó Bạch Liên giáo, nhưng ta nghe nói có nhiều chỗ, danh tiếng Bạch Liên giáo còn tốt hơn so với ưng khuyển triều đình các ngươi!

- Vậy thì có gì hay ho, lừa gạt dân chúng mà thôi...

Tần Lâm thuận miệng nói, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.

Con ngươi linh động của A Sa đảo tròn mấy vòng, lại hỏi:

- Lừa gạt dân chúng ư? Ta thấy không phải đâu, Hồng Cân quân lật đổ Mông Nguyên Thát Lỗ, quang phục Hoa Hạ đều là Bạch Liên giáo năm xưa phát động, Thiết Quan Đạo Nhân Trương Trung, Bành Oánh Ngọc Bành Hòa Thượng, đúng rồi, nghe nói ngay cả Thái Tổ Hồng Vũ gia cũng đã từng tham gia Bạch Liên giáo!

Trong mấy ngày qua Tần Lâm cũng phân tích nguyên nhân Bạch Liên giáo lúc nào cũng đối nghịch với triều đình, lại không có cách nào bị diệt trong dòng sông lịch sử dài tới ngàn năm. Phải biết trong lịch sử mà hắn đã biết, chẳng những triều Minh không thể tiêu diệt Bạch Liên giáo, mà thậm chí qua trăm năm sau tới khi triều Minh diệt vong, sang năm Càn Long, thậm chí nữ giáo chủ Bạch Liên giáo Vương Thông Nhi còn phát động khởi nghĩa đại quy mô giáng cho triều Thanh đả kích hết sức nặng nề.

Bạch Liên giáo trường thịnh không suy, vĩnh viễn bị đè ép lại không có cách nào tiêu diệt, Bạch Liên thánh hỏa vĩnh viễn không tắt, rốt cục bí mật là ở chỗ nào đây?!

Tần Lâm tuyệt không tin đây chỉ là lực lượng tôn giáo, những ngày qua hắn lật xem hồ sơ, cũng có một ít tâm đắc thể hội của mình, nhưng còn chưa kịp hệ thống sửa sang lại. Hiện tại A Sa hỏi tới, dù sao hiện tại cũng đang rỗi rảnh nhàm chán, vậy nói chuyện cho nó nghe một chút, cũng coi như có chút khác biệt.

- Phá hư vĩnh viễn dễ dàng hơn so với xây dựng...

Tần Lâm cho ra câu trả lời:

- Nếu như không phát sinh một ít sửa đổi căn bản, Bạch Liên giáo vĩnh viễn chiếm cứ ưu thế trong chuyện tranh đoạt dân tâm cùng triều đình, đây là sở trường của nó. Nhưng đến phiên chính nó thành lập triều chính, ưu điểm và khuyết điểm từng có sẽ xảy ra biến chuyển.

A Sa chớp chớp mắt:

- Ta... không hiểu ý của đại thúc...

Tần Lâm mỉm cười một tiếng, từ từ giải thích cho A Sa.

Tỳ như quan phủ đối xử với dân chúng nghèo khổ chính là bắt lính thu lương, cai quản bọn họ, gặp phải tham quan ô lại còn tùy ý vơ vét thậm chí còn lấn áp dân chúng. Mà triều đình chỉnh quân bị chiến chống đỡ ngoại xâm, chỉnh tu thủy lợi trên Hoàng Hà để ngừa nạn lụt, thiết lập nha môn duy trì trị an căn bản... những chuyện này cách dân chúng khá xa, người bình thường không thể nhận thức được.

Ngược lại, Bạch Liên giáo tổn hao tâm huyết tạo phản, tự nhiên cho thuốc vẽ bùa, niệm kinh chữa bệnh ở dân gian. Từ Hoàng Cân Trương Giác cuối đời Hán cho đến Thiết Quan Đạo Nhân, Bành Oánh Ngọc cuối đời Nguyên, muốn tạo phản trước tiên cho thuốc chữa bệnh trong dân gian để mua chuộc lòng dân chính là đường lối vô cùng quen thuộc, không sai vào đâu được.

Đối với dân chúng nghèo khổ mà nói, quan phủ chỉ biết bắt lính thu lương, Bạch Liên giáo vẽ phù cho thuốc chữa bệnh, quan phủ lão gia cao cao tại thượng, sư huynh Bạch Liên giáo truyền giáo hòa ái dễ thân cận. Dân chúng lại không hiểu triều đình còn phải làm những đại sự luyện binh, trị thủy, cũng không biết phía sau khuôn mặt tươi cười Bạch Liên giáo còn cất giấu dã tâm tương lai tạo phản chảy máu rơi đầu. Như vậy trong mắt bọn họ, Bạch Liên giáo cùng quan phủ bên nào thân cận khả ái hơn, bên nào có danh tiếng tốt hơn?

Cho nên đây mới là nguyên nhân căn bản trăm ngàn năm qua các triều ra sức đả kích Bạch Liên giáo, nhưng thủy chung Bạch Liên giáo không cách nào dứt tuyệt.

Nhưng đến phiên Bạch Liên giáo thành lập triều đình, đường lối này cũng không có tác dụng gì. Nếu làm như nó đã tuyên truyền 'vĩnh viễn không thu thuế', vậy triều đình lấy gì luyện binh, lấy gì trị thủy?

Tần Lâm thông lãm lịch sử, phát hiện Hàn Sơn Đồng, Lưu Phúc Thông năm đó phản Nguyên khởi nghĩa, thành lập Long Phượng triều đình, nhưng cũng không có Di Lặc giáng xuống, Minh Vương hiện thế, càng không làm được chuyện 'không thu thuế, không bắt lính' giống như trong giáo nghĩa nói. Và như vậy nó không có khác biệt gì về bản chất với các thế lực cát cứ bình thường khác, ngoại trừ phản kích Mông Nguyên Thát Lỗ ra, cũng sẽ không có ưu thế đặc biệt gì trên phương diện lòng dân và đạo nghĩa.

Nói cách khác, lúc Bạch Liên giáo là thế lực khởi nghĩa, có thể nêu lên đủ loại khẩu hiệu, giáo nghĩa tiêu chuẩn cao để tranh thủ lòng dân, cho nên các triều không có cách nào cấm tuyệt. Nhưng một khi nó thành công thành lập chính quyền thuộc về mình, lại không thể nào chân chính thực hành, sẽ trở thành kẻ tạo phản bình thường, không có lực lượng đặc biệt gì.

Tần Lâm nói, từng câu từng chữ giống như đinh đóng thẳng vào lòng A Sa. Tuy rằng nó còn nhỏ tuổi, mặc dù tính tình bướng bỉnh nhưng lại đặc biệt thông minh, mức độ hiểu biết giáo nghĩa thậm chí vượt qua trưởng lão trong giáo, cho nên mới được giáo chủ hiện tại vô cùng yêu thích, truyền cho địa vị Thánh Nữ.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-1144)


<