Vay nóng Tima

Truyện:Cẩm Y Vệ - Hồi 0504

Cẩm Y Vệ
Trọn bộ 1144 hồi
Hồi 0504: Bức tử nhân mạng?
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1144)

Siêu sale Shopee

Nhưng nghe Tần Lâm phân tích, khẩu hiệu Bạch Liên giáo chỉ có thể dừng lại ở bề ngoài, dùng để tạo phản cố nhiên có thể đả kích triều đình, nhưng đến phiên mình xây dựng lại căn bản không cách nào áp dụng, hoàn toàn chính là hư vô mờ mịt.

- Có thể thật sự có một ngày, Minh Vương giáng xuống, Di Lặc xuất thế hay không...

Trong lòng A Sa yên lặng lẩm bẩm, nhưng rất nhanh đã tự bác bỏ khả năng này. Có lẽ giáo đồ cấp trung, cấp thấp Bạch Liên giáo đặc biệt tin tưởng những chuyện này, nhưng tự nhiên lãnh đạo cao tầng biết rõ ràng.

Bạch Liên hội ra đời vào năm Chí Nguyên thứ mười tám vào thời Nguyên Thế Tổ, do Đỗ Vạn Nhất kết xã tập hội tại Đô Ấp huyện, Giang Nam.

Lại có tăng Ưu Đàm Phổ Độ ở Đông Lâm Tự Giang Tây Lư Sơn thuộc Bạch Liên tông, soạn mười cuốn Lư Sơn Liên Tông Bảo Giám, nêu rõ chân nghĩa Bạch Liên giáo từ Nguyên tới Minh, cũng phản bác tà thuyết của Bạch Liên hội vào lúc ấy. Tới thời Vũ Tông Chí Đại nguyên niên, bởi vì Bạch Liên đạo nhân ở Bạch Liên Dương, Phúc Kiến Kiến Ninh làm việc sai quấy, lại bị cấm chỉ.

Đời Thuận Tông, phụ tử Hàn Sơn Đồng ở Loan Thành xưng Bạch Liên hoa khai, Di Lặc giáng thế, chính thức lập Bạch Liên hội, dựa vào Phật giáo tạo tác kinh quyển phù lục, truyền bá dân gian. Cho tới năm Chí Chính thứ mười một khởi nghĩa, xưng là Hồng Cân quân, có tác dụng lãnh đạo trong khởi nghĩa phản Minh.

Thời Minh Thái Tổ từng gia tăng cấm chế...

Như vậy trong dòng sông lịch sử dài đăng đẵng, chẳng lẽ bản giáo chỉ là thứ gì đó hư ảo mà thôi? Trong ánh mắt A Sa lộ vẻ vô cùng nghi hoặc.

- Này này, ngươi làm sao vậy?

Tần Lâm thấy A Sa sững sờ, đưa tay sờ sờ trán nhẵn nhụi của nó:

- Không có nóng lên, chẳng lẽ là mới vừa rồi bị đánh hóa ngu?

- Ngươi mới bị đánh ngu!

A Sa nắm lên một nắm hạt dẻ rang đường, nhét vào đầy một miệng Tần Lâm.


Kinh sư và Tam Truân Doanh ở Kế Trấn cách xa nhau hơn ba trăm dặm, nếu như dùng phi kỵ hỏa tốc bảy trăm dặm của Binh bộ, trong một ngày có thể vừa đi vừa về. Bất quá Tần Lâm đi Kế Trấn cũng không có việc gấp, còn phải kiểm tra công việc các Bá Hộ Sở, các Tổng Kỳ Tiểu Kỳ Bắc Trấn Phủ Ty dọc đường, cho nên ngồi xe ngựa ngày đi chỉ sáu mươi bảy mươi dặm, không nhanh không chậm.

Ngày thứ nhất trú ở Thông Châu, ngày thứ hai ở Tam Hà huyện, ngày thứ ba đến ở Kế Châu, chuẩn bị ngày mai đến Tuân Hóa thành, ngày sau sẽ đến Tam Truân Doanh.

Dọc đường quan viên địa phương có kẻ chấp lễ quá mức cung kính, có kẻ lên mặt dáng vẻ quan văn chính đồ, không để ý tới ưng khuyển Xưởng Vệ như Tần Lâm. Tần Lâm cũng không so đo với bọn họ, ngươi không đến phiền ta, ta còn đỡ phải phiền phức.

Tri Châu Kế Châu gọi là Vương Tượng Càn, là vừa từ Tri Huyện Văn Hỷ Sơn Tây thăng chức mà lên. Lúc Tần Lâm tới y không ra đón tiếp, Tần Lâm ngủ lại ở một trạch viện phú gia do Bá Hộ Sở chuẩn bị, y cũng không có tới thăm viếng.

Bá Hộ quan Trần Hoạn Chương cai quản Bá Hộ Sở Cẩm Y Vệ trú bản thành, tuổi hơn bốn mươi, nói chuyện làm việc có vẻ rất khôn khéo. Sau khi y báo cáo với Tần Lâm các hạng mục sự vụ gần đây của bản sở, bèn cười khổ nói:

- Trưởng quan, ty chức nhận được giá thiếp của ngài bèn lập tức đi nói cho Vương Tri Châu, nhưng Vương Tri Châu nói, nói...

Nói tới chỗ này, Trần Hoạn Chương cẩn thận tra xét sắc mặt của Tần Lâm.

Tần Lâm khẽ nhướng mày, thần sắc có vẻ không vui:

- Y còn nói gì nữa? Chẳng lẽ y lại dám lên tiếng bất kính đối với bản quan? Ngươi cứ việc nói ra, bản quan không trách ngươi.

Trần Hoạn Chương cau mày, cực kỳ căm phẫn nói:

- Y... Y lại nói thân là chính nhân quân tử, không vì năm đấu thóc mà khom lưng, không thèm nể mặt ưng khuyển Xưởng Vệ như trưởng quan. Tên họ Vương này quả thật là quá đáng, lúc ấy ty chức bèn cãi nhau với y...

- Không trách ngươi, trong mắt những quan văn chính đồ này nào có chúng ta?

Tần Lâm khoát khoát tay, ý bảo thuộc hạ không cần nói nữa, sắc mặt sa sầm, thốt ra giọng điệu âm trầm lạnh lẽo:

- Hơn nữa, Sơn Đông mới trở thành của họ Vương, danh môn vọng tộc, chẳng trách nào y tự cao như vậy, hừ!

Lúc nói lời này, bàn tay Tần Lâm khẽ vuốt ve bàn, sắc mặt âm trầm đáng sợ, ánh mắt lộ hung quang, rất có khí thế của đại ma đầu Xưởng Vệ.

Ánh mắt Trần Hoạn Chương sáng lên, lại hàn huyên đôi câu, thái độ cực kỳ kính cẩn nhún nhường, cuối cùng còn dâng lên ba trăm lượng bạc hiếu kính, lúc này mới dập đầu cáo từ Tần Lâm, khom lưng quay ngược lại ra cửa.

- Vương Tượng Càn...

Tần Lâm lẩm bẩm cái tên này, rút ra một tập hồ sơ từ đống hồ sơ chất trên bàn, bề ngoài đề ba chữ to Vương Tượng Càn.


Trên gác ấm phòng ngoài, A Sa lười biếng nằm ở trên giường lớn, hất bay đôi dép nhung mềm mại, hai cánh tay gối đầu, hai chân dang rộng, lười biếng nói:

- Ôi, có người ngu như heo, bị người ta lợi dụng vẫn còn ngu ngốc lao đầu vào, từ trước tới nay ta chưa từng thấy qua kẻ nào ngu đần như vậy.

Tần Lâm nghe vậy khẽ mỉm cười, cũng không tiếp lời, chỉ chốc lát sau vỗ vỗ mép giường bên trong phòng:

- Này con ghẻ, tự giác một chút có được chăng? Thân là nha hoàn, còn không mau rửa chân cho chủ nhân?

- Rửa cái đầu ngươi!

A Sa ném tới một vật gì, đúng lúc trúng vào trên trán Tần Lâm.

Thật là đau, Tần Lâm nhặt lên xem, thì ra là một quả sơn tra ngào đường.


Trần Hoạn Chương ra khỏi chỗ ở Tần Lâm trở lại nha môn Bá Hộ Sở, đã sớm có một vị khách nhân chờ ở hậu viện.

Người này mặc một thân áo bông xám, đầu đội mũ lông, để một chòm râu dê nhìn qua không hề nổi bật. Nhưng y không chỉ có xuất hiện ở hậu viện nha môn Bá Hộ Sở Cẩm Y Vệ, mà lúc đường đường chính lục phẩm cẩm y Bá Hộ tiến vào y vẫn chậm rãi uống trà, không hề nhúc nhích.

Ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt Trần Hoạn Chương lộ vẻ vui mừng, khách nhân cầm nắp chén trà gạt bọt trên mặt, nhàn nhã tự đắc hỏi:

- Trần Đại nhân, chuyện thế nào rồi?

Trần Hoạn Chương cầm nước trà lên uống một hớp, cực kỳ đắc ý:

- Vị Tần trưởng quan nha môn ta được xưng là lấy đức báo oán, trên thực tế nổi danh có thù tất báo. Ta thấy hôm nay hắn thật sự vô cùng nổi giận, ha ha, Vương Tượng Càn chờ xui xẻo đi!

Khách nhân râu dê ngẩng đầu nhìn Trần Hoạn Chương, nửa tin nửa ngờ:

- Tần Chỉ Huy Sứ há có thể hàm dưỡng thấp kém như vậy, bị ngươi khích một chút đã thật sự giận dữ sao?

- Thiếu niên thành danh, ngồi chức vị cao, cố nhiên là có bản lãnh, dĩ nhiên tính khí cũng phải tự cao hơn người thường.

Trần Hoạn Chương không cho là đúng giải thích.

- Vậy thì tốt...

Khách nhân râu dê khinh miệt cười cười:

- Vương Tượng Càn muốn đối nghịch với chúng ta, cứ để cho họ Tần dọn dẹp y!

Tần trưởng quan ngay cả Kế Liêu Tổng Đốc cũng có thể lật đổ, sợ gì một Tri Châu nho nhỏ?

Đột nhiên Trần Hoạn Chương nghĩ đến cái gì, nặn ra một nụ cười:

- Hạ quan tận tâm làm việc cho quý chủ nhân, không biết trong cung bên kia

Khách nhân râu dê khinh thường cười cười, cầm trong tay một nhàn chương (con dấu không có giá trị pháp lý, con dấu chơi) khẽ vuốt ve. Nhàn chương này khắc từ Điền Hoàng thạch, trơn láng nhẵn nhụi, mặt bên khắc đồ án phượng hoàng uốn lượn tinh xảo, nhìn qua cũng biết xuất xứ từ trong cung cấm.

Thấy nhàn chương này, nụ cười trên mặt Trần Hoạn Chương lại càng thêm rạng rỡ.

Khách nhân râu dê trân trọng thu hồi nhàn chương vào ngực, khóe miệng lạnh lùng cười một tiếng: kế lần này một hòn đá hạ ba con chim, thật là thiệt thòi cho lão huynh!


Sáng hôm sau Tần Lâm thức dậy, A Sa không biết chạy đi đâu, hắn lệnh cho Lục mập mang hai thân binh ra ngoài đi tìm, thuận tiện hỏi thăm thanh danh trên quan trường của Tri Châu Vương Tượng Càn.

Tần Lâm ăn điểm tâm xong, Lục Viễn Chí mang vẻ mặt đau khổ trở lại, A Sa cười híp mắt theo ở phía sau, tay trái cầm đường hồ lô, tay phải cầm kẹo que, rõ ràng là đã lừa được của tên mập đáng thương.

Lục Viễn Chí rất thích lê la nhiều chuyện ngoài đường phố, đi ra ngoài chuyến này nghe được không ít tin tức, nhất là cái nhìn dân gian đối với Vương Tri Châu.

Vương Tượng Càn được điều từ Sơn Tây Văn Hỷ đến Kế Châu nhậm chức tháng Ba năm nay, Lục Viễn Chí ở trà lâu nghe người ta nói, vị Đại lão gia này xử án công bằng, làm quan thanh liêm, dốc hết sức mình đẩy mạnh triều chính mới, chỉ là hành sự hơi nóng nảy. Năm nay vì hoàn thành số lượng chinh thu đông giải Khảo Thành Pháp quy định, cho nên thủ đoạn tương đối gấp gáp, đối với những khoản năm trước có thể châm chước chậm thu hoặc miễn thu, năm nay y lại hạ thủ không chút dung tình.

Tiền lương khu vực Kế Châu thu thập chủ yếu là cung ứng cho biên trấn, nghe đồn tân nhậm Kế Liêu Tổng Đốc Cảnh Định Lực thúc đốc quân lương mạnh mẽ, cho nên Vương Tượng Càn cũng ép cấp dưới tương đối gấp.

Tần Lâm nghe xong gật đầu một cái:

- Tốt lắm, dọn dẹp hành trang, chúng ta đi thôi, tối nay còn phải chạy tới Tuân Hóa thành ở lại.

- Cứ như vậy mà đi sao?

A Sa kinh ngạc mở cái miệng nhỏ nhắn, một viên đường hồ lô từ trong miệng lăn ra:

- Ngươi không phải là... chuyện của Trần Bá Hộ cùng Vương Tri Châu kia...

Tần Lâm cười ha hả, xoa xoa đầu nó:

- Không đi nhanh một chút, thật chẳng lẽ ở lại để cho người ta lợi dụng?

Trần Hoạn Chương muốn mượn đao giết người, chuyện này đúng là có hơi ghê tởm, bất quá loại chuyện như vậy trong quan trường thật sự quá nhiều, cần gì so đo với loại người tự cho là mình thông minh kia? Tương lai Tần Lâm tự sẽ đối xử 'khác' với Trần Hoạn Chương, cũng đủ cho y phải nếm mùi đau khổ.

Làm cấp trên, mắt thần như điện cố nhiên là tốt, nhưng nước quá trong sẽ không có cá, thỉnh thoảng Tần Lâm cũng giả bộ hồ đồ.

Thu thập xong hành trang, vừa muốn ra cửa, chợt nghe thấy ngoài đường có tiếng ồn ào huyên náo, không biết bao nhiêu người náo loạn một mảnh.

Chỉ chốc lát sau có Hiệu Úy nghe được tin tức, trở lại bẩm báo, nói vùng quê phía Đông Tuân Hóa thành có hai ông cháu họ Chu bị Tri Châu Đại lão gia ép tự vận bỏ mình, cho nên cả thành truyền nhau xôn xao.

Hai ông cháu họ Chu?

Tần Lâm cảm thấy quen quen, thình lình sực nhớ: Chu Lão Hàm cùng Cẩu Đản chính là ở vùng quê phía Đông Tuân Hóa thành!

Ngàn vạn lần không nên là bọn họ!

Tần Lâm và ông cháu Chu Lão Hàm cũng không có bao nhiêu giao tình, nhưng hắn đã từng cứu Cẩu Đản trước sau hai lần, nếu như cuối cùng Cẩu Đản vẫn phải chết oan chết uổng, không phải là bao nhiêu cố gắng trước đó của hắn hoàn toàn vô nghĩa?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của A Sa cũng nhăn nhúm, nó quen biết Cẩu Đản ở Linh Quan miếu, tên nhóc béo mập kia lúc nào cũng theo sau lưng nó, cả hai từng bị tên mập lùn Bạch Liên giáo bắt giữ khống chế, cùng được Tần Lâm cứu. Cho dù là thường thấy sinh tử chém giết, nó cũng không dám tưởng tượng...

- Đi, đi tới nơi xảy ra vụ án xem thử!

Tần Lâm xanh mặt, ngồi lên xe ngựa, dẫn theo đám quan giáo chạy tới nơi xảy ra vụ án.

- Dẫn chúng ta theo!

A Sa bồng Đại Hoàng lên, không mời mà tới ngồi lên xe ngựa.

Tần Lâm ở phía Tây châu nha, lúc đi ra cửa châu nha nhìn thấy một tên quan văn chừng ba mươi tuổi cỡi ngựa vội vàng lao ra, phía sau có hai ba mươi nha dịch, bộ khoái chạy theo.

A Sa bĩu môi, không có chút ấn tượng tốt nào đối với loại tay sai triều đình chỉ biết lấn áp dân chúng này:

- Hừ, dân oán dậy trời, Vương Tri Châu này còn dẫn người muốn trấn áp hương dân sao?

- Như vậy tại sao y không mang theo dân tráng và thổ binh?

Tần Lâm nhìn tình huống bên ngoài một chút, buông rèm xe xuống:

- Hẳn là đi tra án, lão đầu tử và mấy người tuổi trẻ theo sau y ôm chiếu cỏ, lò than, chậu nước chính là đồ dùng nghiệm thi, xem ra hẳn là Ngọ Tác.

Đồng thời Tần Lâm quan sát Vương Tượng Càn, y cũng nhìn thấy đám cẩm y Đề Kỵ này, không tự chủ được nhíu mày một cái, lệnh cho thủ hạ bộ khoái:

- Chúng ta đi nhanh lên một chút, đừng để cho ưng khuyển Xưởng Vệ tới trước. Bản quan thấy chuyện này có vẻ kỳ quái, đề phòng bọn họ giở trò.

Làm sao tới kịp, phe Vương Tượng Càn chỉ có chính y và mấy tên sai nha cỡi ngựa, còn lại đám bộ khoái, Ngọ Tác đều đi bộ. Bên Tần Lâm toàn là mã đội, xe ngựa, đương nhiên phải chạy nhanh hơn bọn họ.

Vương Tượng Càn nôn nóng bất ngờ bỏ lại đám nha dịch chạy bộ, một mình giục ngựa chạy thật nhanh, tranh chạy trước Tần Lâm, mấy tên sai nha kêu khổ nhưng không có cách nào, chỉ đành chạy sát theo.

Bọn bộ khoái nhìn nhau: Đại lão gia chạy nhanh như vậy, chẳng phải làm cho chúng giận ở vùng quê sao, ngươi mang theo có mấy người, muốn chết hay sao?

Tần Lâm thấy vậy cũng gần như đoán được suy nghĩ của Vương Tượng Càn, dứt khoát để cho y chạy trước, còn mình dẫn dắt mọi người bám sát.

Không bao lâu nhìn thấy đám người Vương Tượng Càn xuống ngựa, cũng biết đã đến nơi.

Đây là một gia trang có chừng trăm hộ dân, hiện tại đã qua mùa thu hoạch, trên ruộng chỉ còn lại gốc rạ bị đốt thành tro, rơm rạ chất trong sân vườn, mà trong thôn có không ít dân chúng tụ tập, có vẻ kích động phẫn khích.

Đúng như Tần Lâm đoán, Vương Tượng Càn vừa xuống ngựa lập tức bị dân chúng vây quanh. Y huơ tay múa chân giải thích, dân chúng mồm năm miệng mười cãi lại, huyên náo không thể tách rời ra, nhất thời nửa khắc căn bản không đi tới hiện trường được.

Tần Lâm đưa mắt ra hiệu, Lục Viễn Chí dẫn dắt đại đội cẩm y quan giáo từ bốn phương tám hướng vây lại, cao giọng kêu to:

- Nhường đường một chút, cẩm y thân quân tra án, ai là Lý Trưởng?

Dân chúng đang lý luận cùng Vương Tượng Càn, thấy thật nhiều cẩm y quan giáo tới đây, tâm trạng vốn kích động dần dần bình phục, mấy người trẻ tuổi ồn ào nhất cũng biết điều ngậm miệng lại.

Một tên trung niên vốn đang nói chuyện với Vương Tượng Càn, Lục Viễn Chí còn chưa mở miệng y đã chào đón, gật đầu khom người nói:

- Tiểu nhân chính là Chu Dụ Đức, là Lý Trưởng một dãy Chu gia trang. Khụ khụ, vụ án Chu Lão Hàm này kinh động đại giá cẩm y thân quân các ngươi, thật là, thật là...

Chu Dụ Đức để chòm râu dê, mặc áo bông thêu hoa, đầu đội Ngõa Lăng mão, ăn mặc hệt như viên ngoại nhà giàu, hàn huyên làm quen với Lục Viễn Chí, nhìn nhìn cỗ xe ngựa Tần Lâm ngồi phía sau y.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1144)


<