← Hồi 564 | Hồi 566 → |
Lẽ nào đúng như lão Đỗ nói, Ngôn Khánh là yêu nghiệt? Nếu không tại sao có thể biết được rất nhiều chuyện như vậy. Thi từ ca phú, văn thao vũ lược không ai bằng. Còn phát minh ra loại trò chơi như cờ tướng, thật sự khiến người ta kinh ngạc. Hắn còn rất trẻ, có không gian phát triển rất lớn; nhưng cũng chính vì tuổi trẻ của Ngôn Khánh khiến cho hắn cuối cùng khó có thể leo lên đỉnh phong. Trời xanh cho hắn trí tuệ vo hạn đồng thời cũng mang cho hắn một số trói buộc.
Trong lòng Tiết Thu âm thầm cảm khái, nhìn theo bóng lưng Lý Ngôn Khánh, ánh mắt đặc biệt phức tạp.
Ngôn Khánh, nếu ngươi có thể sống lâu thêm chục tuổi, giang sơn này có lẽ sẽ thuộc về ngươi tất cả.
Vương Thế Sung lệnh cho huynh trưởng Vương Thế Hành làm quân tiên phong, xuất phát từ Yển Sư, đi suốt đêm đến bờ sông.
Hành quân suốt nửa ngày đủ khiến mọi người mỏi mệt không thôi, nhưng Vương Thế Sung vẫn cảm thấy phấn chấn. Hắn lo lắng nếu trì hoãn quá lâu, Lý Mật sẽ từ Cửu Sơn trại thuận lợi thoát ra. Nếu chờ hắn quay về Dương Thành, muốn dành được chức danh của Lý Mật có thể sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Nghĩ tới đây, Vương Thế Sung cắn răng, từ trên ngựa hạ lệnh:
- Truyền lệnh tam quân, qua sông trong đêm.
- Qua sông trong đêm?
Vương Thế Hành cảm thấy có chút không ổn, vội vàng lên trước ngăn cản:
- Tứ lang, các huynh đệ hành quân cả trăm dặm, đã mỏi mệt không chịu nổi, sao không nghỉ ngơi một lát, đợi hừng đông rồi truy kích qua sông?
- Đại huynh, binh quý thần tốc.
Vương Thế Sung vô cùng tôn kính vị huynh trưởng này.
Nếu không có hắn, năm đó khi hắn theo mẫu thân tiến vào Vương gia, chư huynh đệ thường xuyên ức hiếp, lấy tướng mạo của hắn làm trò đùa, chỉ có Vương Thế Hành vô cùng yêu mến Vương Thế Sung, nghiêm lệnh cho các huynh đệ khác không được khi dễ Vương Thế Sung, đôi khi thậm chí còn xuất diện ôm đồm chuyện bất công vì Vương Thế Sung.
Cũng chính vì sự bảo vệ của Vương Thế Hành, khiến cho Vương Thế Sung bớt đi rất nhiều khinh dễ.
Sau khi Vương Thế Sung phát tích, người đầu tiên nghĩ đến, không phải phụ thân của hắn, cũng không phải mẫu thân của hắn, mà là vị huynh trưởng không hề có quan hệ huyết thống này. Nhiều khi có những lời người khác không dám nói với Vương Thế Sung, đều do Vương Thế Hành ra mặt. Còn Vương Thế Sung phần lớn đều nghe lời Vương Thế Hành.
Chỉ có điều lần này...
Vương Thế Sung nói:
- Chúng ta theo đuôi truy kích, đã đến tại đây.
Lý Mật tất nhiên sẽ không nghĩ tới, chúng ta sẽ đuổi theo suốt đêm. Nếu chúng ta nghỉ ngơi lúc này, chỉ sợ Lý Mật sẽ có cảm nhận, mặc dù chúng ta đuổi kịp Lý Mật cũng sẽ không bớt được một cuộc ác chiến. Nếu đã như vậy chúng ta nên thừa dịp Lý Mật không hay biết, truy sát hắn.
Vương Thế Hành sau khi nghe xong, nhẹ gật đầu
- Tứ lang nói có lý.
- Đại huynh, ta cũng biết các huynh đệ vất vả nhưng chúng ta hiện giờ không được mềm lòng.
Lý tiểu tử đó chỉ có chưa đến hơn ngàn quân, dựa vào một đám quân lính tản mạn, ô hợp, vẫn có thể kháng cự với Lý Mật mười ngày. Áp lực chịu đựng của hắn còn hơn xa ta, lẽ nào những hảo hán đã trải qua trăm trận chiến dưới trướng ta lại không bằng những hảo hán của Huỳnh Dương thành sao?
Vương Thế Hành nghiêm nghị nói.
- Tứ lang nói không sai, dù thế nào chúng ta cũng không thể ném đi thể diện của Vương thị.
Lý Ngôn Khánh hắn có thể nói đã xuất hết danh tiếng ở Hắc Thạch quan, mấy vạn đại quân chúng ta đóng quân ở Yển Sư, nếu không lập được công, chỉ sợ sẽ bị người khác nhạo báng.
- Ta cũng nghĩ như vậy.
- Vậy đi, ngươi tọa trấn trung quân đốc chiến, ta đích thân dẫn quân tiên phong qua sông, ngươi đuổi theo phía sau.
Sau khi ta qua sông sẽ tiếp tục truy kích, ngăn chặn bước chân Lý Nghịch, ngươi mau chóng đuổi kịp, huynh đệ ta liên thủ, lấy đầu của Lý Nghịch, cũng làm cho người trong thiên hạ biết rõ, Lạc Dương này ngoại trừ Lý Ngôn Khánh còn có huynh đệ Thái Nguyên Vương thị chúng ta. Như vậy đi, ta lập tức qua sông.
Dưới ánh trăng, vẻ mặt Vương Thế Hành đầy ngưng trọng.
Vương Thế Sung gật gật đầu.
- Đại huynh đi, trước, đệ sẽ theo sau.
- Bảo trọng.
Vương Thế Hành chắp tay cáo biệt Vương Thế Sung, dẫn theo huynh đệ Vương Thế Huy, chỉ huy quân tiên phong cưỡng ép qua sông. Nhìn theo bóng lưng huynh đệ Vương Thế Hành, không biết tại sao, Vương Thế Sung đột nhiên cảm thấy trong lòng vắng vẻ, tựa hồ như có thứ gì quý giá sắp sửa mất đi.
Hắn vội vàng lắc lắc đầu, dùng sức xoa bóp hai gò má.
Lúc này còn nghĩ ngợi lung tung gì chứ?
- Đây là sông gì?
- Khởi bẩm tướng quân, sông này tên là Giáp Thạch Tử Hà.
Giáp Thạch Tử Hà? Nghe ra thật sự cũng không có gì kiêng kị, nhưng có lẽ cũng có một tia điềm báo không tốt, Vương Thế Sung đặc biệt cẩn thận.
Hắn đưa mắt nhìn quân tiên phong thuận lợi vượt qua Giáp Thạch Tử Hà, thấy không có hiện tượng lạ gì, lúc này mới hạ lệnh, toàn quân qua sông.
Vương Thế Sung cũng không dẫn theo tất cả nhân mã, hắn chỉ dẫn theo hai vạn quân tinh nhuệ, trong đó quân tiên phong sáu ngàn, trung quân vạn người còn có bốn ngàn quân bọc hậu, do Dương Công Khanh suất lĩnh. Suy nghĩ kĩ càng có lẽ không xảy ra vấn đề gì, Vương Thế Sung nhìn từng đám nhân mã vượt sông, đợi sau khi đi qua một nửa, lúc này hắn mới dẫn theo Vương Nhân Tắc và tam huynh đệ Vương Đạo Lăng, leo lên đội thuyền, chạy sang bờ sông bên kia.
Ánh trăng sáng ngời, trên mặt sông Giáp Thạch Tử Hà rộng lớn, từng tốp thuyền từ từ tiến lên.
Vương Thế Sung lúc này cũng từ từ thoát khỏi tâm tình bất an, tâm trạng cực tốt, đứng trên bong thuyền cùng huynh đệ Vương Nhân Tắc cười nói vui vẻ.
Ngay khi hắn sắp lên bờ, đột nhiên một cơn gió quỷ dị thổi qua, làm đại kỳ trên bờ sông bị thổi ngược.
Vương Thế Sung nhướng mày, trong lòng có chút không thoải mái.
Đây có vẻ là điềm không may.
Nhưng hắn vẫn cho rằng, đây là nguyên nhân quân sĩ thủ hộ đại kỳ không tốt.
- Nhân Tắc, sau khi lên bờ điều tra rõ ràng là tên khốn khiếp nào giữ đại kỳ? Bắt bọn chúng lại, chém đầu hết cho ta, để tế đại kỳ.
- Chất nhi tuân mệnh.
Lời còn chưa dứt, thân thuyền chấn động, đã đi tới bờ bên kia.
Vương Thế Sung dẫn theo huynh đệ Vương Nhân Tắc nhảy xuống thuyền, khi chuẩn bị lên ngựa, đột nhiên nghe thấy trong khe núi hai bên bãi sông, tiếng trống trận dồn dập.
Vô số đội nhân mã, phảng phất như từ trên trời giáng xuống, từ bốn phương tám hướng đánh về phía bãi sông.
← Hồi 564 | Hồi 566 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác