← Hồi 082 | Hồi 084 → |
Bắc Hải Vũ vội vàng đứng lên, khom người nói: "Vâng, đệ tử đã hiểu".
Hiên Viên Hoằng nói: "Tất cả các quan tài hãy mang đến miếu thổ địa đi".
Bắc Hải Vũ đáp: "Vâng".
Hiên Viên Hoằng nói: "Con đi đi".
Bắc Hải Vũ cung kính lui ra khỏi cửa, Hiên Viên Hoằng suy nghĩ thật lâu, rồi nói với Du Mộng Điệp: "Con đi bảo La Nhất Đao đến đây".
Du Mộng Điệp đưa cặp mắt không hiểu nhìn Hiên Viên Hoằng một chút rồi gật đầu.
Lúc La Nhất Đao đi vào, Hiên Viên Hoằng đang trầm ngâm ngồi tại bàn.
La Nhất Đao liếc mắt nhìn thấy cái hộp trên bàn nhưng cũng không hỏi là cái gì, chỉ mỉm cười nói: "Lão tiền bối cho gọi vãn bối, không biết có gì phân phó?"
Hiên Viên Hoằng nhìn La Nhất Đao một chút rồi nói: "Ngồi đi".
La Nhất Đao gật đầu rồi ngồi xuống, Du Mộng Điệp đang ưu sầu đứng ở cạnh cửa, La Nhất Đao ngạc nhiên nhìn nàng rồi lại chuyển sang nhìn Hiên Viên Hoằng.
Hiên Viên Hoằng không cười.
La Nhất Đao nhíu mày, ống tay áo phải bay phất phơ, nói: "Lão tiền bối, xin hỏi chuyện gì đã xảy ra?"
Hiên Viên Hoằng đẩy cái hộp tới trước mặt La Nhất Đao, nói: "Ngươi xem đi".
La Nhất Đao nghi hoặc nhìn Hiên Viên Hoằng rồi lại nhìn Du Mộng Điệp, sau đó đưa tay mở nắp hộp ra nhìn vào, miệng kêu "a" một tiếng, hai mắt trợn tròn, giật mình nói: "Đây không phải... đây không phải là..."
Hiên Viên Hoằng khẽ thở dài một tiếng, La Nhất Đao lập tức ngừng hỏi, hắn tiếp tục nhìn kỹ thêm một chút nữa, sau đó đậy nắp hộp lại, cắn răng, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Hiên Viên Hoằng lại thở dài, chậm rãi hỏi: "Đã nhìn thấy chưa?"
La Nhất Đao gật đầu đáp: "Đã nhìn thấy".
Hiên Viên Hoằng hỏi tiếp: "Ngươi có ý kiến gì không?"
La Nhất Đạo thở dài một hơi rồi ngơ ngác nhìn vào cái hộp trên bàn, nói: "Vãn bối thật chưa bao giờ nghĩ đến, tại sao... tại sao lại như thế?", La Nhất Đao ngửa mặt lên trời thở dài.
Hiên Viên Hoằng lại hỏi: "Ngươi nghĩ võ công của hắn như thế nào?"
La Nhất Đao lắc đầu nói: "Vãn bối không biết nhưng theo sự phán đoán của vãn bối thì võ công của đại sư chỉ sợ đã tiến vào cảnh giới nhập hóa, người có thể giết được đại sư nhất định sẽ không nhiều đâu".
Hiên Viên Hoằng khen: "Nhãn lực của ngươi cũng không kém"., sau đó nói tiếp: "Chỉ sợ người có khả năng giết được hắn vẫn còn chưa được sinh ra".
La Nhất Đao gật đầu, hắn tin tưởng nhãn lực của Hiên Viên Hoằng.
Hiên Viên Hoằng nói: "Nhưng hắn bây giờ đã chết rồi".
La Nhất Đao nhìn cái hộp, suy nghĩ một chút rồi đột nhiên giật mình nói: "Lão tiền bối có phải hoài nghi..."
Hiên Viên Hoằng khẽ thở dài một tiếng, sắc mặt ngưng trọng, chậm rãi nói: "Việc này không thể tiết lộ ra và cũng không thể để cho Phương huynh đệ biết được, ngươi có hiểu không?"
La Nhất Đao gật đầu đáp: "Vãn bối hiểu được".
Hiên Viên Hoằng đột nhiên hỏi tiếp: "Mấy ngày gần đây ngươi có luyện công không?"
La Nhất Đao trả lời: "Vãn bối mỗi ngày đều khổ luyện không ngừng".
Hiên Viên Hoằng gật đầu nói: "Lão ăn mày ta có chuyện giao cho ngươi đi làm đây".
La Nhất Đao nói: "Xin lão tiền bối cứ phân phó".
Hiên Viên Hoằng chậm rãi gật đầu, thấp giọng nói: "Ngươi đưa tai lại đây".
La Nhất Đao vội vàng đưa tai tới, Hiên Viên Hoằng nói nhỏ vào bên tai hắn mấy câu, La Nhất Đao cuống quít gật đầu, sau đó đứng dậy nói: "Vãn bối xin phép đi trước".
Hiên Viên Hoằng nhìn La Nhất Đao, nói: "Ngươi phải đặc biệt cẩn thận".
La Nhất Đao gật đầu rồi xoay người bước ra ngoài.
Du Mộng Điệp có chút nhíu mày, nàng không hỏi Hiên Viên Hoằng muốn La Nhất Đao làm chuyện gì nhưng nàng biết giờ phút này không nên hỏi chuyện không nên hỏi.
Du Mộng Điệp khẽ thở dài, nói: "Con đi xem Thất ca", nói rồi xoay người đi ra ngoài.
Hiên Viên Hoằng nói: "Bây giờ con không thể đi".
Du Mộng Điệp kinh ngạc xoay người lại, nhíu mày hỏi: "Tại sao?"
Hiên Viên Hoằng thở dài nói: "Con đến xem gương đi".
Trong chiếc gương đồng hiện ra khuôn mặt tiều tụy và tái nhợt, đôi môi không còn hồng như trước, hai vầng đen đậm xung quanh mắt, mái tóc đen nhánh rối bời, Du Mộng Điệp ngơ ngác nhìn bóng hình trong gương, nhíu mày, đây là mình sao?
Hiên Viên Hoằng nói: "Con về phòng trang điểm lại một chút, đừng nên đem tất cả mọi chuyện để trên gương mặt"
Du Mộng Điệp yên lặng gật đầu.
*****
Giữa trưa.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng.
Phương Thất đang nằm ở trên giường, trên người toàn là vải trắng, vết thương đã không còn chảy máu nữa.
Tuy nhiên tim hắn lại đang đau đớn và nhỏ máu.
Cho tới bây giờ hắn cũng không có cảm giác được vết thương đau đớn ra sao, tuy nhiên trong lòng hắn lại đau đớn tột cùng, từ khi hắn tỉnh lại đến bây giờ trong lòng vẫn không ngừng đau đớn.
Loại cảm giác đau đớn này giống như là trái tim của mình đang bị người khác nắm trong tay và không ngừng dùng kim nhọn đâm vào, đau đớn tột cùng.
Loại cảm giác này có người nào từng trải qua chưa?
Phương Thất nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài màu đen đặt ở góc phòng, bên trong là người phụ nữ đã cùng hắn ân ái suốt năm năm, hiện tại đã ra đi, thân thể của nàng không còn ấm áp nữa, đôi mắt đã không còn đen nhánh trong suốt nữa, nụ cười tươi như hoa cũng đã mất đi, thậm chí ngay cả những ngón tay của nàng cũng đã đông cứng và lạnh như băng.
Tất cả mọi chuyện là do ai tạo ra đây?
Có phải là một đao đoạt mệnh kia đã làm cho nàng vĩnh viễn rời khỏi thế giới này? Từ nay về sau âm dương cách biệt, không biết lúc nàng băng qua cây cầu tại âm ty có quay đầu lại hay không? Có uống canh của Mạnh bà hay không?
Phương Thất hy vọng nàng không làm mấy việc đó để sau khi đi đầu thai còn có thể gặp lại và biết hắn, tuy nhiên hắn cũng lại hy vọng nàng uống canh để quên hết mọi chuyện, quên luôn hắn đi bởi vì chuyện giữa hắn và nàng quá đau khổ rồi.
Hắn lại nhớ tới một đêm kia, Trầm Tuyết Quân đột nhiên xuất hiện, hắn lúc đó có cảm giác tâm của hắn và của nàng có khoảng cách rất xa, vì vậy mới dùng hết sức cùng nàng ân ái, nàng cũng tận lực thỏa mãn cho hắn, tuy nhiên hắn vẫn không thể hiểu rõ được tại sao nàng luôn xuất hiện trong thời khắc không thể đoán trước, và hiện tại thì hắn mới hiểu ra, lúc Trầm Tuyết Quân tới gặp hắn thì đã chuẩn bị tư tưởng chết rồi.
Chết ở trong tay hắn để kết thúc hết ân oán.
Nàng muốn dùng tính mạng của bản thân để kết liễu hết mọi ân oán, nàng muốn dùng máu của bản thân để hóa giải mọi thù hận.
Nàng đã làm được và bây giờ nàng đang yên bình nằm trong chiếc quan tài kia, đã trở thành một thi thể lạnh như băng.
Phương Thất bây giờ mới hiểu được tại sao ngày thứ nhất hắn đặt chân đến nơi đây thì Hắc Sát đã tới giết hắn, sau đó thì nàng xuất hiện, dù cho có thù hận sâu nặng thế nào thì cũng không thể quên được người đàn ông mà nàng đã yêu và ân ái suốt năm năm. Tuy nhiên lần thứ hai nàng xuất hiện là lúc Phương Thất thiếu chút nữa đã bị chôn sống trong địa lao, nàng không đành lòng thấy Phương Thất mất mạng nên đã quyết tâm dùng tính mạng của nàng kết liễu đoạn ân oán này.
Sao lại có một tấm lòng vĩ đại đến thế? Sao lại có một người phụ nữ vĩ đại đến thế? Giữa tình yêu và hận thù thì nàng đã chọn tình yêu, do đó mới dùng máu của chính bản thân để rửa đi mối thù hận này.
Máu của nàng vẫn còn đọng trên lưỡi đao của hắn, lưỡi đao có thể chùi rửa sạch sẽ nhưng bàn tay dấy máu làm sao mà rửa đây?
Tim của Phương Thất lại đau đớn, ánh mắt uể oải, hắn không biết bản thân hắn giờ có nên sống tiếp hay không nữa?
Nếu ngươi chính tay giết người mà mình yêu thương nhất, người tình nguyện vì ngươi mà dâng cả tính mạng thì trong đầu ngươi có xuất hiện ý nghĩ muốn chết hay không?
Người mẹ già buồn bã đau đớn, tứ ca tàn phế, đại ca xuất gia, nếu bản thân mà chết đi thì...
Phương Thất không dám nghĩ tiếp nữa, hắn biết nếu bản thân hắn chết đi vào giờ phút này thì Phương gia sẽ suy sụp hoàn toàn.
Nhớ tới đại ca, Phương Thất đột nhiên cảm giác được trong lòng hết sức áy náy, hôm qua bởi vì trong lòng đang thương tâm tột độ nên bản thân đã thốt ra những lời không phải, nghĩ lại cũng có chút quá phận. Nhớ tới khuôn mặt và thân ảnh gầy gò của đại ca, trong lòng Phương Thất lại đau đớn.
Lúc xuất gia thật cũng không biết trong lòng của đại ca có bao nhiêu đau khổ nữa, ‘nhất tử xuất gia cửu tổ thăng thiên’ (tạm dịch: một người trong nhà xuất gia, tổ tiên chín đời có thể lên trời), đạo lý này Phương Thất đương nhiên cũng hiểu. Nhân tại giang hồ thân bất do kỷ, từ khi có Thần Long sơn trang, đời đời của Phương gia đều tung hoành giang hồ, đao kiếm vô tình cũng không biết đã làm tổn thương và giết hại bao nhiêu tính mạng nữa. Tâm tính của đại ca đơn giản, nghĩ rằng nếu không phải vì lý do trên thì người cha Phương Thanh Vân sẽ không chết sớm, Phương gia thất tử cũng sẽ không có bốn người chết sớm, vì chuộc tội cho Phương gia đại ca đã dứt khoát xuất gia, nỗi khổ tâm của đại ca có ai hiểu đây? Lần này nếu không phải lo lắng cho hắn và lo lắng cho Phương gia sẽ tuyệt hậu thì làm sao mà đại ca vượt ngàn dặm để đến đây?
Trong lòng của Phương Thất kỳ thật vẫn rất tôn kính vị đại ca này, chỉ là hôm qua do trong lòng quá bi thương nên đã nói ra những lời không nên nói, đại ca thì chỉ cúi đầu nghe hắn nói mà thôi... Phương Thất hiện tại rất hối hận, nếu gặp lại đại ca thì hắn nhất định sẽ nói lời xin lỗi. Phương Thất cũng biết, đại ca rất nhân từ và thương yêu hắn, lại là cao tăng đắc đạo nữa, nhất định sẽ không quở trách hắn.
Ánh mắt của Phương Thất lại rơi vào chiếc quan tài màu đen, hắn nhớ lại hình ảnh xinh đẹp động lòng người của Trầm Tuyết Quân, nhớ lại khung cảnh nàng dìu người mẹ già của hắn đi dạo trong hoa viên, nhớ lại những ngày ân ái cùng nàng...
Phương Thất đột nhiên ngẩn ra, hít sâu một hơi, hắn chết lặng.
Từ sau khi Trầm Tuyết Quân đến Thần Long sơn trang, trong thời gian năm năm không hề bước ra nửa bước, sau năm năm thì nàng đột nhiên rời đi rồi không tung không tích suốt ba năm, tuy nhiên người áo xanh thần bí kia thì năm năm trước đã xuất hiện rồi...
Khoái Bút thư sinh Đinh Dật, Hồng giáo Lạt ma, Hắc Sát, Kim Hoa bà bà, còn có rất nhiều sát thủ không biết tên nữa, một tổ chức khổng lồ như vậy tuyệt không phải là chỉ thành lập trong vòng ba năm ngắn ngủi.
Phương Thất đột nhiên ý thức được, Trầm Tuyết Quân tuyệt không phải là người áo xanh thần bí kia, nàng tuyệt không phải.
Nếu Trầm Tuyết Quân là người áo xanh thì nàng tuyệt sẽ không năm lần bảy lượt an bài kế sách để giết hắn, nếu nàng muốn giết hắn thì chỉ cần trong lúc hắn ngủ say cho hắn một đao là được, cần gì phải gây ra nhiều phiền toái như vậy?
Nhưng nếu nàng không phải là người áo xanh thì tại sao nàng lại cải trang thành hắn?
Trầm Tuyết Quân nhất định đối với mọi tình huống của tổ chức này hết sức rõ ràng, nếu không thì nàng làm sao mà biết được người áo xanh thần bí kia và cải trang thành hắn được. Nàng cải trang thành hắn là muốn làm cho bản thân mình tưởng rằng nàng là người áo xanh, nàng muốn chết thay cho hắn.
Tại sao nàng lại muốn chết thay cho người áo xanh? Nàng và hắn có quan hệ ra sao? Tại sao nàng lại tình nguyện hy sinh bản thân chứ?
Phương Thất đột nhiên nhớ tới những lời nói của Trầm Tuyết Quân trước khi chết: "Phương lang, hứa với thiếp, hãy chôn thiếp ở nơi này rồi chàng hãy trở về Thần Long sơn trang đi, hãy rời khỏi đây, Du cô nương cô ấy rất, rất tốt...", Phương Thất đột nhiên hiểu ra tại sao nàng lại muốn hắn rời khỏi nơi này, nhất định là phía sau nàng còn có một người, người đó mới chính là người áo xanh thật sự.
Nàng bảo hắn rời khỏi nơi đây chính là vì không muốn thấy cảnh hắn và người áo xanh kia tàn sát nhau. Nàng bảo vệ hắn nhưng cũng bảo vệ luôn người áo xanh kia, tại sao?
Phương Thất đột nhiên mơ hồ nhớ tới Sở Anh Nam hình như có hai người em một trai một gái, sau khi Sở Anh Nam qua đời thì hai người họ chẳng biết lưu lạc phương nào. Trầm Tuyết Quân là em gái, vậy thì người áo xanh mà nàng muốn bảo vệ kia chẳng lẽ chính là em trai nàng hay sao?
Trong khoảnh khắc, đầu óc của Phương Thất rối loạn, mối thù này rốt cuộc có tiếp tục báo nữa hay không? Cho dù Trầm Tuyết Quân không phải là người áo xanh, nhưng chẳng phải nàng đã dùng máu của bản thân để trả cho tứ ca rồi sao? Cho dù bây giờ người áo xanh thật sự kia có ở trước mặt thì mình còn có muốn ra tay báo thù hay không?
Phương Thất nhìn vào chiếc quan tài màu đen, ngây ngốc nở một nụ cười buồn bã, hiện tại vẻ mặt của hắn so với khóc còn khó coi hơn.
Hai tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, giọng nói du dương của Du Mộng Điệp cũng truyền đến: "Thất ca, muội vào được không?"
Cửa phòng mở, Du Mộng Điệp trong tay cầm một chén cháo mỉm cười bước vào.
Gương mặt của Phương Thất đột nhiên biến chuyển, hắn thản nhiên mỉm cười với nàng.
Tim của hắn hiện đau như bị dao cắt nhưng hắn vẫn mỉm cười, hắn đã quyết tâm không đổ lệ nữa và không bao giờ để cho người khác nhìn thấy được sự đau khổ của hắn nữa, lệ của hắn đã rơi đủ rồi.
Du Mộng Điệp mỉm cười, dịu dàng nói: "Thất ca hôm nay trông tốt hơn rất nhiều đó, muội đã kêu người nấu cháo cho ca, nè, ca dùng đi".
Phương Thất nói: "Huynh bây giờ chẳng lẽ chỉ có thể uống nước cháo thôi sao? Còn rượu đâu?"
Du Mộng Điệp nháy mắt một cái, lộ ra nụ cười say lòng người, hai cái đồng tiền xinh xinh xuất hiện trên má, cười hì hì nói: "Cửu công nói ca bây giờ không thể uống rượu, chỉ có thể uống nước cháo mà thôi".
Phương Thất thở dài nói: "Ôi, thật sự là thương cảm, bị thương như vậy thì ngay cả rượu cũng không thể uống nữa rồi".
Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Ca bây giờ nhất định phải nghe lời để mau chóng lành bệnh thì có thể uống rượu rồi, không lẽ nằm đây cả đời để muội nuôi ca à?"
Trong lòng Phương Thất đột nhiên có một trận đau đớn nổi lên, những lời này thi thể lạnh như băng nằm trong quan tài kia cũng đã từng nói với hắn, dường như còn đang phảng phất bên tai, lúc đó hắn chỉ bệnh nhẹ mà thôi... nhưng mà giờ phút này, hắn lại được nghe thêm lần nữa từ miệng của Du Mộng Điệp.
Phương Thất ngầm cắn răng, mỉm cười nói: "Nhưng huynh trông thấy hai má lúm đồng tiền của muội thì ta lại muốn uống rượu..."
Một muỗng cháo đầy hương vị ngọt ngào đột nhiên chặn lại miệng của hắn, gương mặt Du Mộng Điệp đỏ hồng hết cả lên.
Phương Thất thật vất vả mới có thể nuốt cháo xuống cổ, luôn miệng kêu: "Muội chậm một chút, muội chậm một chút, có phải mụôi muốn huynh sặc chết hay không?"
Du Mộng Điệp nở nụ cười, nói: "Xem ca còn dám nói hươu nói vượn nữa hay không?"
Phương Thất lắc đầu nói: "Không dám, không dám nữa", hắn chần chờ rồi nói tiếp: "Được rồi... đại ca huynh đâu?"
← Hồi 082 | Hồi 084 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác