Vay nóng Homecredit

Truyện:Đại mạc lãng tử đao - Hồi 084

Đại mạc lãng tử đao
Trọn bộ 134 hồi
Hồi 084: Hủy thi diệt tích
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-134)

Siêu sale Lazada

Du Mộng Điệp mỉm cười hỏi: "Thất ca muốn hỏi về Liễu Trần đại sư phải không?"

Phương Thất gật đầu.

Du Mộng Điệp nói: "Liễu Trần đại sư đã rời đi rồi"

Phương Thất nhíu mày, hỏi: "Đại ca... đại ca sao lại rời đi? Đi đâu vậy?"

Du Mộng Điệp cười cười, nói: "Đại sư là cao tăng đắc đạo, thế ngoại cao nhân, sao có thể ở cùng với phàm phu tục tử chúng ta được, hơn nữa ca còn nói ra những lời không hay kia, đại sư tự nhiên là thấy không tiện ở lại chỗ này rồi. Đại sư nói, ân oán ở nơi này đã kết thúc, đại sư sẽ đến Thiên Trúc học theo Huyền Trang pháp sư bái Phật cầu kinh, nghiên cứu Phật pháp, và còn nhắn rằng ca hãy tự bảo trọng"

Phương Thất ngẩn ra, trầm mặc một chút rồi hỏi: "Đại ca... đã thật sự đi rồi sao?"

Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Đương nhiên, không lẽ muội lừa ca sao?"

Phương Thất ngầm thở dài, yên lặng gật đầu.

Du Mộng Điệp hỏi: "Thất ca hôm nay cảm thấy thương thế ra sao rồi?"

Phương Thất trầm mặc nói: "Đã tốt hơn nhiều"

Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Thất ca lần này bị thương không nhẹ đâu, phải cố gắng tịnh dưỡng đó, không nên làm gì quá sức, nên nghỉ ngơi nhiều một chút"

Phương Thất nhìn Du Mộng Điệp, hắn nhìn thật lâu rồi chậm rãi nói: "Được"

Du Mộng Điệp nhìn thấy trong mắt của Phương Thất lộ ra vẻ ngạc nhiên, trong lòng không ngừng bối rối, cười cười nói: "Thất ca hãy nghỉ ngơi đi, muội ra ngoài nhé"

Ánh nắng sáng rỡ vẫn chiếu rọi vào phòng, trong phòng một mảnh yên tĩnh, Phương Thất lại lâm vào trầm tư.

*****

Thành bắc, miếu thổ địa.

Trời đầu mùa thu, ánh mặt trời không hề nóng cháy, mây trắng lượn lờ trên bầu trời trong xanh, vài con chim kên kên đang chậm rãi vờn quanh.

Ánh mặt trời nhuộm trắng cát vàng, cát trắng đất đen. Trên mặt cát trắng, cái miếu thổ địa đã hóa thành một mảnh tro tàn đen nhánh.

Hiên Viên Hoằng yên lặng đứng trước miếu thổ địa, mái tóc bạc trên đầu đung đưa trong gió, trên mặt không có biểu hiện gì.

Bắc Hải Vũ lẳng lặng đứng ở một bên, sắc mặt lạnh lùng, trong mắt tựa hồ có chút bi thương.

Mười mấy đệ tử Cái bang đang lục lọi trong đống tro tàn của miếu, mặt và tay của bọn họ đen thui giống như bãi tro tàn của miếu.

Hiên Viên Hoằng không nói gì, Bắc Hải Vũ cũng không nói gì, đám đệ tử Cái bang đang lục lọi trong đống tro tàn cũng không một ai lên tiếng, rõ ràng là có nhiều người như vậy nhưng bầu không khí lại yên tĩnh khác thường.

Hiên Viên Hoằng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn mấy con kên kên đang lượn trên bầu trời một lúc lâu, sau đó chậm rãi hỏi: "Con nói xem mấy con kên kên kia đang chờ cái gì?"

Bắc Hải Vũ cũng ngẩng đầu nhìn lên rồi đáp: "Chúng đang đợi thức ăn"

Hiên Viên Hoằng hỏi tiếp: "Có phải là chỉ có người chết chúng mới ăn không?"

Bắc Hải Vũ gật đầu đáp: "Đúng vậy".

Hiên Viên Hoằng lại hỏi: "Cho nên khi nhìn thấy chúng nó thì liền biết là có xác chết?"

Bắc Hải Vũ đáp: "Đại khái đúng như vậy".

Hiên Viên Hoằng nói tiếp: "Nhưng tại sao chúng nó lại phải ăn người chết?"

Bắc Hải Vũ nhíu mày, trả lời: "Việc này... có lẽ chúng cũng chỉ vì sự sống còn".

Hiên Viên Hoằng gật đầu, chậm rãi nói: "Con nói nơi này tối hôm qua đã bị thiêu cháy phải không?"

Bắc Hải Vũ thưa: "Đúng vậy, nghe bọn đệ tử báo lại, nơi này bị cháy vào canh ba đêm qua, lửa lớn đến nỗi tới hừng đông mới dập tắt được, bởi vì cách xa nội thành cho nên cũng không có ai đến cứu hỏa".

Hiên Viên Hoằng hỏi: "Nơi này có phải đã bỏ hoang nhiều năm?"

Bắc Hải Vũ trả lời: "Đúng vậy, ít nhất đã hơn ba năm không hề có người ghé qua"

Hiên Viên Hoằng lại hỏi: "Nếu không có người ghé qua thì tại sao lại phát hỏa được?"

Bắc Hải Vũ nói: "Bẩm lão Bang chủ, đệ tử đoán là có người cố ý phóng hỏa".

Hiên Viên Hoằng ngạc nhiên: "Ồ, thật sao?"

Bắc Hải Vũ nói: "Đêm qua Liễu Trần đại sư nghỉ tạm ở đây, đệ tử đoán là có người cố ý phóng hỏa đốt nơi này".

Hiên Viên Hoằng lại hỏi: "Tại sao lại cố ý phóng hỏa?"

Bắc Hải Vũ đáp: "Bởi vì có người muốn hủy thi diệt tích"

Hiên Viên Hoằng lại ngạc nhiên: "Ồ..."

Bắc Hải Vũ nói: "Đệ tử đoán, Liễu Trần đại sư nhất định là bị người ám toán, vì không muốn để cho người khác phát hiện manh mối nên bọn chúng đã phóng hỏa đốt miếu, như vậy dù chúng ta có tìm được thi thể của đại sư thì đó cũng là tro tàn, không cách nào phát hiện ra là bị đao, kiếm hay ám khí gây thương tích".

Hiên Viên Hoằng chậm rãi gật đầu, nói: "Tên ăn mày kia có tìm ra chưa?"

Bắc Hải Vũ thưa: "Hồi bẩm lão Bang chủ, đệ tử đã hạ lệnh cho Phân đà tại nơi đây nghiêm tra người này nhưng theo đệ tử đoán thì người này là do người khác giả trang thành đệ tử Cái bang của chúng ta, cho nên..."

Hiên Viên Hoằng khẽ thở dài, nói: "Cho nên cũng không cách nào tra ra?"

Bắc Hải Vũ gật đầu, đáp: "Đúng vậy".

Hiên Viên Hoằng trầm mặc trong chốc lát, nói: "Hãy ra lệnh cho các đệ tử ngày đêm canh gác ngoài quán trọ, nhớ phải bảo bọn nó cố gắng mà mở to mắt quan sát, đừng để sót một người nào".

Bắc Hải Vũ thưa: "Vâng, lão Bang chủ".

Mười mấy đệ tử Cái bang hiện đã phát hiện ra một số thi thể cháy đen và hai thi thể khác bị cháy chỉ còn lại xương trắng.

Hiên Viên Hoằng yên lặng nhìn vào mấy cổ thi thể cháy đen một lúc lâu, sau đó lên tiếng hỏi: "Con xem có phát hiện ra gì không?"

Bắc Hải Vũ đáp: "Đệ tử phát hiện ra một số điều".

Hiên Viên Hoằng bảo: "Cứ nói thử xem".

Bắc Hải Vũ nói: "Đêm trước trời có mưa to, lượng mưa rất lớn, trong sa mạc này có thể nói là hiếm thấy, còn cái miếu này đã bỏ hoang nhiều năm, tất cả đã hư hại, tuy nhiên tất cả sau cơn mưa thì đều phải ướt và do đó chúng rất khó bắt lửa, cho dù có cháy thì cũng sẽ không cháy sạch sẽ như thế".

Hiên Viên Hoằng gật đầu, bảo: "Con cứ tiếp tục đi".

Bắc Hải Vũ nói tiếp: "Vì vậy nên đệ tử mới cho rằng là có người cố ý phóng hỏa, bọn chúng đã sử dụng dầu hỏa hay lưu hùynh hoặc vật gì đó đổ vào miếu nên cái miếu mới bị cháy sạch sẽ như thế".

Hiên Viên Hoằng hỏi: "Còn gì nữa không?"

Bắc Hải Vũ nói: "Còn có một điều nữa chính là nơi này vốn bị cháy nhằm mục đích để thiêu chỉ mỗi Liễu Trần đại sư, tuy nhiên đệ tử dường như đã đoán sai, còn có chín cỗ thi thể khác nữa bị cháy đen thật khó phân biệt, qua đó đệ tử cho rằng trong hai thi thể đã bị cháy thành xương trắng kia thì tất có một người là Liễu Trần đại sư".

Hiên Viên Hoằng hỏi: "Con thấy thi thể nào là Liễu Trần đại sư?"

Bắc Hải Vũ nhìn một chút vào một thi thể còn xương trắng, đáp: "Chính là thi thể này".

Hiên Viên Hoằng hỏi: "Tại sao con dám chắc như thế?"

Bắc Hải Vũ nói: "Đệ tử có nghe nói phàm là cao tăng đắc đạo thì sau khi chết sẽ lưu lại xá lợi tử, cổ thi thể này đã cháy sạch hết nhưng lại có một ít xương lại trong suốt và phát sáng, hơn nữa lại không có đầu cho nên đệ tử mới cho rằng là Liễu Trần đại sư".

Hiên Viên Hoằng gật đầu khen: "Nhãn lực của con rất tốt", sau đó thở dài một tiếng rồi nói tiếp: "Vậy còn cỗ thi thể kia là ai?"

Bắc Hải Vũ nói: "Chắc chắn là kẻ tới giết đại sư".

Hiên Viên Hoằng hỏi: "Vậy hắn chết thế nào?"

Bắc Hải Vũ nói: "Đệ tử lớn mật suy đoán, bọn chúng chắc chắn là không có đắc thủ nên sau đó mới có người khác tới ám toán đại sư, dung mạo và giọng nói của người này đã bị bọn tám người kia nghe thấy, vì không để bản thân bị bại lộ nên có người đã đến giết hắn và sau đó thiêu hết các xác ở đây"

Hiên Viên Hoằng gật đầu nói: "Rất có lý, vậy người tới để ám toán đại sư là ai đây?"

Bắc Hải Vũ trầm mặc một hồi lâu, thở dài nói: "Việc này đệ tử không thể nào đoán được"

Hiên Viên Hoằng nói: "Ta đoán người này Liễu Trần hòa thượng khi còn sống có quen biết hắn cho nên mới không hề phòng bị và bị giết, con nghĩ thế nào?"

Bắc Hải Vũ đáp: "Đệ tử cũng nghĩ như vậy".

Hiên Viên Hoằng hỏi: "Quan tài đã đưa tới chưa?"

Bắc Hải Vũ nói: "Đã mang tới rồi".

Hiên Viên Hoằng ra lệnh: "Hãy xây một tòa Phật tháp ở đây và mang di hài của Liễu Trần đại sư đặt vào đó đi"

Bắc Hải Vũ nói: "Vâng, thưa lão Bang chủ".

Hiên Viên Hoằng thở dài rồi lại chậm rãi ngẩng đầu nhìn mấy con kên kên trên bầu trời, lẩm bẩm: "Nơi này người chết ngày càng nhiều, hung phạm cũng nên lộ diện rồi...", ông chậm rãi nói, cũng không biết là thì thào tự nói hay là nói cho người khác nghe nữa.

*****

Mặt trời đã lặn về tây.

Ánh hoàng hôn rọi vào trong phòng, rọi vào chiếc quan tài màu đen, trong phòng một mảnh yên tĩnh.

Phương Thất lẳng lặng nằm ở trên giường nhắm mắt lại, dường như đang ngủ, chỉ là đôi khi mắt lại chớp một cái, hắn đang suy nghĩ cái gì đây?

Hiên Viên Hoằng đâu? Du Mộng Điệp đâu? La Nhất Đao đâu? Bắc Hải Vũ đâu? Những người này đột nhiên đã bỏ đi hết, đi đâu đây? Thậm chí ngay cả tên tiểu nhị Tiểu Quế Tử hôm nay cũng không đến?

Phương Thất có cảm giác rất kỳ lạ, bọn họ đang làm gì đây? Tại sao ngay cả Du Mộng Điệp cũng đột nhiên không thấy?

Hắn đột nhiên nghe được một loại âm thanh rất kỳ quái, loại âm thanh này không phải đến từ ngoài cửa sổ, cũng không phải đến từ nóc nhà và hình như cũng không phải trong phòng phát ra, tuy nhiên nó lại đến từ dưới lòng đất, Phương Thất có chút nhíu mày nhưng hắn vẫn không mở mắt nhìn.

Một tiếng động nho nhỏ đột nhiên vang lên, Phương Thất lần này nghe rất rõ ràng, hắn chậm rãi mở mắt ra nhìn thì phát hiện có một người đang đứng trong phòng.

Một người mặc bộ đồ màu xanh, vải xanh che mặt, trong tay có cầm một thanh trường kiếm.

Người áo xanh đang đứng cạnh cái bàn, đôi ánh mắt sắc bén như đao nhìn chằm chằm vào Phương Thất, dưới cái bàn Phương Thất phát hiện có một cái lỗ đen.

Phương Thất khẽ thở dài, nói: "Là ngươi à?"

Người áo xanh lạnh lùng nhìn chằm chằm và Phương Thất, không đáp một lời.

Phương Thất nói tiếp: "Ngươi chính là người áo xanh thần bí phải không?"

Người áo xanh lạnh lùng đáp: "Là ta", giọng nói của hắn lạnh như băng, dường như băng tuyết ngàn năm phát ra cái lạnh vậy.

Phương Thất hỏi: "Ngươi họ Sở phải không?"

Người áo xanh hỏi lại: "Ngươi còn biết gì nữa?"

Phương Thất gọi: "Sở Anh Bố?"

Thân thể người áo xanh run rẩy một cái, đột nhiên nở nụ cười, nói: "Dường như điều ngươi biết thật không ít?"

Phương Thất than thở: "Ta vốn phải biết..."

Người áo xanh nói: "Bây giờ biết cũng không muộn"

Phương Thất nói: "Đã muộn, quá muộn rồi"

Người áo xanh cười lạnh.

Phương Thất nói: "Tứ ca của ta đánh bại đại ca của ngươi, ta lại vừa giết tỷ tỷ của ngươi, chẳng lẽ ngươi không thấy mọi việc đã muộn rồi sao?"

Người áo xanh đột nhiên trầm mặc.

Phương Thất nói: "Có phải ngươi đến đây giết ta không?"

Người áo xanh hỏi lại: "Ngươi nghĩ sao?"

Phương Thất trầm mặc nói: "Ta nghĩ là vậy"

Người áo xanh lạnh lùng nói: "Ngươi đoán đúng rồi"

Phương Thất thở dài nói: "Ngươi còn muốn mang thi thể của Tuyết Quân đi nữa phải không?"

Người áo xanh cười lạnh không nói.

Phương Thất nhìn người áo xanh một chút, chậm rãi nói: "Ta biết có một số thù hận không có cách nào hóa giải, nếu ngày đó ngươi có thể gặp ta nhất quyết tử chiến thì bất luận là ta chết hay ngươi chết, ta đều vô oán vô hối... tuy nhiên ngươi lại để cho Tuyết Quân đến chết thay ngươi, đây là sự tiếc nuối lớn nhất trong đời ta"

Người áo xanh đột nhiên cắn răng nói: "Cho nên hôm nay ngươi không thể không chết"

Phương Thất hỏi: "Ngươi cho rằng ngươi có thể giết được ta sao?"

Người áo xanh cười lạnh nói: "Ngươi bây giờ chỉ có thể nằm ở trên giường chờ chết mà thôi, tất cả những người khác đều đã đi ra ngoài hết rồi, đây chẳng phải là thời cơ tốt nhất để ta giết ngươi sao?"

Phương Thất thở dài nói: "Xem ra ngươi điều tra rất kỹ đấy".

Người áo xanh lạnh lùng nói: "Ta không bao giờ làm những việc không nắm chắc".

Phương Thất nói: "Ngươi biết rõ hiện giờ ta không có sát tâm, do đó nên mới nắm chắc phải không?"

Người áo xanh nói: "Không sai, ngươi giết tỷ tỷ của ta, tỷ ấy đã cùng ngươi chung sống và lo lắng cho ngươi năm năm, bây giờ ngươi còn sống nằm đây có ý nghĩa gì nữa?"

Trong lòng Phương Thất lại nổi lên đau đớn, chậm rãi nói: "Vì báo thù, chuyện gì ngươi cũng dám làm à?"

Người áo xanh nói: "Đúng vậy".

Phương Thất nói: "Sau khi giết được ta xong thì ngươi sẽ làm gì?"

Thân thể người áo xanh run một cái, cười lạnh nói: "Việc này ngươi không cần xen vào".

Phương Thất thở dài một tiếng, chậm rãi nói: "Ta không xen vào nữa, ra tay đi".

Người áo xanh cười lạnh, chậm rãi đi tới trước giường, trừơng kiếm từ từ rút ra, một luồng khí lạnh lẽo đột nhiên kéo tới, hắn nhìn ánh sánh lạnh lùng của thanh kiếm tựa như đang thưởng thức một bức tranh sơn thủy tuyệt đẹp vậy, trên mặt lộ ra nụ cười, hắn nhìn Phương Thất rồi đột nhiên cười cười nói: "Kỳ thật ta cũng không muốn giết ngươi".

Phương Thất cười cười nói: "Nhưng ta tình nguyện để cho ngươi giết ta".

Người áo xanh hỏi: "Tại sao?"

Phương Thất nói: "Bởi vì ta biết ngươi không có ý muốn giết ta"

Người áo xanh đột nhiên lại mỉm cười, chậm rãi nói: "Ngươi quả thật là người thông minh".

Phương Thất nói: "Ta chỉ không quá ngốc thôi"

Người áo xanh nói: "Ngươi hãy suy nghĩ một chút, nếu ta đem hai huynh đệ còn lại của Phương gia biến thành tàn phế thì đó là chuyện vui vẻ đến cỡ nào".

Phương Thất thản nhiên nói: "Sợ rằng chỉ có mỗi mình ngươi là vui thôi".

Người áo xanh đột nhiên lạnh lùng nói: "Bây giờ mọi việc không phải do ngươi quyết định", nói xong những lời này, thanh trường kiếm phát ánh sáng lạnh lẽo trong tay hắn cũng chầm chậm hướng vai của Phương Thất đâm tới.

Phương Thất vẫn mỉm cười lẳng lặng nằm ở trên giường, hắn trơ mắt nhìn thanh trường kiếm của người áo xanh chậm rãi đâm vào vai hắn tựa như nhìn một người đồ tể đang giết heo vậy, mọi việc dường như hoàn toàn không liên quan đến hắn.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-134)


<