← Hồi 11 | Hồi 13 → |
Một chiếc bàn bát tiên trong một gian lầu các.
Cua của hồ Dương Trừng, yếm tròn càng lớn, béo mập tươi ngon, quả thật là mỹ vị trong thiên hạ.
Triệu Cửu Tôn nâng chung rượu, mỹ nhân bên cạnh, không khỏi tươi cười rạng rỡ.
Rượu quá ba tuần, Bạch phu nhân bỗng lơ đãng liếc mắt một cái, Mật Nhi hiểu ý lập tức lui ra.
Bà ta lập tức thay đổi dáng vẻ căng thẳng vừa rồi, ba chung xuống bụng, mặt phấn hồng hào, mị nhãn liếc qua, càng lộ ra vẻ quyến rũ vô hạn.
Nữ nhân hơn bốn mươi vẫn có thể mê hoặc người.
Triệu Cửu Tôn nhìn thấy không khỏi mở cờ trong bụng, giơ chén rượu trước mặt lên, uống một hơi cạn sạch.
- Phu nhân, tiếp đi...
- Lão gia tử, không được uống nhiều!
Bạch phu nhân liếc mắt một cái:
- Tôi không thích một con sâu rượu.
Triệu Cửu Tôn cười lớn:
- Phu nhân chẳng lẽ không biết, lão phu lượng như biển lớn, càng uống càng có tinh thần?
- Tinh thần gì?
- Há há!
Triệu Cửu Tôn cười tà vài tiếng, híp mắt nói:
- Cái này gọi là long hổ tinh thần, đợi lát nữa phu nhân sẽ biết.
- Hừ! Lão đầu xấu xa!
Bạch phu nhân lúc này cũng đã biết, liền cười nói:
- Ông thật sự còn muốn uống sao?
- Hiếm khi được thưởng thức cua của Dương Trừng hồ.
- Vậy thì ăn cua là được rồi!
- Không được!
Triệu Cửu Tôn nói:
- Ăn cua của Dương Trừng hồ, nếu như không uống rượu, chẳng phải là phí của trời hay sao?
- Vậy thì uống ba chung nữa thôi!
- Ba chén.
- Đừng mặc cả!
Bạch phu nhân cười nói:
- Uống trước ba chung rồi hãy nói!
- Được! Được! Lão phu tạm thời nghe theo nàng.
- Để tôi rót rượu!
Trên bàn có ba chiếc bình màu bạc, Bạch phu nhân cầm lấy chiếc, mị nhãn như tơ liếc nhìn Triệu Cửu Tôn, rót đầy một chung.
- Nàng không uống sao?
- Chung của tôi vẫn còn đầy.
- Cạn!
Triệu Cửu Tôn nâng chung.
- Được! Tôi uống với ông.
Bạch phu nhân cũng nâng chung.
Hai người cùng nâng chung đến môi, đồng thời uống cạn.
Bạch phu nhân buông chung rượu, cặp môi anh đào khẽ nhếch lên, thở ra một hơi. Thần thái của bà ta giống như vừa làm xong một đại sự, khóe miệng ẩn ước lộ ra một nụ cười thắng lợi.
- Tiếp đi!
Triệu Cửu Tôn quả thật đang dạt dào hứng thú.
- Được!
Bạch phu nhân lập tức đứng dậy rót rượu, chung thứ hai lại đầy.
- Này... rượu này...
Sắc mặt của Triệu Cửu Tôn bỗng nhiên biến đổi, lập tức vung tay chụp vào cổ tay của Bạch phu.
Một trảo này xuất thủ cực nhanh, nhưng khi đầu ngón tay chụp vào uyển mạch, bỗng nhiên lại cảm mềm yếu vô lực. Y trong lòng rùng mình, vội vã rụt tay về, đồng lời cười lớn để che lấp sự lỗ mãng vừa rồi:
- Rượu ngon... rượu ngon...
Bạch phu nhân đầu tiên là giật mình, nhưng sau đó lập tức khôi phục sự bình tĩnh, mỉm cười ngồi xuống, nhìn chăm chú vào Triệu Cửu Tôn:
- Lão gia tử, ông nắm tay tôi làm gì vậy?
- Bàn tay nhỏ nhắn của nàng thật trắng trẻo mịn màng.
Triệu Cửu Tôn nói:
- Lão phu nhịn không được muốn sờ một cái.
- Vậy tại sao lại không sờ?
- Chuyện này...
- Chẳng lẽ trên tay tôi có gai?
- Lão phu là muốn... là muốn... ha ha...
Triệu Cửu Tôn bình tĩnh cười nói:
- Lão phu là muốn kể một cố sự.
Sờ tay và kể cố sự có liên quan gì với nhau? Trong lúc vội vã hoảng loạn, hầu hết mọi người đều nói năng lộn xộn, Triệu Cửu Tôn cũng không ngoại lệ.
Nguyên lai vừa rồi sau khi uống xong chung rượu kia, y bỗng nhiên cảm thấy trong cơ thể trống rỗng, chân lực không thể tụ lại trong đan điền, trong nháy mắt tứ chi mềm đi, không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Y vạn lần không ngờ tới Bạch phu nhân lại dám động tay động chân trong rượu này.
Đây là thời khắc nguy hiểm, chuyện duy nhất mà y có thể làm chính là bình tĩnh, đáng tiếc là vừa rồi lẽ ra y không nên xuất thủ một trảo kia.
- Cố sự này có dài không?
Khóe miệng Bạch phu nhân khẽ nhếch lên.
- Nàng ngại dài sao?
Triệu Cửu Tôn vẫn cười nói:
- Được! Được! Vậy thì lão phu sẽ nói ngắn gọn một chút!
Mặc dù y cố làm ra vẻ trấn tĩnh, nhưng trên trán đã không che giấu được sự kinh hãi trong lòng.
- Ngắn?
Bạch phu nhân bỗng nhiên cười lạnh một tiếng:
- Triệu Cửu Tôn, đừng giả vờ ung dung!
Dứt lời, bà ta đột nhiên đứng bật dậy, "cheng" một tiếng, rút ra một thanh đao nhỏ.
Đao như trăng non, mỏng như tờ giấy, dưới ánh sáng chập chờn của ngọn nến không ngừng lấp lóe.
- Nàng... nàng muốn làm gì?
Triệu Cửu Tôn ngây người.
- Triệu lão cửu! Ngươi đã xong rồi.
Sắc mặt Bạch phu nhân trầm xuống, trong đôi mắt tràn đầy sát khí.
- Ha ha! Nàng đang đùa phải không?
- Đúng là đang đùa!
Bạch phu nhân lạnh lùng nói:
- Có điều ta lại muốn đùa giả làm thật, thử xem Triệu lão cửu ngươi có thể chịu được mấy đao.
Mũi đao chuyển động, lấp loáng một vệt sáng lạnh, nhoáng lên trước mặt Triệu Cửu Tôn.
- Bỏ xuống!
Triệu Cửu Tôn trong lòng căng thẳng, liền quát lớn.
- Triệu lão đầu! Ngươi có phần quá ngây thơ rồi.
Bạch phu nhân cười nhạt:
- Ta chờ đợi chính là lúc này.
- Nếu như nàng còn không bỏ xuống, lão phu sẽ tức giận.
- Ngươi tức giận?
Bạch phu nhân nói:
- Lão già xấu xa! Ngươi nói sai rồi. Người nên tức giận phải là ta.
- Cái gì?
- Lão đầu thối tha! Ngươi ngẫm lại mà xem! Mấy năm qua ta một lòng hướng về ngươi, tất cả đều lo cho ngươi, đến cuối cùng không ngờ ngươi lại muốn một cước đá ta ra.
- Nói bậy, làm gì có chuyện này!
- Không có?
Bạch phu nhân giận dữ nói:
- Ngươi không phải lại quấn lấy một con tiểu yêu tinh gọi là Tái Trân Châu sao?
- Tái Trân Châu?
Triệu Cửu Tôn giật mình một chút:
- Về chuyện này, lão phu... lão phu...
- Ngươi muốn thề sao?
- Đúng! Đúng! Lão phu xin thệ...
- Không cần!
Bạch phu nhân âm trầm nói:
- Ngươi cướp của giết người, đoạt được một món tài phú lớn, ta đã thay ngươi che giấu. Hôm nay không ngờ ngươi lại muốn lấy tất cả về, thật sự khiến cho ta thất vọng.
- Ha ha! Thì ra là vì chuyện này.
Triệu Cửu Tôn cười nói:
- Được! Được! Tất cả cho nàng, tất cả đều cho nàng...
- Tất cả đều cho tôi?
- Tiền tài như cặn bã. Những vật ngoài thân này, lão phu luôn không để ở trong lòng.
Triệu Cửu Tôn nói:
- Ta nói thì sẽ giữ lời.
- Ngươi thật là rộng rãi.
- Ha ha! Mấy thứ này thì có là gì.
Triệu Cửu Tôn nói:
- Chỉ cần phu nhân thích, cho dù là sao trên trời...
- Đáng tiếc ngươi nói những lời này đã quá muộn rồi.
- Không muộn! Không muộn!
Triệu Cửu Tôn nói:
- Phu thê tranh cãi là chuyện bình thường, chúng ta có thể lại hòa hảo như lúc ban đầu...
- Phì!
Bạch phu nhân nói:
- Ai muốn làm phu thê với ngươi?
- Phu nhân! Nàng nên biết, lão phu sớm muộn gì cũng sẽ đó nàng về nhà, hôm nay chỉ kém một danh phận mà thôi!
- Ngươi cho rằng ta thích sao?
- Vậy nàng...
- Để ta nói rõ cho ngươi biết, nam nhân của Liễu Hoành Ba ta rất nhiều, loại lão đầu thối tha như ngươi ta còn không để vào mắt.
Bạch phu nhân cắn răng:
- Hôm nay không cần nhiều lời, việc duy nhất ngươi nên làm chính là nhắm mắt lại!
- Nhắm mắt lại làm gì?
- Chờ chết!
Triệu Cửu Tôn ngây người, trong lòng biết mạng của mình đang như chỉ mành treo chuông, nhưng y vẫn cố gắng vãn hồi.
- Phu nhân! Lão phu không phải đã nói tất cả những tài vật đó đều cho nàng hay sao!
- Cho ta? Ngươi cam tâm sao?
Bạch phu nhân cười nhạt:
- Lão nương đã lăn lộn trên giang hồ gần ba mươi năm, chẳng lẽ không nhìn thấu trò của ngươi.
Lời nói rất tuyệt, hoàn toàn không còn dư địa.
Đao đã xuất thủ, đương nhiên không thể thu hồi.
Triệu Cửu Tôn hiểu rõ hơn ai khác, nữ nhân trước mắt này, cũng không phải chỉ bằng vài câu nói ngọt ngào là đối phó được.
Nhắm mắt chờ chết, đây là con đường duy nhất.
Nhưng y làm sao bằng lòng chịu chết.
Trên trán của y toát ra những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu, bỗng dưng trơn mắt kêu lên:
- Lão phu là cao thủ dùng đao. Chỉ bằng thanh đao nhỏ này, ngươi tưởng sẽ gia hại được lão phu sao?
- Thế nào? Ngươi coi thường thanh đao nhỏ này?
- Hừ!
- Ta lại cảm thấy thanh đao nhỏ này so với đao lớn còn tốt hơn.
- Tốt hơn cái gì?
- Đao lớn vung lên, đầu rơi xuống đất, vậy thì không đủ ý tứ.
Bạch phu nhân lạnh lùng nói:
- Dùng thanh đao nhỏ này có thể chậm rãi cắt, chậm rãi róc, cơn giận này của ta cũng có thể từ từ tiêu tan...
- Câm miệng!
Triệu Cửu Tôn rùng mình một cái.
- Được thôi! Nhưng sau khi câm miệng, ta sẽ động đến đao.
Bạch phu nhân mày liễu dựng lên, sát khí càng đậm.
- Lão phu toàn lực sử ra một kích, chỉ sợ ngươi sẽ thịt nát xương tan.
- Thật vậy chăng?
- Sức mạnh của lão phu có thể đọ sức với sư tử hổ báo.
- Ừm! Ta tin.
Bạch phu nhân cười nhạt:
- Đáng tiếc lúc này chỉ sợ ngay cả tiểu hài tử ngươi cũng không đánh lại.
- Há há! Đừng khinh thường lão phu!
Triệu Cửu Tôn ấn tay xuống mặt bàn, muốn vươn người đứng lên.
Thân hình của y rất cao lớn, đứng lên càng có vẻ uy phong khí phái, nói không chừng có thể tạm thời hù dọa đối phương.
Thế nhưng y lại cảm thấy tứ chi mềm như cọng bún, lực bất tòng tâm.
Ngay cả đứng lên cũng không làm được, làm gì còn năng lực để đấu với sư tử hổ báo.
Bạch phu nhân nhìn y, khóe miệng cười nhạt:
- Chung rượu này thật là linh.
- Rượu?
- Đúng! Chính là chung rượu vừa rồi.
Bạch phu nhân nói:
- Chỉ cần một giọt vào bụng, cho dù là sắt thép cũng sẽ biến thành bùn nhão.
- Có loại độc này sao?
- Không có?
- Tại sao lão phu không hề cảm thấy?
Triệu Cửu Tôn cười lớn:
- Đúng rồi! Hay là vì lão phu thiên chất khác hẳn với người thường, cho nên...
Y mặc dù đang cười, nhưng nụ cười này lại trở nên không khác lắm so với khóc.
Đương nhiên, trong lòng y biết rõ, cho dù cố ra vẻ thế nào, cũng tuyệt đối không thể gạt được Bạch phu nhân tinh minh lợi hại.
Đáng tiếc y cũng không có biện pháp nào khác.
Khi đường đi không lối, chỉ đành phải coi ngựa chết như ngựa sống.
- Chuyện này ta lại không nghĩ đến.
Bạch phu nhân cũng cười, những là loại cười khinh thường, như một lưỡi đao bén nhọn:
- Nói như vậy chung rượu này của ta chẳng phải đã uổng phí sao?
- Há há! Đừng nói là một chung!
Triệu Cửu Tôn giống như cười rất đắc ý:
- Cho dù là mười chung lão phu cũng không quan tâm.
- Mười chung?
Bạch phu nhân nói:
- Ta tiếc lắm.
- Tiếc?
- Bình rượu này tổng cộng không đến ba chung.
Bạch phu nhân nói:
- Chừng đó mà ta đã phải mua mất một ngàn lượng bạc rồi.
- Mua?
- Mua là mua đan dược, dùng để hòa vào rượu.
Bạch phu nhân nói:
- Cho nên rượu nhiều chỉ sợ sẽ không hiệu quả.
- Mua của ai?
- Hóa Cốt Đạo Nhân Vương Khổng Sửu.
Hóa Cốt Đạo Nhân Vương Khổng Sửu chính là một tay dụng độc cừ khôi. Trên giang hồ nghe đến tên của người này đều sợ như rắn rết. Nghe nói sự xảo diệu khi dùng độc và cường độ của độc tính, ngay cả Tứ Xuyên Đường môn cũng không sánh bằng.
Triệu Cửu Tôn đương nhiên biết người này, lập tức trong lòng trầm xuống, lại kêu lên:
- Gạt người! Gạt người! Phu nhân sao lại tin tưởng đạo nhân mũi trâu này? Bị lừa rồi! Bị lừa rồi...
- Bị lừa cái gì?
- Đạo nhân mũi trâu này bán đều là thuốc giả.
- Thuốc giả?
- Đúng vậy! Thuốc giả!
Triệu Cửu Tôn nói:
- Nhanh đi! Mau đòi một ngàn lượng bạc kia trở về!
- Ngươi thật sự không sao?
- Đương nhiên!
Triệu Cửu Tôn ưỡn ngực nói:
- Phu nhân nhìn xem! Lão phu cảm thấy càng ngày càng khỏe mạnh...
- Nghe ngươi nói như vậy, hình như ta thật sự đã bị lừa.
- Sao lại không phải!
- Hừ! Bị Hóa Cốt Đạo Nhân lừa chỉ là chuyện nhỏ, chỉ qua chỉ mất một ngàn lượng bạc, vạn nhất bị ngươi lừa...
Bạch phu nhân bỗng nhiên nhướng mày:
- Ta nhất định phải thử xem.
- Thử?
Triệu Cửu Tôn giật mình:
- Phu nhân... phu nhân muốn thử thế nào?
Bạch phu nhân chỉ cười nhạt không đáp, bỗng nhiên lật tay trái lại, nhằm vào ngực Triệu Cửu Tôn tung ra một chưởng.
Đây chỉ là thử, đương nhiên bà ta không dùng quá nhiều sức lực, chỉ dùng ba thành công lực mà thôi.
Chỉ nghe "rắc" một tiếng, chiếc ghế dựa lưng bốn chân đã bị gãy hai chân. Thân thể Triệu Cửu Tôn bị đánh bay lên, ngã xuống dưới chân tường cách xa tám thước.
Xem ra công lực của y đã mất hết, đã trở thành một phế nhân.
- Tốt lắm! Một ngàn lượng bạc của ta dù sao cũng không uổng phí. Đạo nhân mũi trâu kia cũng không gạt người.
Bạch phu nhân lạnh lùng nói:
- Trái lại lão già xấu xa ngươi thì lại định giấu trời qua biển.
Bà ta tay cầm thanh đao nhỏ, tiến tới từng bước một.
- Ngươi...
Triệu Cửu Tôn mặc dù đầu óc choáng váng, nhưng vẫn có thể cảm thấy trên lưỡi đao truyền đến một đến một luồng khí lạnh.
Tất cả đều đã bị vạch trần, y không lời nào để nói.
- Lão già xấu xa!
Bạch phu nhân giọng nói lạnh như băng:
- Ngươi tại vùng Trung Nguyên đã phong quang mười mấy năm, hôm nay có chết cũng nên nhắm mắt tại cửu tuyền.
- Chết?
- Thế nào? Chẳng lẽ ngươi còn muốn sống?
- Phu nhân!
Triệu Cửu Tôn hữu khí vô lực nói:
- Không phải ngươi muốn số tài vật kia sao?
- Không sai!
- Hôm nay tất cả đều thuộc về ngươi, cần gì phải...
- Trừ phi mạng của ngươi cũng giao cho ta, như vậy từ nay về sau lão nương mới có thể yên tâm.
Diệt cỏ tận gốc quả thật là biện pháp tốt nhất.
- Thật là một nữ nhân độc ác!
Triệu Cửu Tôn trầm giọng nói:
- Lão phu đối đãi với ngươi không tệ, không ngờ ngươi lại mưu hại lão phu!
Y mưu tính cả nửa ngày, vốn tưởng có thể vượt qua một kiếp trước mắt, nhưng kết quả vẫn chỉ là phí công. Đối mặt với Bạch phu nhân giảo hoạt này, y đã biết tối nay muốn giữ được cái mạng già còn khó hơn lên trời.
- Mưu hại ngươi?
Bạch phu nhân cười nhạt:
- Sao ngươi sao không nghĩ lại xem mình đã mưu hại bao nhiêu người, số tài vật này làm sao có được?
- Lão phu...
- Đừng nói nữa!
Bạch phu nhân sắc mặt lạnh như băng:
- Thế nhưng lão nương đối với số tài vật này cũng đã bỏ công không ít, chí ít cũng đã trả giá bằng thân thể.
- Thân thể? Hừ...
Triệu Cửu Tôn cười nhạt. Một đời bá vương lại rơi vào kết cục như vậy, xem ra hắn nhận thấy đã không thể vãn hồi, muốn được chết anh hùng một chút.
- Ngươi hừ cái gì?
- Lão phu không muốn nhiều lời.
- Ngươi có muốn cũng không được. Ta sẽ không cho ngươi có quá nhiều thời gian.
- Vậy sẽ cho lão phu chết một cách thống khoái sao?
- Không!
Bạch phu nhân quả nhiên là một nữ nhân tàn độc, liền quát lên:
- Ta nói rồi, muốn từ từ mà cắt.
Bà ta bỗng nhiên sải bước về phía trước, ánh đao lóe lên, nhằm vào ngực Triệu Cửu Tôn.
"Soạt" một tiếng, vạt áo trước ngực đã rách ra. Tiếp đó ánh đao liên tục lóe lên. Y phục màu xanh của Triệu Cửu Tôn nhất thời bay tán loạn, lộ ra nửa thân trên.
Xem ra bà ta không phải chỉ dựa vào sắc đẹp, đao pháp cũng vô cùng tinh diệu.
Triệu Cửu Tôn mặt xám như tro tàn, thân thể khẽ run lên.
Đây là một chuyện không ngờ được. Nhân vật ngạo thị võ lâm, một đời oai phong, hôm nay lại biến thành một con cừu non chờ làm thịt.
Hơn nữa còn chết trong tay một nữ nhân.
Cận kề cái chết, hối hận thì đã muộn, Triệu Cửu Tôn thở dài một tiếng, nhắm hai mắt lại.
- Hừ! Ngũ Bá Đao chẳng qua chỉ như vậy mà thôi.
Bạch phu nhân hừ lạnh một tiếng, bĩu môi khinh thường.
Bỗng nhiên mũi đao nhoáng lên, mang theo một vệt máu.
Triệu Cửu Tôn kêu lên một tiếng đau đớn, trên vai đã rớt xuống một miếng thịt.
Lại một đao, lại một miếng thịt rơi xuống.
Đây rõ ràng là muốn lăng trì xử tử. Rốt cuộc là chuyện gì đã khiến cho vị Bạch nương tử này giận dữ muốn dùng đại hình như vậy?
Triệu Cửu Tôn đột nhiên mở mắt ra, tức giận nói:
- Con đàn bà chó má ngươi! Ngươi, ngươi...
- Mắng rất hay! Ngươi muốn ta nổi giận một đao giết chết ngươi có phải không?
Bạch phu nhân cầm đao cười nhạt:
- Đáng tiếc là ta lại muốn từ từ.
Cũng có thể như lời bà ta nói, Triệu Cửu Tôn cảm thấy loại lăng trì này tư vị thật không dễ chịu, muốn chấm dứt cuộc đời nhanh một chút.
Đáng tiếc lúc này y đã không thể cử động, chỉ đành ngồi yên chịu trận.
- Con đàn bà chó má! Lão phu thật hối hận, rõ ràng đã biết năm đó ngươi độc sát trượng phu của mình...
- Ngươi nói cái gì?
- Lão phu đã nói rõ ràng.
Triệu Cửu Tôn cắn răng nói:
- Lẽ nào năm đó Thiết Bút Trang Chủ Bạch Cảnh Bưu không phải chết trong tay của ngươi?
- Ngươi làm sao biết?
- Hiện nay bất cứ bí mật nào trong võ lâm cũng đừng hòng giấu diếm được lão phu.
- Ngươi rất giỏi!
- Hừ!
- Không sai! Bạch Cảnh Bưu là do ta hại chết. Không ngờ món nợ năm xưa này ngươi lại thay ta nhắc lại.
Bạch phu nhân cười xót xa:
- Ngươi có biết vì sao ta muốn hại chết hắn không?
- Là do ngươi sinh lòng đê tiện, muốn tìm một tên mặt trắng nhỏ khác!
- Ngươi nói đúng! Bạch Cảnh Bưu vừa già lại xấu, trong khi ta chỉ vừa tròn ba mươi tuổi.
Bạch phu nhân thản nhiên thừa nhận:
- Ta nhìn thấy hắn là buồn nôn, cả người đều nổi da gà, cũng giống như nhìn thấy lão già ngươi. Nhưng ta độc sát hắn, cũng không phải là vì nguyên nhân này.
- Vì sao?
- Bởi vì hắn đã chiếm đoạt ta, còn bức tử cha ta. Ta vốn có một lang quân như ý, nhưng lại bị loạn đao phân thây.
- Chuyện này sao lão phu chưa từng nghe nói qua?
- Ngươi thì là thứ gì? Khi đó chỉ sợ ngươi còn đang ở quan ngoại thay người nuôi ngựa, miễn cưỡng kiếm cơm ăn.
- Nói bậy! Lão phu là nuôi ngựa của chính mình.
- Chuyện này không cần tranh cãi! Ngươi lập tức sẽ trở thành một đống thịt, chết thảm dưới đao lão nương, còn quản là ngựa của ai.
Triệu Cửu Tôn cả người giật giật, không trả lời được.
- Mặc dù ta đã độc sát Bạch Cảnh Bưu, nhưng lại không kịp loạn đao phân thây, đến nay dư hận còn chưa dứt.
Bạch phu nhân càng nói càng kích động:
- Hôm nay ta sẽ mượn thân thể của lão già ngươi để phát tiết nỗi hận năm xưa.
Nguyên lai bà ta có ý này, thật sự là một suy nghĩ kỳ lạ.
- Cái gì!
Triệu Cửu Tôn mở to mắt, giật mình nói:
- Ngươi xem lão phu là Bạch Cảnh Bưu?
- Đúng vậy! Ngươi rất giống Bạch Cảnh Bưu, quả thật rất sống động, vừa già vừa xấu, lại tham tiền háo sắc, còn có một bụng gian trá.
- Chí ít lão phu cũng không phải Bạch Cảnh Bưu.
- Ta mặc kệ có đúng hay không.
Bạch phu nhân hừ lạnh một tiếng:
- Lão nương chỉ cần tìm một kẻ như vậy để trút giận.
Ánh đao liên tục lóe lên, lại gọt xuống vài miếng thịt.
Triệu Cửu Tôn cả người run lên, đau đến cắn chặt răng, nhưng vẫn cố gắng không thốt ra tiếng nào.
- Ngươi có đau không?
Bạch phu nhân vung đao quát hỏi.
- Lão phu...
- Ta biết, đại khái còn chưa đủ gãi ngứa cho ngươi.
Bạch phu nhân chân mày dựng lên, ánh đao nhấp nhoáng một vệt sáng xanh.
"Xoẹt" một tiếng, máu tươi bắn ra.
Triệu Cửu Tôn rốt cuộc không chịu nổi kiểu gãi ngứa này, lập tức kêu lên đau đớn.
Sắc mặt của y vàng như đất, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán, khóe miệng cong xuống, khuôn mặt vặn vẹo, giọng nói cũng trở nên khàn khàn vô lực.
- Xin... xin ngươi... tha... tha cho lão phu...
- Triệu lão cửu! Không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay, cầu xin lão nương tha thứ.
Bạch phu nhân cười nhạt, cười rất khó nghe, lạnh lùng nói:
- Lão phu cái gì, chỉ là một con chó!
Đắc thế là một con rồng, thất thế thì lại là sâu bọ, mà Triệu Cửu Tôn lại trở thành lão cẩu.
Bao nhiêu anh hùng hào kiệt oai phong một cõi, đến lúc tuổi già sức yếu, có mấy người lại không giống như một lão cẩu?
Chỉ có điều bọn họ vận khí tốt hơn, không giống như Triệu Cửu Tôn rơi xuống dưới đồ đao, nhận lấy kết cục bi thảm như vậy mà thôi.
- Không phải sao?
Bạch phu nhân nói:
- Một lão cẩu đáng chết.
- Đúng đúng đúng!
Triệu Cửu Tôn đã không còn dáng vẻ kiên cường, thấp thỏm nói:
- Ngươi... ngươi... hãy tha cho lão cẩu này!
- Tha cho ngươi?
- Phu nhân xin hãy nương tay [1]!
- Thật là buồn cười! Khí phái của Triệu cửu gia đâu rồi?
Bạch phu nhân hừ một tiếng:
- Sao ngươi không nghĩ lại xem lão nương có thể bỏ qua cho ngươi không? Ngươi chết thật sự quá hèn nhát.
Lời này quả thật không sai. Nếu như nhất định phải chết, vì sao lại không chết như một hán tử?
Hiển nhiên, y sợ chết, y không muốn chết, y luyến tiếc rượu ngon mỹ nhân và phú quý vinh hoa trước mắt.
Đáng tiếc là Bạch phu nhân đã như tên nằm ở dây cung, không thể không phát. Bà ta không phải là một nữ nhân do dự thiếu quyết đoán, cũng không ngốc đến độ buông tha Triệu Cửu Tôn, để cho hắn quay lại cắt đứt yết hầu của mình.
Vì vậy, bà ta không muốn tiếp tục chơi trò mèo vờn chuột, cổ tay lật lại giơ đao lên, nhắm vào ngực Triệu Cửu Tôn.
Đao dài bảy tấc, mỏng như lá liễu, nhoáng lên chém xuống.
Mắt thấy lưỡi đao đang chém xuống, Triệu Cửu Tôn hoảng sợ giương mắt nhìn, bỗng nhiên y phát hiện dưới ánh sáng của ngọn nến lay động xuất hiện một bóng gười.
Bóng người này y rất quen thuộc, thậm chí còn quen thuộc từ khi còn nhỏ, gần như đã nhìn thấy người này lớn lên. Y nhịn không được kêu to:
- Đinh Khai! Ngươi tới rất hay, mau cứu lão phu...
Không ngờ lại là Đinh Khai, đến một cách rất đột ngột.
Bạch phu nhân giật mình, lươi đao đang hạ xuống liền ngừng lại.
Thật sự là Đinh Khai sao? Không có một dấu hiệu, không có một tiếng động, Bạch phu nhân không tin phía sau thật sự có người, lại càng không tin đó chính là Đinh Khai.
Bốn phía bên ngoài phòng từ lâu đã ngầm bố trí cảnh vệ nghiêm ngặt, Đinh Khai cũng không phải là quỷ mị hóa thân, hắn làm thế nào xông vào được?
- Triệu lão cửu! Ngươi chết đến nơi mà vẫn còn giở trò sao!
Bạch phu nhân cười lạnh nói:
- Ngươi hai lần ba lượt muốn mưu hại Tiểu Đinh, lại còn hy vọng hắn đến cứu ngươi, lẽ nào hắn là kẻ ngốc?
Lời còn chưa dứt, phía sau bỗng nhiên vang lên một thanh âm:
- Ta chính là kẻ ngốc.
Bạch phu nhân thất kinh, vặn vòng eo nhỏ nhắn xoay người lại, đồng thời vung tay lên. Ánh sáng của ngọn nến chợt lóe lên rồi biến mất.
Không sai, người đến quả thật là Đinh Khai.
Bạch phu nhân hoảng hốt, trước tiên chỉ có thể tự bảo vệ mình. Ngay khi ánh sáng của ngọn nến chợt lóe lên, bà ta đã thay hình đổi vị, lui vào một góc tường.
Mặc dù ánh sáng đã tắt, không thể phân biệt được bóng người, nhưng gian nhà này bà ta lại quen thuộc hơn bất cứ ai. Sau khi đã chiến được địa lợi, bà ta lập tức đưa tay vào túi da nơi thắt lưng, lấy ra ba mũi Liên Hoa thích.
Đây là độc môn ám khí, bình thường bà ta cũng không dễ dàng dùng đến.
Mũi thích có hình dạng móc ngược, bên trong giấu kịch độc, còn có tên là Khổ Tâm liên, bề ngoài đẹp đẽ, nhưng lại bá đạo không gì sánh được.
Lợi khí trong tay, bà ta bỗng nhiên cảm thấy Đinh Khai đến rất hay.
Một khách không phiền hai chủ, nếu như đã giải quyết xong Triệu Cửu Tôn, vì sao không nhân cơ hội này kết liễu luôn cả tên tiểu tử đáng chết này.
Lại nói muốn độc chiếm số tài vật kia, nhất định phải quét sạch tất cả chướng ngại, Triệu Cửu Tôn đã là oan gia đối đầu, Tiểu Đinh sao lại không phải là tâm phúc đại họa.
Đương nhiên, bà ta còn chưa biết đến một nhân vật còn lợi hại hơn là Giang Nam Tiêu Chấn.
Nhưng Tiểu Đinh cũng không phải là một kẻ dễ chơi. Bà ta nắm chặt ba mũi liên hoa thích, trong lòng không khỏi căng thẳng.
Nhưng kỳ quái là không hề có một tiếng động nào.
Đây là chuyện gì, lẽ nào Tiểu Đinh vừa tới đã quay đầu rời đi?
Trong phòng tối đen như mực, không thể phân biệt cảnh vật. Bạch phu nhân nắm chặt ba mũi Liên Hoa thích, vốn đã quyết định vừa nghe tiếng động sẽ lập tức xuất thủ, nhưng lúc này lại không hề có một tiếng động nào, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bà ta.
Bà ta cũng không dám lên tiếng, thậm chí đã nín hơi tĩnh khí.
Gian phòng ước chừng hai trượng vuông, cũng không tính là lớn, nếu như trong phòng nếu có người, hẳn có thể mơ hồ nghe được tiếng hít thở.
Nhưng lúc này ngoại trừ tiếng rên rỉ của Triệu Cửu Tôn, ngoài ra hoàn toàn yên tĩnh.
Bạch phu nhân trong lòng hiểu rõ, tình thế này chỉ có thể đợi, kiên trì chờ đợi, ai thiếu kiên nhẫn, đó sẽ là không may.
Chiến tranh không lời nói, giằng co không tiếng động. Những bỗng nhiên lại có người nhích chân một chút.
Người này là ai? Đương nhiên chính là Đinh Khai.
Sinh tử thành bại chỉ trong một ý niệm. Loại cơ hội này há có thể bỏ qua? Bạch phu nhân lập tức phất tay phóng ra ma mũi Liên Hoa thích.
Chí ít phải có một mũi trúng. Chỉ cần trúng một mũi, Tiểu Đinh đáng chết sẽ thật trở thành một người chết.
"Keng keng keng!"
Bỗng nhiên ba tiếng giòn giã vang lên, đồng thời lóe lên vài tia lửa nhỏ. Ba mũi Liên Hoa thích không ngờ đều thất bại, cắm vào trên vách tường đối diện.
Bạch phu nhân ngẩn người, bỗng dưng nghe được tiếng rít phá không, một luồng chỉ phong đã bắn đến trước mặt.
Hiển nhiên ba mũi ám khí đã làm bại lộ vị trí của bà ta.
Bạch phu nhân thất kinh, trong lòng biết đã khéo quá hóa vụng, vặn eo một cái, lập tức bước nghiêng qua ba bước.
Nhưng tiếng chuyển động chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này, bà ta đã không thể tiếp tục ẩn mình được nữa.
Bạch phu nhân di chuyển tránh khỏi vài luồng chỉ phong, nhất thời trở nên luống cuống tay chân.
Bà ta trong lòng rùng mình, biết cứ tiếp tục như vậy tuyệt đối không thể chiếm được tiện nghi, vạn nhất có sơ xuất gì kết quả sẽ rất khó coi.
Rơi vào tay Đinh Khai sẽ có kết quả gì?
Cho dù không chết, cũng không biết phải chịu bao nhiêu khốn khổ, quan trọng nhất là số tài vật khổng lồ kia cũng sẽ trở thành bọt nước.
Một người thông minh tại sao lại muốn lâm vào tình thế nào? Bạch phu nhân đương nhiên không muốn tỏ ra là anh hùng hảo hán, tâm niệm biến đổi, lập tức quyết định tạm thời thối lui một bước.
Thân thể bà ta lập tức xoay tròn, đưa tay ấn nhẹ vào một cái nút lớn bằng hạt châu nhô ra trên vách tường.
Chỉ nghe tiếng "cạch cạch" vang lên, một phiến cửa ngầm liền mở ra.
Phiến cửa ngầm này rộng chừng hơn một thước, vừa đủ cho một người chen vào. Bạch phu nhân khẽ nghiêng người, lập tức lách vào bên trong.
"Bình" một tiếng, cánh cửa lập tức đóng lại.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, nhưng vẫn hoàn toàn tối đen. Bỗng nhiên một tiếng kẽo kẹt vang lên, một phiến cửa sổ khẽ mở ra, một tia sáng yếu ớt chiếu vào.
Chỉ thấy một bóng đen chợt lóe lên, ôm lấy Triệu Cửu Tôn, xuyên qua cửa sổ mà đi.
*****
"Tiểu Đinh, muội phải làm sao để cảm tạ huynh?"
Đinh Khai nằm ngửa trên thảm cỏ xanh bên dưới một gốc cây khô già, nhìn mây trắng chậm rãi lướt qua ngọn cây, bỗng nhiên nhớ tới những lời này.
Khi hắn ôm Triệu Cửu Tôn cả người huyết nhục đầm đìa giao cho Triệu Tiểu Nhu, nàng đã lệ nóng doanh tròng nói những lời này.
Triệu Tiểu Nhu vốn cũng có thể cứu được cha nàng, đáng tiếc nàng đã đến chậm một bước.
"Cảm tạ cái gì! Đây là việc ta nên làm."
Lúc đó hắn vốn muốn nói những lời này, nhưng nói đến bên môi lại nuốt vào.
Bởi vì, đây là việc hắn phải làm.
Vì sao lại cứu Triệu Cửu Tôn? Vì sao không cho y chết trong tay Bạch phu nhân? Lẽ nào loại người như vậy không đáng phải chịu báo ứng?
Câu trả lời có lẽ giống như hắn đã từng nói, hắn là một kẻ ngốc.
Ngốc thì ngốc, chí ít hắn cũng có thể ăn nói với Triệu Tiểu Nhu. Nếu như lúc đó hắn thấy chết mà không cứu, lẽ nào không có lỗi với nàng? Đối với một người bạn thanh mai trúc mã, hắn không thể làm được loại chuyện này.
Hắn biết, Triệu Tiểu Nhu vẫn luôn chờ đợi hắn, hắn không thể khiến cho nàng thương tâm, làm cho nàng thất vọng.
Cũng thật là xảo hợp, hắn đoán chừng Triệu Cửu Tôn sẽ theo dõi Bạch phu nhân mà đến, không ngờ quả nhiên lại gặp.
Đây là vì Triệu Cửu Tôn còn chưa tới số.
Đinh Khai nghĩ đến đây, liền quay đầu nhìn về phía Lâu Đại Chiêu đang dựa vào gốc cây nhắm mắt ngủ gật, không khỏi có phần áy náy.
Bởi vì, chuyện xảy ra đêm qua, hắn nhất định phải giấu vị bằng hữu đồng sinh cộng tử này.
[1] Nguyên văn: cao sĩ quý thủ.
Vốn chỉ là một tiểu thủ trắng nõn, bây giờ lại thành quý thủ.
← Hồi 11 | Hồi 13 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác