← Hồi 10 | Hồi 12 → |
- Họ Đinh kia!
- Chuyện gì?
Đinh Khai khôi phục tinh thần lại.
- Ngươi tốt nhất nên thức thời một chút!
- Thế nào?
- Phu thê người ta đoàn viên, ngươi đứng như khúc gỗ ở chỗ này để làm gì?
Thiếu niên áo lam nói:
- Còn không mau đi!
- Chúc mừng chúc mừng! Tại hạ xin kính một chung rượu mừng!
Đinh Khai lại cười.
- Rượu rượu rượu! Ngươi cả ngày chỉ biết ngâm mình trong rượu.
Thiếu niên áo lam sầm mặt nói:
- Chuyện này hãy nói sau!
- Được được được! Tại hạ sẽ đi ngay bây giờ.
Trong miệng nói đi, nhưng thân thể hắn lại không nhúc nhích.
- Hắn là...
Tái Trân Châu nghi hoặc nhìn thiếu niên áo lam:
- Là bằng hữu của chàng?
- Ai có loại bằng hữu tửu quỷ này!
Thiếu niên áo lam khinh thường nói:
- Có điều hắn rất chịu khó, đôi lúc thay ta làm một số chuyện.
Nói như vậy cũng không khác lắm so với hạ nhân.
- Tần công tử!
Đinh Khai quyết định giả khờ:
- Chỉ cần có mấy bát rượu vàng vào bụng, tại hạ sẽ càng chịu khó hơn.
Thiếu niên áo lam muốn cười, khóe miệng khẽ giật giật, nhưng cuối cùng vẫn không cười ra.
Lúc này y tuyệt đối không thể cười, nhất là không thể cười với Đinh Khai. Y phải bảo trì một loại thân phận và khí phái cao cao tại thượng.
Lãng tử trở thành hạ nhân, đây há phải là chuyện bình thường? Vở kịch rất sống động này càng làm tăng thêm dáng vẻ tiêu sái phong độ của thiếu niên áo lam, cho dù là tiên nữ trên trời cũng sẽ động lòng phàm.
Tái Trân Châu không khỏi tâm say thần mê. Nàng cử động vòng eo, kéo kéo gấu quần, ánh mắt long lanh.
- Hắn vẫn còn chưa đi!
Nàng nói đương nhiên là Đinh Khai.
Trong mắt của nàng, vị giang hồ lãng tử này chỉ trong khoảnh khắc đã như biến thành một người khác, vừa rồi còn rất nổi tiếng, lúc này đã trở thành một đống phân.
Nhân sinh gặp gỡ như mây khói thoảng qua, quả nhiên là biến hóa khó lường.
Đương nhiên Đinh Khai cũng không thèm để ý.
- Họ Đinh kia! Ngươi không có lỗ tai sao?
Thiếu niên áo lam giống như hưởng ứng, lập tức trầm giọng nói:
- Quay về phía sau, chạy đi!
Đinh Khai lè lưỡi giả làm mặt quỷ.
Nhưng hắn dù sao cũng không dám không tuân theo. Người ta chỉ bảo hắn chạy, hắn lại giống như bay, thân thể vừa chuyển đã rời khỏi hiện trường.
Hắn vốn định ẩn thân vào chỗ tối lén xem một chút trò hay, nhưng lại lo lắng Lâu Đại Chiêu chờ sốt ruột sẽ xông qua đây, cho nên một đường bay nhảy, chỉ trong khoảnh khắc đã đến bên ngoài rừng rậm. Chỉ thấy Lâu Đại Chiêu lúc này lại đang tựa vào một gốc cây ngủ gật.
Lâu Đại Chiêu giật mình tỉnh dậy, chùi chùi con mắt, tròng mắt nhanh như chớp đảo quanh trên người Đinh Khai.
- Ngươi nhìn cái gì?
Đinh Khai trừng mắt nhìn hắn.
- Nhìn thử xem có chỗ nào khác biệt.
Lâu Đại Chiêu nói.
- Khác biệt?
Đinh Khai nói:
- Hay thật! Bằng hữu xông vào hiểm địa, ngươi không quan tâm đến sinh tử an nguy của hắn, lại ở chỗ này gục đầu nằm ngủ.
- Cái gì sinh tử an nguy?
- Vạn nhất Đinh mỗ bị độc thủ của cô ta...
- Sẽ không! Đó không phải là hiểm địa, mà là nhu hương.
Lâu Đại Chiêu nói:
- Ta lo lắng chính là ngươi sẽ mê muội...
- Mê muội?
- Cho nên ta muốn cẩn thận nhìn một phen.
Lâu Đại Chiêu nói:
- Xem thử có đúng hay không đã từng cởi áo tháo thắt lưng, đầu tóc không chỉnh tề...
- Hừ! Đồ miệng thối!
- Miệng thối mặc dù thối, thế nhưng lời nói lại là sự thật.
Lâu Đại Chiêu nói:
- Chẳng lẽ vừa rồi không phải ngươi đã gặp một cái miệng thơm miệng ngọt nhưng lại nói đầy lời dối trá?
- Đồ râu thối!
Đinh Khai cười nói:
- Nhưng thật ra nói cũng đúng!
- Há há...
Lâu Đại Chiêu được tán thưởng, càng đắc ý, nhếch miệng cười lớn:
- Mau mau thú nhận đi!
- Thú nhận cái gì?
- Có đúng là xuân phong một độ hay không?
- Không sai! Ta quả thật là có ý này.
Đinh Khai cười lớn:
- Chỉ tiếc là gậy đánh uyên ương chia hai ngả, xuân phong khó vượt Ngọc môn quan.
- Có ý gì?
- Nửa đường lại đột nhiên xuất hiện một Trình Giảo Kim.
- Có loại chuyện này?
Lâu Đại Chiêu trợn mắt há mồm:
- Nói mau! Trình Giảo Kim này là ai?
- Trình Giảo Kim này kỳ thật cũng không giống Trình Giảo Kim.
Đinh Khai cười nói:
- Hắn là một tên tiểu sinh mặt như trát phấn, môi như chu sa, sống mũi như ngọc, làn da trắng ngần, phong lưu phóng khoáng.
- Vì vậy bà nương kia liền thay lòng?
- Đúng vậy! Nàng đã từ bỏ tên giang hồ lãng tử ta.
Đinh Khai cười khổ nói:
- Lại ôm đàn tỳ bà theo người khác.
- Gạt người!
- Ai gạt ngươi? Đây là sự thật.
- Sự thật?
Lâu Đại Chiêu nói:
- Đánh chết ta cũng không tin.
- Vì sao?
- Ngươi cùng ta quen biết đã lâu, chẳng lẽ ta không biết hay sao!
Lâu Đại Chiêu nói:
- Ngươi mà là lãng tử cái gì! Ngươi chỉ là một tên lãng tử giả hiệu.
- Ồ?
- Nếu như thật sự có chuyện đó, Tiểu Đinh ngươi lại nuốt nổi cơn tức này sao? Không đánh bẹp tên tiểu tử kia mới là lạ.
- Ngươi nói không sai, ta quả thật hận đến răng cũng ngứa lên.
Đinh Khai nói:
- Đáng tiếc là không dám đánh hắn.
- Ngươi không dám?
- Không có cái gan này.
- Ngươi không có gan?
Lâu người chiêu cười lớn:
- Được rồi, được rồi! Tiểu Đinh! Ngươi đóng kịch quả thật là rất giống.
- Ngươi thật sự không tin?
- Há há! Vì sao ta phải tin? Ta cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi.
- Không sai! Ngươi là người từng trải, lão luyện thạo đời, đa mưu túc trí, còn có một đôi mắt tinh tường.
Đinh Khai cười lớn:
- Chúng ta qua đó nhìn một cái xem sao?
- Ngươi nói là tên tiểu tử kia vẫn còn ở đó?
- Theo ta suy đoán, bây giờ chính là lúc nóng nhất.
Hai mắt Lâu Đại Chiêu đột nhiên sáng ngời, nhảy dựng lên:
- Được, được! Chúng ta hãy đi xem!
- Không sợ ta gạt ngươi sao?
- Gạt? Ha ha...
Lâu Đại Chiêu cười khẩy:
- Vậy cứ để ngươi gạt một lần đi!
Hiển nhiên, hắn tình nguyện bị lừa, lại sợ vạn nhất bỏ lỡ cái loại tình cảnh nam hoan nữ ái này.
Đương nhiên, Đinh Khai cũng không nguyện bỏ qua, nhưng mục đích của hắn không giống. Cái hắn muốn nhìn là một vở kịch giả phượng hư hoàng, hơn nữa còn muốn biết trò vui khó gặp này sẽ có kết cục ra sao.
Bất quá đại khái có thể đoán được, tuyệt đối sẽ không phải là trăng tròn hoa thắm.
- Nhớ kỹ! Chúng ta chỉ là nhìn lén, cước bộ phải nhẹ!
Đinh Khai dặn dò:
- Không được phát ra tiếng động!
- Được được được! Ta biết rồi.
Lâu Đại Chiêu gật đầu.
- Bất luận nhìn thấy cái gì cũng không được lên tiếng!
Đinh Khai lại căn dặn.
- Rồi rồi rồi! Mọi chuyện ta đều nghe theo ngươi.
Lâu Đại Chiêu gật đầu như đâm tỏi:
- Chỉ cần không bảo ta che mắt lại là được.
Đinh Khai nhún vai cười. Hai người một trước một sau xuyên rừng mà vào.
Một khoảng đất trống nho nhỏ vẫn như cũ, tảng đá cũng vẫn như cũ.
Nhưng người ngồi trên tảng đá ôm tỳ bà đã không thấy, thiếu niên áo lam cũng không thấy. Dùng mắt thường có thể nhìn thấy trên khoảng đất trống trải đã có nhiều vết chân.
Đinh Khai giật mình trợn mắt.
- Chính là nơi này sao?
Lâu Đại Chiêu đầy bụng hoài nghi nhìn Đinh Khai:
- Hai người thân mật ở nơi nào?
- Ta làm sao biết!
- Hừ! Gạt người, quả nhiên là gạt người!
Lâu Đại Chiêu kêu lên:
- Nơi này quỷ cũng không có.
- Đừng ồn ào?
Đinh Khai ở bên cạnh chăm chú lắng nghe.
- Ngươi...
Lâu Đại Chiêu chỉ vừa nói một chữ, Đinh Khai đã vọt người xuyên qua khoảng đất, giống như phát giác được cái gì.
Hắn quả thật đã nghe được một tiếng rên rất nhỏ.
Cành lá rậm rạp che khuất ánh mặt trời, cũng ngăn cản tầm nhìn, nhất thời không thể phân biệt được cảnh vật chung quanh.
Nhưng có thanh âm thì bao giờ cũng tìm được.
Đinh Khai theo tiếng mà đi, cuối cùng nhìn thấy một cái bóng đang lay động, đó là một cái bóng màu trắng, cao cao treo giữa không trung.
Là một người, một nữ nhân y phục trắng như tuyết.
Nữ nhân này chính là Tái Trân Châu. Lúc này tứ chi của nàng bị trói lại, treo trên một chạc cây vắt ngang ra.
Đinh Khai vốn đã ngờ tới nàng sẽ gặp xui xẻo, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
Bằng vào sức lực của một người, đem tứ chi một người khác trói lại, đây không phải là một chuyện dễ dàng, thế nhưng thiếu niên áo lam chỉ trong nháy mắt đã làm xong.
Đinh Khai đang suy nghĩ xem y đã dùng phương pháp gì. Lúc này Lâu Đại Chiêu cũng chạy đến, đầu tiên là giật mình, cho đến khi nhìn thấy rõ người bị trói là ai thì lại nhíu mày.
Vẻ mặt của hắn không hề có chút hả hê, càng không vỗ tay cười lớn.
Tên lỗ mãng này đã biểu hiện ra một loại bản sắc đáng khâm phục. Nếu như hắn có bản lĩnh, rất có thể đã tự mình giết chết nữ nhân này. Thế nhưng hôm nay nữ nhân này lại thua trong tay người khác, hắn có gì đáng để đắc ý? Có điều hắn đã biết, Đinh Khai không hề lừa gạt.
Tái Trân Châu đầu tóc rối tung, dáng vẻ cực kỳ chật vật, hiển nhiên đã trải qua một phen giãy dụa, thanh âm cũng trở nên khàn khàn.
- Tiểu Đinh, cứu ta với!
Nàng đã thấy được Đinh Khai.
- Ta không dám.
Đinh Khai nói.
- Ngươi... ngươi sao lại không dám?
Tái Trân Châu yếu ớt nói.
- Chuyện mà Ngũ Nhạc tán nhân làm, ta luôn không dám nhúng tay vào.
Đinh Khai nói:
- Chính y sẽ đến cứu ngươi.
- Chính hắn?
- Đúng! Có lẽ y sẽ hồi tâm chuyển ý.
- Hắn sẽ không.
- Sẽ không? Tại sao chuyện lại trở nên như vậy?
Đinh Khai nói:
- Chắc hẳn là ngươi đã không đủ ôn nhu săn sóc.
- Tiểu Đinh, đừng nói những lời này!
Tái Trân Châu buồn bã nói:
- Ngươi có muốn biết một đôi ngựa bằng phỉ thúy, năm trăm viên minh châu, còn có mười vạn lượng bạc, giấu ở địa phương nào hay không?
- Muốn biết!
Đinh Khai lập tức nói.
- Vậy ngươi...
- Ta thế nào?
Đinh Khai nói:
- Nếu như ngươi muốn dùng chuyện này làm điều kiện trao đổi, chỉ sợ đã lầm rồi.
- Ngươi thấy chết mà không cứu sao?
- Ngươi sẽ không chết.
- Tiểu Đinh! Ta chỉ còn lại một chút hơi thôi.
- Đừng quan tâm! Một hơi này còn dài lắm.
Đinh Khai nói:
- Nếu như Ngũ Nhạc tán nhân kia muốn ngươi chết, chỉ cần nhấc tay là được.
- Ai...
- Được rồi! Hắn làm thế nào để đem ngươi buộc lên?
- Trước tiên hắn điểm huyệt đạo của ta, tiếp đó trói ta lên, sau đó lại giải khai huyệt đạo.
- Cao minh!
- Tiểu Đinh, ngươi hỏi chuyện này làm gì?
- Bởi vì ta cũng muốn trói ngươi lên, đáng tiếc là lúc đó không nghĩ ra được biện pháp này.
- Tiểu Đinh, ngươi thật độc ác!
- Ta cũng không độc ác. Nếu như độc ác ta đã sớm giết ngươi.
Đinh Khai lạnh lùng nói:
- Ta giết ngươi cũng chỉ cần nhấc tay mà thôi.
- Ngươi... ngươi vẫn là tin tưởng Cao Nhất Hổ?
- Muốn ta tin tưởng ngươi sao? Ngươi đã cung khai rồi.
Đinh Khai nói:
- Bằng không ngươi làm sao biết đôi ngựa bằng phỉ thúy, năm trăm viên minh châu, và kia mười vạn lượng bạc giấu ở nơi nào?
- Ta...
- Bởi vì ngươi cũng chen một chân vào, đúng không?
- Tiểu Đinh! Ngươi quả thật rất khôn khéo.
Tái Trân Châu buồn bã nói:
- Được, ta nói, a cái gì cũng nói!
- Nếu như chính ngươi muốn nói, Đinh mỗ cũng không phản đối.
- Trước tiên ngươi hãy thả ta xuống đã!
- Không cần!
Đinh Khai nói:
- Nếu như của ngươi thật sự muốn nói, một câu là đủ rồi.
- Ta có rất nhiều chuyện muốn nói cho ngươi.
- Không cần! Đinh mỗ luôn luôn không thích dài dòng.
Đinh Khai nghiêm mặt:
- Nói chuyện quan trọng đi!
- Quan trọng?
- Ngươi đương nhiên biết chuyện gì là quan trọng.
Đinh Khai nói:
- Nếu như muốn chịu thêm một chút cực khổ, vậy thì tùy ngươi.
Hắn đã nói rõ, chuyện quan trọng chỉ cần một câu.
- Ai! Ta quả thật chịu không nổi nữa.
Tái Trân Châu nghẹn ngào:
- Tay của ta...
Đinh Khai ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy thứ trói tay chân của nàng nguyên là một dây leo, những bộ vị bị buộc chặt đã trở nên sưng đỏ. Nữ nhân có da thịt non nớt như vậy, tư vị này quả thật vô cùng khó chịu.
- Ta thấy rồi.
Đinh Khai nói:
- Còn có chân của ngươi.
- Ta sắp chết rồi.
- Tuyệt đối sẽ không!
Đinh Khai lạnh lùng nói:
- Chỉ là một lúc sau có thể sẽ biến thành tàn phế...
- Ai! Nếu là như vậy còn không bằng chết cho xong.
- Việc gì phải như vậy!
Đinh Khai xót xa nói:
- Thế gian vẫn còn nhiều mỹ nhân chân què, Tây Thi tay cụt...
- Ngươi...
- Ta nói tất cả đều là lời thật.
- Được, ta nói, ta nói! Sau khi ta nói...
Tái Trân Châu nhìn Đinh Khai, trong mắt rơi lệ.
- Sau khi ngươi nói, Đinh mỗ sẽ suy nghĩ.
- Tiểu Đinh! Ta cầu xin ngươi! Ta... ta trước tiên nói về...
Tái Trân Châu thở dài một tiếng:
- Địa phương kia là ở...
Chợt nghe "phập" một tiếng, dây leo liền đứt đoạn.
Dây leo này tại sao lại đứt?
Chỉ thấy cành cây rung lên, Tái Trân Châu liền rơi xuống. Đồng thời "vù" một tiếng, từ mặt bên bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen lao tới.
Thân pháp thật nhanh, chuyển như du long, nhanh như tia chớp. Giữa không trung hắn liền đưa tay ôm lấy Tái Trân Châu, lại vặn eo lần nữa, xuyên qua cây rừng mà đi.
Đinh Khai và Lâu Đại Chiêu chỉ cảm thấy trước hoa lên, người nọ đã lướt ra ngoài mấy trượng.
Thân thủ như vậy, trên giang hồ quả thật khó gặp.
Người kia là ai? Là Giang Nam Tiêu Chấn hay là Ngũ Bá Đao Triệu Cửu Tôn? Tiêu Chấn uy danh nằm ở thanh kiếm. Triệu Cửu Tôn xưng hùng giang hồ cũng là bằng vào Ngũ Bá Đao. Nếu như luận về khinh công tạo nghệ, bọn họ chưa chắc đã có thể vượt trội.
Người này đương nhiên không phải Tiêu Chấn, cũng không phải là Triệu Cửu Tôn.
Đinh Khai bật người lên, nhanh chóng lướt đi, khi đáp xuống đã ở bên ngoài năm trượng.
Người nọ thân pháp mặc dù nhanh, nhưng Đinh Khai hiển nhiên cũng không phải là kẻ yếu.
Nhưng vào lúc này, chợt nghe một tiếng quát lớn, đống thời từ hai bên trái phải đều bay đến năm sáu loại ám khí.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau, không ngờ đã sớm có người mai phục ở nơi này.
Cây rừng che khuất mặt trời, không thể nhìn ra đó là vật gì, nhưng từ tiếng rít xé gió bay đến, có thể nhìn ra kình lực vô cùng mạnh mẽ.
Đinh Khai nghe tiếng định vị, thân hình nhoáng lên mấy lần, tránh được mấy mũi ám khí bắn qua bên người.
Nhưng trong nháy mắt này, người phía trước đã không còn nhìn thấy.
Ánh mắt Đinh Khai xoay chuyển, chỉ thấy bốn phía là cây cối rậm rạp, nhất thời không thể phân biệt được vị trí của người ẩn thân phóng ra ám khí.
Xem ra mấy mũi ám khí này, mục đích chỉ là yểm hộ cho người nọ thoát thân.
Lâu Đại Chiêu lập tức chạy đến, kêu lên:
- Sao thế? Chúng ta mau đuổi theo!
- Bỏ đi!
Đinh Khai nói.
- Bỏ đi?
Lâu Đại Chiêu trố mắt hỏi:
- Tiểu Đinh! Chuyện gì xảy ra? lẽ nào...
- Đuổi theo nhất định là một trường quyết chiến.
- Ác chiến?
Lâu Đại Chiêu giật mình:
- Ta thật không ngờ, ngươi lại sợ ác chiến!
- Còn phải xem là loại ác chiến gì!
- Có phân biệt sao?
- Đương nhiên là có!
Đinh Khai nói:
- Trước tiên phải đánh giá một chút, ác chiến không đáng thì không nên đánh.
- Không đáng?
- Đinh mỗ luôn luôn không mù quáng ra vẻ anh hùng, cũng không mạo xưng là hảo hán.
Đinh Khai nói:
- Muốn liều mạng thì phải có cái giá.
- Đuổi theo sẽ phải liều mạng sao?
- Có câu binh hung chiến nguy, phàm là chuyện động đao động kiếm, sao lại không phải là liều mạng?
- Tiểu Đinh, ngươi nên rửa tay chậu vàng đi!
- Còn chưa muốn!
- Cái này lạ nhá! Ngươi không muốn liều mạng, lại không muốn rửa tay bỏ mặc.
Lâu Đại Chiêu nói:
- Người như vậy phiêu đãng trên giang hồ thì có ý nghĩa gì?
- Ta là nói đôi khi phải nhịn một chút.
- Đôi khi?
- Chính là lúc này!
- Sao thế?
Lâu Đại Chiêu nói:
- Chẳng lẽ ngươi đã nhận ra người vừa rồi cướp đi nữ nhân xảo quyệt kia là ai?
- Không sai! Thân pháp của hắn mặc dù nhanh, nhưng vẫn không thoát khỏi con mắt của Đinh mỗ.
- Rất gai góc sao?
- Gai góc còn ở phía sau hắn.
- Tiểu Đinh, ngươi mau nói đi!
Lâu Đại Chiêu nói:
- Người kia rốt cuộc là ai?
- Hắn là Huyết Thủ Phi Ưng Tống Dực.
- Huyết Thủ Phi Ưng?
Lâu Đại Chiêu nói:
- Không sai, quả thật bay rất nhanh! Nhưng sao ta lại chưa từng nghe nói qua?
- Ngươi đã gặp rồi.
- Gặp rồi?
Lâu Đại Chiêu nói:
- Gặp qua khi nào?
- Lúc ăn thịt Đông Pha.
- Cái gì?
Lâu Đại Chiêu suy nghĩ một chút:
- Chẳng lẽ chính là tên gia hỏa ngồi cùng bàn với Tiêu Chấn, mặt âm trầm không chút máu?
- Chính là hắn!
Đinh Khai nói:
- Người này tâm địa độc ác tàn nhẫn, nhưng khinh công tạo nghệ có thể xưng là Giang Nam đệ nhị.
- Phía sau hắn chính là Tiêu Chấn đúng không?
- Chẳng lẽ không tính là gai góc sao?
- Tính, đương nhiên là tính!
Lâu Đại Chiêu nói:
- Tiểu Đinh! Ngươi quả thật liệu sự như thần. Tiêu Chấn quả nhiên đã đến, chỉ là...
- Chỉ là cái gì?
- Hắn muốn cướp nữ nhân xảo quyệt này làm gì?
- Bởi vì nữ nhân xảo quyệt này đã biến thành Tiếp Dẫn nương nương, có thể đầu tư kiếm lời.
Đinh Khai nói:
- Từ trong miệng nàng có thể moi ra một đôi ngựa bằng phỉ thúy, năm trăm viên minh châu, cùng với mười vạn lượng bạc trắng.
- Đúng, đúng vậy!
Lâu Đại Chiêu nói:
- Chúng ta...
- Chúng ta phải nhanh lên một chút!
Đinh Khai nói:
- Tốt nhất là phải đuổi kịp Bạch phu nhân trước Tiêu Chấn.
- Ngoại trừ Tiêu Chấn, hình như còn có một nhân vật gai góc khác.
Lâu Đại Chiêu chớp chớp mắt, ra vẻ bí hiểm.
- Là ai?
- Ta không dám nói.
- Không dám nói?
- Là ngươi không cho ta nói.
- Ta không cho?
Đinh Khai đã minh bạch.
- Ngươi muốn che giấu cho hắn, nhưng chỉ sợ là không giấu được lâu.
Lâu Đại Chiêu ám chỉ hiển nhiên chính là Ngũ Bá Đao Triệu Cửu Tôn.
- Đúng vậy!
Đinh Khai nhíu mày:
- Giấu đầu hở đuôi, nếu như Tiêu Chấn không chiếm được lợi ích, hắn sẽ là người đầu tiên vạch trần chuyện này.
- Tiểu Đinh, ngươi nói thật đi!
Lâu Đại Chiêu nói:
- Ngươi làm như vậy có phải là vì Triệu Tiểu Nhu?
Đinh Khai giật mình một chút, hiển nhiên không ngờ Lâu Đại Chiêu lại hỏi thẳng vấn đề này như vậy.
Hắn không phủ nhận, chỉ gật đầu thở dài một tiếng:
- Không sai! Có điều cho dù không phải là vì Triệu Tiểu Nhu, ta cũng sẽ làm như vậy.
- Vì sao?
- Ngươi nên biết! Triệu Cửu Tôn tuyệt không phải là nhân vật bình thường, một khi chuyện này bị vạch trần, lâm vào thế cưỡi lên lưng cọp, hắn sẽ càng làm mạnh tay hơn.
- Ngươi muốn hắn tự động từ bỏ số tài vật này?
- Không sai!
Đinh Khai nói:
- Chỉ cần hắn cẩn thận suy nghĩ một chút! Hình tượng mười mấy năm vất vả gây dựng tại võ lâm Trung Nguyên, lẽ nào lại nguyện ý rơi vào cảnh thân bại danh liệt?
- Hắn sẽ nghĩ như vậy?
- Hắn là một người thông minh.
- Hừ! Đáng tiếc là lần này ngươi đánh giá sai rồi.
- Vì sao?
- Tham niệm sẽ khiến cho người thông minh cũng trở nên không thông minh.
Lâu Đại Chiêu nói:
- Đến lúc này, ta vẫn không nhìn ra hắn có một chút ý tứ tỉnh ngộ nào.
- Nói cũng đúng!
Đinh Khai nhíu nhíu mày:
- Một đôi ngựa bằng phỉ thúy, năm trăm viên minh châu, mười vạn lượng bạc, thật sự là quá mê người.
- Ta thật không hiểu, cần mấy thứ này để làm gì?
- Có gì không tốt?
Đinh Khai nói:
- Có thể mua đồng ruộng phì nhiêu, mướn nữ tỳ xinh đẹp, tuyển ca chọn sắc...
- Hừ! Như vậy không mệt chết mới lạ.
- Mệt thì có mệt một chút, nhưng mệt rất thống khoái.
- Thống khoái cái rắm! Còn không bằng ta hai vai đỡ cái mồm, không vướng không víu, tiêu diêu tự tại.
- Ừm! Ngươi thật sự rất tiêu diêu tự tại.
Đinh Khai nói:
- Có điều nếu như không có rượu uống, ngươi có phát sầu không?
- Sẽ không!
- Thật sự sẽ không?
- Ta luôn không thích phát sầu.
Lâu Đại Chiêu nhếch miệng cười:
- Nếu là không có rượu uống, ta sẽ chỉ phát điên.
- Những lời này rất thật thà.
- Nếu như đây là ví dụ của ngươi, quả thật là thối lắm.
Lâu Đại Chiêu không đồng ý nói:
- Thiên hạ tửu đồ rất nhiều, ai lại đi làm mấy chuyện giết người cướp của chỉ vì mấy văn tiền rượu?
Đinh Khai bỗng nhiên nói:
- Đừng tán gẫu nữa, chúng ta phải nhanh lên!
Thân hình của hắn chợt nhoáng lên, liền lao về phía trước.
Hai người ra khỏi rừng rậm, lập tức quẹo trái về hướng nam, một đường chạy như bay.
*****
Bạch phu nhân rốt cuộc đã đi đâu? Đang làm gì?
Dưới tình thế sợ bóng sợ gió, chuyện thứ nhất mà bà ta muốn làm đương nhiên là xử lý những tài vật đã rơi vào tay mình.
Cho nên bà ta đi cũng không đi quá xa.
Nữ nhân này lăn lộn trên giang hồ nhiều năm đích xác không hề uổng phía, bà ta hình như tùy thời tùy nơi đều có thể tìm được một lối ra, hơn nữa còn có người hầu hạ, giống như đế vương có rất nhiều hành cung.
Lúc này bà ta đang ở trong một sơn trang biệt viện tại một nơi bí ẩn.
Chỉ là bà ta không ngờ được, trên búi tóc của mình lại bị dính vào một loại Thiên lý truyền hương kỳ dị.
Một việc khác mà bà không ngờ tới, chính là Triệu Cửu Tôn cũng theo sau mà đến.
Bà ta vẫn hồn nhiên không phát giác giọt kỳ hương trên búi tóc kia. Triệu Cửu Tôn lại ngang nhiên tiêu sái bước vào trang viện.
Bằng vào thân phận và địa vị của hắn hiện nay, tại bất cứ địa phương nào đều có thể nghênh ngang.
Bạch phu nhân mặc dù không ngờ hắn đột nhiên mà tới, nhưng chí ít trước khi hắn tiến vào trang viện cũng đã được thông báo.
Vì vậy nàng liền tận lực tân trang một phen, sau đó khoác lên người một bộ y phục mỏng như cánh ve, càng hiển lộ thân thể nở nang, vòng eo nhỏ mềm, tỏa ra một loại phong vận và mị lực thành thục của nữ nhân trung niên.
Đây đang là lúc hoàng hôn, là lúc nữ nhân mê người nhất.
Triệu Cửu Tôn vẫn mặc một bộ y phục màu xanh, trên mặt che một tấm vải đen, nhưng lúc này đôi mắt phía sau tấm vải đen đột nhiên lại sáng ngời, hiển nhiên Bạch phu nhân đã khiến cho hắn cảm thấy mới mẻ.
- Lão gia tử đến thật nhanh.
Bạch phu nhân ngượng ngùng một chút, giống như một hoàng hoa khuê nữ.
- Nàng không ngờ được sao?
- Đúng vậy! Tôi quả thật không ngờ.
Bạch phu nhân nói:
- Tôi còn đang định sai Mật Nhi đi mời lão gia tử.
- Đi mời lão phu?
Triệu Cửu Tôn nói:
- Mời lão phu làm gì?
- Tôi đang muốn cùng lão gia tử thương lượng một chút, có phải đã để lộ tin tức, dọc đường đi hình như đã xuất hiện không ít nhân vật giang hồ.
- Những kẻ tìm chết.
Thanh âm của Triệu Cửu Tôn trầm xuống.
- Lão gia tử!
Bạch phu nhân nói:
- Hình như cũng có một ít nhân vật gai góc, không thể không đề phòng.
- Hừ!
- Còn có Tiểu Đinh kia...
- Được rồi, được rồi!
Triệu Cửu Tôn có vẻ không nhịn được:
- Trước tiên hãy nói về nói nàng đi! Nàng dự định thế nào?
- Tôi?
- Đúng, chính là nàng!
Từ trong cặp mắt phía sau tám vải che mặt của Triệu Cửu Tôn bắn ra hai điểm hàn tinh:
- Có phải nàng phản bội lão phu?
Kỳ thật câu hỏi của hắn cũng không được khôn ngoan. Bất kể Bạch phu nhân có lòng phản bội hay không, trực tiếp hỏi ra như vậy, không chỉ không có lợi, thậm chí còn mang đến hậu quả cực kỳ đáng sợ.
Hay là hắn cậy vào võ công, cho rằng không ai dám vuốt râu hùm.
- Ôi! Lão gia tử!
Bạch phu nhân giật mình một chút:
- Ông thế nào lại nói ra những lời này?
- Lời này không thể nói sao?
- Đây không phải là khiến người ta thương tâm muốn chết sao?
- Nàng thương tâm?
- Thế nào?
Bạch phu nhân buồn bã nói:
- Ông tưởng rằng nói ra những lời này tôi sẽ dễ chịu sao?
- Chẳng lẽ lão phu không nên nói?
- Ông đã nói.
Bạch phu nhân cong môi nói:
- Tôi vốn chuẩn bị sau khi đem số tài vật này trả cho ông, từ nay về sau sẽ đi đến chân trời, một đao đoạn tuyệt.
Ba ta nói rất hay, muốn đem số tài vật này trả lại, sau đó một đao đoạn tuyệt.
Đây xem như là phản bội sao?
- Ồ?
Triệu Cửu Tôn hiển nhiên không quan tâm đến loại phản bội này:
- Nàng thật sự có dự định này?
- Ông còn không tin?
Bạch phu nhân nói:
- Tôi muốn sai Mật Nhi đi mời ông đến đây, chính là vì việc này.
- Thật sao?
Triệu Cửu Tôn nhìn chằm chằm vào bà ta, hiển nhiên muốn từ thần sắc của bà ta quan sát một chút xem lời này thật hay giả.
Nhưng hắn không nhìn ra một chút sơ hở nào.
- Lão gia tử, đừng nhìn nữa!
Bạch phu nhân nói:
- Mười vạn lượng bạc một phần không thiếu, năm trăm viên minh châu từng khỏa bóng tròn, đôi ngựa phỉ thúy kia cũng không thiếu một cái lỗ tai. Hôm nay tôi sẽ bàn giao toàn bộ, miễn cho ông nghi thần nghi quỷ, đêm ngủ không yên.
- Nói không sai! Lão phu quả thật đêm ngủ không yên, thậm chí còn trằn trọc.
Triệu Cửu Tôn nói:
- Nhưng lại không phải vì những thứ này.
- Vì cái gì?
- Vì nhớ nàng!
Triệu Cửu Tôn cười lớn.
Hiển nhiên hắn muốn làm dịu bớt một chút cục diện căng thẳng trước mắt. Bạch phu nhân đã biểu thị muốn giao trả số tài vật này, tảng đá trong lòng hắn cũng đã trút xuống.
Huống hồ hắn cũng cho rằng Bạch phu nhân không có lá gan lớn như vậy.
Nhân sinh có bao nhiêu. Hôm nay Bạch phu nhân trang điểm xuất sắc như vậy, vì sao lại không quý trọng thời gian trước mắt? Tục ngữ nói rất hay: đừng uống rượu giờ mẹo, mơ màng say đến dậu, đừng mắng vợ giờ dậu, một đêm chịu cô đơn; hắn bỗng nhiên cảm thấy không nên tại thời khắc này gây ra tranh chấp.
- Nhớ tôi?
Bạch phu nhân cười nhạt:
- Đừng nói lời dễ nghe!
- Quả thật là như vậy!
- Quả thật buồn cười!
Bạch phu nhân cười lạnh:
- Trước tiên tôi sẽ giao hàng. Xin mời lão gia tử kiểm kê một chút!
- Ở nơi này sao?
- Tại nơi nào lẽ nào lão gia tử không biết?
Bạch phu nhân nói:
- Chúng ta hôm nay sẽ lên đường.
- Việc gì phải vội vã như vậy?
- Tôi gấp gì chứ?
Bạch phu nhân nói:
- Chỉ sợ lão gia tử đã nóng lòng như lửa đốt thôi.
- Lão phu?
Triệu Cửu Tôn bỗng nhiên cười lớn:
- Không sai, không sai! Lão phu đang nóng lòng muốn nếm thử tài năng làm đồ nhắm của phu nhân, cùng với rượu ngon cất dưới hầm.
- Thế nào? Đói bụng sao?
- Trên đường tuy có ẩm thực, nhưng lão phu tình nguyện chịu đói.
- Vì sao?
- Phu nhân! Điều này còn không hiểu sao?
Triệu Cửu Tôn cười lớn:
- Từng qua biển lớn đâu là nước, trừ bỏ Vu sơn chẳng phải mây [1]...
Hắn tuy là nói đến ẩm thực, nhưng thật ra lời này lại mang hai ý nghĩa.
Hai câu này nếu như là thiếu niên mười lăm hai mươi tuổi nói ra, quả thật có một loại tư vị xúc động, nhưng đối với một người đã hơn năm mươi tuổi, ít nhiều lại có chút buồn nôn.
Vậy mà hai câu không đứng đắn này lại có thể đả động Bạch phu nhân.
- Lão gia tử, cái miệng của ông!
Bà ta nở nụ cười:
- Cái gì Vu sơn, cũng không biết xấu hổ!
- Xấu hổ?
Triệu Cửu Tôn nhìn thấy Bạch phu nhân nở nụ cười, càng thêm đắc ý, một tay kéo tấm vải đen che mặt xuống:
- Phu nhân! Nàng nhìn một cái, xem thử khuôn mặt của phu có đúng là đỏ đến mang tai hay không?
Quả thật là đỏ, nhưng là đỏ da thắm thịt.
Một khuôn mặt bốn phía vuông vuông, chính giữa có một cái mũi to, lông mày rậm như chổi, quả nhiên có vài phần uy nghi.
- Ôi chao, lão gia tử!
Bạch phu nhân cười khúc khích:
- Quả thật không phải là xấu hổ, mà là xuân phong đắc ý.
Một kẻ là cao thủ tán tỉnh, lời nói như ong, một người là mỹ nhân thành thục, kinh qua trăng gió, ngôn từ như mật.
- Sao lại không phải?
Triệu Cửu Tôn:
- Mau mang rượu đến đi!
Rượu có thể trợ hứng, cũng có thể trợ tình, hắn nóng lòng muốn cùng Bạch phu nhân đối ẩm, hóa giải tình thế gượng gạo vừa rồi.
- Rượu thì có, chỉ là không có đồ nhắm ngon.
Bạch phu nhân nói:
- Chỉ có chút món kho trong nhà, cùng với một chút gà hun tôm hấp, còn có một sọt cua vừa mới từ Dương Trừng hồ chuyển tới.
- Cua tại Dương Trừng hồ?
Triệu Cửu Tôn hai mắt sáng lên:
- Phu nhân chẳng lẽ lại đề cao khẩu vị của lão phu như vậy?
- Thế nào?
- Thiên hạ mỹ vị như vậy, còn nói không có đồ nhắm ngon!
- Ông thích là tốt rồi!
Bạch phu nhân nói:
- Những thứ này đều có sẵn, để tôi đi phân phó Mật Nhi...
[1] Nguyên văn:
Tằng kinh thương hải nan vi thủy Trừ khước vu sơn bất thị vân Thủ thứ hoa tùng lại hồi cố Bán duyên tu đạo bán duyên quân Nghĩa đen của hai câu này là: người đã đi qua biển cả sâu rộng, nước ở những nơi khác khó mà hấp dẫn được y; ngoại trừ mây rực rỡ trên Vu sơn, mây ở nơi khác đều ảm đạm thất sắc.
Hai câu thơ dùng nước của biển cả và mây của Vu sơn để ẩn dụ về ái tình sâu đậm. Đã đi qua biển rộng và Vu sơn, nước và mây ở nơi khác đều khó để vào mắt. Ngoại trừ nữ tử mà thi nhân nhớ nhung yêu tha thiết, không còn nữ tử nào có thể khiến cho y động tình. "Người trong lòng" này của thi nhân, nghe nói là Song Văn, tức là Oanh Oanh trong "Oanh Oanh truyện" mà thi nhân viết. Sau khi thi nhân vì Song Văn xuất thân hàn môn mà vứt bỏ nàng, có tám chín năm "không nhìn hoa" (Mộng Du Xuân Thất Thập Vận). Lại có người nói thi nhân là vì thương tiếc vong thê Vi Tùng mà sáng tác. Vi Tùng xuất thân quyền quý, mỹ lệ hiền tuệ, sớm qua đời khi mới hai mươi bảy tuổi. Thi nhân từng thề sẽ không kết hôn lần nữa (Khiển Bi Hoài). Hai câu thơ trên đã dùng điển cố. Câu trước lấy từ "Tẫn Tâm Thượng của mạnh tử": "quan vu hải giả nan vi thủy". Câu sau lấy từ "Cao Đường Phú Tự" của Tống Ngọc: "khương tại vu sơn chi dương, cao khâu chi trở, đán vi triêu vân, mộ vi hành vũ". Hậu nhân trích dẫn hai câu thơ này đa số nói về sự trung thành với ái tình, nói rõ ngoài người đó ra sẽ không yêu người khác. Hai câu thơ này được còn rút gọn làm thành ngữ "tằng kinh thương hải", còn có nghĩa: đã từng trải qua tràng diện lớn, tầm mắt mở mang, kiến thức sâu rộng, đối với những chuyện bình thường không để vào mắt.
← Hồi 10 | Hồi 12 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác