Vay nóng Tima

Truyện:Tuyết mãn Thiên Sơn - Hồi 06

Tuyết mãn Thiên Sơn
Trọn bộ 10 hồi
Hồi 06: Phần 2 - Chương 3
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-10)

Siêu sale Shopee

Vị Ương quận chúa tựa hồ đang thả tâm trí đi đâu mất, quãng thời gian này, nàng luôn như vậy.

Trên bầu trời bao la đã chẳng còn vết tích gì của đôi chim điêu nữa.

“Đinh, đinh…” mấy tiếng ngân nga vang lên, nàng kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy trước mái hiên đã treo một phong linh màu xám bạc tự lúc nào. Một thanh niên vận trang phục tướng lĩnh thong thả quay lại, nói, “Thứ này ta phái người đến tòa thạch ốc đem về”.

Vị Ương quận chúa trả lời nhẹ nhàng, “Đa tạ ngươi.” “Ta nghĩ nên h ỏi nàng một chuyện.” Đinh Ninh nói. “Cái gì?”

“Vừa rồi Tỳ Bà công chúa bị đứt dây cung, vì sao đột nhiên lại đứt?” Gã như đang cười mà không phải cười hỏi.

Vị Ương quận chúa nở nụ cười, “Ngươi… hoài nghi là do ta làm?”

Gã gật đầu, “Lúc đó ở đây, trừ nàng ra, ta nghĩ không ra những người khác có lý do gì phải làm như vậy.”

Qua thật lâu, Vị Ương quận chúa mới gật đầu, “Là ta đã làm.” Nàng lấy từ lòng ra một phiến vàng lá, phiến vàng lá mỏng mảnh nằm trên ngón tay thon dài trắng như tuyết của nàng.

Mục quang Đinh Ninh dao động, “Hảo công phu. Không ngờ nàng lại là cao thủ thâm tàng bất lộ.”

Vị Ương quận chúa ảm đạm cười, “Những thứ ngươi không biết còn nhiều, từ từ sẽ minh bạch.”

Đinh Ninh trầm mặc một lúc mới, mới nói, “Vì sao nàng lại cứu con điêu đó?”

“Bởi vì nó rất giống ta — tưởng thoát khỏi lồng sắt, tự do bay lượn, nhưng rồi cũng bị người ta bắn chết.” Vị Ương quận chúa thấp giọng nói, “Kỳ thực, ta căn bản trốn không thoát, dù là may mắn trốn thoát, bên ngoài cũng không có một mảnh trời nào khả dĩ có thể dung nạp ta. Cho tới lúc cuối cũng bị buộc phải trở về cái lồng đó, nghe theo sự an bài của người ta.”

Nàng ngẩng đầu cười khổ, chỉ tay về phía Ngũ Nhi đang bên ngoài, “Nàng ta tuy chỉ là một dân nữ bình thường, nhưng lại có tất cả những gì ta ao ước.” Nàng thở dài, nhấp một ngụm trà.

Đinh Ninh cởi bỏ mũ giáp, ngồi xuống cạnh nàng.

“Chúng ta còn chưa thành thân, ngươi cứ liên tục ghé đây thăm ta, mọi người hẳn cho là ta không được dạy dỗ tốt, không biết phép tắc.” Vị Ương quận chúa cười khổ liên tục, “Đương nhiên, cũng có ngư ời cho rằng chúng ta rất ân ái mặn nồng.” Giọng nàng đầy vẻ chua chát, mục quang trống rỗng.

Đinh Ninh rút một chiếc đũa, nhắm bờ tường phóng tới, thản nhiên nói, “Nàng không cần nói tới chuyện đó, chúng ta căn bản vô phương đối kháng cả một vương triều. Đã vậy, sao không thoải mái mà sống, mặc kệ mọi chuyện?”

Vừa nói, gã vừa liên tiếp phóng đũa ra như phóng tên, vẻ mặt chán nản không nói nên lời.

Lúc này, ngoài cửa có người bẩm báo, “Đinh tướng quân cùng quận chúa, mời dùng cơm trưa.”

Đinh Ninh cùng Vị Ương quận chúa bước ra cổng, vừa lúc thấy Địch Thanh cùng Ngũ Nhi đang sóng bước đi ra. Ngũ Nhi nửa phần thẹn thùng, nửa phần hưng phấn đang kể cho y gì đó, Địch Thanh sắc mặt dịu dàng, im lặng lắng nghe, không nói lời nào.

Bốn người cùng dừng lại. Đinh Ninh nhìn Địch Thanh, mục quang biểu thị thâm ý.

Ngũ Nhi tâm trí vô lo, thấy Vị Ương quận chúa, vội cúi đầu thỉnh an, “Bái kiến quận chúa.” Từ khi Vị Ương quận chúa mang nàng cùng với mẹ chồng đến tận biên quan, trong lòng nàng đã mang sực cảm kích khôn xiết. Vốn xuất thân nông gia, đối với vị quận chúa tỷ tỷ tốt bụng này, nàng xem như là hóa thân của tiên nữ tên thượng giới, xinh đẹp ân cần vô cùng.

Vị Ương quận chúa mỉm cười kéo tay nàng, “Coi nè, giặt quần áo đến nứt nẻ cả tay! Những chuyện này cô không cần tự tay làm, cứ giao cho hạ nhân là được rồi.”

Ngũ Nhi không chút ngại ngùng, hồn nhiên cười, “Không sao đâu, là công việc hàng ngày mà, làm một ngày một đêm không nghỉ ngơi cũng không sao.”

Vị Ương quận chúa kéo nàng vào phòng, vừa đi vừa nói, “Lại đây, ta dùng Tuyết Lan Cao bôi cho cô, cẩn thận bị thương”.

Hai người vừa đi vừa cười, rất đỗi thân thiết.

Ngày mồng một gió lớn, quân kỳ lộng gió tung bay phất phới. Bốn phía, doanh trung đích kèn lệnh liên miên thổi bay, thê lương mà bi hùng.

Đinh Ninh cùng Địch Thanh sóng vai đi. Hồi lâu, Đinh Ninh mới cất tiếng, “Ngày kia đã là ngày thành thân.”

Địch Thanh chậm rãi nói, “Ngươi không cảm thấy buồn cười hay sao?”

“Mọi người đều nói, đây là lương duyên trời ban.” Đinh Ninh cười, gương mặt gã phảng phất có chút ảm đạm.

Nghĩ đến buổi tối ngày kia sẽ động phòng hoa chúc, hai vị đại tướng oai phong một cõi đều nghĩ thà rằng phải ra chiến trường còn hơn.

Nghe quả thật đáng cười, nhưng lại cười không nổi.

“Ngươi có nghe qua cố sự Nguyệt Lão se tơ không?” Đinh Ninh quay đầu lại hỏi Địch Thanh, “Trong truyền thuyết, lão se sợi chỉ hồng cho bất kỳ hai người nào, dù là ai, vô luận có ngang trái đến đâu, nhất thiết đều phải trở thành phu thê.

Cách duy nhất để thoát khỏi chỉ hồng chỉ có một, tuyệt đối một —— trong hai người phải có một người chết.”

Gã cười khổ, “Ta hoài nghi, có phải chúng ta đều đang trở thành những kẻ đáng thương đó?” Đinh Ninh nói, cúi xuống nhìn trư ờng kiếm Ỷ Thiên trong tay, chậm rãi nói, “Thanh kiếm này vốn thuộc Đinh gia chúng ta, hai đời đem tính mạng xông pha chiến trường hơn ba mươi năm. Đã từng tắm qua máu của đại hãn Thổ Dục Hồn, vương tử Khiết Đan. Thế nhưng nó… lại chém không đứt sợi chỉ hồng kia.”

Địch Thanh cũng cúi đầu, nhìn thanh kiếm trong tay. Vẻ mặt kiên nghị anh dũng của y cũng nhuốm màu thống khổ.

“Ta và nàng không còn lựa chọn nàng khác. Ta thân là nhi tử tướng môn, không thể từ bỏ lý tưởng của bản thân và gia tộc — nàng cũng vậy. Thế nhưng, còn ngươi? Ngươi vì sao cũng không phản kháng? Cũng muốn miễn cưỡng chính bản thân mình như vậy?” Đinh Ninh nhìn xoáy vào y, gạn hỏi.

Địch Thanh quay đầu lại, hồi lâu mới đáp, giọng y lạnh lùng, “Ta cũng không có lựa chọn nào khác. Nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, trung, hiếu, một điều ta cũng không thể vi phạm — đều là mẫu thân ta đã giáo huấn ta từ nhỏ.”

Đinh Ninh vừa hồi lâu không nói lời nào, gật đầu nói, “Không sai. Ngươi nếu vì cá nhân tư tình, bại hoại quân quốc đại sự, là bất trung; trái lời dạy của mẫu thân, là bất hiếu; vi phạm hôn ước, là vô tín; vượt quá dòng dõi, làm tổn hại danh dự hoàng thất, là vô lễ… Ngươi là vô luận như thế nào cũng sẽ không thể trở thành người như vậy!”

Vừa dứt câu, gã lập tức quay lại, lạnh lùng nhìn Địch Thanh, gằn từng chữ một, “Thế nhưng ngươi ruồng bỏ Tuyết Hồng, lại là bất nghĩa!”

“Không sai,” Địch Thanh nắm chặt Ích Cương kiếm, từng tiếng một rõ ràng đáp, “Địch Thanh ta thà từ bỏ tiểu lễ, tuyệt đối không làm tổn hại đại sự!”

***

Vị Ương quận chúa ngồi dưới mái hiên, hai tay nhẹ nhàng đặt trên đàn tranh. Đôi tay đẹp như ngọc.

Trời cao trong trẻo, tiếng phong linh dưới mái hiên lanh canh vang lên.

Tiếng chuông chưa dứt, tiếng đàn đã bắt đầu.

Tiếng đàn như nước. Phảng phất như đưa kẻ tha hương vượt đường xa về đến nhà, đẩy cửa vào, nhìn thấy thê tử nhu tình lệ châu dâng tràn mắt.

Lại phảng phất như tiếng áo choàng tung bay, như đứng trên đỉnh núi cao, bên cánh rừng, thiên nhiên mênh mông hùng vĩ bao la lớn rộng.

Hốt nhiên tiếng đàn biến đổi như tiếng kim thạch vỡ vụn! Thanh âm hùng hồn mạnh mẽ dập dồn tựa vạn kỵ tập hợp, binh đao sẵn sàng, thiên quân vạn mã qua lại chém giết.

Huyền thanh càng lúc càng gấp, càng lúc càng cao, chợt nghe “tang” một tiếng, dây đàn đứt đoạn! Vị Ương quận chúa một tay đặt lên đàn, một tay ôm ngực, khẽ ho khan, khóe miệng đã có vài vết máu!

“Khúc “Thập diện mai phục” quả là tuyệt hảo! Quả thật mang phong phạm quý phái — đáng tiếc, lại kết thúc quá nhanh, không kéo dài… “

“Địch tướng quân cũng tinh thông âm luật?”

“Không dám nhận, là hạng vũ phu l ỗ mãng, thỉnh thoảng nghe một chút, chỉ dám nói năng lung tung vài câu mà thôi.”

Vị Ương quận chúa tay vẫn đặt trên đàn, thở dài nói, “Lúc xưa, anh hùng mạt lộ, mỹ nhân tự vận —— nhiều năm qua đi, nghe lại khúc cầm này vẫn tưởng được sự bi thương của năm nào”

Thanh âm từ phía sau nàng ngừng chốc lát, rồi chậm rãi cất lên, “Kỳ thực, thương tâm ly biệt thì có gì khác nhau đâu? Tự cổ, ái tình đều tương đồng, khúc nhạc cổ này vì vậy mà tương thông.”

Vị Ương quận chúa không đáp, đột nhiên lại khảy đàn, cất tiếng hát,

Hán binh dĩ lược địa, tứ diện sở ca thanh. Đại vương ý khí tẫn, tiện thiếp hà liêu sinh?

Một nghìn năm trước Ngu Cơ quả có một không hai, hiện tại nàng bất giác hát lên, cũng mang theo cảm giác tuyệt vọng.

Phía sau không còn có tiếng người. Nàng biết Địch Thanh đã đi.

Thương tâm lúc ly biệt thì có gì khác nhau đâu? Y cũng vậy?

Y có đau lòng không?

Nàng không biết.

Nàng chậm rãi bỏ tay xuống, trên tay áo trắng đã có một vệt máu đỏ —— nàng biết, bệnh của nàng ngày càng trầm trọng.

Hoàng hôn đã xuống, nàng nghe tiếng chim nhạn kêu chiều trên cao đầy bi thương, kèn lệnh lại dồn dập, bất giác lại ho khan.

Gió cát tái ngoại thổi vào người như dao cắt, nàng lại thổ huyết.

“Quận chúa, bên ngoài bão cát lớn, cẩn thận thân thể.” Lại có thanh âm đằng sau vang lên. Câu nói rõ ràng thể hiện sự quan tâm, nhưng thanh âm tuyệt đối không có chút tình cảm, mà còn có phần sắc lạnh.

Vị Ương quận chúa ngẩng đầu nhìn lên, thấy một vị thiếu nữ vận hoàng sam đầu cài thúy vũ, dáng vẻ xinh đẹp tư thế hiên ngang.

Tỳ Bà công chúa!

Tỳ Bà công chúa mục quang biểu lộ nét kỳ quái —— Cô ta ở chỗ này có nghe nàng và Địch Thanh trò chuyện không? Vì sao cô ta lại đến đây, vì sao có ánh mắt này?

Không biết lý do gì mà Vị Ương quận chúa không hề có hảo cảm với cô ta—— có lẽ vì cô ta đã bắn chết con chim điêu.

Con chim đó vốn dĩ là tự do, không trói buộc…

“Quận chúa thân thể không được tốt sao?” Tỳ Bà công chúa hỏi, khóe mắt ẩn hiện tiếu ý.

Vị Ương quận chúa thản nhiên, “Ta thân thể luôn rất yếu, hai năm trở lại đây vẫn phải nằm suốt trên giường bệnh, tuy rằng nửa năm gần đây có khá hơn chút, nhưng bệnh vẫn chưa khỏi hẳn…”

Nàng vừa nói vừa lau vết máu bên khóe miệng. Chỉ có một người biết, bệnh của nàng, là thứ tâm bệnh… Hai năm trước, nàng vốn là một thiếu nữ khỏe mạnh, hoạt bát… đối với nhân sinh, đối với thời gian phía trước đều ngập tràn hoan hỷ, vui tươi.

Tỳ Bà công chúa cười cười, mục quang càng sắc lạnh, “Quận chúa không quản đường xa, ôm bệnh đến vùng biên ải thành hôn, quả nhiên là tình thâm ý trọng! Tiện thiếp chân thành bội phục.”

Giọng nói của cô ta đầy vẻ châm chọc và địch ý, Vị Ương quận chúa làm sao nghe mà không hiểu? Thế nhưng, sao cô ta lại có loại ngữ khí này? Lẽ nào cô ta đã biết là chính nàng đã làm đứt dây cung?

Tỳ Bà công chúa từ trong lòng lấy ra một cái hộp đưa tới, thản nhiên nói, “Chúc mừng quận chúa lương duyên mỹ mãn, đây là chút lễ mọn, xin vui lòng nhận cho.”

Nói đoạn, nàng quay mình đi thẳng.

Chờ nàng ta đi xa, Vị Ương quận chúa mới mở hộp, sắc mặt tức thì trắng bệch!

Trong hộp có một lá vàng, ngoài ra còn có… chân của hai con chim điêu! Đôi chân đầy máu!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-10)


<