← Hồi 2 | Hồi 4 → |
Đã kết thúc sao? Nàng nhìn nam tử đang hấp hối trong lòng, nhìn gương mặt hắn tái nhợt đi, cùng với vết thương trí mạng ở trên ngực kia, thần sắc cũng dần có chút hoảng hốt…… Tinh thần, quả thực sẽ ở tối nay rơi xuống? Cúi đầu, nhìn một đạo vết thương thật sâu trong lòng bàn tay. Đạo vết thương kia, đồng thời đã ở trong lòng nàng cùng người kia đi?
“Tư mệnh tinh thần của phu nhân, cũng đã tắt từ mười năm trước .”
Nàng nhìn lên một nơi trên bầu trời sao, hồi lâu, bàn tay hướng phía trên án một lát cầm lên một chén rượu kia. Bưng lên, đưa tới bên môi.
“Không.” Trong lòng bỗng nhiên truyền đến một câu, chén rượu trên tay nàng , bỗng nhiên bị người đánh rơi ở một bên, rượu hắt đến trên mặt sàn trơn bóng, phát ra một tiếng “Tê”.
“…… Này, đây là ngươi chuẩn bị cho ta , không phải sao?” Tiếp vương vừa mới thanh tỉnh được một chút, chính là đang nhìn nàng mỉm cười, đứt quãng hỏi. Trên gương mặt Hoa Nhị phu nhân, lần đầu tiên xuất hiện biểu tình khiếp sợ, không thể tin cúi đầu nhìn vị vương giả trong lòng, nhịn không được nhẹ giọng hỏi:“Ngươi – ngươi có biết?”
Tiếp vương ho khan, tưởng đem máu từ trong yết hầu ho đến cạn, nhưng mà thanh âm vẫn như cũ là mỏng manh mà đứt quãng:“ Ngay từ đầu…… Ta còn nghĩ đến, nghĩ đến người kết thúc, sẽ là ngươi……” Hắn cười, nhìn trời cao, ở nơi đó có một ngôi sao lớn rung động dường như lung lay sắp đổ.
“Nhưng là…… Trời cao vẫn là chiếu cố ta. Rốt cục, rốt cục lại để cho ta thấy nàng…… Ngô vô hận, ngô vô hận hĩ!”
Hắn đắc ý cười to, nhưng mà miệng lớn huyết cũng đồng thời theo trong miệng phun ra. Tiếp vương dừng một chút, sau khi ngừng ho khan, hắn ngẩng đầu nhìn nàng, bỗng nhiên nói: “Còn kịp…… Thừa dịp ta còn còn sống, đến, mau báo thù đi. Ngươi muốn giết ta thật lâu rồi, không phải sao, ái khanh?”
Nàng giật mình, nói không ra lời, trong lòng cảm giác như có cái gì vậy muốn phá vỡ mà thoát ra.
Nhìn của nàng chần chờ, Tiếp vương nở nụ cười, đưa tay vuốt ve mái trắng tóc dài trắng thuần của nàng:“Lần đầu tiên gặp ngươi…… Vẫn là màu tóc đen…… Đây là từ đêm hôm đó ngươi vào cung, trong lúc đó bạc – không phải sao?…… Khụ khụ…… Hận ta sao?”
“Hận.” Rốt cục, nàng hộc ra một chữ.
“Kia đã như vậy, báo thù đi…… Trong tay không có vũ khí như thế liền dùng bội kiếm của ta đi.” Tiếp vương dường như muốn cầm lấy bội kiếm đưa cho nàng, cũng đã không có khí lực. Nàng đơn giản cúi đầu nhìn hắn không nói gì. Nàng lần đầu tiên phát hiện của thái dương của hắn đã có chút tóc bạc, này được xưng là thứ nhất dũng sĩ, ở trong ba mươi chín năm nhân sinh đã chinh phục quá vô số quốc gia, nguyên lai đã bắt đầu muốn già cả ……
Đợi không được câu trả lời của nàng, thần trí Tiếp vương rốt cục lại mơ hồ.
Cuối cùng ở thời điểm lần nữa tỉnh lại, trời đã muốn bắt đầu trắng bệch, tinh thần ảm đạm đi xuống.
Tiếp vương nhận ra bản thân nằm ở trên hồ tháp(tháp trải lông hồ li, ta đoán vậy ), trên người đắp một cái chăn gấm dễ chịu. Nàng đã không ở bên cạnh người, mà bội kiếm của hắn còn đặt ở trong tay. Trong tầm mắt mơ mồ, hắn thấy tử y nữ tử đứng ngoài cửa bên trên hành lang, ngẩng đầu nhìn nơi nào đó trên trời cao, không hề nhìn đến hắn. Một đầu tóc bạc giống như tuyết trắng ngoài trời ở trong gió lạnh nhẹ nhàng tung bay.
“Nguyên lai, ta ngay cả bị giết giá trị… Đều không có sao?” Tiếp vương cười khổ trong lòng, lại cảm thấy thân mình bỗng nhiên trở lên nhẹ nhàng, ngoài cửa thân ảnh của nữ tử đã ở trong hoảng hốt kéo xa –
“Vũ Nhiên……”
Hai gương mặt nữ tử ở trong đầu hiện ra, sau đó, dùng hết khí lực cuối cùng, hắn chỉ gọi ra một cái tên.
Sóng biển vĩnh viễn vỗ bờ, ở ánh sao lạnh lùng vỡ ra thành hàng ngàn bông tuyết.
Đã muốn vào đêm , đèn đuốc trong đội quân đóng quân trên bờ cũng dần dần tắt. Mấy ngày hôm trước oanh ca yến hạp (hình như là tên địa danh lên ta giữ nguyên) vừa đổ xuống một trận tuyết lớn, hôm nay mới ngừng, vào thời gian ban đêm, lại lạnh thấu xương. Nhưng mà, giữa phần phật gió biển, trong một cái lều trại màu vàng trên vách núi lại vẫn đang sáng ánh đèn.
Nhóm vệ binh đều đã nhận được mệnh lệnh trở về nghỉ ngơi, trên bàn lớn đặt một cây trường kiếm, bên trong trướng chỉ có một chiến sĩ mặc nhung trang màu đen, dựa án mà ngồi. Gương mặt hắn có đường cong lưu loát mà anh tuấn, mái tóc trắng thuần dùng dây da buộc lên. Sắc mặt rất trầm tĩnh, uống một chén rượu liền ngẩng đầu nhìn một chút bầu trời đêm bên ngoài, dường như đang chờ mong cái gì.
Đối diện đèn đuốc huy hoàng, đó là Dương Châu đại lục phồn hoa. Chẳng qua cách xa nhau một mặt nước mà thôi, lại có vẻ xa xôi như vậy. Giống như hắn cùng với cố quốc của hắn, tuy rằng chỉ trong khoảng cách mấy ngày bay, cũng là địa phương cả đời cũng không thể quay về.
Đã bao lâu…… Đến tột cùng đã bao nhiêu lâu?
Theo bản thân lưu lạc đến nơi tên là Sưởng quốc này, đến bây giờ đã là nhanh ba mươi năm rồi đi?
Trí nhớ dần dần hoảng hốt , gương mặt phụ thân chậm rãi hiện lên ở trong trời đêm, vẫn như cũ uy nghiêm mà không thể tiếp cận, ánh mắt khi nhìn về phía hắn, mang theo ghét bỏ cùng thương xót.
“Bệ hạ, như thế nào…… Xử trí hoàng hậu như thế nào?” Một ngày kia, nghe đại thần xin chỉ thị xong, hắn ôm đệ đệ vượt qua đại nạn không chết, ngồi ở một bên xác của vị sủng phi bị độc chết, gương mặt của phụ vương trở lên cứng ngắc.
Hắn bị mẫu thân dùng sức ôm vào trong lòng, mẫu thân run run rất lợi hại, ôm đứa trẻ tám tuổi là hắn, cơ hồ muốn ôm hắn đến không thể hít thở, nhưng mà, mẫu thân đối với việc bản thân bị định tội nhưng lại không đi mở miệng biện bạch.
Phụ vương lẳng lặng nhìn mẫu thân, rốt cục phẫn nộ mở miệng:“Thật không ngờ, ngươi lại ác độc như vậy!…… Dung nhi, ngươi là không phải bị ghen tuông khiến đầu óc mê muội ?! Độc chết mẫu tử Thanh phi! May mắn Vũ Dương trúng độc không nặng, khi hạ táng liền khóc tỉnh, bằng không ngươi còn muốn giấu giếm ta tới khi nào!” Bởi vì không khống chế được, phụ vương tùy tay cầm lấy cái chặn giấy bằng bạch ngọc trên án, ác độc ném đến trên người mẫu thân.
Máu theo thái dương mẫu thân chảy xuống. Bởi vì quá sợ hãi, hắn rốt cục khóc lên, ôm lấy mẫu thân.
“Ha, ha……” Không có biện bạch cái gì, cúi đầu, máu nhuộm đầy mặt, hoàng hậu bỗng nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Ngươi cười cái gì? Ngươi cười cái gì! Độc chết Thanh phi, làm cho Vũ Dương không có mẫu thân, ngươi đắc ý sao?” Nghe được thê tử cười lạnh, Mông quốc hoàng đế rốt cục nhịn không được giận dữ, từ trên chỗ ngồi lao xuống, nắm lấy mái tóc của hoàng hậu, rút ra bội kiếm đặt tại trên cổ nàng, hung hăng hỏi. Bên cạnh, Thanh phi tỷ tỷ – Cẩn quý phi, ôm tiểu hoàng tử nghẹn ngào không nói.
Hoàng hậu liều lĩnh , đối với trượng phu của mình cười ha hả:“Ta muốn cười, đương nhiên muốn cười! Ha ha, Sính lang…… Ta cười ngươi uổng làm vua một nước, lại không giữ được lời hứa ngày đó của chính mình!”
Có lẽ là bởi vì một tiếng kia cơ hồ đã muốn xa lạ “Sính lang”, làm cho hoàng đế kinh ngạc dừng tay lại. Kiếm theo trong tay hắn loảng xoảng rơi xuống đất, tay hắn đang nắm tóc của nàng cũng chậm rãi buông lỏng ra.
Nơi đó, bởi vì đang chịu tội mà bỏ đi trang sức hoa lệ, chỉ còn lại duy nhất một cây trâm đồi mồi mộc mạc.
Không rời không bỏ, sinh tử gắn bó.
Đó là kết tóc trâm tự tay hắn làm. Năm đó, là khi hắn còn chưa được lập làm thái tử, vụng trộm tặng cho con gái của Đại Tư Nông là nàng.
“Dung nhi, nếu ta làm hoàng đế, như vậy ngươi chính là hoàng hậu của ta!”
“Đừng choáng váng, Sính lang…… Ngươi có ba vị ca ca đâu, luận đến ngươi làm hoàng đế sao? Hì hì…… Không làm hoàng đế mới tốt, làm hoàng đế có nhiều phi tử như vậy, muốn gặp ngươi một lần cũng khó.”
“Nói bậy! Ai nói hoàng đế nhất định phải có phi tử khác ? Tương lai ta sẽ không nạp phi tử khác, Dung nhi.”
“Ân ân…… Nói thật dễ nghe a.”
“Làm sao, không tin lời ta nói, vậy đem những lời này khắc lên trên trâm làm chứng! Khi nào ngươi cảm thấy ta làm không đúng , vậy có thể lấy thứ này đến giáo huấn ta –”
Đột nhiên nhớ lại, giống như cơn đau nhức bình thường đánh úp lại, hoàng đế từ trong ngực phát ra một tiếng thở dài thâm trầm, sau đó buông tay ra, suy sụp bưng kín mặt, không cho người bên cạnh nhìn thấy biểu tình giờ phút này trên mặt của hắn.
“Sính lang, ngươi thất hứa, không phải sao?……” Bị định tội hoàng hậu nở nụ cười, ôm con, đứa trẻ năm tuổi kia, có cánh chim màu đen kì dị,“Từ lúc ta sinh hạ đứa nhỏ có đôi cánh đen này, đại thuật sư nói đây là điểm bất tường, chúng ta đã bắt đầu bất hòa …… Ngay cả vũ này họ cũng không làm cho đứa nhỏ có được (?), dù sao cũng là con ngươi a, sính lang!”
“Vậy ngươi cũng không nên độc chết mẫu tử Thanh phi!” Trầm mặc hồi lâu, không thể phủ nhận chỉ trích của thê tử, hoàng đế vô cùng đau đớn trả lời, đồng thời nhìn về phía đứa nhỏ mới ba tuổi liền mất đi mẫu thân trên long tháp kia, đứa nhỏ kia có đôi cánh và mái tóc trắng thuần lúc này đang tò mò nhìn tất cả phát sinh bên này, trong ánh mắt có thuần nhiên thiên chân.
Hoàng hậu cười ha hả, thần sắc trong đôi mắt đã có chút điên cuồng: “Ta mới mặc kệ! Ai đem ngươi từ bên người ta cướp đi, ta sẽ giết kẻ đó! Coi như đứa trẻ của nữ nhân này mạng lớn!…… Ha ha ha ha, Sính lang, ngươi giết ta a! Bằng không ta còn muốn giết đứa trẻ này!”
Nàng lại cúi đầu, dỗ dành đứa con trong lòng bởi vì kinh hãi mà khóc lên:“Không được khóc, Ám Vũ! Khóc có ích lợi gì, sẽ chỉ làm người ta càng khinh thường ngươi!– ngươi phải làm một cái nam tử hán, trăm ngàn không thể làm cái nam nhân giống như phụ vương ngươi như vậy nam nhân a!”
Mông quốc hoàng đế suy sụp ngồi trở lại trên long tháp, nhìn tiểu nhi tử ba tuổi của mình, lại nhìn nhìn một đôi mẫu tử bên dưới, rất lâu sau đó, không thể trả lời câu gì. Bên cạnh, các đại thần không thể đoán được tâm ý của hoàng đế, cũng chỉ đứng ở một bên trầm mặc. Chỉ có Cẩn quý phi ôm nhi tử của muội muội mồ côi, thê lương bi ai quỳ xuống:“Hoàng Thượng, thỉnh vì Thanh phi cùng đứa nhỏ này làm chủ a!” ( Nhi: TMD tiện nhân ngươi không nói thì ai bảo ngươi câm a… tức chết lão tử, hừ hừ)
“Phế hoàng hậu thành thứ dân…… Còn có cả thái tử, cùng nhau trục xuất biên giới, vĩnh viễn không thể quay lại!” (Nhi: cẩu hoàng đế, cẩu nam nữ, ta phi… Chúng mm: chúng ta cũng phi a, phi phi phi….)
***
Thực lạnh…… Gió tuyết thực lạnh……
Không biết lưu lạc đến biên giới quốc gia nào , nhưng mà hắn vẫn đang không ngừng lôi kéo xe trượt tuyết tiến về phía trước, bởi vì sợ sau khi dừng lại, sẽ cảm thấy không còn sức lực để tiếp tục đi, mà ở Thanh châu, trên cánh đồng tuyết mờ mịt giờ đã hóa thành băng.
Ngày tháng lưu lạc đã muốn quá hai năm …… bệnh tình mẫu thân đã trở lên nguy kịch, mà hắn cũng đã trưởng thành.
“Phía trước chính là Sưởng quốc! Qua Sưởng quốc, đi ra Dương Châu !” Nhóm dân cư cùng đi hoan hô lên, nhìn phía trước thấp thoáng có thể thấy được cửa thành — Dương Châu. Cái địa phương phồn hoa giàu có và đông đúc kia, hoàng kim quốc gia, vẫn là giấc mộng của nhóm dân cư lưu lạc này.
Hắn không có cùng bọn họhoan hô, thậm chí cảm giác được ngay cả khí lực cũng không có . Nhưng hắn khẽ cười lên, kéo xe trượt tuyết, đối mặt mẫu thân đang ốm đau ở đằng sau nói:“Đến rồi …… Nương, Dương Châu…… Đến rồi ……” Cửa mở, đám người kia chen chúc mà vào, không thể cùng nhóm tráng niên lưu dân này tranh đoạt, hắn bị đẩy đến phía sau, thật mạnh ngã sấp xuống ở trên đường đá lạnh như băng.
Một cú ngã này, làm cho hắn không còn khí lực để đứng lên.
“Hoàng Thượng đi săn!” Cửa thành bỗng nhiên mở rộng, đại đội quan quân thị vệ cưỡi khoái mã chạy đi, sở hữu dân chúng đều tránh đến hai bên đường. Chỉ có hắn không kịp trốn tránh, trơ mắt nhìn một đội hoa lệ xe ngựa kia thẳng tiến mà đến, trên chiếc xe ngựa màu vàng, ngồi một vị cao cao vương giả, trong lòng ôm một cái tiểu cô nương giống như tuyết đoàn, tựa như thế giới của tiên nhân.
. “Ai nha! Phụ vương, có cái ca ca ở phía trước!” Thấy hắn ở phía trước, tiểu công chúa la hoảng lên, bưng kín ánh mắt.
“Tránh ra! Mau tránh ra!” Có người kêu lớn, hắn giãy dụa đứng lên, trong đầu lại trắng toát một mảnh.
“Đứa nhỏ, tỉnh rồi?” Tỉnh lại thời điểm, nghe thấy có người thân thiết hỏi, mở mắt ra, thấy chính là gương mặt ôn hòa của vương giả.
Hắn muốn ngồi xuống, hỏi:“Nương đâu?…… Nàng ở đâu?”
Vương giả chần chờ , không có trả lời. Bản thân hắn giãy dụa đứng lên, lại nghe thấy một tiểu cô nương ở sau lưng thanh thanh thúy thúy trả lời:“Ca ca, mẫu thân ngươi đã chết!…… Đi đến địa phương rất xa . Bất quá không có việc gì a, Nhã nhi có thể chơi cùng ngươi a.”
Hắn kinh hãi quay đầu, chỉ kịp nhìn thấy cái kia bị bà vú ôm, tiểu công chúa trắng ngần, từ ngoài cửa sôi nổi tiêu sái tiến vào. Còn không biết ý nghĩa của sinh tử, cô gái nhìn gương mặt tái nhợt của hắn, vẫn tươi cười trong suốt như cũ.
“Phức Nhã, không được nói bậy!” Sưởng vương nổi giận quát nữ nhi, một phen đem nàng từ bên người bà vú ôm ra.
Đang mếu máo, cái tiểu cô nương ba bốn tuổi kia khóc lên:“Oa…… Hắn, của nương của hắn rõ ràng đã chết thôi! Đại phu vừa rồi là nói như vậy …… Ô ô……” Ý thức của hắn, bỗng nhiên biến thành trống rỗng. Thấy thiếu niên bỗng nhiên lại lần nữa ngã xuống, tiểu cô nương đang ủy khuất khóc lớn cũng kinh sợ :“Ai nha! Ca ca làm sao vậy?”
“Nhã nhi……” Đế vương hít sâu một hơi, ôm nữ nhi vào lòng, sờ sờ mái tóc đen tuyền của nàng – thực đáng tiếc, đại khái bởi vì nguyên nhân mẫu thân của nàng không phải thuộc hoàng thất vũ tộc, mái tóc của nàng là màu đen, không giống như của biểu tỉ Vũ Nghê của nàng, đạm kim sắc tóc dài. Bởi vì huyết thống, nữ nhi cũng rốt cục mất đi tư cách trở thành cơ võ thần.
“Về sau không cần lại cùng ca ca nhắc đến nương của hắn, biết không?” Hắn yêu thương hôn hôn mặt nữ nhi.
Những ngày sau đó là bình tĩnh. Bởi vì được sưởng vương giữ lại, hắn không có đi Dương Châu mà ở lại Sưởng quốc, vì mẫu thân ba năm hiếu đạo. Hắn không có nói cho bất luận kẻ nào biết xuất thân của hắn, cho dù là người cùng nhau lớn lên – Phức Nhã công chúa.
Sưởng vương là một người nhân từ, tuy rằng cũng có thuật sư cảnh cáo nói rằng, thiếu niên có đôi cánh màu đen này là người mang điềm xấu, nhưng mà vô luận là Sưởng vương hay là dân chúng trong nước đều đối với loại cảnh báo này không thèm quan tâm. Tại đây trên mảnh đất tha hương, hắn đã được dạy dỗ cùng chỉ bảo tốt lắm, vô luận là thi thư hay là kiếm thuật, hắn đều được sư phó hoàng gia Sưởng quốc chỉ điểm.
Mười ba tuổi thời điểm, hắn lặn xuống đáy biển oanh ca hạp, rút ra Vấn Thiên trường kiếm, được xưng đệ nhất chiến sĩ, oanh động cả nước. Sưởng vương lúc này phong hắn là hộ quốc công ( ta chém), đó là vinh dự cao nhất hộ quốc chiến sĩ. Hơn nữa, còn muốn đem nữ nhi duy nhất của mình gả cho vị dị quốc thiếu niên này.
Hắn không ngạc nhiên cũng không có phản đối, hết thảy, giống nhau chính là sẽ như vậy.
Tuy rằng không phải của tổ quốc của hắn, nhưng là hắn yêu nơi này hơn tất cả, yêu một mảnh đất này cùng những con người ở đó……
Có đôi khi hắn cũng phát giác, tuy rằng hắn cũng không chán ghét cái tiểu công chúa mảnh mai hiền lành kia, nhưng hắn cũng không thích nàng so với một chiến sĩ bình thường khác, bằng hữu bình thường càng thích nàng. Hắn không thích của nàng vô ưu vô lự, của nàng cười vui, của nàng không rành thế sự……
Giống như lần đầu tiên hắn thấy này tiểu công chúa thì liền cảm thấy như vậy: Nàng, cũng không phải là người cùng một thế giới với hắn……
Bất quá, hắn vẫn là thực bình tĩnh tiếp nhận hảo ý cùng ban ân của Sưởng vương, giữa tiếng hoan hô của cả nước, dùng cây trâm của mẫu thân lưu lại cài lên búi tóc của nàng, đối với Chư Thiên tinh đấu thề muốn thủ hộ nàng cả đời. Hắn đã nghĩ, hắn tuyệt không muốn lại trở thành nam nhân giống như phụ thân.
Nếu không phải khi Vũ Nghê hoàn thành huấn luyện của tuyết hạc đoàn trở về Sưởng quốc, tại trên luận võ trường gặp hắn.
Nếu không phải ở ngày đại hôn, hắn thế nhưng không thể hoàn thành huyết thệ;
Nếu không phải Tiếp quốc quân đội bỗng nhiên tiến công, bắt đi cái tiểu công chúa Phức Nhã trong lời nói kia……
Như vậy, hiện nay không biết sẽ là dạng cục diện gì…… (làm gì có nhiều “nếu” như vậy cơ chứ, hả cái đồ tiểu tử thúi có mắt không tròng kia)
Hồi ức như thủy triều bao phủ hắn, mà ở bên ngoài, trong trời đêm, bỗng nhiên có tiếng vỗ cánh nhẹ nhàng.
“Ám Vũ.” Mành che bị gió nhẹ nhàng nhấc lên, tuyết trắng cánh chợt khép lại, một cái nữ tử dừng ở trước lều không tiến vào, gọi hắn một tiếng. Nữ nhân kia có tối thuần khiết huyết thống hoàng thất vũ tộc nên mới có mái tóc màu vàng nhạt, đôi mắt thủy tinh màu tím xinh đẹp, mặt mày thanh lệ mà xinh đẹp tuyệt trần. Hắn đơn giản ngẩng đầu nhìn nàng liếc mắt một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục nhìn chén rượu, hỏi một câu: “Như thế nào?”
Gió từ ngoài mành che thổi vào, cuốn theo một ít bụi tuyết, lạnh làm cho người ta cả kinh. Ám Vũ không hề động, đơn giản chỉ nhìn chăm chú một chén rượu kia. Trong chén tuyết rơi xuống cũng đã muốn đọng hơn phân nửa , cũng lạnh thấu xương.
“Đại thần quan nói, lấy kết quả bói toán của hắn, Tiếp vương tuổi thọ sẽ kết thúc vào tối nay.” Nữ tử thu hồi vững chắc tuyết cánh phía sau, sau đó đi đến, thuận tay đem mành buông xuống, ngồi vào chỗ đối diện hắn. Thời điểm hắn vừa muốn nâng chén, nàng bỗng nhiên nhẹ nhàng đưa tay, đoạt đi chén rượu trong tay hắn, sau đó ngửa đầu uống cạn. Nửa chén là rượu, nửa chén là tuyết.
“Rốt cục đợi được một ngày này, Ám Vũ.” Buông cái chén, trong thần sắc nữ tử có trong suốt ba quang chớp động, có lẽ bởi vì tác động của rượu, trên hai má trắng nõn của nàng nổi lên thản nhiên đỏ ửng, nhẹ nhàng nói,“Như vậy, có thể nghênh hồi Hoàng Thượng cùng tộc nhân, Phức Nhã…… Phức Nhã cũng có thể trở lại – đều đã muốn mười năm ……”
Nhung trang chiến sĩ không có trả lời, qua hồi lâu, mới lặng yên thở dài một tiếng, nói: “Vũ Nghê, như vậy, ngươi…… Ngươi lại có tính toán gì?” Hắn nhìn về phía nàng, lại thấy nàng cầm chén rượu suy nghĩ xuất thần. Tuyết theo đầu ngón tay hòa tan, một đường đi theo ngón tay mảnh khảnh của nàng chảy xuống dưới.
Nhìn nàng, Ám Vũ trong ánh mắt dâng lên thần sắc phức tạp.
“Ô ô ô ô ô……–!” Giữa yên tĩnh, tiếng kèn sắc nhọn bỗng nhiên cắt qua quân doanh không khí.
“Có người! Có người bay qua oanh ca hạp! Mau bắn tên!” Tiền phương, binh lính trực đêm lập tức cảnh giác, cây đuốc hừng hực chiếu sáng vực sâu tối đen. Ám Vũ cùng Vũ Nghê đồng thời đứng lên, song song đi ra bên ngoài.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, chỉ thấy tuyết trắng cánh chim giống như sao băng, theo eo biển đối diện lao đến.
“Tuyết hạc đoàn chiến sĩ……” Thấy người tới có cánh chim cùng mái tóc trắng thuần, Vũ Nghê có chút giật mình thấp giọng nói một câu, từ trên lưng cởi xuống ống sáo. Đôi cánh tuyết trắng của nàng theo đầu vai lại mở ra, chuẩn bị phi thân nghênh chiến.
Nhìn thân ảnh mạnh mẽ kia, Ám Vũ ngay cả mày cũng không nhăn lại, đè lại bả vai Vũ Nghê: “Ta đến.”
Vũ Nghê kinh ngạc quay đầu, chỉ cảm thấy hai bên má một trận gió thổi qua, hắc y chiến sĩ đã không còn ở tại chỗ. Dưới bầu trời đêm, tối đen cánh chim thật lớn theo phía sau lưng Ám Vũ triển khai, che kín bầu trời đầy sao.
Đồng thời trong lúc triển khai cánh chim màu đen, trong mắt sở hữu chiến sĩ trên bờ, đều toát ra thần sắc kiêu ngạo cùng kính sợ.
Đây là bọn họ quốc gia anh hùng. Nếu không phải nhờ vào dẫn dắt của hắn, nho nhỏ Sưởng quốc căn bản không thể ở trong loạn thế kiên trì cho tới hôm nay.
Ám Vũ rút ra trường kiếm, nghênh đón kẻ xâm nhập ở giữa không trung kia.
Tuyết hạc đoàn chiến sĩ kia đã nhanh chóng tiếp cận, nhưng là, ở khi tiếp cận, lại thấy trên tay hắn không có bất kì binh khí nào. Vị thiếu niên vũ nhân kia đang nhìn đôi cánh màu đen kì dị, trong đôi mắt bỗng nhiên có kịch liệt chấn động.
Ngay sau đó, vui mừng nở nụ cười, thiếu niên giang rộng đôi tay, chào đón: “Ba mươi năm không gặp, ca ca……”
← Hồi 2 | Hồi 4 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác