Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tinh trụy - Hồi 4

Tinh trụy
Trọn bộ 5 hồi
Hồi 4: Tinh trụy 4
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-5)

Rốt cục tảng sáng, nhưng mà sắc trời vẫn vô cùng âm u, là dục tuyết thời tiết.

Thẳng đến một vì sao cuối cùng cũng biến mất, tử y nữ tử trên hành lang mới xoay người lại, đi vào trong các.

Người kia ngủ thực bình tĩnh…… Từ nay về sau, buồn vui gì đó sẽ không bao giờ có thể làm cho hắn phiền lòng. Hoa Nhị phu nhân ngồi xuống bên người hắn, lẳng lặng nhìn hắn, nhìn này một thế hệ vương giả được xưng anh hùng cái thế, rất lâu sau đó, bỗng nhiên không hiểu vì sao nhẹ nhàng thở dài một tiếng:“Xem ra vừa muốn tuyết rơi…… Thật sự là tịch mịch (cô đơn ) a.”

Đại Tiếp vương triều, khai quốc quốc vương Cơ Dã đã chết, cái chết ly kỳ, chính sử nói hắn chết do việc nước mệt nhọc, dã sử nói hắn chết do bị ám sát, thậm chí có người nói toàn bộ quá trình là do Tấn vương bày mưu. Toàn bộ Cửu Châu đại lục, đều lâm vào chấn động.

Tin tức Tiếp vương chết đi là như thế rung động, thế cho nên một cái tin tức khác theo phương bắc xa xôi truyền đến đều đã bị người dân trong nước bỏ qua: Ở đêm Tiếp vương chết đi, Sưởng quốc quân đội đối diện Oanh Ca hạp bay vùn vụt qua eo biển, dưới sự dẫn dắt của hai nam một nữ_ ba chiến sĩ cao cấp của vũ tộc, dưới một đường máu phá vây, mang đi mười năm bị giam lỏng Sưởng quốc quốc quân cùng di dân.

Nhưng mà, Tiếp quốc dưới tình huống đại cục rung chuyển, một kiện sự tình này cơ hồ không được coi trọng, Tấn vương vội vàng xử lý quan hệ quyền thế rắc rối phức tạp trong triều, đối với tin tức mấy ngàn tù binh chạy trốn, cũng không kịp làm ra phản ứng thuận lợi gì.

Lịch sử tiến trình còn tại tiếp tục, không thể ngăn cản – chấm dứt Chiến quốc thời đại mạnh nhất võ sĩ “Thần võ vương” Cơ Dã đã chết, Tiếp quốc khóc tang ba tháng. Ba tháng sau, Tấn vương Xương Dạ kế vị.

Việc thứ nhất sau khi lên ngôi, đó là an bài đại tang của Tiếp quốc khai quốc quân chủ.

Các đại thần tranh chấp hồi lâu, về sau cùng nhau khảo chứng qua mấy trăm bản sách cổ, rốt cục miễn cưỡng cùng nhau nhất trí dùng danh hiệu “Võ liệt”. Này danh hiệu, nhưng là do khâm thiên giam Tây Môn tiến sĩ trước đó đã thần bí biến mất sau lại xuất hiện ở trên nghị sự đường đề xuất. Ngoại bào màu xanh, thiếu niên tuấn tú có vẻ mỏi mệt, đối với cả triều đại thần, hắn thản nhiên đề nghị:“Dùng Vũ liệt đi, Tiếp vương sẽ thích ……”

Tuy rằng đối phương từng là khâm thiên giam, nhưng mà Lễ bộ Thượng Thư vẫn như cũ chuẩn bị phản bác. Lúc này, triều đình ngoài cửa bỗng nhiên có một thanh âm lẳng lặng lặp lại: “Không sai, dùng Vũ Liệt thôi…… Hoàng Thượng nhất định sẽ thích .”

Đó là thanh âm nữ tử, tuyệt đối không nên xuất hiện tại trường hợp thương thảo quốc gia đại sự. Mọi người, bao gồm tân hoàng đế Tấn vương cùng Tây Môn đều nhìn về phía bên ngoài Thái Hòa điện – nơi đó, nhuyễn kiệu trên đường thập phần gấp gáp mà đến, tử y tóc bạc, cũng là Tiếp vương khi còn sống sủng ái nhất phi tử: Hoa Nhị phu nhân.

“Phu nhân, nơi này không phải địa phương mà ngươi nên tới……” Tuy rằng vẫn thèm khát sắc đẹp của nữ tử này, nhưng mà tại dạng này trường hợp, đối mặt nhiều như vậy lão thần, Tấn vương vẫn là lạnh lùng nói một câu. Lễ bộ Thượng Thư nhăn lại cặp mày hoa râm, quát lên: “Vẫn là thỉnh người quay lại Phất Hương điện thôi, quý phi! Hoàng Thượng cùng thần Còn đang thương thảo quốc sự.”

“Hoàng Thượng?” Hoa Nhị phu nhân nhẹ hướng Tấn vương liếc mắt một cái, cười khẽ một tiếng. Ánh mắt dừng lại trên người hiểu biết chiêm tinh sư, đối với Tây Môn Dã Tĩnh hơi hơi gật đầu, sau đó, nàng nhấc vạt váy, tại trên triều đường quỳ xuống, khẽ mở miệng, từng chữ một rõ ràng nói –

“Nô tì nhận tiên vương trọng ân, nay nguyện lấy thân tuẫn táng.”

Nháy mắt, không khí trên triều dường như ngưng trệ, hô hấp của mọi người ở sát gian dừng lại, nhìn vị này tử y hoa phục phi tử, tựa hồ không tin những lời như vậy nhưng lại xuất từ trong miệng một nữ tử trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp.

“Này, điều này sao có thể!” Theo bản năng, Tấn vương hổn hển thốt ra một câu. Nhưng mà, sau một lát khiếp sợ, vài vị trọng thần bên cạnh tỉnh táo lại hô đi ra:“Khó được phu nhân như thế trinh liệt! Có thể làm tấm gương cho nữ tử trong thiên hạ noi theo!”

Khóe miệng giữ một tia ý cười kỳ dị, nàng hơi hơi cúi đầu, theo cái cúi đầu của nàng, thật dài lạc kim dây kết ở hai bên má tuyệt đẹp rủ xuống đất, cùng kia một đầu tóc dài tựa lưu tuyết phi sương: “Nô tì nguyện vì tiên vương làm người cầm đèn soi sáng trong minh đường, thỉnh Hoàng Thượng thành toàn.”

“Quý phi đức hạnh tựa băng tuyết, thật là vinh dự của Tiếp quốc! Thỉnh Hoàng Thượng thành toàn!” Lễ bộ đi đầu quỳ xuống chờ lệnh, rất nhanh, cơ hồ sở hữu đại thần trong triều đều phủ phục tại trên sàn điện, màu đỏ quan văn phục sức cùng màu đen võ quan phục sức giống như đại dương. Chỉ có cái kia khoác màu xanh ngoại bào chiêm tinh sư không hề động, đứng ở giữa đại điện trống trải, có chút thâm ý nhìn về phía tử y nữ tử.

“Hảo…… Chuẩn tấu. Các khanh lập tức an bài sự tình cho quý phi.” Không hề bác bỏ đề nghị này, nhìn này vị xinh đẹp nữ tử, Tấn vương chỉ có thể phẫn nộ mà hạ thánh chỉ.

“Tạ Hoàng Thượng ân chuẩn.” Thanh thúy tươi cười, nàng đứng lên, nhìn người đang ngồi trên cao kia, khóe miệng có ngạo nghễ mỉm cười – sẽ không , sẽ không phải tất cả đều là của ngươi…… Ngươi chính là vọng tưởng thôi.

Định ra khai quốc quân chủ danh hiệu sau, các đại thần lại tiếp tục thương nghị nên dùng cái danh hào gì để cấp như thế trinh tiết quý phi. Hoa Nhị phu nhân thản nhiên cười, lui ra ngoài.

Tại thời điểm bước ra điện Thái Hòa, nàng trông thấy của nàng chiêm tinh sư đã ở đứng trên bậc thang cẩm thạch.

“Vì sao không trở về Sưởng quốc đi?” Tây Môn Dã Tĩnh hỏi, trong ánh mắt thâm sâu hiện lên thần sắc khó hiểu. Hoa Nhị phu nhân ngẩng đầu nhìn hắn cười:“Tây Môn tiến sĩ…… Của ta tư mệnh tinh thần, cũng đã tắt từ mười năm trước. Không phải sao?”

“Oanh ca hạp bên kia, còn có người đang đợi ngươi.” Chưa bao giờ thích hỏi nhiều về chuyện tình của người khác, nhưng mà hôm nay, hắn lại nhịn không được lần nữa trở lên lắm miệng, Hoa Nhị phu nhân lắc đầu, nhìn phía bầu trời phương bắc, nhẹ nhàng nói: “Sai lầm rồi. Không phải như vậy …… Người khác hoàn toàn không nghĩ như vậy .”

“Bọn họ nói như thế nào?…… Là công chúa bị bạo quân bắt đi, người hữu tình trời nam đất bắc sao?…… Người hữu tình?” Giống như cảm thấy thú vị, nàng nở nụ cười: “Biết không? Đại hôn ngày nào đó, Ám Vũ cùng ta không thể hoàn thành huyết thệ……”

Nàng giơ lên cánh tay tay, đưa giữa lòng bàn tay một đạo vết thương kia cấp chiêm tinh sư xem:“Dựa theo quy củ trong tộc, sau khi đại thần quan cầu nguyên cho chúng ta, cắt đứt tay của chúng ta cầm cùng một chỗ, nhưng mà…… Máu của chúng ta rơi vào thánh trong hồ nhưng lại không có dung hợp, mà là tự phân thành hai đường chìm vào đáy nước! Đó tuyệt đối là điềm xấu …… Chứng minh rằng Ám Vũ hắn không yêu ta.”

Nàng thản nhiên cười, cúi đầu: “Giống như bản thân ta vậy, yếu đuối ngay cả chính mình đều không thể bảo hộ, lại có thể nào khiến cho hắn để mắt tới…… Có lẽ, Vũ Nghê càng xứng với hắn đi? Đáng tiếc khi đó ta rất ghen tị nàng…… Vì chứng minh chính mình cũng có thể cùng hắn chiến đấu, mới mang theo tham long vọt tới trong trận của địch nhân, kết quả…… Vẫn là bị bắt đến làm đồ chơi cho địch nhân mà thôi.”

“Cho tới bây giờ ta đều là như vậy vô dụng a. Thật sự là khiến cho Sưởng quốc mất mặt ……” Hoa Nhị phu nhân lắc lắc đầu, cô đơn cười,“Ngay cả cuối cùng muốn hạ sát Tiếp vương, cũng không thể thành công – kỳ thật cho dù cơ võ thần không đến ám sát, ta cũng không biết ta có hay không dũng khí nhìn hắn uống xong chén rượu độc kia mà không ngăn cản……”

“Phức Nhã công chúa……” Nhịn không được, chiêm tinh sư kêu một tiếng, nhưng không cách nào đánh gãy của nàng lầm bầm lầu bầu.

“Tộc nhân rốt cục được giải thoát toàn bộ rồi…… Kết tóc trâm ta cũng cho Vũ Nghê – a, kỳ thật sớm nên đưa cho nàng! Nhưng mà ta luyến tiếc…… Liền tham lam chiếm lấy như vậy vài năm. Tuy rằng ta cũng biết, nếu ta không chủ động trả lại tín vật đính ước, lấy cách làm người của Ám Vũ, là hội cả đời dùng thân phận trượng phu của ta, dẫn dắt tộc nhân tiếp tục chiến đấu ……”

“Ta thực ích kỷ đi?” Nàng hơi hơi đối chiêm tinh sư cười, ánh mắt lại giống như xuyên qua thân thể hắn, nhìn vô tận về một nơi ở phương xa kia,“ Tây Môn tiến sĩ, ngươi nói, nếu như bây giờ ta chết, chẳng lẽ không đúng là kết thúc tốt đẹp nhất sao?”

Vừa nói, Hoa Nhị phu nhân một bên đã đi xuống mấy bậc thềm. Người phía sau đột nhiên nói:“Nếu như tuẫn thân làm chấp đăng nhân ( người cầm đèn, ta thấy để thế này hay hơn a) trong lời nói, linh hồn trọn đời sẽ không thể siêu thoát.” Tử y nữ tử cước bộ dừng một chút, nhưng tiếp tục bước đi không có quay đầu lại:“Không quan hệ…… Dù sao vô luận sinh tử, đều là tịch mịch .”

Cước bộ của nàng rất nhẹ nhàng, nhẹ nhàng cơ hồ như đang dùng mũi chân khiêu vũ trên mặt đất.

Nhiều duyên ngoan phúc sinh tiền tạo, cũng có đồng về an ủi tịch liêu. ( lúc trước nhân sinh tạo được nhiều điều tốt, về sau coi như có thể an ủi tuổi già)

Nước biển lạnh như băng vĩnh viễn đánh vào vách đá, bên dưới vách đá, trong nước biển, hai cái chiến sĩ mới trở về từ trên chiến trường thu liễm cánh chim, rửa sạch vết máu trên người. Kia cánh chim, một đôi là thuần trắng, mà một đôi khác đối lập…… là tối đen quỷ dị.

“Đại ca…… Kiếm thuật của ngươi quả nhiên rất lợi hại!” Vũ Dương một bên nhíu mày, vốc nước biển tẩy trôi vết thương trên vai, một bên chân thành sợ hãi than – muối trong nước biển có thể tẩy trừ miệng vết thương rất tốt, cũng phòng ngừa nhiễm trùng, thời điểm được xưng la sát hải quốc Thanh châu vũ tộc chiến sĩ, tắm biển là phương thức chữa thương cơ bản nhất.

Ám Vũ không có trả lời, hắn từ trước luôn là trầm mặc, nay, khi đối diện với huynh đệ cùng cha khác mẹ đã gần ba mươi năm không gặp, càng thêm không nói được lời nào. Ánh mắt của hắn, nhìn xuống một chỗ sâu thẳm trong oanh ca hạp – nơi đó, khi nước biển rút xuống đôi khi có thể thấy được di chỉ thành thị Sưởng quốc đã chìm vào đáy biển.

Trong ánh mắt của Ám Vũ bỗng nhiên có thật sâu thống khổ.

“Ta không phải đại ca ngươi…… Mông quốc cũng không phải quốc gia của ta. Từ tám tuổi khi đó, đã không phải rồi.” Hắn bỗng nhiên đứng lên, chìm sâu vào trong nước biển, khi Vũ Dương còn chưa có phục hồi tinh thần, hắn đã lại nổi lên mặt nước, trong lòng ôm một khối tã lót nho nhỏ…… Đó là một cái thi thể của trẻ con, ở trong hải thiên chi chiến cùng theo thôn trang chìm vào đáy biển, bởi vì khí hậu quá mức rét lạnh, vẫn không có bị phân hủy.

“Nơi này bọn họ cho ta mọi thứ, theo giúp ta lớn lên trở thành một cái chiến sĩ.” Tay Ám Vũ, chậm rãi vuốt ve khuôn mặt cứng ngắc giống như hóa thạch của đứa nhỏ, nơi đó, bởi vì hít thở không thông cùng sợ hãi, còn vẫn duy trì một tia biểu tình thống khổ trước khi chết, đọng lại thành điêu khắc.“Mà ta, cũng không thể bảo vệ tốt Sưởng quốc…… Ta cuối cùng cái gì cũng không có biện pháp bảo hộ.”

Màu đen cánh chim ở sau lưng hắn triển khai, mang theo quỷ dị nói không lên lời. Miệng vết thương trên người Ám Vũ lúc này còn không ngừng chảy máu, nhưng hắn không hề để ý tới: “Có lẽ ta thật sự là kẻ mang điềm xấu…… Sưởng quốc thu lưu ta, cho nên nó diệt vong ……”

“Đại ca, nói cái gì vậy!” Vũ Dương một phen kéo lại tay của hắn, yên lặng nhìn hắn, một chữ một chữ nói,“Hãy nghe ta nói! Ba năm sau khi ngươi cùng mẫu hậu ngươi rời đi, chân tướng rõ ràng – không phải mẫu hậu ngươi hạ độc! Là Cẩn quý phi a! Là cái kia ác độc nữ nhân, cư nhiên hạ độc giết tỷ tỷ của mình, giá họa cho hoàng hậu! Phụ vương đến tận khi chết vẫn luôn thực hối hận!”

Thân mình Ám Vũ chấn động, tay hắn ở dưới nước đột nhiên nắm chặt…… Sau đó, hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, thờ ơ xoay người sang chỗ khác: “Thật không?…… Cho tới bây giờ, ta cũng không cho rằng mẫu hậu là một nữ tử có thể làm ra hành vi hạ độc giết người…… Mẫu hậu thực ra rất kiêu ngạo, phụ vương làm tổn thương nàng, cho nên nàng thà rằng chẳng phân biệt được là thật là giả, thà rằng đi tìm cái chết.”

Hắn triển khai hai cánh, theo mặt biển bay lên, thản nhiên nói: “Đa tạ ngươi đem bản đồ cùng kết tóc trâm của Phức Nhã mang đến, càng phải tạ ngươi đã chiến đấu cùng ta, giải cứu ra tộc nhân – bất quá, Vũ Dương, ngươi nên trở về Mông quốc đi.”

“Đại ca!” Thiếu niên ngửa đầu nhìn hắn, khẩn trương gọi, lại thủy chung không thấy hắn quay đầu. Vũ Dương tức giận thở dài một tiếng, hạ thấp thân mình, làm cho nước biển lạnh như băng đến tê liệt toàn thân miệng vết thương.

***

“Ám Vũ, thuận lợi không?” Nhìn hắn từ trong biển đi lên, Vũ Nghê thân thiết tiến lên đón. Hắn vỗ vỗ bả vai của nàng, lắc đầu.

Sóng vai chiến đấu nhiều năm như vậy, tuy rằng cũng không nói quá điều gì, nhưng thật ra trong lòng hai người bọn họ đều hiểu được – sinh mệnh của bọn họ đã muốn dung hòa với nhau, chỉ có cùng nhau chống đỡ, mới có thể kiên trì đi qua những năm tháng gian nan như vậy. Loại này tình nghĩa thấu hiểu lẫn nhau, người ngoài làm sao có đủ khả năng phá vỡ…… Hơn nữa, lại có thể nào để cho người ngoài phá vỡ.

“Miệng vết thương hiện tại còn chảy máu.” Ở trong trướng ngồi xuống, Vũ Nghê nhìn vết thương trên đầu vai hắn. Tuy rằng bởi vì sử dụng quá nhiều linh lực, chính nàng tinh thần trạng thái cũng có chút hoảng hốt, nhưng mà nàng lại từ trong lòng lấy ra khăn lụa, muốn thay hắn băng bó. Nhưng mà, vừa mới lấy ra khăn lụa, sắc mặt hai người đều có chút mất tự nhiên –

Đó là khăn lụa của Phức Nhã.

Dùng thủ pháp bí mật trong tộc, tuy rằng nhìn qua trắng tinh một mảnh, nhưng chỉ cần nhúng vào nước biển, trên bề mặt sẽ hiển hiện ra bản đồ.

Nơi đó ghi lại vị trí giam giữ các tộc nhân, còn có bản đồ phân bố binh lực của Tiếp quốc đang canh giữ di dân Sưởng quốc…… Nếu không phải do tấm bản đồ này chỉ dẫn rõ ràng, bọn họ căn bản không thể dùng binh lực ít ỏi như vậy, chỉ trong vòng một đêm đột phá được tầng tầng phong tỏa của Tiếp quốc, thành công đem tộc nhân giải cứu đi. Đây là tin tức mà nàng dùng mười năm thanh xuân đổi lấy.

“Phức Nhã công chúa vẫn còn ở Tiếp quốc……” Không khí dường như có chút ngưng trệ, hồi lâu, Vũ Nghê mới mở miệng phá vỡ yên tĩnh,“Nàng vì sao không trở lại? Cái kia bạo quân cũng đã chết, tộc nhân cũng đã trở lại, không phải sao?”

“Hoa Nhị phu nhân không nghĩ sẽ quay trở về.” Ngoài trướng, thiếu niên tóc bạc vén mành mà vào, đem một kiện tín vật khác đặt ở trên bàn,“Kết tóc trâm nàng cũng đã nhờ ta mang về, cũng nói rằng…… Nhờ ngươi đưa tặng Vũ Nghê tiểu thư.” ( đau lòng quá )

Trong trướng hai người hai mặt nhìn nhau, thần sắc trong nháy mắt vạn biến.

“Tướng quân, tướng quân! Không tốt !” Không gian tĩnh lặng, bên ngoài bỗng nhiên có quân sĩ hô to, như vậy kinh ngạc cùng chấn động. Ám Vũ, Vũ Nghê đồng thời đứng lên – chẳng lẽ, Tiếp quốc nhanh như vậy đã có hành động?

“Tướng quân!” Chiến sĩ vừa rồi thẳng hướng vào trong trướng, không bận tâm đến lễ tiết, thật mạnh quỳ xuống.

“Chuyện gì?” Ám Vũ hỏi, kinh ngạc thấy đến đây không chỉ là rất nhiều chiến sĩ, còn có rất nhiều tộc nhân cùng dân chúng!

“Phức Nhã…… Phức Nhã công chúa……” Chạy vội tới vẫn còn chưa có kịp thở, chiến sĩ chỉ nói được hai tiếng liền muốn thở dốc. Nhưng mà, chỉ nghe thấy hai chữ này, đã làm cho sắc mặt Ám Vũ nổi lên biến hóa không thể khống chế.

“Phức Nhã làm sao vậy?” Vũ Nghê ở một bên vội hỏi, ánh mắt lại phức tạp.

“Tiếp quốc chiếu cáo thiên hạ, mười lăm ngày sau vì Vũ Liệt vương Cơ Dã cử hành đại tang, Tiếp quý phi_ Hoa Nhị phu nhân, làm chấp đăng giả tuẫn táng!” Nhìn cái kia chiến sĩ chạy tới không thể nói rõ, trong tộc nhân phía sau, có một vị trưởng lão chậm rãi thay hắn trả lời.

Lời nói của hắn thong thả mà hữu lực, rơi vào trong tai mỗi một người Sưởng quốc đang đứng ở đây.

Ám Vũ kinh sợ. Vũ Nghê kinh sợ. Ngay cả bản thân là người ngoài_ Vũ Dương cũng kinh sợ.

Phức Nhã công chúa vì bảo vệ tộc nhân mà chấp nhận hy sinh, cả Sưởng quốc lớn nhỏ đều biết. Này, di dân mới từ Dương Châu được giải cứu trở về, lại ở trong mười năm hoàn toàn dựa vào nàng dốc hết sức lực chu toàn mà sống cho tới bây giờ. Tuy rằng bị địch quốc bắt đi, nhưng mà ở trong lòng sở hữu dân chúng Sưởng quốc, tiểu công chúa Phức Nhã lại thủy chung giống như một đại tinh tú trên trời, cao quý mà thánh khiết.

“Phức Nhã……” Không tự chủ được, hắn bật thốt lên khẽ gọi.

Rồi đột nhiên, bên ngoài các chiến sĩ cùng tộc nhân giống như sóng lớn nhất tề quỳ xuống!

“Tướng quân, thỉnh dẫn dắt chúng ta đi cứu công chúa!” Các chiến sĩ chống đao, lớn tiếng thỉnh cầu, trong đôi mắt ánh lửa hừng hực thiêu đốt. Ngay cả dân chúng trong tộc cũng đều quỳ xuống, đồng thanh thỉnh chiến. Sưởng quốc tuy rằng là tiểu quốc, nhưng chưa bao giờ là một dân tộc yếu đuối.

Ám Vũ ngẩng đầu, thấy Sưởng vương đứng ở phía sau đám người.

Kia vị quân vương bị giam lỏng hơn mười năm, dựa vào nữ nhi phụng dưỡng thủ lĩnh quân địch mà sống tạm cho tới bây giờ, rốt cục sau khi trở về cố quốc, lại nghe đến tin tức nữ nhi tuẫn táng…… Mười năm này, vị đế vương hiền từ lại giống như già đi năm mươi năm. Trước mắt hắn hiện ra hình ảnh ba mươi năm trước, tình cảnh khi hắn lưu lạc đến quốc gia này……

Lệ nóng lặng lẽ tràn đầy ánh mắt của hắn.

“Tướng quân, Phức Nhã công chúa tuy rằng thất thân cho Tiếp vương, nhưng mà người vẫn đang là nữ nhi quang vinh của Sưởng quốc chúng ta, cũng vĩnh viễn là vị hôn thê của ngài! Thỉnh cầu tướng quân dẫn dắt các chiến sĩ trong tộc, dùng hết sở hữu năng lực giải cứu công chúa đi!” Sưởng vương không nói gì, người mở miệng là đại thần quan. Là người lãnh tụ tinh thần cao nhất của Sưởng quốc, dẫn theo nhóm người hầu Nam Đẩu tinh thần miếu đến đây, thỉnh cầu.

Thần quan thỉnh cầu, lập tức các binh lính cùng dân chúng khơi dậy mãnh liệt đáp lại: “Chiến đấu! Chiến đấu!”

Ám Vũ nhìn lại Vũ Nghê, Vũ Nghê khóe miệng lộ ý cười đau thương mà kiên quyết – bởi vì cái tiểu công chúa kia lựa chọn con đường như vậy, cho nên, cả đời này, hai người bọn họ nhất định không thể kết hợp.( sao còn dám trách cứ Phức Nhã a, có trách thì trách cái nam nhân trong lòng ngươi a, hại Phức Nhã của chúng ta ăn đau khổ không tính, cư nhiên còn bị xem là kẻ thứ ba là sao, các ngươi thực đáng hận a ) Nghe tiếng hô cùng ý chí của dân chúng, trên vai hắn gánh nặng trách nhiệm cùng đạo nghĩa, giống nhau vô hình sóng to, đưa hắn hướng cách nàng một cái khác phương hướng càng xa đẩy đi.

“Hảo! Như vậy chúng ta liền vì Phức Nhã mà chiến đấu!” Không hề nhìn nàng, Ám Vũ đi lên đài cao, rút ra vật tượng trưng sức mạnh cùng chiến tranh _Vấn Thiên trường kiếm, hướng lên trời hô to. Dưới đài, tiếng hoan hô cùng tiếng kèn chiến đấu giống như sôi trào.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-5)


<