Vay nóng Tinvay

Truyện:Xác chết loạn giang hồ - Hồi 085

Xác chết loạn giang hồ
Trọn bộ 177 hồi
Hồi 085: Mạo Hiểm Tìm Vào Nơi Tụ Hội
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-177)

Siêu sale Lazada

Ðỗ Cửu tụ chân khí trút luồng nội lực cương mãnh vào người đại hán thúc đẩy nội tạng hành huyết.

Quả nhiên đại hán từ từ mở mắt ngó Bành Vân nói tiếp:

- Ði về phía Tây chừng năm dặm nữa có ám khí của Cái bang chỉ tới đường đi.

Ðột nhiên gã há miệng phun ra một dây màu tím rồi nhắm mắt chết liền.

Tiêu Lĩnh Vu thở dài nói:

- Người Cái bang hào hiệp nghĩa khí, quả nhiên đáng kính và đáng phục.

Chàng nói rồi chắp tay lạy xác chết một lạy.

Trung Châu nhị cổ đổi thành nét mặt nghiêm nghị cũng chắp tay xá dài.

Kim Lan, Ngọc Lan hai hàng châu lệ lã chã khôn cầm.

Bành Vân nước mắt rưng rưng ôm thi hài đại hán lên từ từ bước ra ngoài nhà.

Thương Bát quay lại ngó Ðỗ Cửu rồi hai người lén theo sau Bành Vân để ngấm ngầm bảo vệ cho gã.

Tiêu Lĩnh Vu, Kim Lan, Ngọc Lan cũng cất bước ra khỏi căn nhà.

Bành Vân ôm thi thể của đại hán đến một khu đất mọc cỏ đặt xuống quỳ gối lạy hai lạy. Ðoạn gã huy động hai cánh tay móc đất đào lỗ.

Bọn Tiêu Lĩnh Vu và Thương Bát tuy muốn lại giúp sức nhưng vì không hiểu qui củ Cái bang nên không tiện nhúng tay vào, đành đứng đằng xa mà nhìn.

Bành Vân mai táng thi thể xong lượm bảy khúc cây khô cắm lên đầu phần mộ, ánh tà huy chiếu vào ngôi mả cô đơn càng tăng thêm vẻ thê lương.

Lại nghe Bành Vân lớn tiếng ngâm:

Nghĩa dũng tiên nhân đã vạch đường Hy sinh hậu bối phải noi gương Góp phần liệt sĩ còn vang tiếng Oanh liệt ngàn thu Ðại cái bang Bọn Tiêu Lĩnh Vu nghe gã ngâm đều sinh lòng kính trọng, trông về phía phần mộ lạy phục thi hành đại lễ.

Bành Vân giơ tay áo lên lau nước mắt nói:

- Ðệ tử tệ bang đâu dám nhận đại lễ của Tiêu đại hiệp.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Bọn người võ lâm chúng ta phải biết kính trọng bậc trung liệt. Tại hạ lạy một lạy tỏ lòng thành kính sao lại không nên?

Bành Vân thở dài nói:

- Trong tệ bang những người tuẫn nạn thế này là chuyện thông thường.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Quí bang được hưởng danh dự võ lâm trải bao triều đại vẫn không giảm sút quả thật đáng lắm.

Chàng nảy lòng thương yêu người Cái bang đến cực độ.

Bành Vân ngửa đầu trông chiều trời hỏi:

- Gần tối rồi, bây giờ chúng ta tới chỗ Hà gia phố, Cửu Khúc đàm hay sao?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Thương thế của Bành huynh.

Bành Vân ngắt lời:

- Tiểu đệ khỏi rồi, các vị bất tất phải quan tâm. Bây giờ mặt trời vừa lặn, bóng chiều băng lăng là lúc mình đi tiện nhất. Tiểu đệ xin dẫn đường.

Gã không chờ mọi người trả lời đã trở gót đi trước.

Quần hào đành theo cả.

Bành vân đi liền một mạch chừng năm dặm đến một chỗ ngã ba:

- Nếu người anh em tệ bang mà để ám kí tất ở nơi này. Các vị hãy chờ một chút.

Gã cúi xuống quan sát một lúc rồi ngửng đầu lên nói:

- Phía bên này rồi. Chúng ta cứ theo đường chính giữa tiến bước.

Bọn Tiêu Lĩnh Vu dường như hết sức đặt vào lòng tin tưởng vào Bành Vân, không ai hỏi ai một câu nào cứ lầm lùi chạy theo sau gã.

Mọi người đi rất lẹ, trong khoảng thời gian chừng xong bữa cơm thì xa xa thấp thoáng thấy một thôn ấp. Mấy ngọn đèn chiếu sáng ra.

Bành Vân dừng bước khẽ nói:

- Ðây là Hà gia phố. Các vị hãy chờ một chút để tiểu đệ đi tìm xem Cửu Khúc đàm ở đâu.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Nơi đây sát khí trầm trọng, không biết xảy biến lúc nào. Bành Vân thương thế chưa lành mà gặp cường địch là nguy.

Chàng nghĩ vậy liền hỏi:

- Bành huynh hãy thong thả. Tiểu đệ cùng đi với Bành huynh được chăng?

Ðỗ Cửu tiến ra nói:

- Việc này không cần nhọc lòng đến đại ca. Tiểu đệ cùng đi với Bành huynh là đủ Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Hay lắm! Vậy ta chờ ở đây.

Bành Vân đưa tay dắt Ðỗ Cửu cùng nhau chạy như bay. Chỉ hai cái nhô lên thụp xuống đã biến vào trong bóng đêm.

Thương Bát khẽ nói:

- Cửu Khúc đàm chắc là nơi hội tụ quần hào, chúng ta không nên đứng ở bên đường mà phải ẩn mình vào chỗ tối, hoặc giả có thể ngó thấy.

Hắn chưa dứt lời bỗng nghe tiếng vó ngựa đằng xa vọng lại.

Tiêu Lịnh Vu vội nắm tay Kim Lan, Ngọc Lan ẩn vào sau gốc cây lớn bên đường.

Kim Bàn Toán Thương Bát đề khí nhảy vọt lên không rồi hạ mình xuống ẩn vào trong đám lá rậm rạp trên ngọn cây.

Mấy người vừa ẩn xong thì thấy con khoái mã đã lao tới chỗ mấy người vừa đứng trước. Họ dừng cương đứng lại.

Tiêu Lĩnh Vu mục quang tinh nhuệ. Tuy đêm tối chàng vẫn nhìn rõ người này là Kiếm Môn song anh tức Truy Phong Kiếm Bùi Bích Lý và Vô Ảnh Kiếm Ðàm Ðồng.

Chàng giật mình kinh hãi bụng bảo dạ:

- Hai người này tuy không phải là đệ tử Bách Hoa sơn trang nhưng cũng liên lạc mật thiết với họ. Ðang đêm họ đến đây chẳng lẽ Bách Hoa sơn trang đã biết tin quần hào tụ họp chốn này?

Chàng còn đang ngẫm nghĩ bỗng nghe Ðàm Ðồng nói:

- Lão đại. Khi bọn mình ở Kiếm môn được ung dung bao nhiêu. Bây giờ cứ phải nghe theo mệnh lệnh của Thẩm Mộc Phong. Ðem hai nơi so sánh thật khác nhau một trời một vực.

Bùi Bách Lý đặt ngón tay lên môi sẽ xì một tiếng rồi nói rất khẽ:

- Nói nhỏ thôi!

Gã quay lại nhìn hướng đường vừa đi rồi thở dài nói tiếp:

- Mấy bữa nay tiểu huynh cũng khó chịu lắm.

Ðàm Ðồng nói:

- Ðại ca cũng cảm thấy như vậy thì sao chúng ta không nhân cơ hội đêm nay trở về Kiếm môn.

Bùi Bách Lý đáp:

- Về Kiếm môn! Hỡi ơi! Lão đệ tưởng dễ lắm ư! Thẩm Mộc Phong là con người lòng dạ hiểm sâu, thủ đoạn độc ác, liệu hắn buông tha mình chăng?

Ðàm Ðồng nói:

- Bầu trời mờ mịt, sơn thủy bao la. Thiếu gì chỗ dung thân.

Bùi Bách Lý thở dài đáp:

- Lão đệ nói cũng đúng lý, nhưng tai mắt Thẩm Mộc Phong cực kỳ minh mẫn, nhãn tuyến khắp nơi. Hắn mà phát giác ra một chút manh mối tất truy nã cho bằng được.

Ðàm Đồng nói:

- Dù mình vong mạng trên đời còn hơn ở Bách Hoa sơn trang làm nô lệ cho chúng.

Gã thở phào một cái nói tiếp:

- Thẩm Mộc Phong coi bọn ta như thuộc hạ đã là điều đáng giận, gã Chu Triệu Long lại kết thân với chúng ta để dụ mình vào Bách Hoa sơn trang thì còn đáng giận hơn cả Thẩm Mộc Phong. Sau này khi có cơ hội, thì giết gã đi cho rồi.

Bùi Bách Lý nói:

- Ðúng thế. Hành vi của Chu Triệu Long quả là bỉ ổi đê hèn so với Thẩm Mộc Phong còn đáng giận hơn. Tiểu huynh cũng giận gã thấu xương.

Gã ngừng lại một chút rồi tiếp:

- Chúng ta không tiện đứng lâu ở đây, vì Thẩm Mộc Phong rất đỗi đa nghi. Không chừng hắn phái người theo dõi chúng ta. Chúng ta ở đây lâu không hoạt động tất họ sinh lòng ngờ vực.

Gã nói rồi giựt cương cho ngựa chạy về phía trước.

Ðàm Ðồng cũng giục ngựa đi theo. Chỉ trong khoảng khắc hai con thiện mã đã mất hút.

Tiêu Lĩnh Vu thấy hai gã đi xa rồi, nhìn Kim Lan, Ngọc Lan khẽ nói:

- Xem chừng Thẩm Mộc Phong đã đến ngày mạt vận. Số đông người Bách Hoa sơn trang muốn phản lại hắn.

Kim Lan đáp:

- Kể ra những người căm hận Thẩm Mộc Phong rất nhiều nhưng ít kẻ dám phản lại và dời bỏ hắn.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Bọn Kiếm Môn song anh đây há chẳng là cái gương tốt cho chúng ư?

Ngọc Lan đáp:

- Kiếm Môn song anh ở địa vị tân khách, dù sao Thẩm Mộc Phong cũng phải nể nang chúng. Nếu chúng là người ở Bách Hoa sơn trang thì không thể như vậy.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Thẩm Mộc Phong có chỗ nào đáng sợ? Sao nhiều người mới nghe tên hắn đã khủng khiếp?

Ngọc Lan đáp:

- Tướng công có điều chưa rõ. Nếu hắn phát giác kẻ nào có lòng phản lại liền cho uống một thứ thuốc, mà thuốc của hắn thì nhiều loại lắm. Ngay chỗ tỳ thiếp biết: có thứ thuốc uống vào đến kỳ hạn nhất định phải uống thuốc giải, không thì chất độc phát tác.

Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời:

- Ðó là phương pháp rất ác độc.

Ngọc Lan lại nói:

- Hắn lại có một thứ thuốc sau khi uống vào thần trí dần dần hôn mê quên cả chính mình. Ngoại trừ Thẩm Mộc Phong trên đời không còn biết ai nữa.

Tiêu Lĩnh Vu lấy làm kỳ hỏi:

- Có chuyện đó ư?

Ngọc Lan đáp:

- Tỳ thiếp còn nghe nói Thẩm Mộc Phong luyện được một môn võ rất kỳ diệu chuyên để đả thương kinh mạch nội phủ trong người. Người bị thương suốt đời phải nghe mệnh lệnh của hắn không uổng mạng.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Cái đó đại khái là thủ pháp tiến mạch chấn huyệt, chẳng có chi kỳ lạ.

Ngọc Lan dương cặp mắt tròn xoe ngước lên nhìn Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Nếu vậy thì ra tướng công cũng hiểu môn đó hay sao?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Ta đoán như vậy mà thôi. Mình chưa ngó thấy người bị tổn thương khó mà quyết đoán được.

Bỗng nghe Thương Bát thi triển phép truyền âm nói:

- Có người tới đó.

Tiêu Lĩnh Vu vội dừng lại chú ý nhìn ra, quả thấy hai bóng người đang chạy tới.

Hai bóng người chạy rất mau chớp mắt đã tới gốc cây. Chính là Lãnh Diện Thiết Bút Ðỗ Cửu và Nhất Trận Phong Bành Vân.

Thương Bát vọt mình nhảy xuống hỏi ngay:

- Có tìm thấy Cửu Khúc đàm không?

Bành Vân đáp:

- May mắn không đến nỗi nhục mạng.

Tiêu Lĩnh Vu từ sau gốc cây chuyển ra hỏi:

- Bách Hoa sơn trang đã phái Kiếm Môn song anh tới đây, hai vị đã thấy chưa?

Bành Vân hỏi:

- Phải chăng là hai người cỡi ngựa?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Ðúng rồi!

Bành Vân nói:

- Hai người đó đã bị bọn đi tuần dẫn đi nơi khác. Chúng ta phải mau mau đi ngay. Tiểu đệ đã dặn hai tên đệ tử Cái bang đón chờ ở dọc đường.

Thương Bát hỏi:

- Không hiểu ai chủ tọa cuộc tụ họp anh hùng này?

Bành Vân đáp:

- Cái đó tiểu đệ cũng không rõ lắm, nhưng theo sự phỏng đoán của tiểu đệ thì chắc là Mã Văn Phi và có thể là gia sư sẽ tới đây.

Thương Bát mỉm cười nói:

- Nếu được Thân bang chủ đến chủ trương cuộc đại hội bí mật thì mọi sự sẽ có quyết định rõ ràng.

Bành Vân nói:

- Gia sư mấy năm nay để hết tâm lực vào củng cố nội bộ Cái bang ít khi nhàn rỗi để hỏi đến chuyện giang hồ. Nhưng mấy bữa trước đây tiểu đệ tiếp tục nhận được tin tức đưa tới nói là lão gia sẽ đích thân hướng dẫn cao thủ trong bang đến đây để tham dự vào việc này. Còn lão gia có mặt đúng kỳ hạn hay không thì khó mà liệu trước được. Hiện giờ, thì giờ rất quí báu, không thể chần chờ được. Tiểu đệ xin đi trước dẫn đường.

Dứt lời gã trở gót vọt về phía trước.

Bọn Tiêu Lĩnh Vu chạy theo Bành Vân.

Bành Vân dẫn quần hùng qua tả, rẽ hữu đi chừng bốn năm dặm đường rồi dừng lại trước một khu rừng rậm.

Gã nói:

- Xin các vị hãy chờ một chút. Tiểu đệ đi coi xem bọn chúng đã đến chưa?

Gã lạng người tiến vào rừng chỉ trong khoảng khắc đã trở ra nói:

- Hai tên tử đệ đang chờ đợi. Xin các vị vào rừng rồi xuống thuyền.

Ngọc Lan lấy làm kỳ hỏi:

- Xuống thuyền ư?

Bành Vân dường như rất sùng kính Ngọc Lan vội đáp:

- Tiểu hóa tử quên chưa nói rõ trong khu rừng này có một khe suối thông tới Cửu Khúc đàm.

Gã lún người thấp xuống vọt lên đi trước.

Xuyên qua khu rừng cây rập rạp mấy trượng quả thấy dòng suối nhỏ ở phía trước rộng chừng hơn trượng. Bên khe suối đã có con thuyền nhỏ đợi sẵn. Hai người Cái bang quần áo lam lũ sóng vai đứng ở đầu thuyền.

Bành Vân nhảy xuống thuyền trước. Bọn Tiêu Lĩnh Vu, Thương Bát nhảy xuống theo. Hai tên đệ tử Cái bang chưa nói câu nào, chờ quần hào xuống hết liền lập tức cho thuyền chạy xuôi dòng.

Khe suối này tuy không rộng nhưng nước sâu. Hai tên đệ tử cái bang rất thạo nghề bơi thuyền chạy theo dòng suối quanh co rất mau.

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:

- Ðại khái đầm nước này nhiều nơi uốn khúc mà kêu bằng Cửu Khúc đầm.

Thuyền đi trong khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm, cảnh vật đột nhiên biến đổi.

Ðầm nước rộng mênh mông trông không thấy bờ hiện ra. Mé hữu lau mọc dầy như một khu rừng.

Hai gã đệ tử Cái bang đột nhiên quay thuyền chuồn vào rừng lau.

Tiêu Lĩnh Vu tự hỏi:

- Rừng lau dầy chi chít thì làm sao thuyền đi được.

Hai đệ tử Cái bang xoay thuyền đi vào rừng lau rồi vẫn đi lẹ tựa hồ có đường thủy đạo bí mật rộng chừng năm thước vừa đủ cho con thuyền nhỏ đi. Nếu là tay bơi thuyền mà không thạo thì có biết đường bí mật này cũng khó bề lách vào khe lau mà đi được.

Tiêu Lĩnh Vu để ý nhìn rặng lau hai bên thì dường như, vết chặt hãy còn mới và đường thủy đạo được mở ra chưa lâu.

Chàng lẩm bẩm:

- Nơi đây đã bí ẩn mà việc tuần phòng xung quanh quả cực kỳ nghiêm mật, họ mở đường thủy đạo này tốn công không phải ít.

Con thuyền nhỏ chuyển qua hai khúc quanh, đột nhiên có tiếng người quát:

- Dừng thuyền lại!

Rạng lau ở hai bên đều có ngọn trường thương phóng ra cản đường.

Hai tên đệ tử chèo thuyền dừng mái chèo.

Bỗng nghe trong khu rừng lau mé tả có tiếng hô:

- Ðông phương giáp ất mộc..

Gã đệ tử Cái bang mé hữu trong thuyền nhỏ đáp:

- Tây phương canh tân kim.

Bên rừng lau mé hữu lại có thanh âm lạnh lẽo cất lên:

- Thiên thượng nhật nguyệt tinh.

Tên đệ tử Cái bang mé hữu trong thuyền đáp:

- Ðịa hạ thủy hỏa thổ.

Hai ngọn trường thương đột nhiên thu về rồi có tiếng hỏi:

- Trên thuyền có những ai?

Hai tên đệ tử Cái bang đưa mắt nhìn Bành Vân, lẳng lặng không lên tiếng.

Bành Vân đáp:

- Bành Vân ở Cái bang và Trung Châu nhị cổ.

Thanh âm lạnh lẽo ở rừng lau mé hữu lại hỏi:

- Hai nữ khách nhân là ai?

Bành Vân đáp:

- Bạn của Bành Vân.

Trong rừng lau yên lặng một lúc rồi có người nói:

- Bọn tiểu đệ tin lời Bành huynh. Cho thuyền đi đi.

Hai tên Cái bang lại chèo thuyền theo dòng nước quanh co.

Ðỗ Cửu hắng đặng một tiếng rồi nói:

- Nơi đây phòng vệ rất nghiêm mật.

Bành Vân đáp:

- Người Bách Hoa sơn trang ngõ ngách nào cũng lọt vào được. Nếu không phòng vệ sum nghiêm thì làm sao ngăn trở được bọn chúng?

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Ðêm nay mà không có Bành huynh dẫn đường thì dù có người Cái bang đến đón tiếp bọn tại hạ cũng khó lòng tìm được đến nơi dù đã biết tiếng Cửu Khúc đàm.

Bành Vân tuy miệng không nói gì nhưng nghĩ thầm trong bụng:

- Dù các vị có tên được tới nơi nhưng không hiểu được những lời ước hẹn từ trước thì chẳng thể nào vào được. Vì đệ tử Cái bang phụ trách công việc đón tiếp nên Bành mỗ mới có chút thể diện.

Con thuyền đang tiến hành đột nhiên dừng lại. Âm thanh của đệ tử Cái bang cất lên:

- Ðã đến nơi hội họp rồi đấy. Mời các vị lên đi.

Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn bốn phía thì chỉ thấy rừng lau bát ngát không khỏi nghĩ thầm:

- Ở đây có chút lục địa nào đâu, chẳng lẽ đi trên mặt nước?

Bành Vân nói nhỏ với một tên đệ tử Cái bang mấy câu, rồi đột nhiên trầm giọng hô:

- Mời các vị theo tại hạ.

Gã nhìn về phía trước rồi tung mình vọt đi.

Tiêu Lĩnh Vu thấy Bành Vân đứng xuống cách con thuyền đến tám chín bước.

Chàng sợ hai cô khinh công không nhảy xa được đến thế liền nói:

- Ngọc Lan, Kim Lan. Các cô lên trước đi.

Ngọc Lan vâng lời nhảy vọt lên trước về phía Bành Vân. Tiêu Lĩnh Vu đã vận nội lực ra tay chuẩn bị giúp đỡ. Không ngờ thế nhảy của Ngọc Lan có thể xa hơn chứ không phải kém.

Bành Vân lùi lại bốn bước mới tránh khỏi Ngọc Lan đụng vào.

Kim Lan cũng nhảy theo Ngọc Lan.

Tiêu Lĩnh Vu, Thương Bát, Ðỗ Cửu liên tục nhảy lên chỗ Bành Vân đứng.

Mọi người cúi đầu nhìn xuống thì thấy chân mình đặt xuống tấm ván gỗ rộng chừng hai thước bắc lên trên ngọn lau đã chặt phẳng.

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm trong bụng:

- Bọn họ bố trí nơi bí mật này để đến tụ hội e rằng không phải một sớm một chiều mà làm xong. Chắc họ đã dự mưu từ trước rồi.

Hai gã đệ tử cái bang thấy mọi người lên hết rồi lập tức quay thuyền đi ngay.

Bành Vân khẽ nói:

- Xin các vị đi theo tiểu đệ. Vạn nhất có động tĩnh gì cũng đừng ra tay một cách khinh xuất.

Ðoạn gã trở gót cất bước đi trước.

Cái cầu gỗ này ngang bằng mặt nước đi quanh co trong rừng lau sậy đi chừng 14, 15 trượng. Ðột nhiên chuyển sang mé hữu thấy có ánh đèn ẩn hiện trong rừng lau sậy hé ra.

Bành Vân cất tiếng hô:

- Ai?

Hai bên rừng lau đột nhiên có hai đại hán nai nịt gọn gàng nhảy ra chắn đường.

Bành Vân chắp tay đáp:

- Tiểu hóa tử ở Cái bang tên gọi Bành Vân.

Hai đại hán kia lại chăm chú nhìn vào Ngọc Lan và Kim Lan hỏi:

- Hai vị đứng sau là nhân vật phương nào?

Bành Vân đáp:

- Ðó là Trung Châu nhị cổ lừng tiếng võ lâm.

Ðại hán mé tả hỏi tiếp:

- Còn hai vị cô nương kia?

Bành Vân đáp:

- Ðó là bạn của tiểu hóa tử.

Ðại hán mé hữu nói:

- Bành huynh nổi tiếng giang hồ, bọn tại hạ nghe danh đã lâu dĩ nhiên không cần hiệu bài. Còn mấy vị phía sau có đem theo thiệp không?

Ðỗ Cửu lạnh lùng đáp:

- Trung Châu nhị cổ trước nay đi đâu cũng tự nhiên không chịu câu thúc.

Bành Vân nói:

- Hai vị này là những tay cao thủ mà tiểu hóa tử mời đến trợ quyền. Nếu có chỗ nào không ổn, tiểu hóa tử xin chịu trách nhiệm.

Hai đại hán đưa mắt nhìn nhau rồi đáp:

- Việc này rất trọng đại. anh em tại hạ không dám bảo đảm, xin các vị hãy chờ một chút để tiểu đệ đi thông báo.

Ðỗ Cửu tức giận hỏi:

- Việc gì mà phải thông báo? Nếu các vị không nhường chỗ chúng ta cũng tiến vào.

Tiêu Lĩnh Vu khẽ kéo áo Ðỗ Cửu không để hắn nói nữa. Chàng ngắt lời:

- Ðược rồi! Cảm phiền hai vị giúp cho.

Hai đại hán chắc đã biết uy danh của Trung Châu nhị cổ, Tuy chúng nghe Ðỗ Cửu quật cường, cũng cố nhẫn nại. Gã mé tả ở lại, còn gã mé hữu xoay mình chạy vào rừng lau.

Sau khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, đại hán kia nắm tay một chàng thanh niên rảo bước chạy ra.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-177)


<