← Hồi 085 | Hồi 087 → |
Tiêu Lĩnh Vu mục quang sắc bén dĩ nhiên đã nhìn ra người kia chính là Tổng thủ lãnh Mã Văn Phi của bốn tỉnh Dự, Ngạc, Trương, Cấn.
Mã Văn Phi đột nhiên gia tăng cước bộ lướt tới trước một hán tử chắp tay noi:
- Bành huynh đệ. Xin huynh đệ giới thiệu tại hạ với Trung Châu nhị cổ.
Y đảo mắt nhìn quanh chợt phát giác ra Tiêu Lĩnh Vu liền sửng sốt hỏi:
- Tiêu huynh cũng đến đây ư?
Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười đáp:
- Chắc Mã huynh ngạc nhiên lắm.
Chàng trỏ vào Thương Bát nói:
- Ðể tiểu đệ giới thiệu cho. Hai vị này là Trung Châu nhị cổ Thương Bát và Ðỗ Cửu.
Mã Văn Phi chắp tay nói:
- Tại hạ nghe hiệp danh hai vị đã lâu, bữa nay được hội kiến thật là hân hạnh.
Thương Bát cười khanh khách đáp:
- Anh em tại hạ là người buôn bán, ít khi qua lại cùng đổng đạo giang hồ. Vừa rồi vô tình mạo phạm đến oai hùm của Tổng thủ lãnh mong rằng Mã tổng thủ lãnh miễn trách cho.
Mã Văn Phi nói:
- Bọn thuộc hạ vô tri nói năng có điều bất lịch sự. Xin hai vị vì tiểu đệ mà đừng chấp với chúng.
Y nói xong chấp tay xá dài.
Thương Bát cười nói:
- Chuyện không may mà lại hóa may là được gặp Tổng thủ lãnh. Mã tổng thủ lãnh đủ tài hướng dẫn đồng đạo võ lâm trong bốn tỉnh quả nhiên có phong độ quân tử ít người bì kịp.
Mã Văn Phi hỏi:
- Thương huynh quá khen rồi. Tiểu đệ gánh trọng trách không nổi nhưng nể lòng anh em không tiện khước từ. Trong rạp hiện có rượu nhắm. Mời các vị đồng ẩm một chung được chăng?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Bọn tiểu đệ đến đây cất để chiêm ngưỡng oai phong của Mã huynh.
Mã Văn Phi xoa tay nói:
- Xin mời các vị.
Bành Vân đi trước dẫn đường. Trung Châu nhị cổ cùng Tiêu Lĩnh Vu và hai cô nữ tỳ theo sau.
Mã Văn Phi nhìn hai cô thi lễ cười nói:
- Hai vị cô nương lúc nào cũng đi kèm Tiêu đại hiệp, không dời nửa bước.
Nhị tỳ chỉ mỉm cười chứ không trả lời.
Ði vào sâu chừng năm trượng hình thể đột nhiên biến đổi. Những ván gỗ ghép lại thành cái phù đài. Ðèn lửa sáng trưng, trên đài có khá đông người.
Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn qua đã ước lượng được hai chục nhân vật.
Chỗ cửa vào thắp hai cây hồng chúc sáng tỏ, hễ bọn Tiêu Lĩnh Vu vừa qua cửa là bao nhiêu người trong trường đều đã nhìn rõ.
Thương Bát ngưng nhìn thấy trong đống chăn bạt bằng vải đen liền nghĩ ngay đến đây là họ có ý không muốn ánh sáng lọt ra ngoài bất giác khen thầm:
- Mã Văn Phi bố trí thật chu đáo. Ðúng là một nhân tài.
Ðột nhiên có tiếng kim phong rít lên như xé bầu không khí vọng lại.
Kim Bàn Toán Toán Bàn Thương Bát vừa nghe tiếng gió rít đã biết ngay là có ám khí phóng tới. Hắn đảo mắt nhai ra đã thấy Tiêu Lĩnh Vu tay trái đón được một cây ngân thoa. Miệng chàng ngậm một mũi đoản kiếm. Tay mặt nắm một cây Kim liên hoa.
Chớp mắt, chàng sử dụng cả miệng lẫn hai tay đón được ba thứ ám khí. Thủ pháp mau lẹ và chuẩn xác của chàng khiến quần hào toàn trường đều kinh hãi thán phục.
Mã Văn Phi biến sắc dõng dạc cất tiếng hỏi:
- Vị nào đã ngấm ngầm tập kích đó? Xin xuất hiện để cùng nhau đàm luận.
Tiêu Lĩnh Vu liệng ám khí trong tay mỉm cười gạt đi:
- Xong rồi. Có lẽ vị nào đó muốn giỡn tiểu đệ. Mã huynh đừng cho là chuyện thật.
Mã Văn Phi đưa mắt ngó về phía Tây phù đài thấy chỗ này có một lão già chòm râu dài bạc phơ và một thiếu nữ áo xanh vẻ mặt trang nghiêm. Ðồng thời y lên tiếng:
- Tiêu tam trang chủ là người đại lượng muốn bỏ vụ này đi không cứu xét.
Tiêu Lĩnh Vu chau mày muốn nói lại thôi.
Thương Bát bụng bảo dạ:
- Mã Văn Phi tuy chưa lớn tuổi nhưng xử sự ra một tay già dặn. Câu đầu y nói huỵch tẹt lai lịch cùng thân thế đại ca để quần hào trong trường khỏi sinh lòng ngờ vực. Câu thứ hai lại nói bỏ vụ ám toán không cứu xét mà trút trách nhiệm lên mình đại ca. Thế là chẳng ai trách y được nữa. Hai câu vừa lịch sự, vừa cảnh cáo, vừa nhún nhường mà chiếm hết tiện nghi.
Bành Vân đảo mắt nhìn toàn trường một lượt không thấy một người Cái bang nào trong lòng lấy làm kỳ tự hỏi:
- Những người bản bang chịu hết mọi sự gian khổ. Nào bắt cầu nào canh gác. Vậy mà những người tham dự đại sự lại không có một người Cái bang nào?
Bỗng thấy Mã Văn Phi nhìn Tiêu Lĩnh Vu chắp tay thi lễ hỏi:
- Tam trang chủ đã tìm đến đây đủ rõ tai mắt cực kỳ minh mẫn khiến tiểu đệ khâm phục vô cùng! Người ta thường nói "vui đâu chầu đó" Tam trang chủ đã tới đây xin ngồi uống với nhau chung rượu được chăng?
Tiêu Lĩnh Vu biết Mã Văn Phi hiểu lầm mình, chàng toan giải thích thì Ðỗ Cửu đã cất tiếng lạnh lùng hỏi lại:
- Mã tổng thủ lãnh. Cách tiếp khách của Tổng thủ lãnh không khỏi bá đạo thái quá ư?
Mã Văn Phi cười lạt đáp:
- Tiểu đệ vẫn một lòng kính trọng Trung Châu nhị cổ. Không ngờ hai vị thân thế tôn cao mà lại qui đầu Bách Hoa sơn trang.
Ðỗ Cửu tức giận nói:
- Mã Văn Phi. Ngươi nên ăn nói cẩn thận một chút.
Quần hào trong trường đều đứng phắt dậy, tới tấp rút binh khí ra khỏi vỏ, chỉ còn đợi Mã Văn Phi hạ lệnh một tiếng là lập tức xông lại tấn công. Cục diện biến đổi cực kỳ khẩn trương.
Thương Bát cười ha hả nói:
- Các vị nóng nảy như vậy không khỏi hồ đồ. Tiểu huynh đệ làm nghề thương mại bao giờ cũng tính toán. Nếu việc gì lỗ vốn tất nhiên không làm. Nếu bọn tiểu đệ vì việc giúp Bách Hoa sơn trang mà tới đây thì có lý nào lần vào trong hang cọp lại không đề phòng.
Bành Vân vội lên tiếng:
- Xin Mã huynh hãy nghe một lời của tiểu hóa tử.
Bỗng có thanh âm dõng dạc cất lên:
- Ðệ tử Cái bang toàn người trung hậu. Nhất Trận Phong Bành Vân lại càng được đồng đạo võ lâm kính mộ, không ngờ cũng chỉ là con người tham sanh quí tử, vì muốn bảo toàn tính mạng cho mình mà bán rẻ chính nghĩa võ lâm. Thật khiến cho người ta phải than tiếc cho Thân bang chủ đã dung dưỡng hạng đệ tư vô tư cách này.
Bành Vân quay đầu nhìn lại thì kẻ nhục mạ gã là một thiếu niên chừng ba chục tuổi tay cầm tay cầm trường kiếm đã rút ra khỏi vỏ. Nhưng người đứng bên cạnh thiếu niên là một tay lừng lẫy tiếng tăm Bí Hiệp Thường Ðại Hải. Gã đoán thiếu niên kia chắc là môn hạ của lão.
Bành Vân toan biện bạch thì đột nhiên một âm thanh lạnh lẽo vọng lên:
- Thưa các vị tiền bối võ lâm. Vãn bối đã đến một tòa tửu lâu trong thành Qui Châu toan đâm chết Chu Triệu Long liền bị người này ngăn trở làm cho mối thù bảy năm chưa rửa sạch được. Bữa nay hắn đã lần mò vào trong cuộc đại hội của chúng ta thì không thể nào buông tha được. Hắn mạo danh Tiêu đại hiệp qua lại giang hồ, mập mờ đánh lận con đen để người nghe danh khó phân biệt gian ngay. Xin các vị bá bá thúc thúc đừng mắc mưu hắn.
Mấy chục con mắt nhìn chằm chập vào Tiêu Lĩnh Vu và chiếu ra những tia phần hận.
Thương Bát thấy quần hào kinh động khó bề kìm hãm không khỏi kinh hãi nghĩ thầm:
- Những người ở đây số đông là nhân vật thành danh trên chốn giang hồ. Nếu xảy ra cuộc ác chiến thì chưa biết bên nào thắng bên nào bại cũng đưa đến máu nhuộm phủ đài, cảnh tượng thê thảm không nở nhìn vào.
Tiêu Lĩnh Vu trong lòng có trăm nghìn lời giải thích mà lúc này chàng chẳng biết nói từ đâu. Chàng thấy số đông tay cầm binh khí từ từ tiến lại thì trong lòng nóng nảy, biết tình thế rất nguy cấp. Chỉ một tiếng hô là quần hào lập tức động thủ tình thế đã rõ rệt bên chàng khó nổi cự đương.
Kim Lan, Ngọc Lan đứng hai bên chàng, mà võ công của hai cô khó lòng chống nổi một đòn tấn công từ bốn mặt đưa tới.
Chàng khẽ bảo:
- Ngọc Lan, Kim Lan. Các cô hãy lùi lại đứng đằng sau ta.
Nhị tỳ tự biết bản lãnh mình không chống nổi thế công liền theo lời lùi lại đứng đằng sau Tiêu Lĩnh Vu.
Trung Châu nhị cổ từng quen gặp đại địch lẳng lặng quan sát tình thế chia nhau đứng hai bên Tiêu Lĩnh Vu để bảo vệ cho chàng thành thế ỷ dốc.
Nhất Trận Phong Bành Vân đứng ở phía trước Tiêu Lĩnh Vu cách xa chừng bảy tám thước sẽ là người tiếp xúc đầu tiên với quần hào.
Nhưng quần hào trước nay vẫn kính trọng Thân bang chủ ở Cái bang. Giả tỷ có tên đệ tử nào bán rẻ quần hào thì rồi đây Thân bang chủ sẽ trừng trị gã.
Mặt khác Cái bang người nhiều thế lớn không ai muốn gây thù kết oán.
Vì thế mà quần hào đều đi quanh không đụng chạm vào Nhất Trận Phong Bành Vân.
Lúc này trên phù đài quần hào đã toàn bộ xuất động chia ra ứng kép, đi quanh tránh Bành Vân bao vây mặt trước. Cả mặt sau cũng tiến gần lại khiến Bành Vân không rảnh chiếu cố cả hai mặt.
Mã Văn Phi vẫn đứng yên chưa cử động. Y không lên tiếng ngăn trở mà cũng không ra lệnh cho quần hào động thủ.
Trên phù đài yên lặng như tờ mà bầu không khí ngột ngạt tưởng chừng nghẹt thở.
Ðột nhiên bóng người thấp thoáng. Một thiếu nữ áo xanh xông vào tấn công Tiêu Lĩnh Vu trước. Cô vung bàn tay ngọc đánh ra một chưởng.
Chưởng lực thiếu nữ rất trầm trọng làm chấn động người Tiêu Lĩnh Vu.
Ðỗ Cửu cười lạt nói:
- Con tiểu nha đầu này thật là lớn mật.
Hắn vung tay mặt đánh xéo lại.
Tiêu Lĩnh Vu vội đưa tay ngăn cản Ðỗ Cửu. Chàng cười mát nói:
- Cô nương đánh tại hạ một chưởng cũng đã đỡ giận một phần rồi.
Thiếu nữ áo xanh sắc mặt nghiêm lộ, vẻ bâng khuâng hỏi:
- Sao ngươi không trả đòn?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Ngày trước tại hạ đã ra tay ngăn cản cô nương báo thù. Tuy đó là chuyện vô tình, nhưng cô nương ôm hận trong lòng. Hỡi ôi! Thực ra dù tại hạ không ra tay thì cô nương phóng ám khí cũng chẳng đả thương được Chu Triệu Long.
Lúc Ðỗ Cửu động thủ quần hào bốn mặt đã lăm lăm xông vào nhưng thấy Tiêu Lĩnh Vu cản đòn của Ðỗ Cửu ai nấy đều ngạc nhiên tự động dừng lại.
Bỗng nghe thiếu nữ áo xanh lạnh lùng hỏi:
- Còn Chu Triệu Long giết gia gia ta. Bức tử mẫu thân ta. Mối thù sâu tựa bể đó có nên trả không?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Mối thù giết cha chẳng đội trời chung dĩ nhiên phải báo.
Thiếu nữ áo xanh nói:
- Vậy mà người ngăn trở khiến ta phải chờ lâu lắm mới có cơ hội. Mối hận trong lòng ta chuyển sang mình ngươi cũng không quá đáng.
Tiêu Lĩnh Vu bình tĩnh đáp:
- Xin cô nương nghĩ kỹ lại tình trạng hôm ấy. Tỷ dụ tại hạ không ta tay, liệu cô có đả thương được Chu Triệu Long không?
Thiếu nữ áo xanh ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp:
- Tình trạng lúc ấy ta không nhớ rõ mà chỉ nhớ ngươi đã ra tay ngăn cản ta.
Bỗng nghe tiếng lão già nói:
- Hài nhi! Gã nói đúng đó. Dù gã chẳng ra tay để ngươi tự do phóng ám khí cũng không thể đả thương được Chu Triệu Long.
Người nói câu này mắt hổ, mặt vuông. Chính là Bát Thủ Thần long Ðoan Mộc Chính, một tay nổi tiếng về phóng ám khí.
Ðột nhiên có tiếng rên phá bầu không khí trầm tịch trên phù đài. Tiếp theo một đại hán té huỵch xuống đất.
Tiêu Lĩnh Vu sắc mặt nghiêm trọng quay lại ngó đại hán. Chàng thở phào một tiếng rồi há miệng thổ ra một búng máu tươi.
Nguyên đại hán này thấy Tiêu Lĩnh Vu chịu hứng một chưởng mà không trả đòn thì nghĩ thầm trong bụng:
- Thiếu nữ sức yếu, chưởng lực có hạn không đả thương nổi gã. Nếu ta phóng chưởng đánh chết gã hay gây trọng thương tất đồng đạo võ lâm sinh lòng kính trọng.
Gã liền ngấm ngầm vận Thiết sa chưởng lực lên tiến lại gần phóng chưởng đánh ra.
Tai mắt Tiêu Lĩnh Vu cực kỳ linh mẫn. Lúc đại hán tiến lại gần mình chàng đã phát giác, nhưng bụng bảo dạ:
- Hiện giờ quần hào đang kích động mà mình xử trí lỗ mãng tất gây nên một trường ác chiến. Ta đến đây đã cần người trợ lực mà gây ra thảm trạng đỗ máu thì vĩnh viễn không được võ lâm lượng thứ.
Chàng liền ngấm ngầm vận dụng chân khí hộ thân ngoài mặt lờ đi không biết.
Chàng cũng không ngờ đại hán này đã luyện Thiết Sa chưởng.
Thương Bát tuy cũng nhìn thấy rồi nhưng hắn biết trong mình Tiêu Lĩnh Vu có cương khí hộ thân. Hắn để đại hán lén lút tập công chẳng hề quang minh phải nếm mùi đau khổ cho đáng đời nên hắn cũng giả vờ không trông thấy.
Ðại hán phóng chưởng ra tưởng Tiêu Lĩnh Vu chưa phát giác trong lòng khấp khởi mừng thầm tự nhủ:
- Ta đã đến ngày hên vận, đánh một đòn mà nổi tiếng.
Hắn liền vận toàn lực đánh ra.
Khi chưởng thế vừa đụng vào người Tiêu Lĩnh Vu hắn biết ngay là hỏng rồi.
Bỗng gã cảm thấy một luồng phản lực mãnh liệt phi thường đẩy ngược lại. Khí huyết nhộn nhạo cả lên, gã rên lên một tiếng rồi ngã ra chết giấc.
Luồng cương khí trong mình Tiêu Lĩnh Vu hãy còn nông cạn mà đối phương dùng Thiết Sa chưởng lực tan bia vỡ đá đánh tới. Chàng cảm thấy máu nóng trồi lên, nội phủ chấn động thổ ra một búng máu.
Diễn biến này làm chấn động toàn trường.
Kim Lan, Ngọc Lan kêu lên:
- Tướng công!
Hai cô đưa tay đỡ Tiêu Lĩnh Vu.
Tiêu Lĩnh Vu ngấm ngầm vận chân khí đè huyết dịch xuống, cười mát nói:
- Không hề chi. Các cô cứ buông ra.
Tiêu Lĩnh Vu móc khăn lụa đưa cho thiếu nữ áo xanh nói:
- Tại hạ làm dơ áo của cô nương. Xin cô nương thứ lỗi.
Nguyên Tiêu Lĩnh Vu không kiềm chế được thổ máu tươi trúng vào vạt áo thiếu nữ.
Thiếu nữ áo xanh ngẩn người ra nhìn đại hán nằm lăn dưới đất. Cô nhận biết đại hán là Thoái Bia Thủ Vương Nghĩa lừng tiếng giang hồ về môn Thiết Sa chưởng, cô không khỏi ngấm ngầm kinh hãi bụng bảo dạ:
- Ðúng là gã có ý nhường nhịn ta nên vừa rồi ta đánh một chưởng mà không gặp sức phản chấn của gã. Chưởng lực của Vương Nghĩa mạnh gấp mấy lần ta mà còn bị trọng thương.
Cô cúi đầu nhìn xuống vạt áo thấy vết máu lớn, trong lòng bất tất, liền cúi đầu xuống không dám nhìn Tiêu Lĩnh Vu miệng khẽ đáp:
- Không hề gì! Tướng công bất tất phải để tâm.
Rồi len lén lùi lại đứng sau Bát Thủ Thần Long Ðoan Mộc Chính.
Mã Văn Phi bước tạt ngang hai bước đến bên Vương Nghĩa đưa tay khẽ lay người gã khẽ hỏi:
- Vương huynh thương thế có nặng lắm không?
Tai, mắt, mũi miệng Vương Nghĩa đều chảy máu. Ðây là biểu hiện nội phủ đã lệch lạc hết, tâm mạch cũng bị đứt đoạn. Dù có linh đan diệu dược cũng chẳng thể nào cải tử hồi sinh được.
Bỗng thấy Vương Nghĩa mở mắt ra nói:
- Trong người hắn... có luồng cương khí hộ thân.
Lúc gã nói câu này da thịt rung động dường như vận hết tàn lực để phát ngôn.
Gã chưa dứt lời đã tắt thở chết.
Mã Văn Phi từ từ đặt thi thể Vương Nghĩa xuống nhìn quần hào.. vẩy tay nói:
- Xin các vị hãy tạm về chỗ ngồi.
Cái chết của Toái Vị Thủ Vương Nghĩa khiến cho tâm tình quần hào đang kích động bình tĩnh trở lại. Mọi người nghe Mã Văn Phi hô câu này liền lục tục trở về nguyên vị.
Mã Văn Phi nhìn Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng hỏi:
- Tiêu huynh giá lâm có điều chi dạy bảo?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tại hạ đã thoát ly Bách Hoa sơn trang.
Mã Văn Phi lộ vẻ giận dữ ngắt lời:
- Theo chỗ tại hạ biết thì Thẩm Mộc Phong sai khoái mã đi mời những tay kiêu hùng trong võ lâm đến ăn mừng việc Tiêu huynh gia nhập Bách Hoa sơn trang, chứ chưa nghe ai nói chuyện Tiêu huynh thoát ly Bách Hoa sơn trang.
Tiêu Lĩnh Vu chau mày hỏi:
- Có chuyện đó ư?
Mã Văn Phi đáp:
- Ða số những nhân vật hiện diện tại đây đều biết rõ vụ này. Khi nào tiểu đệ dám bịa chuyện nói càn!
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:
- Nếu ta đem thực tình nói rõ thì được quần hào hiểu cho mình nhưng song thân ta bị hãm ở Bách Hoa sơn trang bị nguy đến tính mạng.
Trong lúc nhất thời chàng trầm ngâm chưa quyết định được thế nào.
Kim Bàn Toán Thương Bát liền đỡ lời:
- Tại hạ có câu chuyện cơ mật không tiện nói chuyện ở dương trường muốn trình bày với Mã huynh được chăng?
Mã Văn Phi trầm ngâm một chút rồi xoay mình đi về góc phù đài.
Thương Bát rảo bước theo ra. Hai người nói khẽ với nhau một hồi.
Mã Văn Phi sắt mặt nghiêm trọng chập chạp trở về chỗ cũ khẽ nói:
- Xin mời Tiêu huynh.
Y vươn tay trái ra dắt Tiêu Lĩnh Vu đến ngồi một chỗ ở mé Ðông.
Tiêu Lĩnh Vu chưa hiểu Thương Bát đã nói gì với Mã Văn Phi nhưng cũng đi theo y.
Trong góc phù đài vắng vẻ. Mã Văn Phi đảo mắt ngó quần hào chung quanh một lượt khẽ nói:
- Vừa rồi tiểu đệ chưa hiểu rõ mục đích của Tiêu huynh đến đây nên có điều mạo phạm.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tiểu đệ đến đây một cách đột ngột đi nhiên khiến cho Mã huynh và quần hào phải chấn động thì còn trách Mã huynh thế nào được.
Mã Văn Phi nói:
- Ðêm nay tuy tiểu đệ được quần hào cử làm chủ sự nhưng tự biết mình tài năng kém cỏi, dù nguyện ý bảo đảm cho Tiêu huynh nhưng e rằng quần hào mới gặp lần đầu chưa chịu tâm phục.
Tiêu Lĩnh Vu nhíu cặp lông mày nghiêm nghị hỏi:
- Mã huynh có điều chi dạy bảo xin nói rõ cho hay. Nếu sức tiểu đệ làm được nguyện đem toàn lực thừa hành.
Mã Văn Phi nói:
- Hiện giờ trong Bách Hoa sơn trang đang phô trương mở cuộc khánh hạ Tiêu huynh gia nhập Bách Hoa sơn trang. Tin này những người tham dự đến đây đều biết cả. Dù tiểu đệ hết sức khuyên giải cho Tiêu huynh cũng khó lòng trấn an dư luận. Tiêu huynh có thể tạm thời rút khỏi nơi đây để tiểu đệ thủ tín với quần hào, rồi sẽ phái thủ hạ đến nghinh thỉnh Tiêu huynh sau có được chăng?
Tiêu Lĩnh Vu đến đây cốt để yêu cầu quần hào giúp mình cứu thoát song thân nhưng coi tình hình trước mắt thì nếu chàng còn ở lại chẳng những vô ích mà còn có hại. Chàng liền đáp:
- Tiểu đệ đã không được quần hào lượng giải, vậy xin cáo thoái.
Chàng chấp tay vái chào rồi trở gót ra đi.
Thương Bát, Ðỗ Cửu, Ngọc Lan, Kim Lan theo sau chàng.
Bành Vân đột nhiên tung mình nhảy lại ngăn cản hỏi:
- Tiêu đại hiệp định đi đâu?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tiểu đệ chưa được quần hào lượng giải, tình thế không tiện tham dự hội nghị cơ mật nên xin rút lui.
Bành Vân than thầm:
- Tiểu khiếu hóa bất tài không được quần hào tín nhiệm, cũng chẳng còn mặt mũi nào ngồi lại nữa.
Mã Văn Phi nói:
- Bành huynh. Xin Bành huynh đừng hiểu lầm. Tiếng hào hiệp của Bành huynh lừng lẫy võ lâm. Những người hiện diện tại đây chẳng ai không kính nhường. Còn Tiêu đại hiệp trước khi trừng thanh được thực trạng không tiện tham dự đại hội. Ðại giá lệnh sư chưa tới, hiện giờ chỉ có một mình Bành huynh lại rút lui thì Cái bang không một người nào tham dự hay sao? Vụ này quan hệ đến đại cuộc mong rằng Bành huynh nghĩ kỹ cho.
Tiêu Lĩnh Vu cũng nói:
- Mã tổng thủ lãnh nói thế là phải. Bành huynh không nên vì việc nhỏ mà làm hỏng đại sự.
Bành Vân ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp.
- Hiện nay quần hào đều sợ sệt Bách Hoa sơn trang mà thành dỡ dang thế này. Tiểu đệ hèn mọn nói không đủ cân lạng thật lấy làm hổ thẹn.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Băng đóng đã dầy ba thước há phải một ngày rét lanh gây nên. Bành huynh hãy trân trọng. Tiểu đệ xin cáo biệt.
Rồi chàng trở gót bước mau.
Bành Vân nói:
- Ðể tiểu đệ đưa các vị xuống thuyền.
Rồi không chờ Mã Văn Phi trả lời đã rảo bước theo Tiêu Lĩnh Vu.
Ði hết con đường vào gác vẫn chưa thấy có thuyền. Ðỗ Cửu tức giận cất tiếng mắng:
- Thằng lỏi đó thật là khả ố! Ðã không cho mình tham dự đại hội lại không để thuyền chở đi. Không hiểu hắn có dụng ý gì?
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Ta chắc đây đã có sự xếp đặt. Ðỗ huynh đừng nóng nảy.
Ðỗ Cửu nhìn Thương Bát nói:
- Thương lão đại. Lão cùng thằng lỏi đó nói chuyện gì? Chúng ta vì họ hăm dọa mà phải rút lui há chẳng mất mặt Trung Châu nhị cổ?
Thương Bát mỉm cười nói:
- Trước nay tiểu huynh làm ăn chưa từng bị lỗ vốn. Lão đệ cứ yên tâm.
Bành Vân nói:
- Những người chở thuyền số đông là đệ tử Cái bang. Tiểu khiếu hóa này đã là người ở Cái bang sẽ gọi chúng đem thuyền đến là xong.
← Hồi 085 | Hồi 087 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác