← Hồi 002 | Hồi 004 → |
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:
- Ta chỉ ngấm ngầm nhìn ra miệng giếng là Tiểu San chẳng có cách nào đem Vân di ra ngoài mà qua được tai mắt ta.
Gã ngửng đầu nhìn lên miệng giếng cao đến hơn trượng mà chung quanh giếng không có một điêm tựa thì chẳng hiểu Tiểu San bằng cánh nào đem Vân di ra ngoài, gã liền hỏi:
- Nếu bên ngoài không có người thòng dây vào thì chúng ta làm thế nào mà lên được?
Tuy gã thông minh hơn người nhưng hãy còn nhỏ tuổi nên chưa biết gì về chuyện giang hồ.
Khâu Tiểu San cười nghĩ thầm:
- Tuy gã là trẻ nít mà nghĩ được cách thòng dây kéo người lên cũng khá lắm.
Cô liền đáp:
- Hiền đệ cứ nhắm mắt lại, ta sẽ đưa hiền đệ lên.
Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ:
- Vách giếng dựng đứng thì trừ phi mọc cách mới bay lên được. Còn không thì vịn vào đâu mà trèo?
Tuy trong lòng gã hoài nghi nhưng cũng không hỏi nữa từ từ nhắm mắt lại.
Nguyên gã đã có chú ý ngấm ngầm xem Khâu Tiểu San đưa mình lên bằng cách nào.
Bỗng nghe Khâu Tiểu San hô:
- Hiền đệ hãy coi chừng!
Rồi cô đưa hai tay ra nắm lấy cạnh sườn Tiêu Lĩnh Vu nói tiếp:
- Hiền đệ đừng sợ chi hết.
Tiêu Lĩnh Vu cảm thấy một luồng lực đạo cực kỳ mãnh liệt đưa cả người gã lên rồi tung ra ngoài.
Chỉ trong chớp mắt, gã mở mắt ra nhìn thấy tuyết trắng, gió lạnh thổi vào mặt,người gã đã ra khỏi giếng khô.
Khâu Tiểu San cũng vọt lên theo, cô đưa hai tay ra đỡ lấy Tiêu Lĩnh Vu rồi hạ mình xuống, cô khẽ hỏi:
- Hiền đệ có sợ không?
Tiêu Lĩnh Vu thở phào một cái đáp:
- Vừa rồi hơi hoang mang một chút nhưng bây giờ không sợ nữa...
Gã chuyển động mục quang nhìn Khâu Tiểu San rồi trịnh trọng nói:
- Vân di đối đãi với tiểu đệ rất thân ái. Tiểu đệ tha thiết đưa di thể của Vân di đến nơi an táng. Vậy điều hẹn ước giữa chúng ta đã thành nhất định. Tỷ tỷ đừng gạt tiểu đệ lén lút bỏ đi.
Khâu Tiểu San sửng sốt đáp:
- Nếu hiền đệ muốn theo ta há chẳng gây mối lo ngại cho lệnh tôn và lệnh đường ư?
Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu đáp:
- Sau khi tống táng Vân di tiểu đệ sẽ trở về ngay. Lúc ra đi tiểu đệ chỉ cần để lại một phong thư để nói với gia gia là được.
Khâu Tiểu San từ từ đáp:
- Ðược rồi vậy canh ba đêm nay ta sẽ trở lại tìm hiền đệ.
Tiêu Lĩnh Vu trở gót đi ngay không ngoảnh cổ lại, gã tiến vào trong luống hoa rậm.
Khâu Tiểu San nhìn bóng sau lưng Tiêu Lĩnh Vu, trong lòng cảm khái nghĩ thầm:
- Gã không quay lại lần nào tức là tin ta không lừa gạt gã. Trong di thư của má má tuy có dặn ta hết lòng chiếu cố cho gã nhưng không nói rõ là có đưa gã ra khỏi nhà hay không. Nhà họ Tiêu đối với má má ân thâm nghĩa trọng. Ta chẳng thể bỏ Tiêu Lĩnh Vu, mà đưa gã đi thì làm cho hai vị lão nhân gia phải đau buồn về nỗi mất con.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, cô khó mà tìm ra được quyết định.
Nhắc lại là Tiêu Lĩnh Vu về phòng vội viết phong thơ cáo biệt gia nương, gã lại thu xếp quần áo gói thành một bọc giấu ở gầm giường. Tuy gã chưa từng bỏ nhà ra đi, song thường được nghe gia gia nói đến chuyện xa nhà lòng gã rất hăng hái.
Tiêu Lĩnh Vu chỉ mong cho mặt trời mau lặn, một ngày ài tựa hàng năm, gã nghĩ tới chuyến này ra đi cùng khâu Tiểu San không biết ngày nào trở về để gặp song thân, trong lòng không khỏi bồi hồi. Nhưng lập tức gã lại nghĩ đến đi xa mở rộng tầm mắt, thành ra trong lòng vừa hồi hộp vừa khấp khởi vui mừng.
Bao nhiêu luồng tư tưởng nổi lên như sóng cồn khiến cho Tiêu Lĩnh Vu không sao ngủ được, gã ngồi chờ cho đến canh ba vẫn chưa thấy Khâu Tiểu San tới thì trong lòng rất đỗi bồn chồn, gã tan ra ngoài để tìm kiếm, bỗng nghe ngoài cửa sổ có thanh âm dịu dàng nói vọng vào:
- Hiền đệ! Ðã tỉnh giấc chưa?
Tiêu Lĩnh Vu đứng bật dậy chụp lấy bọc quần áo ở gầm giường chạy ra ngoài.
Quả nhiên Khâu Tiểu San đã y hẹn tới kiếm. Cô đón lấy bọc áo ở trong tay Tiêu Lĩnh Vu rồi khẽ nói:
- Hiền đệ! Ta bồng hiền đệ đi.
Cô ôm lấy Tiêu Lĩnh Vu mà chạy như bay.
Tiêu Lĩnh Vu thấy Khâu Tiểu San lúc nhảy cao vọt người đi như chim. Bức tường vây cao bảy thước cô cũng vọt qua một cách dễ dàng trong lòng gã rất đỗi khâm phục, miệng lẩm bẩm:
- Ta phải luyện thành bản lãnh y như tỷ tỷ mới không uổng phí đời người.
Thân pháp Khâu Tiểu San thật là kỳ tuyệt! Chỉ trong chớp mắt cô đã chạy đến rừng phong già.
Ðêm nay không có ánh trăng, vòm trời đầy sao, dưới đất tuyết đọng gió lạnh căm căm khiến người đi đường phải rét run.
Tiêu Lĩnh Vu rụt đầu chúi vào lòng Khâu Tiểu San.
Ðột nhiên cô dừng bước khẽ nói:
- Hiền đệ lên xe đi!
Tiêu Lĩnh Vu ngẩng đầu nhìn thấy một cỗ xe ngựa mui đen dừng lại trên đất tuyết.
Gió thổi mui xe lay động phập phù.
Khâu Tiểu San mở rèm đặt Tiêu Lĩnh Vu xuống rồi nói:
- Trong xe đã sắp đủ chăn đệm cho hiền đệ. Hiền đệ chờ ta từ chập tối đến nửa đêm chắc mệt lắm rồi. Hãy nằm xuống ngủ đi một lúc.
Cô không chờ Tiêu Lĩnh Vu trả lời đã buông rèm xuống.
Cỗ xe này rèm dường như làm bằng thứ vải dầy. Rèm buông gió không thổi vào được nữa.
Trong xe tối mò, giơ bàn tay trông không rõ ngón.
Tiêu Lĩnh Vu xoa bàn tay lạnh ngắt lên tiếng hỏi:
- Tỷ tỷ không vào ư?
Bên ngoài có tiếng Khâu Tiểu San đáp lại:
- Ta phải ngồi ngoài này dong xe cho ngựa chạy. Hiền đệ cứ ngủ đi.
Tiếng nói vừa dứt, tiếng bánh xe lọc cọc nổi lên, cỗ xe bắt đầu chạy.
Tiêu Lĩnh Vu nhắm mắt lại một lúc. khi mở mắt ra có thể nhìn rõ cảnh vật trong xe.
Gã thấy trong góc mé hữu ngồi tựa một đống lù lù trắng toát. Gã nhìn kỹ lại thì ra thi thể của Vân Cô.
Vân Cô vẫn ngồi ngay ngắn, hai mắt nhắm lại tựa vào thành xe. Vẻ mặt bình tĩnh như thường ngày ngồi điều dưỡng, chẳng giống người chết chút nào, nên chàng không sợ hãi.
Bỗng nghe thanh âm Khâu Tiểu san vọng vô:
- Hiền đệ hãy coi chừng! Ðừng có đụng vào thi thể Vân di.
Cô ngừng một chút rồi tiếp:
- Hiền đệ có sợ hãi không?
Tiêu Lĩnh Vu Phấn khởi tinh thần đáp:
- Tiểu đệ không sợ chi hết. Vân di vẫn chẳng khác ngày còn sống.
Khâu Tiểu San thở dài, không nói gì nữa. Ðột nhiên cô cho xe chạy thật nhanh.
Tiêu Lĩnh Vu thể chất bạc nhược. Tuy gã đã được Vân Cô truyền thụ nội công nhưng vì thời gian ngắn nên việc luyện võ không thể tiến mau được. Vân Cô vất vả mấy tháng trời mới làm cho gã hơn trước được một chút.
Hôm nay qua một ngày và nửa đêm gã vừa lao tâm vừa nhọc mệt nên gã ngủ đi lúc nào không hay biết.
Ðang lúc mơ màng, tiếng khóc thút thít khiến gã giật mình tỉnh giấc. Gã là người trí tuệ hơn người mà thuở nhỏ đã học những môn bác tạp nên tâm tư rất minh mẫn.
Tuy người tỉnh lại mà không cử động chỉ giương mắt lên nhìn và lắng tai nghe.
Gã thấy Khâu Tiểu San quỳ trước di thể Vân Cô, nước mắt tuôn ra xối xả.
Cô khóc rất thương tâm, nhưng tiếng nhỏ hiển nhiên cô sợ làm kinh động Tiêu Lĩnh Vu.
Bên mình cô có một mảnh hoa tiên. Nhờ ánh mặt trời lọt vào, Tiêu Lĩnh Vu nhìn thấy mấy chữ: "...Không thể để y khóc to cười lớn, tâm tính khích động...".
Phía dưới gấp lại gã không nhìn rõ được mà phía trên cũng bị mền chăn che lấp đi.
Tiêu Lĩnh Vu thấy mấy câu không đầu không đuôi này chẳng hiểu ra sao, gã nghĩ thầm trong bụng:
- Coi tự tích trong tờ hoa tiên dường như là thủ bút của Vân di. Chắc đây là di thư của người.
Gã nghĩ vậy không nhịn được nghểnh cổ lên nhìn.
Tai mắt Khâu Tiểu San cực kỳ minh mẫn, nhưng vì nỗi đau thương tràn ngập trong lòng, thần trí mê loạn nên Linh Vu thức giấc rồi mà cô không biết. Nhưng lúc gã cử động cô liền cảnh giác, đưa bàn tay ra với lấy ngay tờ hoa tiên rồi lau nước mắt quay lại cười hỏi:
- Hiền đệ ngủ được chứ?
Tuy cô thương xót mẫu thân, nhưng không muốn nỗi đau khổ lọt vào mắt Tiêu Lĩnh Vu. Cô gượng cười nét mặt càng thêm vẻ thê lương.
Tiêu Lĩnh Vu ngồi dậy bò tới lạy phục xuống trước thi thể Vân Cô.
Khâu Tiểu San đột nhiên giữ gã lại cất giọng ôn nhu hỏi:
- Hiền đệ làm gì vậy?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tiểu đệ khấu bái thi thể của Vân di.
Khâu Tiểu San nói:
- Bất tất phải thế. Hiền đệ mà lạy xuống lại khiến cho ta đau khổ trong lòng. Bây giờ đã quá trưa, chắc hiền đệ đói lắm rồi, chúng ta xuống xe kiếm gì ăn.
Dứt lời cô không chờ Tiêu Lĩnh Vu đáp lại đã vén rèm lên, dắt gã xuống xe.
Bỗng thấy ánh dương quang lóe mắt, tai nghe nước chảy róc rách. Cỗ hương xa dừng lại bên một gốc cây ven rừng. Tiêu Lĩnh Vu thấy ba phiến đá xanh chụm lại trên đặt một cái nồi đồng dưới đốt củi khô, mùi hương ngào ngạt xông vào mũi.
Khâu Tiểu San dắt tiểu Linh Vu lại ngồi dưới gốc cây lớn. Cô cười nói:
- Má má hồi sinh tiền thường dạy ta cách nấu ăn, hiền đệ thử nếm coi, xem kỹ thuật ta thế nào?
Nguyên trong xe có đặt di thể Vân Cô, nên Khâu Tiểu San không dám vào điếm ngủ trọ hay ăn uống, cô sợ bại lộ hành tung.
Hai người ăn uống qua loa cho xong bữa. Tuy nhiên Tiêu Lĩnh Vu cũng khen không ngớt miệng về cách nấu nướng gia vị của Khâu Tiểu San. Thực ra bữa cơm này chẳng có chi hoàn hảo, dù Khâu Tiểu San có tài nấu bếp khéo léo đến đâu mà thổi xôi không gạo, làm sao cho ngon miệng được, Tiêu Lĩnh Vu khen ngợi cô là để lấy lòng, hai là mấy món lạ miệng làm cho gã thỏa mãn.
Khâu Tiểu San thu dọn nồi niêu bát đĩa rồi đỡ Tiêu Lĩnh Vu lên xe. Cô còn vạc ký hiệu lên cây rồi mới cho xe chạy.
Tiêu Lĩnh Vu thấy Khâu Tiểu San vạch vào da cây chữ chẳng ra chữ, đồ chẳng ra đồ, gã không hiểu, tuy trong lòng nẩy ra nhiều nghi vấn nhưng cũng nín nhịn không hỏi.
Hai người đi xe được mấy ngàykhông có chuyện gì.
Một hôm vào khoảng giờ Ngọ hai người đến một thị trấn lớn. Người ngựa qua lại nhộn nhịp, khách hàng nhiệt náo.
Tiêu Lĩnh Vu trong lòng đã thấy đói, nhưng mấy ngày liền gã cùng Khâu Tiểu San toàn ăn ngủ ngoài nơi hoang dã. Tuy gã không hiểu nhưng biết đó là chỗ dụng tâm của cô, nên gã không dám nhắc tới chuyện mình đói bụng. Gã còn cố nhịn được nhưng hai con ngựa kéo xe mấy ngày trời chưa được bữa ăn nào tử tế, sức giảm sút rất nhiều. Nó hí lên một tiếng nằm lăn ra.
Khâu Tiểu San chau mày hỏi:
- Tiêu hiền đệ! Chúng ta ăn chút gì rồi hãy đi?
Tiêu Lĩnh Vu Cả mừng nói:
- Tiểu đệ cũng đói lắm rồi.
Hai người xuống ngựa tìm vào khách sạn.
Khâu tiểu San bảo nhà quán dắt ngựa vào cho ăn thóc rồi cùng Tiêu Lĩnh Vu đến ngồi xuống một bàn bên cạnh cửa sổ.
Ðột nhiên có tiếng vó ngựa dồn dập vang lên. Hai con tuấn mã chạy rất mau lướt qua.
Hai đại hán cưỡi ngựa đều đeo khí giới. Khí trời giá lạnh vào buổi trọng đông mà đôi ngựa mồ hôi ướt đầm.
Bỗng một đại hán giật cương cho dừng ngựa. Con ngựa đương chạy mau như lao đột nhiên đứng thẳng lên, hí một tiếng dài rồi dừng bước.
Vạn vật đất Giang Nam rất là phồn thịnh. Nhân sĩ số đông thiện nghề cưỡi ngựa.
Thấy thuật kỵ mã của đại hán tinh thân như vậy, những người trên đường phố đều cất tiếng reo hò khen ngợi.
Tiếng reo chưa dứt, chợt có tiếng la hoảng.
Nguyên con ngựa đi sau không ngờ con ngựa đi trước dừng lại một cách đột ngột, nó tấn thế không kịp thành ra cả người lẫn ngựa xô vào.
Ðại hán cưỡi ngựa trước trong lúc hoang mang đột nhiên xoay mình vung tay đẩy vào con ngựa đằng sau.
Tiếng người la hoảng chưa dứt thì con ngựa phía sau lao tớt đã bị đại hán cản lại được.
Tiếng hoan hô lại nổi lên như sấm dậy.
Hai đại hán tung mình xuống ngựa ngó vào cỗ xe mui một cái rồi đưa mục quang nhìn quanh một lượt.
Bỗng một đại hán lên tiếng:
- Ðây rồi!
Gã buông cương ngựa, rảo bước tiến vào trong điếm đi thẳng tới trước mặt Khâu Tiểu San khoanh tay thi lễ.
Khâu Tiểu San vẻ mặt vẫn bình tĩnh. Cặp mày liễu hơi nhíu lại, cô hỏi:
- Các vị có điều chi cấp bách?
Ðại hán dường như tự nhận thấy thái độ của mình có vẻ hấp tấp liền nở nụ cười chữa thẹn, từ từ bước chậm lại và buông tay xuống khẽ đáp:
- Bọn tại hạ thấy cô nương có để ám ký nên lật đật tới đây...
Khâu Tiểu San giơ bàn tay ngọc lên nói:
- Có việc gì tôi thủng thẳng sẽ tính cũng không muộn.
Ðại hán kia dường như có nhiều điều cấp bách muốn nói ngay, nhưng gã chỉ khẽ hắng đặng một tiếng rồi cố nén lòng nóng nảy.
Lúc này đại hán kia đã buộc ngựa rồi cũng tiến vào điếm. Gã nhìn Khâu Tiểu San thi lễ một cách rất cung kính.
Tiêu Lĩnh Vu ngắm nghía hai đại hán thấy họ đều trạc tam tuần. Mình mặc áo ngắn bằng lụa đen, chân đi hài xảo. Một người lưng đeo đơn đao. Còn người nữa trên lưng cài cặp phán quan bút.
Cả hai đại hán đều tướng mạo hiên ngang, oai phong lẫm liệt, mà đối với Khâu Tiểu San khép nép ra chiều sợ sệt.
Ðại hán bước vào điếm trước là người sử đao, hắng đặng một tiếng nói:
- Hành tung của cô nương đã bị bại lộ. Bọn cường địch theo dõi hành tung và sắp rượt tới nơi.
Khách hàng trong điếm tuy đông tính hiếu kỳ nhưng thấy hai đại hán mình đeo khí giới oai phong lẫm liệt, sợ xảy ra chuyện rắc rối nên không dám nhìn họ.
Khâu Tiểu San hơi biến sắc mặt. Cô chớp mắt một cái rồi thủng thẳng nói:
- Các vị ăn uống cho lẹ rồi chúng ta lại đăng trình.
Hai đại hán dường như đói lả lắm. Chúng kêu cơn rượu ăn uống nghiến ngấu một hồi.
Mấy người ăn rất lẹ rồi tính trả tiền hàng, dắt ngựa ra ngoài lập tức lên đường.
Bây giờ đại hán đeo đao ngồi ruổi xe thay cho Khâu Tiểu San, còn đại hán tử Phán quan bút đi sát theo xe.
Mấy bữa nay Khâu Tiểu San phải dong xe, một mình Tiêu Lĩnh Vu ngồi trong không rất buồn bã. Bây giờ hai người ngồi đối diện, Tiêu Lĩnh Vu liếc mắt nhìn thì thấy cô rất xinh đẹp nhưng nét mặt rầu rầu. Cặp mày liễu nhíu lại ra chiều suy nghĩ, dường như cô lo một việc rất quan trọng.
Bánh xe lăn lộc cộc trên đường rất mau, chỉ trong khoảnh khắc đã ra khỏi thị trấn.
Khâu Tiểu San bỗng ngửng đầu lên ngó đăm đăm vào mặt Tiêu Lĩnh Vu cất tiếng gọi:
- Hiền đệ!
Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Khâu Tiểu San đáp:
- Hành tung của chúng ta đã bị bại lộ, e rằng khó lòng tránh khỏi một cuộc ác chiến sinh tử. Hiền đệ không phải là người giang hồ không nên mạo muội dấn thân vào những cơn nguy hiểm như chúng ta. Ta có ý muốn gửi hiền đệ vào nơi an toàn trước đã, chẳng hiểu ý hiền đệ ra sao?
Tiêu Lĩnh Vu hỏi lại:
- Nơi đâu mới an toàn?
Khâu Tiểu San đáp:
- Hỡi ơi hiền đệ còn nhỏ tuổi mà việc giang hồ lại rắc rối vô cùng. Trong lúc nhất thời ta không thể giải thích cho hiền đệ rõ được. Có điều hiền đệ không biết võ công lại còn là một đứa trẻ nít. Chỉ cần hiền đệ đừng đi chung với chúng ta là chẳng có sự gì nguy hiểm nữa...
Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu ngắt lời:
- Không được! Tiểu đệ phải đi theo tỷ tỷ. Dù gặp nguy hiểm đến đâu tiểu đệ cũng chẳng sợ gì. Hỡi ơi! Gia phụ đã bảo trước tiểu đệ không sống quá hai chục tuổi mà nay đã mười hai tuổi rồi. Vậy thì sống thêm tám năm nữa hay là chết trước mấy năm cũng chẳng khác gì?
Khâu Tiểu San muốn ép gã rời xa mình nhưng cô nghĩ lại lời dặn bảo trong bức di thơ của mẫu thân đã nói rõ:
- Thằng nhỏ này hầu tiên thiên không đủ, dù có truyền thụ nội công tâm pháp thượng thừa cũng không thể chữa hết ám tật cho gã trong thời gian ngắn. Trong vòng hai năm đừng để gã vui mừng cực độ hay bi thương quá chừng. Phải tránh những nỗi xúc động vô biên. Gã qua được hai năm, cơ sở nội công vững chắc mới có thể vãn hồi được yểu mệnh cho gã. Nếu cố ép uổng gã điều gì là tổn thương đến tâm bộ rất nguy hại cho mạng sống của gã. Lời di mệnh của từ mẫu khi nào cô dám phản bội.
Tiêu Lĩnh Vu thấy Khâu Tiểu San trầm trầm không nói, gã không nhịn được lại hỏi:
- Tỷ tỷ! Tỷ tỷ nghĩ gì vậy?
Khâu Tiểu San đáp:
- Tiểu đệ nhất định đi với ta thì phải nghe theo điều kiện của ta.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Ðiều kiện gì?
Khâu Tiểu San đáp:
- Bất luận gặp sự gì nguy hiểm mà không được lời ta ưng thuận hiền đệ chớ nói xen vào hoặc cử động khinh suất.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Tiểu đệ không nói không cử động là xong.
Khâu Tiểu San nói:
- Còn điều kiện nữa là bất cứ gặp chuyện vui buồn đến đâu cũng không được cười to khóc lớn.
Tiêu Lĩnh Vu lấy làm kỳ hỏi:
- Tại sao vậy?
Khâu Tiểu San đáp:
- Hiền đệ đừng hỏi tại sao? Nếu hiền đệ không chịu nghe theo thì lập tức ta phái người đưa về.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Ðược rồi! Tiểu đệ xin nghe lời tỷ tỷ.
Khâu Tiểu San nói:
- Bây giờ hiền đệ cứ ngồi yên đây mà nghỉ ngơi.
Cô dứt lời vén rèm nhảy ra ngoài xe.
Tiêu Lĩnh Vu Nghe bên ngoài có tiếng nói chuyện nhưng thanh âm nhỏ quá, gã không nghe rõ.
Tiêu Lĩnh Vu thấy xe ngựa chạy mỗi lúc một mau, trong xe cũng chuyển động kịch liệt dường như đang rong ruổi trên đường sơn đạo ghập ghềnh.
Ðột nhiên cỗ xe dừng lại. Khâu Tiểu San vén rèm chui vào, bồng thi thể Vân Cô lên.
Cô khẽ bảo Tiểu Linh Vu:
- Hiền đệ! Hãy theo ta.
Tiêu Lĩnh Vu xuống xe rồi ngửng đầu trông ra thì thấy rừng núi xanh um ở phía xa xa.
Ngọn núi chập chùng. Gần ch6n núi trong bụi trúc lộ ra một mái nhà tranh.
Khâu Tiểu San lật đật đi về phía nhà tranh. Tiêu Lĩnh Vu hết sức theo sau cô.
Khâu Tiểu San đi quanh bụi trúc xanh rì đến phía trước căn nhà thì thấy tấm phên cổng đóng chặt và bên trong lặng ngắt như tờ.
Khâu Tiểu San gõ vào phên cổng ba cái rồi đứng nghiêm trang chờ đợi.
Sau khoảng thời gian uống cạn tuần trà mới nghe trong nhà có thanh âm khàn khàn của một bà già cất lên hỏi:
- Ai đó?
Khâu Tiểu San đáp:
- Vãn bối là Khâu Tiểu San.
Trong nhà tranh vang lên một tiếng thở dài nói:
- Lão thân đã mười năm nay không tiếp khách. Dù ngươi là con gái của cố nhân lão cũng không muốn phá bỏ lệ đó. Vậy ngươi quay về nhà đi thôi.
Khâu Tiểu San vội nói:
- Mẫu thân của vãn bối đã tạ thế rồi. Hiện thi thể đã đưa tới đây mong lão bối nghĩ tình vong mẫu...
Ðột nhiên có tiếng hú từ xa vọng lại cắt đứt câu nói của Khâu Tiểu San.
Trong nhà tranh lại vang lên tiếng lọc cọc của cây gậy trúc chống xuống đất.
Cánh cửa phên kẹt mở.
Tiêu Lĩnh Vu chú ý nhìn vào thấy một bà già đầu tóc bạc phơ tay cầm gậy trúc,mắt nhắm cày cạy. Người gầy như que củi, mặt mũi nhăn nheo đứng trước cửa.
Khâu Tiểu San đặt thi thể Vân Cô xuống rồi kính cẩn phục lạy trước bà già nói:
- Vãn bối xin khấu đầu bái kiến lão tiền bối.
Bà già xuất hiện rồi đứng trơ không nhúc nhích. Khâu Tiểu San lạy phục xuống đất, bà vẫn đứng yên không thay đổi.
Tiêu Lĩnh Vu lẩm bẩm:
- Bà già này làm phách quá?
Bỗng thấy bà từ từ đưa ngón tay gầy guộc lên vịn vào phên cửa nói:
- Lão thân đã nhìn thấy ngươi rồi.
Khâu Tiểu San nói:
- Ðược lão tiền bối phá lệ cho vào ra mắt, vãn bối cảm kích vô cùng.
Bà già lạnh lùng hỏi:
- Ngươi muốn vào ra mắt ta thì đã được gặp rồi sao không đi đi, còn chờ gì nữa?
Tiểu San đáp:
- Vãn bối còn có việc thỉnh cầu, mong rằng lão tiền bối ưng thuận cho.
Bà già lạnh lùng đứng yên không nói gì.
Khâu Tiểu San cất giọng thê lương nói tiếp:
- Gia mẫu bị thương rồi chết. Người có di thư dặn vãn bối đưa di thể về chỗ một vị cố nhân ở núi Hành Sơn...
Bà bà vẫn đứng yên không nhúc nhích và chẳng bảo sao.
Khâu Tiểu San thấy lão bà không phản ứng lại nói:
- Vãn bối nhớ rằng lão tiền bối đây là một trong những vị cố hữu mật thiết của gia mẫu hồi sinh tiền. Năm trước gia mẫu đã dẫn vãn bối tới đây bái phẩm nhưng lão tiền bối đóng cửa từ khách nên không dám kinh động. Gia mẫu quanh quẩn hồi lâu rồi lại đưa vãn bối ra đi. Nay gia mẫu hóa người thiên cổ, vãn bối theo lời di chúc đưa thi thể lên Hành Sơn. Không ngờ có tin cho là hành tung đã bị bại lộ và địch nhân đang theo dõi. Vãn bối chết chẳng có gì đáng tiếc, nhưng sợ tổn thương di thể của gia mẫu. Vãn bối mong rằng tiền bối cho vãn bối gửi lại thi thể lại nơi đây, ngõ hầu yên tâm chống cường địch.
Bà già dường như bị lời lẽ của Khâu Tiểu San làm xúc động, liền mở phên cửa ra nói:
- Vì nể vong mẫu ngươi, ta cho để di thể lại đây bảy ngày.
← Hồi 002 | Hồi 004 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác