Vay nóng Tima

Truyện:Xác chết loạn giang hồ - Hồi 002

Xác chết loạn giang hồ
Trọn bộ 177 hồi
Hồi 002: Ðáy Giếng Khô Kỳ Nữ Từ Trần
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-177)

Siêu sale Lazada

Mấy ngày trước hôm trừ tịch tuyết bay phấp phới tỏ ra điềm sang năm được mùa.

Tiêu Lĩnh Vu khoác áo cừu nhẹ đội mũ rộng vành. Cũng như những ngày đã qua, gã ăn cơm sáng xong lật đật tựa cửa đứng chờ, đưa mắt nhìn bên trời tuyết hoa lặng vắng mà ngơ ngác xuất thần, đột nhiên có tiếng thở dài từ phía sau đưa lại rồi tiếng người nói:

- Tiểu chủ nhân về thôi, trời mưa tuyết mà giá lạnh thấu xương. Ngoài đường không người qua lại...

Tiêu Lĩnh Vu quay đầu nhìn lại thì ra là Tiêu Phúc, không biết lão đến từ bao giờ, cậu chau mày tức mình đáp:

- Ai bảo lão đến quấy ta? Lão về đi...

Chàng dứt lời chợt thấy một bóng người đội mưa mà tới. Tiêu Lĩnh Vu mừng quá bất giác hô:

- Vân di về tới rồi. Vân nhi đã bảo chẳng khi nào Vân di bỏ điệt nhi mà đi thiệt.

Tiêu Phúc ngơ ngác nhìn ra quả thấy bóng người đang dấn bước trên đường tuyết phủ.

Thân hình tha thướt hiển nhiên là người đàn bà.

Gặp buổi trong đông, người mặc áo khinh cừu còn cảm thấy lạnh thấu xương.

Thế mà người đàn bà này phong phanh một tấm áo mỏng, gió thổi tà áo bay phấp phới.

Bóng người mỗi lúc một gần. Sau nhìn rõ thìra một cô gái mặc áo xanh chừng mười sáu mười bảy tuổi. Tóc dài xõa xuống hai vai, da mặt xám ngắt. Người cô run bần bật tỏ ra gió lạnh chịu không nổi.

Tiêu Lĩnh Vu đang tươi cười bỗng xịu mặt ra chiều thất vọng, gã toan trở gót đi vào bỗng nghe kêu thét lên một tiếng:

- Úi chao!

Người cô lảo đảo hai cái rồi té xuống đống tuyết.

Thật là một cảnh tượng thê lương, trời rét như cắt thịt mà một cô gái nhỏ tuổi áo quần lam lũ không đủ che thân nằm lăn trên đống tuyết.

Tiêu phúc thở dài nói:

- Thật là một đứa nhỏ đáng thương!

Tuy lão nói vậy nhưng vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Chỉ trong chớp mắt tuyết đã phủ kín nửa người thiếu nữ áo xanh.

Tiêu Lĩnh Vu do dự một chút rồi chạy ra. Gã gạt tuyết trên người thiếu nữ rồi dắt tay cô ta dậy lớn tiếng gọi:

- Này cô đứng dậy đi để ta đưa cô vào nhà ẩn mưa gió.

Tiêu Phúc vội chạy ra nói:

- Ðại thiếu gia! Trời gió lạnh thế này e rằng cô đã cứng người ra rồi.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Dù y có chết rét thì chúng ta cũng nên thu nhặt thi hài cho y.

Tiêu phúc nhăn nhó đáp:

- Hai bữa nay lão gia cùng phu nhân rất là phiền não. Bây giờ khiêng cô này về e rằng...

Tiêu Lĩnh Vu trợn mắt lên lớn tiếng:

- Lão gia làm sao? Chẳng lẽ gia gia ta thấy người chết không cứu? Mau bồng cô ả này về đi, việc gì đã có ta chịu trách nhiệm.

Gã thấy cô bé có cặp lông mày tựa hồ rất quen mà bất giác sinh lòng thân cận nên kiên quyết đem cô bé vào nhà.

Tiêu Phúc thấy mặt gã kiên quyết biết là không thể trái ý được liền buông tiếng thở dài rồi thò tay ra ôm cô gái lên rảo bước về phủ.

Tiêu Phúc là một con người từng trải. Lão biết Tiêu lão gia và phu nhân mấy hôm nay buồn phiền vì việc Vân Cô bỏ đi, tâm thần hai vị đã không yên tĩnh, nên lão không muốn đem chuyện khác quấy nhiễu.

Tiêu phu nhân đưa cặp mắt hiền hòa chăm chú nhìn cô gái. Bà thở dài nói:

- Ðứa con gái này thật là dễ thương! Chúng ta lưu y lại mất ngày chờ tuyết lạnh gió yên rồi sẽ để y lên đường.

Tiêu phúc vâng lệnh, Tiêu Lĩnh Vu chạy lại ôm cánh tay Tiêu phu nhân cười nói:

- Hài nhi biết má má không phiền trách hài nhi...

Ðêm hôm trừ tịch, Tiêu Lĩnh Vu đang ngồi sưởi ấm với song thân, bỗng thấy bóng người lay động.

Thiếu nữ áo xanh từ từ đi tới.

Cô đã được nghỉ ngơi một ngày một đêm hết mỏi mệt rồi. Dưới ánh đèn sáng thấy cô mặt trắng môi hồng, tóc rũ bên vai. Tuy quần áo vải thô sơ nhưng vẫn ra vẻ con người diễm lệ.

Thiếu nữ rủ tuyết đọng trên mình, cất bước vào nhà. Cô ngó đằng xa thấy hai vợ chồng Tiêu lão gia liền lạy phục xuống. Cô hé miệng anh đào nói:

- Nạn nữ bái tạ hai vị đạ cứu mạng cho.

Tiêu phu nhân ngắm nghía cô một lát rồi thở dài đáp:

- Cô nương hãy dậy đi!

Thiếu nữ áo xanh đáp:

- Ða tạ lão gia cùng phu nhân.

Tiêu phu nhân không có con gái lại thấy cô xinh tươi thì trong lòng rất đỗi vui mừng, bà vẫy tay nói:

- Hài tử! Lại đây!

Thiếu nữ áo xanh vâng lời bước lại đứng tựa vào Tiêu phu nhân, cúi đầu hỏi:

- Phu nhân có điều chi giáo huấn?

Giọng cô thanh tao ra vẻ con nhà đài các.

Tiêu phu nhân liếc mắt nhìn cô hoan hỉ. Bà cầm lấy tay cô cười nói:

- Hài tử ngươi hãy ngó xuống đây. Ngươi tên họ là gì sao lại trơ trọi một mình giữa mưa tuyết?

Thiếu nữ áo xanh chớp mắt mấy cái. Hai giọt lệ như trong ngọc nhỏ xuống, cô ả buồn rầu đáp:

- Nạn nữ họ Khâu tên gọi là Tiểu San. Nạn nữ đi tìm mẫu thân đường xa ngàn dặm mà không được gặp. Tấm thân trơ trọi lênh đênh, từ mẫu nơi nào không hiểu? Tháng ngày đày đoạn tâm can, chiếc thân phiêu bạt. Nếu không được lão gia và phu nhân làm phúc cứu cho thì tiểu nữ đã vùi thân trong đống tuyết.

Tiếng cô rất thê lương làm cho mọi người xúc động.

Tiêu phu nhân thở dài chậm rãi hỏi:

- Cô nương có biết hành tung của lệnh đường lạc lõng nơi đâu không?

Khâu Tiểu San từ từ ngẩng đầu lên đáp:

- Hành tung của gia mẫu hạc nội mây ngàn, đi khắp bốn phương. Có khi xa tận trên trời có khi gần trong gang tấc.

Tiêu đại nhân đằng hắng một tiếng rồi nói:

- Cô nương quả là người hữu tâm.

Khâu Tiểu San đáp:

- Nạn nữ tha thiết tìm kiếm mẫu thân, hoàng thiên run rủi đuợc vào đâu nương náu, mong lão gia rộng lòng chiếu cố.

Tiêu Lĩnh Vu từ ngày thấy Tiểu San vào nhà đã lưu tâm nhìn kỹ cô, bữa nay mới nói xen vào:

- Gia gia ơi! Cô em này rất giống Vân di!

Tiêu đại nhân quát mắng:

- Thằng nhãi con kia! Nói năng gì thế?

Tiêu Lĩnh Vu không dám nói nữa, gã thè lưỡi đứng yên.

Tiêu phu nhân nhìn kỹ lại thì quả nhiên khuôn mặt Khâu Tiểu San rất giống Vân Cô. Bất giác bà ngẩn người ra nói:

- Vu nhi nói đúng đó! Khâu cô nương vẻ người hệt như Vân Cô.

Tiêu đại nhân thở dài đứng dậy nói:

- Các ngươi hãy ngồi chơi nói chuyện, ta về thư phòng đây.

Lão từ từ cất bước.

Tiêu Lĩnh Vu thấy gia gia ra khỏi đại sảnh, gã bạo dạn lên nhiều nhìn Khâu Tiểu San nói:

- Ðáng tiếc Vân di đã đi khỏi đây trước sáu, bảy ngày. Giá tỷ cô... đến sớm mấy bữa mà được thấy Vân di mới biết là ta nói đúng.

Gã ngừng lại một chút rồi tiếp:

- Có điều ta chắc rằng một ngày kia Vân di sẽ trở về đây.

Khâu Tiểu San đáp:

- Nạn nữ cũng mong lời công tử nói đúng.

Tiêu Lĩnh Vu lại nói:

- Cô chưa thấy Vân di thì hãy ở lại đây chờ người trở về mới biết ta nói không ngoa.

Khâu Tiểu San đáp:

- Nếu được các vị thu lưu thì nạn nữ nguyện làm thị tỳ để thị phụng phu nhân và công tử.

Tiêu Lĩnh Vu xua tay nói:

- Không được! Ta lớn thế này rồi mà cần gì phải có người coi sóc. Cô trông nom cho má má ta là được.

Khâu Tiểu San đảo cặp mắt sáng như sao quay lại sụp lạy tiêu phu nhân nói:

- Nạn nữ đa tạ phu nhân đã thu nạp.

Tiêu phu nhân vội nói:

- Nhà ta ít người. Cô nương chịu ở lại là ta vui mừng lắm.

Một đêm qua tuyết tạnh mây tan. Vũ trụ trở lại ngày xuân.

Năm đổi mới, cảnh vật cũng mới, vừng thái dương chiếu ánh mỹ lệ xuống trần gian chào mừng năm mới.

Tiêu Lĩnh Vu mặc quần áo mới từ từ ra khỏi nhà. Từ ngày gã được Vân Cô truyền dạy phép tọa tức thượng thừa, chẳng những thân thể khỏe mạnh mà còn có căn cơ luyện võ.

Gã ngẩng đầu nhìn ra thấy Khâu tiểu San đang quét lớp tuyết ngoài đình viện.

Ðộng tác cô rất mau lẹ. Chỉ trong khoảnh khắc mà bao nhiêu tuyết phủ tòa đình viện rộng lớn đã sạch trơn.

Khâu Tiểu San từ từ quay đầu lại nhìn Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười nói:

- Công tử dậy sớm nhỉ!

Rồi cô từ từ bước lại.

Ánh mặt trời chiếu vào mặt cô trông càng xinh đẹp.

Tiêu Lĩnh Vu thấy thân hình và mặt mũi Khâu Tiểu San chẳng có điểm nào là không giống Vân di, gã đứng ngẩn người ra mà nhìn cô.

Khâu Tiểu San thấy Tiêu Lĩnh Vu ngó mình trân trân, trong lòng cũng hơi bẽn lẽn.

Cô cười hì hì hỏi:

- Sao công tử ngó tiểu tỳ dữ vậy?

Tiêu Lĩnh Vu thở dài đáp:

- Càng ngày ta càng thấy cô giống Vân di như đúc. Cô chỉ lớn thêm mấy tuổi nữa là ta không thể phân biệt được nữa.

Khâu Tiểu san hơi biến sắc, nhưng chỉ thoáng qua cô trở lại bình tĩnh xoay mình bước đi.

Mấy bữa trước Tiêu Lĩnh Vu ngày ngày ra cửa trông chờ, gã tin tưởng thế nào Vân di cũng trở lại, nhưng hiện giờ gã đột nhiên cảm thấy thất vọng.

Khâu Tiểu San tuy dung mạo giống Vân Cô nhưng cô không thể đen lại cho gã một lòng từ ân bằng Vân Cô được.Từ nay trong tâm linh gã bắt đầu nẩy ra mối lo buồn.

Tiêu Linh Vu bâng khuâng cất bước vào trong thư phòng.

Mấy bữa nay gã không tới đây. Trong nhà mọi vật còn y nguyên như cũ mà Vân Cô đã hạc nội mây ngàn.

Tiêu Lĩnh Vu nhìn cảnh vật lại nhớ tới người. Bất giác gã cảm thấy trong lòng buồn rười rượi.

Gã từ từ nhắm mắt lại theo kiểu tọa tức mà vân Cô đã truyền thụ cho. Gã bắt đầu tập luyện.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, bỗng nghe đánh choang một tiếng khiến gã bừng tỉnh.

Tiêu Lĩnh Vu giương mắt lên nhìn thấy Khâu Tiểu San sắc mặt lợt lạt đang giương cặp mắt trong suốt nhìn chằm chặp vào cánh cửa sổ. khay trà trong tay cô rớt xuống đất. Chung trà vỡ tan tành.

Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt hỏi:

- Cô nương làm sao vậy?

Khâu Tiểu San như người đang mơ tỉnh giấc. Cô đưa tay lên vuốt mái tóc rồi từ từ xoay mình lại hỏi:

- Vân di của công tử bỏ đi rồi, có phải lúc trước cũng ở trong thư phòng này không?

Khâu Tiểu San cố trấn tĩnh nhưng không thể nào giữ được tâm tình cho khỏi xúc động, thanh âm cô run lên.

Tiêu Lĩnh Vu thấy Khâu Tiểu San hỏi mấy câu đột ngột, nhưng gã vẫn thản nhiên lắc đầu đáp:

- Vân di ở mé tả thư phòng. Ðây là nơi ta và Vân di thường đọc sách.

Khâu Tiểu San hỏi:

- Vân di đối đãi công tử rất tốt phải không?

Tiêu Lĩnh Vu nói ; - Tốt lắm! Tốt lắm! Vì thế lúc nào ta cũng nhớ Vân di. Hỡi ơi! Chỉ mong Vân di sớm trở về.

Khâu Tiểu San ráng nhịn mối thương tâm đáp:

- Tiểu tỳ cũng mong vậy.

Cô cúi xuống lượm từng mảnh chung vỡ, thẫn thờ bước ra khỏi thư phòng.

Tiêu Lĩnh Vu là người thông tuệ khác thường, gã thấy Khâu tiểu San lộ vẻ khác lạ thì trong lòng sinh mối hoài nghi. Gã đứng dậy bước tới cửa sổ ngó tới ngó lui hồi lâu mà không thấy gì khác lạ thì trong lòng cảm thấy buồn bã, tiện tay gã mở cửa sổ nhìn ra.

Bên ngoài vườn đầy tuyết phủ. mấy khóm mai hoa nở đưa hương. Mùi hương cùng gió lạnh thổi vào thư phòng.

Bỗng nhiên gã ngó thấy bóng người thấp thoáng rồi ần mình vào trong bụi hoa đầy tuyết phủ. Gả thấy bóng người này phảng phất như Khâu Tiểu San.

Tiêu Lĩnh Vu động tính hiếu kỳ. Gã lật đật chạy ra phòng rượt theo.

Dưới mặt đất còn lưu lại vết chân rất rõ, Tiêu Lĩnh vu theo bước chân đi tìm kiếm gã thấy những vết chân dẫm vào luống hoa đến góc vườn thì biến mất.

Tiêu Lĩnh Vu ngẩng mặt thì chỉ thấy bốn mặt vòm trời xanh ngắt sạch lau láu.

Ánh điện dương muôn phần rực rỡ, ngoài ra chẳng có vết tích chi hết.

Gã giơ tay vỗ lên trán tự hỏi một mình:

- Thế này thì thật là kỳ! Khâu Tiểu San chạy đi đâu mất rồi?

Gã đảo mắt nhìn quanh đột nhiên phát giác ra cách chỗ mình đứng chừng bốn năm thước trên mặt đất đầy tuyết phủ có một cửa động rộng chừng ba bước.

Nguyên chỗ đó là một cái giếng. Tiêu Lĩnh Vu còn nhớ giếng này đã khô kiệt từ lâu.

Vườn hoa trong Tiêu gia rất rộng lớn mà góc vườn này là nơi rất tịch mịch.

Cả tên thị nữ tưới hoa cũng ít khi bước chân đến.

Một cảm nghĩ kỳ dị thúc Tiêu Lĩnh Vu đi về phía miệng giếng. Bỗng gã nghe tiếng khóc thê thảm từ dưới vọng lên.

Tiêu Lĩnh Vu trống ngực đánh thình thình cúi đầu dòm xuống. Nhờ ánh dương quang chiếu vào mà gã có thể nhìn thấy cảnh vật lờ mờ đáy giếng.

Một bóng đen cử động, tiếng khóc thê lương do bóng đen này phát ra lúc đứt, lúc nối khiến người nghe cũng phải động tâm.

Tiêu Lĩnh Vu phóng hết mục lực chú ý nhìn hồi lâu mới nhận ra đó chính là Khâu Tiểu San, trước mặt cô dường như có một người nữa.

Nhưng người này ngồi yên không nhúc nhích chẳng khác gì pho tượng gỗ tựa hồ làm ngơ trước tiếng khóc thê thảm của khâu Tiểu San.

Tiếng khóc mỗi lúc một thê lương ảm đạm khiến người nghe phải đứt từng đoạn ruột.

Tiêu Lĩnh Vu ngưng thần lắng nghe một hồi lâu, gã văng vẳng thấy trong tiếng khóc có lời than thở:

- Nữ nhi tới chậm một bước mà không còn cách nào được thấy má má...

Tiêu Lĩnh Vu bị tiếng khóc làm cho xúc động tâm tìn. hai hàng nước mắt lã chã rơi.

Gã đưa tay áo lên lau nước mắt.

Cử động này bất giác làm mất thang bằng khiến gã rơi xuống, gã vừa buột miệng la hoảng thì người đã hạ xuống đáy giếng.

Tiêu Lĩnh Vu chưa biết mình sống hay đã chết rồi thì đột nhiên cảm thấy một lực lượng nhu hòa đỡ lấy và một mùi hương đưa vào mũi.

Gã định thần nhìn lại thì thấy Khâu Tiểu San. Cô ôm lấy gã và hai hàng nước mắt vẫn không ngừng nhỏ xuống.

Tiêu Lĩnh Vu trấn tĩnh tâm thần đứng thẳng người lên. Gã đảo mắt nhìn bỗng bật tiếng la hoảng:

- Vân di!

Rồi ngã ra.

Một bàn tay trắng trẻo đỡ lấy người gã.

Tai nghe thanh âm khâu Tiêu San rất thê thảm cất lên:

- Công tử chớ nên vọng động. Má má tiểu tỳ đã chết rồi.

Tiêu Lĩnh Vu nghe nói khác nào bị người đánh một quyền thật nặng vào trước ngực, khí huyết trồi ngược khiến mặt gã đỏ bừng.

Biến cố khủng khiếp phát sinh đột ngột khiến Tiêu Lĩnh Vu luống cuống. Gã ngẩn người ra hồi lâu mới tịnh tâm lại được, liền nhìn hâu Tiêu San hỏi:

- Vân di là má má của cô nương ư?

Khâu Tiêu San lau nước mắt buồn rầu gật đầu đáp:

- Chính là mẹ ruột của tiểu tỳ.

Tiêu Lĩnh Vu dụi mắt nhìn lại thấy Vân Cô ngồi xếp bằng nhắm mắt. Tóc vẫn cài trâm, sắc mặt hồng hào, xiêm áo chỉnh tề như người còn sống, gã ra chiều oán giận hỏi:

- Cô nói nhăng gì thế? Phải chăng cô khinh ta nhỏ tuổi chưa thấy người chết bao giờ nên không biết chăng? Vân di ta khi ngồi điều dưỡng vẫn theo kiểu này. Người chết bao giờ?...

Khâu Tiểu San lắc đầu đáp:

- Công tử hiểu vụ này thế nào được? Gia mẫu nội công tinh thâm lại uống Bảo Thi thần đan nên thi thể không rữa nát.

Tiêu Lĩnh Vu la lên:

- Ta không tin lời cô được. Vân di vẫn như thường không ốm gì, có lý do gì lại chết trong đáy giếng khô này?

Rồi chàng la gọi:

- Vân di! Vân di!...

Chàng gọi luôn mấy câu vẫn không thấy tiếng đáp lại.

Tiêu Lĩnh Vu làm huyên náo khiến cho thần trí Khâu Tiêu San đang chìm đắm trong cơn đau khổ phải tỉnh táo lại.

Cô buồn rầu nói:

- Gia mẫu vĩnh viễn không đáp lại lời công tử. Hỡi ơi! Công tử ăn sung mặc sướng không hiểu việc võ lâm. Trong lúc hoảng hốt này tiểu tỳ không thể giải thích rõ ràng cho công tử nghe được.

Cô ngừng lại một chút rồi tiếp:

- Công tử hãy trấn tĩnh lại một chút đừng làm kinh động người trong phủ.

Tiêu Lĩnh Vu cặp mắt đầy vẻ hoài nghi, đăm đăm nhìn Khâu Tiêu San, gã chậm rãi hỏi:

- Vân di chết thật rồi ư?

Khâu Tiểu San cố nén nỗi bi ai đáp:

- Gia mẫu chết rồi, tiểu tỳ đến sớm mấy bữa thì còn được gặp mặt lần cuối cùng.

Tiêu Lĩnh Vu lại đưa mắt nhìn Vân Cô nói:

- Vân di chẳng có chút gì là giống người đã chết.

Gã từ từ đưa tay lên mũi Vân Cô ngón tay run lẩy bẩy. Vẻ mặt hoài nghi vừa khiếp sợ.

Ngón tay Linh Vu vừa chạm vào Vân Cô thì thấy da mặt bà cứng đờ, lạnh ngắt,quả nhiên bà đã chết lâu rồi.

Gã thộn người ra rồi khóc oà lên.

Khâu Tiểu san dẹp nỗi bi thương khẽ nói:

- Xin công tử im tiếng! Ðừng làm kinh động ngừơi trên phủ.

Tiêu Lĩnh Vu đưa tay áo lau nước mắt nói:

- Vân di chết thật rồi. Ta phải dặn má má làm lễ hậu táng cho người.

Khâu Tiểu San lắc đầu nói:

- Vụ này không nên làm kinh động đến tôn đại nhân. Tiểu tỳ muốn chuyển vận thi thể của gia mẫu đi nơi khác.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Cô định vận thi thể người đi đâu?

Khâu Tiêu San đáp:

- Theo lời di ngôn của gia mẫu thì tiểu tỳ phải đem thi thể người đến một nơi an trí.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Ta càng nghĩ càng không hiểu. Vân di đang khỏe mạnh sao đột nhiên lại chết được? Hỡi ơi! Ta biết chẳng khi nào Vân di bỏ ta mà đi, nhưng ta không ngờ người lại chết ở trong đáy giếng này.

Khâu Tiểu san nói:

- Trong di thư, gia mẫu nói rõ là chịu ơn sâu của các vị lão gia không muốn liên lụy đến mọi người trong nhà này nên dặn tiểu tỳ đem thi thể lén lút vận đi nới khác cho an toàn...

Tiêu Lĩnh Vu vẻ mặt bâng khuâng hỏi:

- Nơi nào an toàn?

Khâu Tiểu san đáp:

- Công tử không thể hiểu được việc giang hồ mà cũng không biết tên họ người võ lâm thì dù tiểu tỷ có nói, công tử cũng không biết rõ được.

Tiêu Lĩnh Vu xúc động hỏi:

- Vậy tỷ tỷ nhất định đưa đi ư?

Khâu Tiểu San gật đầu đáp:

- Tiểu tỳ đưa di thể mẫu thân đến một nơi mà người đã chỉ định.

Tiêu Lĩnh Vu nghiêm mặt nói:

- Tiểu đệ cũng muốn đi!

Khâu Tiêu San giật mình kinh hãi, nói:

- Không được! Từ đây tới đó đường sá xa xôi mà nguy hiểm khôn lường! Công tử mạo hiểm đi theo tiểu tỳ thế nào được?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Vân di đã hết lòng với tiểu đệ. Nay người chết rồi, có lý nào tiểu đệ không đưa người đến nơi an nghỉ cuối cùng?

Khâu Tiểu San nói:

- Thịnh tình của công tử tiểu tỳ xin tâm lĩnh.

Tiêu Lĩnh Vu trong lòng nóng nảy quỳ trước Linh Cô nói:

- Vân di coi tiểu đệ như con, săn sóc từng li từng tý. Vậy cô nương cũng như tỷ tỷ của tiểu đệ. Từ nay cô nương đừng gọi tiểu đệ là công tử nữa.

Khâu Tiểu San hỏi:

- Vậy tiểu tỳ xưng hô với công tử thế nào?

Tiêu Lĩnh Vu ngẫm nghĩ rồi nói:

- Tiểu đệ nhỏ tuổi hơn cô vậy cô kêu bằng đệ đệ là được.

Khâu Tiểu San nói:

- Tiểu tỳ khi nào dám thế?

Tiêu linh Vu đáp:

- Có chi mà không dám. Cô lớn tuổi hơn tiểu đệ thì chúng ta lấy tình chị em coi nhau mới là hợp lý.

Khâu Tiểu San nghe nói bằng một tấm lòng thành thật nên không nỡ cự tuyệt, cô khẽ thở dài nói:

- Công tử đã dạy thì tiểu tỳ xin tuân lệnh.

Tiêu Lĩnh Vu ngửng mặt lên trời ngấm ngầm hồi lâu. Ðột nhiên gã chăm chú nhìn vào mặt Tiểu San năn nỉ:

- Tỷ tỷ! Thế nào tỷ tỷ cũng cho tiểu đệ đi theo.

Khâu Tiểu San nói:

- Ðệ đệ hãy dậy đi, việc này phải tính lại xem sao đã.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Phải chăng tỷ tỷ chán ghét tiểu đệ?

Khâu Tiểu San đáp:

- Sao đệ lại nói thế? Gia mẫu đã từng chịu ơn nhà này, ta hết lòng cảm kích còn chưa đủ...

Tiêu Lĩnh Vu lại hỏi:

- Vậy sao tỷ tỷ không cho tiểu đệ đi theo?

Khâu Tiểu San đáp:

- Vì đường sá xa xôi mà nguy hiểm rất nhiều. Huống chi hiền đệ lại là người con độc nhất của hai vị lão gia. Nếu ta đưa hiền đệ đi xa há chẳng làm cho hai vị lão gia ngày đêm lo lắng?

Tiêu Lĩnh Vu từ từ đứng dậy nhìn vào mặt Vân Cô, gã trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Gia gia biết tiểu đệ không sống quá hai chục tuổi nên người không quan tâm mấy đâu. Còn từ mẫu thì e rằng người không cho tiểu đệ đi theo.

Khâu Tiểu San nói:

- Hiền đệ học sách thánh hiền tất nhớ câu: còn cha mẹ thì kẻ làm con không được xa nhà.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Gia gia dạy tiểu đệ đọc sách rất phức tạp. Lão nhân gia còn có ý đưa đi coi những nơi thắng cảnh xa xăm thì dù người có biết tiểu đệ muốn theo tỷ tỷ cũng không cản trở đâu. Chúng ta chỉ cần nghĩ cách để cho gia mẫu an tâm là được.

Khâu Tiểu San ngửa mặt trông chiều trời nói:

- Hiền đệ hãy về đi. Ðêm nay chúng ta sẽ quyết định.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-177)


<