Vay nóng Tinvay

Truyện:Song Long Đại Đường - Hồi 643

Song Long Đại Đường
Trọn bộ 800 hồi
Hồi 643: Chuyển Chiến Thiên Lý
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-800)

Siêu sale Lazada

Ba gã chạy như tên bắn dọc bờ sông về phía khu rừng. Thủ đoạn phong tỏa dòng sông của Lý Thế Dân thực khiến người ta phải sửng sốt. Những tưởng đã vượt qua cửa ải, nào ngờ hy vọng chạy thoát đã bị đập tan toàn bộ bởi Tiêm Mộc trận bày dưới lòng sông.

Với cước lực của bọn gã chỉ trong khoảnh khắc ngắn thì có thể chạy nhanh hơn cả khoái mã nhưng nếu chạy đường dài thì sớm muộn gì cũng bị ngựa đuổi kịp. Gay go nhất là chạy đường dài như thế không nghỉ ngơi thì sẽ hao tổn chân nguyên làm giảm sức chiến đấu của bọn gã.

Nếu không có con chim ưng đuổi theo trên cao thì bọn gã còn có thể thi triển đủ mọi cách để đánh lạc hướng và thoát khỏi địch nhân. Nhưng hiện tại hành trạng đã bị bại lộ, vô kế khả thi, tình thế hoàn toàn bất lợi đối với ba gã.

Bọn gã không dám tách xa Lạc Thủy vì khi cần thiết có thể nhảy xuống sông tạm thời tránh địch nhân.

Rừng cây còn cách bọn gã một dặm.

Truy binh đuổi theo hai bên bờ sông vẫn duy trì tốc độ, bám sát ở khoảng cách một dặm, tạo thành một sự uy hiếp to lớn với bọn gã, hệt như một phù chú gọi hồn. Đột nhiên Từ Tử Lăng hô khẽ: "Trong khu rừng phía trước có địch nhân."

Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn thất kinh, nếu phía trước không có đường tiến thì bọn gã chỉ còn hai lựa chọn. Một là quay sang hướng tây trở về Lạc Dương, hai là nhảy vào Lạc Thủy.

Trở về Lạc Dương đương nhiên là không thể được, nhảy xuống sông càng chưa chắc là một biện pháp tốt, bởi vì địch nhân đã có thể mai phục phía trước thì quyết không thể sơ suất bỏ qua đường sông.

Bạt Phong Hàn thở dài: "Cuối cùng ta cũng được nếm thủ đoạn lợi hại của Lý Thế Dân rồi."

Từ Tử Lăng hô ‘chạy đằng này’ sau đó đổi hướng chạy về phía tây bắc, hy vọng có thể vòng qua được mai phục phía trước, chạy vào dãy núi ven khu rừng phía sau bọn chúng.

Tiếng trống trận nổi lên. Mấy trăm kỵ binh từng trong rừng xông ta hò la vang trời tràn về phía họ.

Ba gã thầm thở dài, nhưng biết chí ít tránh được cái họa tên bắn xuyên thân bằng không nếu rơi vào tầm bắn của quân mai phục, thì khoảng trống bên ngoài rừng trơ trụi như thế, bị mấy trăm cung thủ tập trung bắn vào thì thân thủ của bọn gã có cao cường hơn nữa cũng khó mà thoát được.

Hai bên quả thực đang thi đua tốc độ, khinh kỵ của bên địch đang cố gắng chặn đầu trước vùng núi rừng, còn bọn gã thì muốn chạy trước địch nhân về phía xa.

Đằng sau truy kỵ tách khỏi Lạc Thủy hùng hổ đuổi theo điên cuồng.

Nhất thời tiếng la hét dậy đất, tiếng vó ngựa dập dồn, khiến đất đai rung chuyển. Con chim ưng săn bay lượn vòng trên đầu ba gã, để chỉ vị trí chính xác cho phe địch.

Từ Tử Lăng chạy đầu, nhận thấy tình thế không ổn, tự nhủ: "Cho dù có thể chạy nhanh hơn một bước, chạy trước đoàn truy kỵ thì vẫn không thể cắt đuôi đối phương. Chỉ cần đối phương giương cung lắp tên trên lưng ngựa rồi bắn tên, lúc đó bọn gã mãi cản tên không lo chạy, sớm muộn gì cũng bị địch nhân đuổi kịp."

Nghĩ tới đây gã động tâm hô ‘chạy phía này’ rồi chuyển hướng chạy ngang sang, lao vòng về phía khu rừng mà địch nhân mai phục lúc trước, đón lấy đằng hậu đối phương.

Tướng lĩnh địch thét lên, đội khinh kỵ giật cương đổi hướng, đội hình thay đổi, như xòe cánh bao vây về phía bọn gã, trận thế không hề rối loạn, có thể nói linh hoạt như thần, đủ thấy sự rèn luyện quy củ của quân Đường. Đội quân này vào khoảng năm trăm chiến binh hẳn là tinh nhuệ trăm người chọn một của quân đội Đại Đường, phản ứng và tài phi ngựa đều siêu hạng.

Toán khinh kỵ tản thành hình vầng trăng từ hướng tây bắc chụp đến phía ba gã, khu rừng mục tiêu của chúng lại nằm ở hướng chính bắc.

Soạt soạt soạt! Mấy trăm mũi tên dài bật ra khỏi những cánh cung cứng phủ kín khoảng trời phía trước và bên trái.

Ba gã lập tức đề khí tung mình nhảy xa tránh được phần lớn kình tiễn, số còn lại thì bọn gã vừa chạy vừa dùng kiếm đao và tay không gạt rơi.

Khấu Trọng chặn ngoài cùng phía bên trái đứng mũi chịu sào, tuy cùng dùng cả tay và đao nhưng vai vẫn bị trúng một mũi tên, cũng may khi mũi tên đâm vào thịt thì chân khí hộ thể của gã tự nhiên phản kích, khiến mũi tên bị bật ra, nhưng máu đã đầm đìa như suối, phải vận công cầm máu.

Rất nhanh chóng ba gã đã xông vào chỗ vốn là đoạn cuối của đối phương, bốn phương tám hướng đều là địch nhân như hùm như sói. Đao mâu đều nhằm mặt nhằm đầu họ lao tới.

Bạt Phong Hàn gia tăng tốc độ xông lên trước, biến thành chóp nhọn của tam giác trận, Thâu Thiên kiếm hiển thị công lực tu hành ở sa mạc, kiếm suất như gió, kéo theo kình khí cuồng phong dữ dội, lướt đến đâu là chém ngã địch nhân hoặc ngựa đến đó, bất kỳ khinh kỵ nào chạm vào kiếm thế đều tóe máu ngã xuống.

Địch nhân từ bốn phía dồn cả lại, số truy binh chạy ven sông ban đầu chỉ còn cách hơn hai mươi bước chân, nếu hai cánh quân này hợp lại tạo thành một quân đoàn hai nghìn người thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng tận lực thi triển chiêu số toàn thân. Duy trì tam giác trận đã không còn dễ dàng nữa, nhưng chỉ có như thế mới giúp Bạt Phong Hàn không phải lo lắng về mé hậu, mà toàn lực đột phá vòng vây lao về phía rừng núi.

Trên chiến trường dồn dập đao quang mâu ảnh, che khuất tầm nhìn bọn gã chỉ có thể dựa vào cảm giác và ý niệm bản thân và cảm ứng siêu nhiên để đối phó với đòn tấn công và phản kích của đối phương.

Lại quyết không để đối phương xông lại gần, bằng không một khi không đủ khoảng cách vung tay chân thì sẽ không thể ứng phó với những đòn tấn công của những tên địch khác và không tài nào di chuyển được.

Tỉnh Trung Nguyệt của Khấu Trọng bay lượn từ trên xuống dưới, máu bắn ra tung tóe chẳng rõ là máu gã hay máu đối phương, chỉ biết hết sức có thể để giảm nhẹ vết thương do vũ khí của địch nhân tạo ra trên người mình, đồng thời khẳng định đao của mình gây nên những vết thương chí mạng trên mình địch nhân.

Hai cánh tay Từ Tử Lăng như biến thành trăm ngàn đôi tay, mỗi nắm đấm cản một món binh khí của kẻ thù, mái chèo đẩy ra uy lực gần như bùng nổ, tên địch nào cũng phún máu bay lộn ra.

Tam giác trận lướt đến đâu người ngã ngựa lăn thương vong đầy đất, máu chảy thành sông, kinh tâm động phách.

Bỗng nhiên đằng sau tiếng hò la vang lên rầm rộ một cánh quân khác đã đuổi tới nơi.

Cho dù Bạt Phong Hàn kiên nghị phi thường thì cũng đã chém giết đến lúc mệt mỏi, có cảm giác không thể giết hết được, đột nhiên áp lực lại nhẹ đi một chút, thì ra đã phá được vòng vây của địch nhân.

Ba gã toàn thân đầm đìa máu thầm kêu ‘tạ trời tạ đất’ vội vàng tung mình lên lao về khu rừng chỉ còn cách bọn gã có hơn trăm bước.

Ba gã đồng thời tiếp đất nằm lăn xuống bên một con suối nhỏ sâu trong khu rừng. Khấu Trọng ngửa mặt nhìn trời đêm thở hồng hộc: "Ai đến đếm thử trên mình ta có bao nhiêu vết thương, ối trời ơi! Ở bên sườn hứng một đao, còn kỳ kèo thương thế cái gì, chẳng qua là chiến tranh vẫn chưa thật sự bắt đầu."

Bạt Phong Hàn cười khổ: "Cứu được cái mạng nhỏ nhoi này kể như số bọn ta vẫn còn may lắm, không tin ngươi thử nhìn lên con súc sinh ở trên trời kia xem."

Con chim ưng lại xuất hiện trên trời cao bay vòng vòng không ngơi.

Từ Tử Lăng vừa vận khí trị chín vết thương ở trên người, một cảm giác hư nhược bao trùm cõi lòng gã quả thực muốn vứt bỏ tất cả đánh một giấc thật đẫy, vừa than thở: "Trước ngày mai bọn ta nhất định phải vượt qua Hoàng Hà, nếu không nhất định sẽ rơi vào lớp lớp bao vây của địch nhân."

Khấu Trọng lăn qua lăn lại, lăn luôn xuống suối rên rẩm: "Mau xuống nước đi để bọn ta liên thủ trị thương! Bọn ta còn chưa gặp những cao thủ chân chính bên đối phương mà đã nhếch nhác đến thế này, thật không thể tưởng tượng được."

Bạt Phong Hàn cố gắng bò xuống suối nói: "Đừng có tự hạ thấp bản thân, bọn ta có thể chạy đến đây là đã lợi hại lắm rồi. Cái bọn mình vừa gặp đấy nhất định là tinh binh đặc tuyển của quân Đường, ra tay tàn bạo thật khiến người ta kinh dị."

Ùm! Bạt Phong Hàn hụp cả người xuống suối.

Từ Tử Lăng lảo đảo đứng lên nói: "So với Huyền Giáp tinh binh danh chấn thiên hạ của Lý Thế Dân, nhóm này giỏi lắm chỉ là tinh binh hạng hai." Gã vừa nói vừa bám lấy một cây dại bên bờ treo lộn người nhảy tùm xuống suối.

Trải qua mấy phen gian khổ ba gã bì bõm trong nước, nước suối thấm vào ngực vào bụng, hòa tan vết máu, dòng suối loang đỏ chảy về phía hạ du.

Khấu Trọng nói: "Từ giờ cho đến lúc tinh mơ chỉ còn hơn hai canh giờ nữa thôi. Bọn ta tập trung vào việc chính đi. Trị thương mất nữa canh giờ, sau đó dốc hết tốc lực chạy tới Hoàng Hà, đánh cuộc với vận khí của bọn ta."

Sau mấy lượt vần chuyển, chân khí của ba gã từ từ ngưng tụ.

Sự thực thì ba gã có kinh nghiệm thực chiến phong phú, lại càng sở trường về việc lấy ít đánh nhiều, hiểu rõ chiến thuật tránh nặng tìm nhẹ, có thể hạn chế sự tấn công trúng đích của địch nhân xuống mức thấp nhất. vì vậy tuy trên mình chi chít vết thương nhưng không có vết thương nào phạm vào gân cốt, chỉ có điều chạy bán sống bán chết và huyết chiến không ngơi nghỉ dẫn đến tổn hao chân nguyên quá độ khiến cho cơ thể mệt nhọc mà thôi!

Lần này họ liên thủ trị thương có khác với những lần trước, vì mỗi người bọn gã đều có những đột phá tinh tiến riêng, chỉ trong nháy mắt ba loại chân khí đã hòa tan hoàn toàn dẫn thông đến kinh mạch vào huyệt lạc toàn thân.

Sự việc chưa từng có xảy ra, ba luồng chân khí lại thành công đồng lưu hợp vận. Chân khí của Bạt Phong Hàn ở giữa, hàn khí của Khấu Trọng và nhiệt khí của Từ Tử Lăng cuốn lấy chân khí của Bạt Phong Hàn mà vận hành, không giống như trước kia chân khí của ai vận hành đường ấy, cuốn chân khí đi khắp mọi chỗ, không chỉ kinh mạch mở rộng thêm một nấc mà tất cả các khiếu huyệt đều căng phòng lên.

Mỗi lần vận hành nội thể của ba gã đều đi hết một vòng, chân khí càng có xu hướng sôi sục dạt dào, giống như nước triều từ bờ bên này xô sang bờ bên kia đại dương, xô đi rồi xô lại, xô lại rồi xô đi, khoan khoái không thể tả, quên hết mọi việc trên đời.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Từ Tử Lăng tỉnh lại đầu tiên, cảm thấy chân khí toàn thân cuồn cuộn như sắp nứt ra, thầm kêu ‘không hay’ biết là điềm báo kình khí quá vượng dẫn đến tẩu hỏa nhập ma. Lúc này trong cơ thể họ luồng chân khí đang di chuyển dồn cả vào gã mà Bạt Phong Hàn và Khấu Trọng đều đỏ mặt tía tai, đang mấp mé ở bên bờ vực kinh mạch suy sụp. Gã chợt động tâm niệm bèn thu hết chân khí vào đan điền rồi dồn xuống hai gan bàn chân.

Rầm! Một cột nước phụt khỏi lòng suối đánh văng ba người lên cao.

Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn vừa tỉnh lại, cùng Từ Tử Lăng rơi bịch xuống bờ suối, ngã đau đến nỗi mắt nổ đom đóm đầu đau như búa bổ.

Khấu Trọng rên rỉ bò dậy, trước tiên là nhìn trời kêu lên: "May quá, chưa sáng, chuyện gì thế này?"

Bạt Phong Hàn ngồi thẳng dậy bên cạnh Từ Tử Lăng nói: "Đúng là may thật nhưng chả liên quan gì đến trời sáng hay trời tối. Quá một lúc nữa là không kịp, vì bọn ta đều có tiến bộ riêng khiến kinh mạch căng nở đến cực hạn, nếu không có Tử Lăng cơ cảnh kịp thời chấm dứt sự lưu chuyển thì cái mạng của bọn ta đã ô hô ai tai rồi."

Từ Tử Lăng nhổm dậy nhổ ra một ngụm máu nhỏ cười bảo: "Ngụm máu này là đáng đây, sau này bọn ta đừng liên thủ luyện công nữa, nếu không thì Đại La Kim Tiên cũng không cứu nổi đâu!"

Khấu Trọng quan tâm hỏi: "Ngươi không bị nội thương chứ."

Từ Tử Lăng lắc đầu: "Không những không bị thương mà công lực còn có đột phá mới, xem kìa ánh mắt ngươi với lão Bạt sắc bén hơn trước đến bao nhiêu mà lại là một thứ sắc bén thâm tàng bất lộ."

Bạt Phong Hàn tung mình tuốt Thâu Thiên kiếm chém liền ba nhát.

Khấu Trọng lè lưỡi: "Ba nhát kiếm của ngươi hơn hẳn lúc trước, hoàn toàn không có một sơ hở nào, quả thực là có cái vị của Thâu Thiên!"

Bạt Phong Hàn tra kiếm vào vỏ nói: "Công lực của bọn ta không những hồi phục mà còn có thể mở rộng đến cực hạn của con người. Từ đêm nay trở đi, bọn ta tiếp tục tiến quân lên đỉnh cao của võ đạo, vượt qua Đại Hà chính là bài đầu tiên của tu hành giai đoạn cuối."

Hai gã đứng dậy đều cảm thấy khí và thần được nâng cao rất nhiều, khác hẳn trước đây.

Khấu Trọng vươn vai: "Từ khi hấp thụ dị năng của Hòa Thị Bích đến nay mới hiểu được rằng bây giờ mới là đại công cáo thành. Suốt quá trình đó chỉ có ba bọn ta hiểu được, nói ra sợ người khác không minh bạch. Huynh đệ bọn ta lên đường nào."

Ba gã xuyên đồng xuyên rừng dốc hết tốc lực chạy nhanh về phương Bắc.

Trên trời lạ thay không nhìn thấy bóng dáng con chim ưng nữa nhưng bọn gã biết chỉ là tạm thời nó chưa tìm ra ba gã mà thôi mà nó có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào, chưa đến Đại Hà bọn gã vẫn còn trong vòng nguy hiểm.

Ra khỏi khu rừng, không gian trước mắt mở ra bao la. Đại Hà giống như một con rồng lớn uốn lượn, cuồn cuộn xuyên rừng xuyên núi chảy về phía tây. Nước sông xô vào bờ đá làm bắn lên mưa khói, tiếng nước gầm gào hệt như tiếng vạn mã phi nhanh, lại như thần long vỗ sóng khiến người ta phải than phục ngắm nghĩa.

Khấu Trọng vui mừng lao đến bờ sông reo lên mừng rỡ: "Cuối cùng cũng đến nơi rồi!"

Bạt Phong Hàn và Từ Tử Lăng có cảm giác thành công sau bao khó khăn, trước sự dày công bố trí của Lý Thế Dân, trước mười mấy vạn đại quân trùng trùng vây hãm, bọn gã vẫn chạy thoát được đến đây.

Khấu Trọng tự nhiên ngẩng đầu nhìn lên hít một hơi lạnh kêu lên: "Mẹ nó chứ, lại đến rồi!"

Con chim ưng lại xuất hiện trên cao.

Bạt Phong Hàn nghiến răng nói: "Qua sông rồi hãy hay!"

Đột nhiên bên trái sông đèn đuốc rực sáng, một con thuyền buồm cao theo dòng chạy đến. Ba gã trố mắt nhìn nhau nhất thời ríu hết cả tay chân, tiến thoái lưỡng nan.

Từ trên thuyền vẳng ra tiếng cười của Lý Thế Dân: "Thiếu soái, Tử Lăng huynh và Phong Hàn huynh có thể chạy đến đây quả thực hiếm có. Sao không lên thuyền gặp nhau, mọi người cùng uống ly rượu rồi hãy động thủ, gọi là tiên lễ hậu binh, vậy có được không?"

Ba gã định thần nhìn kỹ chỉ thấy Lý Thế Dân ngồi trên một chiếc ghế thái sư đặt trên bệ ở đầu thuyền, sau lưng y lố nhố cao thủ tướng lĩnh, trong đó có Lý Nguyên Cát, Mai Tuần, Khang Sao Lợi, Lý Thế Tích, La Sĩ Tín, Sử Vạn Bảo, Lý Thần Thông, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Uất Trì Kính Đức, Tiết Vạn Triệt, Lý Nam Thiên, Phùng Lập Bản, Bàng Ngọc và bảy tám tướng lĩnh không biết tên khác, chỉ không thấy Tần Thúc Bảo, Trình Giảo Kim và mấy tướng lĩnh mà họ có giao tình. Vệ sĩ trên thuyền chính là các chiến binh Huyền Giáp tinh nhuệ nhất của Lý Thế Dân.

Ba gã nhìn nhau bế tắc. Cửa ải thế này bảo bọn gã làm sao mà vượt qua đây?


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-800)


<