Vay nóng Homecredit

Truyện:Song Long Đại Đường - Hồi 644

Song Long Đại Đường
Trọn bộ 800 hồi
Hồi 644: Nhân Thú Chi Đấu
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-800)

Siêu sale Shopee

Cờ sai một nước bó tay bó chân.

Mãi cho đến lúc này ba gã mới thực sự cảm nhận được sự nhẫn nại của Lý Thế Dân, chỉ cần vượt qua Đại Hà, bọn gã hoàn toàn nắm chắc khả năng chạy thoát vào phạm vi thế lực của đội quân. Nhưng Lý Thế Dân đã thân chinh dẫn quân chủ lực đến giữ cửa ải này, khiến bọn gã nhìn dòng sông mà thở dài ngao ngán.

Trên con thuyền lớn đông nghịt các chiến binh Huyền Giáp, ai cũng cầm cung cứng lập trận chờ đợi. Nếu bọn gã nhảy xuống sông thì với cung cứng tên mạnh như thế và khoảng cách gần như thế thì nhất định dòng sông này sẽ loang máu đỏ của bọn gã.

Tiến đã không được, thoái càng không xong. Quân Đường bố ráp khắp rừng khắp núi đang áp sát về phía bọn gã, lại thêm những cặp mắt sắc bén của con chim ưng thì đến khi trời sáng hẳn, bọn gã sẽ gánh lấy tai họa, thiên hạ tuy rộng nhưng bọn gã không có chỗ dung thân.

Liều chết ư?

Địch đông ta mạnh đến nỗi không thể so sánh được, thực lực cách nhau quá xa.

Điều duy nhất có thể trông mong chính là trước lúc trời sáng thì tu vi của cả ba gã đã có bước đột phá, mở rộng kinh mạch đến cực hạn cuối cùng, giải phóng được sức mạnh tiềm tàng. Nhưng vì chưa có cơ hội giao thủ với địch vì vậy điều này tuy có thể hữu ích đối với bọn gã nhưng vẫn không chắc chắn.

Con thuyền lớn trong nháy mắt đã xoay ngang sông, dưới thân thuyền vụt mở ra các lỗ vuông, hai bên trái phải thò ra hai hàng hai mươi chiếc máy chèo, đều đặn quạt nước tiến ra giữa sông, làm tiêu hao lực xung kích của dòng chảy, vừa vặn giữ con thuyền cách ba gã khoảng năm trượng.

Trên boong thuyền, Lý Nguyên Cát bỗng nhích lại gần Lý Thế Dân, cúi xuống thì thào vào tai y.

Khấu Trọng vội bảo nhỏ Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn: "Chắc Lý Nguyên Cát đang truyền đạt ý chỉ của Lý Uyên cho Lý Thế Dân. Cái ý chỉ đó chính là bất chấp thủ đoạn giết bọn ta, bọn ta còn có cách nào để chạy đây?"

Bạt Phong Hàn trầm giọng nói: "Chỉ còn một nước cờ để đi thôi, đó là một mình ta sẽ gánh lấy tất cả, không phải nói rằng võ công tài trí của hai ngươi không bằng ta nhưng có một điều mà các ngươi không thể nào sánh được người Đột Quyết chúng ta, đó chính là không liều mạng như Bạt Phong Hàn ta, mà tối nay kẻ nào liều kẻ đó mới có thể sống tiếp."

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng bỗng có một cảm giác kỳ lạ, Bạt Phong Hàn chưa bao giờ nói với bọn gã những lời như thế. Có thể thấy đúng vào lúc sinh tử quan đầu, Bạt Phong Hàn đã thể hiện được hết ý chí chiến đấu và lòng tự tin như núi cao của mình. Điều này có phải là thành quả của sự tu hành trên sa mạc không? Hay là do cơ duyên kỳ diệu vừa rồi?

Khấu Trọng chợt phá lên cười: "Xin đại ca cứ tùy tiện phân phó, Lý Nguyên Cát câm miệng chó rồi!"

Bạt Phong Hàn phì cười: "Lúc này là lúc nào mà ngươi còn đùa cợt như vậy."

Từ Tử Lăng cảm thấy lòng ấm áp "Cho dù đêm nay máu nhuộm sông dài nhưng tình cảm huynh đệ vào sinh ra tử cùng chung hoạn nạn vẫn không thay đổi thì sẽ chảy mãi không ngừng."

Lý Nguyên Cát nói to: "Nếu ba vị bằng lòng bỏ khí giới đầu hàng thì chúng ta khỏi phải động tay động chân. Nhị hoàng huynh và ta sẽ lấy lễ thượng khách mà tiếp đón, bằng không giết chết không tha. Các ngươi nghe thấy không?"

Câu vừa rồi không phải nói với bọn Từ Tử Lăng nhưng mà nói với các tướng sĩ đứng quanh hắn.

Trừ Lý Thế Dân, tất cả các tướng và hơn ba trăm chiến binh Huyền Giáp đều đồng thanh hô to: "Rõ!", tiếng hô rền như sấm động, thanh thế kinh người, còn có tính uy hiếp rất lớn cho thấy sự đồng lòng quyết ý tử chiến của các tướng sĩ bên Đường.

Bạt Phong Hàn nói nhỏ: "Đêm nay là một chuyến tu hành mà ta đó giờ vẫn cầu mong lâu nay, đa tạ trời đất." Sau đó y ngửa mặt cười dài, rồi ung dung nói: "Nguyên Cát huynh cứ như lần đầu lăn lộn ra chốn giang hồ vậy, cứ về rúc đầu vào vú mẹ mà bỏ phí cả cuộc sống trước đây, vì vậy mới nói ra những lời tầm phào như thế, ta sẽ đơn đả độc đấu với ngươi một trận cho ngươi có cơ hội đem sức bú vú mẹ ấy ra mà dùng."

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng gần như không dám tin vào tai mình vì Bạt Phong Hàn rất ít khi vũ nhục đối thủ như vậy, y đang cố ý chọc giận Lý Nguyên Cát mà cũng như chọc giận mỗi kẻ địch.

Địch nhân càng thất thường họ càng có cơ hội tận dụng.

Lý Nguyên Cát quả nhiên hai mắt rực sát cơ, khuôn mặt vẫn lạnh lùng tỏ rõ phong phạm của bậc cao thủ còn các tướng lĩnh khác thì sa sầm nét mặt, ba bốn người trong bọn còn nổi giận nói: "Thật to gan!"

Lý Thế Dân giơ cao tay phải ra hiệu cho Lý Nguyên Cát không đáp lời và để chư tướng bình tĩnh trở lại, y mới cau mày bảo: "Bây giờ ba vị tiến thoái lưỡng nan chỉ còn sức đấu một chút, đối với hai bên chúng ta chỉ có hại mà không có lợi. Hiện nay Lạc Dương thua chắc rồi, chúng ta sao không bắt tay ôn hòa, chỉ cần Thiếu soái hứa giải tán quân đội, đồng thời rút lui ra khỏi việc tranh giành Lạc Dương, Lý Thế Dân ta có thể đảm bảo sự an toàn cho ba vị. Nếu không chẳng may Thiếu soái mất mạng ở đây thì quân của Thiếu soái cũng khó tránh khỏi tai họa, bách tính càng khó tránh khỏi nạn can qua, vì người vì ta tại sao Thiếu soái không nhẫn nhịn một chút?"

Lý Nguyên Cát phật ý ra mặt, đủ thấy rõ ràng là vì Lý Thế Dân chiếm được hết ưu thế, Bạt Phong Hàn lại vừa xuất ngôn sỉ nhục hắn mà Lý Thế Dân lại khoan dung khách khí với ba kẻ đó như vậy khiến hắn hết sức bất bình.

Lý Thần Thông thở dài: "Đêm nay Thiếu soái không có cơ hội thoát thân rồi, người ta nói kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Biết rõ không thể mà vẫn làm thì không phải là bậc trí giả, mong Thiếu soái suy nghĩ cho kỹ."

Vì Khấu Trọng đã từng cứu y khỏi tay Đậu Kiến Đức nên y mới có lòng cảm kích nên mới có nói lời này. Vì thân phận của y có chỗ đặc biệt nên y mới có thể nói mấy lời đó mà không cần để ý xem Lý Nguyên Cát hài lòng hay không hài lòng.

Bạt Phong Hàn mỉm cười: "Bọn ta biết rõ không nên làm mà vẫn làm, điều ấy đã có tiền lệ rồi. Hồi trước ở Hách Liên bảo đối mặt với Hiệt Lợi và Kim Lăng quân của hắn, bọn ta chưa từng chau mày, tối nay bọn ta há lại thay đổi? Ngươi chỉ rườm lời."

Lý Nam Thiên ra mặt xả giận cho Lý Nguyên Cát: "Không ngờ Bạt Phong Hàn lại ngu muội, ngoan cố đến như thế, chỉ biết khẩu xuất cuồng ngôn. Trường hợp này rất khác, sao có thể so sánh như thế được. Đêm nay các ngươi không thể dựa vào địa thế hiểm trở của Hách Liên bảo, lại không có viện binh, nếu như ngoan cố đến cùng, khăng khăng theo cái dũng của kẻ thất phu chỉ là hành động tự sát ngu xuẩn."

Nếu đổi lại những kẻ mà họ đang nói chuyện không phải là Bạt Phong Hàn, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng, ba người có những chiến tích huy hoàng danh chấn thiên hạ, vẫn được coi là kiệt xuất trong thế hệ mới thì tướng sĩ quân Đường nhất định sẽ bịt mũi mà cười họ. Nhưng lúc này ba gã vẫn vững vàng như núi không tỏ vẻ khiếp sợ với trận thế đông hơn họ đến hàng trăm lần. Họ đứng đó tà áo bay lật phật trong gió hệt như thiên thần khiến bên đối phương không kẻ nào dám lộ vẻ khinh miệt bởi họ hiểu nếu muốn giết được ba gã thì cũng phải trả một giá rất nặng nề.

Bạt Phong Hàn không hề nao núng bởi những lời sỉ nhục của Lý Nam Thiên ngược lại phì cười bảo: "Hách Liên bảo của bọn ta ở giữa muôn trùng vây thì chỉ biết tử thủ, nhưng nay bọn ta ở giữa nơi rộng rãi, lại có sông lớn trước mặt, bọn ta có thể bơi sang bờ bên kia cơ hội thoát thân là rất lớn, để xem các vị có bản lĩnh giữ chân được ba huynh đệ bọn ta được không?"

Lý Thế Dân lại giơ tay lên ngăn những lời phản bác của Lý Nam Thiên khiến hắn đành hậm hực im lặng.

Lý Thế Dân ung dung nói: "Ba vị có thể thoát được vòng vây hay không nhiều nhất cũng chỉ được năm phần mười khả năng. Còn nếu thoát được thì sao? Các ngươi mà định huy động Đậu Kiến Đức đến viện trợ thì chỉ là hại y. Hổ Lao đã rơi vào tay ta, nếu Đậu Kiến Đức tiến về phía tây, ta sẽ chia quân giữ Lạc Dương đào hào đắp lũy khiến Vương Thế Sung không nhúc nhích được. Mặt khác bản nhân sẽ đích thân dẫn quân tinh nhuệ dựa vào Hổ Lao đợi quân địch đến, dĩ dật đãi lao chắc chắn sẽ khống chế được hắn. Kiến Đức mà chết thì Lạc Dương cũng khó được bảo toàn. Chuyến đi này của ba vị phô trương dũng lực thật là vô bổ. Lý Thế Dân ta lấy lời hay khuyên nhủ chỉ vì nghĩ tình nghĩa xưa kia không muốn ba vị ôm hận chuốc lấy cái chết ở đây thôi!"

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng thầm khen lợi hại, lý luận của Lý Thế Dân đã bóc trần những sách lược của họ, làm dao động quyết tâm và ý chí cầu viện của họ.

Bạt Phong Hàn tựa như người phát ngôn cho cả ba lắc đầu bảo: "Quan điểm của bọn ta khác hoàn toàn với Tần vương. Tần vương tấn công Lạc Dương mãi mà không hạ được, quân sĩ yếu mệt, Thế Sung dựa vào thành cố thủ lại có quân khỏe mạnh và lương thực đầy đủ, đâu dễ hất đi được? Kiến Đức vừa mới thu phục Mạnh Hải Công, thừa thắng xông lên đang vào lúc mạnh mẽ sắc bén nhất. Hợp lực với Thế Sung trong ngoài giáp kích, Tần vương hai đầu thọ địch. Hưu chết trong tay ai chẳng dám nói trước."

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng chẳng dám nói gì, tựa vẻ cao thâm mạt trắc. Sự thực là bọn gã đã giao quyền đối thoại và chỉ huy cho Bạt Phong Hàn, đó thực là một chiêu cao minh bởi vì đối phương bao gồm cả Lý Thế Dân và Khang Sao Lợi không ai biết được tính cách cũng như tu vi của Bạt Phong Hàn vì vậy không có cách nào dò xét được phong cách hành sự và cảnh giới sở học của gã. Gã ăn nói bạo gan, thủ đoạn tàn độc không kém cạnh ai chút nào.

Hai mắt Lý Thế Dân lấp lánh tinh quang rõ ràng là vì khuyên giải vô hiệu mà Từ Tử Lăng và Khấu Trọng lại không hề lên tiếng khiến y tức giận vì bị sỉ nhục bèn chậm rãi bảo: "Các ngươi không chỉ đánh giá quá cao Đậu Kiến Đức mà còn không rõ tình hình của Vương Thế Sung. Vương Thế Sung đã cạn lương hao quân từ lâu, trên dưới lòng người ly tán, không cần phải đánh cũng có thể khắc chế được. Sự viện trợ của các ngươi chỉ giúp hắn kéo dài được hơi tàn mà thôi. Đậu Kiến Đức mới phá Mạnh Hải Công, tướng kiêu binh lười. Lý Thế Dân ta ngồi vững ở Hổ Lao chặn lấy yết hầu hắn. Nếu hắn mạo hiểm đến tranh phong thì ta lấy được còn gì dễ cho bằng. Nếu hồ nghi không đánh, Thế Sung sẽ tự suy sụp. Sĩ khí quân ta sẽ nhờ đó tăng lên vạn bội. Một mũi tên trúng hai đích, Bạt huynh vẫn cho rằng mười vạn quân của Đậu Kiến Đức có thể phá được hai mươi vạn quân của Lý Thế Dân ta sao?"

Từ Tử Lăng tuy cảm nhận được lòng tự tin và sự chắc chắn mãnh liệt của Lý Thế Dân nhưng vẫn không có phản ứng và suy tưởng dữ dội. Khấu Trọng nghe thì sau lưng lạnh toát đều vì Lý Thế Dân đã nhìn xuyên suốt Đậu Kiến Đức đó là thắng mà kiêu, đủ thấy trong hàng ngũ tướng lĩnh của Đậu quân đã có nội gián đắc lực của Lý Thế Dân.

Bạt Phong Hàn vẫn bình thản ngửa mặt nhìn sắc trời, rồi nói bằng một giọng điềm tĩnh khiến người ta lạnh gáy: "Làm gì có quân nào bách chiến bách thắng, làm gì có sự đời hoàn toàn như ý ta. Nếu Tần vương không còn lời nói nào khác thì bọn ta quyết ý xông qua cửa ải vượt sông trước khi trời sáng."

Lý Nguyên Cát không còn chịu đựng nổi nữa, hô to: "Nếu muốn húc đầu vào chỗ chết thì ta sẽ thành toàn cho các ngươi." Y đã từng chịu nhục dưới lưỡi đao của Khấu Trọng vì vậy không thể kìm chế nổi nộ khí.

Bạt Phong Hàn quả thực đã thành công trong việc chọc giận Lý Nguyên Cát.

Lý Thế Dân vẫn bình tĩnh, chậm rãi quét mắt qua ba gã, cuối cùng dừng lại ở Tử Lăng mà hỏi: "Tử Lăng huynh không có gì để nói sao? Lúc có thể buông tay thì buông tay, đạo lý đó Tử Lăng huynh phải hiểu rõ hơn Thế Dân này mới phải."

Tử Tử Lăng đang thở dài trong lòng với câu nói của y, thì giọng nhỏ như muỗi kêu Bạt Phong Hàn lại lọt vào tai: "Chỉ cần hai ngươi có thể bọc kín hai cánh tả hữu cho ta thì mũi kiếm Thâu Thiên của ta có thể thu được một tia sinh cơ."

Từ Tử Lăng đón lấy ánh mắt của Lý Thế Dân cười bảo: "Thành hay bại sau này ắt có công luận, ta và Thế Dân huynh lập trường khác nhau, không biết thế nào được, mong Thế Dân huynh lượng thứ."

Lý Thê Dân gật đầu ba lần, mỗi lần đều thốt một tiếng "Hảo" sát cơ không ngừng tăng lên, cuối cùng thét to: "Trên chiến trường không là bạn thì là địch, ba vị đừng trách ta vô tình."

Tiếng trống trận nổi lên, hai hàng bơi chèo bên dưới mạn thuyền bắt đầu hoạt động, chiếc thuyền lắc lư hướng thẳng về phía ba người ở bờ đối diện băng ngang qua mặt sông. Bất kể bọn gã chạy lên thượng du hay xuống hạ du, con thuyền lớn đều có thể đuổi theo mà sự uy hiếp lớn nhất đương nhiên là số cao thủ tụ tập như mây ở trên thuyền có thể ùa tới truy sát ba gã, còn các chiến binh Huyền Giáp tinh nhuệ trên thuyền thừa sức bắn chết họ trước khi bọn gã nhảy xuống nước.

Hơn ba mươi chiến binh Huyền Giáp đều giương cung lắp tên nhắm vào ba gã, tư thế sẵn sàng đợi bắn.

Không khí căng thẳng như dây đàn, song phương không còn gì để thỏa thuận hay dàn hòa nữa.

Hai mắt Bạt Phong Hàn lóe lên những tia sáng hiếp nhân chưa từng thấy, tỏ rõ thành quả của việc mở rộng kinh mạch đến cực hạn, vừa trừng trừng quan sát bên địch vừa khẽ bảo hai người: "Các ngươi phải hết sức để ta rảnh tay xông phá cửa ải. Tất cả yếu quyết chỉ nằm ở chữ nhanh, quyết không để chậm trễ một tích tắc nào, tam giác trận phải được duy trì đến cùng, nếu không bọn ta vĩnh viễn không tới được bờ bên kia."

Lúc này hai gã mới thực sự hiểu rõ câu nói "Ai gan hơn thì kẻ đó sống" của Bạt Phong Hàn. Vì từ lúc bắt đầu, y đã chọn lựa tấn công mạnh vào chỗ mạnh nhất của địch nhân, nếu có thể thành công thì sẽ đánh dạt được chủ lực của địch nhân về phía sau, dốc hết sức trốn chạy.

Từ Tử Lăng và Khấu Trọng hiểu rằng sinh tử tồn bại quyết định ngay lúc này đây liền tập trung tinh thần, đồng thời chìm vào cảnh giới tối cao của ‘tỉnh trung nguyệt’.

Điều kỳ diệu đã phát sinh, Khấu Trọng cảm thấy khí thần của mình đã ngưng tụ đến cao độ, tinh thần tập trung đến một cảnh giới chưa từng có trước đây, chỉ cần gã tập trung chú ý vào người nào hoặc vật nào thì gã có thể nắm chắc hoàn toàn mục tiêu. Tinh thần không còn để ý đến những vật không cần thiết nữa mà như một vật có thực chất có thể tóm chặt mục tiêu cần công kích, sự vi diệu đó không thể hình dung được bằng ngôn ngữ thông thường.

Cảm giác của Từ Tử Lăng cũng huyền diệu như vậy nhưng khác với Khấu Trọng, gã lại như cảm thấy tách biệt khỏi chiến trường đồng thời lại nắm rõ từng biến hóa chi tiết của toàn cục hơn nhiều, không gian khoảng mười trượng vuông như hóa thành dòng nước suối trong vắt ở trong rừng, mỗi một biến đổi ở trong nước đều không thoát được thần kinh cảm ứng huyền chi hựu huyền siêu vật chất, không có bất kỳ một thay đổi nhỏ nào có thể qua được mắt gã.

Keng, Bạt Phong Hàn rút Thâu Thiên kiếm, tung mình lên trong tiếng hú dài băng qua khúc sông độ năm sáu trượng lao về phía mũi thuyền địch nhân. Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đã chuẩn bị sẵn lập tức như bóng theo hình áp sát hai bên trái phải y lập thành tam giác chiến trận trên không lao đi băng băng thanh thế bức nhân.

Chiêu này hiển nhiên là vượt qua sự dự liệu của đối phương, làm sao có thể ngờ rằng họ liều lĩnh đến mức dám lao vào chính diện. Soạt soạt liên hồi, hơn ba mươi mũi tên từ đám chiến binh Huyền Giáp bắn ra tạo thành một lưới tên chết chóc trùm thẳng tới ba gã, tránh cũng không thể tránh được, chỉ còn cách chống đỡ. Lý Nguyên Cát, Lý Thần Thông, Lý Nam Thiên và các mãnh tướng của Lý phiệt; các cao thủ của Thiên Sách Phủ như Trưởng Tôn Vô Kỵ, Uất Trì Kính Đức, La Sĩ Tín, Bàng Ngọc, Lý Thế Tích; các tướng lĩnh phe Lý Nguyên Cát như Sử Vạn Bảo, Tiết Vạn Triệt, Phùng Lập Bản, Khang Sao Lợi, Mai Tuần, toàn bộ đều thay đổi vị trí, sắp xếp theo các vị trí chiến lược để ứng phó với cuộc huyết chiến sắp diễn ra.

Ai cũng hiểu rằng lưới tên không đủ để ngăn chặn ba người lao lên thuyền. Bạt Phong Hàn hô khẽ: "Hoán khí."

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng hai tay chụp lấy hai vai của Bạt Phong Hàn, vận chuyển chân khí, lập tức đổi hướng, từ lao lên trước thành bật lên trên, lên tới độ cao gần hai trượng so với mũi thuyền, tà tà lao tới chỗ Lý Thế Dân đang đứng trên bệ.

Toàn bộ tên đều bắn hụt trên không.

Trên thuyền trở nên hỗn loạn. Các chiến binh Huyền Giáp lần lượt vứt cung, rút bội đao ở dưới đùi ra, kết thành trận thế ở mũi thuyền, di chuyển về bên dưới bệ ngăn không cho vào khoang thuyền.

Các tướng của Thiên Sách Phủ lao đến hộ giá xung quanh Lý Thế Dân. Lý Thế Dân vẫn an tọa trên chiếc ghế thái sư trên bệ, mặt mày vẫn điềm tĩnh như thường.

Ba người bay lên đầu thuyền, Bạt Phong Hàn sử Thiên Cân Trụy trầm khí đáp xuống, Thâu Thiên kiếm phát ra tiếng kêu đáng sợ, trông như y đang cầm vạn đạo kiếm quang trên tay, lướt qua sàn thuyền tấn công đám chiến binh Huyền Giáp đang bảo vệ cửa khoang.

Bạt Phong Hàn dốc sức xuất thủ, quả thực có uy thế long trời lở đất.

Lý Thế Dân bật dậy tuốt bội đao hô: "Chặn cửa!"

La Sĩ Tín, Bàng Ngọc, Lý Thế Tích lộn xuống khỏi bệ gia nhập trận thế của đám chiến binh Huyền Giáp giữ chặt cửa khoang không cho bọn Bạt Phong Hàn xông vào.

Lý Thế Dân và Trưởng Tôn Vô Kỵ, Uất Trì Kính Đức dịch đến sát mép bệ, từ trên cao đang chờ đợi vừa có thể ngăn chặn ba gã xông lên bệ, vừa có thể phối hợp với nhóm người bên kia giữ cửa, khả năng ứng biến chiến lược rất kín kẽ.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đáp xuống sàn thuyền chậm hơn một chút. Lúc này Lý Nguyên Cát, Lý Thần Thông, Tiết Vạn Triệt và hai tướng lĩnh không rõ tên đang từ bên trái xông lại.

Ai nấy đều dốc sức xuất thủ tuyệt không dung tình vì hiểu rằng ba gã rất lợi hại, hễ sơ sẩy một chút là lúc nào cũng có thể mất mạng dưới sự phản kích của ba gã.

Đao quang kiếm ảnh tung bay, kình khí mịt mù, địch nhân phát động tấn công toàn diện, kỳ thực có thể nghiền nát ba gã như cỗ xe nghiền châu chấu.

Mấy trăm tên chiến binh Huyền Giáp khác trên thuyền, tách ra hơn năm mươi người chiếm lấy vị trí ở đầu thuyền chặn cứng mọi đường tiến, những kẻ khác thì đang tập trung ở trên bệ, dùng cung tên giới bị cẩn mật, đề phòng bọn gã lao xuống nước, cùng lúc con thuyền dịch vào giữa sông khiến ba người bọn gã khó mà nhảy lại bờ, cuộc chiến trên thuyền dần dần biến thành nhân thú chi đấu.

Keng keng keng keng.

Tiếng đao kiếm giao kích vang lên liên tục mở màn cuộc huyết chiến. Thâu Thiên kiếm của Bạt Phong Hàn dùng thủ pháp giảo kích trước sau đánh trúng bốn tên chiến binh Huyền Giáp đang huơ đại đao xông tới. Huyền Giáp tinh binh không thẹn là hộ vệ tùy thân của Lý Thế Dân, ai nấy công phu đều ghê người, lại đao không rời tay nhưng Bạt Phong Hàn tống chân khí ra theo lưỡi kiếm, khiến họ tê dại cánh tay đến nỗi không thể chịu đựng được, vội vàng lùi lại trong trận, để cho những chiến hữu khác lấp vào vị trí trống của họ.

Vượt ra ngoài dự liệu của tất cả mọi người Bạt Phong Hàn không tiến mà lại lui, nhích về sau hai bộ, hai bên địch nhân đổ ào tới như ong. Ở đằng trước, La Sĩ Tín, Bàng Ngọc và Lý Thế Tích đang đứng trong trận thế của chiến binh Huyền Giáp thừa cơ xông lên phía trước dẫn nhóm quân bên kia quay lại đánh thẳng vào Bạt Phong Hàn phát động cuộc phản kích dữ dội như sóng xô vỡ bờ.

Từ Tử Lăng bảo vệ bên trái Bạt Phong Hàn lòng tĩnh như nước, gã tập trung chú ý quan sát từ toàn cục đến Lý Nguyên Cát, Lý Thần Thông, Tiết Vạn Triệt và hai tướng lạ, suy nghĩ nhanh như chớp không bỏ sót một điều gì.

Cây Liệt Mã thương của Lý Nguyên Cát xoay vù vù, vạch ra những đường mạnh mẽ trong không trung, mục tiêu công kích lại không phải là Từ Tử Lăng mà lại là Bạt Phong Hàn, đủ thấy y hận đến thấu xương những lời sỉ nhục của Bạt Phong Hàn khi nãy nên quyết dồn Phong Hàn vào chỗ chết.

Từ Tử Lăng lờ mờ cảm thấy đó chính là mục đích của Bạt Phong Hàn vì cái việc y không tiến mà lui chính là để cho Lý Nguyên Cát có cơ hội làm thế.

Hành động ấy mạo hiểm vô cùng bởi vì Lý Nguyên Cát không những không phải là người hèn nhát mà còn có thể coi là cao thủ dùng thương pháp thiện nghệ bậc nhất thiên hạ, có điều đêm nay bọn gã đang tìm đường sống trong nguy hiểm nên mạo hiểm một chút có sao đâu. Từ Tử Lăng quyết tâm không thay Bạt Phong Hàn đối phó Liệt Mã thương của Lý Nguyên Cát, thủ ấn biến hóa, các ngón tay phải điểm vào cây đồng côn của Tiết Vạn Triệt, tay trái thì biến chưởng thành đao chặt vào Lý Thần Thông đang múa kiếm xông tới.

Hai tướng lĩnh khác một sử song phủ một sử trường mâu, hùng hổ lao vào người gã. Bốn bề tíu tít hệt như kiến bu đường không cho gã lấy một cơ hội thở.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-800)


<