Vay nóng Tima

Truyện:Chu Nhan - Hồi 45

Chu Nhan
Trọn bộ 49 hồi
Hồi 45: (không tựa)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-49)

Siêu sale Lazada

"Dừng lại!" Tuyền trưởng lão đột nhiên dừng tay, hướng về hai vị trưởng lão quát: "Mau dừng lại!".

Ba vị trưởng lão cùng dừng chú thuật, buông tay, đồng thời lui lại vài bước. Trận pháp thoái lui, ánh sáng chú thuật trên miệng giếng bắt đầu nhạt đi, nhưng nó vẫn bao xung quanh đứa bé giống như bức tường da màu vàng. Trong giếng không có một gợn sóng, mặt nươc chiếu rọi đủ loại ảo ảnh trông rất sống động, cuối cùng chỉ còn lại một bóng dáng quay đầu nhìn lại quận chúa Không Tang, cùng với đám trẻ xúm xít lại, trong khi Tô Ma đang ngủ say trong cảnh mộng vẫn không nhúc nhích.

"Mọi chuyện đang thuận lợi lắm mà!" Thanh trưởng lão ngạc nhiên: "Vì sao phải dừng lại?".

"Tôi có chút lo lắng..." Tuyền trưởng lão nhìn đứa bé dưới giếng, thần sắc toát ra một tia lo âu: "Vì sao đứa bé này bỗng nhiên không phải kháng?".

"Lòng đã chết rồi" Giản trưởng lão lạnh lùng nói: "Rốt cuộc nó cũng tin là người ta không cần nó nữa".

"Dừng ở đây là vô cùng thích hợp!". Thanh trưởng lão khen ngợi một câu: "Đến đây ấn tượng mà quận chúa Không Tang đã để lại vô cùng ăn khớp với trí nhớ của nó, đúng là không chê vào đâu được".

"Đúng vậy! Bất kể là cảnh thật hay là cảnh ảo, từ nay về sau trong ký ức đứa bé, đoạn ký ức ngắn ngủi của nó về quận chúa Không Tang đều vô cùng đau khổ, đến đây sẽ chấm dứt không còn dây dưa nữa".

"Chặt đứt hết trở ngại như thế này mới đúng là dọn dẹp gọn gàng". Ba vị trưởng lão từ trên miệng giếng nhìn xuống, giếng sâu như một con ngươi không đáy, mà đứa bé bị bao vây trong giếng co quắp lại giống như bào thai trong bụng mẹ vẫn không nhúc nhíc.

Tay cậu buông lỏng ra, con hạc giấy trong lòng bàn tay phập phồng nổi lên, chìm nổi trên mặt nước, cánh bị bẻ gãy dần dần biến thành một nhúm giấy nhàu nát.

"Nó cũng kiên cường quá!" Tuyền trưởng lão thở dài: "Thế mà vẫn giữ con hạc giấy kia".

"Là do chúng ta sơ sẩy!" Hai vị trưởng lão thấp giọng: "Chúng ta đã giam lỏng nó ở trong này mấy ngày, nghĩ rằng làm vậy có thể chặt đứt mối liên hệ của nó đối với thế giới bên ngoài, thế mà không phát hiện ra nó vẫn mang theo thứ này bên người chứ".

"Hạc giấy kia là do quận chúa Xích tộc thả ra à?" Tuyền trưởng lão lắc đầu, như muốn nói cái gì, nhưng lúc đó trên mặt nước bỗng nhiên nổi sóng. Một chút ánh sáng từ sâu trong giếng, dâng lên phá vỡ kết giới của phù chú.

"Đó là..." Tuyền trưởng lão thất thanh: "Hạc giấy?".

Con hạc giấy nhăn nhúm nhàu nát kia chìm nổi một lát trên mặt nước, đột nhiên giống như được rót thêm sức mạnh, giương cánh sống lại.

"Không xong!" Tuyền trưởng lão thất thanh, ngón tay nhanh chóng bắn ra, một luồng ánh sáng trắng vụt ra hướng về phía con hạc giấy đang bay trên bầu trời, muốn thiêu nó thành tro. Thế nhưng vẫn muộn một bước, con hạc giấy kia bay lên từ trong ảo cảnh, xiêu vẹo biến mất trong bầu trời đêm.

"Cái gì... đây... chuyện gì đây..." Ba vị trưởng lão quay đầu không thể tin được, nhìn đứa bé đang chìm trong giếng cổ. Tô Ma nhắm chặt hai mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xanh xao có một biểu cảm khó hình dung, môi run nhè nhẹ. Trong khoảnh khắc vừa rồi, tuy cậu kiềm chế để không gọi lên hai chữ tỷ tỷ, nhưng sức mạnh lại tăng lên cực kỳ khó tin. Sức mạnh tư tưởng khiến cho con hạc giấy bị nhàu nát đột ngột hồi sinh, mang theo chấp niệm của đứa bé phá tan kết giới bay lên, tìm về nơi xuất phát.

"Bây giờ phải làm sao đây?" Hai vị trưởng lão trở tay không kịp, hỏi.

"Còn có thể làm gì bây giờ? Chuyện đã đến nước này chỉ có thể làm đến cùng thôi". Tuyền trưởng lão gặp biến không sờn, cúi đầu nhìn đứa bé đang ngủ sâu trong giếng cổ: "Đứa bé này vô cùng kiên cường đến mức quái gở, chỉ cần trong lòng có một ý nghĩa chưa bị dập tắt thì sẽ mãi mãi không buông tay để trở thành Hải hoàng của chúng ta!".

"Chẳng lẽ phải tiếp tục Đại Mộng thuật sao?". Thanh trưởng lão có chút không nắm chắc, nhìn đứa bé thất khiếu đầy máu, đang co quắp trong nước: "Nó còn nhỏ như vậy có thể chịu nổi hay không? Rơi vào Đại Mộng thuật trước đó tinh thần nó còn đang suy sụp, hiện giờ vẫn còn chưa tỉnh lại...".

"Không!' Tuyền trưởng lão lạnh lùng nhìn thoáng qua đứa bé trong nước: "Nếu dễ dàng sụp đổ như vậy thì nó đã không phải là Hải hoàng của chúng ta!".

Hai vị trưởng lão kia không nói gì, Tuyền trưởng lão thấp giọng thúc giục: "Mau lên! Chúng ta phải thừa dịp người Không Tang còn chưa bị kinh động mà hoàn thành Đại Mộng thuật thôi! Tôi sẽ vẽ ra cảnh mộng tiếp theo, các ông tiếp tục phối hợp nhé"!.

Ba vị trưởng lão lặng yên, một lần nữa chia ra ba hướng bên giếng cổ, tuôn chú ngữ ra, ánh sáng vàng trên miệng giếng một lần nữa lấp lánh, dệt ảo cảnh trong giếng sâu. Ác mộng vô tận như không có điểm kết thúc, sau khi bị nhóm người phủ Xích vương đấm đá, Tô Ma cảm thấy thân thể mình như vỡ nát, đau đến vỡ vụn rơi vào hôn mê không còn cảm giác gì. Sau khi tỉnh lại, cậu thấy mình đang ở một nơi xa lạ nào đó, thân thể gầy yếu bị giam trong lồng sắt lạnh lẽo, mặt dán vào lồng, không biết đã hôn mê bao lâu. Sắc mặt cậu tái mét đầy vết thâm tím, vừa mới mở mắt ra đã không khỏi run cả người, lập tức nhận ra mình đang ở đâu.

Đó là chợ Tây Diệp Thành, nơi mua bán nô lệ Giao nhân lớn nhất Vân Hoang, cậu đã từng trải qua cả một thời thơ ấu ở đây, sống giữa đau khổ và tủi nhục nhiều năm. Bao năm trôi qua, nhưng chỉ cần nhớ lại khoảng thời gian đó cũng đủ khiến cho cậu rùng mình. Cho dù cậu trốn ra khỏi được nhà giam kia, nhưng lại rơi vào một cơn ác mộng vẫn trở về hàng đêm này. Nó nuốt chửng lấy trái tim cậu, khiến cậu run rẩy từ trong xương tủy.

Dường như đứa bé đã dốc hết sức lực để thoát khỏi ác mộng lao tù, nhưng lại không ngờ bao nhiêu năm sau lại vẫn phải trở lại nơi này.

Đứa bé suy yếu thở hổn hển nhưng vẫn phải căng mắt nhìn. Đây là một cái lán nhỏ tăm tối, ánh sáng ảm đạm, trong phòng lớp lang lồng sắt, ước chừng có mười sáu mười bảy chiếc, trong mỗi chiếc lồng đều giam giữ một Giao nhân đồng bào của cậu, ai nấy đều gầy gò xanh xao, thuộc nhiều độ tuổi khác nhau, có người thậm chí nhìn qua còn nhỏ hơn cậu, trông chỉ bằng đứa bé năm sáu tuổi mà thôi. Giao nhân nào cũng bị giam bằng những chiếc cùm gông nặng nề, bên cạnh đặt một chậu nước, một chén cơm chẳng khác gì súc sinh bị đem ra mua bán.

"Đệ tỉnh rồi ư?". Nhìn thấy cậu mở to mắt, trong lồng sắt cách vách có người thân thiết hỏi. Đó là một Giao nhân lớn hơn cậu một chút, vừa mới phân hóa giới tính, nhìn qua giống như một nữ tử loài người mười năm mười sáu tuổi, nhưng lại chưa được phẫu thuật thay chân tại thôn Đồ Long, cứ kéo lê một cái đuôi cá, nhìn qua hết sức quái dị. Cả người cô bám trên chiếc lồng sắt, thân thiết nhìn đứa bé hấp hối ở lồng bên. Tô Ma quay mặt đi không muốn chạm vào mắt đối phương, nhanh chóng hiểu được tình cảnh của mình.

Đúng vậy, người Không Tang thật sự bán cậu đến chợ nô lệ Diệp Thành rồi, mà cái người mà cậu từng gọi là "tỷ tỷ" kia lại nhìn mà như không thấy. Nghĩ đến đây, đứa bé không khỏi ngẩng đầu lên, thân thể gầy nhỏ rùng mình. Tay chân cậu bị xích vẫn không ngừng run rẩy, va vào lồng sắt phát ra tiếng kêu leng keng.

"Làm sao vậy?" Giao nhân nữ ở lồng bên cạnh kinh hãi: "Đệ lạnh lắm sao?".

Đứa bé không trả lời, cố gắng nén run rẩy, bắt mình tỉnh táo lại. Chỉ là phải làm như thế nào để không nghĩ đến chuyện đó nữa? Tỷ tỷ của nó, quận chúa Không Tang từng thề cả đời chăm sóc cậu, giờ lại độc ác như thế. Cậu một lần nữa đẩy cậu vào nơi ngục tù mà cậu từng cố gắng thoát khỏi, bỏ đi không thèm nhìn lại.

Nữ Giao nhân kia nhìn cậu nói: "Ta tên là Sở Sở, còn đệ thì sao?".

Tô Ma vẫn co quắp trong góc lồng run rẩy, cắn răn gkhoong nói lời nào, ánh mắt tựa như một con thú nhỏ bị trọng thương, tuyệt vọng khắc chế xúc động muốn cắn xé hết thảy mọi thứ, không muốn trả lời câu hỏi của cô.

"Đệ đã ôn mê ba ngày rồi, có phải đói bụng lắm không?" Giao nhân tên Sở Sở kia cũng không trách nó, chỉ thở dài: "Đáng thương quá, chắc đệ mới chỉ hơn sáu mươi tuổi đi, nhỏ như vậy đã bị đưa đến nơi này rồi!".

"Ôi! Đói bụng sẽ khiến thân thể không chống đỡ được đâu, mau ăn chút gì đi!".

Tô Ma không trả lời, chỉ nhìn thoáng qua bát sứ bẩn thỉu, trong đó chỉ có chút nước bẩn thỉu cùng vài lát bèo khô ráp, đâu phải là thứ cho người ăn được.

Nhìn thấy biểu cảm chán ghét của đứa bé, Sở Sở thở dài, chỉ nghe một giọng nói nhỏ vang lên, có thứ gì được nhét qua: "Này, đệ ăn thứ này đi!". Sở Sở nói: "Thứ này ăn ngon lắm!".

Tô Ma theo bản năng quay sang, lại phát hiện thứ được đẩy sang là một con cá nướng nhỏ, hương thơm ngào ngạt thì không khỏi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn nữ nhân trong lồng sắt cách vách một cái, không hiểu vì sao ánh mắt kia làm cho đứa bé có chút sợ hãi. Vì sao nữ Giao nhân này nhìn qua lại trông giống ai đó?

Đúng! Đúng là rất giống Như Ý. Dì Như về sau đã phiêu bạt đến Tinh Hải Vân Đình. Năm mươi năm trước, khi cậu cũng bị nhốt trong lồng sắt thế này, chính dì Như cũng đã chăm sóc cậu như vậy, thoáng cái ánh mắt cậu thay đổi, hơi dịu dần.

"Đây là của riêng ta trộm được đấy, bình thường cũng không nỡ ăn đâu!".

Nhìn thấy đứa bé nghe lời ăn cá nướng, nữ tử Giao nhân lè lưỡi, ánh mắt sáng lên.

"Đệ ăn nhanh lên, nếu để chủ nhân thấy được thì toi đó, ông ta hung dữ lắm, đệ nhớ tuyệt đối đừng chống đối ông ấy nhé". Đứa bé hoàn toàn không để ý đến lời dặn của nàng, hai tay cầm cá nướng vùi mặt gặm ngấu nghiến, rất nhanh đã ăn hết sạch chỉ còn trơ xương, mà nửa khuôn mặt của đứa bé cũng dính đầy mảnh vụn.

"Đúng là mèo nhỏ tham ăn mặt mày nhem nhuốc!" Sở Sở không nhịn được nở nụ cười, cánh tay lành lạnh bỗng nhiên đặt lên má nó, nhẹ nhàng lau đi vết bẩn.

Tô Ma theo bản năng vội vàng lui ra sau, nhìn chằm chắm cô ta.

Hóa ra đó là cái đuôi cá, chui qua khe hở lồng sắt giống như một bàn tay khéo léo đang vuốt ve khuôn mặt cậu, giúp cậu lau đi mảnh vụn trên khóe miệng.

"Đệ chưa nhìn thấy đuôi cá của Giao nhân bao giờ à?" Nữ Giao nhân nhìn thấy ánh mắt đứa bé thì không khỏi nở nụ cười. Là một Giao nhân đang bị nhốt trong lồng sắt mà cô ta vẫn có thể cười nhiều như vậy? Tô Ma không trả lời, nghiêng đầu quay đi, không cho cô tiếp tục sờ nữa.

"Ta lớn lên ở trên biển Bích Lạc, vừa mới bị bắt đến Vân Hoang. Đệ chưa nhìn thấy biển Bích Lạc bao giờ đúng không? Đẹp lắm đó! Nơi ấy có tảo biển bảy màu nè, có cung điện san hô nè, ban đêm vô số trai ngọc sẽ nổi lên trên mặt biển, mở ra dưới bầu trời đầy sao, minh châu sáng rực rỡ trong đêm, quả thực là cảnh đẹp mà người trên mặt đất có nằm mơ cũng không thấy đâu". Giọng nói của cô thánh thót sinh động, giống như vẽ ra một bức tranh bằng ký ức trước mắt đứa bé. Tô Ma nghe thấy, vẻ tối tăm trong mắt cũng dần trôi đi, lộ ra một chút khao khát giống như có ai đó đang gieo vào lòng cậu một hạt giống. Đúng vậy, Bích Lạc – quê hương của Giao nhân, cả đời này liệu nó còn có cơ hội từ đất liền trở về biển rộng hay không?

"Ta hận người Không Tang!" Sở Sở thở dài, giọng nói tuyệt vọng mà bi thương: "Họ đã hủy diệt Hải quốc của chúng ta, còn bắt Giao nhân làm nô lệ, đã mấy ngàn năm rồi, bao giờ thì ngày này mới kết thúc chứ?".

Bao giờ thì kết thúc? Tô Ma giật mình, trong lòng mơ hồ đau xót, lời như vậy hình như cậu từng nghe dì Như nhắc đến...

Nhưng mà hai người bọn họ cách một cái lồng sắt mới nói được mấy câu, một tiếng "ha hả" lớn cắt ngang, có người đẩy cửa đi vào nói: "Lão gia, ngài số đỏ thật đấy! Lần này vừa bắt được đám Giao nhân mới, ngài xem đều là hàng xịn đó, đủ để so sánh với người đẹp trong Tinh Hải Vân Đình rồi!".

Bên ngoài có tiếng bước chân và tiếng nói truyền đến. Có người tiến vào, nhìn từ lồng sắt này sang lồng sắt khác.

"Tinh Hải Vân Đình?" Khách nhân cười khẩy: "Cái chỗ rách nát này của ngươi làm sao có thể so sánh được với nơi đó chứ?".

Vừa nói ông ta vừa nhìn các Giao nhân bị giam trong lồng sắt, khịt mũi một cái: "Chưa cả phá thân nữa! Chẳng lẽ mang một Giao nhân có đuôi đi bán à? Giả lục, chắc không phải ngươi lại đánh thua bạc, không có tiền mời Đồ Long hộ đến phá thân nó nó chứ?".

"Ha ha, đây mới là Giao nhân thuần khiết, vừa mới bắt từ dưới biển lên mà". Chủ quán là một gã trung niên mập mạp, nụ cười ti tiện, cúi đầu khom lưng: "Lão gia, người nhìn đi, ai nấy chỉ cần tách chân ra đều đảm bảo vừa dài lại vừa trắng nõn mà!".

Khách đến là một thương nhân Không Tang, làn da rám nắng, đánh giá hàng hóa đầy kinh nghiệm, hiển nhiên là thông thạo mua bán nô lệ lâu năm. Ông ta vươn tay vào trong lồng sắt, kéo một cái đầu Giao nhân lại xem, nói: "Giả lão lục, ngươi không lừa ta đấy chứ? Sao cả một đám toàn sứt sẹo hết thế này?".

"Lão gia à, ngài là khách hàng lâu năm!" Chủ quán vội vàng cười: "Giá cả có thể thương lượng mà!".

"Giả lão lục, xem ra là ngươi đánh bạc thua đến cái quần rách cũng không còn rồi!". Khách nhân vừa lạnh lùng nói vừa cẩn thận xem xét, nói: "Giá rẻ cũng vô dụng, lần này là chọn nô lệ Giao nhân cho thành chủ Diệp Thành, mắt nhìn người của ngài ấy thế nào chứ? Mấy mặt hàng này có thể lọt mắt ngài ấy không?".

Chủ quán sửng sốt: "Thành chủ? Bạch Phong Lân đại nhân ư? Không phải ngài ấy sắp thành hôn sao ạ?".

"Nuôi riêng bên ngoài!" Khách nhân hừ một tiếng: "Trước kia thành chủ thích đi Tinh Hải Vân Đình, nhưng về sau chắc là e ngại mặt mũi Xích vương nên không tiện đến nữa, chỉ có thể nuôi thêm nô lệ Giao nhân bên ngoài thôi. Quý tộc Không Tang ai mà chẳng nuôi vào Giao nhân cho vui chứ?".

"Cũng phải, cũng phải ạ!". Chủ quán vội vàng gật đầu: "Vậy người chọn cẩn thận ạ!".

Khách nhân nhìn một vòng, tựa hồ đều không đặc biệt vừa mắt ai, cuối cùng hướng ánh mắt vào cái lồng trong góc, bỗng nhiên hai mắt sáng lên: "Ế, nơi này còn có một con non nè!" Đứa bé cố gắng trốn tránh, nhưng thân thể suy yếu, đến động đậy cũng mệt, chỉ có thể nặng nề kéo lê xích sắt, cuộn mình vào góc phòng.

Nhưng mà một cánh tay mập mạp đã nhanh chóng với vào, túm lấy tóc của cậu: "Ê nè, cực phẩm đó!".

Chủ quán túm tóc Tô Ma, xoay mặt đứa bé ra phía trước, quay về phía khách nhân: "Lão gia thấy được không, một đứa bé xinh đẹp như vậy, ngài đã thấy khuôn mặt nào đẹp như vậy chưa?".

Khách nhân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đứa bé cũng toát ra biểu cảm kinh ngạc, nhưng mà thần sắc lại nhanh chóng trở lại bình thường, chỉ thản nhiên nói: "Tuổi nhỏ quá, thân thể lại đầy thương tích".

Chủ quán vội vàng nói: "Không nhỏ! Đừng nhìn bề ngoài chỉ như hơn sáu mươi tuổi, ngài xem, thật ra nó bảy tám mươi tuổi rồi đó!".

"Cho dù là bảy tám mươi cũng phải nuôi tới năm sáu mươi năm nữa mới có thể trưởng thành!". Khách nhân không tỏ vẻ gì: "Ta nuôi nó để làm gì? Giữ cho đời sau à? Ta là người làm ăn, ta muốn mua nhanh bán sớm chứ không muốn tốn cơm gạo đâu!".

"Chuyện này..." Vẻ mặt chủ quán nhăn nhó, nhất thời không biết nói gì cho phải.

"Hơn nữa mặt nhẵn thôi thì có lợi ích gì?". Khách nhân tiếp tục nhận xét Tô Ma trong lồng sắt, miệng không thương tiếc: "Thân thể gầy gò, bụng có sẹo, trên lưng có vết bớt đen, ai thèm mua nó? Giả lão lục, ông làm thế nào mà lại nghĩ mình nhặt được món hời hả?"

Chủ quán bị những lời như vậy vả mặt thì nguội lạnh trong lòng, hầm hừ buông tay. Tô Ma được thả ra lập tức lùi sâu vào trong, nhìn chằm chằm vào hai người Không Tang, trong ánh mắt tràn ngập thù hận.

Khách nhân suy nghĩ sâu xa, tạm thời buông Tô Ma ra trước, nháy mắt lại nhìn vào lồng sắt bên cạnh thốt lên: "Thật ra nữ Giao nhân này cũng được đấy!".

*****


"Ngài tinh mắt thật đó!". Chủ quán vội vàng gật đầu, túm lấy Sở Sở trong lồng sắt, kéo đến trước mặt khách: "Đây là Giao nhân vừa được bắt từ sâu trong biển Bích Lạc, nơi có huyết thống Giao nhân thuần khiết nhất. Tuổi cũng vừa hay đẹp, một trăm linh năm tuổi, khuôn mặt khả ái thân thể cũng hoàn mỹ!" Chỉ nghe roẹt một tiếng, quần áo trên người Sở Sở bị kéo ra, cô sợ đến phát run nhưng không dám phản kháng.

Thân thể nữ Giao nhân xinh đẹp nhẵn nhụi không tỳ vết, hơi hơi run rẩy, đường cong dưới lưng tuyệt đẹp rõ ràng, nối liền với một cái đuôi cá phủ đầy vảy mỏng màu xanh lam.

"Ồ!" Ánh mắt khách nhân sắc bén quét từ trên xuống dưới, từ tốn nói: "Tám trăm lượng vàng!"

"Ôi, lão gia vậy ít quá đi!" Chủ quán vừa nghe vừa than khổ: "Để bắt được cô ta, ta đã phải trả cho nhà đò năm trăm lượng vàng phí thuyền rồi đó!".

"Tám trăm!" Khách nhân không chút nhượng bộ: "Chỉ là một bán thành phẩm mà thôi, ta còn phải tìm Đồ Long hộ phẫu thuật cho cô ta nữa, cũng mất thêm vài trăm rồi. Hơn nữa vạn nhất tạo chân không thành, tiền này chẳng phải đều công cốc sao?".

"Một ngàn được không ạ? Ta nuôi cũng nửa năm rồi, tốt xấu gì lão gia cũng phải để cho ta kiếm một chút nữa". Chủ quán đau khổ trả giá, túm lấy Tô Ma ở lồng sắt kế bên: "Hay là ta khuyến mãi cả đứa bé này cho ngài!'".

"Chín trăm!" Sắc mặt vị khách khẽ động, biểu cảm giữa hai hàng lông mày vẫn là vẻ giả bộ trầm ngâm: "Còn mặc cả là ta đi đấy!".

"Được rồi!" Chủ quán vội vàng gật đầu: "Chốt kèo!".

Vị khách vỗ tay, lập tức có tùy tùng tiến vào, lôi Giao nhân đã chọn từ trong lồng sắt ra, Sở Sở run rẩy cả người, liều mạng lấy tay che lại quần áo rách trên ngực, lại bị nhét vào một lồng sắt mới. Trước khi bị lôi đi, cô quay lại nói nhỏ với Tô Ma ở trong lồng kế bên một câu: "Đừng sợ!".

Đứa bé hơi sửng sốt nhìn nàng.

"Đệ đừng sợ!". Nữ Giao nhân ốc còn không mang nổi mình ốc, thiết tha nhìn đứa bé gầy yếu cô độc, nhỏ giọng nói: "May mà chúng ta cùng nhau bị mua đi, dọc đường đi ta sẽ chăm sóc đệ!".

Giây phút đó khuôn mặt của nàng nhìn qua rất giống với dì Như trong trí nhớ, làm cho Tô Ma hơi hoảng hốt. Ánh mắt lạnh lùng của đứa bé rốt cuộc cũng thay đổi. Ngay cả bản thân còn không lo nổi, còn muốn chăm sóc người mới quen. Chuyện này là vì... bọn họ là đồng bào sao? Cùng là người mất nước, cùng là kiếp nô lệ, cùng chung vận mệnh trong trăm ngàn năm qua. Bởi vì chung dòng máu, chung cảnh ngộ, cho nên giờ này mới đưa họ đến bên nhau ư?

Đúng lúc tùy tùng đi tới, muốn lôi Tô Ma ra, đứa bé bỗng nhiên nổi điên giống như con thú nhỏ từ trong lồng sắt vùng lên, húc đầu vào ngực đối phương cắn điên.

"Thằng nhãi con!" Tùy tùng gầm lên, máu từ miệng chảy ra.

"Sao vậy?" Vị khách ngạc nhiên muốn tiến lên xem xét, còn chưa dứt lời trước mắt ông ta đã tối sầm, chỉ cảm thấy cả người đau nhức, máu tươi từ trán chảy xuống.

"Cút ngay!" Đứa bé quơ lấy bát sứ trong lồng sắt, lấy hết sức ném vào vị khách, kêu to: "Không được chạm vào ta, bọn người Không Tang dơ bẩn kia!".

Vị khách kêu thảm thiết ngã trên mặt đất, trán vỡ cả ra. Đám tùy tùng ùa lên làm cho trong quán thành một mớ bòng bong.

Tô Ma bị mấy người vạm vỡ lôi ra khỏi lồng sắt, vị khách dẫn đầu ra sức đám đá. Chủ quán thấy thằng nhãi này gây họa, mặc dù rất sợ hãi cũng không dám tiến lên can ngăn.

"Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!". Có người kêu lên, liều mạng chắn trước mặt đứa bé. Hóa ra đó là Sở Sở. Cô liều mạng chạy đến dùng đuôi cá vùng vẫy trên mặt đất van xin: "Các vị lão gia, nó chỉ là một đứa bé, một đứa bé thôi xin đừng đánh nó mà!".

Nhưng mà vị khách sao có thể nghe lọt tai? Đôi chân lão đạp một cái làm Sở Sở ngã trên đất. Giao nhân không có chân ngã xuống không thể đứng dậy, chỉ có thể liều mạng chắn trước đứa bé, cắn răng chịu đựng cú đánh liên tiếp.

"Không sao!" Sở Sở cắn răng an ủi đứa bé trong lòng, khuôn mặt xinh đẹp méo mó vì đau đớn, run giọng: "Chịu đựng một chút sẽ qua thôi, đừng... đừng sợ!".

Cô còn chưa dứt lời đã bị một người đạp mạnh vào sống lưng, không chịu nổi kêu lên một tiếng, hộc ra một ngụm máu tươi, mềm nhũn ngã xuống không nhúc nhích.

"Ôi lão gia đừng đánh nữa cẩn thận đau tay mà!". Chủ quán thấy Giao nhân sắp chết, rốt cuộc cũng nóng lên: "Đánh chết còn bẩn tay ngài đó!".

Cuối cùng khách nhân không mua gì nữa, nổi giận đùng đùng bỏ đi.

"Thằng nhãi con này!" Không đợi vị khách đi xa, chủ quán túm lấy đứa bé mặt đầy máu nằm trên đất: "Mày chết chắc rồi! Thật xui xẻo! Xem tao đánh chết mày đây!".

Tô Ma bị lôi ra khỏi người Sở Sở nhưng vẫn không nhúc nhích, trên mặt cậu đầy máu lại dường như cũng không phải máu của cậu, mà là máu Giao nhân nữ kia. Xương sống của cô đã bị đá gãy, nội tạng cũng bị trọng thương, máu phun ra từ miệng, trước khi gọi được Đồ Long hộ đến cứu thì cũng đã tắc thở.

Tô Ma ngơ ngác nhìn đồng bào mới quen, nhìn thấy dung nhan xinh đẹp mềm mại trong giây lát trở nên héo rũ, thấy đuôi cá của cô, dần dần gương mặt bẩn thỉu lạnh băng mất đi hô hấp. Cô khẽ nhắm mắt, hai giọt lệ ngưng thành ngọc trai, trong suốt sáng bóng, keng một cái lặng lẽ rơi xuống đất. Vây đuôi hơi run rẩy, sau đó dần dần bất động.

Chủ quán hùng hổ đi đến, một cước đá văng cô ra, chặt lấy hai viên trân châu vừa rơi xuống. Giao nhân này đối xử với cậu vui vẻ như người thân lại chết đi nhanh như vậy. Cô sẽ không bao giờ còn có thể trở lại Bích Lạc mà cô ngày đêm nhớ mong nữa. Ngay cả một giọt lệ cuối cùng cũng bị người Không Tang nhặt lấy bán đi. Thế nhưng Tô Ma sững sờ nhìn, trên mặt lại không có biểu cảm gì.

"Thằng nhãi còn này! Sao mày không chết đi!" Chủ quán thấy cây hái tiền duy nhất trong quán đã chết rồi, tức giận muốn tóm kẻ gây họa Tô Ma ra đánh. Nhưng mà đứa bé không hề trốn tránh, cứ như vậy chịu đựng gậy gộc như mưa rơi xuống, bị đánh đến bầm dập trên mặt vẫn chẳng chút biểu cảm."Rắc" một tiếng, cây gậy to bằng cổ tay gãy trên lưng đứa bé.

"Thằng nhãi ma quỷ chết tiệt này!" Chủ quán nổi giận, mệt mỏi quẳng gậy đi, chỉ vào cậu mắng: "Nuôi mày cũng tốn tiền! Bán không được, đánh như thế cũng không rơi được giọt nước mắt nào lấy trân châu. Nuôi mày làm cái mẹ gì, còn không bằng vứt đi!".

"Vứt đi thì đáng tiếc lắm ạ!" Một tên đầy tớ bên cạnh đưa ra ý kiến, chỉ vào hai tròng mắt của cậu: "Ít nhất nó còn có một đôi mắt nguyên vẹn đó ạ!".

Chủ quán vỗ đùi: "Đúng lắm! Suýt nữa thì ta quên mất bọn Giao nhân này đều là báu vật, móc đôi mắt ra tinh luyện còn có thể làm thành Ngưng Bích châu, bán đi cũng được mấy trăm lượng vàng ấy chứ!".

Nhưng mà lão còn chưa dứt lời, Tô Ma bỗng nhiên nắm lấy mảnh gạt vụn trên đất.

"Gì hả?". Chủ quán ngạc nhiên, nghĩ rằng đứa bé này muốn tấn công người.

Nhưng Tô Ma chỉ lạnh lùng nhìn đám người Không Tang, không nói hai người, giơ tay lên, không do dự đập mảnh gạch vào hai mắt mình. Máu tươi từ hai mắt chảy xuống, đỏ sẫm đến đáng sợ. Khuôn mặt tuyệt đẹp của đứa bé bỗng chốc biến thành ác quỷ.

Trong quán, tất cả mọi người đều kinh sợ ngây ra như phỗng.

"Cút ngay! Đám người Không Tang dơ bẩn các ngươi!" Hai mắt Tô Ma chảy xuống hai dòng máu đỏ sẫm. Trong tay cậu nắm chặt mảnh gạch sắc nhọn hét lớn: "Ta sẽ không bao giờ để cho các ngươi làm gì thì làm! Đám người Không Tang các ngươi mãi mãi... mãi mãi sẽ không lấy được gì từ trên người ta!".

Máu như hai hàng lệ xẹt qua gương mặt đứa bé, nhìn mà ghê người.

Trong khi đứa bé ở ảo cảnh dùng hết sức hét lên câu nói kia, thì bên ngoài miệng giếng ba vị trưởng lão nhất tề biến sắc.

Hải hoàng lại tự tay chọc mù hai mắt mình?

"Không ổn!" Tuyền trưởng lão kinh hô một tiếng, hai tay giao trước ngực: "Mau kết trận!".

Khoảnh khắc kia, bọn họ có thể thấy trong lòng đứa bé xuất hiện một sức mạnh hủy diệt vô cùng lớn, dời non lấp bể tràn ngập đại mộng. Loại sức mạnh này tràn ngập hận thù độc ác. Hận không thể biến tất cả những thứ trước mắt thành bột phấn, cùng chính bản thân mình đồng quy vu tận. Nhưng mà, không đợi bọn họ kết trận lần nữa. Niệm lực khổng lồ ấy từ đáy nước ầm ầm phóng ra, giống như gió lốc gào thét, phút chốc lan tràn ra ngoài."Ầm" một tiếng, giếng cổ hoàn toàn vỡ tan, kể cả phù chú khắc trên miệng giếng cũng bị xé tan.

Ba vị trưởng lão Hải quốc chịu đòn nghiêm trọng, đồng loạt ngã nhào.

"Sao... sao vậy?" Thanh trưởng lão thốt lên. Nhưng mà vừa mới mở miệng nói chuyện, máu tươi từ trong miệng ông đã phun ra, cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị nghiền nát, đau đớn vô cùng.

Tuyền trưởng lão cũng ho khan, cố nén máu tươi đang trào lên trong cổ họng, giọng nói đứt quãng: "Đại Mộng thuật là hai chiều! Chúng ta có thể truyền ý chí của chúng ta cho nó, thì nó cũng có thể truyền ý chí của mình lại cho chúng ta! Sức mạnh của đứa bé này còn mạnh hơn trăm lần dự đoán của chúng ta! Chúng ta không thể khống chế được nó rồi!".

Vừa rồi, lão nhìn thấy đứa bé từ trong ảo cảnh thả ra hạc giấy, dùng ý chí kinh người đối kháng với bọn họ, sống chết cũng không chịu dập tắt một chút hi vọng kia, thì trong lòng không khỏi kinh hãi. Một đứa bé nhỏ như vậy, huyết thống Hải hoàng còn chưa thức tỉnh, thế mà lại thiếu chút nữa phá hỏng ảo thuật mà bọn họ liên thủ tạo ra.

Vì thế, sau một khắc tạm dừng, vì để hoàn toàn chinh phục đứa bé, lão nhanh chóng điều chỉnh tác động trong ảo cảnh đến tối đa, bằng cách tạo ra tình cảnh tàn khốc nhất, để ăn mòn tâm linh đứa bé, áp đảo ý niệm cố chấp bất diệt trong lòng cậu, để cậu suy sụp nhanh nhất, mất đi toàn bộ hi vọng đối với người Không Tang.

Nhưng mà lão lại không nghĩ rằng, khi đứa bé này suy sụp nhất thì lại hành động liều lĩnh nhất. Hải hoàng đã rơi vào tuyệt cảnh mà lại không chút nào khuất phục, tự tay chọc mù hai mắt của mình.

Ba vị trưởng lão Hải quốc đồng loạt sụp xuống, trọng thương nặng nề.

Giếng cổ bị sụp đổ, Tô Ma lơ lửng dưới đáy nước lạnh băng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, co quắp, bất động giống như bọt biển yếu ớt nơi đáy vực tối tăm. Toàn thân đứa bé run lên, hai mắt nhắm nghiền, nhưng lại có máu tươi ào ào chảy ra từ khóe mắt, nhuộm đỏ cả thân thể.

Nhìn thấy tình huống này, Tuyền trưởng lão bất chấp nội thương, lảo đảo bò dậy nhảy xuống nước nhấc bổng đứa bé khỏi đáy giếng. Trong hai con ngươi đang nhắm chặt, vết máu hằn lên quá rõ ràng.

*****

"Đại Mộng thuật có thể giết chết người, đả thương người thì có khó khăn gì?". Tuyền trưởng lão ôm đứa bé trồi lên từ đáy giếng, sắc mặt vô cùng khẩn trương: "Mau chữa chị cho Hoàng đi, bằng không từ nay về sau nó sẽ mù mất!".

Ba vị trưởng lão vây quanh Tô Ma rời khỏi giếng cổ. Nhưng mà còn chưa đi được mấy bước, phía đối diện đã truyền đến tiếng Như Ý. Nàng vẫn lo lắng chờ ở bên ngoài, giờ phút này nghe thấy tiếng nổ bèn liều lĩnh chạy tới, liếc mắt một cái đã nhìn thấy đứa bé cuộn mình trong ngực trưởng lão. Nàng biết sự tình không ổn, nước mắt ào ào rơi xuống. Nàng đưa tay đỡ lấy Tô Ma, nhìn thấy hai mắt đứa bé đều là máu thì thất thanh: "Nó... nó làm sao vậy ạ?".

"Đứa bé này..." Tuyền trưởng lão hơi ho khan, thấp giọng kể lại một lượt. Như Ý càng nghe sắc mặt càng trắng bệch, cánh tay giơ lên sắp không ôm nổi đứa bé nữa, suýt chút đã thốt nên lời trách cứ, lại nhớ tới thân phận của ba vị trưởng lão thì không thể không cố gắng kìm lại, chỉ còn nước mắt rơi lã chã như mưa.

"Haiz, đều tại ta không tốt!" Tuyền trưởng lão trước nay vẫn luôn là một người uy nghiêm, giờ mạnh mẽ thở dài, hiếm khi thừa nhận sai lầm: "Là do ta nóng vội! Dù sau Hải hoàng hiện tại vẫn chỉ là một đứa bé, không thể chịu nổi đả kích như vậy. Ta không ngờ nó yếu ớt đến thế, giây trước vừa ngập tràn hi vọng, giây sau đã sụp đổ rồi!".

Nghe thấy trưởng lão đức cao vọng trọng nói như thế, cơn giận trong lòng Như Ý không thể phát tác tiếp được, đành ôm lấy đứa bé đã mất đi thần trí, lau sạch sẽ huyết lệ cùng bọt nước trên mặt. Đứa bé nằm co quắp, toàn thân lạnh như băng vẫn không hề nhúc nhích, còn có thể nói cái gì nữa. Bọn họ liên thủ hủy hoại cậu, ép cậu thành bộ dạng này. Vì để kéo đứa bé về phe mình, nàng đã lợi dụng chút niềm tin cuối cùng của đứa bé, cùng các trưởng lão bày ra cục diện này, lừa cậu vào trong, từng bước một đưa cậu đến bên bờ sụp đổ. Thế nhưng họ lại không nghĩ rằng, vào thời khắc cậu buông bỏ chấp niệm, cũng là lúc tự hủy diệt bản thân.

"Tô Ma! Tô Ma!" Nàng ghé tai gọi cậu, nhưng cậu vẫn không hề nhúc nhích: "Nó... nó sẽ không chết chứ?". Như Ý run giọng.

"Nếu dễ chết như vậy thì đã không phải Hải hoàng mà chúng ta đã chờ đợi mấy nghìn năm!". Tuyền trưởng lão trấn định trả lời, giao đứa bé đầy máu cho nàng: "Ta lập tức cho người đi tìm đại phu, ngươi ở trong này chăm sóc nó, một khi nó tỉnh dậy thì lập tức bẩm báo!".

"Vâng!" Như Ý lập tức lĩnh mệnh.

"Việc này không được hé răng nửa lời! Nếu không kiếm củi ba năm thiêu một giờ đấy!". Tuyền trưởng lão suy nghĩ một chút, lại nói nhỏ bên tai Như Ý, cẩn thận dặn dò: "Nếu nó tỉnh dậy có hỏi, ngươi cứ trả lời như ta dặn, tuyệt đối không được sai nửa chữ!".

"Vâng!" Như Ý gật đầu, yên lặng nhìn đứa bé, lòng đau như cắt.

Đứa bé gầy yếu ở trong lòng nàng cuộn lại như bào thai chưa hề nhúc nhích, chỉ có bả vai vẫn đang run rẩy như đang chìm trong ác mộng dài không thể tỉnh lại. Hai dòng huyết lệ chảy ra trong mắt, không biết là máu hay lệ đang rơi.

"Tô Ma! Tô Ma! Con đang gặp ác mộng sao?" Trong ác mộng vô tận ấy, trời đất đều là màu tối đen, ngay cả một chút ấm áp duy nhất cũng đông cứng lại. Đứa bé nhỏ như vậy, cô độc chìm xuống đáy nước lạnh băng, còn có thể dựa vào ý chí của mình vực dậy mà tỉnh dậy hay không? Chẳng lẽ cứ mãi mãi chìm sâu trong mộng như vậy không tỉnh lại được?

"Con là Hải hoàng của chúng ta, là cứu tinh của bộ tộc Giao nhân, là hi vọng mà bất kể thế nào chúng ta cũng không thể từ bỏ! Nhưng chúng ta lại tàn nhẫn với con thế này..." Như Ý ôm đứa bé hôn mê trở về phòng, cẩn thận đặt trên giường. Đây là một phòng ngủ riêng biệt ở sân sau, cách xa chỗ mấy đứa bé khác nằm ngủ, vô cùng yên tĩnh và riêng tư.

Nàng đắp chăn cho Tô Ma, lau nước ấm, cẩn thận lau sạch vết máu trên mặt đứa bé, cúi đầu nhìn đôi má gầy gò của nó, thở dài.

Máu tươi có thể rửa sạch, nhưng nếu con ngươi đã mù thì mãi mãi không thể khôi phục, giống như trái tim đã bị hủy hoại của nó vậy!

Ba vị trưởng lão thi triển Đại Mộng thuật với Tô Ma lại gây ra kết cục bi thảm như vậy, ảo thuật mãnh liệt đã ăn sâu vào trong tiềm thức, bóp méo ký ức một cách tinh vi, định hình lại nhân cách của cậu, gieo những mầm mống hận thù sâu sắc đối với người Không Tang vào trong lòng cậu, cho nó tùy ý sinh sôi, đến khi những dây leo độc hại trưởng thành tươi tốt, che lấp ánh mặt trời trong trái tim cậu.

Nàng đương nhiên không muốn quận chúa Không Tang kia mang trái tim Tô Ma đi, nhưng cũng không muốn phải dùng thủ đoạn ngang ngược tàn nhẫn như vậy để đối phó với một đứa bé yếu ớt bất lực.

Phục quốc, phục quốc, vì giấc mộng xa vời đó đã phải hi sinh rất nhiều Giao nhân, hiện giờ ngay cả đứa bé này cũng là vật hi sinh hay sao?

Như Ý ngồi ở trong bóng tối mờ mịt suy nghĩ miên man, tim như bị đao cắt.

Không biết qua bao lâu, Tô Ma rốt cuộc cũng có dấu hiệu tỉnh dậy, còn chưa mở mắt ra đã hất tay nàng, rụt người lại tự vòng tay ôm lấy thân thể nhỏ bé của mình.

"Đừng sợ! Là ta đây!" Nàng vội vàng đỡ lấy đứa bé, nhẹ nhàng ghé vào tai cậu: "Ta là dì Như đây! Con mau nằm xuống nghỉ ngơi đi!".

Nghe được hai chữ "dì Như", Tô Ma một lần nữa run rẩy mãnh liệt, cũng không hề kháng cự.

Như Ý nhẹ nhàng thở ra, yên tâm hơn phân nửa. Hiển nhiên sau khi trải qua Đại Mộng thuật, niềm tin và sự dựa dẫm của đứa bé này đối với nàng đã tăng lên rất nhiều, không còn chống đối như trước nữa.

Tô Ma ở trong lòng nàng im lặng hồi lâu mới đờ đẫn hỏi một câu: "Sao con lại ở đây? Con... con nhớ mình... mình đang ở chợ Tây Diệp Thành mà!".

"Là chúng ta cứu con về đây!" Như Ý dựa theo lời dặn của Tuyền trưởng lão cẩn thận trả lời: "Các trưởng lão phát hiện con trốn đến Đế đô, bèn một mạch đuổi theo, cuối cùng tìm được con ở chợ nô lệ Diệp Thành, cứu con trở về. Khi đó con đã gần như hấp hối, thiếu chút nữa bị người Không Tang ném vào bãi tha ma!".

Câu trả lời như vậy, từng từ từng chữ hoàn toàn phù hợp với thiết kế trong Đại Mộng thuật, cũng vô cùng ăn khớp với ký ức giả, làm cho đứa bé không nghi ngờ gì.

Quả nhiên nghe lời nói như vậy, Tô Ma liền im lặng dần: "Vậy sao?" Đứa bé thì thào nói, không ý kiến gì, không còn hỏi lại hai chữ "tỷ tỷ" nữa.

Tuyền trưởng lão sai người đi tìm đại phu, nhưng đại phu kia cũng không có y thuật cao minh như Thân Đồ đại phu, vừa đến thấy tình hình đứa bé cũng kinh sợ, vội vàng chối từ, tỏ vẻ lực bất tòng tâm. Như Ý vẫn thân thiết chăm sóc cậu, đám bạn đồng trang lứa như Viêm Tịch, Ninh Lương cũng không đến quấy rầy. Nhưng đứa bé trước sau vẫn im lặng, cầm trong tay cục thịt sinh đôi giống như một con búp bê kỳ quái, đôi mắt mù trống rỗng, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Cậu tự lấy tay ôm mình, vùi đầu vào trong một góc phòng, toàn thân co quắp như tư thế bào thai, không ăn không uống, cũng không nhúc nhích, cả người héo rũ, nhìn qua quá đỗi gầy yếu, chân tay mảnh khảnh như ngọc lưu ly từ trong ra ngoài đầy sứt sẹo. Có đôi khi Như Ý còn không dám động vào cậu. Nàng thật sự sợ chính mình chỉ động một cái, vết thương đầy người kia sẽ nứt ra, vỡ thành trăm mảnh không bao giờ lành lại.

Tuyền trưởng lão đến thăm hỏi nhìn thấy đứa bé như thế không khỏi thầm kinh ngạc, nhỏ giọng dặn Như Ý: "Cứ để thế mãi thì không được, bất kể thế nào cũng phải cho nó ăn chút gì đi!".

"Đứa bé này không chịu!" Trong mắt Như Ý tràn đầy nước mắt.

"Ngu xuẩn! Ngươi không biết cứng rắn một chút sao? Đè đầu nó ra, bắt nó phải ăn!" Tuyền trưởng lão tức tối quát lớn: "Nếu không ăn cái gì, nó sẽ chết đói sớm thôi!".

Như Ý im lặng không trả lời trưởng lão, thế giới trong trái tim đứa bé này cũng sụp đổ, nếu ngay cả nàng cũng bạo lực như vậy, có thể nào nó sẽ bị hủy hoại hoàn toàn không?

"Nghe này Như Ý! Chúng ta không thể mất đi nó!" Tuyền trưởng lão nghiêm túc giáo huấn người lính trung thành nhiều năm: "Nó là Hải hoàng của chúng ta, là người chúng ta đã chờ đợi mấy ngàn năm. Bất kể thế nào, ngươi phải đảm bảo đứa bé này còn sống!".

"Còn sống?" Nàng thì thào lặp lại một lần, trong mắt tràn đầy bi ai, đối với một đứa bé như Tô Ma mà nói, còn sống chẳng phải còn bi thảm hơn trăm ngàn lần chết đi hay sao?

Chờ cho Tuyền trưởng lão đi rồi, Như Ý im lặng thật lâu mới xoay người trở lại phòng. Nhưng vừa mới đẩy cửa ra, nàng đã giật mình. Ở trên giường trống trơn, cả phòng cũng trống trơn, đứa bé quái gở vẫn rúc ở góc phòng đột nhiên biến mất.

"Tô Ma!" Nàng thất thanh kinh hô, đẩy cửa sổ khép hờ ra. Trước mắt nàng là một cái dây lưng đầy máu đung đưa lơ lửng. Thừa dịp nàng không có mặt, đứa bé gầy yếu kia đã lặng yên trèo ra ngoài cửa sổ, rơi xuống chân tường sau nhà. Sau nhà toàn là sỏi đá, miệng Tô Ma ngập đệ đệ sinh đôi trông như búp bê kia bò sát trên mặt đất, hai tay hai chân đều bị sỏi đá cửa ra máu tươi, để lại phía sau một vệt máu dài, nhưng đầu cũng không quay lại.

Như Ý vừa muốn tìm cậu trở về, lại không biết vì sao do dự. Bóng dáng đứa bé trên mặt đất liều mạng bò đi, không sợ đau không sợ máu, giống như muốn trốn chạy khỏi một cái động quỷ khổ cực lầm than.

Như Ý nhìn thấy hết thảy, run rẩy đứng đó, nước mắt rơi xuống rốt cuộc không nhịn được nữa khóc ầm lên.

"Tô Ma! Tô Ma!" Nàng chạy đến ôm lấy đứa bé.

"Buông ra!" Trong mắt Tô Ma lộ ra vẻ tức giận, vừa liều mạng giãy dụa lại phát hiện nàng cũng không ôm mình về phòng, mà là chạy về một hướng khác.

Như Ý mang theo đứa bé đưa tới bên cạnh giếng cổ, đẩy mấy hòn đá vỡ ra. Sau khi Đại Mộng thuật tan biến, vết phù chú trên miệng giếng hoàn toàn vỡ nát, che lấp miệng giếng lúc này bị dọn ra lại giống như con ngươi tối đen lộ ra trên mặt đất. Dưới lòng đất mạch ngầm mất đi khống chế của thuật pháp, một lần nữa trở lại thành một giếng nước bình thường gợn sóng, dẫn thẳng ra Kính Hồ.

Như Ý buông Tô Ma xuống, nhẹ giọng: "Đi đi!".

"Cái gì?" Đứa bé không tin nổi ngẩng đầu, ngước đôi mắt không có thần thái nhìn nàng, thần sắc trên mặt mang theo nghi ngờ cùng đề phòng.

"Mấy ngàn năm sau, tuy rằng số mệnh lựa chọn con, nhưng con cũng không muốn trở thành Hải hoàng!" Như Ý bi thương mỉm cười, nhìn lên gương mặt gầy yếu của đứa bé, vô cùng đau lòng: "Nếu cứ cố chấp giữ con lại, con nhất định sẽ chết. Con thà rằng chết cũng sẽ không sống theo ý người khác, có phải không?".

Tô Ma gật đầu, làn môi mỏng lộ ra vẻ kiên quyết.

Như Ý giơ tay lên, từng chỗ dùng pháp thuật chữa lành mấy vết trầy da, nhẹ giọng nói: "Cho dù là đồng bào, kể cả trưởng lão cũng không hiểu con là người thế nào. Con hãy tha thứ cho bọn họ, bọn họ cũng không phải cố ý tra tấn con. Bọn họ chỉ là mong mỏi vào tự do của bọn họ, thành ra quá cố chấp mà thôi". Nói ra một câu cuối cùng, nàng nghẹn ngào không cất nên lời.

Tô Ma giơ bàn tay khô gầy nhỏ xíu đặt lên mặt nàng, vết thương cuối cùng cũng ngừng chảy máu, Như Ý thở dài, buông tay ra nói với đứa bé: "Được rồi, đến Đế đô tìm tỷ tỷ của con đi!".

"Không!" Tô Ma lại bỗng nhiên mở miệng gằn từng tiếng: "Ta chưa từng có tỷ tỷ!".

Nghe lời nói chắc như đinh đóng cột, Như Ý bỗng nhiên run lên. Hóa ra bí thuật của ba vị trưởng lão đã có hiệu lực rồi...

"Nhưng ta cũng sẽ không ở lại chỗ này!" Giọng nói Tô Ma bình tĩnh mang theo vẻ lạnh lùng không tương xứng với tuổi tác: "Ta không muốn bị các người nhốt tại nơi này, bị các người ép làm vua. Thà chết cũng không!".

Như Ý ngẩng ra, gật đầu: "Con có tự do của con!".

Tô Ma dừng giây lát, thì thào lặp lại: "Đúng vậy! Tự do!".

Đứa bé ngẩng lên, trong ánh mắt trỗng rỗng mang theo một loại kiên quyết: "Đó là thứ ta muốn!".

Như Ý chấn động, không khỏi thở dài: "Vậy thì đi đi! Nhân lúc không có ai nhìn thấy! Nhưng con tuyệt đối phải cẩn thận, đừng để lại trở thành nô lệ của người Không Tang!".

Đứa bé không nói gì, đột nhiên giơ tay sờ vào hai má của nàng: "Dì Như!" Cậu gọi nàng một tiếng, bàn tay lạnh lẽo mà nhẹ nhàng: "Để ta chạy rồi, dì phải làm sao?".

Không ngờ đứa bé đến lúc này còn có thể hỏi một câu như vậy, trong lòng Như Ý nóng lên, nước mắt nghẹn ngào tuôn rơi: "Đi đi! Yên tâm, cho dù chuyện bại lộ, các trưởng lão cũng sẽ không giết ta đâu! Con, con cứ đi đi!".

Tô Ma im lặng thật lâu, rốt cuộc gật đầu xoay người nhảy vào trong nước. Lúc này đây rời đi, cậu vẫn không có một chút do dự và lưu luyến như trước. Chỉ nghe thấy một âm thanh rất nhỏ vang lên, nước ngầm gợn sóng lại dần dần khôi phục như cũ giống như một ánh mắt đen kịt. Đứa bé mang trên mình đầy thương tích này rốt cuộc nhảy vào trong nước chính thức rời đi, giống như một cái đuôi cá hướng về phía biển rộng, rất nhanh đã không thấy bóng dáng.

Cậu đi đến nơi nào, cậu sẽ trải qua những gì, cuộc sống của cậu sẽ đi về đâu. Tất cả, nàng sẽ không bao giờ có thể biết nữa. Về sau Như Ý đã mất đi tin tức của Tô Ma, cũng không biết rằng đứa bé đã đi đến cứ điểm bí mật của Phục Quốc Quân ở Diệp Thành, phiêu bạt đến nơi nào, lại trải qua những thăng trầm gì, mãi cho đến bảy mươi năm sau, khi thời điểm đại nạn của Vân Hoang đã tới, Giao nhân kia mới xuất hiện lần nữa, bước lên vũ đài lịch sử. Khi đó, cậu đã trở thành một thiếu niên tuấn mỹ như thần, lạnh lùng hắc ám, không nói một lời đứng giữa Tử Thần điện khuấy động sự hỗn loạn của toàn bộ Vân Hoang.

Như lời tiên tri đã nói, đứa bé này đã lật đổ thiên hạ. Qua một trăm năm, biển cả hóa nương dâu, nhân sinh xoay vần mấy độ, nàng bị giáng chức lại một lần nữa được trọng dụng, sau đó nàng đi về hướng đông, phụng mệnh bày ra mỹ nhân kế, không ngờ lại thật sự yêu người kia, một tổng đốc khác tộc. Mà đám tiểu Giao nhân nàng huấn luyện cũng đã đều trưởng thành: Viêm Tịch, Ninh Lương, Tiêu, Tương, Bích, Đinh, đều trở thành những chiến sĩ vĩ đại xông pha nơi chiến trường, dùng sinh mạng của mình viết nên một bài thơ phục quốc thấm đẫm huyết lệ. Mà nàng, đi vào quận Đào Nguyên, mở một sòng bạc, vừa kinh doanh vừa xây dựng tài chính giúp đỡ Phục Quốc Quân, vừa như chờ đợi cái gì. Cuối cùng có một ngày, ở Mộ Sỹ Tháp Cách trên đỉnh núi tuyết phía đông đã xảy ra tuyết lở, có một đoàn lữ khách từ ngoài ngàn dặm xa xôi đi đến, mà trong đoàn người này có người mà nàng ngày đêm chờ đợi.

Cái đêm Tô Ma rốt cuộc cũng đã trở lại. Cách một trăm năm khi gặp lại, thiếu niên lạnh lùng hắc ám đã trở thành một nam tử đi khắp lục hợp thiên hạ, trải qua vô số thăng trầm, hai tròng mắt vẫn không có thần thái như trước, nhưng cả người hào quang tỏa ra bốn phía, tuấn mỹ như thần. Giữa các kẽ ngón tay của cậu có một sợi dây quấn chặt như sinh mệnh, mà ở một đầu khác là đệ đệ sinh đôi, giống như một con búp bê đã trở thành một bậc thầy hình nhân. Cậu trở về, nhìn chằm chằm nàng, người đã lâu không gặp. Đôi mắt màu xanh ngọc bích trống rỗng mông lung...

"Dì Như! Dì còn chờ ta sao?" Cậu mở miệng, dùng xưng hô quen thuộc nói với nàng: "Ta đã trở về rồi!".

"Hải hoàng!" Khoảnh khắc kia, nàng không tự chủ khóc lên thành tiếng, quỳ xuống trước mặt cậu: "Bãi bể nương dâu, đều chờ người trở về!".


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-49)


<