← Hồi 35 | Hồi 37 → |
Sao vậy? Mấy thứ này, sao lại nghe lệnh Tô Ma? Như Ý nghe được lời bàn tán của những thứ này, nhịn không được lấy làm kinh hãi, cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng. Tô Ma bị thương bệnh, vẫn luôn suy yếu. Ánh mắt cũng không hoàn toàn tỉnh táo. Môi tái nhợt nhưng chỉ thều thào hai chữ đơn giản lại giống như có sức mạnh không thể kháng cự, làm cho yêu quỷ khắp nơi đều phải lùi bước.
Tranh thủ khoảnh khắc trống vắng này, Giản Lâm đã kéo Như Ý xoay người chạy như điên. Hai người chạy xa hơn một trăm trượng, xuyên qua bìa rừng, cuối cùng đã đi vào tới vực sâu Thương Ngô.
Vực sâu giống như một cái động đen không đáy, dẫn thẳng xuống thế giới trong lòng đất. Trong vực sâu tràn đầy sương mù, không nhìn rõ hai lòng bàn tay, chỉ có một điểm đỏ tươi mơ hồ giống như ánh lửa địa ngục.
Giản Lâm lấy bảo vật trong lòng ra, quỳ rạp xuống bên cạnh vực sâu, hô to: "Long thần, tôi là con dân của ngài, xin ngài hãy nhận hiến tế".
Vừa dứt lời cậu đã ném bảo vật xuống vực sâu mù mịt. Đó là chiếc nhẫn ngọc mà Tuyền trưởng lão đã đưa cho cậu, bên trong đó phong ấn Long huyết thượng cổ, rơi thẳng tắp xuống vực sâu.
Không bao lâu sau, chiếc nhẫn giống như bị va mạnh vào thứ gì đó, vỡ tan, huyết dịch vảy ra. Một giọt máu Long thần thượng cổ phá phong ấn trào ra, nhỏ vào trong mây mù, lại giống như một giọt máu trào sôi. Giờ khắc kia đáy vực đen ngòm nứt ra, gió nổi mây vần giống như một trận cuồng phong khiến người ta không mở nổi mắt. Một tiếng nổ ầm ầm vang lên, một tia sét màu vàng xuyên qua nước Hoàng tuyền, vọt thẳng lên cửu thiên, chiếu khắp khu rừng Ác Mộng.
"Long thần! Là Long thần!". Dưới ánh sét, tất cả những cây Tùng La phát ra những tiếng hô sợ hãi long trời lở đất. Trong nháy mắt toàn bộ đều rút vào rừng sâu, không dám xuất hiện trước hào quang sáng vàng đến chói mắt. Mây gió bay lên theo rồng, cả vực sâu Thương Ngô lập tức như ầm ầm nứt toác.
Một bóng đen khồng lồ vọt lên từ dưới đất, trong tiếng sấm chớp bay thẳng lên chín tầng trời.
"Ai? Là ai?" Giữa ánh chớp truyền đến giọng nói trầm thấp mà uy nghiêm: "Là ai đã lấy máu đánh thức ta?".
"Là con dân của ngài". Giản Lâm quỳ rạp trên mặt đất: "Phụng mệnh đến thăm hỏi ngài".
Như Ý ngẩng mặt, thấy thần linh Hải quốc trong ánh chớp không khỏi cảm thán một tiếng. Nàng buông lỏng tay theo bản năng, muốn chắp tay lại. Nhưng mà vừa vươn tay ra, một sức mạnh cường đại kéo tới. Đứa nhỏ trong tay nàng đột nhiên bay ra ngoài.
"Tô Ma!". Nàng sợ hãi hét lên một tiếng, liều mạng vươn tay muốn bắt lấy đứa nhỏ.
Giản Lâm sửng sốt cũng liều mạng vươn tay, không màng nguy hiểm chính mình có thể rơi xuống vực mà muốn giữ lại Tô Ma. Nhưng mà ngay sau đó, ánh chớp lại một lần nữa phủ khắp vực sâu. Tô Ma bỗng nhiên ngừng rơi như thể có một bàn tay đỡ sau lưng khiến cho cậu bay lên khỏi vực sâu Thương Ngô sâu không thấy đáy.
Thứ đang nâng đỡ đứa bé, hóa ra lại là Long thần.
Hiện thân từ vực sâu Thương Ngô, Long thần đoạt lấy đứa bé từ trong lòng Như Ý, đặt trên mây, cúi đầu quan sát kỹ càng sinh linh nhỏ bé trước mắt.
"Nhóc con này..." Long thần nhìn đứa bé, khó khăn cất tiếng giống như đã thật lâu không nói chuyện: "Chẳng lẽ chính là...".
Sau khi bay lên rớt xuống mấy lần, Tô Ma có chút choáng váng, yếu ớt mở to mắt, ở giữa không trung đối diện với Long thần. Đôi mắt không chút sợ hãi.
Long thần cúi xuống nhìn đứa bé bằng đôi mắt to như mặt trời, dường như muốn nhìn sâu vào quá khứ cùng tương lai. Trong giây lát, cuối cùng Long thần cũng thở dài một tiếng: "Quả nhiên là ngài, bảy ngàn năm rồi, ngày này rốt cuộc cũng đến".
Lời còn chưa dứt, Long thần bỗng nhiên quẫy đuôi, cuồng phong nổi lên ầm ầm. Quần áo trên người đứa bé lập tức bị xé tan, lộ ra một nốt ruồi đen trên lưng.
"Một phần của ta đã ngủ say trên người ngài nhiều năm như vậy, cũng nên tỉnh lại rồi". Long thần nhỏ giọng thổi một hơi lên người Tô Ma. Khoảnh khắc kia nốt đen sau lưng đứa bé bỗng nhiên chuyển động lóe lên chút ánh sáng giống như bị thứ gì đó rót vào, nốt đen sau lưng chợt xoay tròn, hóa thành hai hình thù dài nhìn thoáng qua rất giống Long thần.
"Đau..." Đứa bé rên rỉ một tiếng, cong người lên.
"Trời ạ". Như Ý cúi đầu cảm thán, không thể tin được, kéo tay Giản Lâm bên cạnh: "Cậu... cậu có thấy không... Trên... trên lưng Tô Ma không phải nốt ruồi. Mà là... mà là...".
"Dấu hiệu bằng máu của Long thần". Giản Lâm thốt lên bình tĩnh nhìn lên không trung.
Đúng vậy đứa bé này được sinh ra với huyết mạch của Hải hoàng, hình vẽ trên lưng nó có thể triệu hoán Long thần, nó chính là Hải hoàng trong truyền thuyết.
Hai người đứng ở bên cạnh vực sâu nhất thời choáng váng. Long thần cõng đứa bé bay vút lên tầng mây phá không lao đi, nhưng mà lại bị một sợi xích bằng vàng trên cổ cùng vô số ánh chớp xung quanh khóa chặt lại. Cho dù nó muốn động đậy cũng không sao thoát ra được.
Khi Long thần bay lên, hình vẽ đen sau lưng Tô Ma cũng biến hóa mạnh mẽ theo từng chuyển động của Long thần, giống như trên lưng cậu cũng có một con rồng khác đang ra sức giãy dụa, muốn phá thân thể mà bay ra. Nhưng mà dù là hình vẽ kia hay là bản thân Long thần, cũng đều không thể thoát ra được.
"Vì sao? Vì sao không thả ta ra?". Long thần ngửa đầu nhìn lên chín tầng mây, gầm lên như đang nói chuyện với ai đó: "Hải Hoàng đã trở về, tam nữ thần, xin hãy ban sức mạnh trời cao trả về cho Hải quốc!".
Nhưng mà trên chín tầng trời mây trắng hợp tan cũng không có một lời hồi đáp.
Hình rồng trên lưng Tô Ma ra sức giãy dụa, thân thể gầy nhỏ của cậu không ngừng run rẩy, khổ sở vô cùng. Cuối cùng đứa bé gầy yếu cũng không chống đỡ được nữa. Hét lên một tiếng rồi ngã xuống, trong mắt chảy ra hai giọt máu đỏ sẫm. Ánh sáng từ hình vẽ sau lưng cũng biến mất.
Cùng lúc đó giữa không trung, Long thần phát ra một tiếng gầm nhẹ, một lần nữa rơi trở lại vực sâu. Chớp mắt phong vân biến mất, bốn phía yên lặng như cũ.
"Sao... sao vậy?". Như Ý sững sờ cả người, nhìn vực sâu Thương Ngô đột nhiên rơi vào yên tĩnh, giọng nói khẽ run: "Vừa rồi... đã xảy ra chuyện gì?".
Sắc mặt Giản Lâm trắng bệch, một lúc lâu sau mới nói: "Long thần... thất bại rồi".
"Cậu nói cái gì?" Như Ý thốt lên.
"Vừa rồi Long thần muốn thoát khỏi giam cầm của Tinh Tồn đại đế bày ngàn năm trước, thoát ra khỏi nơi đã bị nhốt ngàn năm, thế nhưng vẫn là thất bại rồi". Giản Lâm đứng bên vực sâu nhìn nước Hoàng tuyền cuồn cuộn dưới chân, khẽ run lên: "Ngài ấy không thể phá được kết giới, cuối cùng đã kiệt sức, một lần nữa rơi trở lại vực sâu Thương Ngô rồi".
"Làm sao có thể?" Sắc mặt Như Ý trở nên trắng bệch: "Vậy... Tô Ma đâu?".
Giản Lâm lắc đầu, nhìn xuống vực sâu sâu không thấy đáy, thấp giọng: "Có lẽ đã rơi xuống vực cùng với Long thần rồi".
Đáy vực sâu Thương Ngô là nơi Hoàng tuyền nước cao sóng cả, không một sinh vật nào trên thế gian có thể tồn tại được trong đó. Đứa bé kia... có lẽ đã chết rồi, xương cốt cũng không còn nữa. Khó trách Tuyền trưởng lão đã từng nói, sau khi thấy Long thần có thể sống sót hay không còn phải xem vận mệnh của đứa bé kia. Xem ra nó đã không thể vượt qua được thử thách khắc nghiệt này.
Như Ý run rẩy kịch liệt vọt tới bờ vực thất thanh hét to: "Tô Ma! Tô Ma!".
Nhưng mà dưới hoàng tuyền cuồn cuộn sóng nước, trong vực sâu tràn ngập hơi thở chết chóc, còn chút dấu hiệu nào của người sống đâu.
"Tô Ma! Tô Ma!". Như Ý chán nản quỳ rạp dưới đất, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống trên má hóa thành trân châu. Bầu trời trên vực sâu Thương Ngô đã bắt đầu tối. Sao sáng rực rỡ, bên tai chỉ còn nghe tiếng cây Tùng La khe khẽ thì thầm trong khu rừng Ác Mộng cùng tiếng nước Hoàng tuyền chảy dài.
Bỗng nhiên trên mặt đất có thứ gì đó đang chuyển động. Đó là bọc hành lý của Giản Lâm. Vừa rồi không chú ý, nó bị ném trên mặt đất. Túi vải mở ra, bên trong có thứ gì đó đang vặn vẹo. Đúng là cục thịt quỷ dị kia.
Tựa như đã thấy hết cảnh tượng vừa xảy ra, trên mặt cục thịt lộ ra vẻ chế nhạo.
"Cười cái gì?". Nhìn thấy vẻ mặt của bào thai kia, Như Ý bỗng nhiên cảm thấy tức giận không giải thích được. Nàng nắm thấy bào thai định ném xuống vực sâu Thương Ngô.
Cục thịt kia phát ra tiếng kêu the thé nghe thật rùng rợn.
Nhưng mà khi Như Ý vừa nâng tay lên lại đột nhiên nhìn thấy một đôi mặt trời dần dâng lên từ dưới vực sâu Thương Ngô.
"Sao... sao lại có hai mặt trời?". Như Ý bị hoa mắt, lại nghe thấy Giản Lâm ở một bên thất thanh hô to: "Long thần!".
Thần hộ mệnh Hải quốc lúc này ngoi lên khỏi vực sâu Thương Ngô lần nữa, cố gắng thò ra khỏi vực, thở hổn hển. Vảy vàng khắp người nó dính đầy máu tươi. Lúc này Giản Lâm có thể nhìn thấy rõ ràng một đầu sợi xích vàng khổng lồ quấn quanh cơ thể long thần, khóa chặt cổ, bọp nghẹn vào máu thịt. Đầu kia chôn xuống nền đất sâu không đáy của vực sâu Thương Ngô. Nó được tạo ra bởi Tinh Tôn đại đế bảy ngàn năm trước, để giam cầm thần hộ mệnh của Giao nhân sau khi diệt trừ Hải quốc.
Thế nhưng, cho dù là quá mệt mỏi, nhưng Long thần vẫn cố sức vật lộn. Tiếp tục leo lên trên vực sâu Thương Ngô, dùng móng vuốt bám lấy bờ vực. Trên trán Long thần rõ ràng là một đứa bé đang hôn mê. Thân thể nhỏ gầy cuộn lại một chỗ. Sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hô hấp mỏng manh.
"Tô Ma!". Khoảnh khắc kia Như Ý hét thất thanh, ngạc nhiên mừng rỡ: "Tô Ma!".
Long thần nâng móng vuốt lớn lắc đầu, cố gắng cẩn thận đặt Tô Ma trên người mình xuống đất. Lo lắng nhìn thoáng qua, bỗng nhiên cúi đầu xuống ngoạm lấy đứa bé.
Giản Lâm cùng Như Ý kêu lên cùng bước tới ngăn cản, nhưng lại thấy Long thần chỉ ngậm lấy đứa bé đang hôn mê trong miệng chứ không hề làm tổn thương đến nó.
Từ răng Long thần tỏa ra luồng ánh sáng thần kỳ, chia nhau rót vào thân thể đứa bé. Long thần hít thở ba lượt, ánh sáng mới dừng lại.
Long thần ngửa cổ nhả Tô Ma ra, đứa bé ngã xuống đám cỏ bên bờ vực, vẫn không nhúc nhích.
Như Ý chạy đến ôm Tô Ma vào trong lòng, quỳ xuống trước Long thần.
"Đứa bé này quá yếu, ta đã chia cho nó một chút sức mạnh". Long thần khàn khàn cất tiếng, cố gắng thều thào nói với hai người họ: "Ta biết vì sao các trưởng lão lại phái các ngươi đưa nó tới nơi này. Đúng vậy! Đứa bé này chính là người mà các ngươi phải đợi! Đáng tiếc còn chưa tới lúc!".
Long thần là đang nói chuyện với bọn họ sao? Giản Lâm cùng Như Ý đều khiếp sợ nói không nên lời. Còn chưa tới lúc là ý gì?
"Còn chưa tới lúc, cho nên cửu thiên chưa thể hoàn trả lại sức mạnh Hải hoàng cho Hải quốc". Giọng nói Long thần đã suy yếu, ngẩng đầu nhìn vòm trời trên vực sâu Thương Ngô: "Nếu đứa bé này không kế thừa sức mạnh của Hải hoàng. Ta cũng không có cách nào chặt đứt khóa vàng đâu".
Giản Lâm cùng Như Ý không hiểu được những lời này của Long thần có ý gì, mặt đầy vẻ khó hiểu.
"Giải thích cho các ngươi chuyện này của vô ích. Các ngươi đều trở về đi!". Giọng nói của Long thần dần trở nên yếu ớt, mà móng vuốt đang bám vào mép vực cũng dần buông lỏng.
"Chờ bảy mươi năm sau, khi đứa bé này từng trải hơn, đạt được sức mạnh lớn hơn nữa. Có lẽ... chúng ta có thể gặp lại nhau ở đây lần nữa".
Còn phải chờ đến bảy mươi năm ư? Giản Lâm và Như Ý cùng ngạc nhiên không biết nói gì cho phải.
"Trong khoảng thời gian dài như vậy, hẳn là có nhiều người sẽ muốn lấy mạng đứa bé này, bao gồm cả người Không Tang ở Vân Hoang hay Băng tộc trên Tây Hải, và... cả Ngài nữa! Thật sự là đáng lo!". Long thần thấp giọng trầm ngâm, tựa hồ có thể cảm ứng được mọi chuyện trong Lục hợp: "Giống như bây giờ, vẫn có người thông qua phiến Quy Tà để tìm kiếm đứa bé này! Chuyện này không thể được!".
Long thần ngẩng đầu hét một tiếng lên trời cao, hít mạnh một hơi, chìa móng vuốt ra. Ngay lúc đó trên người nó lóe lên hàng ngàn tia chớp chói mắt. Trên không trung gió giục mây vần khiến không ai nhìn được rõ. Phong vân qua đi, dường như có điều gì lặng lẽ thay đổi trên bầu trời đầy sao: Phiến Quy Tà vốn dĩ nhô lên từ Bích Lạc bỗng nhiên biến mất.
"Ta đã tạm thời xóa bỏ bóng dáng đứa bé này trên tinh đồ, bây giờ cho dù là người có sức mạnh cao nhất thế gian cũng không thể nào tìm ra vết tích của nó". Long thần cử động móng vuốt đẩy đứa bé đang hôn mê ra, giọng nói ngày càng yếu ớt: "Hiện tại điều ta có thể làm cũng chỉ có thế thôi. Được rồi, các ngươi đưa nó về đi, bảo vệ nó cho tốt!".
"Vâng!" Giản Lâm và Như Ý không dám cãi lời cùng cất tiếng lĩnh mệnh.
Cùng lúc đó bào thai trên mặt đất cũng động đậy, dường như muốn cùng bọn họ rời đi.
"Cái gì? Vật nhỏ này là cái gì?".
Tuy rằng thứ kia cực kỳ nhỏ bé, nhưng cũng không thể thoát khỏi ánh mắt Long thần. Vừa thấy nó, ánh mắt Long thần đột nhiên biến đổi, lẩm bẩm: "Đây... là một sự tồn tại vô cùng tà ác. Là bóng tối đằng sau ánh sáng, là tâm ma cả đời không thể thoát khỏi."
Nó còn chưa dứt lời đã cúi đầu ầm ầm phun ra một ngọn lửa. Nhưng mà đợi lửa cháy qua đi, vật nhỏ kia vẫn hoàn toàn không chút thương tổn.
"Kỳ quái! Ngay cả ngọn lửa địa ngục cũng không thể trừ nổi ác tà này sao?" Long thần mệt mỏi nói nhỏ, thân thể run lên, "ầm" một tiếng vô số ánh sáng hạ xuống, đâm xuyên qua cục thịt, đóng đinh nó xuống mặt đất. Đó là những chiếc vảy rồng nhỏ xíu, mỗi một chiếc đều đâm xuống vị trí mà lúc đầu Thân Đồ đại phu đã dùng ngân châm phong ấn, giống như đinh vàng đóng lên từng tấc xương của nó. Trong chớp mắt, bào thai kia cuộn lại, phát ra tiếng kêu đinh tai nhức óc. Nhưng nó vẫn vặn vẹo dữ dội, lại không hề chết đi.
"Thật đúng là trừ khử cũng không xong sao?" Long thần nhìn cục thịt quỷ dị, có chút kinh ngạc, cũng có chút mệt mỏi.
"Đây là ác tà song sinh! Xem ra suốt đời sẽ như hình với bóng với đứa bé kia". Long thần mệt mỏi thở dài một hơi, móng vuốt hơi quắp lại, cùng lúc đó, những chiếc vảy vàng bị đóng lên thân thể bào thai kia phát ra ánh sáng, đồng thời khảm vào từng tấc xương của nó, như ngân châm nhập vào thân thể.
Bào thai thét chói tai như tiếng trẻ con khóc, thân thể vặn vẹo giống như bị một sợi xích vô hình khóa chặt, dần dần không thể nhúc nhích.
"Ta tạm thời phong ấn nó lại, hi vọng bảy mươi năm thời gian đủ để cho đứa này trở nên mạnh mẽ!". Giọng nói Long thần trầm thấp, cúi đầu nhìn Tô Ma đang hôn mê, trong ánh mắt lộ ra một tia thương hại.
"Đứa bé đáng thương, chẳng những phải đối mặt với kẻ địch, còn phải đối mặt với tâm ma đáng sợ trong nội tâm của mình. Hi vọng nó có thể dẫn dắt các ngươi quay về Bích Lạc!". Nói đến đây, giọng nói Long thần dần nhỏ đi, giống như không thể kiên trì được nữa. Móng vuốt chậm rãi buông ra khỏi vách vực sâu Thương Ngô. Sợi dây xích màu vàng vươn lên từ đáy vực, không một tiếng động kéo nhanh lại, lấy sức mạnh cuồn cuộn một lần nữa lôi thần long trở lại giam cầm nơi đáy vực không thấy ánh mặt trời.
"Long thần!" Giản Lâm cùng Như Ý đồng loạt lao lên mép vực muốn giữ lấy.
"Con dân của ta! Các ngươi đã chờ đợi bảy ngàn năm rồi! Chờ thêm bảy mươi năm nữa cũng chỉ là một chớp mắt thôi!". Giọng nói Long thần vọng lên từ trong sương mù mờ mịt nơi đáy vực, kinh tâm động phách "Tất cả khổ cực cuối cùng cũng sắp kết thúc. Bảy mươi năm sau đứa bé yếu ớt này sẽ trở thành Hải hoàng có một không hai của Hải quốc, dẫn dắt các ngươi thoát khỏi xiềng xích, đánh bại cả cõi Vân Hoang".
"Đến lúc đó, các ngươi hãy trở lại đây, chứng kiến Hải quốc phục hưng!".
*****
Long thần biến mất dưới vực sâu, nhưng lời tiên đoán vẫn còn quanh quẩn xung quanh như sấm truyền cuồn cuộn. Như Ý sợ run lên, cúi mình ôm lấy Tô Ma vào lòng, nước mắt lại rơi xuống trên mặt đất ngưng tụ thành trân châu. Giản Lâm ở bên cạnh nàng nhìn đứa bé cũng khó nén kích động. Một đứa bé gầy gò ốm yếu như con mèo hoang bên đường, yếu ớt và bất lực, thần trí mơ hồ, thấy sao cũng không giống một Hải hoàng có thể hiệu lệnh thất hải.
Như Ý ôm chặt đứa bé vào lòng, cảnh giác nhìn ra rừng rậm phía sau, đề phòng cây Tùng La lại lao tới, khẽ nói: "Chúng ta mau chóng đưa đứa bé về đại doanh thôi. Nếu các trưởng lão biết tin này chắc sẽ...".
Nói đến đây Tô Ma ở trong ngực nàng run lên một chút, từ từ tỉnh dậy. Đôi mắt màu xanh ngọc như biển sâu khiến người ta vừa liếc mắt nhìn đã lóa mắt.
"Tô Ma!" Như Ý mừng rỡ kêu lên: "Con tỉnh rồi à, thật tốt quá".
Nàng sờ tay lên trán đứa bé, phát hiện sau khi được Long thần chữa trị thì quả nhiên Tô Ma đã hạ sốt, nhưng khuôn mặt nhỏ vẫn tái nhợt, hơi thở vẫn mỏng manh như trước.
Nhưng đúng lúc nàng đang ôm đứa bé, Tô Ma bỗng nhiên dùng sức một chút, vặn vẹo muốn thoát khỏi cái ôm của nàng.
Nàng sững sờ, "Sao vậy?".
"Đừng... đừng chạm vào ta!". Trong ánh mắt đứa bé tràn ngập thù địch, đôi môi khô khẽ mấp máy, thì thào: "Đây... đây là đâu? Cho ta xuống!".
"Sao? Con không biết ta ư?" Như Ý nghĩ đứa bé này vừa tỉnh dậy, đầu óc còn mơ hồ nên nói: "Ta là dì Như đây".
"Ta biết!". Đứa bé kia yên lặng nhìn nàng: "Thì sao chứ?".
Như Ý bị giọng nói lạnh lùng đầy thù địch của đứa bé làm cho nghẹn họng, nhìn bóng dáng nhỏ bé trên vực sâu Thương Ngô, có chút bối rối: "Sao thế Tô Ma? Con giận ta à? Ta xin lỗi đã để con lưu lạc ở Tây Hoang nhiều năm như vậy. Để con bị người Không Tang tra tấn bắt nạt".
Nàng dang hai tay muốn ôm lấy đứa bé: "Nhưng giờ không sao rồi. Thật ra ta là thành viên hoạt động bí mật của Phục Quốc Quân. Các trưởng lão bảo ta đưa con đến đây để bái kiến Long thần, bảo vệ an toàn cho con. Từ nay về sau sẽ không còn ai có thể bắt nạt con nữa. Ta sẽ thay mẫu thân con chăm sóc tốt cho con".
"Thay mẫu thân chăm sóc ta ư?". Đứa bé thì thào, trong mắt bỗng nhiên đầy vẻ phức tạp.
Như Ý thở dài nói: "Con đã tìm được Phục Quốc Quân chúng ta chính là trở về nhà rồi. Chỉ cần theo chúng ta trở về đại doanh Kính Hồ, thì về sau không ai trong cõi Vân Hoang này có thể bắt nạt con nữa".
Vừa nói nàng vừa dang tay ôm lấy đứa bé gầy guộc, thế nhưng ngay sau đó, thân thể nàng rung lên, đột nhiên cứng đờ. Bởi vì đứa bé đã nắm một thanh đoản kiếm trong tay, đột nhiên nâng lên đè vào chỗ tim này.
"Tránh ra!" Không biết từ lúc nào Tô Ma đã nhặt được thanh đoản kiếm rơi trên cỏ, chỉ vào ngực Như Ý, muốn ngăn cản nữ tử đang muốn ôm lấy mình, giọng nói lạnh lùng.
"Như Ý!" Giản Lâm thốt lên ngạc nhiên không dám tin vào mắt mình, cậu vừa định bước lên thì Như Ý đã nhanh ra hiệu ngăn cản cậu.
Tô Ma nhìn những người cùng dân tộc trước mắt mình, trong mắt đầy vẻ chán ghét.
"Ta đã nói rồi, đừng chạm vào ta".
"Tô Ma! Con... con làm sao vậy?" Hai tay Như Ý cứng ngắc không tin nổi, nhìn đứa bé thì thào: "Chúng ta là đồng bào của con, tới để giúp con mà!".
"Giúp ta? Các ngươi chỉ muốn tìm lại Hải hoàng của chính mình thôi!" Cổ tay gầy guộc của đứa bé nắm đoản kiếm không nhượng bộ, ánh mắt đề phòng: "Ngươi muốn đưa ta đến đại doanh Phục Quốc Quân. Hừ, nơi đó có ba ông già. Trong lúc hôn mê ta đã nghe được bọn họ nói rồi". Nói đến đây đứa bé cười lạnh: "Nếu Long thần không chịu cứu ta, ta không phải là người các ngươi muốn tìm, thì các ngươi cũng chẳng quan tâm gì đến sống chết của ta nữa, có đúng không?".
Khoảnh khắc kia Giản Lâm cùng Như Ý đều im lặng hít một hơi lạnh. Thật không nghĩ tới đứa bé này lại làm bộ hôn mê, nghe lén nhóm người thủ lĩnh Phục Quốc Quân ở đại doanh Kính Hồ nói chuyện, hơn nữa dọc đường đi vẫn làm như không biết gì. Một đứa bé mà tâm tư lại có thể sâu xa đến thế.
"Sao ta có thể bỏ mặc con không quan tâm? Ta đã hứa với Ngư Cơ sẽ chăm sóc cho con thật tốt mà". Như Ý vội vàng nói, muốn trấn an đứa bé đang xù lông: "Huống chi hiện con đã là Hải hoàng được Long thần thừa nhận, các trưởng lão nhất định sẽ đối đãi thật tốt với con. Tô Ma, theo ta trở về đi, con sẽ trở thành vua của chúng ta mà".
Đứa bé lại lắc đầu tỏ vẻ khinh thường: "Ta không thèm làm vua của các ngươi".
"Cái gì?" Giản Lâm và Như Ý cùng kêu lên một tiếng, chỉ một câu nói ngắn gọn như vậy lại giống như sét đánh, khiến người nghe như rơi vào địa ngục. Đứa bé này đang nói cái gì? Nó lại còn nói nó không muốn trở thành Hải hoàng ư? Từ sau khi Hải quốc mất nước, tất cả Giao nhân đã chờ đợi Hải hoàng suốt bảy ngàn năm. Thế mà bảy ngàn năm sau chuyển thế của Hải hoàng sống lại lại nói không muốn trở thành người đứng đầu bọn họ. Điều này sao có thể?
"Ta hận nhất chính là kẻ khác coi ta như hàng hóa mà đem ra mua bán, cho dù được mua để làm nô lệ hay mua để làm vua".
Giọng nói của đứa bé lạnh băng nhìn hai người cùng tộc, ánh mắt sắc bén: "Hừ, Phục Quốc Quân các ngươi có khác gì đám người Không Tang chết tiệt kia". Dừng một chút, đứa bé khẽ lắc đầu: "Không, còn có người Không Tang thậm chí tốt hơn các ngươi nữa".
"Không! Không phải như thế!" Như Ý vội vàng nói: "Sao con có thể nghĩ như vậy? Người Không Tang sao có thể tốt hơn đồng bào chúng ta? Con điên rồi sao?"
"Ta đương nhiên không điên!". Ánh mắt Tô Ma đầy vẻ chán ghét: "Các ngươi mới điên ấy!".
Như Ý và Giản Lâm đều giật mình không nói nên lời, đã nhiều năm qua đi nàng vẫn còn nhớ rõ bộ dạng đứa bé bị nhốt trong lồng sắt, vừa gầy yếu vừa quái gở giống như một con thú nhỏ. Nhiều năm không gặp, đứa bé này lang bạt khắp nơi, không biết đã trải qua bao nhiêu đau khổ, lại biến thành dáng vẻ già dặn trước tuổi thế này, cầm kiếm trong tay nói với nàng những lời như vậy.
"Sao con có thể không tin dì Như chứ? Mau trở về với chúng ta đi!". Trong lòng Như Ý đã xót bất chấp thanh đoản kiếm còn đặt trên ngực, muốn đưa tay ôm lấy đứa bé.
Đúng vậy, nàng không tin đứa bé này thật sự dám giết người. Không cần biết thế nào, nàng cũng không thể cho nó rời đi.
Nhưng mà nhìn thấy nàng tuyệt vọng đặt cược tất cả, Tô Ma biến sắc. Trong mắt nó càng rõ vẻ thù địch hơn.
"Cút ngay!" Đứa bé nghiến răng nghiến lợi, đoản kiếm trong tay thật sự không hề thu lại.
Phập một tiếng, mũi kiếm xuyên qua da thịt Như Ý. Sắc mặt hoa khôi Diệp Thành đau đớn vô cùng, đồng thời cũng mang theo vẻ quyết tâm liều lĩnh, không tiếc thân thể bị đâm thủng, cũng muốn ôm đứa bé vào lòng.
Vào thời khắc sinh tử đó đột nhiên có một tiếng gió ập đến sau gáy Tô Ma. Đứa bé "A" lên một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ bất ngờ cùng khiếp sợ, thân hình nhoáng lên một cái, rốt cuộc ngã xuống.
Giản Lâm ra tay trước tình thế ngàn cân treo sợi tóc, dứt khoát đánh cho Tô Ma ngất đi, giải quyết tình thế nguy hiểm trước. Cậu đoạt lấy thanh đoản kiếm trong tay Tô Ma, nhìn thoáng qua mũi kiếm đã nhuốm máu Như Ý, cậu không khỏi hít một hơi lạnh, nhỏ giọng lầm bầm: "Nguy hiểm thật, nhóc con này đúng là muốn giết người mà. Như Ý, cô cũng thật là... sao có thể không màng tính mạng mình như thế?".
"Không! Chúng ta không thể để mất nó!" Như Ý thì thào không biết là đau trong lòng hay đau trong thân thể, cả người run rẩy: "Giản Lâm, chúng ta không thể để mất đi đứa bé này".
"Tôi biết!" Giản Lâm là một người lính, hành động mạnh mẽ dứt khoát, hoàn toàn không dịu dàng cảm tính giống như Như Ý. Vừa nói vừa cúi đầu xuống nâng đứa bé dậy, trói hai tay hai chân nó lại: "Cho nên đừng có nói nhiều với nó làm gì, mau chóng đưa thằng nhóc này về thôi".
"Cẩn thận một chút!". Như Ý thấy đau lòng: "Đừng làm nó đau!".
Giản Lâm dễ dàng trói chặt Tô Ma lại, gom hết đồ đạc rơi trên mặt đất, thậm chí nhặt cả khối bào thai đã bị Long thần phong ấn, để vào bọc hành lý xong quay lại nói với Như Ý: "Trở về rồi để các trưởng lão thuyết phục nó đi. Chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi. Nơi này không an toàn, mau rời đi càng sớm càng tốt".
"Được".
Như Ý cuối cùng cũng hoàn hồn đưa tay đón lấy Tô Ma buộc trên lưng, ép chặt khối thịt kia vào trong. Nàng tự mình mang hết hành lý để Giản Lâm cầm kiếm đối phó với nhiều bất trắc trên đường đi. Hai người bọn họ từ vực sâu Thương Ngô một lần nữa trở về, xuyên qua khu rừng Ác Mộng.
Khi hai người trở về, trời đã tối hẳn. Những âm thanh ký quái vang lên khắp nơi trong khu rừng Ác Mộng. Cây Tùng La rục rịch trên mặt đất, thăm dò đoàn người đi qua. Giản Lâm cầm kiếm mở đường phía trước, Như Ý cõng Tô Ma theo sát phía sau, cảnh giác nhìn xung quanh.
"Kỳ quái!" Giản Lâm khẽ nói: "Những thứ kia vẫn còn bám theo chúng ta".
"Sao lại thế?" Như Ý có chút nghi hoặc. Những Giao nhân này đã phải chịu hết mọi tra tấn mà chết đi, theo lý mà nói bọn họ sẽ không tấn công người cùng tộc. Nhưng tại sao dọc đường đi bọn họ vẫn bám chặt hai người.
Hai người hết sức cảnh giác, may mắn không có chuyện gì xảy ra. Nhưng mà đúng lúc bọn họ đang chuẩn bị an toàn rời khỏi cảnh rừng. Đứa bé trên lưng Như Ý bỗng dừng lại, cậu phát hiện bản thân đang bị trói chặt thì bắt đầu phản kháng mạnh mẽ giống như một con thú nhỏ.
"Đừng quậy!" Như Ý thở dài: "Theo chúng ta về đại doanh Kính Hồ đi".
"Không!" Ta không về với các ngươi đâu. Tô Ma giãy dụa lớn tiếng: "Thả ta ra!".
Sức vùng vẫy của đứa bé yếu ớt không đáng nói, nhưng điều kỳ quặc là khi cậu thét lên hai chữ "thả ta ra" thì cả khu rừng rậm đều chấn động. Vào lúc tiếng "thả ta ra" lần thứ hai được cất lên, cả khu rừng giống như nghe được mệnh lệnh. Những cây Tùng La từ nơi sâu nhất phát ra tiếng hét chói tai rồi đồng loạt lao tới từ khắp bốn phía.
"Trời ạ!" Như Ý hét thất thanh, nhắc nhở Giản Lâm: "Cẩn thận!"
Cả khu rừng giống như đang nhảy múa điên cuồng, xung quanh là một màu trắng toát. Tất cả những cây Tùng La đang ngủ đông đồng loạt tấn công bọn họ. Cây Tùng La tóc trắng dẫn đầu liều mạng bao lây hai người họ, vươn cánh tay dài mảnh khảnh ra, dùng móng tay sắc bén cắt đứt dây trói, đoạt lấy đứa bé trên lưng Như Ý. Mặc nàng cùng Giản Lâm liều mạng chống cự nhưng vẫn không sao mở được một con đường máu giữa đám cây Tùng La.
Đám Tùng La lại như bị cái gì đó điều khiển. Sau khi cướp được Tô Ma lập tức mang đứa trẻ đến dòng suối rồi lặn xuống đáy nước giống như người cá, biến mất nhanh chóng không còn dấu vết.
Chỉ một tiếng cầu cứu của Tô Ma đã khiến cho vô số cây Tùng La điên cuồng đánh tới, mang đứa bé đi. Một đôi tay trắng bệch vươn lên từ trong nước, bế theo đứa bé gầy gò hướng về phía sâu nhất của dòng chảy, giống như tấm lá sen màu trắng đang nâng lấy đứa bé.
Cây Tùng La dẫn đầu nhìn Tô Ma, bởi vì kích động mà run lên nhè nhẹ, nói không nên lời.
Đây chính là Hải hoàng trong truyền thuyết, chính là đứa bé gầy yếu đến chính bản thân mình cũng không bảo vệ nổi sao? Tương lai sẽ có một ngày đứa bé này gánh vác trọng trách to lớn như vậy ư?
"Buông ta ra!". Đứa bé giãy dụa yếu ớt, ba chữ vừa cất lên giống như một câu thần chú, vô số dây leo đan vào nhau chằng chịt lập tức buông lỏng, Tô Ma trôi lơ lửng trong mặt nước, mái tóc dài màu lam bồng bềnh như tảo biển, nhìn thấy xung quanh toàn là yêu quái, ánh mắt tràn đầy cảnh giác. Cậu vừa mới động đậy, vô số cánh tay trắng bệch cũng động đậy theo giống như rừng rậm xung quanh mình, không cho cậu rời đi.
Đứa bé nhìn đám yêu quái trước mắt thì hỏi: "Các ngươi cũng muốn cướp ta về làm vua của các ngươi sao?".
"Đương nhiên không phải!" Cây Tùng La tóc trắng dẫn đầu sợ run lên: "Vừa rồi ngài phát ra mệnh lệnh, muốn thoát khỏi những Giao nhân kia, vì thế chúng tôi chỉ nghe theo mệnh lệnh của ngài, không có gì hơn".
"Thật ư?" Đứa bé im lặng như muốn phán đoán xem lời của những yêu quái này có phải là thật không, sau một lúc lâu thì lắc đầu: "Không đúng! Thế sao lúc đầu khi chúng ta vừa mới tới, các ngươi lại tấn công? Lúc đó ta cũng đâu có ra lệnh tấn công bọn họ?".
"Không phải ngài sao? Khi đó rõ ràng chúng tôi nghe được tiếng ngài gọi?". Cây Tùng La tóc trắng dẫn đầu hiển nhiên cũng kinh ngạc: "Tôi nghe thấy ngài nói muốn giết chết hai người bọn họ, cho nên mới liều lĩnh động thủ, chứ khi không sao chúng tôi có thể tự tấn công đồng bào của mình?".
"Nói láo!" Tô Ma nhíu mày: "Sao ta có thể sai khiến các ngươi giết chết dì Như chứ?".
"Nhưng chúng tôi rõ ràng nghe được..."
"Ha ha". Đúng lúc hai người họ tranh cãi, trên mặt nước bỗng nhiên truyền tới một tiếng cười lạnh. Cây Tùng La tóc trắng dẫn đầu quay phắt đầu lại, thấy trên mặt suối trong không biết đã trôi đến một cái bọc từ lúc nào, trong bọc có một khuôn mặt thò ra nở nụ cười quái dị. Khoảnh khắc ấy, Tô Ma hét lên một tiếng kinh sợ, cả thân thể đều co lại.
Cái bào thai được phẫu thuật ra từ trong thân thể cậu đang nổi từ dưới nước lên.
"Đây là thứ gì vậy?" Cây Tùng La tóc trắng ngạc nhiên vươn tay vớt bọc hành lý lên ngắm nghía: "Là một hình nộm à?".
Tô Ma chợt hiểu ra: Đúng vậy, mới vừa rồi, âm thanh mà cây Tùng La nghe được không phải do cậu ấy nói, mà từ chính thứ kỳ dị trước mắt này. Chính là bào thai tà ác song sinh. Long thần đã nói trong suốt cuộc đời này nó sẽ quấn lấy cậu như một ác mộng.
"Đây là đồ của ta!" Tô Ma chộp lấy bào thai bỏ vào áo, nhìn cây Tùng La tóc trắng, giọng nói vẫn tràn đầy thù địch như trước: "Nhưng, vì sao các ngươi lại nghe theo mệnh lệnh của ta?".
"Bởi vì ngài là Hải hoàng được Long thần thừa nhận!" Cây Tùng La tóc trắng kính cẩn cúi đầu thành khẩn trả lời: "Tất cả Giao nhân bất luận là sống hay chết, sao có thể không nghe lệnh của Hải hoàng!"
"Hải hoàng?" Trên mặt đứa bé lộ vẻ khó tin, dừng một chút lại hỏi: "Lời nói của ta, các ngươi thật sự đều nghe sao?".
"Đúng ạ!" Cây Tùng La tóc trắng trả lời dứt khoát: "Bất kể là mệnh lệnh gì!".
"Nếu ta muốn đi đâu, các ngươi cũng sẽ đưa ta đi sao?"
"Đương nhiên! Chúng tôi đâu dám trái ý ngài!" Cây Tùng La tóc trắng không chút nghĩ ngợi gật đầu: "Bất kể ngài muốn làm gì chúng tôi đều nghe theo, ngài muốn đi đâu chúng tôi đều sẽ đưa ngài đi".
"Thật sao?" Một niềm vui hiện thoáng qua trên mặt đứa bé, do dự một lát nói: "Ta không muốn quay về đại doanh Kính Hồ. Ta... ta muốn đến Diệp Thành".
"Được! Tất cả đều nghe theo lời căn dặn của ngài!" Cây Tùng La tóc trắng tiếp nhận mệnh lệnh không cần suy nghĩ: "Chúng tôi có thể hộ tống ngài đến cầu nổi ở quận Tức Phong, đó là cự ly xa nhất mà chúng tôi có thể đến được. Khi còn sống chúng tôi đều bị người Không Tang dùng cấm chú phong ấn tại Cửu Nghi, không thể rời khỏi nơi này quá xa".
"Các ngươi không cần đi theo ta!" Tô Ma lắc đầu, vẫn tỏ vẻ đề phòng: "Đưa ta đến cầu nổi, ta tự mình trở về".
"Vậy cũng được" Thủ lĩnh Tùng La gật đầu, nhìn thoáng qua đứa trẻ gầy yếu, nhịn không được hỏi: "Nhưng... ngài muốn đến Diệp Thành làm gì? Nơi đó vừa mới bao vây diệt trừ Phục Quốc Quân, chính là nơi không an toàn nhất đối với Giao nhân!".
"Ta nhất định phải trở về!" Đứa bé lắc đầu ngước mắt về phía phương xa trong làn nước, nhẹ giọng nói: "Đã ra ngoài lâu như vậy rồi, không thể khiến cho tỷ tỷ lo lắng nữa".
"Tỷ tỷ ư..." Thủ lĩnh Tùng La hơi kinh ngạc, lại nhìn xuống không dám hỏi.
Nhưng mà, Tô Ma nơi vực thẳm Thương Ngô xa xôi lại không hề biết rằng dù cậu trải qua muôn vàn khó khăn cũng muốn trở về Diệp Thành để gặp Chu Nhan, thì tiểu quận chúa Xích tộc kia lại đã không còn ở Diệp Thành nữa.
Giờ này nàng đang ở Đế đô Già Lam trung tâm Kính Hồ, chính mình cũng đang bị mắc kẹt trong một chiếc lồng khác.
Vây khốn nàng, chính là xiềng xích vô hình vô tận của thế gian.
*****
Bởi vì đã đồng ý liên hôn, chuyện liên quan đến hai đại vương tộc phải vào cung xin ban hôn mới được. Vừa sáng ra, Chu Nhan đã dậy rửa mặt trang điểm, đi theo phụ vương và mẫu phi vào cung yết kiến Bắc Miện đế.
Ở quá khứ xa xôi, khi nàng mới khoảng sáu tuổi, cũng đã từng đi theo phụ vương vào hoàng cung Đế đô, yết kiết Bắc Miện đế một lần. Khi đó, Đế quân ban cho nàng cùng các quận chúa lục bộ mỗi người một thanh ngọc Như Ý, hai chuỗi dạ minh châu, một hộp long diên hương. Các quận chúa khác đều ngạc nhiên ngắm nghía bảo ngọc minh châu đẹp đẽ, chỉ có nàng không hứng thú gì với mấy món đồ này, chỉ tiện tay đưa cho Thịnh ma ma rồi một mình lẻn ra ngoài ngắm nghía.
Nàng nghịch ngợm, thậm chí còn thừa dịp thị nữ không chú ý đến, trèo lên mái đỉnh Bạch Tháp thò đầu ra. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy toàn cảnh Vân Hoang, bên dưới mây trắng chợp chờn mênh mông, thất hải bao la. Kính Hồ tựa như hai mắt ngọc khổng lồ lặng lẽ nhìn vạn vật dưới vòm trời nguy nga tráng lệ.
Cô gái nhỏ lúc ấy không khỏi thầm thích thú, mở hai tay muốn ôm lấy mây mù xung quanh. Các thị nữ hét toáng lên nhanh chóng chạy đến kéo nàng xuống dưới. Lúc đó, giây phút nhìn thấy cả cõi Vân Hoang, trong mắt nàng đã khắc sâu hình ảnh đó.
Giờ đây nàng mười chín tuổi, lần thứ hai đến Đế đô, cũng đã mang một loại tâm tình khác.
Trước khi vào thành, Chu Nhan lén vén mành cửa lên, thoáng nhìn ra bên ngoài. Đập vào mắt nàng là bức tường đá trắng khổng lồ cao vô tận, đến mức dù ngẩng đầu lên cũng không thể thấy hết đỉnh. Đó là móng của chùa Bạch Tháp. Theo truyền thuyết chùa Bạch Tháp cao sáu vạn bốn ngàn thước, riêng đế đã rộng một ngàn mẫu, chiếm một phần mười diện tích cả Đế đô. Bảy ngàn năm trước Tinh Tôn đại đế – Đế vương vĩ đại nhất trong lịch sử Không Tang, người khai sáng vương triều Bì Lăng – đã dùng máu của chín trăm trinh nữ hiến tế trước trời, chôn cất khắp sáu mặt nền Bạch tháp, lại cần đến ba mươi vạn dân lao động suốt ba mươi năm mới xây nên được ngôi chùa Bạch Tháp thông thiên, được xưng là trái tim của Vân Hoang này. Mấy ngàn năm qua các triều đại đổi thay sinh tử luân hồi, cho dù là Đế vương hay binh sĩ đền hóa ra xương rồi, chỉ có tòa tháp này vẫn lẳng lặng đứng đó. Mà hôm nay nó lại chứng kiến thời khắc bước ngoặc của cuộc đời nàng.
Đoàn người Xích vương ngựa xe như nước đã đến bên ngoài cung, từ đại môn nối đuôi nhau đi vào. Còn chưa tới Tử Thần điện, nàng đã nhận thấy sự yên tĩnh khác thường trong cung. Người hầu, cung nữ đi tới đi lui, tuy rằng ai cũng cúi đầu im lặng, nhưng trên mặt mỗi người đều tỏ vẻ hoảng hốt. Chu Nhan ngạc nhiên: Có chuyện gì vậy, vì sao không khí trong cung lạ vậy? Nghe nói gần đây bệnh tình Đế quân ngày một nghiêm trọng. Nhìn bộ dạng này của bọn họ, chẳng lẽ có chuyện rồi sao?
Nàng đi theo phụ vương và mẫu phi đã chờ rất lâu ở điện phụ nhưng bên trong vẫn không có ý chỉ tuyên gọi. Sắc mặt Xích vương dần dần trở nên nặng nề, giương mắt nhìn ra ngoài. Lúc này có lẽ Bạch vương cũng đã tới rồi, bị sắp xếp ở một điện phụ khác. Rốt cuộc không biết đang có chuyện gì đây?
Trong tay áo Xích vương lén đan chéo tay, dùng pháp thuật hóa ra một con chim câu, muốn thăm dò chỗ Bạch vương. Nhưng mà chim câu bay đi rồi đều mất tích như rơi vào lưới trời, không đường trở lại.
Xích vương âm thầm lo lắng, nhưng vì sợ vợ con cũng lo theo nên mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, chỉ khẽ dặn Chu Nhan: "Sau khi vào trong cung con phải theo sát ta, không được rời khỏi nửa bước, có biết chưa?".
"Vâng!". Hôm nay Chu Nhan đặc biệt nghe lời, lập tức gật đầu.
Cả nhà Xích vương đợi ở điện phụ nửa ngày, cuối cùng cũng thấy tổng quản đại nội đi từ bên trong ra, mang theo một đám ngự y bên người, nhìn ông từ xa. Trong lòng Xích vương bất an, đang chuẩn bị nghĩ cách đi hỏi thăm một chút, thì bỗng nhiên sau lưng có một trận gió thổi qua, tay áo khẽ động. Ông nắm chặt ngón tay lại theo bản năng, một luồng ánh sáng chui vào lòng bàn tay. Đó là con chim phép thuật đã truyền tin trở về.
"Hôm nay có biến, nhất định phải cẩn thận".
Lời Bạch vương truyền tới, lại chỉ ngắn gọn như vậy.
Cái gì? Xích vương giật mình sợ hãi, lập tức dập tắt con chim phép thuật, quay đầu nhìn thoáng qua thâm cung. Lúc này không biết ông nhìn thấy cái gì từ trong bóng râm phía xa, bỗng nhiên biến sắc.
"Tuyên Bạch vương, Xích vương yết kiến!"
Đúng lúc đó trong cung truyền ra lời triệu kiến. Xích vương nhìn thoáng qua thê tử cùng con gái, trong ánh mắt mơ hồ có chút khác thường. Nhưng mà nội thị đã đứng bên cạnh chờ rồi, không thể chậm trễ được.
Xích vương sửa sang lại quần áo theo nội thị đi vào, trong lúc xoay người đột nhiên nói thầm với nữ nhi một câu: "A Nhan, chăm sóc tốt mẫu phi của con".
"Sao ạ?". Chu Nhan bỗng nôn nao, trái tim nặng trĩu. So sánh giữa hai người, mẫu phi chỉ là một người thường không có pháp thuật, lúc này phụ vương lại dặn dò như thế, giống như ám chỉ sắp có đại biến. Nhưng đã đến nội cung Đế đô, còn có thể phát sinh việc ngoài ý muốn gì được?
Nàng suy nghĩ thật nhanh, ngón tay xoẹt qua tay áo, ngưng tụ linh lực ở đầu ngón tay, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào. Cùng phụ mẫu đi vào Tử Thần điện. Dọc theo đường đi không khí càng thêm nghiêm trang. Trên đài quan sát mơ hồ có cung thủ chớp động. Hai bên đường đi đầy những thị vệ. Nhìn thoáng lại trong đó hình như có người trông rất quen mặt. Không phải là thị vệ cấm cung, mà là kỵ binh giỏi nhất trong quân đội: Ảnh chiến sĩ!
Chuyện gì đang xảy ra? Vì sao phải gọi những tinh anh trong quân đội vào cung?
Trong ánh mắt Chu Nhan tràn đầy lo lắng, không biết hôm nay rốt cuộc là phúc hay là họa.
Nàng cẩn thận lẳng lặng đi theo đến bên ngoài Tử Thần điện. Đoàn người Bạch vương đã chờ bên ngoài điện, nhìn thấy bọn họ đến liền liếc mắt thật nhanh. Bạch Phong Lân cũng đứng phía sau Bạch vương, trên người một thân y phục chỉnh tề, dung mạo tuấn tú, ánh mắt sắc bén nhìn nàng, cười mà như không cười, nói một câu: "Quận chúa, lại gặp nhau rồi!"
Chu Nhan không khỏi mất tự nhiên, cúi đầu quay đi. Sau hôm nay, người này sẽ trở thành phu quân của mình sao? Bọn họ về sau sẽ phải sống chung dưới một mái nhà, sinh con đẻ cái đến già sao? Nghĩ đến tương lai như vậy, trong lòng nàng có cảm giác khó chịu không nói nên lời. Chỉ có thể cố gắng kiềm chế chính mình.
Hai nhà Bạch vương và Xích vương đứng thành hai hàng dưới hành lang, chờ Bắc Miện đế tuyên kiến.
"Hôm nay có chuyện gì?". Trong lúc đợi người hầu đi vào trong bẩm báo, Xích vương nhỏ giọng hỏi Bạch vương đứng bên cạnh: "Nghe nói trước đó vài ngày không phải Đế quân vẫn hôn mê bất tỉnh sao? Sao hôm nay đột nhiên tuyên triệu chúng ta vào? Dọc theo đường đi nhìn cách bố trí không biết rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì?".
"Ta cũng không biết". Bạch vương nhìn xung quanh, nói khẽ: "Có người nói hôm nay sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên người làm là triệu Thanh phi vào, vào từ sáng sớm, cho tới bây giờ còn chưa có ra!".
"Thanh phi?" Xích vương cả kinh nhỏ giọng: "Vì sao vừa tỉnh liền triệu kiến Thanh phi. Hay là... là Hoàng thái tử Thời Vũ đã trở về".
"Sao có thể?" Bạch vương nhếch miệng cười: "Hoàng thái tử đó ư..."
Chỉ nói đến đó Bạch vương liền dừng lại, ánh mắt phức tạp không nói nữa.
"Hoàng thái tử rốt cuộc đi đâu?" Xích vương nhìn đồng liêu của mình, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc khó áp chế được, bỗng nói khẽ: "Tung tích của cậu ấy... rốt cuộc ông có biết hay không?".
"Đương nhiên không biết!" Bạch vương nhỏ giọng sắc mặt không tốt: "Chẳng lẽ ông nghĩ chuyện này có liên quan đến ta?".
"Ai chẳng biết ông và Thanh vương với Thanh phi là kẻ thù truyền kiếp. Nếu Hoàng thái tử xảy ra chuyện, ông là người được lợi nhiều nhất. Cho dù không phải là ông làm, chỉ e chuyện này cũng sẽ tính lên đầu ông thôi". Xích vương cười khổ lắc đầu: "Chỉ sợ lần này chúng ta tiến cung lành ít dữ nhiều rồi".
"Ông sợ sao?" Bạch vương tâm tư thâm trầm, đến lúc này rồi vẫn có thể pha trò: "Chắc không phải Thanh phi ở bên trong mài dao chờ ta đâu nhỉ? Đến lúc đó ông định đứng về phía ai?".
Xích vương liếc nhìn đồng liêu, nói: "Đại Tư Mệnh bảo sao?".
"Đại Tư Mệnh?" Bạch vương lắc đầu: "Nghe nói giờ phút này cũng không có ở trong cung".
"Cái gì? Giờ mà ông ta lại không ở trong cung?" Xích vương lúc này thật sự kinh hãi, Đại Tư Mệnh là đồng minh của bọn họ ở Đế đô, trong lúc then chốt lại không ở trong cung, thật sự là...
Bạch vương thấp giọng, cũng không hiểu gì: "Ba ngày trước Đại Tư Mệnh rời khỏi Đế đô, lúc ấy ông ta có nói với ta phải đến thần miếu Cửu Nghi có chuyện quan trọng, mấy ngày nữa sẽ về. Cũng không biết ông ta rốt cuộc đang tính cái gì nữa".
"Lão già chết tiệt này". Xích vương có chút phẫn nộ: "Làm gì cũng không thương lượng trước với chúng ta".
Hai vị phiên vương nhỏ giọng bàn luận, trong lòng đều có chút bất an, không biết hôm nay vào cung sẽ phải đối mặt với cục diện gì. Bạch vương âm thầm chỉ lên cây tùng trước cửa Tử Thần điện, thấp giọng: "Lúc vào trong ông có thấy những người trốn sau bóng cây không? Có kiếm khí đó, hình như là môn hạ Kiếm Thánh".
"Quả nhiên là môn hạ Kiếm Thánh, ta còn tưởng ta nhìn lầm chứ". Xích vương hít sâu một hơi: "Không phải bọn họ đều đã lánh đời, rất lâu không xuất hiện trên thế gian rồi sao?".
Bạch vương khẽ đáp: "Cho nên hôm nay thật sự là bất thường".
Tông môn Kiếm Thánh có lịch sử lâu đời, tồn tại từ thời kỳ Tinh Tôn đại đế và Bạch Vy hoàng hậu. Môn phái kế thừa qua ngàn năm, lấy kiếm đạo lập thế, mỗi đời Kiếm Thành đều là một nam một nữ, chia ra truyền thừa kiếm thuật theo phong cách khác nhau, đủ để so sánh với tông sư pháp thuật có tu vi cao nhất thế gian.
Nhưng mà, tuy rằng môn phải Kiếm Thánh thường xuyên thu nhận những thiếu niên tài năng thiên bẩm từ lục bộ vương tộc làm đệ từ môn hạ, nhưng luôn đứng ngoài vòng xoáy quyền lực, không can dự vào tranh đấu triều đình của Không Tang. Nhưng sao lúc này môn hạ Kiếm Thánh lại xuất hiện ở trong cung vậy?
Lẽ nào lần vào cung lại lại là một bữa Hồng Môn Yến?
Hai vị phiên vương vừa thì thầm to nhỏ với nhau được chốt lát thì nội thị đã đi ra, tuyên người ở ngoài vào yết kiến. Bạch vương và Xích vương không thể nói thêm nữa, chỉ có thể dẫn theo gia quyến đi vào.
Vừa mới đi vào, cửa thần điện phía sau liền đóng lại. Khoảnh khắc đó Chu Nhan giật mình, theo bản năng đi về phía trước chắn ở trước mặt phụ thân. Ở trong điện, sau bức mành che nặng nề, vô số kiếm quang lanh lẽo lóe lên.
Có nguy hiểm! Ngay lúc đó Chu Nhan không chút nghĩ ngợi, mạnh mẽ ấn tay xuống đất hét lên một tiếng, lập tức vô số cây cối trồi lên khỏi mặt đất, kết thành một hàng rào bảo vệ nàng và phụ mẫu vào trong không một kẽ hở.
Mà ở phía bên kia, cha con Bạch vương nhìn nàng một cái, cũng bất động thanh sắc.
"Khụ khụ... Thiên Thụ! Thân thủ tốt lắm!" Ở sau mành tre bỗng nhiên truyền ra một giọng nói yếu ớt khàn khàn, rõ ràng là Bắc Miện Đế.
"Xích vương, con gái nhỏ của ông quả nhiên là xuất sắc!"
"A Nhan! Không được vô lễ trước mặt Đế quân!" Xích vương vừa thấy cảnh tượng này, trong lòng cũng cả kinh, khẽ quát con gái đang giương cung bạt kiếm: "Phá bỏ kết giới đi!"
Chu Nhan do dự một chút nhìn những người cầm kiếm xung quanh, đành thu hồi pháp thuật rồi lùi xuống đứng phía sau phụ vương một chút không rời.
Xích vương và Bạch vương liếc nhìn nhau, cùng bước lên cúi đầu quỳ xuống: "Khấu kiến Đế quân!".
Mọi người cùng nhau hành lễ, Chu Nhan bất đắc dĩ cũng chỉ có thể quỳ xuống cùng Bạch Phong Lân. Nhưng mànàng căng thẳng, luôn trực chờ cảnh giác sau lưng.
Ở trong cung điện sâu thẳm, khắp nơi đều là kiếm khí lạnh lẽo, không biết có bao nhiêu cao thủ ẩn nấp trong bóng tối.
Nàng đang nghĩ ngợi lung tung thì đã nghe thấy tiếng Bắc Miện Đế sau màn che ho khan: "Tuổi còn nhỏ đã có thể nắm giữ pháp thuật cao thâm như vậy. Tốt lắm! Tốt lắm!".
"Tạ ơn Đế quân khích lệ!" Xích vương thấp giọng: "Mong Đế quân giữ gìn long thể".
Mành đơn hơi động được vén lên hai bên, treo trên móc ngọc, ánh đèn dầu xuyên thấu vào trong rèm. Bắc Miện Đế được nâng dậy, dựa vào thành giường không ngừng ho khan, giọng nói vô cùng suy nhược, giống như ngọn đèn trước gió, chầm chậm gật đầu.
"Hôn lễ giữa hai tộc Bạch – Xích là một chuyện tốt, có thể làm cho Không Tang ổn định hơn. Trẫm... trẫm đồng ý!"
"Đa tạ Đế quân thành toàn!". Bạch vương và Xích vương vốn có chút lo sợ bất an, sợ hôm nay xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, giờ phút này nghe được câu này như trút được tảng đá trong lòng, vội vã tạ ơn.
Bắc Miện Đế đưa tay lên: "Bình... bình thân đi..."
Hai vị phiên vương ngẩng lên, sắc mặt có chút kinh ngạc. Trước đó vài ngày Bắc Miện Đế đã lâm vào hôn mê, ai cũng đều nghĩ băng hà chỉ là chuyện sớm muộn. Vì sao hôm nay đến đây lại thấy Đế quân thần trí rõ ràng, nói năng bình thường, dường như đã khỏe hơn mấy ngày trước rất nhiều. Chẳng lẽ mấy ngày trước Đế quân bị bệnh chỉ là để che mắt, vậy thì là che mắt ai?
Trong lòng Bạch vương và Đế vương đều không yên, liếc mắt nhìn nhau một cái. Lại nghe Đế quân ở bên giường bệnh, sau tấm màn che ho khan vài tiếng, nói: "Hai ông... một mình bước lên đây nói chuyện đi".
"Cái gì?" Trong lòng hai vị phiên vương lo lắng nhưng không thể không tiến lên. Chu Nhan cũng lo lắng nhưng không có ý chỉ cũng không thể bước theo phụ vương được. Nàng ngước mắt lên lẳng lặng quan sát một vòng.
Giường của Đế quân Không Tang được chạm khắc bằng gỗ trầm hương. Khung giường to, hoa lệ vô cùng, chia làm ba bậc. Bậc thứ nhất là nơi tiếp khách, bật thứ hai là nơi để hạ nhân hầu hạ, bậc thứ ba mới là chỗ Đế quân nằm. Mỗi một bậc đều có một màn che hoa lệ. Lúc này nhìn lại mới thấy ở trong màn che sâu nhất chỗ Đế quân nằm loáng thoáng có hai bóng người một nam một nữ, không nhìn rõ mặt, chỉ lặng im xa xa nhìn lại cũng đủ khiến cho nàng sợ hãi hiện ra mặt.
Hai người kia đều là tuyệt đỉnh cao thủ, chỉ e còn lợi hại hơn mình. Nàng vừa nghĩ đến đó đã thấy Xích vương và Bạch vương vừa đến trước giường Đế quân, không biết nhìn thấy cái gì đều đột ngột thốt lên một tiếng kinh hô ngắn ngủi.
"Phụ vương!". Nàng hoảng sợ liều mạng vọt qua, nhưng mà nàng vừa nhúc nhích, đã nghe "xoẹt" một tiếng, hai lưỡi kiếm nhanh như chớp từ trong bóng tối đánh ra, sắc bén vô cùng. Ngón tay nàng vừa động, chớp mắt kết thành chiếc khiên. Nhưng chỉ nghe một tiếng lụa rách cái "roẹt", hai luồng ánh chớp giao nhau bắn tới, chỉ một kích đó thôi, Lá Chắn Kiên Cố của nàng đã bị xuyên thủng.
Chu Nhan lảo đảo lùi về phía sau, cảm giác được một ngụm máu hộc thẳng tới yết hầu.
← Hồi 35 | Hồi 37 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác