Vay nóng Tima

Truyện:Chu Nhan - Hồi 06

Chu Nhan
Trọn bộ 49 hồi
Hồi 06: (không tựa)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-49)

Siêu sale Shopee

Chu Nhan không biết đêm đó mình có được dìu ra ngoài thành công hay không, cũng không biết đã hôn mê bao lâu.

Chỉ biết lúc tỉnh lại đầu vô cùng đau nhức, mắt nhìn không rõ, thân thể không thể động đẩy nổi, giống như tiêu hao quá nhiều linh lực, toàn thân bủn rủn kiệt sức.

Đánh thức nàng dậy là tiếng rống to của phụ vương...

"Tại sao vậy? Sao lại biến thành thế này? Rõ ràng đã dặn chúng bay phải chăm sóc nó cẩn thận, đồ vô dụng chúng bay, bán chúng bay đi Diệp Thành cho xong! Đồ phế vật!".

Ngọc Phi và Vân Man sợ đến nép ở một bên khóc nức nở, Chu Nhan rất muốn động đậy lên tiếng giúp hai cô gái kia gánh trách nhiệm một chút, nhưng mà dùng hết sức lực cũng không động đậy nổi một ngón tay.

Chuyện gì xảy ra vậy... vì sao thân thể nàng lại suy yếu đến vậy?

"Bỏ đi bỏ đi, tính tình A Nhan ông cũng biết, Ngọc Phi và Vân Man đâu thể quản được nó". Một giọng nói dịu dàng yếu đuối kèm tiếng ho khan vang lên khuyên nhủ: "Người không làm sao là tốt rồi".

Ôi chao, cả mẫu phi cũng tới ư? Thật tốt quá đi mà, nàng vừa mừng vừa sợ, bỗng thấy an tâm hơn phân nửa. Tính khí phụ vương nóng nảy, tính nóng như lửa, chỉ riêng đối với mẫu phi thì tương đối dịu dàng một chút, nói chuyện cũng không dám to tiếng... Lúc này có mẫu phi làm chỗ dựa, khả năng nàng bị ăn đòn sẽ ít hơn nhiều.

"Nhóc con kia, ta đã biết nó sẽ không ngoan ngoãn thành thân đâu mà! Mặt mặt quá! Thật mất hết thể diện!". Phụ vương vẫn giận không kiềm chế được, ở trong kim trướng gào lên như sấm: "Ngày xưa đã đòi cùng tên nô lệ Giao nhân kia bỏ trốn, giờ mất công tìm cho một người chồng tử tế mà nó vẫn muốn đào hôn? Tôi phải đánh chết cái đứa...".

Sao phụ vương đã biết chuyện mình đào hôn nhanh như vậy? Rõ ràng sư phụ không mật báo, chẳng lẽ là... Ôi chết mất, nhất định là Ngọc Phi và Vân Man hai cái đứa nhát gan chết tiệt kia vừa dọa cái đã khai hết rồi!

Nàng nghe được tiếng gầm gừ của phụ vương bên tai, biết ông đã lao đến bên cạnh mình giơ tay định cho phát tát thì không khỏi sợ đến run rẩy cả người, nhưng lại không sao nhúc nhích nổi.

"Dừng tay! Không được đánh A Nhan!". Giọng nói của mẫu phi cũng đột nhiên gần ngay bên tai, giọng nói vẫn dịu dàng trước nay đột nhiên trở nên lạnh lùng khác thường: "Ông cũng không thử nghĩ xem phu quân mà ông chọn cho A Nhan là cái loại gì? Hoắc Đồ Bộ rắp tâm hại người, thiếu chút nữa còn liên lụy đến chúng ta! May mà không thật sự thành thân, bằng không... khụ khụ, bằng không cuộc đời này của A Nhan chẳng phải bị ông hủy hoại rồi sao? Nếu A Nhan có mệnh hệ gì, tôi cũng không sống nổi!".

"...". Tiếng gầm gừ của phụ vương bỗng nhiên im bặt, thật lâu sau mới thở hổn hển một hơi.

Thật tốt quá, quả nhiên một khi mẫu phi đã nổi giận thì phụ vương cũng phải sợ!

"Giờ nó lại muốn bỏ trốn với ai nữa? Nói!". Phụ vương không cãi cọ với mẫu phi nữa, bỗng nhiên xoay người, trút cả người lửa giận sang nơi khác, hung hăng trừng mắt nhìn Ngọc Phi và Vân Man, giương roi trong tay lên: "Thằng chó nào cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, lại dám dụ dỗ con gái tao! Không thành thật khai báo ra, tao cắt đứt gân chân gân tay chúng bây!".

"Là... là...". Ngọc Phi nhát gan, run rẩy mở miệng.

Này, chớ có nói hươu nói vượn đấy nhé! Ta đây chỉ đơn giản là không muốn lấy chồng nên cứ chạy trước mà thôi, làm gì có người bỏ trốn cùng! Kể cả ta muốn đi tìm Uyên, cũng phải đi tìm tung tích của huynh ấy cái đã!

Nàng sốt ruột lắm, nhưng không có cách nào mở miệng giải thích một câu.

"Vút" một tiếng, roi đập xuống mặt đất, Ngọc Phi sợ đến khóc hu hu, lập tức quỳ bò ra mặt đất hô to: "Vương gia tha mạng! Là... là đại thần quan núi Cửu Nghi! Thời Ảnh đại nhân ạ!".

"Cái gì?". Phụ vương bỗng nhiên ngây ngẩn cả người: "Đại thần quan?".

"Vâng". Ngọc Phi run giọng nói: "Đêm ấy... đêm ấy quận chúa vốn định chạy trốn cùng ngài ấy, không biết vì sao lại gây ra nhiều nhiễu loạn như vậy, hai người cãi nhau nên lại không đi được".

"Cái gì?". Phụ vương và mẫu thân cùng nhau thất thanh, kinh hãi vạn phần.

"Không đúng! Rõ ràng là đại thần quan tự mình viết thư, bảo ta tới đây đón A Nhan trở về. Làm sao ngài ấy có thể lừa A Nhan bỏ trốn chứ?". Phụ vương dù sao cũng khá tỉnh táo, rất nhanh đã phản bác lời Ngọc Phi: "Hai người bọn họ là thầy trò, làm sao có thể...".

Ngọc Phi rất sợ lại ăn roi, vội vàng nói: "Nô tỳ, nô tỳ chính tai nghe được quận chúa nói rằng bởi vì có đại thần quan, nên mới chướng mắt toàn bộ nam nhân trong thiên hạ, còn... còn cầu xin đại thần quan đưa cô ấy cùng đi! Nếu vương gia không tin có thể hỏi Vân Man ạ!".

Vân Man ở một bên rùng mình, vội vàng gật đầu: "Thật đó ạ! Nô tỳ cũng nghe được như vậy!".

Cái gì? Hai nhóc con này lại đi nghe lén lời đối thoại của bọn họ? Nhưng lại nghe câu được câu mất, Chu Nhan tức giận đến thiếu chút thổ huyết, dứt khoát bỏ qua nỗ lực tỉnh lại, cụt hứng nằm đờ ra... Đúng vậy, chuyện đã quậy thành cái nước này, dứt khoát giả chết là hay nhất, lúc này mà dám mở miệng có mà phụ vương quật chết nàng ngay.

Nhưng điều kỳ quái chính là trong khoảnh khắc ấy phụ vương và mẫu phi đều không ai nói gì thêm.

"Các ngươi lui ra ngoài trước đi!". Hồi lâu, mẫu phi mở miệng.

Trong kim trướng lập tức có tiếng lào rào, thị nữ người hầu đều rời khỏi, chỉ chốc lát sau cả lều yên tĩnh đến tiếng thở cũng có thể nghe thấy được.

"Thiếp nghĩ, năm đó vương gia đưa A Nhan đến núi Cửu Nghi, có phải đã thầm mang lòng riêng rồi không?". Mẫu phi bỗng nhiên cất lời xa xôi, hỏi một câu kỳ quái: "Thật ra, họ cũng chỉ chênh nhau chín tuổi".

"Nói bậy!". Xích Vương quát.

"Sao lại là nói bậy? Thiếp thấy lần này y đến Susa Dhaalu chính là vì A Nhan đấy!". Mẫu phi ho khan, giọng nói lại chứa ý cười khó thấy: "Hơn nữa, vương qua cũng biết... Ngọc Cốt mà y tặng cho A Nhan kia, chính là di vật của hoàng hậu Bạch Vi... Vật này có thể tùy tiện tặng người khác sao?".

"Bọn họ là thầy trò!". Xích Vương lớn tiếng: "Đại thần quan không thể cưới vợ, bà nghĩ nhiều rồi đấy!".

Nhưng mẫu phi vẫn nhỏ giọng biện bạch: "Đại thần quan không thể lấy vợ thì sao chứ? Ngài ấy vốn cũng không nên làm đại thần quan! Chỉ cần ngài ấy cởi bỏ áo bào trắng, trở về...".

Xích Vương lớn tiếng cắt lời mẫu phi: "Chuyện này không thể nào, đừng có nghĩ nữa!".

Kim trướng bỗng nhiên rơi vào yên lặng lần nữa, Chu Nhan không nhìn thấy biểu cảm trên mặt mẫu phi nên không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy bầu không khí quỷ quái đè nén, khiến người ta không hít thở nổi.

Hồi lâu mẫu phi mới khẽ thở dài: "Bỏ đi, dù sao sau cùng ngài ấy cũng không đưa A Nhan đi... chuyện này còn chưa ồn ào ra bên ngoài, coi như chưa từng xảy ra đi. Nếu không... bằng không cũng không tốt cho Xích tộc chúng ta, có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm kìa".

"Thì đấy, tôi đã bảo chuyện này đứng có nghĩ bừa, là tội diệt tộc đấy". Xích Vương trầm giọng: "Ngày đó ta đưa A Nhan đi núi Cửu Nghi chẳng qua là muốn cho nó học thêm chút bản lĩnh làm chỗ dựa cho bản thân mà thôi, không phải cho nó đi gây họa đâu".

"Haiz...". Mẫu phi thở dài một cái: "Đáng tiếc!".

Dừng lại một chút, bà lại nói: "Trong vòng một năm, ông cũng đừng bắt A Nhan xuất giá nữa, đợi xem tình hình đi. Chúng ta chỉ có một đứa con gái này thôi, dù sao cũng phải tìm một người tốt cho nó, không thể nóng vội được".

"...". Xích Vương yên lặng, không nói lời nào, tựa hồ như thầm chấp nhận.

Nàng nằm ở nơi đó, trong lòng cũng vừa vui vừa sợ. Vui vì không ngờ chuyện này lại để hôm khác tính, không ai ghim sổ nữa, hơn nữa tạm thời sẽ không bị ép hôn lần nữa, đương nhiên cũng không cần phải gấp gáp chạy trốn, chính là tin tốt trời cho đó. Nói thật thì nếu phải rời bỏ phụ vương và mẫu phi, nàng cũng buồn lắm chứ.

Nhưng sợ, cũng chính là thái độ của cha mẹ. Thế nào mà phụ vương quát tháo cả thiên hạ lại hình như có vẻ sợ hãi sư phụ mình?

Rốt cuộc sư phụ có bản lĩnh lớn thế nào?

Nhưng mà lần này giả bộ bất tỉnh, thời gian lại dài đằng đẵng đến không ngờ.

Mãi cho đến khi bị đưa về phủ Xích Vương ở Thiên Cực Phong thành, Chu Nhan chưa từng đứng dậy được khỏi giường. Thân thể vẫn rất suy yếu, đến ngày thứ ba nàng mới có thể mở mắt ra được, miễn cưỡng nói một đôi lời, ngày thứ bảy mới có thể hơi động đậy ngón tay, nhưng không cách nào đứng lên được. Xích Vương mời hết danh y ở Thiên Cực Phong thành cũng không thấy con gái hồi phục, trong tình thế cấp bách, đành mời thần quan từ thần miếu cung phụng của Xích tộc tới.

"Không sao đâu. Gần đây tu vi thuật pháp của quận chúa đột nhiên tăng mạnh, tiến bộ quá nhanh dẫn đến trở ngại, có lẽ quận chúa đã thi triển pháp thuật quá mạnh nên trong lúc nhất thời linh lực khô kiệt thôi". Thần quan của Xích tộc trầm ngâm hồi lâu, mới có thể kết luận bệnh tình, dùng một ít nội đan, cho dùng một tháng là được. Tuổi còn nhỏ mà có thể tu luyện đến cảnh giới như vậy thì thật là hiếm thấy.

Đang nằm trên giường nghỉ ngơi, nàng ngẩn ngơ sửng sốt một chút: Đột nhiên tăng mạnh? Không thể nào. Chỉ xem cuốn sách sư phụ cho mà thôi. Phải rồi, nàng tựa như nhớ ra cái gì đó, bỗng nhiên quay đầu lại: "Ngọc Phi đâu? Vân Man đâu? Các cô ấy đâu rồi? Đêm hôm đó hai cô ấy có dìu ta ra khỏi lều được không vậy?

Phụ vương nhướng mày, lạnh lùng nói: "Ngọc Phi và Vân Man làm việc kém cỏi, ta đã cách chức hai người họ cho tới phòng giặt đồ làm việc cực nhọc một năm rồi".

"Đừng mà!". Nàng kêu lên: "Đều là con sai, không liên quan đến hai cô ấy mà".

"Chỉ cho hai đứa nó chịu chút cực khổ mà thôi, để cho bài học nhớ đời, một thời gian nữa ta sẽ cho hai đứa nó về". Phụ vương trấn an nàng qua loa một câu, giống như dỗ trẻ con vậy: "Đến lúc đó ta sẽ bảo hai đứa nó về hầu hạ con như cũ".

"Đừng mà!". Chu Nhan cũng trừng hai mắt, oán giận: "Hai con bé ăn cây táo rào cây sung, động một tí là bán đứng con, con đây không thèm gặp lại hai đứa nó nữa".

"Được rồi, thế thì không bảo hai đứa nó trở về, phái đi xa xôi, được chưa". Xích Vương đã đoán trước nàng sẽ nói câu này, không khỏi bật cười, lại bảo: "Có điều dìu ra khỏi lều lại là cái chuyện gì thế?".

Chu Nhan gật đầu một cái, ngờ vực nói: "Đêm hôm đó, hình như con phá được kết giới sư phụ để lại, có điều con cũng không thể xác nhận được, vì trước khi được dìu ra con đã hôn mê rồi ạ".

"...". Xích Vương im lặng không nói gì.

Thời Ảnh là thiên tài thuật pháp, hai mươi lăm tuổi đã trở thành đại thần quan của thần miếu Cửu Nghi, linh lực cao tuyệt, độc bộ Vân Hoang, tu vi gần bằng Đại Ti Mệnh trên đỉnh Bạch Tháp. Kết giới mà y bày ra làm sao con gái ông có thể phá bỏ được? Là do nó tiến bộ quá nhanh, hay do trước giờ mình vẫn đánh giá thấp A Nhan đây?

Ông ngẫm đi ngẫm lại, bỗng nhiên nói: "A Nhan có muốn đến Đế đô chơi không?".

"Hả?". Ánh mắt nàng sáng lên: "Đến Đế đô ạ? Thật á?".

Xích Vương gật đầu: "Đợi tháng ba, phụ vương sẽ đến Đế đô Già Lam yết kiến đế quân, con có muốn đi cùng không?".

"Muốn muốn muốn!". Nàng mừng rỡ ra mặt, không biết lấy sức từ đâu mà thoáng cái đã bật người từ trên giường ngồi dậy: "Đi Đế đô phải qua Diệp Thành nữa phải không ạ? Thật tốt quá... nhiều năm rồi con không có đến Diệp Thành, con muốn đi dạo chợ Đông chợ Tây, muồn đi Kính hồ ăn rau trên thuyền! Ôi chao, phụ vương ơi thật là thích quá!".

Nàng ôm cổ Xích Vương, in một dấu hôn hoành tráng lên chòm râu rậm của Xích Vương.

"Không biết lớn nhỏ!". Xích Vương cau mày, nhưng không hề nổi giận với con gái.

"Ôi đói quá!". Nàng làu bàu, nhìn xung quanh: "Cơm chín chưa vậy? Con muốn ăn gà gô hầm nấm!".

Sau khi ra ngoài, Xích Vương đúng lúc đối mặt với Vương phi bên hành lang. Phu thê hai người yên lặng liếc mắt nhìn nhau, sóng vai đi trong hành lang vương phủ, mãi cho đến khi bốn bề yên lặng, Vương phi mới thở dài, hỏi: "Ông đã quyết định rồi?".

*****

Xích Vương gật đầu: "Ừ, ta muốn đưa nó đến Đế đô".

Vương phi ho khan một tiếng: "Không... không phải ông vẫn không muốn nó bị cuốn vào chuyện này sao?".

"Trước đây ta chỉ hi vọng A Nhan ở Tây Hoang có thể tìm được một lang quân như ý, bình an sống hết đời, rời xa vòng xoáy ở Đế đô kia".

Xích Vương lắc đâu: "Nhưng xem ra hiện tại có lẽ A Nhan lợi hại hơn chúng ta nghĩ rất nhiều, chưa chắc nó đã thích hợp sống một cuộc đời bình thản như vậy".

Nói đấy đây, ông thở dài: "Bà xem, tôi cũng từng thử rồi. Như lần trước trực tiếp tống nó đi lấy chồng, nói chung không thành thì xem như đưa nó ra ngoài gặp người quen cũng tốt, nói không chừng ở đó nó có thể gặp được nhân duyên".

Vương phi khẽ ho khan, cười nói: "Không ngờ rằng ông cố chấp cả đời như vậy lại có lúc nghĩ thông suốt thế này".

"Đó cũng là vì Xích tộc thôi". Xích Vương quay đầu đi, nhìn chim Tát Lãng bay lượn dưới ánh trăng, thở dài trầm thấp: "Trong lục bộ, chỉ có Xích tộc không ngừng suy vi, bây giờ Đế quân đổ bệnh, vương vị đã đến lúc phải thay rồi. Gặp thời cơ như vậy chúng ta cũng phải tranh thủ nắm bắt!".

"Đó cũng là chuyện riêng của Bạch Vương và Thanh Vương thôi mà, liên quan gì đến chúng ta chứ?". Vương phi thở dài, bỗng thì thào: "Có điều, nghe nói trưởng tử của Bạch Vương chưa có hôn phối, nói không chừng cũng có thể hợp với A Nhan...".

Xích Vương cười ha ha: "Phụ nữ các nàng cũng chỉ nghĩ đến chuyện này mà thôi".

"Đây là chung thân đại sự của A Nhan, làm sao có thể không lo lắng cơ chứ? Các đời hoàng hậu Không Tang đều tuyển chọn từ Bạch Tộc mà ra, A Nhan của chúng ta không có phúc khí này rồi, nhưng mà nếu làm Bạch Vương phi, thì cũng dư sức đấy". Mẫu phi cũng nghiêm túc nói: "Lần này ông mang A Nhan đi Diệp Thành và Đế Đô, tiện thể quan sát thử các thanh niên tài giỏi đẹp trai trong lục bộ, không thể trễ nải mãi nữa...".

Xích Vương nhỏ giọng: "Lần này đúng là ta có hẹn gặp Bạch Vương".

"Thế thăm dò ý ông ta xem sao, nghe nói trưởng tử Bạch Phong Lân của ông ấy trấn thủ Diệp Thành, diện mạo tài năng đều là sự lựa chọn tốt nhất, đã thế còn chưa lấy vợ". Nói đến chuyện hôn nhân của con gái, biểu cảm của Vương phi không khác gì phụ mẫu bình thường, mắt sáng rực lên, đẩy chồng một cái: "Ông đi hỏi dò một cái đi".

"Chuyện như vậy ta đi hỏi thế nào được? Sao có thể chủ động dò hỏi chuyện cầu hôn cho con gái nhà mình?". Xích Vương hơi lúng túng ho khan vài tiếng: "Hơn nữa vương thất lục bộ đề cập đến chuyện hôn nhân với trưởng tử Bạch Vương cũng không ít, ông ấy cũng vẫn chưa quyết định, có thể thế lực to lớn, nên ông ấy muốn chọn một thông gia có thể trợ lực tốt nhất cho mình thì sao? Nhà chúng ta thì chưa nói trước được...".

"Ôi, sao ông xem nhẹ nhà mình thế". Vương phi giận dỗi không vui: "A Nhan từ nhỏ đã có phước, nói không chừng lời Đại Ti Mệnh nói là sự thật thì sao?".

"...". Sắc mặt Xích Vương hơi thay đổi một chút, hồi lâu mới nhỏ giọng nói: "Thì ra bà vẫn nhớ câu nói của Đại Ti Mệnh năm đó?".

"Đương nhiên nhớ chứ. Lời nói quan trọng như vậy, làm sao mà quên được? Mười lăm năm trước Đại Ti Mệnh cũng đã nói: A Nhan nhà chúng ta, tương lai còn vinh quang hơn cả hoàng hậu!". Vương phi lặp lại từng chữ trong câu tiên đoán, ánh mắt lóe sáng: "Tôi nghĩ mệnh của nó tuyệt đối không kém hơn Tuyết Oa đâu".

"Lời tiên đoán của Đại Ti Mệnh cũng chưa chắc đã đúng". Xích Vương ho khan vài tiếng, thản nhiên nói: "Ngày đó ông ấy chỉ nói một câu mà đã khiến Thời Ảnh còn nằm trong tã lót đã bị đưa lên núi Cửu Nghi, ta vẫn cứ nghi ngờ lắm".

"Nghi ngờ cái gì?". Vương phi có chút ngạc nhiên.

"Tôi nghi ngờ ông ta...". Xích Vương chần chừ giây lát, lắc đầu: "Thôi không nói đâu",

Xích Vương dừng lại giây lát, lại nói: "Thật ra, Đại Ti Mệnh năm ngoái còn ngang nhiên ở trên triều đường nói đại nạn diệt tộc của nước Không Tang đã tới, quốc vận còn lại không vượt quá một trăm năm. Lúc đó đã làm cho Đế quân giận sôi người!".

"Đúng là không giữ mồm giữ miệng". Vương phí không khỏi líu lưỡi.

Hiện tại chính là thời kỳ thịnh vượng nhất của vương triều Mộng Hoa trong hai trăm năm trở lại đây, bình định thất hải, yên ổn lục hợp, ngay Băng di cũng chạy xa, lời sấm truyền vong quốc nói ra kiểu đó thật khiến cho đất bằng dậy sóng, làm mọi người cả kinh đến rớt cằm. Nếu như không phải Đế quân từ nhỏ coi Đại Ti Mệnh như thầy như bạn, cũng biết ông ấy một khi uống say sẽ không kiêng nể gì, thì trong cơn nóng giận đã cho người lô ổng ra ngoài chém rồi.

"Cho nên mới bảo, kể cả lời của Đại Ti Mệnh cũng chưa chắc đúng, có một số lời chỉ nghe cho vui thôi". Xích Vương cười khổ, lắc đầu: "Nếu như xem là thật cũng khác nào tự tìm phiền não".

"Cũng phải". Vương phi nhịn không được che miệng lại, nhỏ giọng cười: "Nếu lời Đại Ti Mệnh linh nghiệm như vậy, sao lại không đoán ra mình sẽ uống say mà ngã khỏi Bạch Tháp Già Lam chứ? Tự nhiên bị què một chân!".

"Ha ha ha ha...". Xích Vương cất tiếng cười to.

"Tôi nói này, lần này ông gặp Bạch Vương, vẫn cứ hỏi dò chút đi". Vương phi đẩy ông một cái, liếc mắt trừng chồng: "Vì chuyện lớn cả đời của A Nhan, cái bản mặt già nua của ông cũng có xá gì. Đi thử chút đi!".

"Được, được". Xích Vương cười khổ: "Đợi ta gặp Bạch Vương hãy tính".

Phu thê hai người ngồi trong đình viện vương phủ, nói chuyện phiếm dưới trăng.

"Hai người thị nữ hậu hạ A Nhan, ông xử lý ra sao rồi?". Im lặng chốc lát, vương phi nhẹ giọng hỏi: "Khắp vương phủ không tìm thấy bóng, chẳng lẽ ông...".

"Đừng hỏi". Giọng Xích vương đột nhiên trở nên trầm thấp: "Hai đứa nó đã biết quá nhiều".

"...". Vương phí hít sâu một hơi khí lạnh, cũng nhỏ giọng: "Lỡ A Nhan lại hỏi tới thì làm thế nào?".

"Không việc gì, nhóc con đó rất hay quên, đứng núi này trông núi nọ, thoáng cái đã quên sạch rồi. Hơn nữa không phải tháng sau ta sẽ đưa nó đi Đế đô sao?". Xích vương ngẩng đầu, nhìn một tòa Bạch Tháp cao chót vót ở tận cùng góc trời, ánh mắt xa xôi: "Chuyến này đi rồi, sau này nó có thể trở về vương phủ hay không còn chưa nói trước được...".

Dưới ánh trăng có một bóng trắng nhạt nhòa đứng lặng giữa đất trời.

Đó là trái tim của Vân Hoang, Bạch Tháp Gia Lam giữa trung tâm Kính Hồ.

Bảy ngàn năm trước, Tinh Tôn Đế – Đế vương vĩ đại nhất trong lịch sử Không Tang, nghe theo ý của của Đại Ti Mệnh, xua ba mươi vạn dân chúng và mất bảy mươi năm, xây nên một tòa Bạch tháp thông thiên cao một vạn bốn ngàn thước giữa đế đô Già Lam, thiết kế thần miếu và tứ thần điện trên đó, từ đó về sau sống một mình trong đỉnh tháp, lặng lẽ chết đi, cả phần đời còn lại chưa từng đặt chân trở lại mặt đất.

Đã bao nhiêu năm trôi qua, bao nhiêu anh hùng chết đi, bao nhiêu vương triều bị diệt vong, chỉ còn mình nó vẫn ở đó, lạnh lùng quan sát hết thảy giống như một vị thần lặng lẽ không lời.

Xích Vương nhìn về phía tòa Bạch Tháp, vươn tay ra xa: "Cơ duyên của A Nhan, nói không chừng, là ở chỗ này".

Khi ngón tay Xích Vương chỉ tới tòa Bạch Tháp, nói ra câu đầy ẩn ý kia, phỏng chừng cũng thật không ngờ trên trên đỉnh tháp Già Lam, cũng có một âm thành đồng thời nhắc đến ông.

"Hôm nay Xích Vương đã dâng tấu lên triều đình".

Giọng nói kia hướng về một thủy kính, người nói là một nam tử hơn bốn mươi tuổi, mặc áo choàng Ti Thiên Giám của Không Tang, nhìn trông tinh tường cẩn thận.

Đầu kia của thủy kính có một người mặc trường bào vương giả, chính là Thanh Vương ở Tử đài phía xa, lạnh lùng hỏi: "Là chuyện ở Susa Dhaalu sao?".

Ti Thiên Giám khom người nói: "Vâng, tin tức của điện hạ thật nhanh".

Thanh Vương ở đầu kia thủy kính cười lạnh một tiếng: "Theo ta được biết, là do Thời Ảnh bình định đúng không? Ôi, không ngờ lại để lão già Xích Vương dâng tấu trước tranh công".

"Đại thần quan trước nay tính tình đạm bạc, chưa từng có lòng tranh công". Ti Thiên Giám nói: "Xích Vương còn ở trong tấu chương nói tốt cho đại thần quan, hình như chuyển hết công lao sang cho ngài ấy, tự nhận tội lơ là quản lý Tây Hoang, nói ít ngày nữa sẽ tự mình đến Đế đô thỉnh tội".

"Thỉnh tội?". Thanh Vương nhướng lông mày, trong mắt xẹt qua tia giễu cợt: "Ông ta cũng thông minh đấy, chuyện này nếu không phải dập nhanh, chính ông ta cũng không thoát khỏi liên quan. Đứa con gái tên Chu Nhan của ông ta chẳng phải đã gả cho con trai của đại phi sao?".

"Vâng, nghe nói thân vương Kha Nhĩ Khắc còn chưa nhập động phòng đã chết rồi."

"Nói như vậy, con gái Xích Vương rốt cuộc thành góa phụ à?". Thanh Vương sửng sốt, nhịn không được cười lạnh rất là khoái trá: "Bọn chúng xem đứa con gái này như bảo bối, ba năm trước đây ta thay cháu đi cầu thân còn bị đuổi về. Bây giờ thử xem lục bộ còn ai muốn nhặt cái thứ hàng đã xài này về hay không?".

Ti Thiên Giám vâng dạ: "Thanh Vương nói phải",

Thanh Vương nhíu mày, lại hỏi: "Có tin tức của Thời Ảnh hay không?".

"Tạm thời không có". Ti Thiên Giám nói: "Sau khi rời khỏi Susa Dhaalu thì đã không còn tin tức gì của đại thần quan. Quét ánh mắt, nhìn qua thủy kính khắp cõi Vân Hoang như thế nào cũng không tìm được tung tích của y".

"Thật vô dụng!". Thanh Vương oán hận nói: "Đã dặn từ đầu phải trông chừng người này tử tế còn gì".

"Vương gia cũng làm khó tại hạ quá. Đại thần quan linh lực cao siêu, chỉ bằng chút năng lực nhỏ nhoi của tại hạ sao có thế quản chế được ngài ấy?". Ti Thiên Giám cười khổ lắc đầu: "Khắp toàn cõi Vân Hoang chắc cũng chỉ có mình Đại Ti Mênh làm được thôi ạ".

"Cũng là bởi vì thằng nhãi đó bản lĩnh lớn, không ai làm gì được nó, bằng không nó có thể sống đến bây giờ à?". Thanh Vương hung hăng nói: "Thật là diệt cỏ không diệt tận gốc, đợi đến mùa xuân cỏ lại mọc lên!".

"...". Ti Thiên Giám không dám trả lời.

Thanh Vương cũng cảm thấy mình có hơi lỡ miệng, chậm giọng lại, nói: "Hoàng Thái tử có khỏe không?".

"Vẫn giống như trước đây vậy, luôn thích đi ra ngoài chơi, cả ngày không thấy ở đế đô".   Ti Thiên Giám lắc đầu thở dài: "Đế quân từ lâu đã nản lòng thoái chí lười quản thúc, mà Thanh phi lại luôn nuông chiều đứa con này, không phạt được cũng không mắng được. Chỉ có thể chờ sang năm chính thức sách lập thái tử phi, phỏng chừng còn có người quản thúc được ngài ấy".

"Ôi, thằng nhóc này cứ mãi làm người không bớt lo được". Thanh Vương oán giận nói: "Đã hai mươi mốt tuổi rồi, còn không lập phi đi! Đế quân tầm ấy tuổi đã sinh hoàng trưởng tử lâu rồi".

Ti Thiên Giám cười xòa: "Thanh Vương cũng không cần quá sốt ruột, không phải quận chúa Tuyết Oanh vẫn còn nhỏ tuổi sao?".

"Cũng mười tám rồi, không nhỏ". Thanh Vương lắc đầu, lo lắng nói: "Chuyện này ngày nào không xử lý êm xuôi thì ngày đó ta còn chưa yên lòng. Dù sao Hoàng thái tử cũng không phải do hoàng hậu sinh ra, không phải con đích cũng không phải con trưởng, ở trong triều đình áp lực rất lớn, nếu như có thể sớm ngày lấy được quận chúa Tuyết Oanh, kết thông gia với Bạch tộc, thì nỗi lo của ta mới nhẹ đi. Nhưng hiện giờ Bạch Vương thái độ ba phải thế nào cũng được... Ôi, ta cũng chẳng biết ông ta có thật sự ủng hộ cuộc hôn nhân này không".

"Thanh Vương không cần quá lo lắng, hoàng thái tử và quận chúa Tuyết Oanh đều còn trẻ khỏe, sớm muộn gì cũng gạo nấu thành cơm thôi...". Ti Thiên Giám bỗng nhiên nhỏ giọng, cười nói: "Tháng trước hoàng thái tử lén kéo quận chúa đi Diệp Thành chơi hai ngày hai đêm không về, cuối cùng quý phi mới nổi giận bảo Thanh Cương tướng quân phái kỵ binh điện tiền đi bắt trở về đó...".

"Thằng bé này". Thanh Vương lắc đầu cười: "Đối phó với nữ nhân lại có bản lĩnh phết".

Ti Thiên Giám cười xòa: "Đương nhiên rồi ạ, là cháu ngoại của đại nhân mà".

"Được rồi, ngươi cũng nghỉ ngơi đi". Tâm trạng Thanh Vương rốt cuộc cũng tốt lên, phất tay nói: "Đợi một thời gian nữa ta rảnh rỗi, sẽ từ đất phong đến Đế đô bái phỏng Bạch Vương vậy".

*****

"Vâng". Ti Thiên Giám đóng thủy kính lại, chớp mắt sau cả căn phòng đều chìm trong bóng tối.

Phải sang năm mới có thể sách lập thái tử phi à, bây giờ trong nơi trong triều đều đang bắt đầu hục hặc rồi? Ông lắc đầu thở dài, nhìn ra bên ngoài.

Trên đỉnh Bạch Tháp, gió đêm mênh mông cuồn cuộn, thổi cờ thần bay phấp phới, quảng trường trước thần miếu trống không, chỉ có cơ hành(*) chậm rãi di chuyển trên đài xem sao, nhốt toàn bộ tinh đẩu trên trời vào trong đó.

(Chú thích: Dụng cụ xem thiên văn)

Đột nhiên, ánh mắt ông ta mở to. Chẳng biết từ lúc nào, ở cuối quảng trường bên ngoài không một bóng người đã xuất hiện một bóng dáng lặng lẽ không một tiếng động.

Nam tử trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện chắp tay đứng trên Bạch Tháp Già Lam, dưới trời sao, bạch y phần phật, đang nhìn xuyên qua cơ hành, tập trung xem sao trời biến ảo trên đỉnh đầu.

Là... là đại thần quan?

Ti Thiên Giám không khỏi cả kinh, nhưng chưa kịp đi ra ngoài đã thấy có thêm một người chống gậy khập khễnh leo lên đài xem sao, đứng ở phía sau đại thần quan, vỗ vỗ bờ vai của y. Đó là một ông già bảy mươi, râu tóc bạc trắng, đón gió tung bay, trong tay cầm một cái thước ngọc... chính là Đại Ti Mệnh ẩn cư đã lâu, nhiều ngày không lộ diện của Không Tang.

Hai người kia, vì sao đêm khuya đột nhiên xuất hiện ở chỗ này?

Ti Thiên Giám vội vã tiến tới trước cửa sổ, cố gắng muốn nghe đối thoại của họ. Nhưng mà một già một trẻ chỉ đứng trên đỉnh Bạch Tháp Già Lam chắp tay đón gió, không nói với nhau một câu nào, lặng lẽ nhìn vật đổi sao dời trên đỉnh đầu.

Qua nửa canh giờ, rốt cuộc Đại Ti Mệnh mới lên tiếng: "Thế nào, cậu cũng nhìn thấy rồi chứ?".

"Phải". Thời Ảnh nhẹ giọng nói: "Thấy rồi".

"Không Tang bị diệt, đại nạn phủ xuống... máu chảy thành sông". Đại Ti Mệnh lấy thước ngọc trong tay chỉ vào chòm Quy Tà nhạt đến gần như không thể nhìn thấy: "Ngày diệt vong của Không Tang sắp đến rồi, vậy mà mấy người ở Đế đô vẫn còn mải mê lục đục đấu đá lẫn nhau! Vương triều Mộng Hoa, vẫn còn đang nằm mộng đấy!".

Cái gì? Đại Ti Mệnh lại uống say rồi? Trong lòng Ti Thiên Giám giật thộp.

Hắn nhón chân lên, từ trước cửa sổ nhìn về phương hướng Đại Ti Mệnh chỉ, trên đó sao trời lấp lánh, chòm sao rõ ràng, sao có thể từ nơi đó nhìn ra được thứ gì? Đợi đến khi hắn không nhịn được lại thò đầu ra ngó lần nữa, thì trước mắt đã tối sầm, một đôi cánh khổng lồ từ trên trời giáng xuống, nhẹ nhàng đảo qua, đánh trúng đầu thằng cha rình mò nghe trộm này một phát hôn mê thẳng cẳng. Cái mỏ sắc nhọn mổ một cái, quắp cả người đi mất.

"Trùng Minh, không được ăn!". Thời Ảnh khẽ nhíu mày, không quay đầu lại quát lớn: "Trả về chỗ cũ".

Cánh chim thần điểu chấn động, không cam lòng nhổ Ti Thiên Giám ngậm trong mỏ ra, ném trở lại cánh cửa sổ, phát ra tiếng cục cục kháng nghị.

Thời Ảnh một lần nữa liếc mắt nhìn về hướng sao trời, quay về phía Đại Ti Mệnh gật đầu: "Đúng vậy, tại hạ có thấy... tuy rằng lời tiên đoán của ngài khốc liệt, nhưng lại chuẩn xác không thể nghi ngờ".

Đúng vậy, giữa khoảng trời đầy sao ấy, có một chòm Quy Tà dùng mắt thường không thể nhìn thấy được, giống như một lớp sương mù nhàn nhạt, lặng lẽ tràn ra, trong vòng năm mươi năm sẽ tiến đến vị trí của đế tinh bắc đẩu, đại biểu cho người chết sống lại, tà ma trở về bao phủ đại địa, toàn cõi Vân Hoang sẽ rơi vào loạn lạc chưa từng có.

"Đáng tiếc, ngoại trừ đại thần quan của thần miếu Cửu Nghi thì cả cõi Vân Hoang không còn một người thứ hai đồng ý với ta". Đại Ti Mệnh Không Tang lắc đầu nở nụ cười: "Ha ha... tất cả mọi người cho là ta cố ý nói chuyện giật gân, tên nào tên ấy đều mù dở cả".

"Ngài không cần tính toán với những người trần mắt thịt này". Thời Ảnh khom lưng thật sâu, nghiêm nghị: "Ngài dùng nửa cuộc đời tâm huyết suy tính ra kết quả này, phần còn lại cứ giao cho tôi đi".

"Cậu? Cậu muốn làm gì? Cậu có thể làm gì?". Đại Ti Mệnh nhìn thoáng qua hậu bối trước mặt, cười nhạt: "Lẽ nào cậu nghĩ mình có thể xoay chuyển quỹ đạo sao trời sao? Nực cười! Lực lượng luân hồi của tạo hóa, giống như bầu trời mênh mông, không có bất kỳ ai có thể chống lại!".

Thời Ảnh hơi khom người một cái: "Làm hết sức mình, nghe thiên mệnh, như vậy mà thôi".

"Có tự tin như thế à?". Đại Ti Mệnh nở nụ cười thành tiếng, lắc đầu: "Như vậy, nói cho ta biết đi, cậu đi Susa Dhaalu chuyến này có tìm được người kia không?".

Thời Ảnh im lặng giây lát, thở dài: "Không có!".

Dừng lại một chút, y lại hỏi: "Tôi đã giết hết Giao nhân ở Susa Dhaalu rồi, nhưng luồng Quy Tà kia vẫn không có tan biến. Cho nên tôi chỉ có thể trở về Bạch Tháp Già Lam, thông qua cơ hành dự đoán vị trí nó hiện tại".

"Cậu không tìm được nó đâu, bởi vì thiên mệnh đã định trước nó chắc chắn sẽ tồn tại và sống sót". Đại Ti Mệnh lắc đầu, râu tóc tung bay trong gió: "Nó, là do trời cao phái xuống trừng phạt Không Tang, là người sẽ tiêu diệt lục bộ, mang đến đại nạn vong quốc. Cậu và ta đều không thể ngăn được".

"Chỉ thiếu chút nữa là tôi có thể tìm được nó rồi". Thần quan trả lời bình tĩnh: "Cách khoảng thời gian tiên đoán còn mấy chục năm... chung quy tôi cũng sẽ tìm được nó".

Đại Ti Mệnh ngẩn ra, nhìn y, bỗng nhiên nở nụ cười.

"Cậu". Lão giơ thẻ ngọc lên, vuốt vai Thời Ảnh: "Cậu không biết ở Đế Đô này, người người đều như chó điên cắn nhau vì lợi ích sao? Sao cậu phải chăm chú cắm mắt vào tương lai xa như vậy? Ai sẽ quan tâm chuyện xảy ra vào mấy chục năm sau chứ?".

"Tôi". Thời Ảnh không cười, chỉ lẳng lặng đáp: "Nếu như giống những người khác, chỉ yên tâm hưởng thụ vinh hoa nhất thời, vậy thì, thế gian cần những thần quan ti mệnh như chúng ta để làm cái gì chứ?".

"...". Nụ cười trên mặt Đại Ti Mệnh cứng lại, nhìn thanh niên trước mắt thật lâu, bỗng nhiên thở dài: "Hai mươi mấy năm trước, ta bảo Đế quân đưa cậu lên núi Cửu Nghi, xem ra đưa đúng rồi... Thời gian của ta không nhiều, chờ sau khi ta chết, Vân Hoang này cũng chỉ có cậu có thể tiếp nhận vị trí của ta".

Thời Ảnh hơi khom người: "Không dám!".

Đại Ti Mệnh nhíu mày: "Có cái gì không dám? Ta đã tiến cử cậu cho Đế quân rồi".

Thời Ảnh rủ mắt, nhìn đại địa xa xôi dưới chân, bỗng nhiên khe khẽ thở dài: "Đa tạ Đại Ti Mệnh ưu ái, không dám nói dối ngài, nếu như lần này đại sự có thể kết thúc tốt đẹp, tại hạ muốn buông bỏ tấm ào bào trắng trên người".

"Cái gì?". Đại Ti Mệnh sửng sốt: "Cậu... cậu không định làm thần quan sao?".

"Đúng vậy". Thời Ảnh mỉm cười, giọng nói sâu xa.

Đại Ti Mệnh hơi đổi sắc mặt: "Cậu đã nói qua chuyện này với Đế quân chưa?".

Thời Ảnh lắc đầu: "Chưa, giờ nói còn quá sớm".

"Chưa chắc Đế quân đã đồng ý". Thần sắc Đại Ti Mệnh trầm xuống, có chút lo lắng: "Ngài ấy đã đưa cậu lên núi Cửu Nghi từ khi cậu còn quá nhỏ, thật ra chỉ hi vọng cậu làm thần quan phụng dưỡng thần cả đời, không trở lại thế tục này nữa. Nếu như cậu muốn cởi bỏ một thân áo bào trắng này, chỉ sợ ông ấy sẽ nổi cơn thịnh nộ".

"Ông ấy giận cái gì?". Thời Ảnh nở nụ cười lạnh, trong giọng nói bỗng nhiên xuất hiện điệu mỉa mai tận xương, đó là biểu hiện nổi giận hiếm thấy: "Cho dù cởi bỏ một thân áo bào trắng, tôi cũng không trở về tranh đoạt Đế vị với đệ đệ đâu. Ông ta khỏi cần sợ làm gì".

"...". Đại Ti Mệnh nhất thời nghẹn họng.

"Hơn nữa, cuộc đời của tôi bây giờ, ông ta không thể kiểm soát được nữa". Giọng nói của Thời Ảnh một lần nữa khắc chế lại bình thường, thản nhiên nói: "Một khi tôi đã muốn đi, không một ai ngăn được".

Đại Ti Mệnh yên lặng giây lát, hỏi: "Vậy... khi cậu không làm đại thần quan nữa, thì tính làm cái gì?".

"Chưa nghĩ ra". Thời Ảnh thản nhiên nói: "Đợi đến khi nghĩ ra, phỏng chừng cũng là lúc đi rồi".

Đại Ti Mệnh thấy y nói nghiêm túc như vậy thì không khỏi cứng rắn: "Một khi đã mặc tấm áo choàng trắng này lên người, thì không dễ dàng cởi bỏ như vậy. Muốn rời khỏi thần tọa, phá vỡ lời thề trọn đời cung phụng, cậu cũng biết sẽ phải trả cái giá thế nào! Cậu thật sự dự định đón nhận lôi hỏa thiên hình, tan hết linh lực, bị phá hủy sức mạnh trọn đời khổ tu, trở lại làm người bình thường như cũ hay sao? Hồng trần thế tục này có đáng cho cậu phải trả giá như vậy không?".

Giọng nói của lão sắc bén, gần như quát lớn, nhưng mà trên mặt thần quan trẻ tuổi lại không chút gợn sóng, cũng chẳng hề sợ hãi.

"Đại nhân, ông cũng biết tính tôi rồi đấy". Thời Ảnh chỉ trả lời thản nhiên, giọng nói bình tĩnh: "Nếu một khi tôi đã quyết định phải đi một con đường, thì cho dù núi đao biển lửa, tan xương nát thịt cũng có sợ gì?".

"...". Đại Ti Mệnh không nói gì, nhìn y, ánh mắt thay đổi rất nhỏ, bỗng nhiên mở miệng: "Thời Ảnh, lẽ nào cậu động lòng phàm rồi sao?".

Sắc mặt Thời Ảnh khẽ biến, không hề đáp lại.

"Quả nhiên là thế!". Đại Ti Mệnh hít sâu một hơi khí lạnh, lại ngẩng đầu, nhìn bầu trời đầy sao, khuôn mặt già nua dưới ánh sao lộ ra biểu cảm khó có thể hình dung: "Cậu thật giống mẫu thân của cậu... Ôi, uống phí tâm huyết của ta muốn đưa cậu lên núi Cửu Nghi".

Thời Ảnh có chút ngạc nhiên nhìn Đại Ti Mệnh, không biết phải nói thế nào.

Cậu biết mình vừa sinh ra đã bị Đế quân đưa lên núi Cửu Nghi xa xôi tu hành, là xuất phát từ lời khuyên của Đại Ti Mệnh. Nhưng nhiều năm trôi qua, y chẳng bao giờ hỏi qua ông lão vừa là thầy vừa là bạn này, rằng lời khuyên thay đổi cả vận mệnh y năm đó có phải là thật hay không.

"Thôi bỏ đi...". Đại Ti Mệnh nhìn trời sao, hồi lâu thở dài: "Có điều, làm thần quan đích xác cũng không phải vận mệnh của cậu, không nên là như thế này".

Thời Ảnh chấn động, bàn tay nắm chặt.

Vận mệnh của y? Toàn bộ người tu hành, không cần biết có sức mạnh cỡ nào, cho dù có thể nhìn xuyên kim cổ, nhưng cũng không thể nhìn thấy số mệnh của chính mình. Mà trên cõi Vân Hoang này, người có tu vi cao hơn y, người duy nhất có khả năng nhìn thấy vận mệnh y, chỉ có Đại Ti Mệnh trên đỉnh Bạch Tháp này thôi.

Trong chớp mắt này, y rất muốn hỏi ông lão xem vận mệnh của y rốt cuộc là gì, nhưng mà sau cùng y vẫn im lặng.

"Thật ra, ta cũng giống như cậu, cũng muốn cứu trận quốc nạn này cho Không Tang". Đại Ti Mệnh thở dài, giọng nói bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, ánh mắt xa xôi mà uể oải: "Thế nhưng ta quan sát tinh bàn, sợi dây số mệnh này thiên đầu vạn tự, dây dưa khó giải. Nếu ta động vào một sợi nào trong đó, có thể dẫn tới kết quả khôn lường. Đến lúc đó đối với Không Tang rốt cuộc là phúc hay là họa, thì chính ta cũng không thể nắm được...".

Lão quay đầu nhìn Thời Ảnh: "Cậu muốn nhúng ta vào trong đó, cứu số mệnh của Không Tang, cũng biết lỡ như thất bại, thiên hạ đại loạn toàn bộ tinh bàn sẽ lật nhào đúng không?".

"Tôi biết". Thời Ảnh rủ mi: "Nhưng vẫn còn tốt hơn là không làm gì cả".

"Chỉ e không đơn giản như vậy". Đại Ti Mệnh lắc đầu, không nói tiếp nữa: "Cậu nghĩ dễ dàng quá rồi".

"Chúng ta không ngại dùng phương pháp của chính mình thử xem sao". Thời Ảnh chắp tay nhìn vòm trời, thản nhiên nói: "Đỡ phí một thân tu vi, dù sao cũng phải giúp gì cho Không Tang chứ".

"Ồ, cũng phải, lòng dạ cậu cao như vậy, sao dễ dàng bó tay chịu trói chứ?". Đại Ti Mệnh nở nụ cười, giọng nói nhàn nhạt, không biết là khen ngợi hay tiếc hận: "Cậu từ nhỏ đã là một đứa trẻ lòng mang thiên hạ".

Trên đỉnh Bạch Tháp Già Lam, dưới vòm trời đầy sao, chỉ có hai người một già một trẻ sóng vai đứng trong gió, ngước nhìn tinh không, lặng im không nói, nỗi lòng lại chất chứa như thủy triều trào dâng.

"Nếu đã đến đây rồi, thì nên đi gặp Đế quân một cái. Gần đây thân thể ông ấy không tốt". Hồi lâu, Đại Ti Mệnh thở dài, nhỏ giọng: "Tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng ta biết trong lòng ông ấy vẫn muốn gặp cậu. Cha con hai người đã hơn hai mươi năm không nói với nhau câu nào rồi".


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-49)


<