Vay nóng Tima

Truyện:Chu Nhan - Hồi 03

Chu Nhan
Trọn bộ 49 hồi
Hồi 03: (không tựa)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-49)

Siêu sale Shopee

Từng ngón tay của lão gõ vào đỉnh đầu của những nữ Giao nhân bị chặt tứ chi bỏ trong hũ rượu, phát ra tiếng cộc cộc như gõ lên dưa hấu. Những Giao nhân này liều mạng giãy dụa, gào thét chói tai, thế nhưng trong miệng không có lưỡi nên không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, giống như một màn kịch câm khiến người rợn tóc gáy.

Chu Nhan đứng ở một bên nhìn cảnh ấy, cảm thấy sợ hãi tận xương, tay siết chặt lấy ống tay áo của Thời Ảnh.

Không ngờ dưới lòng đất Susa Dhaalu lại cất giấu thứ đáng sợ như vậy. Nàng phải gả vào vương thất Hoắc Đồ Bộ này rõ ràng là địa ngục ác quỷ.

"Trời sẽ mau sáng, muốn làm quận chúa Chu Nhan sống dậy cần phải khẩn trương thôi". Đại vu sư dùng pháp trượng vẽ ra lá bùa nguyền rủa trên mặt đất, xếp mười hai người hũ thành vòng tròn.

"Bắt đầu đi". Đại vu sư nhỏ giọng bảo: "Máu thịt của mười hai Giao nhân chắc là đủ rồi".

Lão bắt động niệm chú ngữ, nắm trong tay mớ tóc đỏ sẫm. Tiếng lẩm nhẩm kia vô cùng kỳ quái, không phải là ngôn ngữ thượng cổ của Không Tang, mà giống tiếng dã thú rít gào gầm rú hơn, khiến người nghe phải xao động bất an, vô cùng khó chịu.

Men theo âm thanh của lão, hai con ngươi lão dần dần biến sắc, chuyển thành màu đỏ sậm, giống như hai ngọn lửa vậy. Đại vu sư vừa niệm chú vừa nhìn vào lòng bàn tay liên tục thay đổi tư thế, đột nhiên nắm tóc trong tay lão bốc cháy hừng hực.

Đây... đây là pháp thuật kỳ quái gì vậy? Nàng ở núi Cửu Nghi nhiều năm như vậy, chưa từng nghe ai nói qua.

Chu Nhan vô cùng ngạc nhiên, nghiêng đầu dò hỏi sư phụ, nhưng Thời Ảnh chỉ tập trung tinh thần nhìn cảnh tượng này, vẻ mặt chăm chú, trong ánh mắt bập bùng lửa cháy, không hề nhúc nhích.

Đại vu sư thi triển pháp thuật giữa gió tuyết, ngọn lửa trong tay ngày một lớn hơn. Kết thúc một lượt chú thuật, lão nhặt một sợi tóc đang cháy lên, đi về phía trước, đọc chú ngữ, "xoẹt" một tiếng, sợi tóc trực tiếp cắm vào giữa đỉnh đầu nữ Giao nhân trong hũ kia.

Một sợi tóc nhỏ như vậy, lại giống như dây thép gai xuyên phá xương sọ. Ngũ quan của Giao nhân lập tức vặn vẹo, chứng tỏ đau đớn vô cùng, nhưng làm thế nào cũng không phát ra được âm thanh.

"Dừng tay! Cái lão già điên này!". Chu Nhan tức giận cực cùng, trong lúc nhất thời lại quên mất mình hoàn toàn không phải là đối thủ của lão, muốn xông ra bóp chết cái tên vu sư ma quái này. Nhưng mà bàn tay Thời Ảnh vẫn bịt chặt miệng nàng, không cho nàng nhúc nhích mảy may.

Y đứng nguyên ở đó, cầm cây dù, chỉ lạnh lùng nhìn thảm kịch này, không mảy may nhúc nhích.

Một sợi lại một sợi, những sợi tóc cháy bừng bừng cắm thẳng vào đỉnh đầu từng nữ Giao nhân, giống như từng ngọn lửa. Trong nháy mắt, dưới đêm phong tuyết này, giữa cánh đồng hoang vu đốt lên một đại trần hừng hực hỏa diễm.

Trong tuyết lớn, lửa lớn thiêu đốt, xếp thành một trận đèn, lấy tính mạng con người làm dầu thắp. Đại vu sư ngồi xếp bằng quỳ gối giữa trung tâm trận lửa, tách rời hai tay của mình, một bên chúc tụng, một bên dùng máu tươi thấm vào đỉnh đầu từng nữ Giao nhân trong hũ, sau đó mở rộng cánh tay, đưa cánh tay chảy máu của mình hướng lên trời đêm, nói ra chú ngữ sau cùng...

"Bàn tay hủy diệt toàn bộ quỷ ma... xin hãy cướp lấy máu thịt đi!".

Thỉnh ngài đáp lại nguyện vọng của nô bộc, mang người chết từ bóng tối trở về.

Trong khoảnh khắc giọt máu hòa vào lửa đỏ, mười hai người hũ cùng nhau há miệng ra, gào thét đau đớn tột cùng. Trong cơn thống khổ của họ, mười hai ngọn lửa đột nhiên cháy dữ dội, tựa như bị sức mạnh siêu nhiên hút lấy, tụ vào trung tâm đám lửa, xếp thành một cột lửa to lớn.

Cũng khoảnh khắc đó, nữ tử trong hũ bị hút sạch hết tinh khí thần, lập tức khô quắt héo mòn.

Trong cột lửa, có thứ gì đó mờ mờ ảo ảo đi ra.

"Ra rồi... ra rồi!". Đại phi mừng rỡ không thôi.

Chu Nhan đứng dưới phong tuyết nhìn cảnh tượng này, gần như muốn ngất xỉu luôn. Đúng vậy, nàng thấy rõ, thứ dần dần di động bước ra khỏi cột lửa kia, không ngờ lại có hình người. Lúc nàng còn đang nhìn nó, người trong lửa kia cũng như nhìn lại nàng, lại còn nhìn nàng cười quỷ dị.

Thứ gì đây?

Nàng sợ run ngẩng đầu, muốn hỏi Thời Ảnh bên cạnh, lại đột nhiên phát hiện tiếng gió khẽ thổi qua, bên cạnh đã không còn bóng người. Sư phụ? Sư...

Nàng ngẩng đầu, suýt la thất thanh.

Phong tuyết gào thét điên cuồng, có thứ gì đó xẹt qua đỉnh đầu nàng, đó là một con phi điểu màu trắng khổng lồ, trong nháy mắt dang rộng hai cánh, vọt xuống từ bầu trời đêm xông thẳng vào trong cột lửa.

"Á". Chu Nhan rốt cuộc không nhịn được kêu thành tiếng: "Chim... chim bốn mắt?!".

Trùng Minh! Xa cách nhiều năm, nàng rốt cuộc được nhìn thấy con chim thần thượng cổ từng làm bạn với nàng hồi nhỏ này lần nữa. Con bạch điểu khổng lồ này là vật thủ hộ ngàn năm của thần điện trên núi Cửu Nghi, là Ngự Hồn thủ của sư phụ. Lúc này nó lượn vòng từ cửu tiêu bay xuống, vậy sư phụ đâu? Sư phụ đâu mất rồi?

Đại phi la thất thanh: "Đó... đó là thứ gì vậy?".

Thần điểu gào thét bay xuống từ cửu tiêu, hai cánh sải rộng đến mười trượng, hai bên có hai con mắt màu đỏ thẫm, chăm chú nhìn pháp trận lửa đỏ mà đại vu sư đốt lên ở cả một vùng rộng lớn, một tiếng rít vang lên, chiếc cánh quét qua, làm xáo động gió tuyết, khiến mười hai người hũ lắc lư trên mặt đất, chiếc mỏ sắc nhọn lao tới, trực tiếp mổ về phía thân thể hình người vừa hình thành trong ngọn lửa.

Bị mổ một cái, ngọn lửa bỗng trở nên mờ nhạt.

"Đây... đây là Trùng Minh? Không thể nào!". Đại vu sư quá sợ hãi, pháp trượng trong tay vung lên, một ngọn lửa bay vụt tới, lao thẳng về phía đôi mắt của thần thú, khiến nó hơi nghiêng đầu, thất thanh: "Lẽ nào... chẳng lẽ người của núi Cửu Nghi tới rồi?".

"Nói đúng đó!". Một giọng nói lạnh lùng vang lên giữa phong tuyết.

Không biết trên lưng chú chim màu trắng xuất hiện một bóng người từ lúc nào. Thời Ảnh mặc áo bào trắng của thần quan Cửu Nghi nhảy từ trên lưng Trùng Minh xuống, trường bào phần phật trong gió. Cổ tay vừa vung lên giữa không trung, "xoẹt" một cái hóa thành một thanh kiếm phát sáng.

"A!". Chu Nhan la thất thanh, nhìn trường kiếm của Thời Ảnh vút giữa không trung đánh tới, trong nháy mắt xuyên qua thứ vừa thành hình trong ngọn lửa, sau đó thế kiếm giương lên, chém đống lửa bay ra tứ phía.

"Bịch" một tiếng, thứ kia bay ra ngay trước mặt nàng.

Nàng mới nhìn một cái đã sợ đến thót tim.

Đó... đó rõ ràng là mình mà.

Không phải một hình nộm vô hồn mà là một người sống sờ sờ đang giãy dụa."Chu Nhan" từ trong đống lửa xích lõa toàn thân, mang theo vẻ khổ sở khó chịu, ngực bị nhát kiếm chém rời, có thể thấy rõ phủ tạng bên trong.

Máu tươi lập tức ào ra chảy đầy mặt đất.

Máu của "Chu Nhan" kia có màu đen.

"Cứu... mau cứu...". Thứ đó không ngờ còn biết nói chuyện, giãy dụa khổ sở trên mặt đất, bò vội tới, vươn một tay ra với nàng, trong mắt đầy vẻ cầu xin.

"A a..." Nàng nhảy lùi về phía sau, nhìn qua sư phụ xin giúp đỡ.

Nhưng mà Thời Ảnh đã xoay người nhảy lên thần điểu Trùng Minh, chiến đấu với đại vu sư kia, hai người di chuyển nhanh đến nỗi nàng cũng không thể nhìn thấy rõ. Gió tuyết thét gào, đại vu sư kia dựng hết cả tóc bạc, gầm gừ bằng thứ âm thanh kỳ quái, hết lần này đến lần khác dùng pháp trượng chống xuống mặt đất.

Lửa tắt vừa rồi lại bùng cháy lại, đỏ rực bập bùng, bị điều khiển đánh về phía Thời Ảnh.

Bạch y phấp phới giữa lửa lớn, xuyên qua xuyên lại nhanh như chớp khiến người nhìn cũng hoa cả mắt. Gió tuyết thét gào, xoay chuyển như lốc xoáy, biến mười mấy trượng xung quanh rơi vào tuyệt cảnh ngươi sống ta chết.

"Sư phụ, cẩn thận!". Nhìn thấy bạch y sư phụ bị ngọn lửa nuốt lấy, Chu Nhan cuống lên, rút Ngọc Cốt trên mái tóc xuống rạch một đường, lần này nàng dùng đến mười hai phần công lực, "xoẹt" một tiếng, Ngọc Cốt hóa thành một đường sáng phá đôi phong tuyết đâm thẳng tới trung tâm trận đấu.

Băng tuyết và lửa đỏ đồng thời chấn động, cùng bị dập tắt.

Thần điểu Trung Mình gáy dài một tiếng, hạ hai cánh xuống, đại tuyết khắp trời ngừng rơi.

"Sư phụ!". Nàng vừa ra tay đã trúng đích, lòng mừng như điên: "Người không sao chứ ạ?".

"Ta thì không sao...". Một lát sau, giọng nói của Thời Ảnh mới truyền đến từ trong bóng tối, thoáng lộ vẻ mệt mỏi: "Nhưng con đánh Trùng Minh bị thương rồi".

"Cái gì?". Nàng lấy làm kinh hãi.

Đêm tối gần trôi qua, trong ánh lửa lờ mờ, thần điểu to lớn chầm chậm đáp xuống mặt đất, lúc chạm đất thân sau còn nghiêng về một bên, cánh phải kéo sau người, bốn mắt chầm chậm nhìn sang, lạnh lùng hướng thẳng vào nàng. Trên cánh trắng bên phải còn cắm Ngọc Cốt của nàng.

"A?". Chu Nhan ngây ra, nói không nên lời.

Thời Ảnh từ trên lưng chim nhảy xuống, trong tay cầm theo trường kiếm rỉ máu, trên người quả nhiên không bị thương, chỉ là sắc mặt lạnh lùng: "Đi xin lỗi Trùng Minh đi!".

"Con không đi!". Chu Nhan không dám tiến lên.

Nhưng mà Thời Ảnh không để ý tới câu trả lời của nàng, chuyển động cổ tay, thanh trường kiếm kia trở lại nguyên hình, thành một thẻ ngọc đường nét cổ xưa – đó là pháp khí của đại thần quan núi Cửu Nghi, thiên biến vạn hóa.

Thời Ảnh nắm thẻ ngọc, không nhìn nàng mà đi thẳng tới bên cạnh nàng, hướng về phía mặt đất bên kia. Nàng chỉ có thể run rẩy gõ chân trên mặt đất, giơ tay lên muốn xoa lông bạch điểu, nhưng lại rụt trở về: "Xin... xin lỗi! Ta thật sự không cố ý! Rõ ràng ta nhắm tới đại vu sư kia... ai biết được...". Chu Nhan nhìn đồng bọn hồi nhỏ, biết thần điểu tính tình ngạo mạn, lắp bắp không dám tới gần: "Cánh... cánh của ngươi không sao chứ? Ta giúp ngươi băng bó nhé?".

Thần điểu Trùng Minh lạnh lùng nhìn nàng, cằm hơi nghển lên, trong bốn con mắt đầy vẻ khinh thường, bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, phun thứ đang ngậm trong miệng xuống mặt đất.

Lão đại vu sư kia đã bị cắn ngang người thành hai nửa.

"Bảo sao, thì ra ngươi ngậm người này trong miệng cơ?". Nàng khẽ kêu lên, tìm được lý do mình lỡ tay, "Ngươi xem ngươi xem, ta không đánh nhầm nha! Rõ ràng là...".

Mới nói được phân nữa, kình phong đã kéo ào qua, đỉnh đầu nàng tối sầm, lập tức ngã úp mặt xuống đất. Trùng Minh không chút khách khí giương cánh, chỉ quét qua đã đánh cho Chu Nhan ngã sấp mặt, nó liếc nàng một cái, thong thả thu cánh, bước đi thong thả ưu nhã, bắt đầu mổ những vệt lửa còn sót lại, nuốt chửng những người hũ đã bị đốt thành tro bụi.

Trùng Minh là thần thú đứng đầu lục hợp, là thần điểu chuyên ăn yêu tà quỷ quái, dẹp yên tai họa, loại trừ ma vật. Trăm ngàn năm qua vẫn ở trên núi Cửu Nghi, bảo vệ lăng mộ của nhiều đời đế vương Không Tang trong Đế vương cốc, là thú ngự hồn của đại thần quan trên thần miếu Cửu Nghi, lúc này cũng gánh trách nhiệm thanh lý hiện trường.

Chu Nhan nhếch nhác đứng lên, vừa muốn đi tìm bóng dáng sư phụ, lại nghe thấy từ xa truyền tới một âm thanh kinh thiên động địa, giống như thiên quân vạn mã đang tới gần.

*****

Làm... làm sao vậy?

Nàng quay đầu, bỗng há to miệng: Thình linh từ đâu xuất hiện một đội quân ngay trên cánh đồng hoang vu rạng sáng.

Không biết từ lúc nào toàn bộ chiến sĩ Hoắc Đồ Bộ đã nhận được mệnh lệnh, đã nhanh chóng được triệu tập đến nơi này. Các chiến sĩ võ trang đầy đủ bao vây chặt lấy cánh đồng này không khác gì thùng sắt, người người đều tuốt kiếm khỏi vỏ, giương tên trên cung, đằng đằng sát khí. Người đứng đầu chính là mẹ chồng của nàng, Tô Đát đại phi, sắc mặt nàng tái mét, nắm cung tiễn trong tay.

"Không phải chứ?". Chu Nhan thấy đại quân võ trang đầy đủ, thì thào... trời ạ, ngày hôm nay nàng chỉ muốn đào hôn mà thôi... Thế nào ngoảnh đi ngoảnh lại đã biến thành đánh giặc rồi? Kịch bản này cũng diễn biến quá nhanh đi.

"Tô Đát đại phi, hôm nay bà còn cái gì để nói nữa không?". Thời Ảnh cầm thẻ ngọc trong tay, lạnh lùng nhìn thiên quân vạn mã trước mặt, không hề lùi bước. Y chỉ vào "Chu Nhan" đang hấp hối trên mặt đất, rồi chỉ vào đại trận rực lửa vừa bị dập tắt cùng với đại vu sư đã chết kia, thản nhiên nói: "Bà cấu kết với đại vu sư, bí mật thi triển trận pháp bị nghiêm cấm, có ý đồ mưu hại quận chúa Chu Nhan! Bà tưởng như vậy có thể điều khiển Tây Hoang hay sao?".

"Hở?". Chu Nhan nghe được đờ người.

Cái gì mà "mưu hại quận chúa Chu Nhan"? Rõ ràng là nàng tự giết mình, tự chạy trốn, sao vào miệng sư phụ lại thành âm mưu của đại phi hết rồi? Lại... lại còn nàng ù ù cạc cạc bị cuốn vào chuyện gì đây?

Nàng theo bản năng đi về phía trước vài bước, muốn chạy tới để hỏi cho rõ ràng. Nhưng mà đại phi vừa liếc thấy nàng từ trong tuyết đi tới thì rùng cả mình, hốt hoảng muốn ngã khuỵu.

"Quận chúa Chu Nhan... còn... còn sống?". Bà thì thào, khó hiểu nhìn người sống sờ sờ không chút thương tích, lại nhìn Chu Nhan hình người đang giãy dụa vặn vẹo trên mặt đất, nhất thời không thốt nên lời.

"Đây là âm mưu của các người đúng không? Toàn bộ mọi chuyện đều là kế hoạch của các người?". Cuối cùng đại phi cũng nghĩ ra đầu dây mối nhợ, lấy lại tinh thần, chỉ vào Thời Ảnh gào thét điên cuồng: "Người của núi Cửu Nghi lại cấu kết với Xích tộc, đưa tay đến tận nơi này! Các ngươi đã có kế hoạch dùng cuộc hôn nhân này đối phó với chúng ta từ đầu, đúng chứ? Chết tiệt!".

Ơ! Ý gì chứ? Ta và sư phụ không phải một bọn đâu.

Nhưng mà, không đợi Chu Nhan mở miệng giải thích, sư phụ chỉ cười lạnh một tiếng: "Đừng tự suy diễn nữa, cho dù không có chuyện này, âm mưu các ngươi ở Tây Hoang bí mật nuôi huyết thực, cung phụng Tà Thần sớm muộn gì cũng bị phát hiện thôi".

Cái gì? Sao sư phụ biết bí mật người hũ dưới mặt đất phòng củi kia?

"Người đâu!". Ánh mắt đại phi đã lạnh như sương, trong đó bao phủ một tầng sát khí, giơ tay lên: "Giết hết toàn bộ người ở đây cho ta! Không cho bất cứ ai rời khỏi Susa Dhaalu!".

"Rào", tiếng áo giáp vang động tản ra, bao vây người trên cánh đồng hoang vu lại.

"Mẹ?". Thân vương Kha Nhĩ Khắc nhìn hết thảy những gì trước mắt, nhất thời chưa hoàn hồn lại, mấy năm nay mẫu thân và đại vu sư luôn rất thân nhau, hắn biết chuyện này. Thế nhưng hắn cho rằng mẫu thân chỉ là muốn lôi kéo đại vu sư, mượn sức mạnh của ông ta để củng cố thế lực của mình trong bộ tộc mà thôi, không ngờ còn dính tới chuyện không thể tưởng tượng này.

Nếu như muốn giết chết đại thần quan của Cửu Nghi và quận chúa Xích tộc ở đây, chẳng phải là đại tội tạo phản hay sao?

"Kha Nhĩ Khắc, mẹ vẫn luôn không muốn con bị cuốn vào việc này, cho nên chưa từng nói với con". Đại phi quay đầu nhìn con trai, ánh mắt nghiêm trọng: "Nhưng việc đã đến nước này, thì đã không cách nào buông tay nữa. Hôm nay nếu để bất cứ ai trong số họ chạy khỏi đây, thì Hoắc Đồ Bộ chúng ta sẽ tai họa ngập đầu".

Đại phi lớn tiếng hạ lệnh: "Tất cả, giương cung! Bắn chết hai kẻ đó cho ta!".

Tiếng cung giương lên rào rào, khiến Chu Nhan nghe thấy cũng rợn tóc gáy, nàng rất sợ sẽ lập tức bị vạn tiễn xuyên tâm bắn thành con nhím, theo bản năng đi lên phía trước một bước, kéo góc áo sư phụ.

"Không sao đâu". Thời Ảnh bất động thanh sắc, chỉ đưa dù trong tay cho nàng: "Con cầm cái này, qua đứng bên cạnh Trùng Minh đợi ta".

"Thế nhưng... người... người thì làm sao giờ?". Nàng nhận lấy cây dù của sư phụ, biết đó là pháp khí của y, nhìn y tay trần đứng trong tuyết, đối mặt với cả ngàn dũng sĩ như hổ báo thì không khỏi hơi run, buộc miệng nói: "Chúng... chúng ta chạy mau đi!".

"Chạy?". Y cười lạnh một tiếng: "Cuộc đời này của ta, thà rằng chết chứ không lâm trận lùi bước!".

"Bắn!". Ngay lúc đang lôi lôi kéo kéo, đại phi gào to một tiếng.

Mưa tên gào thét bay đến, trong nháy mắt xẹt qua giữa cánh đồng hoang.

Chu Nhan kinh hô một tiếng, giương cái dù lên theo bản năng, muốn nhào tới giúp sư phụ. Nhưng Thời Ảnh trong nháy mắt khẽ chuyển động thân hình, trực tiếp đón lấy mưa tên bay tới!

"Sư phụ!". Chu Nhan hô thất thanh.

Giữa sắc trời mờ sáng, chỉ nhìn thấy hoa tuyết tung bay khắp trời, còn y áo bào trắng bay lượn trong gió, phần phật như cờ... vô số mũi tên nhọn bắn tới trước mắt y, đan vào nhau giữa không trung thành trận tên khí thế kinh người, gào thét bay tới như bão tố. Thời Ảnh y phục đơn bạc, nghênh đón vạn mũi tên, ngưng thần tụ khí, bỗng nhiên đưa tay ra, chụp lấy mũi tên đầu tiên bay tới.

Trong nháy mắt đó, tất cả mũi tên trong không trung dừng lại.

Ngón tay y vừa di động, đầu ngón tay hợp lại, đầu mũi tên "rắc" một tiếng gãy làm đôi.

Trong khoảnh khắc đó, tất cả mũi tên trong không trung đều ở giữa không trung gãy làm hai nửa.

Y buông ngón tay ra, ném đoạn tên đó xuống mặt tuyết.

Trong khoảnh khắc đó tất cả mũi tên đều trống rỗng rơi xuống mặt đất.

Trên chiến trường lặng thinh, thiên quân áp sát, nhưng tất cả mọi người đều sợ đến ngây người... Đây... đây là pháp thuật gì chứ? Vị thần quan bạch y này có thể trong nháy mắt có thể dùng cách không chế một mũi tên để khống chế ngàn vạn mũi tên, y chẳng qua chỉ là một người mà có thể địch lại cả nghìn người?

Đây... đây rốt cuộc là tà thuật đáng sợ gì?

Chỉ trong khoảnh khắc, Thời Ảnh đã xuất hiện trước mắt đại phi, nhìn người đàn bà tay cầm vũ khí kia, lạnh lùng mở miệng: "Tô Đát đại phi, bà có nhận tội và đền tội hay không?".

"Không nhận!". Người đàn bà kia cũng vô cùng dũng mạnh, từ trong kinh hãi lấy lại tinh thần, một tiếng hét chói tai vang lên, từ bên yên ngựa rút phựt một lưỡi đao dài ra, đâm về phía Thời Ảnh.

Tuy bà là phụ nữ, nhưng cũng là dũng sĩ lừng lẫy Tây Hoang, một đao này có thể chém gió, tốc độ rút dao cực nhanh, chỉ trong nháy mắt có thể cắt tới yết hầu Thời Ảnh.

"Sư phụ!". Khoảnh khắc đó Chu Nhan như vỡ tim, liều lĩnh lao tới. Không biết lấy đâu ra sức lực, trong nháy mắt đó nàng chạy trốn rất nhanh, cự ly hơn mười trượng như rút lại trong bước chân, tiếng kinh hô còn chưa dứt nàng đã vọt tới trước ngựa.

Tốc độ quỷ mị như vậy, làm cho đại phi trên ngựa cũng không thể tin được vào mắt mình. Quận chúa Xích tộc, đứa con dâu được nuông chiều từ tấm bé kia lại có thể chạy đến đây bằng tốc độ không thể tin nổi, tay không cầm đao bà chém tới.

Một đôi tay mềm mại yêu kiều, cầm chặt lấy lưỡi đao, máu tươi chảy theo rãnh đao đi xuống.

"Ngươi...". Đại phi hít sâu một hơi khí lạnh, lập tức cắn răng, tiếp tục đâm trường đao về phía trước, muốn thuận thế cắt đứt bàn tay rồi xuyên thủng trái tim thiếu nữ này. Nhưng mà cánh tay bà vừa khẽ động, chợt toàn thân co quắp, nói không ra lời... bởi vì lúc này có một bàn tay từ phía sau đưa tới, bóp chặt yết hầu bà.

"Sư... sư phụ?". Chu Nhan ngây ngẩn cả người, nhìn Thời Ảnh bỗng nhiên xuất hiện phía sau đại phi. Theo bản năng nàng lại quay đầu nhìn một cái. Nhưng mà Thời Ảnh phía sau nàng vẫn đứng yên ở đó không hề nhúc nhích, đao phong của đại phi đã cắt đứt yết hầu y, nhưng thứ quỷ dị chính là không hề có một giọt máu chảy ra.

"...". Chu Nhan ngây ngẩn cả người, một lúc lâu sau, mới dùng ngón tay chảy máu của mình đẩy nhẹ vào Thời Ảnh sau lưng mình. Ngón tay nàng vừa chạm qua thân thể y thì lại không gặp bất cứ cản trở nào, giống như một tầng sương trống rỗng.

Khoảnh khắc ấy, nàng đã hiểu.

Đó là huyễn ảnh phân thân! Vừa khoảnh khắc kia, sư phụ đã thay hình đổi vị từ lâu.

"Tốc độ tiếp đao rất nhanh". Thời Ảnh quay về phía đệ tử đang đờ ra mà mỉm cười, nụ cười kia đúng là dịu dàng hiếm thấy. Y vừa khống chế đại phi, lôi bà xuống ngựa, vừa quay về phía các chiến sĩ hô to: "Đại phi cấu kết yêu nhân, mưu hại lão vương gia, tội ác tày trời! Các người đều là dũng sĩ Hoắc Đồ Bộ, chẳng lẽ muốn theo người đàn bà ác độc này làm phản sao?".

"Cái gì?". Mọi người lập tức sợ hết hồn, ngay Kha Nhĩ Khắc cũng ghìm cương ngựa.

Mưu hại lão Vương gia? Tin tức này quá kinh người, khiến trong quân đội gần như nổi sóng.

"Lão Vương gia suốt đời oai hùng, đại thọ năm mươi còn có thể ăn nguyên một con dê đầu đàn, uống cạn mười hũ rượu, làm sao có thể nói chết vì cảm lạnh là chết được luôn?". Thời Ảnh giục ngựa, giơ đại phi bị chế ngự trong tay lên cao, giữ chắt yết hầu bà: "Chính là người đàn bà này! Bởi vì thất sủng lòng mang oán hận, bèn cấu kết với đại vu sư, gieo nguyền rủa ác độc lên người lão Vương gia! Nếu không tin các vị có thể nhìn thứ này...".

Ngón tay y chỉ ra xa, tuyết lớn bay tứ tung, nóc hầm ngầm bỗng nhiên bị mở ra.

"Trời ơi...". Trong nháy mắt đó, mọi người đều la thất thanh, tay nắm cung tiễn gần như buông xuống hết. Sau khi tấm ván gỗ được rời đi, dưới tầng hầm lộ ra từng hàng người hũ, tất cả bên trong đều là những Giao nhân không có tứ chi, mặt đầm đìa máu.

Cảnh tượng thảm thương không nỡ nhìn, đã chấn động chiến sĩ trên đại mạc.

"Mẹ!". Kha Nhĩ Khắc nhướn mày, vành mắt như muốn nứt ra, nhìn về phía đại phi, run giọng: "Tất... tất cả... đều là do mẹ và đại vu sư làm sao? Vì sao chứ?".

Đại phi bị giữ chặt yết hầu không nói được câu nào, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng, không hề có ý phủ nhận hay cầu xin. Kha Nhĩ Khắc biết rõ tính nết của mẫu thân, vừa nhìn thấy ánh mắt này cũng đã biết đáp án, chỉ cảm thấy toàn thân rét run, chiến trường căng thẳng bỗng chốc chỉ còn những tiếng xôn xao.

"Mụ đàn bà ác độc này đẩy Hoắc Đồ Bộ vào tình cảnh như thế này". Thời Ảnh lạnh lùng nói, giọng nói không cao, nhưng mỗi chữ mỗi câu đều truyền đến bên tai chiến sĩ Hoắc Đồ Bộ một cách vô cùng rõ ràng: "Ta phụng mệnh đế quân tới đây, giết sạch đầu đảng tội ác, , trị tội tòng phạm bị ép buộc nghe theo! Xích Vương đã mang binh đến đây, quân đội kỵ binh dũng mãnh của đế đô cũng sắp đến... các vị đây... chẳng lẽ còn muốn giúp vua Kiệt làm điều ác, đối kháng với thiên quân hay sao?".

"...". Trên cánh đồng hoang vu, ba nghìn áo giáp, trong lúc nhất thời lại vắng vẻ không một tiếng động.

Lòng Chu Nhan căng thẳng, dùng bàn tay chảy máu nhặt chiếc ô dưới đất lên, lặng lẽ đi về phía sư phụ, rất sợ những kỵ binh như hổ báo cáo chồn này đột nhiên nghe được hiệu lệnh mà thình linh đánh tới.

Nhưng mà, trong yên tĩnh, đột nhiên vang lên một tiếng "bịch".

Một cây cung bị ném xuống từ trên lưng ngựa, rơi xuống mặt tuyết.

"Việc đã đến nước này cũng không có gì để nói cả". Không ngờ Kha Nhĩ Khắc lại là người đầu tiên vứt bỏ cung tiễn, ném xuống mặt đất, từ trên lưng ngựa nhảy xuống, quay đầu nói với các chiến sĩ sau lưng: "Tất cả đều là lỗi của mẫu thân ta, Hoắc Đồ Bộ không để chống là thiên quân của Đế đô, nếu không đại nạn diệt tộc chỉ trong nay mai thôi... tất cả mọi người buông đao tiễn xuống hết đi".

"...". Các chiến sĩ thấy tân vương làm như thế thì chần chừ một lát.

"Các người thật sự muốn ép Hoắc Đồ Bộ tạo phản sao? Mau giải giáp đầu hàng!". Kha Nhĩ Khắc có chút nóng nảy, rất sợ trong nháy mắt không khống chế được cục diện, lớn tiếng hô to: "Ai làm người đó chịu, đây là tội do nhà ta phạm phải, không thể liên lụy cha mẹ vợ con các ngươi, càng không thể liên lụy Hoắc Đồ Bộ bị diệt cửu tộc! Xin mọi người thành toàn!".

Các chiến sĩ chần chừ chốc lát, rốt cuộc đều cởi vũ khí xuống, lần lượt ném vũ khí xuống mặt đất, rất nhanh trên mặt tuyết đã chồng chất đao tên.

"Các vị Thiên phu trưởng, phân công nhau đưa mọi người về đại doanh đi!". Kha Nhĩ Khắc phân phó, giọng nói nghiêm khắc, không giận tự uy: "Đều tự trở về vị trí cũ, không có lệnh của ta, không được tự ý xông ra!".

*****

Rất nhanh trên mặt tuyết đã chỉ còn lại vài người lẻ loi. Đại phi nhìn hết thảy nơi này, liều mạng há to miệng, nhưng không phát ra được âm thanh gì, trong ánh mắt tràn đầy phẫn nộ cũng căm hận, hung tợn nhìn chằm chằm con trai của mình, giống như hận không thể bước lên dùng roi đánh cho thằng con dễ dàng khuất phục của mình tỉnh ra.

"Thân vương Kha Nhĩ Khắc thâm minh đại nghĩa, thực sự khó có được". Thời Ảnh không lên tiếng thở dài một hơi, quay về phía Kha Nhĩ Khắc gật đầu: "Ta biết ngươi vẫn chưa bị cuốn vào việc này. Đợi mọi chuyện kết thúc, tự nhiên sẽ dâng tấu lên đế đô, gắng sức rửa tội cho ngài".

"Rửa tội cái gì?". Kha Nhĩ Khắc lắc đầu, lộ vẻ sầu thảm cười: "Mẫu thân ta làm ra những chuyện này ngay dưới mắt ta, ta thân là vua Hoắc Đồ Bộ mà lại không hề phát giác, còn mặt mũi nào tự giải vây cho chính mình?".

Hắn đi về phía trước một bước, quỳ một gối về phía Thời Ảnh, nói: "Sự tình xin dừng ở đây, tại hạ thân là vua Hoắc Đồ Bộ, nguyện ý gánh chịu toàn bộ trách nhiệm. Chỉ cầu xin đại thần quan đừng làm liên lụy đến cả tộc ta, Kha Nhĩ Khắc chết cũng nhắm mắt...".

Lời còn chưa dứt, hắn đã lật cổ tay, rút ra một cây chủy thủ, cắt thẳng về phía cổ mình.

Thân thể Thời Ảnh chấn động, ngón tay nâng lên, rồi lại cứng đờ.

"Đừng mà!". Chu Nhan la thất thanh, vội vàng chạy thục mạng tới, nhưng không kịp ngăn cản nữa. Đao này của Kha Nhĩ Khắc quyết liệt tàn nhẫn, đao nhập khí tuyệt, đợi đến khi Chu Nhan chạy đến nơi thì đã đầu lìa khỏi cổ. Nàng đứng thẳng bất động ở trên mặt tuyết, nhìn người vốn phải là phu quân của nàng tắt thở ngay dưới chân mình, nhất thời ngón tay cũng run rẩy cả lên.

Nàng cúi đầu nhìn Kha Nhĩ Khắc, lại ngẩng đầu nhìn Thời Ảnh, sắc mặt tái nhợt.

Thời Ảnh lặng lẽ nhìn cảnh tượng này, thần sắc bất động, cổ tay thêm lực, ném đại phi liên tục giãy dụa xuống mặt đất, lạnh lùng mở miệng: "Hiện tại, bà đã thấm thía đau khổ của những người bị bà hãm hại hay chưa? Thế gian này nhân quả tuần hoàn, vĩnh viễn đừng nghĩ chuyện chạy trốn".

Đại phi giãy dụa trên mặt đất, muốn đi đến cạnh thi thể con trai, nhưng làm thế nào cũng không nhúc nhích được. Nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống trên khóa mắt người đàn bà cả đời dũng mãnh tàn nhãn này, kết thanh băng giữa đại mạc phong tuyết.

Chu Nhan ở một bên nhìn, trong lòng bách vị tạp trần, thân thể hơi run.

"Nếu con trai bà đã dùng máu mình rửa sạch tội danh cho Hoắc Đồ Bộ, thì ta cũng đồng ý với hắn dừng mọi chuyện ở đây, sẽ không liên lụy thêm người nào nữa". Thời Ảnh nói, từ trong tay áo bay ra một dải lụa trắng, lập tức trói chặt đại phi lại: "Chỉ đưa một mình bà đi Đế đô thẩm vấn là đủ rồi".

Mắt y nhìn xuống dưới hầm chồng chất người hũ, trong mắt lộ ra một tia thở dài, đột nhiên phẩy tay áo một cái, một luồng ánh sáng như tuyết dựng lên giữa trời, giống như chục tia chớp sáng xẹt qua.

"Đừng mà!". Chu Nhan kinh hãi la thất thanh.

Nhưng mà, đã muộn rồi. Chớt sáng từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt quét một vòng qua kho mộ, đầu người giống như cây lúa bị chiếc liềm cắt qua, nhất loạt rơi từ hũ rượu xuống đất.

Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ Giao nhân trong hũ rượu đều chết hết.

Chu Nhan đứng ở nơi đó, nhìn đầu người rơi đầy đất, lại nhìn tân lang lìa đầu bên cạnh, trong nhất thời chỉ cảm thấy toàn thân rét run.

"Vì... vì sao?". Nàng nhìn Thời Ảnh, run giọng hỏi: "Tại sao phải giết bọn họ?".

"Đã biến thành như vậy rồi, sống thêm một ngày là chịu thêm một ngày dằn vặt, vì sao không để bọn họ chết cho sảng khoái?".

Thời Ảnh cúi đầu nhìn nàng, khẽ nhíu mày: "Chẳng lẽ, con còn muốn ta cứu từng Giao nhân không tay không chân này sao?".

"Chẳng lẽ không được sao?". Nàng kinh ngạc: "Sư phụ... người rõ ràng làm được mà?".

"Không đáng. Nếu như nhà mi bị nhét trong hũ rượu, có lẽ ta sẽ suy tính một chút". Thời Ảnh nhận lấy chiếc dù trong tay nàng, đi tới bên cạnh thi thể Kha Nhĩ Khắc, cúi đầu đưa mắt nhìn qua giây lát, thở dài: "Đáng tiếc... đây đáng ra sẽ là một vị vua xuất sắc! Cái chết của hắn, là tổn thất của Không Tang!",

Chu Nhan yên lặng nhìn, trong lòng cũng dâng lên nỗi khổ sở không nói nên lời.

Mới một ngày trước, nàng còn ở trong ngực phụ thân mà chán ghét cái tên mang tiếng phu quân này, nhưng sống chết cũng không ngờ rằng sẽ gặp hắn trong tình cảnh thế này, lại từ biệt hắn bằng cách thức này. Duyên phận giữa người với người ngắn ngủi mà mờ mịt, chớp mắt đã biến hóa khôn lường, giống như phù vân trên trời.

Thời Ảnh quay đầu nhìn nàng một cái, nói: "Ta đã nói với con rồi mà, phu quân con là một hảo hán đó. Con có gả cho hắn cũng không có thiệt đâu".

"Sư phụ...". Chu Nhan nhìn y, giọng nói không nhịn được mà run rẩy, không nén được phẫn nộ trong nội tâm, thốt ra: "Vì sao người không cứu huynh ấy? Người... người rõ ràng có khả năng cứu huynh ấy! Vì sao lại giương mắt nhìn huynh ấy tự sát?".

Thời Ảnh rủ mi, giọng nói lãnh đạm: "Đúng vậy... khoảnh khắc vừa rồi, đúng là ta có thể cứu hắn, nhưng vì sao ta phải cứu hắn?".

"Huynh ấy không đáng chết!". Chu Nhan giận dữ, nhất thời bừng bừng khí thế, dám cả gan đấu võ mồm với sư phụ: "Chúng ta tu hành thuật pháp, không phải để giúp đỡ những người không đáng chết này sao?".

Y giương mắt hững hờ nhìn nàng một cái, giọng nói bình tĩnh: "Không cần biết có đáng chết hay không, nhưng thời này khắc này mà nói, hắn chết đi sẽ tốt hơn đúng không? Nếu như hắn có thể sống tiếp để làm một vị vương xuất sắc, như vậy sống có giá trị; nếu như hắn có thể sống tiếp để làm phu quân của quận chúa Chu Nhan, cũng coi như sống có giá trị; thế nhưng hiện tại hắn không phải là cái gì nữa cả. Hắn đã không thể làm tiếp Hoắc Đồ Bộ vương, cũng không thể làm phu quân của con nữa. Ta cần gì phải tiêu hao linh lực đi cứu hắn chứ? Nếu như hắn sống tiếp, trái lại sẽ phiền phức thêm".

"...". Nàng nói không ra lời, kinh ngạc nhìn cặp mắt quen thuộc kia.

Một đôi mắt ưu nhã ung dung như vậy, lại lạnh lùng tàn nhẫn như vậy.

"Đừng nhìn ta như vậy, A Nhan, mỗi người đều có cân đo trong lòng mình". Tựa như cảm nhận được suy nghĩ của nàng, y nhìn thoáng qua nàng, hỏi lại: "Thật ra, tại sao lại cứ phải dựa vào ta cứu bọn họ? Vì sao con không tự đi cứu chứ?".

"Con... con không kịp mà". Nàng nổi giận thì thào, bỗng dâng lên một cơn uất hận, nhìn y chằm chằm: "Người biết rõ con không thể nào cứu kịp còn hỏi nữa?".

"Làm sao biết được? Con đương nhiên kịp". Thời Ảnh nở nụ cười nhạt: "Đến khoảnh khắc đại phi đâm nhát đao kia về phía ta, con còn có thể kịp mà".

"...". Chu Nhan đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Đúng vậy, lúc đó nàng và đại phi cách xa nhau ít nhất mười trượng, nhát đao kia chặt xuống gần như vậy lại còn nhanh như gió. Nhưng ngay trong chớp mắt điện quang hỏa thạch đó nàng lại có thể kịp thời vọt tới, dùng tay không đón lấy nhát đao đang chém xuống. Chuyện như vậy, hôm nay hồi tưởng lại cũng chẳng khác nào giấc mơ.

Nàng cúi đầu, kinh ngạc nhìn vết đao sâu tới tận xương giữa bàn tay mình, nhất thời không nói nên lời. Đúng vậy, khoảnh khắc kia nếu như nàng thật sự tiến lên, nói không chừng còn có thể cứu được Kha Nhĩ Khắc?

Thế... thế nhưng... vì sao nàng không làm?

"Con đương nhiên có thể, A Nhan. Con có năng lực hơn so với bản thân con nghĩ nhiền", Nhìn vết đao trong lòng bàn tay nàng, lời nói trước giờ vẫn một mực nghiêm nghị đột nhiên lộ ra ý khen ngợi hiếm thấy: "Cần có tự tin với bản thân mình. Nhớ kỹ: Chỉ cần con nguyện ý, lúc nào con cũng làm được, và lúc nào cũng có thể làm kịp".

Sau bao nhiêu năm đột nhiên lại được khích lệ như vậy, Chu Nhan không khỏi bối rối, một lát sau mới hoang mang ngẩng đầu nhìn y: "Thật... thật chứ ạ?".

"Ta đã lừa con bao giờ chưa?". Thời Ảnh giơ ngón tay lên, quét qua vết thương sâu tới xương trên tay nàng, những chỗ chạm đến máu lập tức ngừng chảy: "Được rồi, mọi chuyện kết thúc ở đây, để ta đưa con về nhà...".

"Về nhà?". Nàng hơi sửng sốt, theo bản năng lùi về phía sau.

"Đã quẩy thành như vậy rồi cũng chẳng lấy được chồng nữa đâu, không về nhà thì còn định dạt đi đâu nữa?". Y nhìn lại sắc mặt nàng, lại nói: "Yên tâm, ta tự mình đưa con về, nhất định không để con bị phụ vương đánh đòn đâu".

Nhưng mà nàng vẫn rụt cổ vào, thì thào: "Không, con không về đâu".

"Sao hả?". Thời Ảnh khẽ nhíu mày.

"Về nhà rồi thì sao chứ? Cũng sẽ bị ông ấy đá khỏi cửa lấy chồng thôi". Nàng bất mãn thì thầm, dừng một chút lại nói: "Không bằng con theo sư phụ lên Cửu Nghi nha! Đúng rồi... chỗ sư phụ không phải có cả nữ thần quan sao? Con thà rằng ở Cửu Nghi xuất gia cũng không muốn bị nhốt lại nữa đâu".

"...". Thời Ảnh bật cười, nhìn nàng một cái: "Theo ta về kim trướng trước".

"Ờ". Chu Nhan không dám trái ý sư phụ, chỉ đành ngoan ngoãn đi theo.

Chỉ qua có một đêm mà thôi mà Ngọc Phi và Vân Man gặp lại nàng giống như trải qua sinh ly tử biệt vậy, một phát nhảy bổ tới ôm nàng, gần như khóc ra thành tiếng: "Cảm tạ trời đất! Người đã bình an trở lại rồi... Chuyện tối hôm qua quậy lớn như vậy, chúng tôi... chúng tôi đều cho rằng sẽ không thể gặp lại người nữa".

Lòng Chu Nhan rất cảm động, lại cũng có chút ngượng ngùng cùng sốt ruột, bèn thuận miệng kiếm cớ xua các nàng đi ra ngoài, liếc mắt ngó sư phụ, lòng thấp thỏm sợ bị ăn mắng. Thời Ảnh ở một bên án kỷ mở giấy viết thư ra, bắt đầu viết gì đó, lại quả nhiên không có buông tha cơ hội giáo huấn nàng, lạnh lùng nói: "Con xem, đến thị nữ cũng lo cho con thành như vậy rồi, con có nghĩ đến cha mẹ mình không hả".

"...". Lòng Chu Nhan giật thột, nghĩ lại cũng có chút sợ, nhưng mà vẫn mạnh miệng, "hừ" nhẹ một tiếng, nói thầm: "Còn... còn không phải tại người sao? Bằng không con đã trốn thoát từ lâu rồi".

"Nói vớ vẩn gì đấy?". Thời Ảnh rốt cuộc ngẩng đầu trừng mắt nhìn nàng, ánh mắt nghiêm nghị: "Con là người thừa kế duy nhất của Xích tộc, lẽ nào chỉ vì một cuộc hôn nhân không vừa ý mà lại định giả chết bỏ trốn mất dạng?".

"Một cuộc hôn nhân không vừa ý còn không đủ sao?". Chu Nhan không nhịn được nữa, giận dữ tranh luận: "Đổi lại cho sư phụ đi cưới một cô vợ mập như heo sư phụ có đồng ý không?".

"...". Thời Ảnh trừng mắt nhìn nàng, không nói lời nào.

Chu Nhan bị sư phụ nhìn như vậy thì nhất thời chột dạ. Đúng rồi, dựa theo tính tình của sư phụ, chỉ cần nghĩ việc này nên làm thì bất luận là lấy lợn nái hay là cọp cái phỏng chừng cũng sẽ làm được. Có điều, đại thần quan Cửu Nghi cũng không thể lấy vợ, y cũng không phải lo đến cái chuyện này.

"Luôn luôn có phương pháp khác để giải quyết". Thời Ảnh cúi đầu lần nữa, viết thư bên cửa sổ, vẫn thản nhiên nói: "Con đã lớn rồi, đừng có gặp chuyện gì cũng chỉ biết bỏ trốn".

"Vậy sư phụ bảo con phải làm sao bây giờ?". Nàng giậm chân, nổi đóa: "Phụ vương cứ khăng khăng không chịu nghe con, ý chỉ của Đế đô cũng xuống rồi... con không có bỏ chạy ở Thiên Cực Phong thành, con đến nơi này mới bỏ chạy là rất có trách nhiệm rồi nhé nhé nhé!".

Thời Ảnh ngẫm nghĩ, gật đầu: "Nói cũng phải".

Y vững vàng di chuyển cổ tay, viết chữ cuối cùng trên giấy viết thư, nhẹ nhàng nói một câu: "Thật ra nếu con không bằng lòng, có thể viết thư nói cho ta biết mà".

Cái gì? Chu Nhan hơi sửng sốt, nghĩ là mình nghe nhầm. Từ khi nàng xuống núi, sư phụ không còn để ý đến nàng nữa. Năm năm nay nàng viết rất nhiều thư cho y, y đến bây giờ cũng không hề trả lời một bức nào, cũng chưa từng đến thăm nàng một lần. Nàng còn cho rằng y đã bỏ mặc sống chết của nàng từ lâu, sau lúc này đột nhiên lại nói câu ấy?

"Nếu như con viết thư cho ta sớm một chút, thì đã không xảy ra chuyện này rồi". Thời Ảnh thản nhiên nói, viết xong một chữ cuối cùng, cầm giấy viết thư lên đón gió hong khô.

"Thật á? Sao thầy không nói sớm hả thầy?". Chu Nhan ngạc nhiên, nhịn không được than thở một câu: "Sư phụ, không ngờ người tai mắt thôn thiên nha! Đại thần quan trong thần miếu Cửu Nghi có quyền lực lớn đến thế á?".


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-49)


<